Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn doi sale. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn doi sale. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 18 tháng 12, 2016

[Đời Sales 18] Vẽ

 photo thien-nhien-13-2584-1409289858_zpsf31ffb6f.jpg 
Vẽ là nghệ thuật, người vẽ là họa sĩ. Nghệ thuật là không biên giới, bao gồm cả kinh doanh! 
Con đường Lý Thượng Kiệt vẫn bận rộn như mọi ngày! Nó chạy vội vì đã trễ giờ, thoáng qua cổng ngoài báo hiệu Giáng Sinh đang về ở mặt tiền trang trí, lướt qua những đồng nghiệp trong trang phục đỏ tươi, ghé vào căn phòng của những gương mặt mới đang chờ đợi. 
Chị nói ở đây có cả những gương mặt mới cho vùng đất Tây Ninh. Nó ngừng lại vài giây để thay đổi cấu trúc của buổi chia sẻ trong đầu vì ý thức được sự quan trọng của những “trang giấy trắng” có nét vẽ mình bổ sung ban đầu. 
Cấu trúc buổi chia sẻ được dàn trãi & mở rộng ra khỏi phạm vi tài chính. Nó đi sâu về việc bán hàng như một kẻ ngoại đạo, góp nhặt kinh nghiệm mà thành. 
Đặt nền: suy nghĩ, tiếp thu & hành động! cho những con người trẻ; luôn luôn, bắt đầu là định hình trong suy nghĩ trước khi bắt đầu góp nhặt kiến thức, tích lũy kinh nghiệm hay lên kế hoạch bán hàng.
 photo thien-nhien-3-5365-1409289858_zps38d8e155.jpg + Suy nghĩ
Trước khi vẽ, cần phải có một khung căng vừa vặn! Nó lập lại thói quen tìm hiểu mục đích nghề nghiệp của những gương mặt mới tìm đến Toyota và quan trọng nhất là lựa chọn bán hàng – bộ phận có tỉ lệ đào thải cao nhất trong tất cả công ty. Hơn 80% xác định là đời “đưa, đẩy”, tìm kiếm một “môi trường chuyên nghiệp” là lý do để đến với gã khổng lồ, nó chẳng lạ vì đây cũng là những câu trả lời của hầu hết những gương mặt trẻ, mới mà nó đã từng gặp qua. 
Đời Sales chỉ tiến lên phía trước vì doanh số là thứ gắn chặt với đời Sales, thứ chỉ được cho phép đi lên chứ không bao giờ được phép đi ngang hoặc đi xuống! 
Trước khi vẽ, cần đặt trang giấy nằm thẳng trên khung căng! Nó lập lại câu hỏi một từ gồm ba chữ cái cho các gương mặt mới (bản thân không nhớ rõ đã đặt câu hỏi đó cho bao nhiêu gương mặt mới – chỉ biết rằng đã ít nhất ba, bốn thế hệ sales của Toyota đã được nó chia sẻ từ này). 
Lời giải là lời góp ý để những gương mặt mới suy nghĩ một cách nghiêm túc về một nghề mình đã chọn, liệu rằng sau đấy có phải là nghiệp không. Không biết. Trước tiên, những con người trẻ cần phải nghiêm túc suy nghĩ về sự lựa chọn của mình; để không phải tiếc nuối ở một chặng đường qua; giống nó, thấy lãng phí một quãng đường ta đã đi vòng vô nghĩa. 
 photo thien-nhien-10-3647-1409289858_zps0f791f92.jpg 
+ Tiếp thu:
Phác thảo đầu, xác định bố cục của bức tranh! Nó đặt lọt lòng các câu trả lời vào trung tâm rồi dạt từ từ sang bốn góc để vị trí cân xứng. Sau việc định hình suy nghĩ, nó gợi ý cho việc tiếp thu kiến thức của gã khổng lồ Toyota như một bài văn cần lập lên dàn ý, không phải nạp vào đầu nhiều thứ lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Sales - Bán sản phẩm và bán cả dịch vụ đi kèm! Đó là những kiến thức mà các gương mặt mới phân loại ưu tiên để bắt đầu nạp vào. Nó thấy thấp thoáng câu thơ của một thời đại học, mấy thằng như nó viết vội trên ghế nhà trường “Việc học ngày nay đã lỗi thời. Mười thằng đi học bảy thằng chơi. Hai thằng vào lớp thì lo ngủ. Còn lại tôi đây cũng gật gù” 
Nghĩ vậy mà chia sẻ, nghĩ vậy mà sẻ chia để lẫn trong những gương mặt mới kia, sẽ có kẻ trở thành một best sales ở một sớm không phải loay hoay trong mớ hỗn độn kiến thức góp nhặt không biết bắt đầu từ đâu. Sản sinh ra một lớp sales được nó gọi là bán hàng dựa trên năng khiếu bẩm sinh. Sales bản năng! Lấp lánh ánh hào quang của danh hiệu Best Sales mang đến. Quá nhanh. Để gãy đổ giữa đường để ngồi gắn ghép lại trong chuỗi tiếc nuối hoặc chỉ biết ngậm ngùi ôn lại hào quang của một ngày tàn quá khứ.  

