Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn mien que. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn mien que. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 2 tháng 1, 2013

[Musings of life] CHỢ (2) - Market (2)

Cứ tưởng mình nó lưu luyến với nơi đấy, nơi những mãnh đời xì xèo nói cười của đêm chờ sáng đầy sương, đến trưa đầy nắng mõi mòn, rồi đợi chiều về lưa thưa. Nếu không có một ngày…
Photobucket
Rũ rê. Anh về lại quê nhà cho một chuyến thiện từ, nghe gió đêm hậm hực bên ngoài cửa kính. Nhiều lần. Điện thoại cứ đổ chuông trên suốt đoạn đường về, thấy công việc vẫn còn. Mãi mê.
Trên suốt đoạn đường về. Lắng nghe lời anh nói. Đan xen. Những cuộc gọi đến. Một. Hai. Ba. Chiếc điện thoại cứ vang lên những bản nhạc chuông ngắn dài, cắt ngang chuyện cười đùa cho đường về thêm ngắn lại.
Bỏ mắt ngoài trời, bay lên trời gió lộng, treo cùng trăng, thả trôi theo mùa trăng cuối.
Trên suốt đoạn đường về. Qua vài lối cũ, mấy ngã rẽ xưa, tưởng đâu với anh tất cả chỉ còn là quán tính. Đi về. Không đọng lại chút gì của ngày hôm qua. Đổi thay. Một phong cách sống mới. Ngồi sau vô lăng, điện thoại cầm tay với từng nếp ngày. Rong ruỗi. Trên những ngã đường hai nước Việt, Cam. Một mình. Hát với những bản tình ca rạn vỡ, cũ rích của ngày xưa, giờ tìm lại trong ngăn đĩa hát, chút dư vị tình đâu đó. Bất chợt.
Bạn nó hỏi. Sao anh chọn con đường này?
Nghề nghiệp là vậy, thấy nghĩ ngơi là thừa thải, thấy trống trãi là mênh mông. Anh nói.
Thuở nhỏ đã quen với tiếng xì xèo của chợ. Lớn lên. Những tiếng ấy cứ văng vẳng bên tai, trở thành ký ức lúc nào không hay. Tự trào.
Photobucket
Kéo ánh mắt đang treo lửng lơ từ một mùa trăng cuối, bỏ gió trời đứng ngó. Tần ngần. Thấy không riêng gì mình nó. Hồn còn dính lại với mãnh đất xưa từ một phiên chợ chưa, sắp, gần tàn.
·        Phiên chợ chưa tàn. Mãng sương giăng đầu, hai thế hệ. Chợ đầy những tiếng xì xèo của kẻ đến người đưa, của tiếng vừa tiếng lớn, không có tiếng nhỏ, chỉ có tiếng la vượt dòng người qua, khi vai nặng gánh lưng gày. Vật vã.
·        Phiên chợ sắp tàn. Mãng sương giăng đầu, một thế hệ. Chợ đầy những tiếng xì xèo của người đi kẻ ở, của tiếng thở tiếng ho, không có tiếng nhỏ, chỉ có tiếng la vượt dòng số phận, mặc lưng gày, vai nặng gánh. Thiết tha. Hy vọng. Một đời sau. Không vật vã.
