Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn tre em. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn tre em. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 17 tháng 8, 2025

[Sách] Áp lực của trẻ - Eun Young Oh


 

  • "Cha mẹ yêu con nhưng lại thường gặp khó khăn trong việc đối xử với con." 

Khi cơ thể dốc cạn đi hết những năng lượng ở cuối ngày, bản thân nó bắt đầu chứng kiến cơ thể của mình bắt đầu phát tán đi cơn giận dữ bằng những ngôn từ sắp sửa thoát ra, thái độ và hành động cũng muốn theo đó mà nương theo, thoát khỏi ra ngoài với một sự biện hộ chính là mệt mõi và căng thăng. Yêu thương bị thử thách. 

Thằng nhóc trở lại Sài Gòn sau mấy tháng hè, đi mãi trên con đường ngập lá me bay, chẳng còn thấy những chiếc lá rơi bởi màn đêm bao phủ, thằng nhóc như chìm sâu vào trong bóng tối, chỉ còn hiu hắt những ánh đèn đường soi rọi ở hai bên con đường. Thằng nhóc đi tìm một nơi để ăn, nơi đó phải rẽ, hợp túi tiền vì trong suy nghĩ trẻ đâu đó tiền là thứ tạo ra sự căng thẳng, tranh cãi giữa hai con người sinh ra chúng. 

  • "Kỷ luật là để dạy điều đúng và điều sai, để dạy sự kiên nhẫn và khả năng tự kiểm soát." 

Tiến sĩ Eun Young Oh là một chuyên gia tâm lý học trẻ em nổi tiếng tại Hàn Quốc, được biết đến qua các chương trình truyền hình và sách về nuôi dạy con cái. Các quan điểm của bà thường tập trung vào việc thấu hiểu và giao tiếp hiệu quả với trẻ, nhấn mạnh rằng sự phát triển của trẻ em chịu ảnh hưởng sâu sắc bởi mối quan hệ với cha mẹ.

  • Tôn trọng và thấu hiểu trẻ em: Bà luôn nhấn mạnh rằng cha mẹ cần lắng nghe và cố gắng hiểu những cảm xúc, suy nghĩ của con. Thay vì áp đặt, hãy tìm cách đồng cảm với những khó khăn của trẻ.

  • Giao tiếp hiệu quả: Bà khuyến khích cha mẹ sử dụng ngôn ngữ rõ ràng, trực tiếp nhưng không mang tính bạo lực. Giao tiếp không chỉ là lời nói mà còn là cách cha mẹ thể hiện sự kiên nhẫn và tình yêu thương.

  • Kỷ luật không phải là bạo lực: Quan điểm của bà là kỷ luật rất quan trọng, nhưng nó không đồng nghĩa với việc đánh mắng hay la hét. Kỷ luật đúng cách là dạy cho trẻ biết đúng sai, rèn luyện sự kiên nhẫn và khả năng tự kiểm soát.

  • Vai trò của cha mẹ là nền tảng: Bà tin rằng mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái là nền tảng cho sự phát triển của trẻ, và những vấn đề hành vi của trẻ thường bắt nguồn từ những mâu thuẫn trong gia đình.

Mặc dù có những tranh luận xung quanh phương pháp của bà Eun Young Oh, nhưng các quan điểm của bà về việc thấu hiểu, giao tiếp và kỷ luật tích cực vẫn là một nguồn tham khảo giá trị cho nhiều bậc phụ huynh. Bà đã mang đến một góc nhìn nhân văn hơn về việc nuôi dạy con cái, khuyến khích cha mẹ nhìn nhận con cái như những cá thể độc lập cần được tôn trọng và yêu thương.

***

"Parents love their children but often find it difficult to deal with them."

When my body is drained of all energy at the end of the day, I begin to witness my own anger emerging through words about to escape, with my attitude and actions tempted to follow, all justified by the excuse of being tired and stressed. Love is put to the test.

The kid returns to Saigon after a summer break, walking along a road once covered in tamarind leaves, now seeing none fall as night envelops everything. The kid seems to sink deep into the darkness, with only the faint glow of streetlights illuminating the sides of the road. The kid goes in search of a place to eat, a place that is affordable, because in a child's mind, money is a source of tension and arguments between the two people who brought them into this world.

"Discipline is about teaching right from wrong, and teaching patience and self-control."

Dr. Eun Young Oh is a famous child psychologist in Korea, known through her TV shows and books on parenting. Her perspectives often focus on understanding and effectively communicating with children, emphasizing that a child's development is profoundly influenced by their relationship with their parents.

Respect and understanding children: She always emphasizes that parents need to listen and try to understand their children's emotions and thoughts. Instead of imposing, they should seek to empathize with their children's difficulties. Effective communication: She encourages parents to use clear, direct, yet non-violent language. Communication is not just about words but also about how parents show patience and love. Discipline is not violence: Her view is that discipline is very important, but it doesn't mean hitting or shouting. Proper discipline is teaching children right from wrong, fostering patience and self-control. Parents' role is the foundation: She believes the relationship between parents and children is the foundation for a child's development, and children's behavioral problems often stem from family conflicts.

