Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn nen. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn nen. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 7 tháng 12, 2024

Nhật ký của cha - Julie (Nên) - Cô bé bán diêm - The little match girl - Dad diary

 


“Việt Nam quê hương tôi đẹp lắm”

Vọng tiếng ai hò, à ơi! “

Ông già ngừng lại khi gõ những dòng về “Tôi yêu Việt Nam”. Rộn ràng thanh âm. Trong căn phòng nhỏ, nơi ánh đèn vàng le lói chiếu qua lớp rèm mỏng, giấc ngủ còn chưa vội đến. Bốn con người – em là một người mẹ, và ba đứa trẻ – đang cùng nhau viết tiếp câu chuyện của đêm Sài Gòn.

Julie, cô bé út, nằm cuộn mình ở giửa, mắt mở to chăm chú lắng nghe câu chuyện cổ tích “Cô bé bán diêm.” Giọng kể của em nhẹ nhàng, kéo mọi người vào thế giới của những que diêm nhỏ và cái lạnh thấu da của mùa đông từ một Andersen viết lại.

“Vậy rồi sao mẹ?” – Julie đôi mắt tròn xoe nhìn em, như muốn biết về kết cuộc.

Chưa kịp trả lời, thằng nhóc Lavie, anh trai thứ hai của cô nàng, chen ngang:

“Cô bé... ngủm!”

Căn phòng bỗng chốc xôn xao. Mẹ, với vẻ nghiêm nghị pha chút hài hước, chỉnh lại:

“Sao con lại nói thế?”

Lavie nhún vai, như để diễn tả sự “biết tuốt” của mình: “Nếu không thì... cô bé die?”

Julie quay sang nhìn em, mặt ngơ ngác không hiểu. Em đã tiếp lời:

“Ừ, cô bé ‘đăng xuất’ rồi. Nhưng lý do là vì thiếu tình thương của người thân. Còn Julie của chúng ta, con có ông già, mẹ, và hai anh trai yêu thương, nên phải biết tận hưởng, biết không?”


Cả phòng bật cười, không khí ấm áp hơn. Nhưng ông già không cười. Ông nhìn Julie, nhìn Lavie, nhìn cả người mẹ đang cười nhẹ. Một điều gì đó thoáng qua trong đầu ông – một cảm giác vừa bình yên, vừa trĩu nặng.

Những Thanh Âm Bình Dị

Có lẽ tận hưởng không phải là một điều gì to tát. Những phút giây như thế này – trong căn nhà nhỏ ọp ẹp, giữa tiếng cười của mấy đứa nhỏ và giọng nói trầm ấm của em – chẳng phải là tận hưởng hay sao?

Ngoài kia, Sài Gòn đã chìm vào giấc ngủ. Những ánh đèn đường le lói, tiếng mưa rơi lắc rắc trên mái tôn. Trong nhà, câu chuyện vẫn tiếp tục.

Ắt hẳn cô nhóc của ông già băn khoăn:

“Nhưng tại sao mọi người lại lạnh lùng với cô bé bán diêm như vậy?”

Câu hỏi ngây thơ khiến ông già nhớ về một thời khắc khác, một người bạn cũ. Ông nhớ đến chuyện một người cha ra đi giữa vòng tay yêu thương của con gái út, giữa một sáng thanh bình nơi góc đảo Kim Cương. Hẳn đó là sự trọn vẹn, là điều mà ai cũng khao khát – được sống, và cuối cùng, được rời bỏ cuộc đời này trong vòng tay người thân yêu.


Ông quay lại hiện tại. Julie, Lavie, và mẹ vẫn còn đang tranh luận sôi nổi. “Tại sao cô bé phải chết?” đôi mắt vẫn lấp lánh ngây thơ của đám trẻ, như thể chẳng chấp nhận một kết cuộc đau buồn. Em mỉm cười:

“Cô bé thiếu tình thương. Còn con, Julie của mẹ, con có ông già, có mẹ và hai anh. Con phải biết mình may mắn thế nào.”