Thứ Hai, 27 tháng 4, 2015

Đời Sales (4): SỐNG ĐỂ CHIẾN ĐẤU

 photo 1345185920274610_574_574_zps236e393d.jpg
Làm điều bạn thích là tự do. Thích điều bạn làm là hạnh phúc Frank Tyger. 
Lang thang trên mạng đọc được một bài báo về một con người trẻ quyết định từ bỏ công việc đầu tiên mình đăng ký là một tổ chức phi chính phủ với công tác thiện nguyện và thu nhập gần như không bù đấp nổi chi tiêu, cộng với những trãi nghiệm cuộc sống mà bản thân chưa hình dung hết. Tóm lại đấy là công việc mình không thích sau những tháng ngày mệt mõi đấu tranh với sự sợ hãi: thất bại. 
Nó bắt đầu lôi ra những cuốn sách đã từng đọc, tìm điểm tương đồng và khác biệt trong văn phong hay cảm xúc của người viết theo thói quen. Bản thân tầm soát lại với từng ấy thời gian gắn bó với nơi này. TOYOTA. Tự hỏi. Cảm giác của người bạn trẻ ấy có điểm gì tương đồng giống nó không!? Hay cảm giác đang hiện hữu còn mấy phần dính líu với văn chương nên đôi khi nhập nhòa thực tế không phân!? 
Không ngạc nhiên khi bắt gặp cùng một hình ảnh - con người trẻ ở buổi đầu tiên tìm đến với gã khổng lồ Toyota này trong một tâm trạng tò mò và háo thắng; có khác chăng là sự ngông nghênh, thách thức của một thời tuổi trẻ xem trời chỉ tựa nấp vung ở một độ trưa hè nắng khát. Đọc. Xây dựng để trường tồn. Ngược ngạo. Bao mái đầu xanh thích thực hành những điều vĩ đại! 
Thời gian trôi qua như đất trời hết nắng lại mưa. Thằng nhóc ngổ ngáo ngày nào bắt đầu sống lây lất với những nổi buồn tự tạo khi quan sát cuộc sống xung quanh mình, chẳng ai khác ai là bao. Hiệu ứng chuồn chuồn. Những cơn mưa rào lấp đầy ở mỗi chiều ký ức. Những cuộc đời “cơm đường, cháo chợ” gặp nhau. Những con người gắn bó với bán hàng đi qua từng cung đường nắng, gió; bỏ lại sau lưng là mấy cảm xúc chứa chan rồi trôi tuột về các mối quan hệ đặt tên khách hàng. Đọc. Bắt trẻ đồng xanh. Vỗ về. Ừ thì tuổi trẻ đấy thèm tự do! 
Thời gian trôi nhanh như một câu phụ đề để chuyển cảnh. Người đến kẻ đi trên một cuộc hành trình. Sân ga nào đón kẻ lên lại có người tìm xuống với những tâm sự và quyết định của riêng mình. Không hối hận!? Chuyến tàu cứ thế hú còi vang lướt đi trên con đường định sẵn; rằng sẽ dừng lại ở một sân ga. Những cuộc đời “cơm đường, cháo chợ” gặp nhau tìm được bến đỗ rồi có kẻ dừng lại hẳn ở một sân ga, thoai thoải rẽ đi; có người lên tàu vẫy tay chào một nửa của đời mình để tiếp tục một chuyến đi theo chiều sương gió. Ừ thì từ buổi đó anh đi. Đọc. Sống hạnh phúc. Bao cuộc đời bắt đầu sống với lắng lo! 
 photo tv5_zpsc653336d.jpg 
Riêng nó – thằng nhóc của những buổi pha trò đâu mất, thằng nhóc viết bao câu văn thường thấy trong những khoảnh khắc của cuộc đời, ngỡ ngàng thấy tất cả được ghi lại với đầy những cung bậc cảm xúc buồn vui giận hờn đều tồn tại nơi đây. Toyota. Chính nơi này! Đọc. Từ tốt đến vĩ đại! Bất chợt thấy mình quá nhỏ nhoi. 
