Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn tinh yeu. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn tinh yeu. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 6 tháng 9, 2015

PHỞ Sài Gòn

 photo tumblr_m4gcphDKxE1r1ywrqo1_500_zps2a92ccbf.jpg 
Lẫn trong con đường Nguyễn Đình Chính; số 184, nho nhỏ đủ để cho một chiếc xe hơi lọt lòng, quán đủ chứa hai mươi người tối đa, bắt đầu từ lúc nắng chạy rồi hụt hơi đứng lại là ngưng. 
Nó đặt tên cho quán phở ấy thêm hai chữ Sài Gòn khi thấy quán không tên - để dễ phân biệt với vô vàn những hàng quán không tên của Sài Gòn mà nó đã từng ăn qua. (Chắc là...vì quá yêu Sài Gòn nên thành ra gán ghép thế này?) 
Nó đặt tên cho quán phở đã tồn tại hơn ba mươi năm ấy là Sài gòn bởi vì ở đây nó mới được nhìn thấy lại mấy cảnh xưa chỉ còn trong câu chuyện kể hoặc mấy tấm hình người đứng yên bất động không lột tả hết một hồn xưa.
Những con người biết hỏi thăm nhau. Mỗi sáng. Chủ, khách chẳng còn phân biệt được khi rộn ràng mấy câu chào đến thăm hỏi về đứa con này, đứa cháu kia hay chợ hôm nay bán món này, vật kia với giá có mắc hơn bao nhiêu so với thường ngày thay cho việc gọi món, tính tiền.
Những nụ cười rộn rã mỗi sáng. Hứng cao. Lúc nào về mấy giấc mơ ngọt ngào hay tào lao như trúng số để nghĩ mấy ngày nghĩ bán trốn bạn bè, Sài phố để đi chơi.
Chuyện tình yêu ấy đẹp, bền như biển dạt dào. Thương yêu. Hơn bốn mươi năm, yêu thương gắn lại, sau ngày cưới cầm tay nhau đến tận bây giờ.
Vợ nấu, chồng bưng cứ như son trẻ mới vừa làm lễ vu vi ngượng ngùng chưa gọi "vợ, chồng" chỉ mới ngập ngừng gọi thứ tự: "tư ơi". Ngọt lùi. Nhớ quê.
Nó thích nơi này từ khi còn sống nơi gác trọ, thuê tháng, ở ngày nuôi một thằng chó con chỉ mới biết o e đến bây giờ đã biết nói mây câu mệnh lệnh kiểu già đời: "hai người không nói chuyện nữa, tập trung ăn đi" khi thấy hai đứa trẻ già ngồi mê mãi chuyện của ngày. 
Mỗi tuần. Khi nắng bắt đầu chạy lại là lúc nó phải đèo thằng chó con ngồi trên yên ngựa uống xăng, nhả khói để làm một tô nghi ngút khói, nước lèo trong veo, gầu đầy, gân trong thêm rau, hành xanh lá...Già tô, trẻ chén cứ thế sì sụp ăn đến cạn đáy. Sáng cuối tuần như chậm lại để nghĩ ngơi, lắng nghe bên góc phố, mấy câu chuyện ngày xưa từ mấy lời thăm hỏi đến nụ cười ngút mây về mấy phần vụn vặt, lụm lặt ở nhật đời rối reng. 

Chủ Nhật, 9 tháng 8, 2015

Ngưng ngược đãi

Nắng Cali đẹp quá...! Nó nhìn anh bằng đôi mắt cười, thèm đế thêm câu cuối,... khác quá với nắng nhà Việt Nam. Nhưng thôi.
 photo bampw-black-amp-white-bride-couple-feather-Favimcom-286088_zps130b0ac6.jpg
Nó đến với anh. 
Đếm từng ngày. Từ lúc gặp anh ở một buổi chiều nhẹ tênh với tiếng nói cười ngông nghênh một thời trẻ dại; không phải vì cuộc sống đầy màu hồng mà khiến nó lại luôn hồn nhiên thơ dại mà vì là vốn dĩ đã đi qua quá nhiều điều vấp ngã và bản thân tự vượt qua được tất cả. Từ đó nó dặn lòng mình không được ngược đãi chính bản thân mình. Có lẽ vì thế mà thành ra rất dễ dãi với nụ cười!? 
Cười. Với mấy câu chuyện của đời thường, từ chuyện một người đi đường ngược lối, đến cô nàng bất chợt tăng ga ở một ngã ba đèn đỏ. Nói với anh. Việt Nam mình vậy, đường giao thông có chút ngược dòng: xanh đi, vàng tăng ga, đỏ nhìn qua hai phía thấy không có công an là lên ga vọt lẹ. Ở một buổi biết anh qua một lời giới thiệu, thấy gã cùng dòng giống rồng tiên đang trố mắt ngạc nhiên khi mới về lại đất tổ quê cha.
Cười. Với mấy nét biểu cảm trên gương mặt anh khi nghe mấy tiếng dọa; rằng bố ráp từ sân bay để dõi theo mấy tay của chế độ ngày nào sợ những đứa con chẳng lai vẫn còn mỉa mai và tìm cách phá hoại. Nói với anh. Việt Nam mình vậy, cuộc sống đã có bước chuyển dòng: khấm khá, suy đồi và băng hoại nhưng chẳng ai dại để phá vỡ hòa bình. Ở một buổi nó mặc chiếc áo dài mẹ đặt thêu hình phượng, vén bức mèn cũng ngân ngấn nước như ai dẫu dặn thầm không để xúc động sợ những trò nghẹo trêu.
Nó ở với anh.
Đếm từng ngày. Từ đêm nồng say sau khi trút bỏ áo cô dâu, nằm đâu đó trong căng phòng căng thẳng với tiếng phụ huynh nhỏ nhẹ ở ngoài hiên nhà sợ đôi trẻ thức giấc bởi tiếng gà gáy to, mấy đứa nhỏ vẫn còn lâng lâng cảm xúc cùng út nhỏ với trò chú rễ, cô dâu.
Thấy cuộc sống bắt đầu đã ở một khúc quanh. Từ lúc có anh.
Trên một điểm dừng ở giữa lưng chừng đất nước; nơi nó đã từng qua, giờ khác lạ vì nó biết là đã có anh và rồi sau một tuần trôi nhẹ tênh theo đúng kiểu thõa giấc mơ là đợi chờ. Nó biết & nó sẽ chờ anh.
 photo Favimcom-36213_zps64d638a2.jpg 
Mặc. Webcam chỉ thấy hình, nghe tiếng; tưởng tượng đâu đó mùi da thịt vẫn còn ở quanh đây chẳng trái múi giờ hay cách xa địa lý; trông chiếc mền ấp ủ ấm êm, nó tự thêm vào đấy dặn dò rằng hơi ấm sẽ chẳng bay theo ngày tháng. Tiếng lòng sẽ vọng lại ngoài màn hình chỉ nghe tiếng, thấy hình ở mấy trận cười ngặt nghẽo hay mấy mẹo để giúp người không quên. Học quài.
Mặc. Ở mấy dặm đường bay, người đi như lạc lối, cứ thế ngày tháng trôi, nó thôi không than thở vì lỡ dặn lòng mình, sống thôi không ngược đãi từ chính bản thân mình. Ở mấy chặng đường đi, tìm những vùng đất mới, khám phá mấy trò vui để nổi buồn kia lặng bớt, mấy tiếng nói xì xằm cũng sẽ bớt xằm xì dù chỉ là ở mấy chặng đi, rồi khi về lại ở một đất Sài thành, quẩn quanh mấy con phố, đêm cũng phải về nằm, quẩn quanh tìm hơi ấm, tự thêm những dặn dò rằng hơi ấm sẽ ở đây chẳng bay đi đâu cả. Yêu thương đó vẫn còn đây. Nhắc mãi.
 photo 1346731909398245_574_574_zpsb9bd6fcd.jpg 
Nó qua với anh.
Đếm từng ngày bằng những trang nhật ký khi bắt đầu cuộc sống mới để bớt thấy mình chơi vơi; public lên vài status để cho mấy đứa trẻ nhà bớt nao nao sợ mất út, để hai người nó yêu bạc đầu cũng sẽ bớt nôn nao, chạnh lòng: không biết giờ con út sống sao!? Chao đảo. Với mấy sự đổi thay, gồng mình lên thích ứng, đếm ngày bỏ quên tháng, sợ quá chậm quá lâu. Từ đâu trong trí óc đào bới một cơn thèm.
Cơn thèm của xa xưa khi vẫn là con gái, sau đó biết yêu anh, cơn thèm vẫn thôi thúc.
Nghe ai nói: " Không được làm mẹ là mất mác lớn nhất của người con gái". Đọc ngang, lượt bỏ tất cả sự nặng nề để cảm xúc buông trôi, rồi tìm kiếm trong cuộc sống ngắn ngủi này: hạnh phúc ở nơi đâu?
"Trẻ con như một hobbies, điều cần vẫn là hạnh phúc" Tự dặn mình như thế, lúc khắc khoải nhớ anh, để khi nằm bên cạnh; cảm xúc vẫn chưa nguôi dù ngược xuôi đây đó, học những điều mới mẻ, thậm chí nhiều khi nghĩ có thể vươn đến những tầm cao. Đàn ông có thể làm được thì phụ nữ tại sao không? Cứ thế để suy nghĩ ngược dòng cảm xúc. Nhìn đồng hồ: 2h sáng ở Cali. Anh bảo: ngủ đi em. Nó cười: chắc là vẫn chưa quen.
 photo 391138_10150416033136872_58180901871_8840209_717787153_n_zps0c9b7684.jpg ...
Lật ra cuốn nhật ký, ngồi cậm cụi ở đèn đêm.
...
Rồi một ngày chắt chiu từng kỷ niệm, nó biết rằng bản thân vẫn còn đấy nổi khát khao và với tất cả những điều làm trong cuộc sống chỉ để chứng tỏ một điều là nó phải ngưng ngược đãi bản thân như tham gia một trào lưu làm đau đớn chính con tim mình.
Những cung đường xa lạ, đã đến, biết rồi đi chỉ khi nào trở lại mới nghĩ đấy thân quen. Trong cuộc sống của anh, nó ở ngưởng lưng chừng dang dở vẫn từng ngày không thôi ngược đãi bản thân vì...thiếu trung thực với con tim.
Vì từng nghĩ tình yêu cần sự quảng đại để mỗi ngày ta lại tha thứ cho nhau.
Nó vẫn nghĩ tình yêu cần chia sẻ nên rất nhiều lần nó cảm thấy đắng cay vì nhận ra đâu đấy ở người đối diện vẫn chưa tìm thấy được điểm chung. Có phải là nó đang tự vẽ một đường ngang để tìm ra giao điểm?
Vì thiết nghĩ tình yêu là vĩ đại nên đã đôi lần lạc lõng với đơn côi trong hình hài đối lập với suy tư.
Đó là ngày mấy nhận thức vĩ đại trở nên đơn giản, vì tình yêu vốn không cần sự lớn lao chỉ cần quay lại ở mấy chuyện bình thường.
Nó cần một ai đó để yêu thương. Nó có anh. Chưa đủ!? Nó cần một ai đó nhận yêu thương từ mình. Đầy đủ.
...
Nó thả đứa trẻ trở lại lòng người mẹ để mân mê bầu sửa đang căng. Quay lại nhìn anh cười rạng rỡ. Nắng Cali đẹp quá...!
(Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Hai, 18 tháng 11, 2013

