Về lại Nha Trang trong một ngày nắng đi chơi mất biệt, để lại ở cuối chân trời vài đám mây bay. Lả lơi. Nó ngồi dựa lưng vào ghế, nhấp từng ngụm café. Bên em.
Nó chính thức từ bỏ những cuộc chơi. Như một lời cam kết. Giã biệt một cuộc sống độc thân với những tháng ngày ngồi hoang mang tâm trạng. Nơi nào. Những đám mây khờ, cơn gió ngơ theo nắng ngố đi chơi bao giờ.
Đón lấy cái gió từ biển. Như bao lần. Nơi ngơ ngóng của tháng ngày rong chơi, nơi mơ mộng của con tim không nguôi chờ đợi một cuộc tình. Phiêu du. Nơi tận cuối trời, có những đám mây khờ vẫn còn rong chơi mê mãi, quên cả lối về vì đường về dài đến lê thê và có bao giờ hẹn thề một ngày trở về. Khác hẳn.
Tâm trạng của những ngày về biển. Hôm nào. Mê hoặc nó với gió cuồng, nắng dại và tiếng nhạc say lòng sầu vào sâu trong đêm thâu. Mê dại.
Tâm trạng của những ngày về biển. Hôm nay. Quyến rũ nó với nắng nghiêng, gió ngã và một khúc tình ca. Tự viết. Bằng cảm xúc tự trào, chưa bao giờ phiêu hết nổi dạt dào của tình ca. Tự viết. Đến tận giờ vẫn còn thấy. Xôn xao. Quán cũ, đường xưa và những giấc mơ còn bở ngở của từ thuở ban đầu ấy. Giờ trở lại.
Cái thuở thằng nhóc đến với biển lần đầu. Thấy buâng khuâng khi bị gió đưa hồn, nắng chở đi chơi khi chiều về ngồi nhìn biển vắng. Lững lơ. Hồn lữ thứ, tưởng tượng về một kiếp nổi trôi. Bồng bềnh. Tự do.
Cái thuở thằng nhóc đến với biển lần đầu. Thấy lâng lâng khi bị gió hớp hồn, mặc kệ trăng tỏ tình lấp ló, ngất ngây với tiếng nhạc làm chơi vơi tiếng sóng. Gần bờ. Người đầy trong một quán bar, với men cay vẫn còn say đến tận giờ. Lâng lâng. Khó tả.
Một tâm trạng khác của chú nhóc giờ đã lớn, không còn tiếc nuối những rong chơi, chỉ biết mây khờ, gió ngơ, đi chơi cùng nắng ngố lướt ngang. Cười thầm. Lần khác.
Không phải bây giờ.
Cuộc sống khác rồi. Nắng, gió và mây ơi. Một cuộc sống khác, không còn riêng mình. Đơn lẻ.
Không phải bây giờ.
Cuộc sống khác rồi. Nó đã có em trong một ngày về lại, không ham chơi. Nắng, gió và mây ơi. Hẹn. Một ngày, nó và em rồi sẽ rong chơi cùng. Dỗi hờn. Mặc kệ. Tương lai nào chờ.
Phố phường như xô xát nhau. Gom lại nhốn nháo. Vượt qua nhau hờ hững giữa cái nắng ràn rạt da. Cuối năm. Người người hối hả chuẩn bị cho nhà cửa sữa sang, mong một năm mới sang tràn đầy. No đủ. Niềm vui và hạnh phúc. Giữa thị thành hay một chốn quê xa. Tất cả đều hân hoan tâm trạng. Vụt qua.
Nó bước dài lê thê. Nặng nhọc.
Những chuyến xe bắt đầu lăn bánh. Từng giọt mồ hôi chãy trên gương mặt rạng rỡ. Niềm vui. Về lại quê nhà sau một năm vất vã. Những gói quà bọc kỹ. Nào quần áo mới tinh. Gắp gọn trong túi đồ. Mai, đào. Búp non vừa hé những màu sắc đầu xuân. Trên những con đường hoa trãi rộng. Khắp nơi. Lơ thơ chờ ngắm.
Những người bạn. Không thân. Trên cùng một chuyến xe. Chờ đầy nỗi nhớ mong. Chuyện trò. Sẽ chia một niềm vui ấp ủ. Giống nhau. Nơi quê xa có người đợi chờ. Nó cũng có.
Mạ nó sẽ đứng chờ ở đầu cửa. Lắng nghe. Từng hơi thở của tuổi già đi qua. Không hay. Cỏ cây đâm chồi hẹn hò một xuân mới. Mắt nhìn về một hướng. Háo hức lòng.
Mạ cười thật tươi. Móm mém môi trầu. Rộn ràng. Bước chân con về đầu ngõ. Có tiếng nói của bà con. Vui cùng. Mái lá nhà tranh vẫn nhà tranh mái lá. Khác một tiếng nói vui vầy. Đoàn tụ.
Hoa đã nỡ trước hàng hiên. Rào giăng tạm bợ. Sắc màu chen nhau. Thằng nhỏ chạy vội ra trước nhà đón ba. Tít mắt. Cười. Hỏi quà đâu. Xốn xang. Xuân ngập tràn.
Lối vào nhà. Sỏi đá. Lót giữ đất mềm. Nâng niu gót chân chai sần năm tháng. Bơ vơ. Không người nâng đỡ. Trơn trợt với mãnh đời thơ dại. Em để lại. Ra đi. Khi không còn chịu nắng ran rát da giữa đồng. Với tương lai. Hờ hững.