Câu chuyện dừng lại trong tiếng thở đều của lũ trẻ. Julie cuộn mình vào lòng ông già, tay khẽ nắm lấy tay mẹ. Căn nhà nhỏ lặng dần. Ông già nhắm mắt, nhưng trong đầu lại viết tiếp những dòng nhật ký.

Đời người ngắn ngủi, như hơi thở. Và nếu mỗi hơi thở đều nhẹ nhàng, đều đầy yêu thương như thế này, thì chẳng phải đời đã trọn vẹn rồi sao?

“Việt Nam quê hương tôi đẹp lắm.” Không phải vì những cảnh đẹp lộng lẫy, không phải vì sự phồn hoa của phố thị. Mà vì những phút giây như thế này – trong một căn nhà nhỏ, ở một góc phố bình yên, giữa những con người yêu thương nhau bằng những cách giản dị nhất. Ngủ đi con, mộng bình thường, rồi mọi thứ sẽ qua khi ta đã trọn vẹn với phút giây hiện tại này. Sài Gòn chuẩn bị sang Đông.

***

"Vietnam, My Beautiful Homeland"

Echoes of a lullaby ring out, à ơi!

The old man paused as he typed the words, “I love Vietnam.” Sounds of life filled the air. In a small room where dim yellow light flickered through a thin curtain, sleep had not yet come. Four people—a mother and her three children—were weaving together another chapter of a Saigon night.

Julie, the youngest, lay curled up in the center, her wide eyes fixed on her mother, who was telling the tale of The Little Match Girl. Her gentle voice pulled them into a world of tiny matches and winter's biting cold, retold from Andersen’s timeless story.

“And then what happened, Mom?” Julie asked, her big round eyes brimming with curiosity.

Before her mother could answer, Lavie, her second brother, interrupted:

“The little girl… she died!”

The room burst into chatter. The mother, half stern, half amused, corrected him:

“Why would you say that?”

Lavie shrugged, showing off his self-proclaimed wisdom:

“Well, if not that, then… she died?”

Julie turned to her mother, her face puzzled. Without missing a beat, her mother replied:

“Yes, she ‘logged out.’ But that’s because she lacked the love of her family. Julie, on the other hand, you have Grandpa, me, and your two brothers who love you. So, you must cherish every moment, okay?”

The room erupted in laughter, warmth spreading among them. Yet the old man did not laugh. He glanced at Julie, Lavie, and their mother, who was smiling softly. Something stirred within him—a feeling both serene and heavy.

The Sounds of Simplicity

Perhaps cherishing life isn’t about grand gestures. Moments like this—inside a small, creaky house, amidst the laughter of children and the mother’s soothing voice—aren’t they the essence of joy?

Outside, Saigon had fallen asleep. Streetlights flickered faintly, and raindrops tapped gently on the tin roof. Inside, the story continued.

Julie, the old man’s little darling, wondered aloud:

“But why were people so cold to the little match girl?”

Her innocent question took the old man back to another time, another friend. He remembered a father departing this world, cradled in the loving arms of his youngest daughter, on a peaceful morning by Diamond Island. That, he thought, was completeness—what everyone yearned for: to live and, in the end, to leave this life in the embrace of loved ones.

Returning to the present, the old man saw Julie, Lavie, and their mother still engrossed in debate. “Why did the little girl have to die?” The children’s eyes sparkled with curiosity, refusing to accept a sad ending. Their mother smiled gently and said:

“She lacked love. But you, Julie, you have Grandpa, me, and your brothers. You must realize how fortunate you are.”

The story ended with the soft, rhythmic breathing of the children. Julie nestled into her grandfather’s arms, her small hand clutching her mother’s. The little house grew quieter. The old man closed his eyes, but in his mind, he wrote new lines in his journal.

A Life Fulfilled

Life is fleeting, like a breath. And if each breath is light, filled with love like this one, isn’t life already complete?

“Vietnam, my beautiful homeland.” Not because of grandiose scenery or the bustling streets. But because of moments like these—in a small house, in a quiet corner of the city, shared with people who love each other in the simplest ways.