[Story] Nhà - Home

Sài Gòn bất chợt đổ mưa. Mưa rào.
photo 13125014f2ca2d84c081.jpg
Nó rẽ nhanh vào quán. Vô thức. Tim nó đột nhiên nhói lên một chút khi nhìn lại, nó ghé vào quán Hôm Qua.
Quán vẫn như cũ, cánh cửa gỗ nổi những đường gân như người đàn ông từng trãi qua nhiều sương gió, đứng đó chắn một lối vào, cảm giác chở che những thứ bên trong, vẫn tiếng chuông leng keng báo hiệu có khách vào quen thuộc. Thanh âm đong đầy.
Quán chẳng có gì đổi thay nhiều, vẫn giữ nguyên khung bê tông lộng kiếng. Quán nằm thấp hơn mặt đường, người ngồi bên trong cảm giác như ngồi bên dưới sân khấu thưởng thức một màn trình diễn của người xe qua lại trên cung đường một chiều. Quán giữ lại những cây cột để lộ xương bằng thẻ xếp chồng một cách của chủ ý, đã được sơn lên thêm một lớp nước của thời gian và đấy cũng là ấn tượng mà nó thích thú ngay lần đầu tiên bước vào quán Hôm Qua, thấy mình như quay trở lại gian nhà cũ với những kỷ niệm ấu thơ thiếu thốn nhưng sẽ không bao giờ quên được cho đến tận khi nó nhắm mắt lìa đời. Rệu rã. Những chiếc ghế salon cũ vừa được bọc lại một màu be, kết hợp với chiếc bàn gỗ lên nước trong không gian nhỏ, các chiếc ghế như chen lấn nhau từng chút một để tạo đường đi.
Lửng thửng. Tìm cho mình một góc khuất cạnh cửa sổ nhìn ra đường như những lần đến trước, nói là những lần đến trước nếu tính lần gần nhất chắc cũng đã gần năm năm. Vội vàng. Lau vài giọt mưa còn đọng trên tóc, gọi một ly nước như mọi khi sau khi đáp lại nụ cười của chủ quan khi nhận ra khách quen. Nó rút một điếu, rít, thả với hy vọng tìm một chút hơi ấm ở quán Hôm Qua.
photo 13125014f2c9dc8b5aab.jpg
Thời gian như trôi chậm lại cùng một bản nhạc country, sân khấu bên ngoài kính nhường chổ cho sân khấu của show diễn ngày hôm qua. Một cặp trai gái ngồi nói với nhau về những câu chuyện vô thưởng, vô phạt về một cuộc sống của ngày mai.
Nó và anh. Ngồi đấy. Anh mặc chiếc áo sơ mi ca rô, đen đỏ xen nhau như ô bàn cờ, cùng chiếc quần jean được mài mòn nhiều chổ, đỉnh giày anh da vẫn còn đọng lại những giọt mưa đang lan toã như thử thách sự chịu đựng và bướng bỉnh của anh.
Nó và anh. Ngồi đấy. Nói hoài không biết chán trong cái tuổi trẻ chỉ biết rong chơi trên những cung đường mặc kệ nắng mưa, nó thích nhất ngồi phía sau anh đi qua tất cả những ngã đường, đi đâu cũng được, miễn là được ngồi phía sau anh, đan những ngón tay trước bụng anh để hơi ấm lan dần và mùi của cơ thể anh hoà với mùi nước hoa lan toả qua sóng mũi nó. Ngất say. Chỉ vậy thôi là đủ.
photo 13125014f2c9d8f524e3.jpg
Tự hỏi. Không biết bây giờ anh ra sao kể từ lần liên lạc cuối, nó chỉ có thể nghe giọng anh ở đầu kia vang lại, giọng cứng rắn và vô hồn đối kháng với giọng nó trịch thượng và dửng dưng. Chia tay vì ngày mai không bao giờ đến với hai giấc mơ ngược chiều. Anh thích tìm một sự thay đổi, mang tính chất bộc phá và chén ghét sự nhàm chán của những gì ổn định, giản đơn và lặng lẻ trôi đi.
Nó và anh. Ngồi đấy. Trong ngày cũ, nó nắm lấy tay anh, mân mê từng đường gân xanh chạy dọc lấy từng lóng xương như chỉ máu chạy khắp nơi trên cơ thể rồi về tim nuôi sống trong tiếng nhạc đồng quê xưa cũ mà nó chẳng biết đến tên. Tự dưng. Thèm. Mân mê những đường gân cũ trong tiếng nhạc đồng quê, bên ngoài mưa bắn vào kính chảy từng dòng như đang khóc.
photo 13125014f2c9d7af178a.jpg
Leng keng. Tiếng chuông báo hiệu có khách vào. Người đàn ông trong chiếc thun cổ tim màu xanh của biển cả, bị nước thấm bó sát vào cơ thể đang chảy xệ theo đúng tuổi đời, bên dưới chiếc quần jean xanh đậm bạc màu được mài mòn, khập khiễng với đôi dép chẳng ăn nhập vào đâu đang cúi đầu phũi nước một cách bất lực trên chiếc áo mình. Chiếc áo như bọc gió cứ bay lên rồi cứng đầu bám chặt lại khuôn ngực kia. Hững hờ. 
photo 13125014f2c9d6a6fa24.jpg
Tim nó lại nhói lên một lần nữa khi phát hiện người đó là anh. Nó buột miệng gọi tên anh, trong không gian của quán, tất cả như quay đầu nhìn lại vì có tiếng gọi phá vỡ không gian, chen ngang giọng của người ca sỹ đang đi vào những nốt cao.
Thẩn thờ. Anh nhìn nó nở một nụ cười méo mó, tươi và gượng gạo.
photo 13125014f2c9ce704ce4.jpg
Anh thay đổi nhiều quá! Mém chút em không nhận ra anh nếu không có chiếc quần jean rách này. Nó cười chọc ghẹo. Thật sự anh khác quá, người con trai của những phá cách từ trong tính cách đến ăn mặc bên ngoài, luôn thay đổi theo từng mùa và chạy theo một gu ăn mặc kỳ quái với tiêu chí khá khắt khe – kết hợp giửa mốt hiện tại & tạo sự khác biệt của riêng mình để làm sao vẫn giử được sự lịch lãm. 
Ngoại hình là một lợi thế ngoài việc có một cái đầu biết suy nghĩ. Đó là cách anh từng chia sẻ với nó.
Nó với anh. Ngồi đấy. Đối diện nhau. Không còn là những câu chuyện vô thưởng, vô phạt mà sau nhưng lời hỏi thăm khách sáo ban đầu cần có, câu chuyện xoay vòng quanh về những đứa trẻ. Nó và anh. Mỗi người đều đã có một mái ấm riêng.
photo 13125014f2c9c5fa856d.jpg
Nó nghe anh nói không mệt mõi về những câu chuyện của con mình, mái ấm của anh. Bất chợt, lòng nó dội lên vài đợt sóng gì đấy lẻ loi khi nó phát hiện trong cùng một chủ đề, câu chuyện của nó khác anh, nhiều và rất nhiều. Mái ấm của riêng nó chỉ có nó và đứa con gái. Không giống anh.