Mạ nấu cơm canh chờ sẵn. Bao giờ. Hăm lại ấm nồng. Mái nhà. Quanh năm lẻ bóng. Một trẻ, một già. Ngó về phía trời Nam. Xa xôi. Có người cha trẻ. Có đứa con trai. Phân xưởng còng lưng. Nhớ nhà.
Ra đi. Một sớm đầu xuân. Lá cành như thế. Về phương Nam. Đổi thay. Trốn phận. Ngày con hỏi mạ đâu. Bỏ lại miền Trung. Thương nhớ.
Nó bước ngắn dài. Không xác định. Từng giọt mồ hôi chãy trên gương mặt. Não nề. Những món quà ghì chặt lại đôi tay. Nặng lòng. Một chiều cuối năm. Có chiếc vé bay lờ lững giữa trời trong. Nghe ì đùng trong tai hai từ. Vé giả.
Chiếc xe từ từ lăn bánh. Nghẹn ngào. Để lại. Nó với những món quà cất kỹ suốt năm. Nuốt từng nổi nhớ trong tim. Nụ cười nào ẩn hiện. Móm mém trên gương mặt lấm tấm đồi mồi. Hớn hở mở quà trên gương mặt ấu thơ. Khuyết tình thương. Không đủ tiền về cho một chuyến thăm quê. Lỗi hẹn.
Muốn đuổi anh à? Anh sẽ đi vào cuối tháng năm. Em sẽ gặp anh chứ?Trên khung cửa sổ chat một biểu tượng hoa hồng.
Em sẽ gặp anh vào cuối tháng năm, nếu hôm ấy trời mưa. Một biểu tượng nháy mắt đi kèm.
Okey! Quyết định vậy nhé. Khung cửa số chat đang thay đổi phông nền với hình ảnh những trái tim hồng đang rơi lơ lững giữa không trung.
Nó và ghế đá. Phía sau lưng là khách sạn Sheraton sang trọng, phía trước là mênh mông biển trời. Lộng gió. Những cánh diều bay cao trong một ngày nắng đẹp. Mênh mang. Những con người đang hòa mình vào sóng, nắng mới và gió khơi xa. Nó và ghế đá. Chờ mưa.
Chờ đã hai ngày mới biết tháng năm làm gì có trời mưa. Hụt lòng. Mấy ông bác đánh cờ cười lúc nó mắt khờ hỏi hôm nay trời có mưa không? Hỏi nó: Chưa nghe bài tháng sáu trời mưa, trời mưa không dứt à?. Năm thuở mười thì, đất trời trở chứng thì mới có trời mưa. Trời. Nói tiếng Việt đã là một cực hình với nó, như có xương bị dính ở yết hầu, chứ nói gì đến ghe nhạc Việt.
Nó nghĩ: À! Tháng sáu trời mưa mới mưa không dứt, chứ tháng năm vẫn có thể trời mưa. Ít hạt. Lưa thưa. Vừa đủ cho lời hẹn.
Nghĩ khác. Chắc lại bị em lừa. Cười. Em vốn dĩ lắm trò mà.
Từ lúc đầu quen em.
Qua facebook người bạn. Những hình ảnh về Việt Nam từ chuyến đi từ thiện kết hợp với du lịch ắp đầy. Phiêu bồng. Trên những nẽo đường đất nước, để tâm trạng và tâm sự trên facebook nhiều hơn hình ảnh những nơi đã đi qua. Comment vài lần thấy một người bạn lạ, hỏi đứa bạn mới biết đấy là cô gái quen trên một cùng một chuyến hành trình từ thiện.
Connect. Profile không có photo chỉ có mỗi một avatar hình một đứa bé gái đang cười tươi trong nắng thiên thần. Lãng du. Theo lời kể đứa bạn về người con gái ấy, càng tìm hiểu càng thấy hay hay. Sống độc lập và quyết đoán, cá tính mạnh mẽ đối lập với thân hình đang bức tung sức sống. Điều đăc biệt. Em không thích chụp hình. Bạn nó hỏi. Em không nói.
Comment qua lại. Xin được em nick chat: ngongnghenh1990. Không hiểu ý nghĩa, cứ add nick đại rồi chat. Một năm. Quẩn quanh với những câu chuyện em kể về một thế giới ở bờ bên kia đại dương. Những ánh sao đêm soi trên bờ biển rộng, xa khơi những con thuyền đang nhặt của cải của đại dương. Mực, cá, tôm, cua. Tươi rói trong những lúc cặp bờ. Háo hức. Những đứa trẻ chạy đón cha, anh trở lại đất liền. Đoàn tụ. Mẹ, chị cứ cười trong nắng phiêu linh…Nhiều câu chuyện. Nhiều hình ảnh. Em gửi. Ám ảnh.
Hai mươi năm ra đi đến giờ, Việt Nam dần mất đi trong ký ức. Đau thương. Tất cả chỉ còn là một vệt mờ ảo của khói lữa, bom đạn. Chiến tranh. Trí nhớ đang cố gắng đào thải từng ngày. Gặp em. Học lại tiếng mẹ đẻ, ê a con chữ, nhiều khi cắn trúng lưỡi, nhiền lần tay cứ rung lên. Viết chữ Việt, Anh lẫn lộn trên nền cửa sổ chat. Nhiều lần. Em sữa lỗi như một cô giáo online ngồi dạy đứa học trò to đầu hay quên ở bên kia đai dương. Cứ cười mỗi lần sai. Ký ức dọng về thật mạnh, khiến cho những gì đứt lìa từ từ chấp nối lại kể từ lúc được chat cùng em. Một quê hương từ bỏ.