Sleep, my child, with ordinary dreams. All will pass as long as we embrace each moment with fullness. Saigon is readying for winter.

Thứ Tư, 12 tháng 4, 2023

Nhật ký của cha - Nên - Lưng trời nổi gió



Ông già ôm chặt cô nhóc vào lòng. 

Cả hai ở tầng không, trời rộng mênh mông giờ vỏn vẹn nằm trong khoảng trời mười hai mét vuông. Lưa thưa gió. Khoảng sân chơi nằm trên nóc sân thượng của một tòa nhà ba tầng. 

Mồ hôi ông già rịn ra áo; một hành trình sau khi tất tả từ công ty chạy đến đón cô nhóc để chạy tham quan ngôi trường mới, chờ đợi ở một phòng con rộng sáu mét vuông, xây dựng giã chiến làm ông già bắt gặp lại khoảnh khắc của một thời sinh viên đã từng ở trọ. 

Thuyết phục cô nhóc lên chơi, theo lời giới thiệu của cô lễ tân hướng dẫn, vườn trời năm ở tầng thượng có đầy đủ những đồ chơi cho trẻ. 

Ông già đi lên từng bậc thang, nghe rõ hơi thở của mình và cô nhóc. Cô nhóc vừa bước lên một chân, tay lại vịn chặt lấy cầu thang như muốn xuống trở lại. Ông già và cô nhóc cứ bước lên rồi tụt xuống.   

Ông già lặng lẽ, quan sát từng hành động, xem cô nhóc của mình chọn loại đồ chơi nào để chơi. Vườn chơi có đầy đủ nhà banh, mấy trò bập bênh và mấy dụng cụ trò chơi phục vụ vận động tinh. Cô nhóc của ông già chọn lấy trò xâu chuỗi hạt bẹt nhiều màu sắc. 

Từng hạt, từng màu đang kết với nhau như một dãy cầu vồng. Cô nhóc có sự hỗ trợ của ông anh năm tuổi để tăng tốc hoàn thành một vòng đeo cổ cho mình. 

Bất ngờ, sợi dây ấy vuột khỏi tay, chiếc cầu vồng giờ tung tóe, mấy hạt bẹt như những hạt đậu nhiều màu nhảy tưng tưng trên nền gạch.  

Ông già ôm chặt cô nhóc vào lòng. Vỗ về. Lúc những hạt chuỗi bị đánh rơi khỏi vòng dây cô nhóc đã tỉ mỉ, tần mần được nửa dây. 

Anh có phải là chồng của chị…? Có tiếng nói của người phụ nữ cất lên đằng sau lưng ông già. 

Ừ, đúng rồi! còn em là…? Ông già quay lại trả lời người phụ nữ trung niên, gương mặt hốc hác đằng sau lớp kính cận, tóc cột sau gáy, vài sợi tóc lưa thưa như liễu đong đưa trước gió. 

Không gian của vườn chơi thiếu gió, người mẹ đang ngồi quan sát đứa con mình, nhận ra đây là ba của một người quen biết. Những đứa trẻ đã từng biết nhau ở một kinder music. 



Lên đây không phải để chơi; ông già muốn tìm hiểu về ngôi trường mới của cô nhóc thế nào. Từ cơ sở vật chất cho đến giáo viên, giờ là lúc ông già sẽ tìm hiểu về cô hiệu trưởng. 

Người phụ nữ trong chắc đầm hồng, ngồi chơi với cô nhóc khi chú nhóc chạy chơi loanh quanh khắp nơi. Suốt một tiếng đồng hồ đấy, ông già ngồi kiểm lại bản thân mình, lắng nghe tiếng nói từ trong sâu thẩm nhiều hơn cả tiếng nói vang vọng ở xung quanh. Đấy là những lời lập lại đến thuộc lào. 

Ông già chọn trường của chàng trai Thanh B… lập; bởi tình yêu của cô hiệu trường dành cho cô nhóc của ông già. Có thể một sớm mai nào đó, cô nhóc của ông già đọc lại, có thể không đồng ý với ông già, nhưng ở giây phút này, ông già lắng nghe cảm xúc của mình lên tiếng nhiều hơn. 

