Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn noi nho. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn noi nho. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 4 tháng 9, 2012

[Story] Ai gọi hồn tôi

Cám ơn chị đã chỉ đường cho tôi đến đây.
Photobucket
Bà tắt máy. Đôi mắt nhăn nheo như những vệt mây ngắn dài không định dạng trên một gương mặt đã lấm tấm điểm thời gian. Giờ chỉ còn bà với ông. Đối diện.
Photobucket
Giữa núi rừng. Chim muông đang dang rộng đôi cánh bay từ dưới lên giữa muôn trùng núi non như ai đó vừa đánh động một không gian của riêng chúng. Những bầy chim đang làm tổ.
Giữa hoang vu. Vài đóa hoa đang hé nở mong chờ một mùa xuân mới, trong khi vài đóa hoa còn e ngại một gã đông tàn hung hãn chưa chịu đi với nụ khép hờ.
Cuối cùng thì tôi cũng gặp được ông, ở cái chốn heo hút này. Bà nói, giọng bà run lên. Môi cắn chặt môi, sợ những chất chứa bao năm vỡ òa.
Ông nhìn bà, không nói. Có chút gió lướt qua làm những tán lá lay động. Phía sau lưng bà là một vực thẩm với những ngọn cây chập trùng, một mãng màu xanh gần như ảo ảnh khi hòa với sương bay như tạo thành hố đen muốn nuốt chửng người. Tuyệt vọng.
Bốn mươi hai năm và tám tháng lẻ hai mươi hai ngày. Bà nói, mặt ngẩng lên sợ hai khóe mi sâu hoáy giờ đây không giữ được mạch nước ngầm đang bùng lên, muốn tuôn trào sau khi đã giữ từng ấy năm.
Vài sợi tóc phai màu tung bay, nhuộm màu nắng như những sợi chỉ oánh óng đang chờ được dệt thành một tấm áo. Hoàng hôn. Có tiếng chim cất tiếng hót. Lẻ loi.
Ông nhìn bà. Một người đàn bà giờ đây đã bước qua cái tuổi lục tuần với mái tóc búi cao, từng nghe ai bảo để người ta biết rằng đã có chồng. Mái tóc không còn một màu đen bóng chiếm lòng người nhìn trong những ngày đầu gặp gỡ. Những ngày đầu gặp gỡ không phải ở chốn núi rừng âm u này mà là ở một Sài Gòn rộn rã giữa mùa lá bay.
Photobucket
Sài Gòn của những ngày khói lửa chưa càn qua. Nhớ như tạc hình. Người nữ sinh Minh Khai ngày ấy trong chiếc áo dài để mặc gió tung bay đã làm ngất ngây lòng cậu học trò Petrus Ký. Lém lĩnh. Trốn qua nhìn trộm một nét thơ ngây.
Trong một mùa phượng nở. Một nụ cười làm phượng không dám làm duyên, ghi vào lòng cậu học trò một cảm xúc khó tả. Ngẩn ngơ. Ngã cành té cây.
Si tình, chờ đợi dưới bóng hàng cây. Tan trường. Tò tò theo sau, bỏ cái nhìn nữa hững nữa hờ cho ai chờ đợi.
Photobucket
Không biết có phải người nhạc sỹ nào lang thang bắt gặp. Hân hoan. Đưa vào trên khung nhạc những câu chuyện đời. Trái ngang.
Một nữ sinh Minh Khai sống trong một gia đình khá giả, với những gia giáo riêng từ một gia đình cán bộ điển hình.
Yêu
Một cậu học trò Petrus Ký sống trong một gia đình không khá giả nhưng có những gia giáo riêng. Một gương mặt điển trai đủ làm các cô gái ngồi u hoài về một ánh mắt. Tất cả đều được gạt qua bên khi từ tri thức với ngoại hình được bù đắp trong cách nhìn của phụ huynh.
Chỉ riêng một điều: tình yêu không được chấp nhận khi ngày ông khoát lên mình chiếc áo lính Công Hòa.
Photobucket
Ba, má em nói: đời lính lên lon có ngày con ôm xác chồng mà khóc hận. Người con trai Petrus Ký khoát lên mình áo lính nghe tiếng nỉ non trong một đêm hè, khi được phép về thăm. Ghế đá công viên ghi lại hai chiếc bóng lan xuống đường xiên dọc.
Em hỏi anh – người lính sau một thoáng tâm sự buồn: có nghe mùi hương thơm nồng của dạ lý về đêm!?Anh nhìn vào đôi mắt ngập chìm yêu thương, đưa mũi mình vào mái tóc dài vượt lưng, mang theo những nồng nàn. Cười.
…Em hỏi, hỏi nhiều thứ. Rồi thôi. Im lặng. Phía sau nụ cười anh.
Photobucket
