Chiến Phan

Thứ Sáu, 13 tháng 7, 2012

Blog Ma (P.8): ĐỘI MỒ

Nét mặt của Hùng trông thật nhợt nhạt và quầng mắt thâm đen như của người thiếu ngủ nhiều ngày. Tôi nhìn vào khung kính của sổ để bỏ qua cái nhịp thở căng thẳng của Tâm và Hùng đang lan truyền sang mình. Khuôn mặt tôi trong gương cũng nhợt nhạt không kém.
Hùng chủ động lên cuộc hẹn với chúng tôi chỉ sau vài phút khi tôi để lại lưu bút trên his page của Hùng. Hùng bắt chuyện ngay từ đầu và chăm chú lắng nghe những gì mà tôi và Tâm đã trãi qua trong những ngày qua. Một ánh mắt mà tôi tìm được đồng cảm và sẽ chia trong cái địa ngục dõi theo tôi ngày lẫn đêm này.
Câu chuyện của viện Bảo Tàng đầy bí ẩn ấy như một cuốn phim miêu tả chi tiết hơn qua lời kể của Hùng. Tôi tin những lời Hùng kể và muốn biết những cái chết của các bạn sinh viên ấy như thế nào mà khiến người ta phải ám ảnh khi chứng kiến.
Những cái chết ấy bắt nguồn từ một trò chơi ngu ngốc. Một trò chơi thử thách lòng can đảm. Nói đến đây Hùng uống một ngụm nước trà đá đã không còn hơi lạnh từ khi nào.
Tâm đang bắt chéo các ngón tay mình và ngày càng siết chặt nó khi câu chuyện của Hùng bắt đầu vào chi tiết.
Một tuần sau khi tin tức về vụ án người chết phân thây không tìm ra được hung thủ nhan nhản trên các mặt báo. Năm sinh viên học cùng khoa Mỹ Thuật cùng một hội đam mê vẽ vời. Hội đam mê vẻ đẹp tâm linh xuất phát của những cái gì gọi là kinh dị hay chết chóc. Họ chơi một trò chơi thử thách lòng can đảm cũng như tìm cảm hứng cho các tác phẩm của mình với nỗi đam mê ấy. Địa điểm là Viện Bảo Tàng Thành Phố Hồ Chí Minh, thời khắc là khi chuông đồng hồ điểm 0 giờ họ sẽ từ các chỗ trốn kín đáo mà bảo vệ bảo tàng không phát hiện và sẽ tập trung tại đại sãnh của Bảo Tàng, cũng là hiện trường của vụ án phân thây.
Photobucket
Liên – cô sinh viên khoa Mỹ Thuật Á Khôi của trường đã chọn cho mình vị trí tại nơi có hồ cát chứa xương để trốn. Trong thời gian dựa tường chờ đợi cái thời khắc ấy, ý tưởng lại đến với người con gái ấy từ cái hồ cát chứa xương lạnh lẽo. Tờ giấy trắng bắt đầu phát thảo những nét chì đầu tiên. Có tiếng cát chảy ra từ hồ và bộ xương khô từ từ ánh lên trong cái không khí tối đen ma quái của phòng trưng bày hiện vật một màu lam ảm đạm.
Lâm – người yêu của Liên và cũng là người đã phát hiện ra Liên đang nằm chết trên một vũng máu loang lỗ giữa đại sãnh đường vào lúc không giờ, thời điểm tập trung mọi người lại. Tim anh như ngừng đập khi nhận ra sự tương đồng giữa bức tranh và người vẽ từ tư thế đến nét mặt. Người vẽ giờ đang làm nằm chết ở tư thế trong tranh. Tiếng của anh gào thét vang vọng đến khắp các ngỏ ngách của Bào Tàng để kêu gọi mọi người tập họp. Không một ai trả lời anh như muốn đáp lại anh rằng trò của anh đã lỗi thời và không thể hù ai được. Bảo vệ đã ra chốt ngoài của mình chứ không muốn vào trong để nghe bất kỳ những âm thanh nào vì với họ thế đã là quá đủ cho một tuần kinh dị vừa qua.
Photobucket