Đường về gió phấp phới bay, khấp khởi lòng.

Chủ Nhật, 9 tháng 4, 2023

Nhật ký của cha - Nên - Điều gì dễ thương nhất?


Sài Gòn chiều tắt nắng. Ông già và hai đứa trẻ, đứa gái ngồi đầu đang nhấm nháp khung cảnh thành phố của chiều tà đang lan đi những giọt nắng cuối cùng và đứa trai ngồi sau đang bám lấy hai bên hông của ông già bằng hai chiếc tay con đang nhìn về một phía.   

Hòa vào dòng người vội vã trong âm vang phố thị. Tiếng động cơ, tiếng còi xe quấn quýt lấy nhau, cuộn vào tiếng gió ở tầng không, có tiếng của ông già và hai đứa trẻ.

Lavie, Con thích nhất điều gì ở Nên? Ông già luôn là người chủ động, trong mấy câu chuyện đầu hôm, sớm tối; như nhặt nhạnh thời gian sợ ai cướp mất khi chỉ thấy nắng sớm với chiều hôm, lượm lặt ngôn từ trong mấy ngăn ghi nhớ để chuyện trò trong mong mỏi tìm được mấy mãnh khắc ghi, để rồi ngồi đan cài thành mảnh ký ức của mai này. 



Vì con thấy Nên dễ thương. Thằng nhóc năm tuổi trệu trạo trả lời ngược gió, có người phụ nữ chạy lên vượt trái, thằng nhóc xiết lại hơn chiếc hộp nhựa trong suốt, thấy rõ những hạt bắp bung nở ở bên trong khi bắt dầu, thấm muối. 

Một dự án của tuổi mầm non. Thằng nhóc cùng bạn học và cô giáo của mình đã cùng nhau gieo hạt, vun trồng, thu hoạch và làm thành phẩm, mấy hộp bắp rang để bán lại trong buổi sớm đầy háo hức. Em hỏi có bán cho mẹ không? Thằng nhóc lí nhí sợ không đủ ăn. 

Con thấy gì dễ thương nhất? Đôi mắt của ông già đang khép lại, đôi môi đang kéo giãn ra, khi chiếc xe bắt đầu ôm lấy một vòng cua để rẽ vào con đường dẫn đến ngôi trường của thằng nhóc lớn. Con đường như chợt dài đến vô tận. Nắng chiều lưa thưa lọt qua kẽ lá như rổ, rá, nông, nia, sàng, sịa để mấy giọt trời lọt kẽ chen qua; thấy nền đất sao lỗ chỗ như con đường chẳng thể phẳng phiu. 

Nên cười thấy dễ thương. Thằng nhóc Laive của ông già chẳng câu nệ ngược gió, đối đáp chuyện trò để đường về thôi bớt lê thê, như lỡ hẹn ai đó một lời thề, cứ đi rồi sẽ tới. Một con đường năm tháng vẫn ngược xuôi một con đường. 


Thằng nhóc Lavie của cứ thế liệt kê những điều dễ thương. Ngạc nhiên. Mấy điều gần gũi đấy đến cả ông già quen mắt đến chẳng nhận ra, cứ vùi mũi mình vào để vẹo đi trên làn da trẻ, cù vào người con trẻ để rồi thưởng thức mấy tiếng trẻ cười. Vậy mà quên nên giờ nhớ. 

Ông già nghĩ về điều đã qua. Thằng nhóc Merci lớn chạy ra khoe với ông già ở một đêm trời vừa đầu hạ, cô nhóc đã chịu chơi với anh chàng, một trò giả tưởng: ngựa phi. 

Ông già nghĩ về điều sắp tới. Cô nhóc phải chuyển trường. Còn đó những yêu thương, cô trò cứ thế quấn quýt lấy nhau, cô giáo nhét vào tay ông già một món quà sợ ngày cuối loay hoay lại sót… một món quà trao tay. 

