Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn 2019 - 05 - nhat ky cua cha. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn 2019 - 05 - nhat ky cua cha. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 30 tháng 5, 2019

[Nhật ký của Cha - Lavie] Tàu vào hầm

Trời quê hương trong xanh như lời hát 
Biển quê hương ru êm êm bờ cát 
A a a! Tiếng la đồng thanh sảng khoái của tuổi trẻ mỗi khi đứng trước một khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ, thơ mộng hay tuyệt đẹp. Xuất hiện. Nhiều khi, đó là sự thoát ra của nguồn năng lượng ức chế bị tù động. Tất cả đều hòa chung một giọng. 

Đoàn tàu nhỏ. Chạy đêm. Sức chứa chỉ có bốn, người lái và hành khách đi cùng. Tàu không có mái che, chỉ có chỗ ngồi và tiếng máy rệu rã khóc than ở mỗi đoạn đường ghồ ghề. Tàu chạy một tuần một chuyến – tối Chủ Nhật. 
A, a, a! Thằng nhóc “già” hai tuổi mang tên Lavie ngồi giữa là khách hàng thân thiết. Chuyện đời. thằng nhóc thích thú nên cũng bắt chước la theo. Thằng nhóc già sáu tuổi và em. Hai hành khách tiếp theo của chuyến tàu đêm xuyên hầm mỗi tuần ấy. 
Ông già cầm lái. Đoàn tàu màu đỏ. Ông già nghĩ đến tù động cần phải thoát ra. Trẻ nào chẳng thích những chuyến xe. Trẻ nào chẳng thích những mộng mơ, dẫu rằng tuổi đời cộng lại làm đánh rơi những mộng mơ. 

Đèn đường soi xuống sông lấp lánh như dãy ngân hà. Có bận. Trăng cũng xuống chơi cùng một tiểu hành tinh vừa tiếp cận đoàn tàu. 
Ông già đếm nhịp. Tàu chuẩn bị vào hầm. Một, hai, ba… A, a, a! Tất cả đều hòa chung một giọng. Vách vọng lại những tiếng la. Tù động được thoát ra. Thằng nhóc ôm lưng ông già, miệng cũng ngân nga. 

Ông gia tham gia trò “trâu trẻ” khi là kẻ bày đầu. Ông già biến con ngựa sắt thành chiếc tàu chở khách mỗi đêm cuối tuần. “Bánh bèo nhỏ” bỏ lại nhà. Con tàu đã quá tải với dàn đồng ca. 

Ai đó, đi ngang nhìn cười. Còn tàu mãi không có một sân ga, chỉ chạy suốt những con đường uốn lượn của bờ kè lộng gió. Xe qua gầm cầu là lúc tàu qua hầm. Đứa trẻ ngoác miệng cười với yêu thương.