Nó nghe anh. Nó thấy sân khấu không còn của ngày hôm qua với hai con người trẻ ngông nghênh trong những câu chuyện kể. Nó thấy thấp thoáng một buổi cơm nhà, có tiếng cười và tiếng cãi vã trong tình yêu dành cho đứa con mình rồi phá lên cười vì một hành động của trẻ thơ ngô nghê. Nó thấy mình nở một nụ cười thật tươi với những giọt mồ hôi còn đọng lại sau khi chuẩn bị một bửa cơm nhà trong ngọn đèn vàng ấm áp.
Anh ngồi trước nó, mái tóc lỗ chỗ không phải được cố tình cắt để so le mà mái tóc đó đã lâu rồi chưa lần mò đến với chỗ người thợ cắt kia. Nước da đã nhuộm nắng, ram rám với vài chỗ bị nắng thâm nhập vào sâu tạo thành một màu xám đậm hơn những chỗ khác như một bức tranh pha màu cần tạo những phần nắng chiếu qua đậm, nhạt.
Đôi mắt cũ đã hằn lên những vết thâm như người trang điểm cố tình tạo điểm nhấn, khiến nó như rơi vào trong một hố sâu không đáy trong đôi đồng tử trong vắt kia khi đôi môi vẫn luôn liên tục cử động làm làn nước thấm ướt đã bốc hơi tự khi nào, chỉ còn để lại vài mảng bong tróc như tường bê vừa cạo.
Nó cười trừ trong tiếng nói anh, đưa ly nước lên làm một hơi để cho cơ thể đang bị cháy khát cần tỉnh táo trước anh, trước những đường gân xanh giờ rõ ràng hơn bao giờ hết dưới làn da bị nắng rang lên nâu sậm. Thấy người đàn ông trước nó giờ đây có nhiều đổi thay.
photo 600x326-57822_mua_-_bao_hung_3163.jpg
Nó như một người viết kịch bản bắt đầu lên những phân đoạn về cuộc sống anh. Một trong những phân đoạn về cuộc sống, anh phải qua nhiều mưa, nắng làm cho bề ngoài của anh nặng và dày hơn vẻ trong khuôn hình của tuổi đời, và gắn lên vai anh thêm vài trách nhiệm sống để nó thấp hơn và vươn rộng ra hơn như tường rào che chắn một lối vào.
Một trong những phân đoạn, anh sẽ nở nụ cười rạng rỡ khi biết mình được làm cha và dáng vẻ anh thất thiểu đi lại trong đêm, hạnh phúc vì chờ đợi một tình yêu mới – con anh. Nụ cười anh sẽ rạng rỡ hơn tất cả những nụ cười rạng rỡ mà nó từng thấy, nụ cười lấp lánh như sương đêm bắt nắng toả ánh sáng pha lê khi chưa bắt nắng.
…nhiều, nhiều phân đoạn nữa, nụ cười anh xuất hiện không có điểm dừng trong nếp nhà đã rộn rã tiếng của trẻ thơ.  
Nó thôi không nhìn anh nữa, bỏ tầm nhìn về sân khấu bên ngoài lớp kính. Lặng im. Anh rút thuốc, đốt điếu đầu tiên, cùng nó nhìn những hạt mưa bắn vào lớp kính chảy thành dòng như đang khóc hay đang cười. Không biết nữa.
photo 13125014f2c9be484848.jpg
Quán Hôm Qua, đón chào hai vị khách cũ, ngồi ở một góc xưa. Lặng lẽ.
Quán Hôm Qua. Leng Keng. Tiếng chuông vang lên không phải để đón chào một vị khách mới mà chào tạm biệt một người khác cũ vừa đi.
Nó đứng lên, bước qua, ướm vào chỗ anh ngồi. Lặng lẽ. Lắng nghe một bản country của một người ca sĩ đến giờ vẫn chưa biết tên.
Sài gòn thấy rộng vậy mà sao ngõ vắng lại quanh co!?

( Ảnh: Sưu Tầm)
***
Saigon suddenly poured rain. Drizzling rain.

It hastily entered the café. Unconsciously. Its heart suddenly tightened a bit as it looked back, entering the Yesterday Café.
The café was still the same, the wooden door showing lines like a man who had experienced many hardships, standing there blocking an entrance, giving the feeling of sheltering what was inside, the familiar sound of the bell still ringing, signaling the arrival of a familiar guest. The atmosphere was lively.
The café hadn't changed much, still maintaining the frame of exposed concrete. The café sat lower than the street level, and those sitting inside felt like they were under a stage enjoying a performance of passing vehicles on the one-way street. The café retained the columns, revealing bones covered with stacked tags, intentionally painted with a layer of the water of time, and that was the impression it found fascinating the first time it stepped into the Yesterday Café, feeling like it was returning to an old house with childhood memories, though lacking but unforgettable until the end of its life. Nostalgic. The old salon chairs were reupholstered in beige, and with the wooden table glistening in the small space, the chairs seemed to be crowding each other bit by bit to create a path.
Airy. It found a secluded corner near the window overlooking the street, like the times before, or the times it considered recent, which was probably almost five years ago. Hurriedly. Wiping off a few raindrops still lingering on its hair, ordering a drink as usual after responding to the owner's smile upon recognizing a familiar customer. It took out a cigarette, lit it, and exhaled, hoping to find some warmth at the Yesterday Café.

Time seemed to slow down along with a country song, the stage outside giving way to the stage of yesterday's show. A couple sat talking about meaningless stories, a life of tomorrow.

It and him. Sitting there. He wore a checkered shirt, red and black interweaving like a chessboard, with worn-out jeans in many places, and his leather shoes still retained the raindrops that spread like a challenge to his endurance and stubbornness.
It and him. Talking endlessly in the age of youth, only knowing to wander on the roads regardless of rain or shine. It loved most sitting behind him, passing through all the intersections, going anywhere, as long as it could sit behind him, fingers intertwined in front of his stomach to let warmth gradually spread, and the scent of his body blended with the fragrance of cologne wafting through its nostrils. Intoxicated. That was enough.

