Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn con trai. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn con trai. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 20 tháng 8, 2013

Chat with Daddy

Thằng ku hỏi: Ông già, khi nào tui lớn vậy!?

Ông già cười: Lớn lâu rồi mà, con trai.

Thằng ku nhướng mày nhìn khó hiểu: Lớn khi nào!?

Ông già cười: Để nhớ xem từ khi nào ta…À
 photo IMG_0885_zps18efab81.jpg Từ khi thành hình trong dạ mẹ, có thằng nhóc đạp lưng ông già trên con đường cát bụi bay ngang ở đêm phố người qua, chẳng ai dừng lại để được ông già ngồi kể cho nghe niềm vui của kẻ làm cha là như thế nào.

Mí trên thằng ku sụp xuống nhìn ông già như lẩn thẩn.
 photo IMG_0879_zps7d095ab9.jpg
Từ một sớm đầu xuân, có thằng nhóc thoát ra khỏi dạ mẹ, bắt đầu tự hít thải khí trời trong ánh mắt đầy tia máu của ông già qua vài đêm không ngủ, trong thân thể của người mẹ còn nằm trên băng ca mệt nhoài miệng vẫn nở một nụ cười như hoa vẫn còn giữ xuân trong lòng, trong thân thể của người bà ấp ôm với những món đồ sợ hình hài thiếu ấm và trong thân thể của người dì hì hụt với những giọt sữa món đầu đời. Trôi. Nhẹ nhàng. Từ một sớm đầu xuân.

Mí trên thằng ku sụp xuống thêm một chút nhìn ông già như đang ca cẩm. Nghĩ. Nói gì vậy ông già?
 photo IMG_0878_zps7ec007cd.jpg
 Từ lần đầu ngửi mùi khử trùng, biết đến kháng sinh, cốm tiêu và nhiều loại hóa học, thằng ku học thuộc lòng những vị thuốc đầu tiên ở một góc phòng ẩm thấp về đêm với bù hóng giăng đầy, mồ hôi nhễu nhoại như trai trẻ làm đồng ở một sớm đầu đông. Cười với cuộc sống. Khi hơi thở vẫn khò khè như hát ca.
Ngực thằng ku hơi phồng lên, mí kéo dãn ra một chút. Nghĩ. Ông già nói có chút đúng.
Từ lúc bỏ lại quê tỉnh với những vòng tay ôm, món quà và nụ cười để đến với thị thành cùng ông già sống tạm ở căn phòng tá túc. Chuyện trò. Ngày, đêm. Với những bài hát, lời ru đi kèm câu chuyện cổ tích về một gã chằng tinh Shrek có làn da xanh, đôi tai như cặp kèn sống giữa rừng già và tình cờ tham gia vào cuộc giải cứu nàng công chúa Fiona ở một vương quốc far, far, far…away…và đến đây thằng ku thường ngủ mất khi câu chuyện của William Steig vẫn còn chưa xong về gã chằng tinh Shrek.

Mí trên thằng ku sụp xuống lại nhìn ông già. Hây da! Sao giống con nít, có chỗ nào ra người lớn!?

Từ lần hai trở lại ngửi mùi sát trùng với thân nhiệt tăng dần qua mỗi giờ bình minh đếm ngược. Chuyện trò. Thằng ku với ông già. Trò chuyện. Để thời gian trôi qua, mồ hôi bay đi, thân nhiệt bình thường quay trở lại. Thằng ku lớn hẳn trên vai ông già, ngồi nói chuyện về những chuyến xe qua.

Mắt thằng ku đã che nửa nhìn ông già. Ừ! Có thể xem như đã lớn một chút! Còn gì nữa không ông già?
 photo happy_bench_monday_e2_80_94peoz_e2_80_94_2814_29_1622394005.jpg 
Từ lần đầu biết đến trường học và bạn bè trong sự ganh tỵ của những đứa nhỏ cùng tháng tuổi trong suy nghĩ của ông già…Miên man. Ông già nói về trường, lớp và bạn bè ở những độ tuổi mà ông già đã đi qua thì chưa có bao giờ ông già có những kỷ niệm ở độ tuổi giống như là thằng ku.
Nói đến đây ông già cười.