Một năm. Tìm hiểu. Em vẫn là ẩn số.
Sóng biển gợn lăn tăn, bầy hải âu nhỏ đang đùa vui bên sóng.
Nhớ. Từng tranh luận về biển. Cương quyết. Luôn cho rằng biển nơi nó ở đẹp, với những bờ cát thoai thoãi. Quấn quýt. Màn nước xanh biếc trong nắng trời hè. Em cười. Bảo rằng biển quê em đẹp nhất. Nước đôi. Biển em đẹp đấy nhưng không đẹp bằng biển anh, nếu đúng như những gì em kể.
Giờ ngồi trước biển khơi xa. Chân thật. Đẹp như lời em tả, biển như thả lời tỏ tình cùng bờ bằng những sóng nhỏ lăn tăn. Đàn hải âu chao luyện như trông chờ kết cục một chuyện tình. Gió, biển, và cát gửi vào đầu mũi một mùi gì đó dấu yêu.
Một trái bóng lăn vào chân nó.
Nhanh nhẹn. Đứa nhóc chạy vào nhặt vội, để lại cho nó một nụ cười ngây ngô. Tự dưng. Thèm một gia đình. Gia đình cho riêng nó.
Quen nhiều người nhưng chưa bao giờ dừng lại để tìm hiểu cảm giác yêu. Xoay quanh. Chỉ thấy tình dục choáng chổ với cơn say chếnh choáng trong những buổi party. Gia đình. Hai từ khó gần. Ràng buột. Hai con người. Ở North Carolina. Không phải nơi sinh ra nhưng là nơi trưởng thành. May mắn. Được James và Catherine nuôi dưỡng từ thuở lên năm. Bù đắp. Một tuổi thơ bị tước đoạt bởi chiến tranh, vết thẹo bỏng đã liền da trên ngực là những gì còn lại của khói lửa. Giữ gìn. Những gì có thể của nơi đã sinh ra. Bố mẹ nuôi cho nó học tiếng Việt và Anh song hành dù rằng nó có muốn hay không. Họ nói. Dẫu quá khứ là đau thương hay hạnh phúc, thì không một ai được quyền tước đoạt đi những gì của ký ức từng mang vì đó là một hành trang sống quí giá sẽ theo ta đến cuối đời.
Tung bay. Váy trắng trên thân người mãnh khảnh, đôi trân chần trên cát. Ngang tàng. Đưa nó trở về với thực tại. Chờ mưa. Chờ em. Đến ngày cuối cùng. Hy vọng gặp được em.
Hi anh! Steve Phan. Em cười trong nắng ngô nghê.
…Hi! em…là…Bình Minh?Nó nhìn em trong gió ngỡ ngàng.
Chứ anh còn chờ ai khác à?Em tiếp tục nụ cười trong nắng ngô nghê. Biển vẫn tỏ tình đến bờ qua sóng nhỏ lăn tăn.
…
Nó ngồi phía sau em. Sợ sệt. Trên chiếc vespa màu xanh lính, rong ruỗi trên con đường dọc biển. Lộng gió. Thổi mát cả tâm hồn, tóc em dịu dàng chạm gương mặt nó. Yêu thương. Khám phá một phố biển Nha Trang.
Trầm tịch. Ngôi chùa cổ kính với những người dâng hương. Thành kín. Nguyện cầu. Em bảo nó khi khói tõa. Trầm hương.
Anh cầu nguyện điều gì?Em cười nhìn nó trong tiếng chuông ngân.
Không có. Nó nhìn vào đôi mắt trong veo như màu biển thắm. Trả lời trong tiếng gió reo vui.
Really?Em cười, nhìn đáp lại gió reo vui.
Absolutely. How about you?Nó tìm câu chuyện trong đôi môi màu son lạt.
Cầu trời mưa. Đôi môi son lạt cười trêu chọc.
…
Xanh mát. Biển và những hòn Mun, hòn Một, hòn Tằm. Lên xuống. Theo con thuyền trên sóng nước. Nó, em và những người du khách lạ. Khám phá. Vẻ đẹp của biển trời Nha Trang. Vui say. Bồng bềnh trên sóng nước cùng ly rượu vang Việt Nam được chưng cất từ một vùng đất núi. Lãng yên.
Thế nào, có đúng như lời em nói không: biển đẹp?Em nhìn nó cười trong cái nắng thoát thai.
Yeah. Biển đẹp lắm!Nó đáp lại người con gái mãnh khảnh với làn da nâu rám bởi nắng thoát thai. Mĩm cười.
Việt Nam còn nhiều đẹp lắm, không chỉ có biển đâu. Em sẽ đưa anh đi khi anh..trở lạiEm nói cười trong gió ngất ngây. Ngập ngừng. Chắc em nhớ lại lời nó nói. Không thích Việt Nam. Chuyến đi này là chuyến đi duy nhất. Tìm lại quá khứ. Đau thương. Cách trị liệu những vết thương tâm hồn tốt nhất là đối diện lại với nơi đã từng gây ra vết thương tâm hồn. Một ai đó đã từng nói.
Có một chổ anh muốn đi bây giờ?Nó nhìn sóng mũi cao đang gom khuôn mặt xương xương làm đôi mắt trũng sâu. Hút hồn.
Chổ nào?Em ngạc nhiên nhìn nó. Đáng yêu.
