Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn cuoi nam. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn cuoi nam. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 2 tháng 2, 2013

Một thuở...cafe

Nắng chiều đu đưa cuối trời, theo mây trôi lả lơi. Gọi điện cho chị, sấp xếp một cuộc hẹn café. Bàn qua, tán lại, nó cho chị chọn như mỗi lần. Tối nay. Hẹn gặp em ở. Một thuở…café. Thấy ngào ngạt hương xưa, vị cũ thoáng qua khuấy động sóng lòng khi nghe tên quán.
Photobucket
Bỏ bê cơn gió se se lạnh của những ngày cuối năm, chạy lăn tăn cùng dòng người về đêm không nguôi hối hả, nó đi tìm.
Photobucket
Một thuở…
Café cùng chị ở một góc đường Nguyễn Du - Đồng Khởi, ngắm chiều về bên Đức Mẹ với những cánh chim bay qua, bay lại góc nhà thờ đá đã thấm thời gian chuyển màu. Bưu Điện thành phố ngồi lim dim nhìn du khách trầm ngắm một thân xác lạc hồn, đã bay đi đâu mất rồi theo những cánh chim bồ câu. Những câu chuyện vô thưởng, vô phạt về cuộc sống, công việc và tình yêu như không ngừng lại trong suốt cuộc chuyện trò.
Một cuộc sống gia đình nói trong một chiều lơ ngơ nắng. Một công việc mới vào đời nói trong cái gió làm vài chiếc lá giã biệt cành bay. Một câu chuyện về tình yêu thì mãi mãi ở lại với cơn gió se se lạnh cho một sóng mũi cay cay. Anh cũng ra đi trong một ngày như thế, cuối năm.
Đâu có như bây giờ.
Nó đến quán với một cuộc gặp gắn kết kinh tế phần nhiều. Những con số nhảy lung tung trong đầu với kết hoạch cho năm sau, dự toán cho năm kế, chiến lược phát triển cho năm tới, đến kế hoạch marketing cho năm mới để chiếm giữ thị phần cho năm kề cận…Màn trời đen kín, đêm đã phũ đầy, công việc lôi nó vào góc quán tiếp tục những nghĩ suy.
Photobucket
Một thuở…
Chưa nghĩ đã biết ăn gì khi não vẫn còn ghi lại danh sách báo những món ăn vẫn còn thèm rõ dãi. Tự khi nào. Mơ một lần được nếm, được thử và đắm chìm trong những dư vị còn đọng lại trên đầu lưỡi giữa một bầu không khí sang trọng đâu đó, lỡ một lần ngang qua dòm ngó, lỡ một lần được ăn trong dịp tình cờ, lớ ngớ.
Đâu phải như bây giờ. Ra đường quảnh qua, quãnh lại không tìm ra được món để ăn. Không phải là không có món để ăn mà là có nhiều hơn sự lựa chọn, cứ thế mà đắn đo, cứ thế mà cau có để chọn cho mình một món ăn. Thật ngộ.
Photobucket
Một thuở…
Uống một ly café, thèm một không gian có ánh đèn vàng lay lắt bóng người trong tiếng nhạc đưa hồn bay chấp chới đến với những miền đất xa, nhiều khi là ảo ảnh, thèm một chút lời mời cho một ly nước uống, thấy mình được tôn lên. Một phần. Góc quán nằm trên những cung đường xúc cảm, dòng người đi qua tạo cảm xúc dâng trào. Lắm khi. Chỉ là một cái bàn bên một chiếc ghế vừa tầm, với gỗ đã lên màu từ những lần khách qua, ngồi lại, dấy vào đấy một kỷ niệm. Một lần qua.
Đâu phải như bây giờ. Ngồi trong một góc quán với điều hòa chạy hết mức, đến tê cóng cả tay, lạnh mất cả người, tê luôn cảm xúc. Ly café vô vị khi có con số chạy vòng, những cuộc nói chuyện trống không vì những chủ đề lượm lặt, chỉ có công việc và dự tính bao quanh. Những chiếc ghế buồn cùng chiếc bàn ghê gớm vì không còn có người ngồi ngẩn ngơ ngắm nghía những lần qua, kỷ niệm nào đi chơi lạc đường. Giờ quay ra mơ được ra đường, ngồi dưới một góc hàng cây, nếm một ly café ủ ê với đường, bắp. Thấy lạ. Giấc mơ đó đâu có xa hiện thực, mà vẫn cứ ngồi trơ trơ gọi là mơ. Đợi chờ.
Photobucket
Bây giờ…
Nghe chị kể về những ngôi trường đã đổi tên Lê Văn Duyệt, Nguyễn Thị Minh Khai, Gia Long…mà lòng ngập đầy hình ảnh của ngày ấy. Mường tượng. Những ngày của trí nhớ vẫn còn đong đầy chứ không phải lạc đường trong ký ức.
Một thuở…café được những người học trò mở ra để ôn lại bài học quá khứ, như một chốn để quay lại chuyện trò với ký ức của hôm qua từ những phím đàn piano da diết hay những bản nhạc Trịnh, Ngô, Phạm. Nó nhanh chóng kết thúc phần kinh tế chuyện trò, để cho cảm xúc của ký ức xưa tràn về, cùng chị, ôn lại bài học hôm qua dù là hai thế hệ. Cách đến mấy chục năm.
Để rồi, giờ đây ngây ngô…một thuở. Café.
( Ảnh: Sưu Tầm )

Thứ Sáu, 9 tháng 11, 2012

Gửi những ngày cuối năm!