Đối diện với anh là một cái xác không hồn kia và cái xương trắng kia cứ từ từ ánh lên màu xanh lam kỳ dị làm da gà anh nỗi khắp người. Không khí trong phòng dường như đang hạ xuống đến vài chục độ âm chứ không hơn. Anh không muốn một mình ở trong căn phòng này thêm một phút nào nữa dù người nằm đấy là bạn gái anh. Anh ra ngoài và cố gắng tìm mọi người trong cái ánh đèn le lói phát ra từ chiếc điện thoại. Vô vọng. Không tìm được một ai, anh quay lại phòng và đó là nơi duy nhất anh hy vọng sẽ có ai chán nãn mà đến chỗ tập hợp thay vì trốn mãi trong một góc nào đó.
Cái xác đã biến mất, chỉ còn lại một vũng máu giữa phòng. Anh gào đến khản cổ để tập họp mọi người lại.
Hùng, Trung và Lễu đã tập họp sau khi chán nãn vì cứ mãi núp trong một góc của bảo tàng. Họ cứ nghĩ rằng Lâm và Liên đang bày trò hù mọi người sợ, họ không tin chỉ cho đến khi xác nhận đó là máu từ mùi tanh của nó thì mới chịu đổ xô đi tìm cái xác của Liên và địa điểm tập hợp vẫn là chỗ củ. Đại sãnh của viện bảo tàng sau 10 phút tìm kiếm.
Tìm kiếm trong hồi hộp, lo sợ đã hút hết mọi sức lực của con người. Lâm mệt mõi quay lại đại sãnh để chờ mọi người, tiếng quay ù ù của quạt máy càng làm cho không khí thêm lạnh lẽo, anh không quan tâm nữa. Mặc kệ.
Photobucket
Đôi mắt của Lâm sáng lên như mắt cú vọ trong đêm tối khi anh nhìn ra từng sợi tóc đang bay trong gió, ngày càng nhiều và điểm rơi chính là phía trần nhà từ màu xanh lam chết chóc đó. Một trận mưa tóc. Xác chết của Liên đang treo lơ lững trên chiếc quạt trần và mái tóc đang rối tung vì cánh quạt đang quay. Phía vách đằng sau lưng Lâm một dòng chữ được ghi bằng máu đang cô đong đặc lại: THIÊN THẦN GÃY CÁNH
Anh khụy chân xuống và chết nghẹn đi không nói được lời nào cho đến khi Hùng và Lễu tập hợp trở lại. Từng ngụm nước bọt được nuốt vào trong, không ai nói với ai lời nào. Một sự im lặng chết chóc. Bóng ba con người đang ngồi khụy xuống sãnh đang đổ lên tường mờ ảo qua cái ánh sáng của đêm trăng huyền bí. Tiếng cú kêu vang lên từ xác chiếc máy bay bên ngoài. Một phút tang thương và chết chóc trôi qua, mọi người sực tỉnh khi phát hiện ra rằng thiếu Trung. Linh tính báo cho mọi người biết rằng có sự chẳng lành xảy ra ở đây.
Lâm không còn giữ được bình tĩnh nữa và giục mọi người đi tìm Trung nhưng chính lúc đó Lễu trấn an hai người con trai đang khủng hoảng rằng nên đợi 5 phút rồi sau đó sẽ đi tìm nếu Trung không quay lại. Không hiểu sao lúc đó, Lễu – cô sinh viên đam mê thuyết tâm linh đến cuồng dại lấy ra bộ bài và chơi trò bói toán.
Lễu rút một bộ bài mới ra, sau khi bỏ hai con phăng teo ra rồi khuyến khích mọi người chơi để giải tỏa sự căng thẳng. Hùng hỏi Lễu tại sao bỏ con phăng teo ra vì theo như anh biết con bài này cũng được dùng để bói theo kiểu bói toán Tây Phương. Lễu nói rằng đấy là con bài cực kỳ xui xẻo và chết chóc nên không muốn đưa vào bói trong lúc này. Hai người đàn ông còn lại im lặng và đếm từng nhịp thở khi Lễu xốc bài.
Hùng và Lâm mỗi người lấy một con bài sau khi Lễu xốc 9 lần. Hùng rút được con xì cơ còn Lâm là con xì bích. Họ muốn biết ý nghĩa của những con bài ấy. Lếu cho biết con xì bích tượng trưng cho sự đen đủi và có thể đụng đến dao, kiếm, còn xì cơ là biểu tượng của máu – một con bài xấu. Lễu cười một nụ cười nữa miệng trong cái không khí chết chóc ấy làm hai người khó hiểu. Rồi nụ cười ấy càng lúc càng tươi, hở cả răng và phát ra tiếng cười càng lúc càng lớn và man dại khiến nổi cả gai óc.