Nhà em.Nó trả lời.
…
Ngọn đồi. Gom gió chiều về thăm năm ngôi mộ. Xếp hai hàng. Em chỉ. Bố mẹ và anh em. Ba người anh chết vì những gì chất độc da cam để lại. Di chứng. Cướp đi ba em khi em còn nằm trong bụng mẹ. Ba tháng tròn. Mẹ em cũng lên nằm ở ngọn đồi cùng với ba và những anh trai. Còn lại em. Lẻ loi.
Em không lẻ loi đâu, đừng nhìn em như thế?Em mím môi, trừng mắt trong gió nghịch đùa.
Ừ, em không lẻ loi. Nó ôm em vào lòng trong gió yêu thương.
…
Líu lo. Những con chim hót ríu rít trong lồng như mừng cô chủ nhỏ trở về. Rộn ràng. Khắp một khoảng sân nhà. Cổ kính. Màu gỗ lên nước.
Ngoại. Anh này nói yêu con. Em cười nói với cụ già tóc màu mây trắng, rồi biến mất vào trong.
Bối rối. Không biết làm gì. Em làm nó chưng hững vì sự trêu chọc.
Ngồi xuống đi.Cụ già ra lệnh.
Quán tính. Tuân lệnh như một người lính trẻ khi nhận lệnh của cấp trên.
Cậu yêu cháu tôi à? Tên gì? Nhà ở đâu? Quen bao lâu rồi?. Mệnh lệnh được đưa ra liên tiếp.
Dạ. Steve. Live in North Carolina. Nó trả lời như một cái máy. Không kịp suy nghĩ.
Nói tiếng Việt. Ra cậu là Steve Phan. Ông cụ đăm chiêu nhìn nó. Bối rối.
Sorry, cháu chưa quen. Nó trả lời. Lúng túng. Lại dùng tiếng Anh.
Cái thằng này…Ông cụ trừng mắt.
Dạ. Tiếng Việt, nói tiếng Việt.Nó điếng hồn. Có bao giờ nó bị thế này đâu. Đến nhà bao nhiêu bạn gái, gặp bao nhiêu phụ huynh nó vẫn bình tĩnh. Giờ lại không. Nó như một con thú nuôi ngoan ngoãn được thuần theo lời ông cụ.
Tôi chỉ có một đứa cháu thôi. Tôi sẽ bắt rễ. Ông cụ lại tiếp tục ra mệnh lệnh cùng một cặp mắt đang đanh lại. Sắt thép.
DẠ.Nó ngước nhìn ông cụ. Rối bời.
Em đi ra cùng một bình trà. Cứu nó một phen thoát chết khi vẫn chưa hoàn lại hồn vì câu chuyện diễn biến quá nhanh. Hình ảnh. Một anh rễ tương lai trình làng nhà gái lần đầu. Hiện rõ nét. Anh rễ chưa nói được lời yêu, gặp cô vợ đúng một ngày. Một ngày nắng đẹp. Không mưa.
HA HA. Thằng này được. Ông cụ cười to nhìn yêu thương với em đang cười đáp lại. Chim lại líu lo như vừa xem được màn đấu trí vui nhộn. Nó là người thua.
Em không lẻ loi, đúng không?Em nhìn nó cười trêu ghẹo.
Một ấm trà. Một buổi cơm. Nó biết được nhiều điều về em. Sống với ngoại từ khi mẹ em đến nằm trên ngọn đồi ôm gió. Vô tư. Hai ông cháu như hai người bạn sống với nhau từng ngày. Vui say. Những câu chuyện kể về những việc em làm. Tình nguyện. Thấy tin yêu cuộc sống. Thẹn thùng. Nó thấy mình nhỏ nhoi. Vết thương cũ chẳng là gì so với quá khứ của em.
…
Tưng bừng. Sailing club. Đốt cháy. Những ức chế của ngày để đêm về giải thoát. Cuống quýt. Em, nó và sàn nhãy. Ngập tràn gió biển mát lạnh, tung bay làn tóc đang hòa cùng giai điệu. Lơ lững. Những con người đang quyện vào nhạc. Những con người đang quyện vào nhau.
Thăng hoa. Em và nó. Khách sạn Sheraton. Lên đèn lấp lánh hòa với những ánh đèn khơi xa và ngọn đèn đường bên dưới. Đẹp ru hồn. Em và nó. Thăng hoa. Bình minh. Đẩy ánh đèn lùi dần. Một vẻ đẹp của thiên nhiên đang thay thế một vẻ đẹp của nhân tạo. Nó ôm em ngủ trong tiếng nhạc không lời. Thức tỉnh. Bằng tiếng sóng biển khi em mở cửa đón gió và nắng thoát thai. Khỏa thân. Lưng trần bóng em vươn dài. Chầm chậm. Bóng em leo lên giường cùng nó. Tình tứ. Nó nhìn em. Đứng dậy. Kéo em vào lòng gửi tặng một nụ hôn.
Tạm biệt. Goodbye my North Carolina guy. Em nói trong nắng thoát thai chưa cắt xong nhao.
Why? Nó nhìn em. Hụt hẫng.
Vì hôm nay anh phải về nước rồi và vì anh không thuộc về nơi này.Em nhìn về phía biển, để cho cái nắng soi bóng hai thân thể trần truồng đang cuốn vào nhau.