Tháng ngày đã vụt bay, ông già nhìn lại, ba đứa cứ liên tục chuyển trường. Giống nhau. Tháng ngày sẽ vụt bay, ông già ba đứa nhóc cứ thế rong ruổi trên mấy con đường phố thị, dìu dắt nhau đi trong mấy tiếng cười đùa. Mặc kệ. Thế gian là gì đi nữa. Ông già lượm lặt ngôn từ trong mấy ngăn ghi nhớ để chuyện trò trong mong mỏi tìm được mấy mãnh khắc ghi, để rồi ngồi đan cài thành mảnh ký ức của mai này. 


Thứ Ba, 7 tháng 3, 2023

[Nhật ký của cha - Nên] Ngựa phi



Bài hát thiếu nhi vui nhộn hay nhất cho bé. Ai còn nhớ không? Ông già không nhớ tựa đề một giai điệu, chỉ biết ở một nhịp chiều buông trôi, màn đêm kéo đến là bắt đầu. 

Một chiếc bóng lớn lao vút qua con sông. Nhìn kỹ đó là hình dáng của một chú ngựa, đang dùng hai chân trước tiếp đất, bóng người ở phía trên đổ rạp về phía trước ôm lấy cổ chú ngựa, lúc cập mông tiếp đất thì bóng người cũng nảy lên theo nhịp.  

Cô nhóc cưỡi ngựa qua sông. Một nụ cười khùng khục vang lên vì vừa tìm được khoảnh khắc lý thú của mình, như công chúa tóc xù Brave đang phi ngựa lao về phía trước, ở đây mái tóc của cô nhóc suông dài, mái tóc cắt ngang vầng trán để lộ đôi mắt lấp lánh màu pha lê, đôi phá phúng phính rung rinh ở mỗi lần cười. 

Ngựa dừng lại để đón một ông anh. Đi cùng. Ngựa bắt đầu hí vang một tràng dài, phi về phía trước, lấy đà để nhảy lên ngọn đèn, trước khi tiếp đến nóc nhà cao tầng ở phố thị để rồi đạp mây phi lên tầng không nơi Sài thành, con người ta đang rôm rả chuyện trò ở bên dưới như thể đêm hãy còn dài. 

Như một cuộc đua dài, chặng đường còn rất xa. Cô nhóc giật nài ngựa, thả rạp người xuống để núp gió tiến lên khỏi tầng không, vượt ra khỏi ngoài trái đất, đến những thiên hà xa xăm. 

Ngựa vừa phi vừa kể, về những nơi chốn đi qua như một hướng dẫn viên già dặn, sử dụng tất cả trí lực để kể về một miền đất vừa chạm. 

Đám trẻ cười khùng khục, đôi mắt híp lại trên đôi môi nở rộ như hoa bưởi rực rỡ ở một trời tháng ba. 

Thằng nhóc dừng lại ở một trạm. Cô nhóc lại thúc chú ngựa phi tiếp về phía trời xa, cứ thế đi mãi đến tận cuối trời trước khi trở lại căn phòng nhỏ. 

Ông già tìm lại nhịp điệu để hát vang, một bài ca chưa thuộc hết lời: Nhong nhong ba làm con ngựa, để cho con vui thỏa tiếng cười… Nhạc sĩ Thế Hiển vậy mà đúng! Cô nhóc cười trong tiếng hát giật nhịp theo mấy bước ngựa phi. 

Trong tháng ngày rượt đuổi, nhịp điệu cứ lập lại như một bản nhạc nghe đến thuộc não lòng, ông già và đám trẻ ngược xuôi trên một cung đường học, làm để trở về lại dưới mái nhà. 

Có lúc sức tưởng đã vơi đi 

Có khi sức lại đầy vô kể 

Trong nụ cười con trẻ

Chẳng hiểu nổi vì sao

P/s: Tặng con gái một ngày 8/3. Bình thường thôi con nhé, rồi mọi thứ sẽ qua.


Thứ Tư, 28 tháng 12, 2022

[Nhật ký của cha] Nên - Tuyết nhiệt đới


Bóng tối đột ngột phủ kín khắp không gian. Sự tĩnh mịch kéo đến vài giây vừa đủ để lắng nghe hơi thở của cô nhóc trong lồng ngực phập phồng.

