Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn mong mo. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn mong mo. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 9 tháng 8, 2012

[Story] ĐẾM TÌNH - Counting Love

Chị ngồi đấy soi mình, chuẩn bị cho một cuộc chơi. Một cuộc chơi overnight. Chị ghét, sợ ai nói chị già dù tuổi xuân chị đi qua. Mặc chị. Giờ ngồi trước gương, soi lại gương mặt mình. Đếm tình đã sang.
Photobucket
Tình đầu là tình cuối. Thù thằng nào nói câu ấy với chị. Tình đầu của chị mộng mơ, mơ mộng dưới nắng sân trường, hoa cỏ đưa hương, thơ tình, phượng vĩ đều có. Thằng con trai lò tò theo chị như một đứa em trai, cứ ngẩn ngơ nhìn đòi học yêu, có bồ cho bằng anh, bằng em. Chị tò tò theo thằng con trai đó đến những ba năm. Mười, mười một, mười hai. Từng ấy lớp, từng ấy ngày chị thấy thằng con trai ưỡn ngực lớn lên. Dậy thì. Giọng vỡ tan hoang, tướng đi khệnh khạng, người mọc lông đầy, râu ria lổm xổm, nói yêu chị và đòi làm người lớn. Đến khi lớn rồi, thằng con trai để chị ngồi lại với mộng mơ, mơ mộng dưới nắng sân trường, hoa cỏ đưa hương, thơ tình, phượng vĩ đều có. Chị không trách thằng con trai tỏ ra hờ hửng, lạnh nhạt lánh xa khi vượt qua vũ môn từ phổ thông lên đại học, ghi vào trong trang vở học trò. Tình đầu là tình chia ly.
Photobucket
Ngửi thấy chút hương nhạt của nước hoa hồng, se khít lổ chân lông. Thấy da mình bớt nhăn, có căng chút, tươi lên phần nào. Ngậm ngùi. Tình hai.
Tình chỉ đẹp khi còn dang dở. Chửi cha thằng nào nói lời ấy ngay trước mặt chị. Đi làm. Một nhân viên văn phòng sáng làm, chiều về cứ thế hết giờ hành chính qua ngày, đoạn tháng. Được thằng đàn ông, gọi bằng sếp, sáng hỏi, chiều thăm. Lắm lúc. Đưa về trong những lần không mong đợi từ một chiều tàn mưa hắt hiên, ướt đường, hăm he tắm ướt những ai trú tạm hay những buổi tiệc tàn công ty tổ chức, người đưa kẻ rước chẳng ai về cùng. Thằng đàn ông thể hiện nghĩa cử sếp tôi và tình đồng loại. Buồn. Thằng đàn ông nói thế về gia đình mình, có vợ có con đều hều. Không hạnh phúc. Thằng đàn ông nói thế về gia đình mình lúc sờ mông, chạm ngực, đưa môi nồng nặc mùi rượu, bia, thuốc lá. Tỉnh hay mê. Đâu là thực tại. Nhiều đứa nói chị là ngu, dại vì ai mà không biết thằng đàn ông ấy giở trò gì. Một, hai, ba. Năm đếm vài lần, chục lần thằng đàn ông hứa, bỏ vợ chọn con, trăm lần thằng đàn ông hẹn, bỏ vợ bỏ con. Một lần. Thấy thằng đàn ông thể hiện nghĩa cử sếp tôi và tình đồng loại với người mới làm. Ngực mông tròn trĩnh. Chị không chửi thằng đàn ông lòng đầy tâm sự cần trút với nhiều người, ở nơi nhà hàng và khách sạn. Lang thang lên mạng. Chị viết vào trang blog. Tình dỡ dang là tình gàn dở.
Photobucket
Lấy chút phấn tàn thoa lên gương mặt hoang, phủ lại hết mộc dại. Chị thích phấn nền nào dính chặt vào da mặt vì chị giống như một nghệ sỹ. Khi đó. Chị không còn là chị của mộng mơ, mộng mị trong tình ái. Tuổi đã sang hàng ba con giáp. Ngang tàng.
Tình chỉ đẹp khi biết gìn giữ. Lặng im khi nghe thằng nào nói lời ấy. Có một thằng từng nói vậy. Thằng bồ sở hữu một gương mặt không gì nổi bật, một làn da xạm xịt như trời giăng mây đen, có chút dơ, có chút mùi của đàn ông từng trãi với một công việc rày đây, mai đó trên những chặng đường xa, bởi vốn dĩ kinh doanh là vậy.
Yêu.
Nồng nàn với những lần nhắn tin thăm hỏi, gọi điện mỗi khuya hỏi chị sao buồn trong một lần ăn uống vừa tàn, về trên đường không thấy hỏi han.
Chan chứa với bàn tay xiết chặt, với vòng tay ôm vừa khít và cả một nụ hôn đúng bài. Đòi hỏi. Chị chủ động cản thằng bồ dừng lại để nhận một nụ cười ấm áp và vì chị sợ tình sẽ phôi phai.
Dừng lại.
Một phút lặng. Thằng bồ quỳ xuống cầu hôn. Nước mắt chị từ đâu rơi vội. Chan chứa với bàn tay xiết chặt, với vòng tay ôm vừa khít và cả một nụ hôn đúng bài. Đòi hỏi. Chị chủ động cản thằng bồ dừng lại. Thằng bồ nói: cám ơn em đã gìn giữ vì anh. Tuyến lệ khô nước. Chị đờ người nằm gọn trong vòng tay thằng bồ. Bơ vơ. Chị chia tay trong thầm lặng, đơn phương, không lời giải thích. Mặc. Thằng bồ cố gắng cứu lại một tình yêu gìn giữ đến từng ấy. Năm, sáu, bảy. Tháng rộng, ngày dài, đêm về dằn dặt. Nhiều lần muốn vá lại một chữ trinh, thấy ảnh hình thằng bồ mặt lớ ngớ không hiểu vì sao. Mặc. Thằng bồ cố gắng cứu lại một tình yêu gìn giữ đến từng ấy. Ai hỏi. Chị nói. Tình đầu chưa là tình cuối.
Mascara, kẻ đều mi mắt một màu đen huyền bí, liêu trai, gợi tình. Đánh chút má hồng, kẻ môi màu tím đậm, nhấn mạnh ở vành môi. Soi gương. Thấy hài lòng sao giống bướm đêm. Tìm bạn. Bạn tình một đêm. 
( Ảnh : Sưu Tầm )
***

