Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn gioi tinh. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn gioi tinh. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 4 tháng 9, 2025

Nhật ký của cha - Merci - Dậy thì (1)

 


Viết ít lại trong niềm rối

Thằng nhóc có biết không, ông già đã từng viết rất nhiều về con. Về cái ngày con cất tiếng khóc đầu tiên, về bước chân chập chững, về chiếc răng sữa đầu tiên rụng. Nhưng dạo này, ông già lại ít viết hơn. Có chút việc, có chút lặng, không phải vì ông già biếng, mà vì mấy cái thay đổi nơi con làm ông già bối rối. Đêm, ông già ngồi trên chiếc ghế xếp, nhìn những áng mây lững lờ trôi trên nền trời Sài Gòn, lại nghe những âm thanh của cuộc sống vọng lên từ bên dưới. Tiếng cười trong trẻo của Julie và bà vú, tiếng cãi vã oang oang của con và Lavie, và cả mấy bản nhạc buồn bã, ủ dột của một gã nào đó tên Hiếu Thứ Hai.

"Một ly gin tonic pha chung với coca Vừa chớm say, em đâu có biết điều đó là… Điều đó là con tim này yêu em"

Lạ. Ông già đã nghe mấy câu hát đó thường hơn. Ngộ. Hồi trước, thằng nhóc mê mấy giai điệu hơn các bài hát có lời. Ông già cũng vậy, ông già thích những giai điệu không lời, cổ điển càng tốt, sự hòa quyện của các âm thanh giúp cho ông già tìm được cảm hứng ở mỗi sớm trời, hay mỗi khi thảnh thơi, để viết. 

Con từng là hình mẫu của ông già, và ông già cũng từng là hình mẫu của con. Ông già từng nghĩ, ông già là tất cả của con.

“Bố là tất cả”, chắc giờ không còn nữa. Cái cảm giác đó cứ day dứt mãi trong lòng ông già. Cái bóng lưng của thằng nhóc vụt cao, gần bằng ông già rồi. Chiều cao của thằng nhóc giờ đã vượt qua cả thước đo mà ông già từng đánh dấu trên cánh cửa phòng, nhà đập đi xây lại, cánh cửa phòng là thước đo cũng theo đó mất đi. Thằng nhóc của ông già giờ cao thứ hai trong gia đình ông già, em và ba đứa nhóc.

Thằng nhóc chẳng còn gầy gò như ngày xưa, vai con rộng hơn, cái giọng cũng bắt đầu “bể”, trầm ấm, ồ ồ như một cái radio cũ, thứ ông già lặn kiếm tìm để nghe tiếng những phát thanh viên, của những lời trao tặng nhau ngẫu nhiên của một dĩ vàng thời thanh xuân của ông già gắn bó trên ghế giảng đường cho đến cả những năm đầu đi làm, bắt sóng, tìm lời, lắng nghe một nhịp điệu của thành phố qua một máy radio. 

Tim đập rộn ràng. Ông già đứng sau, ngắm nhìn một hình hài đang lớn. Thằng nhóc Merci giờ đã lớn, và đang đi tìm một hình mẫu khác, một thế giới khác. Một thế giới đầy rẫy những câu hỏi về tình yêu, về sự trưởng thành. Một thế giới mà ông già, dù đã từng đi qua, vẫn hổng biết cách nào để kể lại cho con nghe. Một gã “bắt trẻ đồng xanh” mới sắp xuất hiện!?


Cuộc Chiến 

Ông già nằm trên lầu, nghe tiếng nhạc của con, rồi lại nghe tiếng cãi vã của hai anh em. Sân thượng nhà mình, nơi em đã xây dựng một khu vườn nhỏ, luôn là nơi giúp ông già thư thái. Mỗi chiều, ông già lại ra đây tưới cây, nhìn mấy con mèo, có cả mèo nhà mình leo trèo trên nóc nhà, ngắm mấy con chim đậu trên cành cây hay giây điện chằng chịt chằng chéo nhau. 

Mấy ngày này, ông già cảm thấy mình giống Chí Phèo của làng Vũ Đại sau đêm mưa gió với Thị Nở. Thức dậy, Chí Phèo nhận ra những âm thanh tuyệt vời của cuộc sống mà bấy lâu nay y quên mất. Ông già nhớ Nam Cao bởi âm thanh đó. Những âm thanh của cuộc sống, của gia đình mình, cứ len lỏi, thấm vào từng ngóc ngách tâm hồn.

Ông già nghe tiếng con dạy Lavie học: “Nghỉ hè có thích không hả? Đi du lịch là đi đâu, Lavie viết ra. Hiểu chưa?” Tiếng Lavie: “Hổng hiểu!” rồi giọng con cao lên, bực bội: “Sao lại không hiểu? Lavie thích thì viết ra, đi về quê thì viết ra!”

Nghe. Hiểu. Ông già biết, con đang khó chịu. Ông già biết, đó là sự thất vọng của một người anh khi em trai mình đang cố gắng chống đối lại ông anh, dù đang ở vị trí được hướng dẫn kèm cặp. Đâu đó. Ông già cảm cả sự cáu kỉnh của một người đang trong tuổi dậy thì, với mấy cái thay đổi về tâm sinh lý mà chính con cũng không thể kiểm soát.

Lén. Ông già rón rén xuống, thấy con cau có, gương mặt sạm lại. Lavie phụng phịu, cúi gằm mặt. Trong khoảnh khắc đó, ông già biết, con cần một người bạn. Một người đủ gần để hiểu, đủ xa để không làm con thấy khó chịu.

Ông già tiến lại gần, xoa đầu con. "Thôi, để Lavie nghỉ một lát rồi học với ba. Con cũng cần nghỉ ngơi mà."