Một ánh sáng xuất hiện giữa căn phòng. Một quả cầu tuyết nằm ở vị trí trung tâm, nhìn kỹ thì những giọt tuyết đang rơi xuống lâu đài như những gã khổng lồ đang quan sát thế giới tí hon được bảo vệ bởi lớp kính trong của một vương quốc huyền bí, nơi tồn tại hoàng tử, công chúa, vua, hoàng hậu và vô số những nhân vật khác đi ra từ cổ tích đó. 

Cô nhóc ngồi xếp bằng ngay ngắn; như thể đại diện cho thế giới khổng lồ quan sát điều gì sắp diễn ra, cùng với những đứa trẻ khác tạo thành một vòng tròn xung quanh quả cầu tuyết để chuẩn bị cho một nghi lễ sắp diễn ra. 

Cô giáo trẻ ngồi trước quả cầu tuyết, cất những lời kể như đang thoại, đang rù rì những lời nguyện cầu về một điều kỳ diệu. 

Hoa giấy trắng tung bay từ trên cao xuống; như thông điệp trả lời về lời cầu nguyện đã được lắng nghe ở một Sài Gòn chuẩn bị giã biệt Đông, phố phường đang náo nức chuẩn bị cho một ngày Chúa Giáng Sinh cận kề. 

Đám trẻ ngước đầu lên nhìn những cánh hoa giấy đang tung bay, ánh mắt tròn xoe bỏ lại tòa lâu đài đang đó nhận những hạt tuyết rơi cuối cùng bên trong quả cầu. 

ĐÙNG! Một tiếng nổ vang làm đám trẻ giật mình. 

Những bông hoa tuyết trắng xóa trên đầu, được tạo thành từ những hạt mút xốp. Đám trẻ há hốc mồm, cô nhóc của ông già chui rúc vào lòng của em với ánh mắt không ngừng nhìn về phía tuyết rơi. 

We wish you a Merry X’Mas and Happy New Year! Tiếng nhạc vang lên hòa cùng trong không khí đó, đám trẻ vỡ òa và cất tiếng hát theo. Cô nhóc ngồi trong lòng em cũng ngân nga giai điệu và hát một bài ca chẳng rõ lời, lượm từ gom chữ để ra một bài hát ca. 

Em thấy gương mặt mình giãn ra, nở một nụ cười khó tả bởi chữ viết với văn chương. 

Ông già chưa thấy niềm phấn khích đó bao giờ.

Nhớ. Ở một trời quận hai, hiệu ứng cũng được tạo với dàn nhạc cụ là trống vang rền cho một dịp Trung thu, cô nhóc của ông già thu mình lại, cuộn tròn trong lòng như một chú mèo con. Nghĩ. Chắc cô nhóc của ông già chẳng thiết tha gì âm nhạc!? Đến giờ, ông già biết rằng điều đó đã sai. 

Trên những bậc cầu thang ra về, cô nhóc trong chiếc đầm xanh lá mạ vẫn đang nghêu ngao hát bài ca chẳng rõ lời, nhẹ nhàng như thể Ariel đã hy sinh giọng hát của mình để có được đôi chân của con người từ trong truyện của Andersen bước ra. Cô nhóc của ông già đang chờ đợi một hoàng tử nhận ra giọng hát mình, dù chẳng còn véo von?  

Ông già không quan tâm đến điều đó, ôm chặt lấy cô nhóc của mình ở một đêm Đông, lắng nghe mấy lời kể rồi đi vào giấc mộng con, nhẹ nhàng. Mộng bình yên con nhé!


Thứ Hai, 26 tháng 12, 2022

[Nhật ký của cha] Nên - Hồi nhỏ


Hồi nhỏ ba có sợ không? Thằng nhóc Lavie quay sang hỏi ông già. Màn hình đã chuyển cảnh sau khi con quái vật bất ngờ xuất hiện và tấn công người bác sĩ tâm lý trong phim Wednesday. Thằng nhóc giật mình khi trộm xem cùng. 