·        Phiên chợ gần tàn. Mãng sương bám đầu, mất thế hệ. Chợ đầy những tiếng xì xèo của kẻ đến người đưa, của tiếng vừa tiếng lớn, không có tiếng nhỏ, chỉ có tiếng la vượt dòng người qua, khi vai nặng gánh lưng gày. Vật vã. Chỉ có vài đứa vượt qua. Đời sau. Lại thiết tha. Hy vọng. 
Những con người ngồi nơi góc chợ với tiếng nói xì xồ. Không hay. Lúc nào đã trở thành một phần mạch sống của mình. Anh tiếp.
Photobucket
Nhắm mắt lại. Cắt đứt dây nối giữa mắt với trăng trời, thả tâm tưởng về với phiên chợ đời anh còn nặng mang.
Đời anh lỡ nợ tiếng xì xồ. Có lẽ. Vì thế mà anh không thích dấn thân nghiệp đời với máy móc rầm rì sản xuất, cùng những linh kiện thế thay, hay mài đủng quần nơi một góc cơ quan.
Anh đi vào dòng chãy thương mại, mua đi bán lại. Từng ấy thời gian. Tiếng xì xồ vẫn không có gì thay đổi, chỉ có ngành nghề và phương thức đổi thay.
Đời anh lỡ nhớ những con người ngồi trong sương đầu sớm, nắng giữa trưa đến gió chiều lơ đãng.
Mở mắt ra. Chấp lại dây nối giữa mắt với trăng, trời, cho gió lộng bay lên. Một mùa trăng cuối.
Nghe anh nói tiếp. Những con người không được học đủ đầy, nhưng luận về lý thuyết học ở giảng đường, hay ở phương trời nước bạn, lại thực hành giỏi hơn ai.
Nói không tin. Lấy một chuyện thường tình làm ví dụ, cho những kẻ cứng nhắc về một cách nhìn. Marketing.
Một người bán. Nhớ mặt từng bạn hàng, chào bán mắm kho cho một kẻ đi mua, đầu vẫn chưa nghĩ ra món gì cho bữa tới. Chần chừ. Chưa chọn cho một món ăn trưa.
Kẻ bán. Ừ thì mắm mua để đấy, càng lâu thì càng ngon. Tiếp xúc bậc hai. Hình thành một ý tưởng mua hàng..
Người mua. Chần chừ. Chưa chọn cho một món ăn trưa, nhưng vừa nghĩ được lợi. Do dự. Trong tiếng thiệt hơn.
Kẻ bán. Ừ thì mắm ngon, em cứ ngửi thử, muốn thì nếm luôn. Tiếp xúc bậc ba. Kích thích.
Người mua. Chần chừ. Vơi bớt với lời mời gọi, không còn gì hơn, ừ thì em mua vậy.
Kết thúc cuộc chuyện trò, xong một cuộc giao dịch, trong một phiên chợ thường. Có mấy ai nhìn nhận, một lý thuyết đã học, kẻ vận dụng thành thạo lại chưa một lần được biết. Tận tường. Nghề và đời dạy. Theo từng tháng năm.
Ngẫm đi và ngẫm lại. Đấy còn phải nói dài. Chuyện được mất, dại khôn. Thôi thì ghi nhận vậy, một cách nghĩ riêng anh. Đồng cảm.
Từ mãnh trăng chưa tàn, cùng gió đêm hậm hực với những bản tình buồn bị tiếng xì xồ xô đẫy. Anh vẫn còn như vậy. Với những tiếng xì xồ, ăn sâu vào ký ức từ những mùa trăng cuối. Hôm nao.
( Ảnh: Sưu Tầm )