Wondering. It didn't know how he was now since the last contact, it could only hear his voice echoing from the other end, a rigid and soulless voice in contrast to its refined and hesitant tone. Parting because tomorrow would never come to two dreams reversed. He liked to seek change, with a rebellious nature and a hatred of the boredom of stability, simplicity, and silently drifting away.
It and him. Sitting there. In the old days, it held his hand, fascinated by the green veins running along each bone like blood vessels running all over the body and returning to the heart, nurtured in the sound of old country music whose name it didn't even know. Suddenly. Longing. Fascinated by the old veins in the country music, rain beating on the window outside flowing like tears.

Clang clang. The bell signaled the arrival of a guest. A man in a blue heart-shaped T-shirt, soaked by the rain, stuck to his body, was dripping helplessly on his clothes. The shirt clung to his chest stubbornly. Shaky.

Its heart ached again when it discovered that the person was him. It called his name, in the café's space, everyone seemed to turn back because the calling voice broke the atmosphere, overlapping with the singer's voice entering the high notes.
Stunned. He looked at it with a twisted, fresh, and awkward smile.

You've changed a lot! Almost didn't recognize you without these ripped jeans. It teased. Seriously, you're so different, the guy of innovations from personality to dressing, always changing with each season and pursuing a quirky fashion with strict criteria – combining current trends with his own distinctive style to maintain elegance. Appearance is an advantage besides having a thinking brain. That's how he used to share with it.
It and him. Sitting there. Facing each other. No longer the trivial stories that initially needed to be asked, the story revolved around their children. It and him. Each had a warm home.

It listened to him tirelessly talking about his child's stories, his home. Suddenly, its heart surged with some inexplicable waves when it realized that, in the same topic, its story was different from his, many and very different. Its home only had it and the daughter. Not like him.
It listened to him. It saw the stage was no longer of yesterday with two arrogant young people in the storytelling. It faintly saw a family dinner, laughter and arguments in the love for the child, then bursting into laughter at some mischievous act of the innocent child. It saw itself smiling brightly with the sweat still lingering after preparing a home-cooked meal in the warm glow of the yellow light.

He sat in front of it, his hair not intentionally cut for comparison but rather long untouched by that barber. The skin had tanned, with a few places where the sun had penetrated deeper, creating a darker gray than other places, like a painting that needs shading to create areas where the sun shines through intensely or faintly.
The old eyes had etched some wrinkles like deliberately applied makeup to create accents, making it seem like falling into a deep, bottomless pit in those pupils, while the lips constantly moved, making the wetness under the eyes disappear at some point, leaving behind a few peeling patches like a freshly scraped wall.
It laughed in his words, lifting the glass to take a sip to make the body that was thirsty wake up before him, in front of the green veins now clearer than ever under the sun-darkened skin. Seeing the man in front of it now changed.

It was like a scriptwriter starting to write segments about his life. One of the segments of his life, he had gone through many rains, sunshine making the surface of him heavier and thicker in the shape of life, and additional responsibilities attached to his shoulders to make it lower and broader like a fence blocking an entrance.
In one of the segments, he would smile brightly when he knew he was going to be a father, and his figure would wander through the night, happy to await a new love – his child. His smile would be brighter than all the bright smiles it had ever seen, sparkling like night dew catching sunlight through crystal light before catching the sun.
...many, many more segments, his smile appeared without a stopping point in the bustling noise of childhood. It stopped looking at him, looking beyond to the stage outside the glass. Silent. He pulled out a cigarette, lit the first one, both of them looking at the raindrops hitting the glass, flowing like they were crying or laughing. No longer knowing.

Yesterday Café, welcoming two old guests sitting in an old corner. Quietly.
Yesterday Café. Clang Clang. The bell rang not to welcome a new guest but to bid farewell to someone who had just left.
It stood up, walked over, leaned where he sat. Silently. Listening to a country song by a singer whose name it still didn't know.
Saigon seemed so vast, why were the alleys deserted and winding?

Thứ Sáu, 26 tháng 4, 2013

Một kẻ chẳng còn thích đợi chờ...Nằm mơ


Nó. Đứa con gái bình thường, trãi qua một cuộc sống bình thường chỉ thấy mình hơi khác thường khi nằm mơ.
photo happy_bench_monday_e2_80_94peoz_e2_80_94_2837_29_1819076057.jpg










Mười tuổi. Nằm mơ. Thấy một ngày được lớn lên với những dỗi hờn vứt bỏ, thay vào đó có những đặc quyền dành riêng cho người lớn. Không sợ ngồi một góc nào đó để rồi tỉ tê, thèm khát một ai đó tiến đến vỗ về. Không sợ phải phạm những lỗi mà không hề biết rằng đấy có phải lỗi không, vì mấy lần thấy người lớn cũng làm điều mà họ cho rằng là lỗi ấy. Không hiểu. Một thằng nhóc kế bên nhà, cứ ngồi cạnh nó mỗi lần thút thít ngoài bậc thềm cũng nói thế. Làm người lớn thích thật.
photo 1346731917103962_574_574.jpg
Mười lăm tuổi. Nằm mơ. Thấy một người nào đó rất lạ và khác xa với những con người bình thường, một chút gì đấy bềnh bồng và sóng sánh như giọt nước nhiều màu trong một ly đá bắt nắng pha lê gặp đâu đó. Rất lạ. Thấy ở một người nào đó là anh chàng học ở lớp trên. Một cái nhìn vừa đủ, một nét mặt lạnh lùng trên gương mặt đủ tầm điển trai, không cần phải quá sắc sảo như những diễn viên điện ảnh, chỉ biết rằng cái nhìn ấy, nét mặt ấy làm cho giấc mơ thêm ngọt ngào. Thấy đâu đó có một bãi cỏ xanh, uống quanh ngọn đồi với gió thổi vi vu, bên trên ấy có nó và anh ngồi đấy để gió lướt qua tung bay vài làn tóc, thổi mất vài vạt áo rồi cười với nắng. Khó hiểu. Thằng nhóc kế bên nhà không còn lót tót theo đuôi khi nghe nó kể về những cảm xúc đó, có thứ gì thằng nhóc dấu vội sau lần kể đầu tiên. Làm người lạnh lùng thích thật.
photo 1345186011460982_574_574.jpg
Mười tám tuổi. Nằm mơ. Thấy một bờ bến lạ, rất xa xôi, không giống như nơi có chiếc nôi nuôi nó lớn khôn với con đường ấu thơ quẩn quanh hơi thở của những người xung quanh, quen mặt đến độ chỉ cần nghe thở thôi đã biết đấy là ai mà chẳng cần nhìn. Thấy linh tính mình không còn nhạy với những thứ thân quen, giác quan đã bị bào mòn. Tự dưng. Thấy khát khao về một bờ bến lạ, rất xa xôi. Ở một chốn náo nhiệt, rất nhiều người ra vào trên những cung đường không biết hết, cứ ngờ ngờ, cứ sờ sợ, đến thinh thích. Hiểu tìm. Thằng nhóc kế bên nhà bỏ đi đâu mất biệt vào ngày nó từ giã làng. Nghe đâu sau đấy có lần thằng nhóc tìm đến với bờ bến lạ, chỉ để được cùng về trên một chuyến xe. Bất ngờ. Nó đã về trên một chuyến xe khác. Vô duyên. Làm người thích thật khó
photo 82781350056b79a476d.jpg
Hai lăm tuổi. Nằm mơ. Thấy bóng dáng một tấm lưng, không phải lưng trần nắng dội, chẳng phải khét nắng đồng chua, chỉ có gió lùa thoảng chút hương bay giửa một tòa nhà vút cao, tưởng đâu chọc trời. Huênh hoang. Ngồi bên tấm lưng ấy, nhấm nháp một chút đắng để ngắm nghía phố phường từ một ánh nhìn xa trông. Luận, đàm. Chuyện người tối qua trong một góc quán đang thả hồn theo tiếng nhạc nốc rượu như một kẻ sành đời lại là một dân chơi nửa mùa, chuyện phố có một quán bar mới ngập ánh đèn lên với vài ba bản nhạc thịnh hành khiến người ngất ngây, không có chuyện thằng nhóc kế bên nhà giờ để nắng hơ lưng, giác mặt cho một gia đình nhỏ với vài câu chuyện về đứa trẻ bi bô khi bố về. Đáng yêu. Làm người chờ chẳng dễ.
photo 82781350056ba873f1b.jpg
Hai mươi chín tuổi. Nằm mơ. Thấy bóng dáng huênh hoang đứng quay lưng về phía nó giữa đèn đêm lóe sáng những ánh tím, đỏ, xanh, vàng, lục... Ngợp. Mặt trời chói chang, khi quen ánh sáng thì bóng dáng ấy đã không còn. Mình nó với gối chăn đã bay gần hết mùi mồ hôi. Lẫn khuất. Trong đầu nó vẫn nghe lời mình khá rõ: anh không phải là bờ vai em tìm, chia tay anh nhé. Đừng hỏi. Điều gì đang thay đổi. Nó không biết tìm ra đâu câu trả lời sau từng ấy ái ân, ân ái với giường chiếu nhiều hơn những yêu thương. Đong đầy. Thấy.
Mười tuổi. Từng mơ. Làm người lớn. Bậc thềm đã rong rêu.
Mười lăm tuổi. Từng mơ. Làm người lạnh lùng. Trang vở đã úa vàng.
Mười tám tuổi. Từng mơ. Làm người thích. Sỏi đá đã quên tên.
Hai lăm tuổi. Từng mơ. Làm người chờ. Thằng nhóc đã không còn.
Hai mươi chín tuổi. Thức giấc. Tự hỏi. Cái nó đang tìm là gì và đang ở đâu? Có đợi chờ một người đã lớn. Lạnh lùng. Yêu thích. Một kẻ chẳng còn thích đợi chờ… Nằm mơ. 
( Ảnh: Sưu Tầm)
***
She. A normal girl, living a normal life, only feeling a bit different when dreaming.