Ừ. Đúng rồi. Nó ôm em vào lòng thật chặt. Em có đi với anh không? Đất nước đó có những dòng sông uốn lượn mỗi độ hạ về, có những hạt tuyết rơi mỗi mùa đông giá lạnh. Chỉ có một điều đó không phải nơi nó sinh ra.
Không anh. Em sinh ra và lớn lên ở đây. Em thuộc về nơi này.Em vùi đầu vào ngực đó, ôm thật chặt.
…
10h30. Sân bay Cam ranh. Chuyến đi từ Cam Ranh về thành phố Hồ Chí Minh sẽ khởi hành. Giờ địa phương. 9h30 sáng.
À… lố... Anh vào phòng check in chưa?
Anh check in xong rồi, đang ở phòng chờ. Chợt nhớ đến một chuyện nên gọi em đây.
Chuyện gì anh?
Mưa. Hôm qua không có mưa mà?
Thì sao?
Em nói nếu có trời mưa thì em mới gặp anh mà, anh chờ hai ngày không có mưa đến tận hôm qua cũng không có. Anh nghĩ là sẽ không được gặp em và…?
Có, trời có mưa mà.
Mưa khi nào? Anh có thấy đâu. Mà thôi. Anh còn có câu hỏi cuối cùng.
Anh hỏi đi.
Em có yêu anh không?
Em sẽ yêu anh nếu hôm nay trời mưa.
Em và ghế đá. Phía sau lưng là khách sạn Sheraton sang trọng, phía trước là mênh mông biển trời. Lộng gió. Những cánh diều bay cao trong một ngày nắng đẹp. Mênh mang. Những con người đang hòa mình vào sóng, nắng mới và gió khơi xa. Chờ mưa.
Trang lặng người đi, nó thật sự bị shock dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn về một điều gì đó xảy ra với Đạt, nhưng điều xảy ra đã vượt xa những gì Trang tưởng tượng.
Những giọt nước mắt lăn dài trên má.
“ Những chiếc giỏ xe chỡ đầy hoa phượng
Em chỡ mùa hè của tôi đi đâu?
Chùm phượng vỹ em cầm là tuổi tôi mười tám
Thuở chẳng ai hay thầm lặng mối tình đầu”
Cứ mỗi lần nhìn Đạt ngất ngây theo điệu nhạc cùng chiếc Ipod là Trang cảm thấy buồn cười.
Này heo mập, ông không cảm thấy chỏi tông à, hay là muốn chơi trội?_ Trang phi thân ngồi trên bàn của Đạt, miệng nở nụ cười lém lĩnh của cô nữ sinh trường Minh Khai thời đại online, vẫn còn lưu lại chút duyên từ thời lá đỏ với mái tóc dài gần chấm đất. Tuổi mười tám.
Chỏi tông gì vậy cô nương?_ Đạt ngước nhìn Trang bằng một khuôn mặt hơi góc cạnh, đôi mắt một mí long lanh như những anh chàng diễn viên Hàn Quốc trên TV đang chiếu.
Nhiều khi thấy giống Hàn Quốc thật. Sóng mũi cao, mắt một mí, da trắng hơn da con gái, cộng với mái tóc gợn sóng tự nhiên bồng bềnh, thêm một thân hình vượn cao gần 1m8 đã làm trái tim của các em trong trường động đậy mỗi lần Đạt đi qua. Chết mê chết mệt, Đạt được gán cho hàng tá nickname mỹ miều nhất cho một hotboy. Trang cũng có một nickname cho Đạt. Heo mập. Thích nickname này. Trang đặt cho Đạt từ lúc nhỏ.
Không ai ngược đời như Heo mập ông cả! Thời buổi này mà còn nghe những ca khúc sến chãy cả nước đó, cái gì mà “ làm thơ mang đến rồi mang về” nghe mất hồn, tên đó chắc trăm phần trăm bị bệnh cần đi khám. Giống con trai đó tuyệt chủng rồi ông nụi. Ra ngoài kia mà xem kìa, giờ bọn con trai chỉ thích nhảy breakdance hay hiphop lắc lư theo những giai điệu R’nB đang thịnh hành thôi. Tội cho con Ipod, nếu nó biết nói chắc nó sẽ nói: “hận thằng chủ”, heo mập à!
Trang nhéo má anh chàng một cái đau điếng. Đây là thú vui của Trang từ khi còn nhỏ đến giờ. Lúc nhỏ bảo. Thấp hơn phải làm em, hư là bị nhéo. Lớn lên. Làm con trai phải chịu thiệt, nhéo xíu thì ăn nhầm gì. Cứ thế Đạt cứ mặc cho gò má đỏ ửng mỗi lần bị nhéo. Nhìn tội tội, nhiều em gặp cảnh đó tức ứa gan với Trang, nhiều đứa lại còn khóc càng khiến nhỏ Trang khoái chí. Cười ác.
Aoo!!! Đau quá! Tui không phải em bà đâu mà cứ ngắt nhéo mãi vậy?_ Đạt cay cú lấy tay xoa gò má đang đỏ ửng. Hai đứa cứ như mặt trời với mặt trăng, cứ gặp mặt nhau là có chiến tranh. Vậy mà lại là bạn thân. Cứ hễ đứa này bệnh là đứa kia lại lo lắng. Phu huynh hai nhà thấy chúng thân thiết nhiều lúc đùa nhận làm dâu, rễ. Mỗi lúc như thế, bọn nó nhìn nhau cười sằng sặc. Gặp là cãi như chó với mèo thì đào đâu ra chỗ nà hợp mà làm dâu với rễ.