Con nhìn ông già, ánh mắt con có chút ngạc nhiên. Ông già biết, con cũng đang cần sự giúp đỡ. Con cần một người giải thích cho con hiểu, vì sao con lại cáu gắt, vì sao con lại muốn nổi loạn. Thằng nhóc của ông gia chưa biết cách hỏi.

Hành Trình Cô Đơn Của Ông già

Thằng nhóc chắc chẳng biết, mấy ngày này ông già đã làm gì đâu. Ông già bắt đầu đi tìm lời khuyên từ khắp nơi. Ông già hỏi bạn bè, mấy người đã có gia đình, mấy người đã có con trai lớn. Ông già hỏi cả mấy người chưa có gia đình, để nghe mấy cái góc nhìn khác. Rồi ông già còn hỏi cả ChatGPT.

  • "Nên làm gì với con trai đang dậy thì, nó thay đổi nhanh quá?" Ông già gõ vô cái ô tìm kiếm.

  • "Dạy con trai dậy thì"

  • "Làm bạn với con trai ở tuổi dậy thì"

ChatGPT trả lời ông già bằng mấy cái gạch đầu dòng khô khan, mấy lời khuyên chung chung. Ông già thấy nó chưa đủ. Ông già cần một cái gì đó thiệt hơn, một cái gì đó từ trái tim rộn ràng, nhịp đập liên hồi và thổn thức. Lâu rồi, ông già mới tìm lại một nhịp đập của hôm qua.

Lục. Ông già bắt đầu tìm mấy cái kỷ niệm xưa. Ông già cũng đã từng là một thằng nhóc, một thằng nhóc thiếu vắng sự tư vấn của người lớn. Ông già đã phải tự mình đối mặt với mấy cái thay đổi của cơ thể, với mấy câu hỏi về tình yêu, về cuộc sống. Ông già đã từng nổi loạn, từng hư đốn, từng đi tìm mấy cái hình mẫu sai lầm. Ông già đã từng là một thằng nhóc, một thằng nhóc cô đơn.

Và đó là nỗi lo lắng lớn nhất của ông già. Ông già sợ thằng nhóc cũng sẽ cô đơn, sẽ mắc sai lầm như ông già đã từng. Lắng lo. Ông già sợ thằng đi tìm một hình mẫu xa vời quá, nổi loạn quá, hư đốn quá.

Lo thì cạn, lắng thì sâu. Ông già đã sai. Ông già chợt nhận ra, thằng nhóc chẳng cô đơn. Thằng có ông già, gã con nít sống lâu cứ tìm tòi với khám phá mấy cảm xúc để viết ra cùng đám trẻ; có em, người con gái một ách ba con cũng bắt đầu thủ thỉ với thằng nhóc ở mỗi tối ngày, có Lavie, có Julie, những đứa em nghịch ngợm đầy quan tâm. 

Yêu thương từ đấy. Mấy cái hành động của con gần đây, mấy cái lời nói của con, đã cho ông già thấy điều đó. Thằng nhóc lớn của ông già chủ động nấu ăn, hỏi han ông già có mệt không, chủ động giải quyết mấy cái tranh cãi của ông già và em. Thằng nhóc Merci đã lớn, đã bắt đầu học cách yêu thương theo một cách của riêng mình.

Trưởng Thành thôi mà! Từ từ thôi, chẳng vội, con trai à!

Ông già biết, con đang ở giữa một con đường. Một bên là tuổi thơ, một bên là tuổi trưởng thành. Xúc cảm tràn đầy lúng túng, bối rối, và đầy dũng cảm. Thằng nhóc đang bước đi trên con đường của riêng mình. Ông già không thể đi thay, nhưng sẵn sàng là một người đồng hành. Ông già sẽ không còn là người bạn duy nhất của con, nhưng sẽ là người bạn trung thành nhất, bên cạnh, lắng nghe và ủng hộ thằng nhóc của ông già.

Thằng nhóc Merci của ông già. Ông già biết, con đang đi tìm con, tìm xem mình là ai. Nhớ. Con là ai, chẳng phải là một câu trả lời, mà là một hành trình, một hành trình ông già cũng đang đi, từ lịch sử qua những trang sách đọc đã từng, ông già thấy đó là cả một hành trình dài cần sự tự tin và dũng cảm của riêng mình.

Ai rồi cũng phải đi con đường đó!

Ông già sẽ luôn ở bên con, thằng nhóc Merci.

(Ảnh & nhạc: Internet)

***

Less Writing in a Muddle of Feelings

You know, my boy, the old man used to write a lot about you. About the day you first cried, your first unsteady steps, your first baby tooth to fall out. But lately, the old man has been writing less. A little bit busy, a little bit quiet, not because the old man is lazy, but because the changes in you have made the old man confused. At night, the old man sits in a folding chair, watching the lazy clouds drift across the Saigon sky, listening to the sounds of life from below. The innocent laughter of Julie and her nanny, the loud squabbling of you and Lavie, and also those sad, gloomy songs of some guy named Hiếu Thứ Hai.

"A glass of gin and tonic mixed with coke Barely tipsy, you don't even know what that is... What that is, is this heart of mine loving you."

It’s strange. The old man has been hearing those songs more often. Funny. Before, the boy was more into melodies than songs with lyrics. The old man was the same; he liked instrumental, classical music the better, the harmony of sounds helping the old man find inspiration every morning, or whenever he was free, to write.

You used to be the old man's role model, and the old man used to be yours. The old man used to think the old man was everything to you.