Em nói: anh hãy đưa em đi. Mắt em nhìn về khoảng không vô định của bầu trời đêm Sài Gòn mát lạnh, dòng người lưa thưa đi trên con đường ngập bóng đèn đêm quấn quýt với bóng cây hò hẹn. Boulervard.
Người lính chở người tình đi trên chiếc xe đạp cà tàng, áo dài ngày nào vẫn phấp phới bay phía sau ghi đông.
Mỗi lần. Dừng lại ở cuối con đường, cùng ngắm con sông tắm mắt cả hai tâm hồn bằng những cơn gió. Đắm say.
Ánh mắt bay về bên phải đón những hàng cây xếp thành hàng rũ mình trong đêm, xem những cặp tình nhân hò hẹn.
Ánh mắt bay về bên phải, đón từng lớp sóng nhỏ to cứ rượt đuổi nhau vào bờ như trêu ghẹo những lứa đôi.
Anh nói trên đường về: Đi về đâu vì đời anh là lính. Lính lo đánh giặc ngoài xa, lính đâu có được về nhà.
Im lặng
Anh ngoái đầu nhìn lại người tình, nét xuân thì phơi phới với làn da trắng như bông mận vừa trổ, nét mày thanh như bút vẽ liền đường trong ánh mắt nhìn chơi vơi. Mộng nước.
Em sẽ lấy chồng anh nhé?Em xiết chặt vòng tay. Bầu ngực đang rực tràn nhựa sống vẫn không ngăn được một điều gì đang xiết chặt con tim. Vì sao lại như thế. Đáp lại là một lời lặng im. Anh thấy lưng mình thấm ướt.
Tại sao anh lại chọn chiến trường?Em xiết chặt hơn nữa một vòng tay. Đáp lại em chỉ có tiếng gió vụt qua, chiếc xe đạp đẩy nhanh những vòng xoay, con đường đang ở đoạn lên dốc. Lưng ướt đẫm. Mồ hôi và nước mắt.
Em không muốn về nhà lúc này. Em buông vòng tay mình ra. Chiếc xe đạp dừng lại ở bên đường. Ánh sáng của những ngọn đèn cuối năm tỏa màu vàng không thấy ấm áp, chỉ thấy lẻ loi trơ trọi như thức tỉnh những con người không đến được với nhau trở về hiện thực nghẹn ngào đang chờ đón.
Em đã hỏi anh: Bao giờ trở lại? Anh bảo rằng sẽ là một sớm mai.
Photobucket
Bà nhìn ông, khóe mi đã không còn giữ được mạch ngầm tuôn trào. Tất cả đã bùng phát đến bạo tàn.
Sớm mai của ông là ở chốn này với ngần ấy thời gian sao!? Ông chỉ bết lặng im để bà dựa vào người mình, trút hết những tâm sự. Nhớ nhung, khát khao và ức chế nghẹn ngào sau một cuộc truy hoan. Lần đầu là lần cuối.
Bốn mươi hai năm và tám tháng lẻ hai mươi hai ngày.
Từng ấy thời gian, kẻ đã ra đi không trở lại, chỉ có tình yêu ngày một lớn dần sau cuộc truy hoan. Một kết tinh thành hình và khôn lớn.
Từng ấy thời gian, kẻ ra đi bặt không có một tin tức gì.
Im lặng
Đáp lại bà chỉ chỉ có tiếng chim muông đang kêu lên từng tiếng não nề. Bà thấy vực thẩm sau lưng mình như ngắn lại. Với từng ấy thời gian đã có quá nhiều đổi thay.
Kỷ vật cho bà là một giọt máu hình thành trong khói lửa. Thời gian như điếu thuốc tàn. Tất cả vút qua trên gánh nặng vai gầy. Con trai bà giờ đã có một gia đình riêng sau chặng đường gian khó vì nó thấu hiểu rằng chỉ có học mới thoát nghèo.
Đứa con trai càng lớn, bà càng thấy bóng dáng của người con trai Petrus Ký ngày nào. Ám ảnh. Một cái nhìn lém lĩnh. Từ quá khứ ngở đã chìm sâu.
Một cuộc sống mới đã sang trang, nhưng chân bà vẫn còn đứng ở hành lang của ngày cũ dù rằng đã có dâu con và cháu gọi bà.
Tất cả tưởng chừng là một giấc mơ.
Khi nghe tiếng nói thân yêu từ ngàn xưa vọng về. Anh bảo rằng sẽ là một sớm mai. Một cuộc gọi từ người phụ nữ xưng là ngoại cảm, nhắn lại lời từ một người núi thẩm rừng sâu. Gửi gắm.
Cỏ đón nữa người bà. Nằm nghiêng. Mạch nước ngầm đã vắt kiệt đi tất cả sức lực tàn.
Photobucket
Có tiếng bước chân đạp lá.
Giọng rung rung. Hỏi. Chị là ai mà nằm khóc trước mộ chồng tôi!?
Tất cả tưởng chừng như một giấc mơ. Vụn vỡ. Vực thẩm phía sau bà như gần lại.
( Ảnh: Sưu Tầm)
***

http://hn.nhac.vui.vn/upload/nhacvui-player.swf
***

Thank You for Showing Me the Way Here.