Thằng ku ngáy khò trên khuôn ngực đã chảy xệ vì tuổi tác. Khuôn ngực của ông già thấm nước dãi của thằng ku nằm hỏi: khi nào tui lớn vậy!?
( Trích: Nhật ký của cha từ một đêm thiếu gió)

( Ảnh: Sưu tầm)

Thứ Tư, 14 tháng 8, 2013

Merci! Remercier mes fils

 photo 8278134ebcf7938c301.jpg Ngày
Nó chạy. Không định hướng. Vòng qua, vòng lại những ngã đường của Sài Gòn, hùa vào đám đông người. Chạy. Vô ngã.
Không giống con đường đến trường từ một sớm gần đông, có gió lùa, có vài tia nắng cứ soi như thẹn thùng trên con đường đầy đất, đá lố nhố chen nhau, dạt cỏ vào hai bên như bảo rằng không chen lấn. Con đường đến trường của nó. Ở buổi đầu tiên. Con đường đến trường của thằng ku. Khác hẳn. Với phố đông người, xe qua lại, tiếng còi cứ liên tục như người bị cảm, hắt hơi mãi chẳng chịu dứt. Nó nhìn thằng ku, thằng ku nhìn nó. Cười. Đường đến trường gần đến độ nó chẳng đếm đã chạy được bao lâu, mấy giây rồi để nó với thằng ku ngồi nhìn cảnh vật lướt qua. Ghi lại. Về một buổi đầu tiên đến trường.
Đêm
Nó ngồi. Nhìn một hướng. Đưa qua, đưa lại mắt tròn đen lay láy không muốn hỏi tại sao, nó bổng dưng hóa già với mặt ngây ra. Tâm trạng.
Không giống như những buổi nói chuyện từ những đêm giông hay vắng gió hanh khô; về một câu chuyện cổ tích: ngày xửa, ngày xưa trong một khu rừng già, có đôi vợ chồng già sinh ra một đứa nhóc già chát, đặt tên là Merci ở một sớm đầu năm… hay diễn biến của một ngày nó đã đi qua, lan man đâu đấy có vài câu chuyện về những vật dụng chen ngang. Một tâm trạng khác. Nó nói với thằng ku. Ganh tỵ. Vì thằng ku được đi học sớm, cháu chưa lên ba cháu vẫn được đi mẫu giáo. Thằng ku nhìn nó. Cười. Một đêm – đêm trước khi đi học.
 photo 8278134ebcf654a2136.jpg
Nó không phải ngồi đấy để dặn dò.
Không khóc nhè để cô thương cháu. Vì thằng ku của nó hay cười trong những ngày tháng đã đi qua như dặn dò: ông già yên tâm nhé.
Sớm
Nó chạy. Không định hướng.
Thằng ku ngồi. Mắt tròn đen lay láy.
Nó không phải nhìn ngó để dặn dò
Không khóc nhè để cô thương cháu. Vì thằng ku nhắc nó rằng trong những tháng ngày đã qua và cả những tháng ngày sắp tới thử thách dàn hàng ngang. Chờ đợi. Hiện tại. Chưa là gì cả, ông già. Cười.
Thôi! Ông già không dặn dò nữa!
Merci! Remercier mes fils.


