Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn trang. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn trang. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 11 tháng 8, 2014

Có kẻ ngồi cùng ngắm một ánh trăng trôi

Nó tưởng mình lạc loài ở thế giới này với ánh trăng từ lâu lắm rồi cho đến khi vỡ ra rằng vẫn còn có một kẻ cùng ngồi với nó ngắm một ánh trăng trôi. Vô tình. 
 photo Shining-Moon-Mystical-Island-Wallpaper_zps5618c8a2.jpg
“Trăn…g, trăng,…trăn..g” 
Thằng ku cứ gọi ầm mỗi lần ngẩng đầu lên, đưa bàn tay cắt ngang những chùm dây điện giăng đầy, cùng ánh mắt vượt qua những tòa nhà để đến với vật thể khuyết, tròn trên mãnh trời con. Bao lần. Nhớ người phụ nữ trong ảnh hình thương nhớ; người phụ nữ thằng ku đang yêu và sẽ yêu lại một lần nữa sau này, nhắc nhở thằng ku về cách để đỡ nhớ thương: hãy nhìn trăng để nhớ về một khuôn mặt, bóng hình. Sến sủa. Vậy mà thằng ku nhớ luôn từ đấy. Mỗi lần. Gọi ầm lên khi thấy đâu đó có trăng khuyết, tròn lấp ló trên đoạn đường đi. Tự dưng. Thèm gọi thằng cha họ Hàn ra ngồi kể nghe câu chuyện nó với thằng ku, chẳng buồn muốn biết cung Quế đã ai ngồi đó chửa? Cành đa xin chị nhắc lên chơi. Bởi vì vốn dĩ thằng ku có biết đến đa là gì 
 photo art-tree-lanterns-moon-night-hd-wallpaper_zpsde87e273.jpg
“Trăn…g, trăng,…trăn..g” 
Thằng ku cứ gọi ầm trên những cung đường qua, chơi trò cuốc hà với ánh trăng núp trốn sau những nóc nhà cao cao giữa phố thị ồn ào, quên đi gió bụi, khói xe mệt nhoài, lưng đẫm mồ hôi. Thiệt tình. Cuộc rượt đuổi không dừng lại khi tay lái nó cứ mãi miết, quán tính đi về trên những cung đường dần dà đã đi vào máu rồi khô đi lúc nào chẳng hay. Mặc kệ. Ít ra thì cũng có một lối nhỏ - tạm gọi là nhà để trở về cho đêm đi sâu vào giấc ngủ phì phò. 
 photo amazing-free-quality-alien-moon-and-chameleon-3d-wallpaper-image-for-computer-screensaver-and-destop-755x471_zps94918fdc.jpg
Lúc này tự khắc nhớ trăng quê nhà gã Nguyễn Bính ai đem trăng rải lên trên vườn chè? để rồi nó sẽ ôm thằng ku ngủ trong tiếng dế đêm hè râm ran hòa cùng ếch nhái làm một bài đồng dao buồn thấm đất cho hả hê phận đời. Ai bảo sinh ra mày đã mang phận người!? như mấy câu ngạo đời từ vọng cổ cất lên đâu đó phía xa xa vọng về trong lúc chất cay vào người, giọng cứ thế cất lên cao ngút trời mây giữa lúc sân nhà sáng tỏ bởi một ánh trăng đêm rằm. 
“Trăn…g, trăng,…trăn..g” 
Thằng ku lú đầu ra cánh cửa, tìm kiếm được một khoảng trời đóng khung nơi gác lửng có trăng đang ngồi đấy đợi chờ sau khi thôi không mãi mê trốn tìm. Đưa ngón tay nhỏ, trỏ về phía trời cao, quay đầu nhìn nó, thằng ku như sợ nó bỏ lỡ một ánh trăng. Giữ ngón tay nhỏ, trỏ tiếp về phía trời cao, lại quay đầu nhìn nó, thấy miệng cười chẳng hiểu chi, thằng ku như sợ nó bỏ lỡ một mãnh trăng nằm ở giữa khoảng trời đóng khung. 
 photo moon-wallpaper-desktop-desktop-wallpaper-graphic-design_zpsac4c8be9.jpg
Muốn nói vài câu nhỏ nhưng nghĩ rồi lại thôi, thằng ku giờ nghe thấy chắc cũng chẳng hiểu gì, tâm ý của Nguyễn Duy: 
Từ hồi về thành phố 
Quen ánh điện cửa gương 
Vầng trăng đi qua ngõ 
Như người dưng qua đường 
Thôi thì để dạ vậy, cần chi nhiều ý tứ, câu chữ cho khuyết, tròn về đẹp xấu đâu ý nghĩa trong tiếng ngáy phì phò, ừ thì khi nào lớn, biết có còn được vầy, thôi thì thôi giờ vậy, có nghĩa với hôm nay, có thằng ku làm bạn ngồi ngắm một ánh trăng.
(Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Hai, 15 tháng 7, 2013