She sat there, gazing at herself, preparing for a game. An overnight game. She hated, feared anyone calling her old, even though her youth had passed. Let them talk. Now, sitting in front of the mirror, she stared at her face. Counting the loves that had come and gone.

The first love was the last love—or so the saying went. She cursed whoever dared say that to her face. Her first love was dreamy, full of sunshine on the schoolyard, the fragrance of flowers and grass, love poems, and flamboyant trees. The boy followed her around like a younger brother, gazing dreamily, wanting to learn how to love, to have a girlfriend like everyone else. She tagged along with him for three years—grades ten, eleven, twelve. Through those classes, through those days, she watched the boy puff out his chest and grow up. Puberty. His voice cracked and broke, his walk became cocky, hair sprouted everywhere, a scruffy beard emerged. He professed his love to her and demanded to be a grown man. And when he finally grew up, he left her with nothing but dreams—sunshine on the schoolyard, the fragrance of flowers and grass, love poems, flamboyant trees. She didn’t blame him for becoming distant and cold, for drifting away after crossing the threshold from high school to university, leaving it all inscribed in the pages of a school notebook. First love is love that ends.

The faint scent of rosewater filled the air, tightening her pores. Her skin looked less wrinkled, a little firmer, somewhat brighter. She sighed. Second love.