( P/s: Trích nhật ký của cha – ngày đầu tiên con đi học)
Ảnh: Sưu Tầm

Thứ Bảy, 3 tháng 8, 2013

Hai gã đàn ông ngồi nói chuyện với mưa, đêm

 photo 9464595149bbf154da0_zpsd8ecfc38.jpg
19h30 - 38.4oC
Đêm Sài Gòn đổ loạng choạng, rướn tấm thân mình èo uột qua những nẻo đường chằng chịt, vẹo nghiêng như bị rạch mặt. Nó ngồi với thằng ku. Chuyện trò. Về những chiếc xe qua.
            Đó là xe gì vậy?
            - Đó là xe gắn máy.
            What's that?
            - That's a car.
            Quelle voiture est-ce?
            - Ce taxi
Kia là xe máy, kế là ô tô…Đó là Honda, cạnh là Mazda, Toyota…và tiếp là xe rác. Từng chiếc xe lướt qua nhanh, chậm tùy theo công năng & dung tích trên con đường phanh ngực lỗ chỗ những lõm sâu cạn. Nó ngồi với thằng ku. Chuyện trò. Thị trường & đối thủ.
Ban đầu. Thằng ku hứng chí nhìn ra đường theo ngón tay chỉ dẫn, dõng mắt theo những chiếc xe qua dưới cái nóng hầm hập tiết ra từ con đường phanh ngực xã hơi và khí trời của ngày xông hơi để lại. Lúc sau. Thằng ku phát tiết với cái nóng bên trong và bên ngoài chịu đựng. Nó vẫn ngồi tiếp tục nói về những chiếc xe qua.
 photo 9464595149bbd849165_zpsa9073913.jpg 20h30 – 37.5oC
Nó ngồi nói về chuyện gió, cây với thằng ku. Khóc cười. Mặt như mếu vì bỏ lở dỡ mấy bữa ăn chưa kịp xong, nước chẳng vô được một giọt. Cứ thế. Khóc cười. Trên lối hành lang. Qua lại. Hai thằng đàn ông chẳng còn thiết tha ngồi. Người đi qua, kẻ đi lại, chẳng ai đoái hoài ai một cái nhìn. Trời bắt đầu dội nước.
22h45 – 39.1oC
Nó biến thái ngồi nhìn gái tắm thằng ku. Mặt mếu. Rêu rao như thì thào vì đã mệt nhoài, giọng khàn đến đục vì phải chịu đựng cái nóng bên trong lẫn ngoài. Lưu manh. Cướp nước, cướp sức, chẳng chịu dừng cho một buổi chuyện trò êm xuôi, nhẹ nhàng.
1h15 – 37oC
Thằng ku nói nó nghe rằng thằng ku bực lắm dù giọng thều thào, mặt mếu máo. Và vì hai thằng đàn ông vẫn còn chưa nói xong mấy câu chuyện đời, thời sự đó đây, chỉ mới tạt ngang qua vài ba thương hiệu của mấy hãng xe về một thị trường vẫn còn đang nóng sốt rồi câu chuyện đứt đoạn mấy lần vì nhiệt tăng cao.
3h35 – 37oC
Thằng ku lúc này bất chấp chẳng còn muốn gồng mình, khóc đòi ngủ trên ngực nó. Xương, thịt ê hề. Nước dãi, nằm mê. Góc cuối căn phòng. Nó với em ngồi đợi. Một giấc ngủ tròn. Quá đêm. Hai thằng đàn ông xếp lại câu chuyện về những chiếc xe qua.
 photo 9464595149bb255e163_zpsdd849ee2.jpg 6h – 37.4oC
Nó bước ra đón ánh bình bình với thằng ku vừa thức. Nó ngồi với thằng ku. Chuyện trò. Về một buổi bình minh. Một góc sống đang diễn ra. Giữa lòng thành phố. Bắt gặp những mãnh đời thượng vàng hạ cám từ tỉnh đến thành níu kéo nhau vào đây vì một nổi lòng lắng lo chung. Con, cháu.
7h – 37oC
Nó bước ra về chuẩn bị cho kịp một giờ làm. Tự dưng. Nhớ gã Trần Tiến, muốn biết rõ lý do cụ thể hơn ngoài hoàn cảnh sáng tác một Sắc Màu từ một đêm trong đêm thâu, một vầng sáng chói lóa không biết được còn điều gì đã giúp gã lang bạt ấy bừng tỉnh từ một đêm tưởng rằng không trở lại.
Riêng nó. Thức dậy. Nó chỉ nghe thấy thằng ku gọi papa với vài tiếng nấc vẫn còn vang trong miệng. Bừng tỉnh. Khi nghe tiếng khóc trẻ. Đâu hay. Tiếng đấy là tiếng trẻ ở phòng kế vang sang không phải tiếng con mình. Cười. Nghiệt. Tiếng ba kêu rõ ở nơi bệnh đầy giăng ngang có thằng ku nhỏ kiên cường chiến đấu với thân nhiệt sốt cao.
Nó quay đầu nhìn lại, nhìn lại về căn phòng có hai thằng đàn ông chiến đấu với nhiệt độ và đêm dài bằng những lần chuyện trò về những chiếc xe qua.
Cám ơn con về một câu chuyện đêm dài.
( Trích nhật ký của cha - ngày hai gã đàn ông chuyện trò trong một đêm có đầy tiếng trẻ nhỏ khóc la ở khoa Nhiễm, Nhi Đồng 2)
( Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Sáu, 14 tháng 12, 2012