Những thứ con cháu chúng ta sẻ không báo giờ biết

 photo 9464595149bbf154da0_zps8b8b73e4.jpg
Đêm về trong tiếng trẻ ê a nằm trong vòng tay mẹ với tiếng ru hời nhỏ dần đi nhường cho lời ca (theo diễn giải của người lớn vì không hiểu được tiếng trẻ con) của con trẻ lớn dần. Nó ngồi một góc lắng nghe âm thanh của cuộc sống.
Réc réc réc
Tiếng dế kêu. Tiếng dế phát ra từ nhạc chuông điện thoại của người ông, âm thanh của ấu thơ quê cũ giờ như sống dậy giữa thị thành.
Chợt nhớ.
Một lần được người bạn share cho một fanpage - những thứ con cháu chúng ta sẻ không bao giờ biết được. Phút này. Lắng nghe & nghĩ về một trong những thứ đó. Thấm thía. Một trong những thứ đó có tiếng dế kêu ở một đêm hè râm ran ngoài cửa, ngoài vườn, ngoài ruộng…đến tận cả trong giấc ngủ vẫn còn nghe được tiếng dế kêu ở những góc nhà nền đất, góc vườn đầy cỏ để rồi vươn ra những con đường đê đất, cỏ mọc đan xen. Tưởng chừng. Dế mèn phiêu lưu ký của Tô Hoài đang ở những ngôi nhà sáng trăng đêm, có ông bà ngồi nhâm nhi vài tách trà kể về một câu chuyện xa xưa khi đứa cháu nằm gối trên đùi ông bà ngủ say sưa giữa tiếng quạt tay phành phạch.
 photo tumblr_l88bhn9k9C1qzo15n_zps9095947a.jpg
Chợt nhớ.
Một hình ảnh trong tập truyện đã quên tên của chú mèo máy Đôrêmon thuở nào; nhớ mang máng một tập có tên Bà ngoại, có đôi vợ chồng ngồi ở đêm hè nghe tiếng dế kêu, có chú nhóc Nôbita nhờ cổ máy thời gian quay ngược trở về quá khứ chỉ để ngắm lại khu vườn xưa để rồi những thanh âm cuộc sống của ngày nào kéo cảm xúc quay trở lại không trơ cứng và khô cằn như cuộc sống chỉ có điện năng soi tỏ và để đứa nhóc to đầu lại được nằm gối đầu trong lòng bà, tận hưởng những cái xoa đầu mà đến suốt đời cậu bé Nôbita sẻ không thể nào quên. Có lẻ.
Ký ức ấu thơ của con trẻ thường được khắc ghi đậm sâu bởi những ký ức về ông bà hơn cha mẹ bởi sự yêu thương & che chở vô bờ không vị kỷ và vị chi.  
 photo 29873115_zpse04abfab.jpg 
Chợt nghĩ.
Cuộc sống bận rộn có thể sẻ cướp bốc những khoảng lặng để con người ta quên hoài niệm nhưng những ký ức ngọt ngào luôn như những hòn than âm ỉ chờ một lúc nào đấy bồng cháy. Dù rằng đấy là lúc cô đơn.
Chợt nghĩ.
Cuộc sống hiện đại với những âm thanh đi vào tai trẻ chỉ là những âm thanh điện tử phát ra đa phần. Ảo. Những ánh sáng của đèn compact, neon, spotlight... của một phố, thị lên đời...Cướp. Âm thanh quê mùa; một thời bị ruồng bỏ giờ được lôi ra tìm lại dưới dạng số hóa, có một tiếng dế kêu đêm hè với khu vườn, sân nhà được soi tỏ bởi một ông trăng của một thời thần đồng thơ văn Trần Đăng Khoa thích thú:
Ông trăng tròn sáng tỏ
Soi rõ sân nhà em
Trăng khuya sáng hơn đèn
Ơi ông trăng sáng tỏ
Soi rõ sân nhà em…
( Trăng sáng sân nhà em)