"Dad is everything," probably not anymore. That feeling just gnaws at the old man's heart. The boy's back has shot up, almost as tall as the old man now. The boy's height has now surpassed the mark the old man once made on the bedroom door, the house was torn down and rebuilt, and the door with the height marker was lost with it. The old man's boy is now the second tallest in the old man's family, with your mother, and the three kids.

The boy is no longer as skinny as he used to be, his shoulders are broader, his voice has started to "break," getting deeper, raspy like an old radio, something the old man used to search for to listen to the voices of broadcasters, of random dedications from a golden past of the old man's youth, from the lecture hall to the first few years of work, catching a signal, finding the words, listening to the city's rhythm through a radio.

The old man's heart beats fast. The old man stands behind, admiring a growing body. The boy Merci has grown up, and is now looking for a different role model, a different world. A world filled with questions about love and about growing up. A world that the old man, even though he's been through it, doesn't know how to talk about with his son. Is a new "catcher in the rye" about to appear?!

The War

The old man lies upstairs, listening to the boy's music, then the squabbling of the two brothers. The rooftop garden that your mother built is always a place that brings the old man peace. Every afternoon, the old man goes out to water the plants, watching the cats, including our own, climbing on the rooftops, watching the birds perch on the branches or the crisscrossing electric wires.

These days, the old man feels like Chí Phèo of Vũ Đại village after a stormy night with Thị Nở. Waking up, Chí Phèo realized the wonderful sounds of life that he had long forgotten. The old man remembers Nam Cao because of that sound. The sounds of life, of his family, sneak in and soak into every corner of his soul.

The old man hears the boy teaching Lavie: "Do you like summer vacation? Where do you want to travel, write it down, Lavie. Got it?" Lavie's voice: "Don't get it!" then the boy's voice gets higher, annoyed: "How can you not get it? If you like it, write it down, if you want to go back to the countryside, write it down!"

Listening. Understanding. The old man knows the boy is annoyed. The old man knows it's the frustration of an older brother when his younger brother is trying to rebel against him, even though he's in a position to be guided and tutored. Somewhere deep down, the old man can feel the irritability of a person going through puberty, with those mental and physical changes that even he can't control.

Sneaking. The old man tiptoes downstairs, seeing the boy's frowning, dark face. Lavie pouts, his head bowed. In that moment, the old man knows, the boy needs a friend. Someone close enough to understand, but far enough not to make the boy feel uncomfortable.

The old man walks over, patting the boy's head. "Okay, let's let Lavie rest a bit and study with me. You need a rest too."

The boy looks at the old man, a bit surprised. The old man knows, the boy also needs help. The boy needs someone to explain to him why he's so irritable, why he wants to rebel. The old man's boy doesn't know how to ask.

The Old Man's Lonely Journey

The boy probably doesn't know what the old man has been up to lately. The old man has started looking for advice everywhere. The old man asks friends, those who have families, those who have grown sons. The old man also asks people who don't have families yet, to get a different perspective. Then the old man even asks ChatGPT.

"What should I do with my teenage son, he's changing so fast?" The old man types into the search box.

"How to guide a son through puberty."

"How to be friends with a son in his teens."

ChatGPT answers the old man with a few dry bullet points, a few generic tips. The old man thinks it's not enough. The old man needs something more real, something from a throbbing, pulsing, and emotional heart. It's been a long time since the old man has felt a beat from yesterday.

Searching. The old man starts looking for old memories. The old man was also once a boy, a boy who lacked guidance from adults. The old man had to face the changes in his body on his own, with questions about love, about life. The old man was once rebellious, once wayward, once looked for the wrong role models. The old man was once a boy, a lonely boy.

And that is the old man's biggest fear. The old man is afraid the boy will also be lonely, will make the same mistakes the old man once made. He's so worried. The old man is afraid the boy will look for a role model that is too distant, too rebellious, too wayward.

Worry drains, but deep thoughts stay. The old man was wrong. The old man suddenly realizes, the boy is not alone. The boy has the old man, the old man who is a long-lived kid, who keeps exploring feelings to write about with his kids; he has his mom, the girl with one and three kids, who starts to whisper to the boy every night, he has Lavie, he has Julie, those mischievous kids who are full of concern.

Love comes from that. The boy's recent actions, his words, have shown the old man that. The old man's big boy takes the initiative to cook, asks the old man if he's tired, and resolves the arguments between the old man and his mom. The boy Merci has grown up, and has started to learn to love in his own way.

Growing up! Take it slow, no need to rush, my boy!

The old man knows the boy is in the middle of a path. On one side is childhood, on the other is adulthood. A flood of feelings, confusion, and courage. The boy is walking his own path. The old man can't walk it for him, but he is ready to be a companion. The old man won't be his only friend, but he will be his most loyal one, standing by him, listening to him, and supporting him.

The old man's boy, Merci. The old man knows the boy is looking for himself, trying to find out who he is. Remember. Who you are isn't an answer, but a journey, a journey that the old man is also on, from history through the pages of books he's read, the old man sees that it's a long journey that requires one's own confidence and courage.

Everyone has to walk that path!

The old man will always be by your side, Merci.