At ten. Dreaming. Seeing a day of growing up with tantrums thrown away, replaced by privileges reserved for adults. No fear of sitting somewhere and, in a daze, longing for someone to come and comfort. No fear of making mistakes without knowing if they are truly mistakes, for adults seem to do things they consider mistakes. Incomprehension. The boy next door, who used to sit next to her and mutter those words every time he climbed the stairs, now speaks as if he enjoys being an adult.

At fifteen. Dreaming. Seeing someone very strange and different from ordinary people, a bit buoyant and shimmering like drops of multicolored water in a crystal glass catching the sun somewhere. Very strange. Seeing that someone is the guy in the class above. A glance just enough, a cold expression on a sufficiently handsome face, not too refined like movie actors. Just knowing that look, that face adds sweetness to the dream. Somewhere, there is a green meadow, encircling a hill with the wind blowing gently, and there they are, sitting as the wind lifts a few strands of hair, blows away some fabric, and laughs at the sun. Hard to understand. The boy next door no longer follows her after hearing her recount those feelings, something that the boy hides after the first telling. Being an indifferent person seems to be truly enjoyable.

At eighteen. Dreaming. Seeing an unfamiliar shore, very distant, unlike the place with a cradle that raised her into an adult, with childhood roads circling the breath of those around, so familiar that just hearing a breath is enough to know who it is without looking. Feeling her instincts are no longer sensitive to familiar things; the senses have been eroded. Suddenly. Feeling a desire for an unfamiliar shore, very distant. In a bustling place, many people enter and exit on unknown paths, hesitating, hesitating, hesitating. Seeking understanding. The boy next door disappeared the day she left the village. It is said that later the boy went to the unfamiliar shore, just to return on a different journey. Unexpected. She returned on another bus. Inappropriate. Being a person is tough.

At twenty-nine. Dreaming. Seeing the silhouette of a back, not a bare back under the sun, not a sunburned back in a sour field, just the wind occasionally wafting a fragrance amidst a tall building, seemingly piercing the sky. Peculiar. Sitting next to that back, sipping a bit of bitterness to contemplate the streets from a distant view. Discussing, chatting. The story of someone last night in a corner of a pub, wandering with the music like a seasoned person, is now a half-season player; the story of a new bar in the city with flashing lights and a few popular songs that make people swoon. No longer the boy next door, now basking in the sun, indifferent, with a face for a small family and some stories about the child giggling when dad returns. Lovely. Being a person waiting is not easy.

At twenty-nine. Dreaming. Seeing a hazy figure standing with its back turned towards her amidst the brightly lit colors of violet, red, green, yellow, green... Overwhelmed. The sun is glaring, and when accustomed to the light, that figure is no longer there. She and her pillow have nearly lost the scent of sweat. Mixed. In her head, she still hears her voice quite clearly: "You are not the shoulder I seek; let's break up. Don't ask." What is changing? She does not know the answer to what she is seeking after all those affections, more affection with the bed than with love. Packed. Seeing.

At ten. Once dreamed. Being an adult. The threshold has grown moss.

At fifteen. Once dreamed. Being a cold person. The notebooks have turned yellow.

At eighteen. Once dreamed. Being a liked person. The stones have forgotten their names.

At twenty-nine. Once dreamed. Being a person who waits. The boy is no longer there.

At twenty-nine. Awakening. Self-questioning. What is she searching for, and where is it? Is she waiting for someone who has grown up, is indifferent, and likes? A person who no longer likes waiting... She dreams.

Thứ Bảy, 13 tháng 4, 2013

Người về xây tổ ấm!

Từ miền Trung thương nhớ.
Photobucket
Nó bước ra đứng giữa đường. Phố Huế. Trời vẫn còn chưa trút hết mọi giận hờn với con người lững lờ đi qua hờ hững không ngước nhìn, sót mấy kẻ buông vài câu cảm tháng qua cái nắng muốn cắt da, lèn thịt, chạy vào đến tận xương lúc ngày.
Trời như muốn nói rằng làm vậy cho hả hê, đỡ ức chế. Nó cũng là một kẻ hững hờ và buâng quơ vài câu trách trời nắng cháy. Nhưng ngay phút giây đường vắng thưa người, nó muốn nhận cái nắng ngày đốt cháy hồn đang bay thơ thẩn, vẫn còn chưa chịu về với thực tại trong chuỗi công tác dài ngày. Lang thang.
Ở một Huế mộng mơ. Buồn. Làm lòng người thêm tơ vương.
Vì những nỗi nhớ không nguôi đã chất chứa tận mười năm. Hò hẹn.
            Cùng con sóng vỗ bờ nhẹ ru như nắng sớm rớt vào trong lòng sương khuya còn đọng lá, với biển bờ yên ả của một Lăng Cô hoang sơ ẩn mình. Lộ dần. Phôi phai. Vì những bước chân qua ngày một nhiều.
Photobucket
            Với Lăng Cô trong lần gặp gỡ đầu qua cái chỉ tay của người phụ nữ đã xa cách đến hai mươi mấy năm, nó ngủ vùi chỉ xếch mắt lên rồi nhắm lại. Dại khờ. Với Lăng Cô giờ gặp lại qua cái chỉ tay một người bạn đồng hành, xốc mắt lên ngắm lại vẻ đẹp một thời mắt xếch khi lòng muốn theo sóng trôi tận đâu đấy khơi xa. Bặt tâm.
            Cùng con đường của những đêm hè, đong đầy tiếng ve trong thính giác với mùi dạ lý hương nhà ai ngan ngát đưa vào trong khứa giác, rồi cảm giác ngồi chập chờn hứng gió thả hồn bay lên với tiếng ghita và giọng ai hát một bài classic giữa một nội thành lất phất mưa bay.
Tâm trạng ngày ấy của một trẻ trai cô đơn lạc loài. Tâm trạng hôm nay của một trẻ trai đã có một mái nhà riêng mình. Khác xa. Lạc loài.
Photobucket
“Thương em anh cũng muốn vô – Sợ Truông nhà Hồ, sợ Phá Tam Giang”
            Cùng nhìn về phá tam giang. Hỏi. Bao nhiêu người nằm đây để lập đền thờ đầy rẫy nơi bến bãi này. Có những người chết trận, có những kẻ hận mang và có cả những người lang thang lạc giữa đời. Tự vẫn.
            Xác thân còn lậm lụy giữa đời. Mê thực.
Trên đời người trổ nhánh hoang vu
Trên ngày đi mọc cánh lá mù
Những tim đời đập lời hoang phế
Dưới mặt trời ngồi hát hôn mê
Người về xây tổ ấm
Photobucket
Nhắm mắt. Lối vụt ngắn lại, trở về với mãnh đất lập thân. Bước thấp cao. Hụt chân. Mấy lần. Trong cuộc sống mới. Đi ngang về tắt. Đi ngược về xuôi.
Lạc lối.
Về chính căn nhà của mình với hàng chục lối ra, ngỏ vào. Chục lần vào, chục lần ra. Chả giống nhau. Thấy lòng lành rơi rớt trên đan lạnh qua từng ngỏ hẻm, chừng ấy lần qua.
Lạc lối.
Trong con tim mù tịt về một cuộc sống mới có hai linh hồn và thể xác đang hòa nhau. Nó và em. Trao nhau tất cả những gì đã, còn và sẽ có. Một cuộc sống đủ đầy giữa tình yêu thương và vật chất. Thường tình.
Em nắm chặt tay nó đi vào một giấc ngủ chưa lành, khi trời còn giận hờn phả những luồng hơi nóng và vài cánh gián bay vòng vèo giữa đêm tìm cách len vào cơ thể. Giật mình. Một giấc mơ không trọn. Em nằm gọn trong vòng tay yêu. Bất lực. Chỉ có một bờ vai duy nhất, chỉ có một bàn tay duy nhất ghì chặt hồn em lại, sợ bay lạc vào cơn ác mộng giữa miền thiếu thốn riêng mang.
Trời tát vài bạt tay. Gương mặt nóng bừng. Hơi nóng từ mặt đất dọng lên thêm hơi cay từ men bia dọng lại. Một người chồng trẻ. Vật lộn với cuộc sống chưa đủ đầy cùng người vợ vừa mới gọi tên ngượng ngịu tròn đầy. Yêu thương.
Từng nghĩ. Mặc kệ tương lai nào chờ. Thiên đường rồi sẽ gọi tên. Cho một mái ấm - một căn phòng thuê với nhiều ngỏ ngách rối rắm khi ra. Rồi sẽ có lối vào một ngõ vắng xôn xao như khát khao bao ngày chờ đợi, không như những con đường người vắng lưa thưa ở cố đô. Dẫu rằng Huế vẫn đưa tay giữ lấy những mãnh hồn đang vất vưởng, ru hời. Một nổi cô đơn cần có trong cuộc sống vì người cần phải có những phút giây lắng lòng.
Photobucket
Bắt máy. Gọi em. Khi trời vẫn chưa hả hê, dẫu mồ hôi rịn đầy áo. Từ lâu. Luôn cảm nhận ở em điều khác biệt. Một giao thoa giữa hai hồn người. Em như bắt được hồn nó đang bay, ghì lại, viết vào đấy những nghĩ suy và cảm nhận của riêng mình về cuộc sống mới.
Thấy trời như không còn hờn dỗi phả hơi nóng cho hả hê, đỡ ức chế. Hồn quay về nhập xác. Thực tại. Người con gái xưng vợ gọi chồng. Không chối bỏ những giấc ngủ chưa lành, không chối bỏ những giấc mơ vẫn còn đang chấp nối nhiều đoạn, nhưng người con gái ấy nói: chỉ cần anh thôi. Cùng về xây tổ ấm.
Kiểm tra lại vé. Xem giờ bay. Ngày về. Trời đổ một cơn mưa. Bất chợt. Mát lòng.
( Ảnh: Sưu Tầm )
Bài viết liên quan: Người vận chuyển http://chienphan.blogspot.com/2013/04/nguoi-van-chuyen.html