Chợt nhớ. Chợt nghĩ. Rồi. Chợt thương.
Sẻ là khập khiểng để lấy tiếng dế trẻ thiếu trong đêm thâu để so với tiếng dế trên ngọn tình sầu của một gã si tình Du Tử Lê nhưng đâu đó vẫn sợ nghĩa đen thành hiện thực. Dẫu rằng. Thực tại. Đã mất rồi còn đâu.
Con dế nhỏ lớn lên đằm tiếng hát
Khi đêm về ru giọng đớn đau hơn
Cây niên thiếu cũng thui mầm trong sáng
Lá oan khiên lả tả mái hiên người.
Tôi èo uột từ những người cả gió
Con dế buồn tự tử giữa đêm sương

( Trên ngọn tình sầu)
( Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Bảy, 29 tháng 9, 2012

Tưởng đâu TRĂNG đã qua đời!

Rẽ ánh sáng vàng vọt của đường đèn soi lối. Thênh thang. Một lối đi về để lại phố đằng sau. Chỉ còn một ánh sáng trăng. Xanh dịu dàng. Soi lối nhỏ trở về ngở sỏi đá bổng mềm ra. Thướt tha. Nó thấy quyết định này không phải sai lầm. Trở lại nhà vào một tết nguyên tiêu. Khi cuộc sống đời thường ập đến. Đột ngột. Nó như con vụ tiếp tục xoay vần. Bất tận.
Photobucket
Nhẹ nhàng. Dòng ánh sáng từ vì tinh tú xa xăm rọi đường. Về với yêu thương nồng nàn. Lúc này. Có nói là sến sủa, có gọi là không sống đời thực thì cũng đành chịu. Hồn du mục. Không kềm lại. Giữa đêm. Đường nhỏ không liêu xiêu chỉ có gió phiêu cùng hương hoa cỏ. Đồng quê. Yên ả.
“ Đường trong làng: hoa dại với mùi rơm 
Người cùng tôi đi giữa đường thơm 
Lòng giắt sẵn ít hương hoa tưởng tượng”
( Huy Cận)
Giắt sẵn. Lâu rồi. Chờ hoàn cảnh để sức ám ảnh của câu thơ tự bao giờ trở lại. Đưa hoang. Ở giữa đường làng, mùi rơm, hoa dại. Nay lại có ánh trăng. Điểm xuyết. Một bức tranh mơn mang quê nhà. Dân dã. Rơm rạ giữa đồng ngó cánh cò bay bạt gió, mang theo mùi hoa đêm đương thời bung nỡ. Hết mình. Cùng ánh sáng nguyên tiêu.
Photobucket
Nghiêng ngã. Những đứa trẻ thả miệng nghệch ngoạch khoe hàm răng sún. Ngô nghê. Đua nhau cười trò tìm kiếm. Dế kêu. Bỏ quên giấc mơ thèm khôn lớn. Mau mau. Ngồi ở sân sau nhà tư lự kể chuyện đời tư, đời ta đã đi qua từng ấy. Hay hay. Vỗ đùi cười khà khà, thời giờ đi qua nhanh thật. Không hay. Đã già mà ngỡ hôm qua còn nghô nghê vẫn chưa là người lớn.
Phiêu diêu. Những con tim nghèo thổn thức. Hẹn hò. Nơi mô đất nhô ra, khuất sau những tàn cây. Xanh mướt. Lá làm bạt lót. Thì thầm. Dưới ánh trăng. Thề tình. Mình có nhau, bên nhau thế nào, làm gì cho mai sau. Hẹn ước. Nghe sến sao sao. Hỏi lạ. Ai yêu mà chẳng sến sao sao một vài lần.
Photobucket
Phôi pha. Những con đường làng. Ấu thơ chờ đợi. Ánh sáng trăng nào soi sáng. Nơi phố thị đi về mỗi giấc tan ca trễ giờ. Mất tăm. Trăng non bất chợt hóa già. Không hay. Những con đường đèn đường không nhường chỗ cho ánh trăng đêm.
Ấy thế mà về. Tìm lại… ánh trăng quê.
Dưới đường. Trăng rọi. Thênh thang. Cười nhẹ. Vậy là trăng vẫn còn chưa qua đời.

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...