Chủ Nhật, 19 tháng 5, 2019

[Nhật ký của cha] Nhà ba đứa nhóc

Sài Gòn như một cái bánh cam phũ đường vàng bởi nắng hạ. Ông già rời khỏi màn hình máy tính, đếm thời gian, sáng tàn, nhắn tin ghé thăm chị bạn – một trái tim sales rực lửa giờ bùng cháy nơi mãng dịch vụ được phân công - ở giữa Sài Gòn. 
Chị hỏi: Cuộc sống thế nào? Mấy đứa nhỏ ra sao? Sao thấy em cười miết vậy
Ông già cười trả lời: Vẫn thế thôi. Em có gì thì mấy mẹ con vẫn phây phây. Đấy là chuyện kế hoạch
Ông già nghĩ ngợi, sao lại không cười khi cuộc sống này đã bộn bề. Gặp nhau nào ai thích thở than. 
Chị cười: Thế nhà vẫn ở đó? Nhà ba đứa sống sao? 
Ông già lục trong vốn từ hạn hẹp, gầy dựng một khung cảnh truyền tải để chị dễ hình dung chuyện xảy ra ở căn nhà không định nghĩa rõ được hình hài. 
Như một gánh hát. Ví von theo kiểu ông bà. Ngẫm. Ông già thấy từ đó là gần nhất. Ở đó. Gánh hát của những màn tạp kỹ. Mỗi người mỗi trò. 
                Ông già ôm quyển sách thả mình vào mấy câu chuyện kể của tác giả bằng ngôn từ để rồi đặt mình vào đấy với những tóm tắt, rút ra cho phần học hỏi. Nhận thấy cuộc sống này bao la. 
                Thằng nhóc lớn Merci ôm những mãnh ghép lego để hiện thực hóa suy nghĩ mình: khủng long, con tàu, xe, máy bay bắt đầu hiển hiện. Thỉnh thoảng, sự bực dọc xen vào khi vài mãnh ghép ương ạnh không chịu nghe lời vào cho đúng khớp. Thằng nhóc quăng vào vách rồi…lụm lại. Sự cố gắng tạo hình vẫn chiến thắng. 
              Thằng nhóc nhỏ Lavie ôm bình nước như bạn, thả ánh nhìn lên màn hình ti vi với những điệu hát trẻ con. Những bài hát Việt Nam không còn nữa, như chết chìm trong tuổi thơ ông già, giờ ngoi ngớp trong mấy khúc ca trước lúc mấy đứa nhóc đi vào giấc mộng con. Trệu trạo. Ông già hay ngâm nga. Chán ngán. Thằng nhóc nhỏ tò mò việc tạo hình từ những mãnh ghép, sức hút của thằng nhóc lớn lôi kéo thằng nhóc nhỏ bày trò. Trêu ghẹo. Giật, cướp vài khối ghép. 
Sân khấu lại chuyển mình. Một phiên tòa phân xử sau màn đấm đá, ngắt nhéo với khóc la. Chủ tọa xử phiên tòa của thằng nhóc dùng ngôn ngữ rõ lời và thằng nhóc dùng ngôn ngữ cơ thể để thể hiện màn tranh cãi. Tất cả muốn điều đúng thuộc phần mình. Thường lệ 

Sân khấu lại chuyển mình. Chủ tọa biến thành quái vật. Cuộc rượt đuổi bắt đầu. Tiếng gọi nhau í ới, tiếng cười nói ngợp trời. Đôi mắt nào trong veo, ngồi gọn trong lòng mẹ, dõi theo mấy bước chân của hai gã dùng ngôn ngữ rõ lời và cơ thể. Ông già cứ thế biến thành quái vật bốn chân… đang bò. Chẳng ngại nắng hạn hay mưa rào, cứ thế tiếng vọng lao xao trong căn phòng nhỏ. 

Một dàn đồng ca của tiếng rõ, tiếng không. Ông già đệm vào thêm tiếng gào thét của một quái vật hiện hình. Gạch lạnh như đất trống, gối nệm xem như đồi. Hai thằng nhóc băng ngang trong tiếng cười nắc nẻ. 

Sân khấu lại chuyển mình. Dẫu cho trời mưa nắng, tiếng nhạc nền là những tiếng xe qua hay mưa rơi đều trên mái. Sân khấu tắt bớt đèn để đón nhận mấy màn cuối trước lúc đi vào giấc mộng con. 

Người ngựa với ngựa người. Hết cưỡi, xảy rồi trườn, băng qua máy đồi trọc, ông già nằm phơi bụng cho mấy đứa trẻ bò qua khi lưng già hết thấu. Hả hê nằm nghe kể, chuyện mấy chàng nghệ sĩ thành Bremen – của lừa, chó, gà, mèo trong ước mơ nghệ sĩ sau cuộc bỏ chạy để sinh tồn trong trí tượng tượng của Grimm. 