Người Vận Chuyển

Nó ngồi sấp xếp lại các vật dụng của căn phòng tá túc, bổng nhớ đến người anh - người vận chuyển. Nếu so sánh với Jason Statham – transporter, cơ bắp anh có chỉ là sáu múi dồn vào một ch, không có những màn đánh nhau đẹp mắt cùng với những chiếc siêu xe, gia tài anh có là chiếc xe ba gác máy xuất xứ Trung Quốc được bán vào ào ạt sau những ngăn cấm xe ba gác không theo quy định lưu thông trên đường, một tấm lưng đầy mồ hôi với những kiện hàng và một người vợ ngồi nép một bên trên chiếc xe chất đầy hàng chở thuê. 
 photo images-4_zps29a10ad5.jpg

Nhớ. Lần đầu gặp anh, nói vài câu phát hiện hơi thở nồng nặc mùi cồn. Khó chịu. Suy diễn. Không biết với hơi cồn ấy, bao nhiêu kiện hàng được khiêng từ lầu xuống đất với còn bao nhiêu vật dụng lỉnh khỉnh bao quanh. Đăm ra cáu. Thế thôi. Hai anh em hì hục vác từng kiện hàng, hai ba cái tủ, vài vật dụng rớt rơi. Nhìn như kẻ vô tình. Nói cũ rồi bỏ đi. Đâu hay anh quay trở lại nhặt cho bằng hết, đặt lại lòng nó một câu: quyết không bỏ lại một món đồ. Nó nhìn anh nhặt đồ, thấy thẹn. Thẹn vì một thói quen nó vẫn chưa học được lại quên mất bài vỡ lòng khi bắt đầu kiếm được chút tiền, học đâu ra tính: cái gì thấy không cần thiết. Bỏ đi.


 photo tumblr_lk43i85crW1qdbbywo1_500.jpg 
Lâu ngày thành một thói quen. Đọc được đâu đó câu nói. Gieo thói quen, gặt tính cách. Gieo tính cách, gặt số phận. Học được đâu đây câu nói của thằng em. Khỏi gieo thì khỏi gặt. Nghe xong cười khì, ngẫm nghĩ lại thấy hay.

Nó chạy rong ruổi phía sau anh từ đường lớn đến hẻm nhỏ. Dè chừng. Ai biết đời mấy người tìm được chữ tin giữa phố thị Sài thành, Lý Thông thì ít Thạch Sanh thì nhiều, dẫu rằng cũng thấy chút gì đấy ở anh. Lòng lành. Thấy người vợ cứ ôm khư khư lấy những kiện hàng ngồi phía sau anh. Ngăn cách. Giữa những kiện hàng thấy sao tình dữ. Hỏi. Mới biết. Anh, chị sống ở Gò Vấp, ngày nào anh cũng phải làm vài chai mới thấy đời nguôi ngoai. Thăng trầm. Đời anh từng là chủ cả, vấp ngã do thế thời đổi thay, chủ một cơ sở đóng giày giờ ôm chiếc ba gác máy để đấp đổi qua ngày. Chán chê. Thôi nghĩ về quá khứ.

Nói về mấy đứa con anh. Tự hào. Nuôi được hai đứa con khôn lớn. Trong ánh mắt ấy vẫn thấy thiếu đi mấy phần ức nghẹn vì dường như thấy vẫn còn chưa đủ đầy, tròn vai. Nghẹn. Hơi men lại bay phía đầu xe.
Hì hục. Nó với anh vác đồ vào căn phòng tá túc vài chục m2, gọi là xây tổ ấm với gián bay, chuột chạy, nhiều khi làm bạn với tắc kè. Ấy vậy mà giờ xa lại nhớ, một điều gì đấy không rõ, phải lôi ra viết lại, sợ trí nhớ phôi phai.  

Hình ảnh ngồi nép của chị khiến nó liên tưởng đến tư thế tương tự ở người Vợ Nhặt trong Xóm Ngụ Cư của Kim Lân, một thời người chết như rơm rạ ấy. Giờ đây, người không còn chết như rơm rạ, vợ cũng chẳng dễ dàng nhặt ra, có phải thế chăng mà thiên hạ bá tánh cứ lên mạng, post face nhan nhản thở than ta cô đơn, tự kỷ, một mình. Ngắm lại. Thấy người phụ nữ ngồi nép giữa thời nay tội tình. Mông lung.
 photo user1208939_pic966137_1302713244.jpg 
Nhìn quanh. Khi ngồi lại giữa căn phòng tá túc, lại một lần phải di cư đến một căn phòng tá túc khác. Chợt nhớ đến anh - người vận chuyển, trên chiếc ba gác máy như một gã kiêu hùng ngồi trên ngựa sắt, ngẩng mặt nhìn đời với những kiện hàng và những con đường anh qua, cùng người phụ nữ ngồi nép phía sau, ôm lấy những kiện hàng lúc đi và ôm anh lúc về. Tình ngộ.
Đã đi qua nửa chặng đường cuộc sống, ngắm nhiều kẻ thăng trầm. Nhìn anh. Ngượng. Bởi thấy niềm tin vào cuộc sống ấy không vơi lại đầy dẫu có vài chén cay cuối ngày. Hỏi thẳng. Vì sao? Nói ngay. Không phải ôm ấp quá khứ ngủ vùi, mà chẳng qua chỉ tự thưởng cuối ngày cho vơi đi cực nhọc một ngày để tiếp tục cho ngày mai chiến đấu. Vì con. Thấy đời vẫn phơi phới. Lạ lùng. 
Ảnh: Sưu Tầm)
Bài viết liên quan: Người về xây tổ ấm http://chienphan.blogspot.com/2013/04/nguoi-ve-xay-to-am.html