“Love is only beautiful when it’s unfulfilled.” She cursed whoever dared say that in front of her. Working life began—an office worker, clocking in at nine and out at five, day after day, month after month. There was a man, her boss, who would greet her every morning and check on her every evening. Occasionally, he would give her a ride home when she didn’t expect it, after a rainy, gloomy afternoon, or after company parties when others had their rides and she was left alone. The man acted out of bossly courtesy and shared humanity. It was sad. The man spoke of his family—his wife, his kids—all seemingly fine. Unhappy. That’s how he described his family while touching her waist, grazing her chest, pressing lips reeking of alcohol, beer, and cigarettes against hers. Was she awake or dreaming? What was real? Many called her foolish, naive, for not seeing through his intentions. Once, twice, three times. She lost count of how many times he promised to leave his wife and kids, or how many times he planned but never acted. Then one day, she saw him bestowing the same bossly courtesy and shared humanity on a new recruit—rounder, fuller. She didn’t curse him for being a man with burdens to unload, with multiple women, at restaurants and hotels. Wandering the internet, she wrote in her blog: “Unfulfilled love is foolish love.”

She dusted her face with pale powder, concealing all the rawness and wildness. She favored foundation that clung tightly to her skin because, like an artist, she wanted to transform. At that moment, she was no longer the dreamer, lost in illusions of love. She was now in her thirties, her spirit unyielding.

“Love is only beautiful when cherished.” She stayed silent when she heard someone utter those words. One man had once said that to her. Her boyfriend—a face without any outstanding features, sun-damaged skin like a cloudy sky, faintly unclean, faintly bearing the scent of a man well-traveled, with a life on the road because that’s how business was.

Love.

Passionate in the late-night texts and calls, asking why she seemed sad after a dinner party had just ended, why she felt alone on the drive home.

Overflowing with his tightly clasped hands, snug embraces, and perfectly executed kisses. He demanded. She stopped him, offering a warm smile, fearing love would fade.

He stopped.

For a moment, he knelt and proposed. Tears fell from her eyes. Overflowing with his tightly clasped hands, snug embraces, and perfectly executed kisses. He demanded. She stopped him. He said, “Thank you for keeping this for me.” Her tears dried up. She froze in his arms. Drifting. She ended things in silence, alone, without explanation. He tried to salvage a love so cherished. Five, six, seven years passed—long months and nights filled with torment. She often wished to restore a lost innocence, but the image of his puzzled face, unable to understand, held her back. Let it be. He tried to salvage a love so cherished. When asked, she would reply, “First love was never the last.”

She applied mascara, drawing her lashes a deep, mysterious black. A touch of blush, lips painted a rich, dark purple, accentuating the edges. She looked in the mirror. She felt satisfied. She resembled a night butterfly. Seeking company. A companion for the night.

Thứ Năm, 19 tháng 7, 2012

Ngủ đi em, mộng bình thường!

