Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn 2020 - 01 - nhat ky cua cha. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn 2020 - 01 - nhat ky cua cha. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 18 tháng 1, 2020

Nhật ký của cha – Lavie – Buổi họp gia đình

Những viên kẹo sô cô la đủ màu sắc phát tiếng lạo xạo khi các anh chàng, cô nàng thi nhau “chén nhanh” hết phần được chuẩn bị cho riêng mình. Khẩu phần ăn ngọt thường được em chuẩn bị sẵn gồm kẹo, bánh và một viên kem mát lạnh cho một ngày ăn ngọt được diễn ra vào ngày cuối tuần. 
Ngày ăn ngọt cũng là ngày họp gia đình khi ông già sắp xếp mấy công việc đeo bám của ngày thường cứ lập lại lập lại sang một bên để bắt đầu ở những trưa thứ bảy hoặc chủ nhật. Buổi họp gia đình diễn ra trong căn phòng nhỏ, một chiếc ghế đặt giữa phòng hay đôi khi chỉ là một thùng đồ thay ghế để từng người ngồi vào chia sẻ về một tuần trôi qua và dự định sẽ làm gì ở tuần tiếp theo. Nhớ lần đầu tiên, ông già tổ chức buổi họp gia đình ấy! Sự bở ngỡ đong đầy trong mắt trẻ như kẻ mới yêu lần đầu nhìn ngắm người mình yêu say đắm rồi bị phát hiện. 
“Ôm a a a, chá, con …” Thằng nhóc Lavie với đôi má phúng phính và làn da trắng như gạo vừa truốt bắt đầu bài thuyết trình của mình như thử giọng khi trên tay vẫn còn giữ nguyên những viên kẹo như sợ bị mất phần, miệng lấm lem màu sắc của kem và kẹo. Thằng nhóc xếp gọn chân mình lên ghế như muốn nói với tất cả rằng bản thân mình đã nghiêm chỉnh hơn cả ông anh Merci vừa trình bày trước đó về một chú khủng long. Sự lạc đề được cho phép diễn ra ở cuộc họp gia đình, ông già và em mĩm cười ở những khoảnh khắc trẻ ngô nghê chọn đề tài đó. 
“Aooo ả nhà” Lời chào trọ trẹ được tuôn ra từ thằng nhóc như thuyết trình một buổi mới nhớ ra là bắt đầu luôn là một lời chào. Ông già, em và hai đứa trẻ luôn vỗ tay và ông già gợi từ, mớm chữ để cho thằng nhóc vừa qua hai tuổi đầu có thể bắt đầu và kết thúc trọn vẹn những gì muốn nói ra, vội vã cứ như thể sợ bị cướp từ, lấy chữ. Thằng nhóc miệng nói, mắt nhìn thăm dò tất cả những người xung quanh như xem có ai đó lắng nghe thật lòng không hay xem có ai đó đang cười mình vì mấy lời trọ trẹ chẳng ráp kịp thành lời ở một buổi trời thoáng mây trôi phiêu lãng. Thằng nhóc gật đầu như thay lời cám ơn đã lắng nghe buổi thuyết trình của mình để nhường lại cho lượt tiếp theo – lượt của ông già, để nhanh quay về lại với phần đồ ngọt của mình. 
Sài Gòn ở trời mây phiêu lãng, ông già bắt đầu phần thuyết trình của mình về quyển sách vừa thực hiện xong trong năm – nhật ký của cha. Ông già quyết định quyển sách đó sẽ không được in ra, bởi đó là phần quà ông già dành cho thằng nhóc đầu và lắng nghe góp ý chân thành cần phải chỉnh sửa cho văn phong đại đồng để tất cả đám đông đều hiểu được những dòng chữ viết lên từ cảm xúc của ông già. Ông già thấy những dòng chữ của lời tựa tuôn ra trong đầu mình ở một trời mây phiêu lãng đó: 
Tôi bắt đầu nghiêm túc nghĩ đến chuyện cho ra đời một cuốn sách là lúc chuyến bay từ Hà Nội trở về Thành phố Hồ Chí Minh đang lấy lại độ cao lần thứ ba, nghĩa là trải nghiệm lần thứ ba của cảm giác rơi tự do. 
Tôi lấy sổ tay và viết Lời tựa cho Nhật ký của cha. Làm cha là một trải nghiệm tuyệt vời mà cuộc sống ban tặng. Tôi hiểu thế nào là điều bình thường trở thành vĩ đại kể từ khi được làm thiên chức đó. “Sinh con ra mới hiểu lòng cha mẹ”, đó là câu nói phải thấm đẫm trải nghiệm mới hiểu hết ý nghĩa, nhất là ý nghĩa về tình yêu của cha mẹ dành cho con cái mình. 
Làm cha – một tình yêu rất khác biệt, lần đầu tiên tôi nhận ra tình yêu một cách rõ ràng, chảy trôi thực sự trong tim mình, chứ không phải qua lời nói của một người nào đó hay qua một câu chữ đọc được ở đâu đó. Ở một khía cạnh nhất định, có thể hiểu điểm giống nhau của tình yêu là không thể diễn tả hết bằng ngôn từ. Tôi biết rằng mình không phải là trường hợp cá biệt được làm cha. Thực tế có cả tỷ người đã được làm công việc vĩ đại này và họ bày tỏ tình yêu cho công việc ấy bằng nhiều cách khác nhau. Với bản thân tôi, một người cha của ba đứa con, tôi muốn chia sẻ tình yêu ấy với những người đồng cảm. Đó là lý do tôi thực hiện cuốn sách này. 
Thương tặng con trai Merci 
“Cám ơn cả nhà đã lắng nghe” là câu kết thúc của buổi họp gia đình khi phần trình bày của ông già là phần cuối với những cảm xúc vẫn còn phiêu lãng cần xếp lại để bắt đầu cho một tuần mới. Sài Gòn nắng rọi một xuân sang, cuộc họp gia đình tuần kế tiếp chuẩn bị chuyển sang một địa điểm mới ở ngoài trời để cho tất cả phơi mình cùng cảm xúc của những gì đã trôi qua như lá xanh trên cành phơi mình cũng nắng rọi ở một ngõ vắng xôn xao nào đó, có gió đi lạc từng ngọn lẻ. 