Chủ Nhật, 17 tháng 3, 2013

Vì anh cần thấy em yêu đời

Em còn nhớ không!? Anh nhìn nó trong ánh mắt đắm say đầy tình, của bình minh vừa thức giấc, cỏ cây vẫn còn đang mộng những giấc mộng sương sớm với tình yêu cùng gió đêm. Vừa tàn.
photo 13125014f9e02c10326b.jpg
Nhớ gì anh!? Nó nhìn anh trong ánh mắt thiết tha lấm tấm những mãnh tình vụn vở, đã biết bao giờ nó thôi không còn nói tiếng yêu anh sau nhiều đêm lặng thầm không nói.
Thật sự thì cũng đã yêu anh từ rất lâu rồi, từ một lúc nào đó không rõ.
Trong một ngày nào đó có gió lướt ngang làn tóc. Đứa học trò ngày nào bước theo sau nói với nó vài câu tỏ tình cứ nhìn rồi lặng thinh mà thằng nhóc ấy cứ thương thầm trong trang vở với những vần thơ cứ thể gửi đi gửi lại trong những tiết học tàn. Ngày tháng đi ngang thấy mộng mơ chìm vào biển nhớ. Nó cười, thời buổi bây giờ sao có nhiều kẻ khờ yêu thế không biết.
photo tumblr_m72cxigIOG1r292xjo1_500.png
Đến với anh, bước qua thời sinh viên từ một tỉnh lẻ để đến với một giảng đường không quá chen chân cũng không là bước vội. Thấy đời mình sao thầm tội với những thứ vật chất thiếu đầy chỉ có một tình yêu từ một gã khờ là thôi không bao giờ thiếu với những bài thơ hay những lời nói gửi vào trong gió yêu thương.
Nó biết rằng những câu nói ấy không có tạo ra tiền và bù đắp cho những phần vật chất đủ đầy cứ thế mà sao thấy tình cứ chấp chới. Nghe những lời thơ ấy bay lên trong suốt giảng đường đại học. Tất cả và tất cả cứ thế lấp đầy ngày tháng sinh viên.
Bước chân ra khỏi giảng đường với những yêu thương từ những câu nói yêu nhiều đến quên mất rằng đã từng nghe những lời yêu từ đâu đó có chàng thi sĩ hay một doanh nhân nào đấy gửi vào lời yêu pha chút bạc tiền thấy phấn son vùi dập tâm hồn. Thấy con tim mình thôi không còn mềm yếu.
Rồi đâu đó có một lần đứa học trò với những lời yêu của ngày xưa gặp lại sau ngần ấy năm chia tay không có một mãnh tình vắt vai hay là đã qua tay bao nhiêu cô không biết!?  Nó cứ nhìn gã học trò này đấy sửng sờ với những thay đổi về trong cách nhìn cuộc sống, thôi không còn mộng mị, thôi không có những lời yêu chấp cánh bằng những vẫn thơ chỉ duy nhất một điều nó thấy gã vẫn khờ như ngày ấy khi nói tròn vành, rõ chữ: anh vẫn còn yêu em.
Nghe xong tiếng ấy nó thấy tim mình như bị ai xé nát. Tiếc thương. Hỏi. Em không còn con gái anh có còn yêu em không? Ánh mắt thách thức anh giữa đêm tàn khi đã là ngà chút hơi men có người con trai không còn khờ nữa dường như đã thức tỉnh giữa đêm đông. Nó nghe bàn bên tiếng nói xì xồ, tiếng cười ha hả không ra chuyện gì, nghe được cả vài tiếng chửi thề ở bàn kế bên kề cận.
photo tumblr_lz47to9Jtj1qjotwao1_500_large.jpg
Thứ đấy với anh không còn là quan trọng. Anh nói sau một tuần dài không gặp nó. Nó nhìn anh và thấy rằng gã khờ ấy vẫn còn ngốc nghếch như ngày xưa. Nó đưa lấy làn môi chạm lấy làn môi thâm sì như bờ ruộng hoang nức nẻ đã chờ quá lâu để thấm mềm làn môi, cứ trôi tuột. Nó và anh làm tình giữa ánh sáng và hạnh phúc vừa lên. Bình minh thức giấc.
Nó sẽ là người con gái hạnh phúc nhất thế gian này khi được lấy anh. Vì với nó, biết tìm đâu được gã khờ ngốc nghếch đợi chờ nó từng ấy năm giữa thời đại này, biết tìm đâu con tim của ngày xưa thổn thức giờ đây vẫn còn thức thổn vì một tiếng yêu. Dại khờ. Lòng vị tha. Tìm đâu ra ở một thằng đàn ông trong cuộc sống đầy câu nói thiết tha khi đã là của nhau.
Nó thấy mình tinh khôi trong màu áo trắng, chiếc voan trên đầu như che lại tất cả những gì hoen ố của ngày xưa. Lỗi lầm. Tất cả sẽ được anh giúp nó gột sạch đi, vứt đi sau khi bàn tay anh vén chiếc voan ấy trong ngày nó nhìn anh đắm say.
Nó ngồi dậy, tắm mình trong sương với nắng sớm vừa lên. Trinh nguyên. Đầu thai. Sống lại. Anh nằm bên vương đôi tay ôm lấy thân thể nó. Trinh nguyên. Đầu thai. Sống lại. Khi ngày đã lên.
photo 13125014ef844912555c.jpg
Cám ơn anh! Nó nhìn về sóng biển đang ướp nắng pha lê.
Tạm biệt em… Anh ôm nó chặt hơn.
Cám ơn anh…Nó thấy giọng mình nấc nhẹ, trũng mắt mộng sương…Em về lại với Sài Gòn đây. 
Hẹn ngày gặp lại em. Anh đan ngón tay xiết chặt, đầu gục vào vài em.
Giữa bãi biển của bình minh vừa thức. Trần truồng. 
( Ảnh: Sưu Tầm)
***

Honey, do you still remember!? I looked at it with eyes full of love, at dawn just waking up, the grass still dreaming of early morning mist with love and the night breeze. Just fading away.
What do you remember!? It looked at me with eyes passionately embracing the fragments of love, knowing that it stopped saying 'I love you' after many silent nights. Honestly, I have loved you for a very long time, from some unclear moment.
One day, the wind swept through our hair. A former classmate who used to silently follow me spoke a few words of confession, just looking and then falling silent. That boy secretly cherished those words in his notebook with verses that could be sent back and forth during dull classes. Passing by, I saw dreams sinking into memories. I laughed, in this era, how could there be so many foolish lovers, who knows?
Coming to you, stepping through the student days from a rural province to a not-too-crowded lecture hall, not in a hurry. Seeing my life silently confessing to material things, there is only one love from a naive guy, which is enough with poems or words sent into the loving wind. I know those words don't generate money and compensate for the lack of material parts, but the feeling still seems to persist. Listening to those poems flying in the university lecture hall, everything and everything filled the days of being a student.
Stepping out of the lecture hall with love from spoken words, from forgetting that I once heard words of love from a poet or a businessman who mixed love with a bit of money I felt the soul being overwhelmed. Feeling that my heart is no longer soft.
Then, one day, a former classmate with words of love from the past met again after so many years of parting. There was no squeezing hug or passing through many women; I don't know how many women he has been through!? It just looked at this former classmate in surprise, seeing changes in the way he looked at life. No more dreams, no more love expressed through verses, only one thing it noticed, he is still naive like in the past when he straightforwardly said, with clear words: 'I still love you.'
After hearing those words, it felt like its heart was torn apart. Regret. Question. As a man without innocence anymore, he seemed to have awakened in the middle of the night. It heard voices from the nearby table, a noisy laugh, and even a few curse words from the adjacent table.
That doesn't matter to me. You said after a long week without seeing me. It looked at you and realized that you, that naive guy, are still as foolish as before. It took your lips, touching the dark lips like the uncultivated fields that have waited too long to soften the lips, just drifting away. We made love in the light and happiness rose. Dawn woke up.
I will be the happiest girl in the world when I marry you. Because, for me, where to find such a naive guy waiting for me for so many years in this era? Where to find the heart of the past that still throbs now because of a word of love. Foolish and naive. Forgiving heart. Where to find such a man in a life full of passionate words when we already belong to each other?
It felt pure in the white dress, the veil on its head covering all the stains of the past. Mistakes. Everything will be wiped away by you, thrown away after your hands removed the veil on that day it looked at you, deeply captivated.
It got up, bathing in the mist with the early sun. Pure. Rebirth. Revive. You lay beside it, hands embracing its body. Pure. Rebirth. Revive. When the day has come.
Thank you! It looked at the waves bathing in crystal sunshine. Goodbye, my love... You hugged it tighter. Thank you... It heard its voice trembling slightly, the dreamy eyes dimming... I'm going back to Saigon.

