Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn tre tho. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn tre tho. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 3 tháng 6, 2013

Giá trị đi tìm trên mấy lỗ kim châm

Hôm
 photo 1346731910864069_574_574.jpg
Mưa đi chơi chưa về, chỉ còn nắng hanh hao ngồi đợi. Im lìm. Nó ngồi đếm những lỗ kim trên chân, tay thằng ku. Chi chít. Những mũi kim tiêm vẫn còn in dấu chưa phai, trêu người, trong đó có đầu kim còn ghim lại để cho lần vô thuốc sau. Rỉ máu.
Nhẹ nhàng. Nó nắn bóp chân con đang núc ních những thớ thịt như đòn bánh tét trong lời ví von của đứa em đồng nghiệp, trong ánh mắt ngập tràn sợ hải của thằng nhóc mắt vẫn còn long lanh giờ đây đã biết sợ một màu áo blue. Suy diễn.
Rõ ràng. Ngày vô bốn lần thuốc, xông hơi một bận, tập vật lý một trận, cứ thế đếm ngày bằng giọt nước mắt em trong nổi sợ của thằng ku hình thành dẫu rằng nó dặn. Bản lĩnh lên. Con trai. Thằng ku cứ hết ăn, ngủ, cười khì ít đi sau những lần tiêm và vô thuốc nhiều hơn, kháng sinh đặc trị liều mạnh hơn. Nhiều lần. Những chuyến xe đi về cứ như nhẵn hết mặt đường lồi, lõm và những ổ gà chông chênh giờ không còn cảm nhận được, chỉ còn mỗi một mùi trẻ đắm dài với mấy lỗ kim châm đi vào trong cảm xúc. Lạ lùng. 
 photo 13125014f2c9ce704ce4.jpg 
Bữa
Mưa đi chơi ghé về, nắng vẫn còn dùng dằng chưa đi. Hâm hấp. Nó ngồi ghi lại những dòng tin nhắn, đường link với những thông tin có được từ bạn bè, internet. Tổng hợp. Tìm kiếm một mái ấm tương lai không phải vội vàng để rồi ngày mai nhìn lại: bảng tài chính cân đối. Lệch. Một gia đình sẽ phải lênh đênh như lục bình theo thủy triều sóng nước lên xuống theo lương tháng cuối, đầu. Cứ thế nó ngồi gạn lọc trong những nổi rối ren. 
 photo 13125014f2c9d6a6fa24.jpg
Nhìn. Nắng mưa đánh đấm vẫn còn chưa ngã ngủ.
Thấy.
Người người xuôi ngược trong một góc nhỏ của cuộc sống.
Quê nhà với những con đường qua. Bà con họ hàng. Nói, cười.
Trong một sớm mai thức dậy, võng đưa. Tiếng ru hời. Trong một góc nhỏ khác của cuộc sống. Đủ đầy. Tinh thần thay thế cho vật chất!?
 photo 13125014f2c9c4229c91.jpg


Hổm
Mưa ghé vội, đi ngay, nắng thấy vậy chen ngay vào gần. Hầm hập. Nó ngồi nhìn về một phía trời xa từ một góc tòa nhà cao nhất Sài phố. Lang thang. Thấy đời dùng dằng đến tội. Mãi xuôi ngược. Trên những góc phố, con đường; tất cả cứ như một đàn kiến bò ngang, chạy dọc, tìm kiếm một miếng ăn để rồi lưng khom tha về tổ. Miệt mài. Đấp đổi.
 photo 13125014f2c9c5fa856d.jpg


Bận
Mưa về rồi đi vội, nắng thức bên kia địa cầu. Có thằng bỏ về quê, để lại dòng status đầy tâm trạng trên face. Ngở ngàng. Định xúi thằng nhóc sống lâu, to đầu có một vợ hai con. Về ôm vai mẹ yêu dấu để được khóc như đứa trẻ thơ, để quên đi năm tháng bơ vơ...giữa phố đông xa lạ, bủa vây...nghèo đói, xa hoa, lọc lừa. Đừng. Trọc trằn, trằn trọc. Thao thức. Để rồi ức chế vỡ òa trong một sớm mai dưới thềm sỏi đá đã xa lạ không phải lối về nhà. Có người phụ nữ vẫn thức cùng. Không hay.  
 photo ma1.jpg
Nay
Mưa ghé rồi ở lại, nắng trốn biệt mất tiêu. Hoàng hôn hùa theo nắng chạy mất tâm, quán lên đèn để nó ngồi một góc. Trơ trọi. Tìm kiếm một giá trị trên những thông tin. Tổng hợp. Một trang viết khác của đời mình trên những con số, sỏi đá, lời ru và mấy lỗ kim châm.
( Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Bảy, 3 tháng 11, 2012

Hãy bình yên con nhé!