She turned off the engine. Her wrinkled eyes, like streaks of scattered clouds, rested on a face speckled with time. Now, it was just her and him. Facing each other.

Amidst the mountains and forests. Birds spread their wings, soaring upward into the boundless sky, as if someone had just stirred a space that belonged only to them. Flocks were nesting.

Amidst the wilderness. A few flowers timidly bloomed, anticipating a new spring, while others hesitated, their buds still tightly closed, wary of winter’s lingering grasp.

At last, I’ve found you, in this desolate place. Her voice trembled. She bit her lip, fearing that years of bottled-up emotions might spill over.

He looked at her, saying nothing. A breeze rustled the leaves. Behind her lay a deep abyss, where a dense forest stretched endlessly, its green blending with the drifting mist, forming an illusion—like a black hole eager to consume her. Despair.

Forty-two years, eight months, and twenty-two days. She spoke, lifting her face to the sky, afraid that the deep hollows of her eyes could no longer hold back the underground river surging to the surface after all these years.

A few strands of silver hair fluttered, catching the golden sunlight like shimmering threads waiting to be woven into a fabric. Dusk fell. A lone bird sang.

He looked at her. A woman now past sixty, her hair pinned up—someone once told her that this style signified a married woman. The once-glossy black locks that had captivated hearts in the early days of their acquaintance were no more. And those early days weren’t in this eerie mountain wilderness but in a bustling Saigon, during the season of falling leaves.

Saigon before the flames of war engulfed it. The memory was carved into his soul. The Minh Khai high school girl, dressed in a flowing áo dài, had mesmerized the Petrus Ký schoolboy. Mischievous. Sneaking glances at a naïve beauty.

It was the season of blooming flamboyant trees. A smile that outshone even the crimson blossoms etched an unforgettable feeling into the young student’s heart. Spellbound. A tumble from a tree branch.

Infatuated, he waited under the shade of trees. School’s out. He trailed behind her, stealing glances, half-curious, half-adoring.

Perhaps a wandering musician had witnessed their story. Inspired. Immortalized it in song—tales of fate and misfortune.

A Minh Khai girl from a well-off, disciplined family, raised under the rigid principles of a high-ranking cadre.

In love.

A Petrus Ký schoolboy from a modest background, raised with a different set of values. Handsome enough to make girls sigh at a mere glance. Yet, neither intellect nor looks could sway parental judgment.

One truth remained: their love was forbidden the day he donned the uniform of a Republic soldier.

My parents said, "A soldier might rise in ranks, but one day, you’ll be left holding his lifeless body in grief."

The Petrus Ký boy, now a soldier, heard those tearful words one summer night when he was granted leave to visit home. A park bench bore witness to two shadows stretched long under streetlights.

She asked him—after a moment of sorrowful silence—"Do you smell the sweet scent of night-blooming jasmine?"

He gazed into her eyes, drowning in love. He buried his face in her hair, inhaling the fragrance. Smiling.

…She asked, and asked again. Then fell silent. Behind his smile.

She said, "Take me away with you." Her eyes drifted toward the boundless night sky, as Saigon’s cool air carried the scattered footsteps of late-night wanderers along lamp-lit boulevards.

The soldier took his love for a ride on his old bicycle, her áo dài fluttering behind the handlebars.

Every time, they stopped at the end of the road, letting the river’s breeze wash over their souls. Enchanted.

Her gaze followed the trees, lined neatly like silent spectators to lovers’ whispers.

Her gaze followed the water, rippling playfully to the shore, as if teasing those in love.

On the way back, he said, "Where can we go? A soldier’s life belongs to war. A soldier has no home."

Silence.

He turned to look at her—youthful, radiant, her fair skin as pure as newly blossomed plum flowers, her delicate brows drawn as if by an artist’s brush, eyes filled with dreams. Fragile.

"I will marry someone else, won’t I?" She tightened her embrace. Her youthful chest, full of life, couldn’t suppress the aching in her heart. Why must it be this way? His silence was her answer. She felt dampness on his back.