Despite some controversy surrounding Dr. Eun Young Oh's methods, her views on empathy, communication, and positive discipline remain a valuable resource for many parents. She has brought a more humanistic perspective to child-rearing, encouraging parents to see their children as independent individuals who need to be respected and loved.

Chủ Nhật, 8 tháng 2, 2015

Khoảnh khắc cuối tuần

Những tiếng khóc lặng lẽ của trẻ thơ gây đau đớn sâu sắc hơn nhiều cơn thịnh nộ của người trưởng thành. (Elizabeth Barrett Browing) 
 photo dad-son-kite-120112_zps1c109c61.jpg
Ở đây không có tiếng khóc lặng lẽ. Ở đây chỉ có tiếng khóc trẻ không ai hay. Trẻ ngồi trẻ khóc, một góc đời trẻ. Khóc từ miếng ăn, khóc đến giấc ngủ, nghĩ rằng trẻ hư, nghĩ rằng trẻ quấy. 
Nó sẽ nghĩ vậy, nếu như không có buổi gặp gỡ ấy. Tình cờ. Một sáng cuối tuần, cái lạnh ngập khắp đường, ai ai cũng biết rằng Giáng Sinh đang đến và Năm Mới chuẩn bị về. Lê thê. Những con người ôm mái đầu trẻ của riêng mình; trong đó có nó, nghẹn ngào về một câu chuyện đang xôn xao về việc trẻ bạo hành lan truyền trên tất cả các phương tiện thông tin để rồi hôm nay bắt gặp ở chốn này. Phòng khám nhi đồng thành phố. 
Đứa nhóc “nếm đòn” nhiều nhất trong vòng tay người ông, áo sơ mi kẻ sọc xám trắng cùng chiếc quần tây đua tranh nhau bạc màu, đang vội bước ra ngoài để né tránh những ánh nhìn. 
Tạm biệt. Thằng nhóc “lì đòn” nói với nó khi thoát khỏi dòng người. Không biết. Chỉ khi em nói: đó là đứa nhóc bị bạo hành, trong khi người ông mĩm cười dạy cháu nói lời chào pha chút đắng cay. Sợ. Sự thương cảm làm vết thương lòng nhiễm trùng xót xa.
Nó nhìn. Thương cảm. Nó nói. Cảm thương. Chung một đề tài. Bàn tán một chuyện. Thấy đâu đấy vẫn là lên án và miệt thị khi bản chất con người bị mất đi, chỉ thấy ánh mắt trẻ thơ lóng lánh trong nụ cười khi được kẹo và như nghe về câu chuyện của ai đâu chư đó không phải câu chuyện về mình. 
Nó nghe. Giận dữ. Nó chửi. Nghiệt cay. Cùng một đề tài. Lên giọng một kiểu. Thấy đâu đấy cảm xúc như một con người đang xét xử một con vật, chỉ thấy ngập ngừng chẳng biết cảm xúc đấy có kéo dài được bao lâu khi nó được tự cho mình là người phán quyết ở tòa án lương tâm lấy lý lẽ con người lên án. 
Rồi sẽ chóng vánh quên đi như một gợn nước lăn tăn tiến gần bờ rồi biến mất trên mặt biển nhiều sóng dữ vẫn còn ở khơi xa? Nghe, nhìn, nói, chửi. Góp một tiếng cho đấy là sẻ chia. Góp đôi lời cho thấy là tôi - người. Ai bảo? 
 photo children-around-the-world-65_zpsceb1e9a9.jpg
Tha thứ là một điều thật buồn cười. Nó làm ấm con tim là và làm mát cơn đau. (William Arthur Ward) 
Đồng tình một phần. Nhưng nó không phải là người được quyền tha thứ giữa một cộng đồng sống tôn thờ chủ nghĩa “ăn theo”. 
 … 
Thời gian qua nhanh như vừa hoàn tất xong câu chửi. Một cảm xúc của ngày cũ vẫn không viết được trọn khi tham lam quá nhiều triết lý lẫn lộn trong xỉ vả để rồi sau từng ấy thời gian ngồi lại, lật bản thảo ra vẫn chẳng thể viết ra cho liền mạch vì nó tự hỏi ta là ai để mà được quyền xỉ vả và ta đã làm gì để được tự cho mình cái quyền lên tiếng với lương tâm hay công lý. Ai tạo? 
Thằng nhóc của những trận đòn ngày hôm qua đã điều trị tâm lý xong chưa? Thằng nhóc của nụ cười và tiếng nói ngô nghê theo lời ông dạy giờ đã thế nào? Ai hỏi? 
Thì thôi! Dòng đời thì cứ trôi. Nghiệt cảnh thì cứ đây. Như gió thoảng mây trôi. Mấy ai ngồi lại. Trả lời: ai bảo? hay ai tạo? 
(P/s: Viết cho cảm xúc của một ngày cuối tuần rã đông vẫn còn xơ cứng)
(Ảnh : Sưu Tầm)

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...