Thứ Ba, 4 tháng 9, 2012

GIAO MÙA

Tình yêu không có lỗi. Chỉ có cách yêu đúng hay sai.
Photobucket
Phật nhìn nó. Lẻ loi. Một đứa nhóc ngồi trong tội tình. Từng dòng người lướt qua không xô đẩy, phủ kín cả một sãnh chùa giữa đêm giao thừa. Không có một ánh nhìn nào thiết tha tìm về với nó. Trơ trọi. Nếu như không có Phật ngồi trên kia. Dìu dắt. Một tâm hồn. Lạc lối.
Mở máy lên. Tra danh bạ. Một con số, một tên người. Rất đỗi thân quen.
Nó gặp anh. Hai năm, ba tháng, lẻ ba ngày.
Tính từ lần gặp đầu. Nơi một góc quán café được chủ nhân lấy ý tưởng từ Phật giáo làm chủ để thiết kế quán, với mong muốn quán nằm lẳng lặng và tách hẳn khỏi một Sài thành đầy những mưu toan cho một cuộc sống hối hả. The Fig café.
Nó không còn là một đứa nhóc chập chững vào đời với những ngây thơ để tự tìm buồn, khát khao nổi cô đơn như tuổi trẻ thường muốn, vì tất cả với nó vụt trôi mất rồi, giờ nó thấy mình thích hợp ngồi nơi góc quán này hơn bất kỳ nơi nào để tìm một chốn bình yên. Sót lại. Sau một lần ngã quỵ vì tình đầu là tình đã chia ly. Kẻ yêu đầu đã bỏ nó mà đi xây dựng một gia đình. Cho riêng mình.
Sự bình yên còn sót lại nơi góc quán, một không gian tỉnh lặng với những bản nhạc thiền như đưa hồn người phiêu diêu.
Photobucket
Có chú sóc hồn nhiên chuyền cành mặc kệ thế gian. Nhìn chú sóc nó thấy núi rừng như gần lại, đất mẹ lại trở về từ một thuở đã khai sinh ra một người con của phố núi trập trùng. Đau thương và can trường. Đứng dậy sao nhiều lần bị giầy xé.
Nó cho chú sóc ăn khi bàn chân ai bước đến, có tiếng nói đưa lời hỏi han. Nó quay mặt nhìn, một đôi mắt sâu có hàng mi dài nhìn nó long lanh gắn trên gương mặt đẹp khi trung hòa được đôi chân mày đen sậm đầy nam tính hòa với một sóng mũi cao vừa tầm, điểm thêm một nụ cười làm nó chìm đắm giữa không gian lạc lõng vì quá bình yên. Giả tạo. Một nụ cười xã giao cho người gặp lần đầu. Nghĩ rằng chỉ gặp gỡ vậy thôi nếu như…
Photobucket
Không có lần gặp thứ hai. Trong một hội nghị khách hàng nơi khách sạn năm sao nổi tiếng ở giữa đất Sài Gòn. Park Hyatt. Dưới ánh đèn vàng day dắt những tâm hồn tù tội, lẻ loi vì cuộc sống không có nhiều những lần ngồi nói chuyện với nhau. Mờ ảo.
Photobucket
Nó gặp lại nụ cười của lần gặp đầu tiên. Lúc này. Nó nhìn thấy rõ ràng hơn về gương mặt thoáng qua đã từng được não bộ ghi lại. Như một bức ảnh đã bị thời gian làm cho phai nhòa giờ đây được phục chế lại. Rực rỡ. Dưới ánh đèn mờ ảo, một bức ảnh mới được não bộ ghi chồng lên bức ảnh cũ, một vóc dáng cao trong bộ đồ vest hợp thời đi cùng tông với giày và thắt lưng một màu đen huyền bí, kết chặt với nụ cười. Buông lơi. Thời gian đứng lại hay trôi đi không còn biết trong một cuộc chuyện trò. Chẳng nghĩ ngợi chi nhiều. Nó cho anh số điện thoại, sau khi đã cẩn thân lưu tên anh từng từ. Sợ mất số!?
Một hai ba vang tiếng pháo hoa.
Rộn ràng trong không gian bao la.
Kìa mùa xuân đến rồi,
nhìn đôi tình nhân mỉm cười
Hương trầm phảng phất. Lan tõa đi khắp đại điện, những tiếng cầu nguyện cứ lầm rầm xen lẫn với tiếng nói cười của những đôi trai gái. Cầu duyên. Phật nhìn nó. Mắt trùng xuống. Thấy trong khóe mắt xuất hiện vài tia đỏ như sắc của đào nơi phố núi đang nở rực rỡ giữa đêm giao mùa, từng dòng người cứ đua nhau hái một nhánh hoa tìm chút lộc đầu xuân, gửi vào đấy một niềm tin khi cuộc sống luôn có những thứ luôn không ở trong tay mình nên đi tìm một đức tin. Tường đưa tay đón lưng nó dựa vào.
Ngón tay lướt phím. Lên rồi xuống, qua rồi lại. Số điện thoại anh. Không bấm được một nút gọi giữa màn hình đang rực sáng. Sẵn sàng.
Một biểu tượng tin nhắn đến.
Gương mặt thoáng qua đã từng. Nhắn cho nó ngay khi về đến nhà mình. Hỏi han. Nhiều hơn lần gặp đầu. Cười. Cho những cuộc gặp tiếp theo về một điều gì mới lạ cần khám phá và tự thấy chẳng tội tình gì cứ mãi ngồi nơi một góc bình yên tự tạo. Cô đơn.
Nó thấy khác biệt. Không biết đó là gì. Nhưng nó biết có thấp thoáng nổi ám ảnh của ngày hôm qua. Một gã đàn ông đã từng nói yêu nó thiết tha để rồi đứng ở ngã ba chọn lựa, nó bị bỏ rơi. Lạc đường. Nó không được chọn lựa cho mình một con đường với gã tình đầu vì trong gã đã có sẵn con đường cho riêng mình, nó chỉ là một chặng nghĩ trên đoạn đường gã đã muốn đi. Từ đầu.
Nó thấy khác biệt. Không biết đó là gì. Nhưng nó biết có khác biệt nổi ảm ảnh của ngày hôm qua, vì hôm nay con tim nó lỗi nhịp. Một lần. Nhận thấy tình đầu không phải là tình yêu.
Gương mặt thoáng qua đã từng, vừa cười vừa nói đó là mối duyên nợ trong cuộc sống này. Tim nó bị trói buộc vì một câu đùa. Lả lơi. Nó thấy mình lơi lã vào trong những câu đùa, nghệch người ra và thấy hơi thở đang phả vào người. Mê mị.
Không là vợ chồng, chẳng là tình nhân chẳng qua chỉ là một mối quan hệ. Một mối quan hệ trong cuộc sống. Thế thôi.
Anh xuất hiện ngày một nhiều trong cuộc sống nó, tâm trí nó. Nó hiểu và biết nhiều hơn qua những lần anh kể. Một giám đốc của một công ty gia công & phân phối cho những thương hiệu nước ngoài nổi tiếng. Một gia đình ấm êm với tiếng vợ thì thào và tiếng trẻ con nói đùa. Mỗi đêm.