"Why did you choose the battlefield?" She clung to him even tighter. The only response was the wind rushing past as the bicycle’s wheels spun faster, climbing a gentle slope. His back, drenched. Sweat and tears.

"I don’t want to go home yet." She let go. The bicycle halted by the roadside. The golden glow of year-end streetlights felt neither warm nor comforting, only lonely—like a cruel reminder that some loves were never meant to be.

She had once asked, "When will you return?"

He had promised, "One morning soon."

She looked at him now, her eyes unable to contain the flood. Everything had burst forth with ruthless intensity.

Was this his "morning soon"? After all these years? He remained silent as she leaned into him, pouring out her soul. Longing, desire, and suppressed anguish after one night of passion. Their first and last.

Forty-two years, eight months, and twenty-two days.

That long, and he never returned. Only their love had grown, nurtured by a fleeting moment. A life had formed amidst the fires of war.

That long, and he had vanished without a trace.

Silence.

The only reply was the sorrowful cries of birds. She felt the abyss behind her closing in. Too much had changed in all that time.

Her only keepsake was the life they had created—a son, born amidst smoke and fire. Time burned like a cigarette, everything vanishing under the weight on her shoulders. Her son had a family of his own now, having fought his way through hardships, understanding that only knowledge could break the cycle of poverty.

The older her son grew, the more she saw the Petrus Ký boy in him. Haunting. That mischievous gaze, emerging from a past she thought had long faded.

A new life had begun, yet her soul remained trapped in the corridors of the past, even as she had children and grandchildren calling her "Grandmother."

It all felt like a dream.

Until she heard his voice from long ago echoing back.

"You said you’d return one morning soon."

A phone call from a woman claiming to be a spirit medium. A message from someone lost in the mountains and forests. A final farewell.

The grass embraced half her body. She lay on her side. The underground river had drained every last ounce of strength.

Footsteps rustled the leaves.

A trembling voice. A question.

"Who are you, crying at my husband’s grave?"

It all felt like a dream.

Shattered.

The abyss behind her seemed to close in.