Sài Gòn lập đông, thằng nhóc anh và cô em út đã nắm ở phòng để lắng nghe em đọc truyện, riêng thằng nhóc Lavie cứ tò tò theo ông già. 

Có chứ, ba rất sợ. Ông già nghiêng đầu sang, nhìn vào đôi mắt đen lay láy đó, nở một nụ cười rồi thú nhận một sự thật của ấu thơ. Nỗi sợ xuất hiện ngày một nhiều theo chiều lớn lên, trong mấy câu chuyện của người lớn kể hay trong mấy hiện tượng chẳng tìm được lời giải thích rõ ràng, chỉ được gán ghép mấy chuyện tâm linh, còn không thì chỉ nhận được “lớn lên rồi sẽ biết”

Ông già ôm thằng nhóc vào lòng, hơi ấm của cả hai cơ thể hòa quyện ở một đêm đông, mùi xà phòng phảng phất trên mái tóc con, đen, mịn; khác xa mái tóc xơ, cứng của ông già khi xưa. 

Rồi ba lớn lên, biết rằng tất cả đều đó là không có thật, ba mới hết sợ. Thật ra, con quái vật vừa rồi chỉ là từ máy tính tạo ra. Ông già ôm thằng nhóc trong lòng và bắt đầu đung đưa,  tìm cách để trấn an chú nhóc của mình về nỗi sợ. Trong suy nghĩ của ông già, chẳng có gì tệ hơn khi để đứa trẻ mang nổi sợ vào giấc ngủ của mình. 

Ba lớn rồi ba hết sợ!?. Thằng nhóc hỏi lại như đang tự nói với mình.

Ông già lặng im, ghì chặt thằng nhóc Lavie vào lòng, tìm kiếm hơi ấm ở đêm Đông. 

Thật ra, mấy câu hỏi huyện hồi đó; không chỉ là một đứa hỏi và không chỉ là cho mỗi ông già.

Ông già và em thường kể chuyện hồi nhỏ; đám trẻ cứ chìm đắm về quá khứ tưởng tượng đó.

Quá khứ của nghèo khó. Em và đứa em trai có những trò trẻ con tự tạo ra sao, trên chiếc xuồng giữa biển nước mênh mông, người lớn chẳng trông vì phải lo chuyện tiền nong với cơm áo, chỉ có mấy cụ già quần quật với đám trẻ con. 

Bắt ốc, hái rau làm bữa. Bà làm mấy món quê nhà cho hai đứa cháu của mình, em và đứa em trai. Đám trẻ cứ nằm im lìm lắng nghe như thể mùi cơm ở cháy bếp tỏa ra, xông vào mũi hòa cùng với hương đưa của gia vị ngấm dầu cùng mùi nước mắm nhỉ quê hương thơm ngào ngạt. 

Nhiều lắm mấy câu chuyện kể. Ông già thường không kể chuyện hồi đó. 

Khi con người ta hồi tưởng thì lúc đó đã già. Ông già đã từng phát biểu vậy, nhưng giờ trong các cảm xúc này lại rất khác xa 

Đám trẻ thích mấy câu chuyện hồi nhỏ của ông già và em.

Ông già chờ đợi cô nhóc Nên của mình hỏi ông già: hồi nhỏ ra sao! Sự chờ đợi kéo dài đã bốn năm.


Thứ Ba, 25 tháng 10, 2022

[Nhật ký của cha - Nên] Lụm




Ba lụm đâu mới có không?  Thằng nhóc Lavie đang ngồi xếp bàn, ngước mặt lên cất tiếng hỏi trong lúc ông già và thằng nhóc lớn Merci đang bắt đầu trải drap phủ lên nền nhà được lát bằng gạch khổ lớn mát lạnh, sắp xếp gối đầu, gối ôm theo vị trí của từng người. 

Lavie hỏi gì? Ông già ngớ người ra vì không hiểu câu hỏi của anh chàng. 