Gương mặt thoáng qua đã từng đi cùng nó đến những góc quán. Cũ, mới. Những địa điểm nổi tiếng của đất Sài thành nhiều người ước mơ một lần được đến đấy. Tận hưởng. Những giá trị tinh thần không gì sáng bằng chỉ một lần là đủ như bao nhiêu người từng nghĩ đấy là giá trị để cuộc sống thăng hoa. Nó cứ thế đi theo anh. Mụ mị. Anh nói: vì xem nó là em thôi. Đừng nghĩ ngợi chi nhiều.
Nó cười thật tươi nhưng khi đôi môi khép lại có chút nhếch hờ. Không hay. Con tim nó lại một lần nhói lên một nhịp đập lỗi. Đau nhói. Thà anh đừng nói để nổi niềm sẽ mãi chỉ là một giấc chiêm bao ngọt ngào của riêng nó sẽ biến mất sau ánh bình minh ló dạng. Thà anh đừng hỏi vì sao nó đi theo sau anh đến bất kỳ đâu mà không hề hỏi sẽ về đâu.
Hẹn hò nhau trên con phố quen.
Cùng dạo chơi lang thang giữa đêm.
Cùng vui thỏa tiếng cười.
Đón chào ngày mai nắng tươi.
Photobucket
Quay nữa đầu nhìn về một phố núi. Rộn ràng. Tiếng những bước chân sang đang chờ đón một hơi thở của mùa xuân nới một góc quán café đã tồn tại gần hơn bốn mươi năm ấy. Buâng khuâng café. Nó sẽ lại ngồi đấy, nghĩ tiếp một lối đi của đời mình không mịt lối. Trầm tư. Tường vẫn giữ lưng nó trong vòng tay. Mắt Phật trũng sâu hơn. Vì biết có một nổi sợ bắt gặp một ánh nhìn ai đó lúc này.
Hỏi han. Dòng tin nhắn ngập tràn những cảm xúc. Xô đỗ, càn quét, dẫm đạp lên con tim đang tứa máu gần cạn vì không tìm lối thoát.
Phù hoa luôn là mộng mị rồi sẽ biến thành phù phiếm trôi đi không đọng lại một điều gì
Khi nhận lời đến nhà anh. Thấy được giá trị của anh được đo bằng vật chất. Một ngôi nhà nằm ngạo nghễ nơi quận 7 với đầy đủ nội thất đắt tiền khiến nhiều người thèm. Ma mị. Một vòng tay ôm nó từ phía sau.
Thời gian như dừng lại. Trôi tuột lại về một quá khứ. Từng có một vòng tay ôm nó thế này. Đã bao lâu rồi thiếu vắng. Dẫu biết rằng đấy chẳng phải tình yêu chỉ tình dục phần nhiều. Mê lụy. Nó ngã vào vòng tay anh. Không như lần đầu bị nổi tò mò chiếm đóng, nuốt trọn linh hồn. Nó ngã vào vòng tay anh. Tình nguyện để anh dìu dắt cho lần về lại động tình hoang dại. Bản năng. Xô lệch.
Photobucket
Không là vợ chồng, chẳng là tình nhân chẳng qua chỉ là một mối quan hệ. Một mối quan hệ trong cuộc sống. Thế thôi.
Vỗ về. Anh nói với nó. Nó nói với chính nó. Đó là một mối quan hệ. Và hãy hiểu cho anh, thông cảm cho anh vì áp lực mà anh gánh chịu và nó chỉ cần có tình yêu thôi là đủ.
Nghĩ nhiều về cuộc sống anh. Hình ảnh anh chập chờn trong mỗi phút giây kể từ lúc nó thức dậy không thấy anh như trong giấc mơ vừa tàn mỗi đêm.
Photobucket
Hiểu rõ. Anh không thuộc về sở hữu của riêng nó. Ngay từ lúc bắt đầu gặp anh, biết anh, nó đã biết điều đó. Nó chỉ cần có tình yêu thôi là đủ. Nó mặc kệ, ngập mình trong mê lụy của ái tình. Nó mặc kệ, thấy mình như một công cụ thỏa mãn cho một sự tò mò và khám phá niềm đê mê lén lút. Ngoại tình. Nó gã vào vòng tay anh. Tình nguyện để anh dìu dắt cho những lần về lại động tình hoang dại. Bản năng. Ngày càng xô lệch. Nghiêng ngã.
Photobucket
Tự nhũ. Tình yêu không có lỗi. Cứ thế yêu thôi mặc kệ đời khen chê. Ai hiểu được con tim người đang yêu nếu như không là người trong cuộc. Vương mang.
Đọa đày. Trần gian là địa ngục. Thiên đường chỉ phút giây. Thăng hoa rồi biến mất. Nó nằm với nó. Trần truồng. Những giấc ngủ say trong vòng tay không còn nữa. Những cơn mơ giờ trực chờ nhiều hơn khi một thân xác héo tàn và một tinh thần ngỗn ngang đang đứng ở mép vực chờ tự vận.
Một mùa xuân nữa không có anh giữa một khoảnh khắc giao mùa. Không có một vòng tay ấm áp, không có một tiếng nói ủ ê, không có một tin nhắn nói thõa những đê mê. Nó và anh. Theo cả hai chiều.
Tất cả điều kín tiếng. Thầm lặng và lén lút. Nó thấy nụ cười của vợ anh, tiếng nói của con anh dưới ánh sáng ấm áp trong một căn phòng kín gió đang chờ đón một khoảng khắc giao thời. Xóa tin nhắn. Nó cười thật tươi nhưng khi đôi môi khép lại có chút nhếch hờ. Không hay. Con tim nó lại một lần nhói lên một nhịp đập lỗi. Đau nhói. Lần cuối.
Đau một lần rồi thôi. Nó nói chia tay anh. Người không hề níu nó lại cho đúng vai một người tình. Chỉ là một mối quan hệ. Một mối quan hệ trong cuộc sống. Thế thôi. Nó xóa số và bắt đầu một cuộc bỏ trốn mà không có một lý do chính đáng cho chính mình. Tính từ lần đầu gặp anh. Hai năm, ba tháng, lẻ ba ngày.
Là mùa xuân trong tôi với anh.
Những thăng trầm sẽ qua rất nhanh.
Gạt một bên chuyện đời đen trắng.
Là niềm vui nhỏ nhoi sâu lắng.
Những đôi tình nhân dìu dắt nhau đi trong đêm tối giữa phố núi xôn xao. Buâng khuâng café cất lên một bản nhạc. Giao mùa. Xé tim nó ra rồi khâu lần lại trong ánh mắt Phật nhìn bức tường đang dang tay ôm nó. Vỗ về. Hãy khóc đi em. Một lần rồi thôi. Đứng lên đi hết một con đường. Khác. cuộc sống có những thứ không nên thuộc về mình.
( Gửi tặng đến một người em với những cảm xúc ghi lại nhạt nhòa & tự nghĩ. Sợ. Trí nhớ không còn chịu nghe lời nữa)
Cao lãnh, ngày 06 tháng 05 năm 2012
( Ảnh: Sưu Tầm )
http://static.mp3.zing.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin1.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMS8wMS8xNi9mL2YvInagaMEZmYyNjJhOGIwZTZlNTg5MWIwZDAzMjk5ZjExOWE5MGMdUngWeBXAzfEdpYW8gTmUsICO5YXxMxrB1IELDrWNoIC0gVHLhdUngqddUngIFF1YW5nIFWeBFqSB8fDM