Chủ Nhật, 19 tháng 8, 2012

VỀ QUÊ CẮM CÂU

Câu hát ngày xưa theo điệu trăng thanh dạ khúc, tôi vẫn thường nghe mỗi lần về quê cắm câu.
Photobucket
Không được câu hát của ngày xưa. Nó trở về một miền quê nghèo đang chống chọi với cơn lũ đang lên, mang theo một niềm phấn khích tìm hiểu về một thú vui. Đã từng. bị rơi mất lại ở quá khứ ấu thơ vì cuộc sống trưởng thành tập nghĩ suy. Thú vui câu cá.
Ngày về trong một đêm không có gió dập dìu đưa tiễn, chẳng có trăng dõi theo trên một bước đường về, chỉ có cuộc trò chuyện giữa hai đứa con cùng chung một dòng máu, đã tự khi nào rồi không có nhiều thời gian ngồi lại bên nhau. Chuyện trò.
Bốn anh em, thiếu một người. Anh lớn. Những vướng bận vương mang, có riêng một niềm cảm, ngồi lại nhà nhìn ba thằng còn lại đi trong nắng sớm ngang tàng.
Photobucket
Vác cần câu không ra đồng ngồi cắm, bởi nước lũ dâng cao đã lấn chiếm đồng chỉ còn thấy mỗi sông nước. Mênh mông. Con sông nhỏ giờ đã thành dòng lớn với từng đàn cá ngớp, lũ trẻ đang ôm cần ngồi đong đưa theo cơn gió nhẹ chỉ có ở một miền quê. Mát lành.
Một cơn hứng khởi tự trào. Nó ngẫng mặt nhìn, trời hây hây nắng có vài đám mây đe dọa những phút lòng lành vui say.
Photobucket
Chỗ câu. Ngồi trên một chiếc cầu vụn nát với những mãnh ván lớn nhỏ bắt chéo ngược, ngang trên cọc nẹp tan hoang vì tháng ngày và mưa lũ. Lõm, lồi nhiều chỗ và chỉ đủ cho hai người chen ngang nhường nhịn. Bước thấp cao trong nỗi nhớ cồn cào. Thơ dại.
Từng ấy thời gian. Những đứa con cùng chung một dòng máu, hơn hai mươi mấy năm mới ngồi lại bên nhau, kể lại những tâm tình về một ấu thơ khờ dại với những khó nhọc từng mang, đứa con nào chẳng giống đứa con nào. Mỗi thằng mỗi kiểu. Đời chằng chéo khác nhau. Vài đứa tự trào theo dòng nước mắt chãy xuôi, những đứa con đều đã có gia đình trừ nó, có những mối lo riêng, biết bao giờ có được những giờ phút riêng tư dành cho nhau thế này.
Photobucket
Những đứa con cùng chung dòng máu, ôn lại những ấu thơ giờ kể.
Mấy lần trốn đi câu dấu mẹ, về nhà bị nhừ đòn, đau thấu vào trí nhớ đến ngần ấy thời gian. Nhớ có một mùa nước lũ hoang tàng, cá ngớp dưới làn ghe, ngó bên sông thấy có những mảnh lưới mang lên cá đầy khiến hai đứa con trong lòng dậy lên một làn sóng về những đợt cá ngớp dưới làn ghe đong đầy. Ám ảnh. Lấy mùng làm lưới, lặn hụp lướt dưới làn ghe, cá cũng đong đầy, nhưng mấy cặp mông cũng đầy các lằn chằng chéo bởi những làn roi. Tối về. Mùng rách tả tơi, mẹ con phơi mình cho muỗi đốt. Đến tận bây giờ các vết lằn tạo bởi làn roi vẫn còn làm cho nhớ mãi.
Câu cá là một nghệ thuật, người câu là một nghệ sỹ. Đã nghe ai đó nói về câu này nhưng tận đến hôm nay nó vẫn cho chưa biết nó nghệ thuật như thế nào, nếu như không có một bài giảng thực tế từ những người có cùng chung một dòng máu.
Câu cá kỵ xin mồi.Đừng nói người ta ích kỷ bởi vì mỗi người có một bí quyết riêng về mồi câu. Cười khì, thì ra thế. Trước giờ nào hay.
Câu cá cần kiên trì.Đừng nghĩ thả câu, cá sẽ đớp mồi, động phao nháo nhào ngay, chờ vài chục phút than ngắn thở dài nhiều khi ôm cần ngồi đợi đếm được vài giờ trôi qua. Nghe khuyên bật ngửa. Bao giờ đợi được đấy từng ấy thời gian. Mấy đứa bạn. Trễ vài phút hẹn, bật máy quát ầm. Tụi bây đâu rồi, giờ này sao chưa tới. Nghĩ ra, thấy lạ, cười khà một mình. Hai thằng anh. Nhìn. Chẳng hiểu, lắc đầu thấy thương.
Photobucket
Tựa gối ôm cần đâu chẳng được
Cá đâu đớp động dưới chân bèo
Câu thơ của Nguyễn Khuyến ngày nào nó bình giảng. Toàn viết dóc. Với việc hiểu những cảm giác của người thi sĩ ngày xưa, họa may lượm lặt chỉ là những biện pháp tu từ phân tích gượng ép cho một bài văn, chứ lượm đâu cả cái cảm với tác gia để mà bình giảng ra hồn. Đến giờ, vẫn chưa thấm hết một vài câu thơ.
Đi câu thôi mà có bấy nhiêu điều để nói. Thôi thì viết lại cho tháng ngày bước qua. Ngẫm lại. Bấy nhiêu điều đó chỉ có ở đi câu.
( Ảnh: Sưu Tầm )