Merci La Vie ( Merci - Parler à Mon Pere)


Em hỏi: Tại sao là merci!?
Cười. Cám ơn cuộc sống thế thôi. C’est la vie.
Photobucket
Có lúc đứng trên đầu ngọn sóng nghĩ về một sinh linh vừa mới tượng hình cần một cái tên.
Có lúc ngồi ở núi non trập trùng thấp thoáng sương bay phủ bóng mờ nghĩ về một cái tên cho chồi non đang lớn.
Có lúc nằm dưới trời mất nắng, lãng đãng mây trôi, nghĩ về một cái tên cho một sinh linh đạp chồi trong bụng mẹ.
Cứ thế. Ngẩn ngơ, ngờ nghệch. Cười lệch nắng mưa, tơ tưởng một bóng hình không biết mặt mũi ra sao như ôm ấp một người tình tưởng tượng. Đặt tên cho người tình tâm tưởng. Cứ thế. Ngờ nghệch, ngẩn ngơ.
Photobucket
  Con cái làm dịu ngọt sự nhọc nhằn nhưng cũng làm sự hoạn nạn trở nên cay đắng.
Từng muốn thoát ly. Từ biệt. Một điều gì đấy thực tại với những suy nghĩ man dại đến hoang đường, cái thế giới cũ bên trong vẫn còn chưa từ bỏ dù rằng nhịp đập mới đã định hình và cứ nhịp nhàng vang lên trong bụng em.
Từng muốn trốn chạy. Đối mặt. Những gì đang diễn ra khi cuộc sống đang thay đổi. Một sinh linh đã hình thành trong những nổi niềm ngổn ngang bắt đầu một cuộc sống mới với những thay đổi khiến hai mái đầu trẻ giờ đã thành mẹ cha choáng ngợp. Gia đình & sự nghiệp. Hiện tại & tương lai. Kế hoạch & thực hiện. Nhảy múa lung tung như tàn lửa bay lên từ củi khô gặp lửa đỏ cháy bập bùng.
Đấy chính là một sinh mạng. Đã từng nghe nói giữa một buổi trưa nắng bỏ đi chơi mất biệt chỉ còn mưa rào giắt ngang như cướp cạn dòng nắng. Tất cả cứ thế theo khói thuốc bay cao từ lúc cháy đỏ đến khi tàn. Thời gian tưởng như dừng lại.
Đấy chính là một sinh mạng. Bỏ tù. Sự ngông nghênh với suy nghĩ lạc loài, khát khao được cháy hết mình của tuổi trẻ. Tử hình. Những lắng lo cho cuộc sống hiện tại với thước đo giá trị tự mình đặt ra khi so sánh với những giá trị mất cân bằng xung quanh từ tham lam lôi kéo những điều xa xôi, vượt tầm.
Photobucket
Tôi không còn là trẻ con nhưng tôi vẫn là trẻ con trên nhiều phương diện
Giật mình. Hiểu ra câu nói của Charles Darwin, trước giờ chỉ nghĩ nói về một ai đó. Xa vời. Chưa bao giờ nghĩ câu nói đó sẽ dành cho nó, một thằng nhóc với những suy nghĩ cạn dòng cùng áng mây bay, khói trời lơ lửng, lẫn quẫn với nắng mưa cùng gió, chưa có một lối nhỏ nào đi vào trong những ngách vắng xôn xao giữa một Sài Gòn. Bám trụ. Không nghĩ nhiều lắm vì sợ.
Giờ đây. Nỗi sợ không còn nữa khi đôi vai ghì lại để những nghĩ suy cạn dòng thôi bớt lửng lơ, và đôi tai không còn ngồi nghe gió hát chỉ còn lắng nghe những gợn sóng theo một nhịp điệu riêng trong dạ.
Photobucket
Bấy nhiêu đấy sẽ làm phôi phai, bấy nhiêu đấy sẽ càn quét làm tàn phai đi tất cả những gì cống hiến với nghĩ suy, khiến người gục ngã. Cứ thế mà lướt qua ngày tháng, vứ thế mà để thời gian cứ nhẹ nhàng ùa qua rồi cứ ngẩn ngơ nhìn lại. Đôi khi hỏi tại sao mà không biết được, tìm đâu ra câu trả lời.
Tương lai quan trọng với hiện tại biết bao nhiêu khi xung quanh là con trẻ ( Charles Darwin )