Hai chuyện đó có liên quan gì với nhau? Tui nghe những gì mình thích. Thế thôi. Tại sao phải nghe nhạc theo thời rồi nhảy như khỉ. Tui không thích. Cô ba a. Nhạc nào của thời nào đó là chuyện tranh cãi của các chuyên gia, mà công nhân…”_Đạt đáp trả. Bỏ lững câu nói khiêu khích sự tò mò vốn dĩ của con gái.
Là sao không hiểu? Nghe đại bác vậy? Công nhận gì?_Trang hỏi Đạt, chân cô nàng vẫn đong trên lơ lững. Bỏ qua việc bị gọi là “cô ba”. Xử đẹp sau.
Công nhận là bà rãnh thiệt chứ sao, tối ngay đi nhiều chuyện, tám tiếc hết chuyện người này đến chuyện người khác. Thiệt là rãnh quá đêee_ Đạt cười khoái trí, câu cuối hạ giọng chọc quê với đôi mắt nhấp nháy. Thấy Trang đỏ mặt, tức điên lên. Nó lại càng hả hê hút sáo. Sướng như được nhéo lại trả thù.
Lo mà làm một công dân tốt của lớp đi cô nương, cho thiên hạ mừng!_Đạt bồi thêm một cú knock out, rồi đeo tai phone tiếp tục với bài hát dỡ dang của mình.
Ông…được lắm!_Vẫn như những lần đấu khẩu thua khác. Tra tấn bắt đầu. Đánh rối tốc xong, hai tay giữ chắc hai gò má kéo ra hai bên thật mạnh rồi bỏ chạy. Dạt cũng quen với việc đó. Riết rồi lì đòn dù gò má đỏ ứng như mắc cỡ.
“ Mối tình đầu của tôi
Là cơn mưa giăng giăng ngoài cửa lớp
Là áo ai bay trắng cả giấc mơ
Là bai thơ còn hoài trong vở
Giữa giờ chơi mang đến lại mang về”
Bên ngoài cửa sổ, cơn mưa đầu mùa lất phất. Tiếng hát Đạt trong trẻo vang lên khắp một không gian lớp. Lặng im. Lặng nghe Đạt hát thật hay. Trang không bao giờ công nhận điều này dù ai cũng đồng tình Đạt có một giọng hát hay. Một lớp phó văn nghệ của lớp.
Đem vị trí lớp ra so sánh, Trang cũng không thua với vị trí lớp phó học tập nhưng với bản tính tinh nghịch của cô nàng thì cả lớp phải đầu hàng với nhiều phen thót tim và phát hoảng với các trò khó đỡ của cô nàng.
Lần thi văn nghệ là một trong những lần cô nàng làm cả lớp lên cơn đau tim, khi thay đổi tiết mục dự thi của lớp vào cuối giờ. Tiết mục song ca được đổi thành đơn ca khi hai ca sỹ chính: Trường và Thi bị bệnh bất ngờ mà sau này cả lớp vẫn không có dịp truy tội. Đạt được Trang đề cử nếu không nói là bắt buộc, cả lớp há hốc mồm khi nghe lời đề nghị. Ca khúc dự thi được chọn đại trong danh sách các bài hát của ban tổ chức. Dành cho Đạt đúng mười lăm phút chuẩn bị thuộc lời và biểu diễn.
Cả hội trường lặng đi khi Đạt dạo những phím đầu tiên rồi cất cao giọng hát bài Phượng Hồng, cả lớp 12A7 gần như hét vỡ cả hội trường khi Đạt kết thúc phần thi của mình. Vài cô giáo đứng dưới nghe sụt sịt không biết có phải vì xúc động hay có phải vì ký ức quay trở lại. Lần đó lớp đoạt giải khuyến khích. Cả lớp cứ lo biểu tình sung sướng khắp sân trường, tạm tha mạng cho cô lớp phó học tập ngỗ ngáo vì có công phát hiện ra giọng ca mới xứng đáng với chức vụ lớp phó văn nghệ vẫn còn đang bỏ trống.
Sau lần đó. Những lần sinh hoạt lớp, Đạt giống như một ca sỹ ẩn danh bừng sáng dưới ánh đèn sân khấu khi đứng hát, bên dưới là cả một lớp kháng giả đang lắng nghe những ca khúc: Lá đỏ, Tình ca, Lặng thầm…của một thời để nhớ trong tiếng guitar buồn réo rắt. Mỗi lần như thế là Trang lại nhái giọng Bắc: “Ối giời ơi. Thật chẳng hiểu lổi các anh các chị, hoài cổ gì mà kinh thế. Ôi! Kinh! Kinh!”, phá vỡ cái không khí buồn thiu bởi những bài tình ca ấy cuối giờ sinh hoạt, luôn bằng những tràng cười nghiên ngã.
…
Đạt cất cao giọng hát, cả lớp hôm nay dường như lặng im hơn những lần sinh hoạt trước. Ừ! Vì là ngày cuối cùng mà! Mọi người đều biết. Ngày mà không ai muốn nó đến nhưng nó vẫn cứ đến. Ngày chia tay tuổi học trò.
Trang ngồi lặng ở cuối lớp, nhìn những cành bàng đung đưa trong gió, một vài chiếc lá đã úa vàng sắp rơi. Những chiếc ghế đá lặng lẽ ngồi nhìn dãy hành lang còn in dấu bàn tay ai trong giờ ra chơi với những gì tinh nghịch. Tất cả sắp vụt qua, không trở lại.