Thứ Năm, 9 tháng 8, 2012

Tạm biệt PHƯỢNG HỒNG

Trang lặng người đi, nó thật sự bị shock dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn về một điều gì đó xảy ra với Đạt, nhưng điều xảy ra đã vượt xa những gì Trang tưởng tượng.
Những giọt nước mắt lăn dài trên má.
Photobucket
“ Những chiếc giỏ xe chỡ đầy hoa phượng
Em chỡ mùa hè của tôi đi đâu?
Chùm phượng vỹ em cầm là tuổi tôi mười tám
Thuở chẳng ai hay thầm lặng mối tình đầu”
Cứ mỗi lần nhìn Đạt ngất ngây theo điệu nhạc cùng chiếc Ipod là Trang cảm thấy buồn cười.
Này heo mập, ông không cảm thấy chỏi tông à, hay là muốn chơi trội?_ Trang phi thân ngồi trên bàn của Đạt, miệng nở nụ cười lém lĩnh của cô nữ sinh trường Minh Khai thời đại online, vẫn còn lưu lại chút duyên từ thời lá đỏ với mái tóc dài gần chấm đất. Tuổi mười tám.
Chỏi tông gì vậy cô nương?_ Đạt ngước nhìn Trang bằng một khuôn mặt hơi góc cạnh, đôi mắt một mí long lanh như những anh chàng diễn viên Hàn Quốc trên TV đang chiếu.
Nhiều khi thấy giống Hàn Quốc thật. Sóng mũi cao, mắt một mí, da trắng hơn da con gái, cộng với mái tóc gợn sóng tự nhiên bồng bềnh, thêm một thân hình vượn cao gần 1m8 đã làm trái tim của các em trong trường động đậy mỗi lần Đạt đi qua. Chết mê chết mệt, Đạt được gán cho hàng tá nickname mỹ miều nhất cho một hotboy. Trang cũng có một nickname cho Đạt. Heo mập. Thích nickname này. Trang đặt cho Đạt từ lúc nhỏ.
Không ai ngược đời như Heo mập ông cả! Thời buổi này mà còn nghe những ca khúc sến chãy cả nước đó, cái gì mà “ làm thơ mang đến  rồi mang về” nghe mất hồn, tên đó chắc trăm phần trăm bị bệnh cần đi khám. Giống con trai đó tuyệt chủng rồi ông nụi. Ra ngoài kia mà xem kìa, giờ bọn con trai chỉ thích nhảy breakdance hay hiphop lắc lư theo những giai điệu R’nB đang thịnh hành thôi. Tội cho con Ipod, nếu nó biết nói chắc nó sẽ nói: “hận thằng chủ”, heo mập à!
Trang nhéo má anh chàng một cái đau điếng. Đây là thú vui của Trang từ khi còn nhỏ đến giờ. Lúc nhỏ bảo. Thấp hơn phải làm em, hư là bị nhéo. Lớn lên. Làm con trai phải chịu thiệt, nhéo xíu thì ăn nhầm gì. Cứ thế Đạt cứ mặc cho gò má đỏ ửng mỗi lần bị nhéo. Nhìn tội tội, nhiều em gặp cảnh đó tức ứa gan với Trang, nhiều đứa lại còn khóc càng khiến nhỏ Trang khoái chí. Cười ác.
Aoo!!! Đau quá! Tui không phải em bà đâu mà cứ ngắt nhéo mãi vậy?_ Đạt cay cú lấy tay xoa gò má đang đỏ ửng. Hai đứa cứ như mặt trời với mặt trăng, cứ gặp mặt nhau là có chiến tranh. Vậy mà lại là bạn thân. Cứ hễ đứa này bệnh là đứa kia lại lo lắng. Phu huynh hai nhà thấy chúng thân thiết nhiều lúc đùa nhận làm dâu, rễ. Mỗi lúc như thế, bọn nó nhìn nhau cười sằng sặc. Gặp là cãi như chó với mèo thì đào đâu ra chỗ nà hợp mà làm dâu với rễ.
Hai chuyện đó có liên quan gì với nhau? Tui nghe những gì mình thích. Thế thôi. Tại sao phải nghe nhạc theo thời rồi nhảy như khỉ. Tui không thích. Cô ba a. Nhạc nào của thời nào đó là chuyện tranh cãi của các chuyên gia, mà công nhân…”_Đạt đáp trả. Bỏ lững câu nói khiêu khích sự tò mò vốn dĩ của con gái.
Là sao không hiểu? Nghe đại bác vậy? Công nhận gì?_Trang hỏi Đạt, chân cô nàng vẫn đong trên lơ lững. Bỏ qua việc bị gọi là “cô ba”. Xử đẹp sau.
Công nhận là bà rãnh thiệt chứ sao, tối ngay đi nhiều chuyện, tám tiếc hết chuyện người này đến chuyện người khác. Thiệt là rãnh quá đêee_ Đạt cười khoái trí, câu cuối hạ giọng chọc quê với đôi mắt nhấp nháy. Thấy Trang đỏ mặt, tức điên lên. Nó lại càng hả hê hút sáo. Sướng như được nhéo lại trả thù.
Lo mà làm một công dân tốt của lớp đi cô nương, cho thiên hạ mừng!_Đạt bồi thêm một cú knock out, rồi đeo tai phone tiếp tục với bài hát dỡ dang của mình.