Nơi ẩn náo yên ổn nhất là lòng mẹ ( Florian)
Photobucket
Nó không biết ngày trước ở trong lòng mẹ nó có thế hay không!? Bình yên. Không lo nghĩ như những con người ở thế gới bên ngoài nghĩ suy. Háo hức & kích động, lắng lo & suy sụp. Tất cả những trạng thái ấy lúc nó chưa ra đời không biết có cảm nhận được không, hay là đã cảm nhận nhưng rồi quên mất đi khi chào đời. Biết đâu.
Sờ lên bụng. Đếm tháng ngày. Chẳng biết gái trai, chỉ biết là đứa con của nó. Tất cả giờ đây những gì áp lực của ngày dồn nén cạn dần qua mỗi lần chân con đạp chồi. Thôi đừng nghĩ suy con nhé. Bên trong mẹ, nơi yêu thương không phôi phai, chỉ chơi thôi đủ rồi!
Khi tôi ngã ai chạy đến nâng lên, rồi vỗ về bằng những câu chuyện thần tiên, hay hôn lên chỗ đau hầu xoa dịu?..Mẹ tôi ( Anne Taylor )
Photobucket  
Nó nhớ lớ mớ về một ngày nào đấy trong tuổi thơ cũng từng ngã như thế. Một mình. Nhìn quanh tìm xem có ai đấy quan tâm để dỗi hờn, chẳng cần biết đấy là có phải do nó làm nó ngã hay không. Ngốc nghếch. Thôi không hờn dỗi khi lớn lên nếm trãi cuộc đời, tự cho rằng đã lớn, cần một mình bước đi, vượt qua những vấp ngã. Một mình. Giấu đi những lần gục ngã vẫn còn chưa vượt qua, thèm khát trở về ấu thơ, ôm vai mẹ yêu dấu để rồi khóc òa như một đứa trẻ thơ. Ngờ nghệch. Không hiểu ai cấm, ai ngăn nhưng từ khi bước vào đời nó thôi không còn hờn dỗi, sợ vai gầy không chịu nỗi những gì đến với đời mình. Bơ vơ.
Sờ lên bụng. Đếm tháng ngày. Chẳng phải của nổi mong nhớ giống như khi tình yêu bắt đầu mà chỉ còn là một nỗi mong chờ gì đấy mơ hồ về một ngày tương lai. Tự tay nó vẽ trong lần đầu tiên trong đời cho một mầm sống đang mang.
Không một ai có cái nhìn thấu như người mẹ. Giữa người mẹ và đứa con dường như có một sợi dây bí mật vô hình mà nhờ đó mỗi sự xao động trong tâm hồn đứa trẻ đều được người mẹ cảm nhận như một nổi đau trong tim mình và mỗi một thành công của đứa trẻ thì người mẹ cũng thấy đó là một niềm vui của đời mình ( Honore de Balzac)
Photobucket  
Nó ngờ ngợ về điều đó khi mẹ nó nói nó nghe ở một buổi chiều nào đấy, lúc dậy thì vừa lớn, khi con tim vừa lỗi nhịp. Rộn ràng. Thời gian làm trôi đi tất cả những gì cảm nhận của hôm qua, đến khi có gia đình, một mái ấm riêng, một niềm tin mới trong những giờ phút dựng xây đầy những trạng thái khúc khũy đến tâm hồn. Rối reng. Nó lơ ngơ về một cảm nhận của ngày xưa từng nghe câu nói ấy. Rõ ràng. Giờ nói cho con nó nghe.
Photobucket  
Khi lắng nghe một bài nhạc. Tự dưng. Thoáng buồn.
Khi lắng nghe một câu chuyện. Tự khắc. Thoáng thương. Không hiểu. Cảm xúc từ đâu. Dạt dào. Đến rồi đi. Vui, buồn lẫn lộn. Nhiều khi, tưởng mình tự kỷ ngồi nghĩ khóc thương. Thân phận.
Không biết rằng mầm sống có biết không? Tự nghĩ. Hẳn là cảm nhận được vì con ở trong dạ mẹ. Nhưng thôi đừng nghĩ suy con nhé, đấy chỉ là cảm nhận của riêng mẹ thôi. Hãy bình yên con nhé! 
( Ảnh: Sưu Tầm )

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...