Giọng Đạt vẫn ngân vang khắp lớp, trên bục giảng đang ngồi ôm đàn hát say sưa. Trong đôi mắt ấy có một cái nhìn đầy tâm trạng. Bất chợt ánh mắt ấy dõi về cuối lớp. Phiêu du.
“Mối tình đầu của tôi
Nhờ cây đàn buông tiếng xa xôi
Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu
Nên có một gã khờ ngọng nghiệu đứng làm thơ”
Trang ngoãnh đầu ra sau để giấu đi gương mặt đang bừng đỏ. Tự nhủ. Trời ạh! Sao tim lại đập mạnh như muốn vỡ tung lồng ngực? Trang đã nghe bài hát này hàng trăm lần rồi mà, sao lần này…Chắc trung tâm điều khiển con tim hôm nay bị chập mạch. Não đang ngừng hoạt động. Tạm thời. Trang tự trấn an mình để không phải độn thổ trước bàn dân thiên hạ. Trước đám tiểu yêu 12A7 này mà biến thành Tam Tạng, lại còn đỏ mặt nữa kia chứ, có mà chết với chúng nó. Trang dần trấn tĩnh, quay đầu lại nhìn mái tóc bồng bềnh trong con tim đang đập liên hồi. Giả tỉnh.
Một vài chiếc là vàng rơi, tiếng trống trường vang lên hôm nay có cảm giác nhỏ đi và đến nhanh. Vội vã. Chiều ngã bóng, đứa nào đứa nấy ra về sau những lưu bút ghi vội hay nháo nhào ký tên lên áo nhau mà chẳng đứa nào biết được rồi một mai chiếc áo ấy mực sẽ phai màu, chỉ biết hứa hẹn một lần họp lớp gặp nhau.
Trang vẫn ngồi lặng im cuối lớp. Lớp học giờ chỉ còn lại Đạt, Trang và cây đàn. Đạt hát tiếp những khúc ca còn mê mãi, giọng hát nghe như lời tâm sự. Cuối cùng tiếng hát đó dừng lại đặt đàn dựa tường lẻ loi.
Đạt đứng trên bục giảng nghịch phấn và hát chay bài hát mà mình yêu thích. Phượng Hồng. Đang rực nỡ theo những đám mây ngã màu, sâu trường chiều vắng lặng, các lớp học thì thầm cùng hàng cây: tối đã về rồi, chiều đã ra đi, sắp phải chia tay một đàn chim đang chuẩn bị rời tổ bay đi đến những vùng trới mới. Xa xôi. Không biết có nhớ về không?
Trang lom khom sấp xếp lại tập vỡ chuẩn bị ra về, kiểm tra lại học bàn có bỏ quên kỷ niệm. Nghe tiếng bước chân Đạt đang tiến gần.
Về thôi Heo mập! Trời sắp tối rồi. Đừng có nói tui biết là ông khóc nhe, sến như con hến ấy. Trang không nhìn lên giọng châm chọc.
Thình lình, Đạt kéo người Trang dậy.
Trang như chết đứng. Đạt đang hôn Trang. Nhập nhòe đằng sau Đạt, tấm bảng đen ghi một dòng phấn trắng “ Hey! Đạt thích Trang, cứ vô tư mãi nhé!”. Có giọt nước lăn dài trên má. Như một cách vô thức. Trang đẩy Đạt ra rồi bỏ chạy sau một nụ hôn đầu đang dụ dỗ con tim xé da thịt thoát ra.
…
Trang dần lấy lại bình tĩnh. Như thường.
Thì ra là vậy!
Nhoẽn miệng cười một cách đau thương trên khóe mắt đang lưng tròng. Vậy mà Trang cứ nghĩ hành động vô thức của hôm đó đã làm Đạt hụt hẫng và trốn tránh Trang. Suốt bốn năm đại học và hai năm đi làm. Không một tin tức. Thật sự làm Trang thất vọng, bực tức & điên lên vì điều đó chứng minh rằng đó là một chàng trai thiếu sự kiên nhẫn, huống hồ đã biết tính nhau từ nhỏ. Vậy mà chẳng nói chẳng rằng cả gia đình Đạt xuất cảnh chẳng để lại một chút tin tức gì.
Càng nghĩ cáng ức, nên quyết tìm ra Đạt cho ra lẽ. Nhiều lúc nghĩ, Trang lại bật cười. Tìm để cho Đạt một trân cho hả giận vì tội gì? Tội hôn Trang hay tội lớn nhất là Đạt đã gieo và tim Trang một hạt giống yêu thương, bỏ đi khi nó vừa đâm chồi cần được chăm sóc…
Trang nhìn vào gương mặt Đạt. Đạt giờ khác quá! Mái tóc gợn sóng ngày xưa đã không còn thay vào đó là một cái đầu bóng loáng, sóng mũi vẫn cao, cặp mắt một mí đen long lanh ngày nào giỡ đã trũng sâu. Thay đổi nhiều quá. Đã sáu năm rồi còn gì. Trang cũng không còn là cô bé vô tư lém lĩnh ngày xưa nữa, thay vào đó là môt chuyên viên thiết kế lập di từ cách làm đến cách sống.
Cô thiết kế ấy cứ thích thả mình ở một góc quán café quen thuộc vào mỗi cuối tuần. Nơi góc quán ấy từng có cô bé ngồi xõa làn tóc dài bóng mượt tự hào của mình, mặc cho cậu nhóc ngồi kế bên nghịch đùa tóc bay vừa nghêu ngao hát, cô bé ngồi ngắm đường phố xe chạy ngược xuôi. Trên bàn luôn có một cành hồng trang trí và hai ly nước chanh dây điểm tô một bức tranh nhiều gam màu sặc sỡ.