Ông…được lắm!_Vẫn như những lần đấu khẩu thua khác. Tra tấn bắt đầu. Đánh rối tốc xong, hai tay giữ chắc hai gò má kéo ra hai bên thật mạnh rồi bỏ chạy. Dạt cũng quen với việc đó. Riết rồi lì đòn dù gò má đỏ ứng như mắc cỡ.
Photobucket
“ Mối tình đầu của tôi
Là cơn mưa giăng giăng ngoài cửa lớp
Là áo ai bay trắng cả giấc mơ
Là bai thơ còn hoài trong vở
Giữa giờ chơi mang đến lại mang về”
Bên ngoài cửa sổ, cơn mưa đầu mùa lất phất. Tiếng hát Đạt trong trẻo vang lên khắp một không gian lớp. Lặng im. Lặng nghe Đạt hát thật hay. Trang không bao giờ công nhận điều này dù ai cũng đồng tình Đạt có một giọng hát hay. Một lớp phó văn nghệ của lớp.
Đem vị trí lớp ra so sánh, Trang cũng không thua với vị trí lớp phó học tập nhưng với bản tính tinh nghịch của cô nàng thì cả lớp phải đầu hàng với nhiều phen thót tim và phát hoảng với các trò khó đỡ của cô nàng.
Lần thi văn nghệ là một trong những lần cô nàng làm cả lớp lên cơn đau tim, khi thay đổi tiết mục dự thi của lớp vào cuối giờ. Tiết mục song ca được đổi thành đơn ca khi hai ca sỹ chính: Trường và Thi bị bệnh bất ngờ mà sau này cả lớp vẫn không có dịp truy tội. Đạt được Trang đề cử nếu không nói là bắt buộc, cả lớp há hốc mồm khi nghe lời đề nghị. Ca khúc dự thi được chọn đại trong danh sách các bài hát của ban tổ chức. Dành cho Đạt đúng mười lăm phút chuẩn bị thuộc lời và biểu diễn.
Cả hội trường lặng đi khi Đạt dạo những phím đầu tiên rồi cất cao giọng hát bài Phượng Hồng, cả lớp 12A7 gần như hét vỡ cả hội trường khi Đạt kết thúc phần thi của mình. Vài cô giáo đứng dưới nghe sụt sịt không biết có phải vì xúc động hay có phải vì ký ức quay trở lại. Lần đó lớp đoạt giải khuyến khích. Cả lớp cứ lo biểu tình sung sướng khắp sân trường, tạm tha mạng cho cô lớp phó học tập ngỗ ngáo vì có công phát hiện ra giọng ca mới xứng đáng với chức vụ lớp phó văn nghệ vẫn còn đang bỏ trống.
Sau lần đó. Những lần sinh hoạt lớp, Đạt giống như một ca sỹ ẩn danh bừng sáng dưới ánh đèn sân khấu khi đứng hát, bên dưới là cả một lớp kháng giả đang lắng nghe những ca khúc: Lá đỏ, Tình ca, Lặng thầm…của một thời để nhớ trong tiếng guitar buồn réo rắt. Mỗi lần như thế là Trang lại nhái giọng Bắc: “Ối giời ơi. Thật chẳng hiểu lổi các anh các chị, hoài cổ gì mà kinh thế. Ôi! Kinh! Kinh!”, phá vỡ cái không khí buồn thiu  bởi những bài tình ca ấy cuối giờ sinh hoạt, luôn bằng những tràng cười nghiên ngã.
Đạt cất cao giọng hát, cả lớp hôm nay dường như lặng im hơn những lần sinh hoạt trước. Ừ! Vì là ngày cuối cùng mà! Mọi người đều biết. Ngày mà không ai muốn nó đến nhưng nó vẫn cứ đến. Ngày chia tay tuổi học trò.
Trang ngồi lặng ở cuối lớp, nhìn những cành bàng đung đưa trong gió, một vài chiếc lá đã úa vàng sắp rơi. Những chiếc ghế đá lặng lẽ ngồi nhìn dãy hành lang còn in dấu bàn tay ai trong giờ ra chơi với những gì tinh nghịch. Tất cả sắp vụt qua, không trở lại.
Giọng Đạt vẫn ngân vang khắp lớp, trên bục giảng đang ngồi ôm đàn hát say sưa. Trong đôi mắt ấy có một cái nhìn đầy tâm trạng. Bất chợt ánh mắt ấy dõi về cuối lớp. Phiêu du.
“Mối tình đầu của tôi
Nhờ cây đàn buông tiếng xa xôi
Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu
Nên có một gã khờ ngọng nghiệu đứng làm thơ”
Trang ngoãnh đầu ra sau để giấu đi gương mặt đang bừng đỏ. Tự nhủ. Trời ạh! Sao tim lại đập mạnh như muốn vỡ tung lồng ngực? Trang đã nghe bài hát này hàng trăm lần rồi mà, sao lần này…Chắc trung tâm điều khiển con tim hôm nay bị chập mạch. Não đang ngừng hoạt động. Tạm thời. Trang tự trấn an mình để không phải độn thổ trước bàn dân thiên hạ. Trước đám tiểu yêu 12A7 này mà biến thành Tam Tạng, lại còn đỏ mặt nữa kia chứ, có mà chết với chúng nó. Trang dần trấn tĩnh, quay đầu lại nhìn mái tóc bồng bềnh trong con tim đang đập liên hồi. Giả tỉnh.