Cứ thế và cứ thế. Nghĩ suy, suy nghĩ.
Sẽ có một canh khuya nằm mơ thấy những gì đẹp nhất. Sẽ có một ban mai với cái nắng không hanh hao đến khô cạn hồn, cứ thế rồi lang thang, cứ thế rồi miên man. Thôi tìm kiếm. Như một gã ngốc donkihote thời hiện tại đi tìm một miền đất hứa. Rong ruổi. Nghĩ suy. Nhiều khi. Tưởng khùng.
Photobucket
Thôi không buồn nghĩ vì đã có một món quà – món quà từ cuộc sống – một sinh linh kết tụ của yêu thương. Nồng nàn. Dành tặng Merci như tên con thường gọi ở nhà.
Em hỏi: Merci nghĩa là gì!?
Cười. Cám ơn cuộc sống & cảm ơn em. 
( Note: Merci - Parler à Mon Pere) 
( Ảnh: Sưu Tầm )

Thứ Ba, 4 tháng 9, 2012

GIAO MÙA

Tình yêu không có lỗi. Chỉ có cách yêu đúng hay sai.
Photobucket
Phật nhìn nó. Lẻ loi. Một đứa nhóc ngồi trong tội tình. Từng dòng người lướt qua không xô đẩy, phủ kín cả một sãnh chùa giữa đêm giao thừa. Không có một ánh nhìn nào thiết tha tìm về với nó. Trơ trọi. Nếu như không có Phật ngồi trên kia. Dìu dắt. Một tâm hồn. Lạc lối.
Mở máy lên. Tra danh bạ. Một con số, một tên người. Rất đỗi thân quen.
Nó gặp anh. Hai năm, ba tháng, lẻ ba ngày.
Tính từ lần gặp đầu. Nơi một góc quán café được chủ nhân lấy ý tưởng từ Phật giáo làm chủ để thiết kế quán, với mong muốn quán nằm lẳng lặng và tách hẳn khỏi một Sài thành đầy những mưu toan cho một cuộc sống hối hả. The Fig café.
Nó không còn là một đứa nhóc chập chững vào đời với những ngây thơ để tự tìm buồn, khát khao nổi cô đơn như tuổi trẻ thường muốn, vì tất cả với nó vụt trôi mất rồi, giờ nó thấy mình thích hợp ngồi nơi góc quán này hơn bất kỳ nơi nào để tìm một chốn bình yên. Sót lại. Sau một lần ngã quỵ vì tình đầu là tình đã chia ly. Kẻ yêu đầu đã bỏ nó mà đi xây dựng một gia đình. Cho riêng mình.
Sự bình yên còn sót lại nơi góc quán, một không gian tỉnh lặng với những bản nhạc thiền như đưa hồn người phiêu diêu.
Photobucket
Có chú sóc hồn nhiên chuyền cành mặc kệ thế gian. Nhìn chú sóc nó thấy núi rừng như gần lại, đất mẹ lại trở về từ một thuở đã khai sinh ra một người con của phố núi trập trùng. Đau thương và can trường. Đứng dậy sao nhiều lần bị giầy xé.
Nó cho chú sóc ăn khi bàn chân ai bước đến, có tiếng nói đưa lời hỏi han. Nó quay mặt nhìn, một đôi mắt sâu có hàng mi dài nhìn nó long lanh gắn trên gương mặt đẹp khi trung hòa được đôi chân mày đen sậm đầy nam tính hòa với một sóng mũi cao vừa tầm, điểm thêm một nụ cười làm nó chìm đắm giữa không gian lạc lõng vì quá bình yên. Giả tạo. Một nụ cười xã giao cho người gặp lần đầu. Nghĩ rằng chỉ gặp gỡ vậy thôi nếu như…
Photobucket
Không có lần gặp thứ hai. Trong một hội nghị khách hàng nơi khách sạn năm sao nổi tiếng ở giữa đất Sài Gòn. Park Hyatt. Dưới ánh đèn vàng day dắt những tâm hồn tù tội, lẻ loi vì cuộc sống không có nhiều những lần ngồi nói chuyện với nhau. Mờ ảo.