***

Thought It Was Only Me…

I thought it was only me who felt attached to that place—the place where whispers and laughter filled the night, waiting for dawn wrapped in mist, only to fade under the weary midday sun, then linger sparsely as evening fell. If not for that one day…

He convinced me. He returned home for a charity trip, the night wind howling against the car window. The phone kept ringing along the way, pulling him back to work. Always busy.
The whole way back, I listened to him talk. Interwoven with his words were incoming calls—one, two, three—the phone ringing with short and long ringtones, cutting through our laughter, making the journey feel shorter.
I gazed out the window, letting my thoughts drift into the sky, carried by the wind, hanging with the moon, floating with the last season of its light.
The whole way back, passing a few old paths, familiar crossroads—I thought to him, it was all just muscle memory. Coming and going. Nothing left of yesterday. Changed. A new way of living. Behind the wheel, phone in hand, each day a routine. Wandering. Between the roads of Vietnam and Cambodia. Alone. Singing along to old, broken love songs from a forgotten CD, searching for fragments of a past feeling. Suddenly.

My friend asked, "Why did he choose this path?"
"It's the job. Rest feels excessive, emptiness feels overwhelming," he replied.
"As a child, I was used to the market’s murmurs. Growing up, those sounds lingered in my ears, becoming memories without me even realizing it." He laughed at himself.

I pulled my gaze back from the last moon of the season, leaving the wind standing still. Hesitated. Realized—it wasn’t just me. His soul was still tied to that old land, to a market that was yet to end, about to end, nearly ended.

  • A market yet to end. Mist hanging over, two generations. A market full of murmurs from those coming and going, voices big and small, none too soft—only shouts rising above the crowd, burdened shoulders and weary backs. Struggling.
  • A market about to end. Mist hanging over, one generation left. A market full of murmurs from those staying and leaving, the sound of sighs and coughs, none too soft—only shouts rising above fate, shoulders heavy, backs weary. Deep longing. Hope. That the next generation won’t struggle the same.
  • A market nearly ended. Mist clinging, a lost generation. A market full of murmurs from those coming and going, voices big and small, none too soft—only shouts rising above the crowd, burdened shoulders and weary backs. Struggling. Only a few make it through. The next generation. Still longing. Still hoping.

"The people sitting in the market corners, chatting away—who knew? Somehow, they became part of my life’s rhythm," he continued.

Closing my eyes, I severed the thread tying my gaze to the moon, letting my mind wander back to the market of his life—one he still carried heavily.

He owed his life to those murmurs. Maybe that’s why he never chose a career surrounded by the hum of machines, interchangeable parts, or the monotony of an office chair.
He followed the flow of trade—buying, selling. Over the years, the murmurs hadn’t changed, only the industries and methods.
He owed his memories to the people sitting through the mist of dawn, the scorching midday sun, the indifferent afternoon breeze.

Opening his eyes, he reconnected with the moon, the sky—letting the wind carry him toward the last season of its light.

He continued. "These people never had full schooling, yet when it comes to business theories—whether learned in universities or foreign lands—they apply them better than anyone."

"You don’t believe me? Let me give you an everyday example—for those who think too rigidly. Marketing."

A seller. Remembering every returning customer, offering a jar of fermented fish to a buyer who hadn’t even decided what to cook for lunch. Hesitant. Still unsure.
The seller. "Buy it, keep it—it only gets better with time." Second-level engagement. The idea of purchase starts forming.
The buyer. Still hesitant. But now considering the benefit. Weighing the decision.
The seller. "Smells amazing, right? Go ahead, taste it." Third-level engagement. Stimulating the senses.
The buyer. Hesitation fading under the invitation. "Alright, I’ll take it."

A simple conversation, a routine transaction in an everyday market. How many see it? The marketing principles studied in theory—applied effortlessly by those who never formally learned. Life teaches. Time shapes.

Thinking back and forth—it’s a long story. Gains and losses, wisdom and folly. But for now, I just take it as his perspective. I understand.

From an unfinished moon, with the restless night wind, and sad love songs drowned by murmurs. He is still the same.
With the murmurs, deeply etched in memory, from the last seasons of the moon.