Chính ở nơi này nó bắt gặp quá nhều thăng trầm của cuộc sống để một ngày ngồi viết lại không biết bắt đầu từ đâu. 
Lẫn quẫn và hiện lên rõ rệt trong những khoảnh khắc của cuộc đời mình ở gã khổng lồ Toyota này, nó bắt gặp hình ảnh từ văn chương bước ra như gã Chí Phèo vừa thức dậy lắng nghe thanh âm cuộc sống. Làng Vũ Đại ngày xưa giờ lóng lánh ánh đèn với những dàn xe bóng loáng được những đôi bàn tay cẩn thận lau chùi hàng ngày từ ghế đến mâm bên trong khu làng rào bằng kính chắn. 
 photo tumblr_m4gcphDKxE1r1ywrqo1_500_zps2a92ccbf.jpg 
Những đứa trẻ lang thang ở khắp ngõ showroom, lon ton đồng phục đi phía sau người chúng gọi là mẹ cha ở một buổi tan tầm. Lúc đó nó biết rằng những con người ở đây đã tìm thấy mục tiêu. Với họ, khó khăn sẽ chẳng là gì vì chắc chắn lối về họ tìm thấy nụ cười đậu lại đâu đó trên vành môi. Nhẹ nhàng mà tự nhiên. Không miễn cưỡng hay khách sáo để làm sao người đối diện không thấy nặng nề từ công việc đeo bám. Đọc. Không gia đình. Kẻ chăn dắt. Thấy vẫn có những đứa trẻ đủ đầy trong thiếu thốn. 
 photo IMG_4726_zps3e62dbbe.jpg Những người đang sống là những người chiến đấu 
(Victor Hugo)
Những cuộc đời lắng lại khi đã tìm được ít nhất một mục tiêu với bộn bề cuộc sống gắn đầy trên đôi vai các chỉ tiêu theo từng ngày, chiết tháng, đoạn năm. 
Có mấy cuộc đời phiêu bạt cùng khoảnh khắc ấy để khi thăng hoa như bản anh hùng ca được viết lại. Anh nói: anh thích được thỏa chí làm việc với trách nhiệm anh mang ở một buổi anh ngược xuôi một miền sông nước đến với phố biển đèn lên. 
Có những con người để khoảnh khắc ấy lướt ngang rồi dừng lại, có những người dừng lại mãi mãi để bản hùng ca còn viết dỡ dang. Anh đi ở một đêm đông tàn lạnh cảm. 
Anh em bán hàng những con người viết bản hùng ca ở mặt trận hôm nay. 
Bản hùng ca viết theo từng giai điệu khác nhau. Có những giây phút huy hoàng rồi chợt tắt. Có những giai điệu âm vang như một khúc khải hoàng hát đi hát lại. Có những phút giây ngỡ ngàng vì đời đã sang trang nhưng cuộc sống cứ lặng lẽ trôi khi khát khao chinh phục bản thân mình không còn sôi sục. Chị nói: Ta cứ vui hôm nay, biết đâu ngày mai vẫn thế. Đọc. Đời thay đổi khi ta thay đổi. Thấy triết lý đôi khi cũng đúng mấy phần. 
Đọc tới rồi đọc lui. Dư âm vẫn còn đấy thấy mấy điểm tương đồng, thấy mấy phần khác biệt. Con người trong hoang dại, thích tìm kiếm những khát khao theo các thước đo tự tạo. Nó thôi không đọc nữa vì triết lý quá nhiều, tự hiểu đọc sách vở càng nhiều, cảm xúc lấn đi phần lí trí. Thôi thì, ta cứ vậy, sống quanh quẩn nơi đây, vui vẻ ở chốn này, lắng nghe những bài ca cuộc sống như một thời ngô nghê, thích chép ra lời nhạc để rãnh rỗi lại ngân nga từ những bản anh hùng ca được biết.
(Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Năm, 3 tháng 4, 2014