Sài Gòn bắt đầu tấu lên bản nhạc đêm. Âm thanh xe chạy, tiếng còi xe thỉnh thoảng lại vang lên như một nốt thăng, hòa chung với tiếng nhạc phát ra từ một quán nào đó phục vụ cho những thực khách đêm. 

Bà nội á! Ba lụm đâu mới có không? Thằng nhóc Lavie lập lại trước câu hỏi khó hiểu của ông già. 

Ông già ngờ ngợ. Sự rối loạn ngôn ngữ xuất hiện ở đâu đây. Thoảng. Ông già cũng hay có tình trạng này trong những lúc diễn đạt một câu văn đủ ý, ngược từ. 

Ba biết con lụm đâu mới có không? Thằng nhóc Lavie bắt đầu chuyển đối tượng, cảm giác đâu đó đây mới là trọng tâm của chủ đề anh chàng định nói đến. Sài Gòn bắt đầu hắt lên ánh sáng của đèn đêm, len qua mấy ô nhỏ của màn xanh được dệt từ giàn nho leo, rọi xuống nền nhà một loài hoa tuyệt đẹp, như thể Quỳnh ẩn mình chỉ nở về đêm. 

Thằng nhóc đầu hơi ngẩng lên, cặp mắt đen tròn đang nhìn thẳng vào mắt ông già đầy nghiêm túc, như thể điều sắp nói ra là một tuyệt mật vừa được khám phá, chỉ có ông già và thằng nhóc biết thôi. 

Lavie và Nên lụm (lượm) trong thùng rác. Anh chàng nói rõ từng chữ, khẳng định một cách tâm đắc, sàn nhà đã sẵn sàng cho vị trí của từng người xong. Cô nhóc Nên từ xa chạy đến vùi mình vào trong mền, gối để thưởng thức cái mềm của vải bông và mùi của nước xả vải phơi khô ướp nắng. 

Ông già giờ mới biết ra bí mật đó.   

Merci lụm (lượm) ở xe rác. Anh chàng tiếp tục bài thuyết trình của mình, chẳng đợi đến ông già phản hồi lại chuyện đúng sai. 

Ông già ngoảnh mặt lên trời, môi có phần nhếch lên để tránh ánh mắt của thằng nhóc chạm đến, lo rằng làm đứt mạch cảm xúc đang dâng cao. Bật mí về một bí mật vừa được khám phá dưới gian nhà này. 

Cô nhóc Nên tung gối rồi nói mấy câu rớt từ, nhã chữ: Ối chà! 

Em và ông già ngớ người ra phì cười. 

Chuyện đấy mới hôm qua. Chuyện kể về sự thật của gia đình. Ông già, em và ba đứa nhỏ. Ở một đêm trước khi tiếng ngáy ngủ của các thành viên hòa vào bản nhạc đô thị về đêm ấy.

Em và ông già nói về nguồn gốc sinh ra của đám trẻ. Tình cờ. Mấy đứa nhóc chẳng chịu nghe lời, cứ thích cãi nhau rồi đánh nhau chờ phân xử. Em và ông già nói ra “sự thật đấy”, khi đám trẻ bắt đầu hỏi tiếp về điều bí mật của gia đình. 

Tiết lộ về vị trí “lụm” mỗi đứa. Im ru. Mỗi đứa cuộn tròn mình trong một góc riêng như thể muốn trở về nơi vị trí ngày nào, không biết mỗi gương mặt lúc bắt gặp ra sao.

Tiết lộ thêm về vị trí “lụm” của ông già và em. Lúc đó, ông già cũng thú nhận mình được lụm (lượm) về từ một góc chuối; bà nội chính là người đã lụm ông già về.

Chuyện từ đấy mà ra. Bí mật của một gia đình giờ được khám phá. 

Đám nhỏ từ thùng rác. Ông già từ bụi chuối, gốc cây. 

Tất cả đều được “lụm” về. Ông già lôi ra ghi chú lại, về một câu chuyện tuyệt mật dưới mái nhà được thằng nhóc kể để một mai lôi ra xem lại, nhớ về một thời đã được bật mí cho nghe. lụm đâu mới có không?

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...