Photobucket
Nó gặp lại nụ cười của lần gặp đầu tiên. Lúc này. Nó nhìn thấy rõ ràng hơn về gương mặt thoáng qua đã từng được não bộ ghi lại. Như một bức ảnh đã bị thời gian làm cho phai nhòa giờ đây được phục chế lại. Rực rỡ. Dưới ánh đèn mờ ảo, một bức ảnh mới được não bộ ghi chồng lên bức ảnh cũ, một vóc dáng cao trong bộ đồ vest hợp thời đi cùng tông với giày và thắt lưng một màu đen huyền bí, kết chặt với nụ cười. Buông lơi. Thời gian đứng lại hay trôi đi không còn biết trong một cuộc chuyện trò. Chẳng nghĩ ngợi chi nhiều. Nó cho anh số điện thoại, sau khi đã cẩn thân lưu tên anh từng từ. Sợ mất số!?
Một hai ba vang tiếng pháo hoa.
Rộn ràng trong không gian bao la.
Kìa mùa xuân đến rồi,
nhìn đôi tình nhân mỉm cười
Hương trầm phảng phất. Lan tõa đi khắp đại điện, những tiếng cầu nguyện cứ lầm rầm xen lẫn với tiếng nói cười của những đôi trai gái. Cầu duyên. Phật nhìn nó. Mắt trùng xuống. Thấy trong khóe mắt xuất hiện vài tia đỏ như sắc của đào nơi phố núi đang nở rực rỡ giữa đêm giao mùa, từng dòng người cứ đua nhau hái một nhánh hoa tìm chút lộc đầu xuân, gửi vào đấy một niềm tin khi cuộc sống luôn có những thứ luôn không ở trong tay mình nên đi tìm một đức tin. Tường đưa tay đón lưng nó dựa vào.
Ngón tay lướt phím. Lên rồi xuống, qua rồi lại. Số điện thoại anh. Không bấm được một nút gọi giữa màn hình đang rực sáng. Sẵn sàng.
Một biểu tượng tin nhắn đến.
Gương mặt thoáng qua đã từng. Nhắn cho nó ngay khi về đến nhà mình. Hỏi han. Nhiều hơn lần gặp đầu. Cười. Cho những cuộc gặp tiếp theo về một điều gì mới lạ cần khám phá và tự thấy chẳng tội tình gì cứ mãi ngồi nơi một góc bình yên tự tạo. Cô đơn.
Nó thấy khác biệt. Không biết đó là gì. Nhưng nó biết có thấp thoáng nổi ám ảnh của ngày hôm qua. Một gã đàn ông đã từng nói yêu nó thiết tha để rồi đứng ở ngã ba chọn lựa, nó bị bỏ rơi. Lạc đường. Nó không được chọn lựa cho mình một con đường với gã tình đầu vì trong gã đã có sẵn con đường cho riêng mình, nó chỉ là một chặng nghĩ trên đoạn đường gã đã muốn đi. Từ đầu.
Nó thấy khác biệt. Không biết đó là gì. Nhưng nó biết có khác biệt nổi ảm ảnh của ngày hôm qua, vì hôm nay con tim nó lỗi nhịp. Một lần. Nhận thấy tình đầu không phải là tình yêu.
Gương mặt thoáng qua đã từng, vừa cười vừa nói đó là mối duyên nợ trong cuộc sống này. Tim nó bị trói buộc vì một câu đùa. Lả lơi. Nó thấy mình lơi lã vào trong những câu đùa, nghệch người ra và thấy hơi thở đang phả vào người. Mê mị.
Không là vợ chồng, chẳng là tình nhân chẳng qua chỉ là một mối quan hệ. Một mối quan hệ trong cuộc sống. Thế thôi.