Giờ đây góc vắng. Trên bàn còn lại một ly phê đá không đường và tấm hình đã úa màu, còn lời ca đã ra đi mãi mãi.
“ Em chở mùa hè đi qua còn tôi đứng lại
Nắng ngập đường một vạt áo nào xa”
Trang gọi tính tiền ra về, bổng một cành hồng xuất hiện trước mặt. Ngẩn ngơ. (P/S: Tặng một thời A7)
Con gái chắc là sẽ giống con. Hình dáng thôi. Như má hay nói hồi nhỏ. Lớn đẹp gái. Trong tiếng nước ba tát ao bên nhà, có con cá nào quẫy đuôi bắn sình. Vương người. Con gái con sẽ ngồi sao lưng, đùa tóc má hay gục đầu khóc ấm ức vì một lỗi lầm. Trẻ thơ. Duyên sẽ không bẽ bàng như đời má nó, má ha? Sẽ ở lại hoài cồn nhỏ, dù mưa nắng phai nhòa chiếc áo bỏ quên. Con đò sẽ không đưa sang sông. Không trở lại. Sợ buồn.
Con trai chắc là sẽ giống ba nó. Hình dáng thôi. Như lần đầu con gặp gỡ khi bỏ lại đôi bờ điên điển trổ bông. Vàng rượi. Ba nó có đôi mắt xa xăm như khói đốt đồng mỗi độ chiều về. Gợi nhớ. Ba nó cũng ra đi từ một chuyến xe lẻ, chẽ dọc núi rừng về với phố thị. Mong chờ một thay đổi. Khi nào thì không biết. Chỉ biết một ngày không xa. Ba nó nói thế.
Máu lại chãy…
Trai hay gái cũng đều là con con, má ha. Con sẽ dẫn nó về quê để biết ông bà và cả quê mình. Con sẽ ngồi kể lại cho nó nghe về những con người nơi cồn nhỏ, thơm dại một mùi rơm không phai. Ông Bảy sẽ ngồi bên nhà vấn thuốc, hỏi thằng Ba sau giờ vẫn chưa về lai rai vài ly, mừng nhỏ Út về. Rồi chú Sáu đến quên sầu cùng rượu đắng, làm một câu vọng cổ về mối tình đầu: sao em nỡ vội lấy chồng, trong tiếng chàm quạp kêu í ới như muốn nói đời đâu buồn dữ vậy. Nó sẽ ngồi trong lòng con nghe má kể về chuyện ngày qua. Vất vả.
Nó sẽ được ra đồng trong mùa gặt lúa hè thu, không phải chông chênh trên con đê ra rã vì nắng đốt thiêu da để vui cùng đám trẻ. Phiêu du. Cánh diều no gió. Bay lên cao trên tay nó. Băng đồng. Đến sông. Tắm mát.
Máu tiếp tục chãy…
Nó sẽ bị đánh đòn. Vì thân với anh Ba. Kế nhà. Cứ hay ra đồng ngồi trông về chiếc cầu con bắt tạm bợ mỗi chiều ai ra giặt áo, rồi chọc nghẹo. Vô duyên. Bằng mấy câu hò tình. Lúc đi. Vẫn cứ ngồi trông. Tập quấn thuốc lá. Khói bay là đà. Lúc về. Chỉ bảo thằng nhóc kháu thế. Thích nuôi ghê. Má can. Ba can. Con ngồi khóc. Tự nhiên. Không ngừng lại như con sông cứ bao quanh cồn nhỏ không bao giờ hết nước. Chỡ che hay đe dọa mà cứ thế bao quanh. Những đứa nhỏ như con lớn lên trong tiếng sóng nữa đêm vỗ bờ. Lênh đênh.
Nó chắc sẽ bị đánh đòn. Vì mang hình dáng của ba nó. Ánh mắt, lời nói và đôi môi nào thấm ướt người nó. Đi qua từng thớ thịt. Rồi xé nát con tim. Trinh nguyên. Rồi con ngồi khóc. Gục đầu vào má như đứa trẻ thơ. Nó cũng khóc vì đòn và nhìn con. Ngơ ngác.
Nó rồi sẽ bị đánh đòn. Vì hỏi ba đâu, hở má?
Đừng hỏi con ơi. Con theo máu chãy ra mất rồi. Để bớt khổ đau.
Perhaps my daughter will resemble me. In form, at least. Just as you used to say when I was small. She’ll grow up beautiful. Like the sound of splashing water when Father drains the pond, or a fish flipping its tail, scattering mud that clings to people. My daughter will sit behind me, playing with my hair, or bury her face in my back and cry, frustrated over some childish mistake. Innocence. Her fate won’t be bitter like mine, will it, Mother? She’ll stay on the little islet forever, even if rain and sun fade the forgotten clothes hanging out to dry. The ferry will not take her across the river. It won’t return. Too afraid of sorrow.
Perhaps my son will resemble his father. In form, at least. Like the first time I met him, when I left behind the blooming fields of yellow sesbania along the riverbanks. He had eyes like the faraway smoke rising from burning rice fields at dusk. Evocative. He left, too, on a solitary bus journey, winding through mountains and forests, heading toward the city. Hoping for change. When? He didn’t know. Only that it wouldn’t be far away. That’s what he said.