Chủ Nhật, 19 tháng 8, 2012

VỀ QUÊ CẮM CÂU

Câu hát ngày xưa theo điệu trăng thanh dạ khúc, tôi vẫn thường nghe mỗi lần về quê cắm câu.
Photobucket
Không được câu hát của ngày xưa. Nó trở về một miền quê nghèo đang chống chọi với cơn lũ đang lên, mang theo một niềm phấn khích tìm hiểu về một thú vui. Đã từng. bị rơi mất lại ở quá khứ ấu thơ vì cuộc sống trưởng thành tập nghĩ suy. Thú vui câu cá.
Ngày về trong một đêm không có gió dập dìu đưa tiễn, chẳng có trăng dõi theo trên một bước đường về, chỉ có cuộc trò chuyện giữa hai đứa con cùng chung một dòng máu, đã tự khi nào rồi không có nhiều thời gian ngồi lại bên nhau. Chuyện trò.
Bốn anh em, thiếu một người. Anh lớn. Những vướng bận vương mang, có riêng một niềm cảm, ngồi lại nhà nhìn ba thằng còn lại đi trong nắng sớm ngang tàng.
Photobucket
Vác cần câu không ra đồng ngồi cắm, bởi nước lũ dâng cao đã lấn chiếm đồng chỉ còn thấy mỗi sông nước. Mênh mông. Con sông nhỏ giờ đã thành dòng lớn với từng đàn cá ngớp, lũ trẻ đang ôm cần ngồi đong đưa theo cơn gió nhẹ chỉ có ở một miền quê. Mát lành.
Một cơn hứng khởi tự trào. Nó ngẫng mặt nhìn, trời hây hây nắng có vài đám mây đe dọa những phút lòng lành vui say.
Photobucket
Chỗ câu. Ngồi trên một chiếc cầu vụn nát với những mãnh ván lớn nhỏ bắt chéo ngược, ngang trên cọc nẹp tan hoang vì tháng ngày và mưa lũ. Lõm, lồi nhiều chỗ và chỉ đủ cho hai người chen ngang nhường nhịn. Bước thấp cao trong nỗi nhớ cồn cào. Thơ dại.
Từng ấy thời gian. Những đứa con cùng chung một dòng máu, hơn hai mươi mấy năm mới ngồi lại bên nhau, kể lại những tâm tình về một ấu thơ khờ dại với những khó nhọc từng mang, đứa con nào chẳng giống đứa con nào. Mỗi thằng mỗi kiểu. Đời chằng chéo khác nhau. Vài đứa tự trào theo dòng nước mắt chãy xuôi, những đứa con đều đã có gia đình trừ nó, có những mối lo riêng, biết bao giờ có được những giờ phút riêng tư dành cho nhau thế này.
Photobucket
Những đứa con cùng chung dòng máu, ôn lại những ấu thơ giờ kể.
Mấy lần trốn đi câu dấu mẹ, về nhà bị nhừ đòn, đau thấu vào trí nhớ đến ngần ấy thời gian. Nhớ có một mùa nước lũ hoang tàng, cá ngớp dưới làn ghe, ngó bên sông thấy có những mảnh lưới mang lên cá đầy khiến hai đứa con trong lòng dậy lên một làn sóng về những đợt cá ngớp dưới làn ghe đong đầy. Ám ảnh. Lấy mùng làm lưới, lặn hụp lướt dưới làn ghe, cá cũng đong đầy, nhưng mấy cặp mông cũng đầy các lằn chằng chéo bởi những làn roi. Tối về. Mùng rách tả tơi, mẹ con phơi mình cho muỗi đốt. Đến tận bây giờ các vết lằn tạo bởi làn roi vẫn còn làm cho nhớ mãi.
Câu cá là một nghệ thuật, người câu là một nghệ sỹ. Đã nghe ai đó nói về câu này nhưng tận đến hôm nay nó vẫn cho chưa biết nó nghệ thuật như thế nào, nếu như không có một bài giảng thực tế từ những người có cùng chung một dòng máu.
Câu cá kỵ xin mồi.Đừng nói người ta ích kỷ bởi vì mỗi người có một bí quyết riêng về mồi câu. Cười khì, thì ra thế. Trước giờ nào hay.
Câu cá cần kiên trì.Đừng nghĩ thả câu, cá sẽ đớp mồi, động phao nháo nhào ngay, chờ vài chục phút than ngắn thở dài nhiều khi ôm cần ngồi đợi đếm được vài giờ trôi qua. Nghe khuyên bật ngửa. Bao giờ đợi được đấy từng ấy thời gian. Mấy đứa bạn. Trễ vài phút hẹn, bật máy quát ầm. Tụi bây đâu rồi, giờ này sao chưa tới. Nghĩ ra, thấy lạ, cười khà một mình. Hai thằng anh. Nhìn. Chẳng hiểu, lắc đầu thấy thương.
Photobucket
Tựa gối ôm cần đâu chẳng được
Cá đâu đớp động dưới chân bèo
Câu thơ của Nguyễn Khuyến ngày nào nó bình giảng. Toàn viết dóc. Với việc hiểu những cảm giác của người thi sĩ ngày xưa, họa may lượm lặt chỉ là những biện pháp tu từ phân tích gượng ép cho một bài văn, chứ lượm đâu cả cái cảm với tác gia để mà bình giảng ra hồn. Đến giờ, vẫn chưa thấm hết một vài câu thơ.
Đi câu thôi mà có bấy nhiêu điều để nói. Thôi thì viết lại cho tháng ngày bước qua. Ngẫm lại. Bấy nhiêu điều đó chỉ có ở đi câu.
( Ảnh: Sưu Tầm )