Sài Gòn đêm về chịu đựng những cơn mưa vồ vã như tát vào mặt người. Những ai đang đi trên những con đường thường nhật.
Em nhắn tin với dòng tâm sự. Đại để. Nãn. Chán. Đời. Đại ý có thế thôi.
Bước ra bancon thả mắt về màn đêm đê mê với những hạt mưa về. Lướt thướt. Ướt những ai ngồi ngoài thương nhớ. Lướt phím vài từ nhắn lại. Ngủ đi em, rồi ngày mai sẽ hết. Ngủ đi em để rồi chỉ còn có mộng thôi.
Photobucket
Mơ một giấc của tuổi thơ êm đềm. Ru em ngủ dưới mái nhà ấm áp tình thương. Giấc mơ đưa em về một thời có những đứa bạn bên nhà chơi trò nít, trẻ. Có khóc, cười trong mỗi cuộc chơi. Có thút thít vì những đòn roi và có ngọt bùi bởi những vòng ôm dỗ dành. Tưởng đã rằng quên. Giờ em mộng lại trong giấc mơ xưa, có tấm hình đen trắng nào còn giữ lại một ký ức xa. Trong đó. Có giọt mưa đầu mùa tắm mát một tuổi thơ đủ đầy với những trò thơ ngây thường thấy. Không rách nát một phận nghèo, hay chèo queo bụng đói thèm thuồng một miếng ăn nào đấy khi gặp ai đấy ngồi ăn. Nó ngồi chéo cạnh giấc mơ em.
Ai biết đường kia giậm mấy lần?
Gió vừa thổi lạc dấu muôn chân.
Làm sao góp lại nâng xem thử.
Những bước vu vơ xa lại gần.
Photobucket
Mơ một giấc của tuổi thơ ngây áo dài bay trong gió. Ru em ngủ bằng mấy chữ đề từ. Có những màu mực mới. Hồn nhiên. Em nghịch đùa màu mực viết. Đen, tím, xanh, hồng trong quyển sổ ước mong có cành phượng vĩ ép thành cánh phượng. Biết có không em ép vào trang vở đong đầy một tuổi ấy!?. Tuổi thơ ngây. Nhiều khi, muốn nhìn lại được gọi thiết tha. Áo dài ơi, áo dài à, áo dài đã bỏ qua một màu trắng lơ ngơ đồng hành cùng màu xanh dương nhàu nhĩ. Áo dài ơi, áo dài à. Áo dài bỏ qua một thời vụng dại với ngây ngô. Nó ngồi đấu cạnh giấc mơ em.
Thôi đã tan rồi vạn gót hương
Của người đẹp tới tự trăm phương.
Tan rồi những bước không hò hẹn
Đã bước trùng nhau một ngả đường
Photobucket
Mơ một giấc của tuổi bước vào đời. Em ru em ngủ bằng dự định nào ấp ủ. Ngẩng mặt nhìn đời, thấy lấp lánh những ánh hòa quang chờ đón. Một người tài. Rủi thay đời lắm những người tài, không phải ai cũng là vô dụng. Đất nào lành cho chim đậu đây, bầu trời nào cho xoãi cánh thả bay thõa thê bây giờ. Em vẫn cứ mộng mơ, như thế bước vào đời. Đi bên em có những người thân bên cạnh. May rủi, rũi may. Không biết. Mỗi khi người thân ngồi lại, dang tay em gối đầu ngủ mộng mơ thật thường. Nó ngồi cắt cạnh giấc mơ em.
Cây mở cành xanh, nghiêng lá phơi;
Bụi gieo trên lá, dội nên lời
Bâng khuâng kể lại bao câu chuyện
Của những bàn chân rỗ dấu đời.
Photobucket
Nó bỏ đi bụi đời không chịu ở lại với giấc mơ của em. Tiến về vô cực. Tàn nhẫn. Đánh vở những cơn mơ hồng nằm trong vòng tay dỗ dàng, trong ngu ngơ của lưu bút đề từ, đến cả trong ánh hào quang nào sưởi ấm. Trong giấc mơ ấy, không có giọt mưa nào rơi lặng giữa đêm đưa cơn gió lạnh lùa vào làm buốt giá hồn em. Xung quanh. Không ai ngồi lại cho em gối đầu. Em giờ có ngỡ ngàng khi đời bước sang tự lập!? Một mình. Nó ngồi nhắn gửi. Ngủ đi em, mộng bình thường. Để rồi. Anh ngồi bên cạnh giấc mơ em. Giấc mơ giữa đời thường. Anh ru em ngủ.
Đã vậy bao lần rồi thế nhỉ?
Và sau này nữa, dấu chân ai
Sẽ ghi rồi xoá trên đường bạc
Mỗi lúc trời đau gió thở dài.
( Dấu chân bên đường – Huy Cận)

( Ảnh: Sưu Tầm )

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...