Until we meet again. You clenched your fingers tightly, your head bowed to a few lines

. Amid the beach at dawn, bare.

https://doisales.com.vn/index.php/2024/01/29/vi-anh-can-thay-em-yeu-doi-for-i-need-to-see-you-love-life/

Thứ Năm, 3 tháng 1, 2013

ANH SẼ ĐƯA CON VỀ THƯA VỚI MÁ!

Anh sẽ dẫn con về lại quê mình. Qua một chiếc đò cơ hàn. Chòng chành sóng. Con sông xưa nào in bóng những hàng dừa ngập đầy nắng. Nơi tuổi thơ thèm khát. Chơi đùa. Sẽ in hình hai chiếc bóng cuộn vào nhau. Khác thường.
Bà con trong xóm ùa ra nhìn vào đôi trẻ, như từ lâu lắm rồi xóm nghèo không có. Một niềm vui. Pha sương muối. Ít cười. Người chỉ, kẻ trỏ rồi bàn tán xôn xao. Anh sẽ nở nụ cười tươi nhất nhìn con. Bẽn lẽn trốn tìm sau lưng anh. Vững vàng.
Anh sẽ dẫn con về lại với quê xưa. Cõng con chạy băng đồng, thả cánh diều bay cao, lên cao nhất giữa bầu trời mây bay có nhiều cánh diều đang lên. Ấm ức. Những đứa trẻ trong xóm bu quanh anh, hỏi anh và anh sẽ dạy cho chúng cách thả diều bay cao. Ước mơ.
Thi thố. Hái những trái dừa cao nhất. Trên thân dừa trơn tuột. Vài đứa nhóc cười khi thấy anh ngồ ngộ như nhái vượt tường. Tồi tội. Anh vã mồ hôi. Hụt hơi ngồi cùng con uống giọt nước dừa. Ngọt lịm tình. Nụ cười bỏ quên phố thị. Đi vào lòng con.

Bóng xuân đâu đó bên thềm ước mơ.
Photobucket

Con sẽ dẫn anh về lại với miền ký ức của con.
Nơi hàng dừa nghiêng mình soi bóng nước.  Lẻ loi. Vài con chuồn chuồn đạp nước. Bay trôi nhẹ nhàng. Có cô bé ngồi dựa cửa mơ màng trong đám khói bay giữa đồng. Khát vọng.
Nơi bếp nhà quyện khói. Mùi cá kho phảng phất mùi tiêu cay nồng. Xông mũi thòm thèm. Có cô bé ngồi học lóm trong ánh mắt trong veo. Mơ một ngày được như má. Nồng nàn những gia vị. Đầy quê.
Anh sẽ tát ao nào bắt cá với ba. Nó quẫy đuôi, chui sình trốn vội trong hơi lạnh cuối mùa. Ba sẽ vỗ vay anh khen hay đáo để, dân thị thành mà bắt cá ngon ơ. Anh cười. Tan cả đông lạnh. Ấm lòng.
Con sẽ thay má nấu cho anh nồi canh chua với cá, rau, cà. Mặn mà. Một dư vị đồng quê. Anh thích thế. Nói con vậy. Má à. Cả nhà cười rôm rã.
Má đừng lo
Anh đặc biệt. Không nhìn con bằng đôi mắt bụi trần. Chút phiêu bồng trong ánh mắt dọc ngang đời. Ngán ngẵm. Khác những đứa con trai trong xóm nhà mình. Vốn khổ. Chẳng muốn mang thêm một món nợ đời. Trả suốt kiếp. Chưa xong. Mang tội.
Anh đặc biệt. Không đến với con bằng đôi tay nâng đỡ. Chút bỡ ngỡ ban đầu thay bằng đôi tay khõa lấp. Một niềm đau. Không che đậy. Nhìn vào sự thật chứ không dối lòng, bằng bàn tay thương hại trong ánh mắt vơi đầy. Những người trước đây. Đến với con. Má à.
Anh đặc biệt. Không bỏ đi khi nhận sự phũ phàng. Từ trái tim mềm yếu, sợ tổn thương trong con. Một nhà tù. Tự xây. Khi nhiều lần bị xót thương. Phá phách. Tâm hồn. Anh ở lại trong trái tim con mất rồi. Dẫu thế nào thì má ơi…
Kiếm đâu được thương yêu. Má nói rồi khóc hoài. Mỗi lần nhìn chiếc xe lăn. Lặng đời.
Photobucket
Xin má đừng khóc và đừng lo vì con má có đôi chân tật nguyền.
Anh sẽ đưa con về thưa với má.
He will take your daughter back to our hometown. Across a sturdy ferry, braving the waves. The river, where long ago the shadows of coconut trees danced under the sun, was a place filled with childhood yearnings and playful adventures. It will imprint the image of two intertwined shadows, different from the usual.

The neighbors gather to watch the young couple, a rare sight in this poor neighborhood. A source of joy, mixed with a hint of salty mist. Few smiles. Some point, others nod and discuss animatedly. I will wear my brightest smile while looking at our child. Shyly, they will hide behind me, steadfast.

He will bring your mom's child back to the familiar homeland. Carrying them, we'll run through the fields, release kites to soar high, reaching the peak amidst the sky filled with flying kites. Warm and nostalgic. The children in the neighborhood will gather around, asking, and I will teach them how to fly kites high. Dreams.

Contest. We will pluck the highest coconuts. On the slippery trunk, a few kids laugh as they see me climbing over the wall like a mischievous cat. Awkward. I sweat profusely. Out of breath, sitting with our child, I'll share a sip of coconut water. Sweet and intimate, a smile forgetting the urban bustle, entering your mom's child's heart.

Somewhere, the shadow of spring on the threshold of dreams.

Your mom's child will guide him back to my realm of memories.
Where leaning coconut trees cast shadows on the water. Secluded. Some dragonflies kick the water, gently floating away. A girl is sitting against a door, lost in thought amidst the smoke in the field. Aspirations.

In the kitchen, smoke blends with the air. The smell of simmering fish sauce and spicy pepper wafts in. A tempting aroma. A girl sits quietly absorbed in her studies, her gaze clear. Dreaming of one day being like her mother. The rich flavors of home.

He will slap which pond to catch fish with Dad. They wriggle, hastily slipping away in the cold breeze of late season. Dad will pat his back, praising or teasing, that urban people can catch delicious fish. He laughs. Cold all over. Heartwarming.

Your child will cook a sour fish soup with Mom, with fish and vegetables. Savory. A rural flavor. He likes it that way. Saying so. Mother, everyone laughs heartily.

Mom, don't worry.
He is special. He won't look at our child with eyes full of dust. A bit of playfulness in the horizontal gaze of life. Disgusted. Different from the other boys in the neighborhood. Originally miserable. I don't want to burden life with another debt. Paying it off all my life. Still needs to be done. Guilty.

He is special. He won't approach our child with supporting hands. A bit of hesitation was initially replaced by clasping hands. A painful heart. Not hidden. Looking at the truth without deceiving, with compassionate hands in the eyes filled with tears. Those who came before. Coming to our child. Mother.

He is special. He won't leave when faced with rejection. From a soft and vulnerable heart, fearing to be hurt by our child. A self-made prison. When repeatedly wounded. Breaking. Soul. He stays in your daughter's heart forever. No matter what, Mom...

Where can love be found? Mom said it and kept crying. Every time you see a wheelchair. Quiet forever.

Please, Mom, don't cry and don't worry about me, because your child has disabled legs.
He will bring your daughter back to visit you.

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...