Thứ Năm, 9 tháng 8, 2012

Cá Linh không còn nhảy đồng!?

Một sớm thức dậy, nhìn thấy kiến bò. Lãng. Nhớ một dòng nước lên. Ngày nào. Tin tức Tuổi Trẻ đưa, tiêu đề “Cá linh không còn nhảy đồng!?”. Trước đến giờ, lòng vẫn còn dao động về một khúc giao mùa.
Photobucket
Mùa cá Linh. Mùa của cả bọn nó, những đứa trẻ ở một miền quê leo đeo phận nghèo, nơi có những dòng sông đỏ phù sa, lập đông hay giông bão kéo về, cá linh lại tí tách nhảy đầy đồng. Long nhong. Trên triền đê của nơi chôn nhao cắt rốn ấy, thường ấp ủ những giấc mơ nhốn nháo ấu thơ và mộng mơ trẻ dại, bình yên tìm về.
Mùa cá linh. Mùa được đem cả vào văn chương, câu chuyện được trộm đọc trong giờ. Mùa cá linh. Nó nhớ, cả bọn bị phạt vì cuốn truyện ấy, tội truyền tay trong giờ. Phạt đấy rồi lại cứ truyền tay cho nhau đến hết một mùa cá linh. Rĩ rã. Mưa giông.
Photobucket
Cái dư vị của cá linh ăn sâu vào trí nhớ. Một vị mặn vừa phải, thêm chút cay cay với ớt sừng và tiêu cho một nồi cá linh kho lạc, bên dĩa bông súng hay điên điển hái vội đâu đó một bờ sông. Nhần nhẫn, chan chát. Hòa vào cay, mặn của nước kho và vị ngọt của cá. Ngồi ăn dưới một mái nhà dậy mùi lá, đất. Ăn trong một cơn mưa bất chợt, lắm lúc làm chạnh lòng những người con sông nước. Đến mãn đời, không biết quên được không. Một vị, mùi khó tả của cá linh kho lạc.
Photobucket
Cá linh làm được nhiều món, tất cả đều ngon. Thử lăn bột chiên giòn, kèm rau nhai rao ráo, đau đáu một kiếp bềnh bồng. 
Cứ thế, cứ thế cái dư vị của cá linh. Ít thịt nhiều xương. Như người dân nơi đất ấy. Nam Bộ của hôm qua.
Trong ấu thơ. Vui đùa. Bọn học sinh tụi nó cứ vô tư bên dòng nước lũ, lên càng cao càng thích thú, chỉ biết được nghĩ học cùng với hàng trăm trò nghịch nước, không màng đến nỗi lo lắng lớn người. Lũ về. Từng con nước lên, những bờ đê vỡ. Tin tức, tiêu đề nhảy đều trên các trang báo. Chơi vơi.  
Photobucket
Những đàn cá bơi. Những mãnh đời lênh đênh sông nước. Những cuộc sống không thấy mặt đất, chỉ bồng bềnh trên sóng nước. Vậy mà đã lớn khôn lên từ đấy, thế mà không nguôi thương nhớ về mãnh đất này.
Giờ đây thấy kiến bò. Nhớ một dòng nước lên. Ngày nào. Tin tức Tuổi Trẻ đưa, ám ảnh. Chợt hỏi lòng. Lắng lo. Cá linh có còn nhảy đồng không!?
( Ảnh: Sưu Tầm )