Anh xuất hiện ngày một nhiều trong cuộc sống nó, tâm trí nó. Nó hiểu và biết nhiều hơn qua những lần anh kể. Một giám đốc của một công ty gia công & phân phối cho những thương hiệu nước ngoài nổi tiếng. Một gia đình ấm êm với tiếng vợ thì thào và tiếng trẻ con nói đùa. Mỗi đêm.
Gương mặt thoáng qua đã từng đi cùng nó đến những góc quán. Cũ, mới. Những địa điểm nổi tiếng của đất Sài thành nhiều người ước mơ một lần được đến đấy. Tận hưởng. Những giá trị tinh thần không gì sáng bằng chỉ một lần là đủ như bao nhiêu người từng nghĩ đấy là giá trị để cuộc sống thăng hoa. Nó cứ thế đi theo anh. Mụ mị. Anh nói: vì xem nó là em thôi. Đừng nghĩ ngợi chi nhiều.
Nó cười thật tươi nhưng khi đôi môi khép lại có chút nhếch hờ. Không hay. Con tim nó lại một lần nhói lên một nhịp đập lỗi. Đau nhói. Thà anh đừng nói để nổi niềm sẽ mãi chỉ là một giấc chiêm bao ngọt ngào của riêng nó sẽ biến mất sau ánh bình minh ló dạng. Thà anh đừng hỏi vì sao nó đi theo sau anh đến bất kỳ đâu mà không hề hỏi sẽ về đâu.
Hẹn hò nhau trên con phố quen.
Cùng dạo chơi lang thang giữa đêm.
Cùng vui thỏa tiếng cười.
Đón chào ngày mai nắng tươi.
Photobucket
Quay nữa đầu nhìn về một phố núi. Rộn ràng. Tiếng những bước chân sang đang chờ đón một hơi thở của mùa xuân nới một góc quán café đã tồn tại gần hơn bốn mươi năm ấy. Buâng khuâng café. Nó sẽ lại ngồi đấy, nghĩ tiếp một lối đi của đời mình không mịt lối. Trầm tư. Tường vẫn giữ lưng nó trong vòng tay. Mắt Phật trũng sâu hơn. Vì biết có một nổi sợ bắt gặp một ánh nhìn ai đó lúc này.
Hỏi han. Dòng tin nhắn ngập tràn những cảm xúc. Xô đỗ, càn quét, dẫm đạp lên con tim đang tứa máu gần cạn vì không tìm lối thoát.
Phù hoa luôn là mộng mị rồi sẽ biến thành phù phiếm trôi đi không đọng lại một điều gì
Khi nhận lời đến nhà anh. Thấy được giá trị của anh được đo bằng vật chất. Một ngôi nhà nằm ngạo nghễ nơi quận 7 với đầy đủ nội thất đắt tiền khiến nhiều người thèm. Ma mị. Một vòng tay ôm nó từ phía sau.
Thời gian như dừng lại. Trôi tuột lại về một quá khứ. Từng có một vòng tay ôm nó thế này. Đã bao lâu rồi thiếu vắng. Dẫu biết rằng đấy chẳng phải tình yêu chỉ tình dục phần nhiều. Mê lụy. Nó ngã vào vòng tay anh. Không như lần đầu bị nổi tò mò chiếm đóng, nuốt trọn linh hồn. Nó ngã vào vòng tay anh. Tình nguyện để anh dìu dắt cho lần về lại động tình hoang dại. Bản năng. Xô lệch.
Photobucket
Không là vợ chồng, chẳng là tình nhân chẳng qua chỉ là một mối quan hệ. Một mối quan hệ trong cuộc sống. Thế thôi.
Vỗ về. Anh nói với nó. Nó nói với chính nó. Đó là một mối quan hệ. Và hãy hiểu cho anh, thông cảm cho anh vì áp lực mà anh gánh chịu và nó chỉ cần có tình yêu thôi là đủ.
Nghĩ nhiều về cuộc sống anh. Hình ảnh anh chập chờn trong mỗi phút giây kể từ lúc nó thức dậy không thấy anh như trong giấc mơ vừa tàn mỗi đêm.
Photobucket