Thứ Năm, 19 tháng 7, 2012

Sự trung trung & Câu chuyện về một DỊ NHÂN

Bỏ mặc cơn mưa và con đường ẩm ướt. Nó đến tìm anh. Không nghĩ ra ai thích hợp hơn để nói chuyện với nó vào lúc này và về điều ấy. Thâm sâu.
Nó đến tìm anh. Nói về sự trung dung.
Anh cười: Em đã già thật rồi!
Photobucket

Một giàn hoa bò quấn quanh tường gỗ trước nhà, li ti hoa nở một màu hồng sen, điểm thêm những hạt nước bắt ánh đèn. Lung linh. Như một sân khấu ngoài trời lên đèn cho show diễn bắt đầu.
Thềm nhà cao hơn một tấc so với mặt đất, không có gạch lót chỉ có vài tấm đan xếp thành hàng từ cổng vào đến cửa. Ngồi bên thềm nhìn ra ngoài như thoát khỏi cái không khí rượt đuổi của Sài Gòn để trở về một miền quê nào đấy, thưởng thức một sân khấu thiên nhiên trình diễn rực rỡ ánh đèn vàng ấm áp và tiếng nhạc mưa rĩ rã.
Thật ra. Đến giờ. Gọi tiếng ANH. Với nó. Vẫn là có chút gì đó không tôn trọng. Bởi vì không biết gọi là ANH hay CHỊ!?
Nhớ lúc gặp anh. Nghĩ rằng anh đồng tính. Thân hình mãnh khảnh khoát lên chiếc áo thùng thình. Dị. Nhìn cứ nghĩ đang lăng xê cho một khuynh hướng thời trang đi trước xu hướng hiện tại.
Mặc. Gương mặt thanh với những đường nét như một người con gái nếu bỏ qua làn da trắng hồng thì không tìm được nhiều sự nam tính trên gương mặt anh. Nghĩ. Nếu make up chắc hẳn không ai nhận ra được anh là nam hay nữ. Cười trừ. Ừ thì có là gì, nghĩ chi cho sâu bởi đó đâu là cuộc sống của nó mà nó phải chìm sâu vào đấy sân si.
Cách nghĩ cũng hay. Anh vừa cười, vừa nói.
Có gì hay kia chứ, đấy chỉ là một cách suy nghĩ ích kỷ, khác người, không có sự chia sẻ thì nói gì đến việc hay ho. Nó nghĩ rồi nói giữa một trời tuổi trẻ. Cuồng ngông. Thích già đời
Anh cười. Sằng sặc. Cười như chưa từng được cười. Sảng khoải. Lúc đấy mới thấy một nét đàn ông nổi trội, trái ngược với thân hình và khuôn mặt nữ tính kia hoàn toàn. Thấy lúc đấy anh đàn ông hơn bao giờ hết.
Photobucket

