Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn xuan 2016. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn xuan 2016. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 10 tháng 2, 2016

Câu chuyện đầu năm

 photo photo_9645.jpg Mùng hai Tết, khí trời đặc lại bởi vài đợt gió xuân lạnh, người tình đánh thức nó dậy ở một buổi trưa say sưa ngủ lười.
Chạy băng qua đường đổ bê tông, lòng vòng quanh đường gạch đá chông chênh, lướt qua bậc thềm, tiến sâu vào bếp, gửi chút đồ ăn quê, thịt quay bánh hỏi, người mừng kẻ tủi, gặp lại lần hai, trong vài ngày Tết, sau buổi gặp đầu. Nhắc. Thằng con tôi đâu, nó có về quê không?
Như một lời thề, giữ gìn cho trọn, người tình nói gọn, má mày bệnh rồi, đi với mẹ vào thăm. Xương loãng. Chân đi xiêu vẹo, đón thằng con thăm, má năm nó gọi, bà gọi con tôi, tay mền nắm chặt sợ gì đó vụt trôi, phôi phai ngày tháng, nước mắt ngắn dài, người la kẻ khóc. Ngồi kể. Chuyện từ năm nao, ngày nào con tiễn, trú ở một trời mưa đổ, bà ghẹo cô mua hàng: nói thằng con tôi, vì nghèo nên gửi, giờ lớn khôn rồi, má con nhìn lại, người nghe tưởng thật, đặt câu hỏi buồn. Nó có nhận không? Cười. Có chứ sao không.
Chuyện chẳng dài dòng, cứ thong dong kể lại như một câu chuyện cười, đùa dai dữ dội, mấy bà bạn thân, lôi ra kể miết. Chuyện cũ ở ngày xuân.
Hai người phụ nữ, nói chuyện nhau nghe, tình nghèo gìn giữ, đồng hương chưa phải, hàng xóm đã từng, gom đi ghép lại, được vài người thân, cứ mỗi xuân về, lại ghé nhau thăm, dăm ba câu chuyện, hết Tết chưa xong. Từ chuyện thằng con, ngồi một mình chờ đợi đám cưới anh, dâu rước về nhà, ở tận một miềng xa, chỉ có riêng bà chăm lo nó từng miếng, dụ hoài nó chẳng chịu chụp một tấm hình. Đến chuyện thằng cháu, ngồi ở nhà trên, thênh thang ngày Tết ở gian nhà trệt thiếu lửa đoàn viên.
Đảo mắt nhìn quanh, cháy nhà trơ trọi, mỗi vợ chồng già, cháu nội ngồi ngoài, nghe đâu chuyện cũ, thằng cháu bà nuôi, từ hơn bốn tháng, ba mẹ bỏ nhau, giờ đây hai sáu, ngồi thả khói thuốc bay.

Nó ngồi nhìn kỹ lại. Hai người phụ nữ. Giờ kẻ đi lòng vòng vì mắt không còn tỏ trong, người đi sợ hỏng mấy đoạn xương hông không làm sao chữa trị vì qui luật tuổi già. Nó ngồi nghe kỹ lại. Âm thanh cuộc sống này từ mấy mái đầu đã óng ánh nắng pha lê. Đâu hay. Đã để lại cho đời vài ba cách sống khác.  