Gánh hát phải buông màn. Ông già hôn từng đứa. Tiếng nhạc thành tiếng hát, tiếng hát là tiếng ru, đi vào trong giấc trẻ. “Ba sẽ là cánh chim, đưa con bay thật xa…” Có đứa đệm vài lời, thuộc trong trí nhớ hôm qua. Có đứa vừa mới học, một bài ca chưa thuộc hết lời. “Rồi mai đây con lớn, bay đi khắp mọi miền, con đừng quên con nhé, ba mẹ là quê hương”
(Ảnh: Internet) 

Chủ Nhật, 12 tháng 5, 2019

[Nhật ký của cha] Lavie - Tự kỷ, tăng động vs Tự kỷ ám thị

0-02-06-3d7c81ee1ea033e220b69a9149429555013f1a2a0984b9287b96f521a3c43635_6f329241 
Tiếng nhạc không lời nhẹ nhàng như tiếng chuông ngân. Ông già ngồi hơi chồm về phía trước để quan sát. Một màn hình tivi với hơn ba mươi khung hình camera. Ông già chỉ tập trung vào một màn hình duy nhất của lớp Steve Job. 

Buổi đấy, ông già quyết định nhắn tin xin nghĩ phép để ngồi đồng muốn xem tận mắt điều khác biệt của thằng nhóc ấy. Thằng nhóc Lavie ở nhà và ở trường và khác nhau thế nào.
Em nói: sợ thằng nhóc tự kỷ hoặc tăng động.
Ông già im lặng lắng nghe.
Em nói: thằng nhóc hay chui vào trong góc tủ, quan sát lúc mẹ chăm em, chẳng nói điều gì cứ thích gào và thét mỗi khi chẳng vừa lòng. 
Tự kỷ và tăng động - thứ bệnh của thời hiện đại. Ông già quay sang ôm ấp thằng nhóc trong lòng mình ở đêm trước sớm ngày ngồi lại với màn hình ở buổi sớm mai. 
Thằng nhóc mặc chiếc ảo đỏ, quần jean nổi bật với làn da trắng mang tên Lavie đang chạy đùa trong lớp cùng bạn. Các câu hỏi tự trào: Điều gì khiến đứa nhóc thích nép mình vào góc kín; thích sự chật chội của góc hay muốn tìm khoảng không gian cho mình? Điều đó xảy ra ở lớp học như ở nhà đầy đủ ba mẹ với anh em lúc các cuộc vui diễn ra gần như bất tận.

Thằng nhóc chạy nhảy trên màn hình ghi lại. Thỉnh thoảng, thằng nhóc dạt ra một góc lớp quan sát đám đông bạn bè quây quần bên các cô. Lớp đang vào buổi đọc truyện con nghe. Cô kéo thằng nhóc vào lòng, ông già căng mắt đã nhuộm màu thời gian, thấy đâu đó có nụ cười trên vành môi. 

Thằng nhóc chạy nhảy rồi đòi trở vào căn phòng nhỏ khi hoạt động ném bóng băt đầu. Thằng nhóc chỉ trở lại khi các cô chơi cùng. Ở Sài Gòn trơi ươm nắng, ông già viết lại trong đầu mình việc phải làm ngay một điều gì đó khi những khoảnh khắc này tiếp tục xảy ra.
Khoảnh khắc thằng nhóc chui vào góc tủ đứng nhìn. Ông già và thằng nhóc ông anh bắt đầu tấn công vào trong góc đó. Thằng nhóc cười rồi chạy ra hòa vào mấy trò của ông già và thằng nhóc - ông anh. 

Góc nhỏ trở thành tủ chứa đồ bí mật, thằng nhóc cất vào đó nhiều hơn những món đồ của riêng mình, nghĩ là chẳng ai biết. Ông già và thằng nhóc - ông anh chẳng buông tha; lôi ra và chơi cùng. Thằng nhóc sượng sùng chẳng biết làm gì ngoài việc ngồi xuống và nhập vào trò của ông già với ông anh.

Giửa trời Sài Gòn đi vào nắng hạ, ông già ngồi ghi lại mấy câu chuyện xảy ra với đời mình. Ngẫm nghĩ. Tự kỷ và tăng động. Hay tự kỷ ám thị của ông già. Em nói: Ngừa trước vẫn hơn. 



[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...