Photobucket
Dường như không thể chịu nỗi cái không khí âm binh ma quái đó thêm bất kỳ một phút nào nữa và muốn có một sự vận động để phá vỡ bầu không khí đó nên mọi người đổ xô đi tìm Trung. Mỗi người lại chia ra các hướng và đó là một sự phân chia ngu ngốc. Lâm phát hiện ra Trung đã chết trong tư thế bị đóng cọc trên tường của phòng phía bên cạnh. Một dòng chữ máu hiển hiện bên cạnh: GIÊSU ĐÃ CHẾT. Một sự hoảng loạn thật sự! Lâm lại một lần nữa gào thét tập trung mọi người lại. Chỉ có Hùng xuất hiện và tiếp nối sự hoảng loạn của Lâm.
Cái tiếng cú kêu lại vang lên dồn dập hơn bao giờ hết. Tiếng chuông đồng hồ quả lắc cứ thế ngân lên lạnh lùng bỏ mặt hai gương mặt đang nhìn về bức tường như vô hồn.
Không ai nói với một ai họ quay mặt chạy ra khỏi phòng và gào kiếm Lễu. Khắp tầng trệt gần như được xới tung lên, âm thanh gọi Lễu cứ vọng lại vọng lại như xung quanh là bốn vách núi đang vây quanh hai người, từ từ ép chặt đến khi không còn một dòng máu nào chảy nữa mới ngưng.
Photobucket
Họ men theo lối cầu thang theo kiến trúc kiểu Pháp lên lầu, có tiếng bước chân vang lên phía trên lầu mỗi lúc một gần. Họ nghĩ đó là Lễu và cố gắng kêu thật to, tiếng bước chân im bặt. Thay vào đó là tiếng cào của móng tay ai đó vào vật liệu gỗ nghe như những móng tay ấy đang gần rơi ra khỏi ngón tay khi tiếng cào mỗi lúc một to. Hai người phát hiện ra Lễu chết ở căn phòng phía trên lầu. Các xương khớp của Lễu đã bị bẻ gãy, và xung quanh là chằng chịt dây nhợ như một con rối gỗ không có khớp xương và bị người điều khiển bằng những sợi dây. Trên tường một dòng chữ được ghi bằng máu: KHIÊU VŨ CÙNG QUỶ.
Sáng hôm sau người ta phát hiện Hùng và Lâm tâm thần đã không còn ổn định nữa.
Tôi và Tâm đến nay cảm thấy như bị ngạt thở khi nghe câu chuyện kinh dị ấy, thì ra mọi thông tin đã được báo chí đơn giản hóa đến người đọc khi công an bất lực trong việc tìm ra thủ phạm của vụ án mạng.
Câu hỏi nhảy múa trong đầu tôi lúc này là: Blog Ma & Những án mạng này có quan hệ gì? Hay chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Chiều đã ngã bóng, cái ánh sáng nhàn nhạt lướt qua 3 khuôn mặt như từ cõi âm binh quay về. Vô Hồn.
( Ảnh : Sưu Tầm )
( Vui lòng KHÔNG sao chép dưới mọi hình thức khi không có sự đồng ý của tác giả )

Links BlogMa on Blogspot
1 http://chienphan.blogspot.com/2012/07/blog-ma.html
2 http://chienphan.blogspot.com/2012/07/blog-ma-p2-giai-ieu-cau-hon.html?spref=fb
3 http://chienphan.blogspot.com/2012/07/blog-ma-p3-cau-co.html
4 http://chienphan.blogspot.com/2012/07/blog-ma-p4-sinh-ra-tu-coi-chet.html
5 http://chienphan.blogspot.com/2012/07/blog-ma-p5-bong-e.html
6 http://chienphan.blogspot.com/2012/07/blog-ma-p6-nhung-ua-con-cua-ia-nguc.html
7 http://chienphan.blogspot.com/2012/07/blog-ma-p7-sa-tang.html
8 http://chienphan.blogspot.com/2012/07/blog-ma-p8-oi-mo.html

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...