Photobucket
Một vài chiếc là vàng rơi, tiếng trống trường vang lên hôm nay có cảm giác nhỏ đi và đến nhanh. Vội vã. Chiều ngã bóng, đứa nào đứa nấy ra về sau những lưu bút ghi vội hay nháo nhào ký tên lên áo nhau mà chẳng đứa nào biết được rồi một mai chiếc áo ấy mực sẽ phai màu, chỉ biết hứa hẹn một lần họp lớp gặp nhau.
Trang vẫn ngồi lặng im cuối lớp. Lớp học giờ chỉ còn lại Đạt, Trang và cây đàn. Đạt hát tiếp những khúc ca còn mê mãi, giọng hát nghe như lời tâm sự. Cuối cùng tiếng hát đó dừng lại đặt đàn dựa tường lẻ loi.
Đạt đứng trên bục giảng nghịch phấn và hát chay bài hát mà mình yêu thích. Phượng Hồng. Đang rực nỡ theo những đám mây ngã màu, sâu trường chiều vắng lặng, các lớp học thì thầm cùng hàng cây: tối đã về rồi, chiều đã ra đi, sắp phải chia tay một đàn chim đang chuẩn bị rời tổ bay đi đến những vùng trới mới. Xa xôi. Không biết có nhớ về không?
Trang lom khom sấp xếp lại tập vỡ chuẩn bị ra về, kiểm tra lại học bàn có bỏ quên kỷ niệm. Nghe tiếng bước chân Đạt đang tiến gần.
Về thôi Heo mập! Trời sắp tối rồi. Đừng có nói tui biết là ông khóc nhe, sến như con hến ấy. Trang không nhìn lên giọng châm chọc.
Thình lình, Đạt kéo người Trang dậy.
Trang như chết đứng. Đạt đang hôn Trang. Nhập nhòe đằng sau Đạt, tấm bảng đen ghi một dòng phấn trắng “ Hey! Đạt thích Trang, cứ vô tư mãi nhé!”. Có giọt nước lăn dài trên má. Như một cách vô thức. Trang đẩy Đạt ra rồi bỏ chạy sau một nụ hôn đầu đang dụ dỗ con tim xé da thịt thoát ra.
Photobucket
Trang dần lấy lại bình tĩnh. Như thường.
Thì ra là vậy!
Nhoẽn miệng cười một cách đau thương trên khóe mắt đang lưng tròng. Vậy mà Trang cứ nghĩ hành động vô thức của hôm đó đã làm Đạt hụt hẫng và trốn tránh Trang. Suốt bốn năm đại học và hai năm đi làm. Không một tin tức. Thật sự làm Trang thất vọng, bực tức & điên lên vì điều đó chứng minh rằng đó là một chàng trai thiếu sự kiên nhẫn, huống hồ đã biết tính nhau từ nhỏ. Vậy mà chẳng nói chẳng rằng cả gia đình Đạt xuất cảnh chẳng để lại một chút tin tức gì.
Càng nghĩ cáng ức, nên quyết tìm ra Đạt cho ra lẽ. Nhiều lúc nghĩ, Trang lại bật cười. Tìm để cho Đạt một trân cho hả giận vì tội gì? Tội hôn Trang hay tội lớn nhất là Đạt đã gieo và tim Trang một hạt giống yêu thương, bỏ đi khi nó vừa đâm chồi cần được chăm sóc…
Trang nhìn vào gương mặt Đạt. Đạt giờ khác quá! Mái tóc gợn sóng ngày xưa đã không còn thay vào đó là một cái đầu bóng loáng, sóng mũi vẫn cao, cặp mắt một mí đen long lanh ngày nào giỡ đã trũng sâu. Thay đổi nhiều quá. Đã sáu năm rồi còn gì. Trang cũng không còn là cô bé vô tư lém lĩnh ngày xưa nữa, thay vào đó là môt chuyên viên thiết kế lập di từ cách làm đến cách sống.
Cô thiết kế ấy cứ thích thả mình ở một góc quán café quen thuộc vào mỗi cuối tuần. Nơi góc quán ấy từng có cô bé ngồi xõa làn tóc dài bóng mượt tự hào của mình, mặc cho cậu nhóc ngồi kế bên nghịch đùa tóc bay vừa nghêu ngao hát, cô bé ngồi ngắm đường phố xe chạy ngược xuôi. Trên bàn luôn có một cành hồng trang trí và hai ly nước chanh dây điểm tô một bức tranh nhiều gam màu sặc sỡ.
Giờ đây góc vắng. Trên bàn còn lại một ly phê đá không đường và tấm hình đã úa màu, còn lời ca đã ra đi mãi mãi.
Photobucket
“ Em chở mùa hè đi qua còn tôi đứng lại
Nắng ngập đường một vạt áo nào xa”
Trang gọi tính tiền ra về, bổng một cành hồng xuất hiện trước mặt. Ngẩn ngơ.
(P/S: Tặng một thời A7)

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...