Đôi khi sự chia sẻ lại là không chia sẻ. Anh cười bí ẩn.
Nghĩ cũng đúng. Đã bao giờ nó thích ai đó nói câu. Tao hiểu mày 
Thế thôi. Cười nghiêng ngã. Điên dại. Giữa một trời tuổi trẻ của riêng nó. Gặp anh. Đó là lần đầu tiên. Nghĩ rằng anh đồng tính.
Tiếng phong dinh đu đưa theo gió. Leng keng. Giữa một không gian ánh sáng vàng chiếm ngự dịch chuyển từ bên trong nhà tràn ra phía hiên, vượt qua đất đang dậy bùn, cố gắng chạm đến bờ rào như một người nghệ sỹ đang đi vào những nốt cao của bài hát. Phiêu.
Ngồi bên thềm nhà nghe hơi đất đưa hương vì cơn mưa cuồng thốc dậy, chỉ thiếu tiếng ếch nhái nữa thôi là có đủ một dạ khúc đêm quê, thay vào đấy là tiếng nhạc thiền. Miên man. Khiến người chao đảo nếu có lao xao ít sóng lòng trong một phút nào đấy ngập ngụa giữa đời bon chen, bế tắc. Hiếm hoi. Nơi đây hòa với đất trời.
Photobucket 
Nhớ lúc gặp lại anh. Vẫn nghĩ rằng anh đồng tính. Thân hình mãnh khảnh vẫn khoát lên chiếc ào thùng thình. Dị. Thường. Giữa không khí quán bar cao cấp của đất Sài Thành, đặc quánh mùi rượu bia và thuốc lá. Bám người nó. Không ích mùi hương đưa đẩy. Bắt gặp nụ cười từ trong một đám đông. Nhốn nháo.
Hỏi. Ngạo. Mắc xếch. Đi đâu đây!? Không chờ câu trả lời. Hỏi tiếp. Anh là pê đê à!? Giữa hơi thở nồng nặc cồn và thuốc lá.
Cười khềnh khệch. Ngạo. Mắc xếch. Xã giao. Cười sằng sặc. Còn hơn cả thế!? Mùi nước hoa hòa mùi cồn và thuốc lá xộc lên mũi. Ngưa ngứa.
Có muốn biết anh loại nào không!? Cười. Ngạo. Hơi cồn đậm đặc sau những trận cười. Điên dại.
Khỏa thân. Cười. Ngạo. Hơi cồn bay mất. Hồn đâu lạc loài. Anh chẳng phải đàn ông, đồng tính lại càng không. Dường như. Anh thuộc tuýp cuối cùng. Lưỡng tính.
Nó không gặp anh từ đấy. Lý do. Vì chưa đủ trãi nghiệm để hiểu hết tâm trạng của anh mang. Lúc ấy. Hẹn một ngày nào đấy đẹp trời.
Photobucket

Nó đến tìm anh. Nói về sự trung dung.
Anh cười: Em đã già thật rồi!
Nó soi bóng mình đang ngã theo ánh sáng vàng vọt từ không gian ẩm ướt để ngồi đấy chiêm nghiệm về bản thân mình khi hương trà đang tõa bay. Ừ già thật rồi còn đâu. Không già sao giờ ngồi đây với anh uống một tách trà thế này. Điên khùng. Mới ngày nao ngồi với anh nơi này. Nói, cười. Khùng điên. Ngày tháng chẳng còn thiết tha. Giờ khác quá.
Không mấy ai trong cuộc sống này chấp nhận một cơ thể và hình hài khác biệt. Nó nghĩ không ai hơn anh để nó có thể ngồi nói chuyện về sự trung dung mà nó rút ra.
Nhấp một ngụm trà. Phả một hơi thuốc cay. Anh bắt đầu nói về mình vì anh hiểu. Giờ đây. Thằng nhóc điên khùng đã đủ trãi nghiệm để ngồi lắng nghe.
Photobucket

Câu chuyện một người đàn ông mang trên mình một bộ ngực phát triển đầy đặn, có đầy đủ âm đạo & dương vật.
Anh là một người khác thường, sống một cuộc sống khác thường. Sống là tranh đấu. Đúng với anh. Bắt đầu từ khi còn là một đứa trẻ. Khác biệt từ hình hài trong đầu óc đứa trẻ không phân biệt và câu hỏi tại sao luôn được nhận lại là một vòng tay và những giọt nước mắt.
Mẹ anh. Người phụ nữ mà anh căm hận và nguyền rủa nhiều lần khi lớn khôn. Nhận biết được điều khác thường. Hỏi. Tại sao không cho anh một cuộc sống bình thường!? Tại sao không quyết định cho anh một giới tính sau khi sinh!? Câu hỏi tại sao luôn nhận chỉ nhận được tấm lưng đối mặt và anh biết phía sau là giọt nước mắt đang rơi.
Photobucket  
Anh cũng từng yêu. Yêu rất nhiều. Cả nam và nữ khi hocmoon trong anh thức dậy. Thì thầm. Anh là nam hay là nữ. Tất cả đến rồi đi như câu chuyện chưa bắt đầu. Có hoảng sợ, có hoang mang và có chết lặng. Tất cả đến rồi đi như câu chuyện chưa bắt đầu.
Một lần nữa. Anh lại hỏi tại sao và lại nhận một tấm lưng đối diện mình với nước mắt lưng tròng và anh vẫn biết phía sau là giọt nước mắt đang rơi.
Anh sống buông thả pha với ngạo đời. Dừng. Ở tình dục. Sợ. Không có sự chia sẽ. Tất cả chỉ có mình anh lẻ loi chiến đấu chống lại cuộc sống này. Đời thường bóp chết những gì khác biệt.
Photobucket