Chủ Nhật, 5 tháng 1, 2020

[Nhật ký của cha] Lavie - So sánh

Sài Gòn đêm mưa trái mùa, trong căn phòng hầm hập, nhiệt độ điều hòa được tăng lên, hạn chế tối đa hơi lạnh, có một chàng trai mang tên “cuộc sống” cùng một cô bé mang tên “tươi đẹp” đang nấc từng hơi thở khò khè trong căn phòng nhỏ cứ như các ca sĩ đang ngâng vang lên những đoạn cao trào của một câu chuyện được kể bằng nhạc. Ông già phiêu vào bài hát bằng một nổi lắng lo, sự từng trãi như chẳng hề tồn tại ở đây với những gì đã chứng kiến ở thằng nhóc đầu tương tự. 
Giờ đây, khi khoảng không của gió trời đi phiêu bạt, chỉ còn lại mấy gã nóng lưu manh chạy vào căn phòng cướp nước từ thân thể đang tăng nhiệt. Quãng trời của đồng nội giờ biến mất, chỉ còn một phố thị rộn ràng ở một mùa sang. Khi sự khó chịu lên ngôi, tìm kiếm một sự giải tỏa lần thiết, có một thằng nhóc cần mớm chữ, ghép từ đang quẫy khóc trong không khí hầm hập bởi sự kiên nhẫn đoán ý dần tiêu tan. Em ghét mấy thứ triết lý, ngạo đời nhưng thường ở đời ghét của nào thì trao của nấy vẫn đúng, ông già lại là một thể loại người như vậy dù cố gắng hạn chế tránh bớt mấy phần. Ông già kéo thằng nhóc sát lòng mình. 
Thằng nhóc quẫy đạp sau lời con nói: con lớn rồi, bằng tuổi này mẹ đã biết nói đấy thôi! Sự mệt mõi khiến con người ta mất bình tĩnh, em và cả ông già mỗi khi nghe thằng nhóc quấy khóc. Ông già kéo thằng nhóc nằm sát hơn vào lòng mình, lắng nghe rõ hơn tiếng khò khè, xem rõ hơn khuôn ngực khi vùng bụng đang nhấp nhô, ký ức của ông già dặn phải quan sát những vùng này mỗi khi mấy đứa nhóc nhỏ bắt đầu chiến đấu với con quái vật khò khè trong mấy câu chuyện kể của ông già kể ở mỗi tối trước khi đi vào giấc mộng con. Cô bé nằm gọn trong lòng em lắng nghe. 
Thằng nhóc Lavie vừa vượt qua chặng đường hai tuổi đang ôm bình khóc. Những giọt nước mắt lăn dài trên má trắng ngần nữa như đồng tình điều ông già nói rằng chẳng nên so sánh, nửa như bất bình vì sao chỉ nằm trong lòng ông già mà không phải em. 
Ông già ôm thằng nhóc như nồng nàn chôn dấu giờ bật ra với yêu thương không thể nói hết thành lời, lấy tay lau lệ sợ làm vỡ nát một tình yêu. Mong manh. Ông già ngắm thân hình thằng nhóc đang run chiều tiếng khóc. Đặt tay lên khoang bụng, thấy chạm đến xương, đếm tận cùng của yêu thường vừa thấy! Ông già gục đầu vào tóc trẻ. Nhẹ nhàng. Nhắc khẽ, đã có ông già đây!

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...