Chủ Nhật, 7 tháng 2, 2016

Mùa xuân đi trong lời yêu mới

 photo 82781350a7540f7d015_zpscade4c12.png 
Khi nắng Sài gòn bắt đầu buông đổ như muốn níu kéo người ở lại đừng đi như bao năm xuân thì về đến. Cô đơn. Xuân này anh ở lại, tiễn gia đình nó ở một bến xe đi ngập người. Về lại. Quê nhà chờ đón sau một năm tất tả với ngập tràn những tiếng nói hân hoan ở cái nắng cuối năm. Níu kéo. Đợi chờ. Vài tiếng để cho thỏa luyến lưu. 
               Lúc nắng Sài Gòn ngậm ngùi để mây che phũ một buổi chia tay. Một gia đình trẻ với cập vợ chồng già vác mang đầy vật dụng với quà về. Yêu thương. Tay mền. Dắt trẻ đi trong nắng hờn xuân. Vừa khi tim yêu được giải thoát. Trống lân. Đùng đùng. Tiếng pháo từ miệng tạo vang dội ở một góc tuổi thơ bắt lại cho thằng ku nhỏ lấy mềnh làm lân múa vang. Tượng tưởng. Ông địa là ba, trống kia là mẹ để tùng xèng cho đến tận xuân sang. Tranh cãi. Một già một trẻ. Đặt sai vị trí của hai ông bà. Rộn ràng. Ở một hàng ghế sau xe. Mệt nhoài. Gối đầu trên chân mẹ, say sưa quên mấy đoạn đường qua. Em nằm tựa người vào khung cửa, nhìn qua màn trời, bỏ mai vàng rực rỡ kéo một hàng dài, xa. Tự tình. Em nói: năm sau chắc là mua thêm ghế. Nó cười. Muốn thì thầm qua tai hỏi: em có nghe một mùa xuân đã về lại với quê nhà khi đường về đã vắng bóng đơn côi? 
… 
Vừa khi tim yêu được giải thoát. Mùa xuân đi trong lời yêu mới. Gió gọi đi chơi, ngắm người đi sắm Tết ở một góc chợ đêm. Người tình nói về mấy câu chuyện cuối năm. Kể nghe. Niềm vui ở một năm vui vầy, có đứa con dâu trong ngày về nói mấy câu làm ngất ngây lòng về công việc mới, sấp xếp được thời gian để về thăm mẹ nhiều hơn. Sướng rơn. Gió gọi đi chơi, người tình với nó, ngồi ở một đêm chờ xuân. Bên đường người đi sắm Tết vui chung. Đâu biết, ngày về còn có món quà xuân: dâu tặng mẹ. 
 photo 82781350a7540f7d015_zpscade4c12.png 
Vừa khi tim yêu được giải thoát. Hết ưu phiền. Ngồi nhìn. Cháu nội đích tôn ngồi thộn mặt ra chả hiểu thằng chú định nói gì sau một buổi cơm tối cuối năm. Ấm ức. Chuyện cha con. Giữa buổi, bắt chuyện sau cuộc gọi từ anh. Dặn dò. Có gì nói với cháu vài lời động viên. Chuyện tình, chuyện bạn, chuyện lan man về một nổi lòng. Sợ. Té. Không đứng dậy được. Ở một buổi tối cuối năm. Pháo nổ ngợp trời với mấy đợt chùm hoa bay vội ở một tỉnh đón mừng năm mới sớm hơn vài tiếng. Ì đùng. Cháu nội đích tôn nở nụ cười sau giọt nước mắt ức hờn chịu lắng nghe để cha con ngồi lại. Nói chuyện trăm năm. Sớm vội. Cho trọn mấy ngày Tết. Vui. Người tình cười hể hả. Thiếu răng. 
Phút giao mùa. Anh đứng chỉ nó - đứa em đã già đầu. Bôn ba đâu giỏi, ngồi với ông bà, tất tả như gà mắc dây thun. Lúng túng. Rồi cũng hoàn thành việc được giao theo thứ tự hàng năm. Đầu đến út. Cúng lúc giao thừa. Bày đủ ngủ quả, nhang đèn đủ cập, mức bánh đơm đầy, hoa tỏa với khói bay, khấn cầu ở phút giao thừa ấy. Năm mới bình an. 
… 
Nhịp thở lâng lâng. Mùa xuân đi trong ngày mới. Thả vào trong gió mê say. Khởi hành, miếu ông bà thẳng tiến. Tính chung chắc cũng đến cả chục năm, có thằng làm biếng ngủ say trong tiếng pháo đì đùng. Tính riêng là năm đầu tiên, bước lần theo đường hoa ấy để quay về xông đất cho nhà mình. Ở một mùa xuân đang đi trong lời yêu mới

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...