Nó nhấp một ngụm trà. Thả khói thuốc bay. Ngột ngạt. Khó thở. Thấy con tim mình đang quằn quại cùng câu chuyện đấu tranh.
Điều đau đớn nhất anh nhận là suốt cuộc đời này anh không thể có được một đứa con. Dù là nam hay nữ.
Anh sống buông thả pha với ngạo đời. Dừng. Ở tình dục. Sợ. Không có sự chia sẽ. Tất cả chỉ có mình anh lẻ loi chiến đấu chống lại cuộc sống này. Đời thường bóp chết những gì khác biệt.
Những thử thách của đời thường. Anh khác biệt. Trốn tránh vì điều đó và không bao giờ anh cho phép mình tỏ ra khác biệt.
Photobucket

Anh tàn phá bản thân anh. Cho đến một ngày. Anh quyết định kết thúc cuộc sống của mình. Không thành. Ngồi bên anh. Mẹ anh. Người phụ nữ có cặp mắt yêu thương nhìn anh vẫn như ngày nào, giờ đã ráo hoãnh nước, chăm sóc anh như chăm sóc một đứa trẻ khờ sơ sẩy trong một lần chơi.
Xuất hiện trong đầu anh các câu hỏi mắc xích nhau: Bỏ đi hay giữ lại!? Chấp nhận hay từ bỏ!? Đối mặt hay đè nén!?... Tất cả giằng xé dữ dội để rồi cơn ức chế hình thành…Chỉ khi đó, sự trung dung (theo cách gọi của nó) đã hoà lấp đi tất cả.
Sấp xếp lại các câu hỏi sau khi đã tìm được câu trả lời:
  • Tại sao không cho anh một cuộc sống bình thường? => Bởi vì anh khác biệt
  • Tại sao không quyết định giới tính cho anh sau khi sinh? => Bởi vì chỉ có chính anh mới được quyền quyết định giới tính của chính mình và sự thật là anh chẳng phải là nam hay là nữ. Anh là một người lưỡng tính.
  • Tại sao không có một tình yêu & sự sẽ chia nào dành cho anh? => Bởi vì anh không nhìn thấy tình yêu và sự sẽ chia ấy. Mẹ anh. Người phụ nữ duy nhất trên cõi đời này công nhận cả hai giới tính nơi anh từ khi anh xuất hiện trên cõi đời này. Anh là người lưỡng tính.
Photobucket  
Không có nhiều sự sẽ chia khi cơ thể anh không cho anh một cuộc sống bình thường. Và khi đó nếu như anh không tìm thấy sự trung dung thì có lẽ anh đã huỷ diệt cuộc sống của chính mình và từ bỏ người phụ nữ kia vì cho rằng cuộc sống mình quá lẻ loi.
Anh nắm lấy bàn tay. Gương mặt kia nhòa nước. Đôi mắt ráo hoãnh lại khơi một mạch nước mới tuôn trào. Hạnh phúc.
Photobucket

Sự thật vẫn là sự thật. Anh là một phiên bản khác biệt. Dẫu rằng đôi lần trong lý trí vẫn đấu tranh và sự khát khao hoà nhập. Anh vẫn là một phiên bản khác biệt.
Anh rót tiếp một tách trà. Ấm trà đã hết nước. Gạt tàn đầy. Mưa vẫn lất phất bay.
Đến phần nó nói với anh. Nó thấy những sự nhỏ nhặt của đời mình. Những khó khăn chẳng là gì cả. Khi đem ra so với anh. Tất cả mới chỉ là vừa mới bắt đầu. Không có gì để ngồi đấy âu lo và khắc khoải nhiều thế cho cuộc sống này.
Đến phần anh tiếp nói. Có đáng để lắng lo, có nhiều thứ quá nhỏ để ngồi đấy dằn vặt chính bản thân mình, để quên mất những người thân yêu. Sẵn sàng chia sẽ. Một mái ấm, tình thân, anh em, bạn bè và những mối quan hệ khác biệt. Những sẽ chia khác biệt. Không giống nhau nhưng tựu chung lại vẫn là một sự chia sẽ.
Nó cười khi nghe câu anh nói anh lập lại: Em đã già thật rồi.
Già thật rồi anh! Già rồi mới ngồi nghiệm ra mấy điều cao siêu đó và thật trớ trêu con đường dẫn dắt nó đến với điều đó lại xuất phát từ một thằng nhóc nhỏ hơn nó mấy tuổi đầu. Một đứa nhóc hướng nó đến sự giản đơn và tự thân mình đi tìm sự thanh thản bằng nhiều con đường khác nhau. Trong đó. Đạo Phật là một lối.
Photobucket
Ngạc nhiên trong ánh mắt anh nhìn. Bỏ quên tách trà và quên luôn thả khói. Vài giây trôi qua. Ngểnh cổ cười.
Cuộc sống thật diệu kỳ vì mỗi con người luôn có một điều thú vị riêng nếu như ta nhận thấy.
Nó bắt đầu nhìn vào thực tế. Giống anh. Sự thật vẫn là sự thật. Quả thật, cùng một sự việc nhưng có quá nhiều cách nhìn khác nhau. Nói và làm. Khác biệt. Mấy khi tìm đấy được sự trung dụng.
Nó nói, anh nghe. Anh nói, nó nghe. Sẽ chia nhiều hơn buổi ban đầu. Gặp nhau. Như hai kẻ dị nhân. Khác thường.
( Ảnh: Sưu Tầm )

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...