Không vội vã.
Photobucket
Mùa xuân không đến hay mùa xuân về lạc lõng, không có một chút dấu hiệu hân hoan nơi góc văn phòng, từng con người cứ bị công việc cuốn đi đến lạc điệu đời thường. Công việc cuốn trôi nó và những con người đang hối hả chạy theo đồng lương, một trong những thứ nuôi sống cho một đời thường.
Những ngày không quay trở lại.
Những ngày cuối năm chim về làm tổ trong cái se lạnh bỏ thu, gặp đông. Có những con người đứng lại và bước đi trong tiếng nói goodbye của những người ở lại. Họ - những con người đã cùng đi trên con tàu TFS và dừng lại ở những sân ga khác nhau, gửi một lời chào về một đoạn hành trình đi cùng nhau. Hẹn ngày gặp lại, ở một chuyến tàu khác. Biết đâu chừng. Từng ấy thời gian.
Nhắc lại.
Vui buồn. Của một năm. Vụt qua. Những lời nói thật lòng, chia sẽ. Những lời nói khiến người nghe phải chạnh lòng bởi hai chữ. Thời gian. Vụt qua không bao giờ trở lại bởi chỉ có con người dừng lại ở một mốc thời gian nào đó. Tâm tình. Về đôi lần khác biệt phát sinh trong công việc thường ngày đơn điệu, khiến người ta nhớ mãi, nhiều nhất vẫn là những kỷ niệm vui.
Photobucket
Có lúc kể dưới một hàng cây đứng nắng giữa trưa hè.
Có lúc kể trong một đêm thu lá rơi lặng lẽ như sợ đánh động người nghe về một khúc giao mùa.
Có lúc kể giữa trời đông lành lạnh có chút sương phơi lá.
Cứ cười ha hả cho qua tháng ngày. Chờ một xuân về kể từ hạ sang đông.
Biết thế nhưng không có cách nào dừng lại được, quy luật của cuộc sống này.
Thời gian là như thế.
Photobucket
Cuộc sống văn phòng. Tám tiếng. Một tuần sáu đến bảy ngày, bốn tuần tính tròn cho một tháng. Đếm đi đếm lại con số tháng vẫn là mười hai. Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày. Không hơn không kém. Tuổi đời cứ tăng, lụi cụi tìm kiếm những gì còn gắn bó với cuộc sống này. Gia đình và bè bạn. Tìm những khoảnh khắc vui, buồn hiếm hoi. Gìn giữ cho nhau những ký ức tự trào về một năm cũ vừa qua.
Lôi ra chép vào mãnh trí nhớ, đã viết chằng chịt công thức học hành, quy trình công việc và kinh nghiệm trau dồi. Viết lại sợ trí nhớ bào mòn làm phai mờ những kỷ niệm. Để rồi tạm biệt tất cả.
Về thăm tổ ấm. Sum họp một lần.
Photobucket
Sẽ có những chuyến xe rộn rã người về trên con đường cũ, mòn cả một thời đi về bởi thuộc từng con đường, mốc cây số.
Sẽ có những chuyến tàu hân hoan người về trên những chặng đường xưa, thuộc làu những sân ga nào dừng lại, biết từng nhịp chạy đến từng tiếng còi tàu.
Sẽ có những chuyến bay người về giữa mây trời lơ lững, ghi cạn dòng nhớ với những lời dặn của tiếp viên, mây bay trôi dạt về với tháng ngày.
Photobucket
Và sẽ có những lời tiễn đưa với những người về. Người ở lại. Với Sài Gòn trống vắng đến tê tái lòng, chờ đợi suốt một năm dài. Nghĩ ngơi. Mỗi năm. Chuyến xe, chuyến tàu và chuyến bay đưa những người con về lại một miền Trung thương nhớ, một miền Tây sóng vỗ dạt dào hay một miền Bắc với những dòng thơ nức nở.
Rồi sẽ có những cánh tay, nụ cười đón người thân trở lại sau một năm dài. Bon chen vất vả. Khói nhang sẽ tõa trên bàn thờ ông bà trong mâm cơm ngày đưa, rước. Khỏi lửa bập bùng trong tiếng nói rộn ràng đón một cái Tết sang. Tất cả thở than biến mất chỉ còn lại niềm tin và hy vọng vào một ngày mai. Gặp lại ở chốn văn phòng sau khi refresh một tâm hồn từ lần sum họp hàng năm.
( P/s: Gửi đến những người đồng nghiệp TFS. Gửi đến những con người ngồi nơi góc văn phòng cặm cụi mòn năm)
Ành: Sưu Tầm

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...