Hiểu rõ. Anh không thuộc về sở hữu của riêng nó. Ngay từ lúc bắt đầu gặp anh, biết anh, nó đã biết điều đó. Nó chỉ cần có tình yêu thôi là đủ. Nó mặc kệ, ngập mình trong mê lụy của ái tình. Nó mặc kệ, thấy mình như một công cụ thỏa mãn cho một sự tò mò và khám phá niềm đê mê lén lút. Ngoại tình. Nó gã vào vòng tay anh. Tình nguyện để anh dìu dắt cho những lần về lại động tình hoang dại. Bản năng. Ngày càng xô lệch. Nghiêng ngã.
Photobucket
Tự nhũ. Tình yêu không có lỗi. Cứ thế yêu thôi mặc kệ đời khen chê. Ai hiểu được con tim người đang yêu nếu như không là người trong cuộc. Vương mang.
Đọa đày. Trần gian là địa ngục. Thiên đường chỉ phút giây. Thăng hoa rồi biến mất. Nó nằm với nó. Trần truồng. Những giấc ngủ say trong vòng tay không còn nữa. Những cơn mơ giờ trực chờ nhiều hơn khi một thân xác héo tàn và một tinh thần ngỗn ngang đang đứng ở mép vực chờ tự vận.
Một mùa xuân nữa không có anh giữa một khoảnh khắc giao mùa. Không có một vòng tay ấm áp, không có một tiếng nói ủ ê, không có một tin nhắn nói thõa những đê mê. Nó và anh. Theo cả hai chiều.
Tất cả điều kín tiếng. Thầm lặng và lén lút. Nó thấy nụ cười của vợ anh, tiếng nói của con anh dưới ánh sáng ấm áp trong một căn phòng kín gió đang chờ đón một khoảng khắc giao thời. Xóa tin nhắn. Nó cười thật tươi nhưng khi đôi môi khép lại có chút nhếch hờ. Không hay. Con tim nó lại một lần nhói lên một nhịp đập lỗi. Đau nhói. Lần cuối.
Đau một lần rồi thôi. Nó nói chia tay anh. Người không hề níu nó lại cho đúng vai một người tình. Chỉ là một mối quan hệ. Một mối quan hệ trong cuộc sống. Thế thôi. Nó xóa số và bắt đầu một cuộc bỏ trốn mà không có một lý do chính đáng cho chính mình. Tính từ lần đầu gặp anh. Hai năm, ba tháng, lẻ ba ngày.
Là mùa xuân trong tôi với anh.
Những thăng trầm sẽ qua rất nhanh.
Gạt một bên chuyện đời đen trắng.
Là niềm vui nhỏ nhoi sâu lắng.
Những đôi tình nhân dìu dắt nhau đi trong đêm tối giữa phố núi xôn xao. Buâng khuâng café cất lên một bản nhạc. Giao mùa. Xé tim nó ra rồi khâu lần lại trong ánh mắt Phật nhìn bức tường đang dang tay ôm nó. Vỗ về. Hãy khóc đi em. Một lần rồi thôi. Đứng lên đi hết một con đường. Khác. cuộc sống có những thứ không nên thuộc về mình.
( Gửi tặng đến một người em với những cảm xúc ghi lại nhạt nhòa & tự nghĩ. Sợ. Trí nhớ không còn chịu nghe lời nữa)
Cao lãnh, ngày 06 tháng 05 năm 2012
( Ảnh: Sưu Tầm )
http://static.mp3.zing.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin1.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMS8wMS8xNi9mL2YvInagaMEZmYyNjJhOGIwZTZlNTg5MWIwZDAzMjk5ZjExOWE5MGMdUngWeBXAzfEdpYW8gTmUsICO5YXxMxrB1IELDrWNoIC0gVHLhdUngqddUngIFF1YW5nIFWeBFqSB8fDM

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...