ĐỜI SALES (1)

Le bonheur, c'est un choix
Hạnh phúc là sự lựa chọn
David Sandes
 photo 13125014f9e0042ec6a4.jpg 
Câu danh ngôn nó chưa bao giờ hiểu hết đủ nghĩa kể từ khi đọc được câu này. Mười năm. Tính từ lúc rời xa chiếc ghế giảng đường để bước vào đời trong cái nhìn ngây ngô. Giờ đây.
Câu danh ngôn đã hiểu được nghĩa. Phần nào. Kể từ khi bước vào thế giới của Sales – nhân viên kinh doanh, thế giới của những con người đi trước về sau, đứng mũi chịu sào, nghẹn ngào lắm khi. Đó là một thế giới phù hoa và ma mị với nhiều nổi niềm của những con người thuộc một bộ phận của công ty nói riêng, thuộc một tầng lớp xã hội mới nói chung.
 photo 13125014f9e02f6cf646.jpg
Ở lưng chừng cuộc sống.
Họ - những con người phải sống phía sau nụ cười.
Đắng chát. Những lời nói vô tình hay ác ý: có gì lạ vì đó là sales, bọn sales thế là thường. Ma mãnh. Vì cuộc sống là cơm, áo, gạo, tiền. Mấy ai định nghĩa được tốt lành hay xấu xa, và thế nào là đúng phẩm giá và nhân cách một con người. Đạo đức. Hai từ tạm gác qua một bên để lắng nghe miệng đời cay nghiệt. Biết thế vẫn phải cười. Dù rằng đời không như là mơ.
Dịu ngọt. Những lời nói chân tình, tình cảm riêng mang từ khách hàng mang lại. Lắm khi. Không chỉ có bạc tiền làm ta hạnh phúc. Yêu nghề hơn bởi có những lúc thăng hoa trong tâm trạng khi bắt gặp những hành động chứa chan tin yêu. Một lời nói, một cái bắt tay hay vài món quà phi vật chất. Gửi gắm tin yêu. Đôi khi là
Một lời giới thiệu với những gì đã từng thấy, làm và tin tưởng để gửi gắm tiếp một niềm tin bắc cầu đến một mối quan hệ khác. Tự dưng, thấy yêu nghề lạ. Một người xa lạ bổng tự dưng thân, không biết tự kiếp nào, thấy như một phần của cuộc sống. Riêng mình.
Một lời chúc tốt lạnh gửi vào một sáng chớm lạnh khi sương còn ủ lá, giữa một trưa hè nắng ngang tàng không chấp nhận một cơn mưa qua hay giữa ánh lam chiều báo hiệu đông tàn, xuân sang…
Những lúc đó, giá trị tin yêu được nhân lên, trừ đi gượng gạo, chia bớt nghiệt cay, cộng hết vào nụ cười. Những nụ cười thổi bay hạ, lạc thu, mất đông, chỉ còn lại mỗi xuân. Nồng nàn.
 photo 13125014f9e005e3a737.jpg
Họ - những con người phải sống vì một lối về.
Không trãi đầy hoa hồng trên những bước chân đi. Nhiều khi. Gập lưng lại vì một thanh chắn sống giữa đường đời hay cúi đầu trước một thanh ngang trên bậc thang danh vọng, dẫu thật lòng con tim không chấp nhận. Bởi hơn ai hết, họ là những con người ý thức được việc ở và đi. Rõ ràng. To be or not to be. Họ hiểu câu nói của William Shakespear hơn ai hết.
Thực tế và thực dụng. Không có nhiều lắm những vách ngăn phân cách. Ngó nhìn. Những ánh mắt rẽ khinh, tảng lờ thêm chút thờ ơ như dặn lòng làm sao ta sống được lòng hết tất cả bao giờ. Nuốt vào trong. Ức nghẹn.
 photo 13125014f5c087d6c75d.jpg 
Ai đó nói: quẳng gánh lo đi mà vui sống. Biết là thế nhưng làm không dễ. Bởi lối đi về có quá nhiều thứ để nghĩ suy.
Một con đường trẻ với những suy nghĩ về tương lai, bám trụ lại bằng mọi giá để biết rằng chỉ có hôm nay dựng xây, không thể chờ đợi ở một tương lai như một khung cửa kính đang bị bao phủ bởi màn sương.
Một con đường chững lại với những suy nghĩ về hiện tại phần nhiều. Ở cuối con đường, có tiếng trẻ gọi mẹ, cha, ê a trong những lần về. Thấy vơi đi tất cả những gì chất chứa của một ngày.
Họ - những cong người biết rất rõ rằng mình phải sống.
Bằng bất cứ giá nào. Dẫu rằng lòng vẫn cứ nao nao mỗi lần nghe.
Sột soạt gió trêu tà áo biếc,
Trên giàn thiên lý, bóng xuân sang
( Hàn Mạc Tử )
Thôi thì viết lại vài dòng suy nghĩ về câu danh ngôn đã hiểu nghĩa phần nào trong cái lành lạnh của một năm mới sắp sang. Biết đâu, mai đây khi ngồi lại, anh em ta lại đếm từng cái xuân vui vầy. Đủ cả mặn, ngọt, chua, cay.


( P/S: Gửi tặng những con người ở lưng chừng cuộc sống. Những anh em nhân viên kinh doanh TOYOTA )
( Bài viết đã được đăng trên tạp chí nội bộ TOYOTA)
(Ảnh sưu tầm)

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...