Thứ Năm, 19 tháng 7, 2012

MÙA Ô MÔI…LỠ HẸN!?

Photobucket
Em như ngồi dưới nó để tránh ánh mắt nào vô tình chạm vào nỗi đau chôn kín, dù đã bị thực tế lột trần rướm máu. Em đã là phụ nữ trong thân xác của đôi mươi, ngực em căng tròn trong tuổi đời yêu thắm. Đằng sau em là một cơn bão vừa qua…Một cơn bão của trời đầy gió tuyết nơi một đất nước tưởng yên lành, chấp cánh cho giấc mơ thời thiếu nữ - tìm một tấm chồng nơi đất lạ phương xa.
Photobucket
Thấy thấp thoáng dáng em lao vào trong đêm tối, cuộc gọi tìm kiếm người thân nơi mãnh đất nhân sâm – có những chàng trai đi ra từ phim ảnh, đẹp lạnh lùng xao xuyến một đời em. Mãnh đất chứa chan nhiều hy vọng, trong tâm khảm nào ước ao một hạnh phúc về sau khi ngày máy bay cất cánh. Để rồi, sự thật nào lừa dối, ước ao nào chao đảo để một thuở dại khờ trong cay đắng em mang nơi đất lạ quê người về một kẻ chồng không ra dáng, tình nhân không định hình. Rẽ mạt một phận người. Chua chát.
Em nhớ về dòng nước lũ quê nhà, có tin bão nào ti vi vừa báo nước dâng cao. Hẹn hò nhau những đứa trẻ cùng xóm, nghịch trò vui trên sóng nước mênh mông. Mùa ô môi nào nở để chờ mong dạt dào.
Photobucket
Em nhớ về tiếng gọi của mẹ cha khi cơm chiều vừa đến. Dòng nước bồng bềnh rút nhẹ êm đềm trong tiếng đũa lùa vội những chén mắm kho ngào ngạt. Bông ô môi nở rộ khắp bến sông hẹn thề.
Thoát khỏi mãnh đất tước đi phần con gái, trở lại quê hương mình trong một cõi lặng thinh. Một linh hồn thoát xác. Một nỗi nghẹn, một niềm thẹn rát cả con tim trốn tránh những cặp mắt nhìn. Ô môi nở hết rồi.
Photobucket
Dòng sông nào vắng lặng trong cơn bão lòng trào dâng, vài người ôm ấp bên nhau trong cái lạnh đầu đông đâu biết xa trong có chút gì đó khát khao, chuyển nhè nhẹ ánh mắt về phía bầu trời xa. Không vội vã. Tự hỏi rằng đã lỡ hẹn rồi ư?
Photobucket
Lỡ hẹn với xuân thì vẫn còn trên da thịt, rạo rực một dòng máu khi ai đó khoát qua vai. Mất rồi thẹn thùng nhưng sao vẫn gục đầu câm nín. Sao em thấy mình giống ô môi đăng đắng, trút cả lá sau một lần bông rụng trắng sông. Trần trụi, đen đúa và nhếch nhúa trong mắt người nhìn. Bơ vơ một góc sông, góc đò. Tự hỏi rằng đã lỡ hẹn rồi ư?

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...