Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn phu nu. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn phu nu. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 26 tháng 8, 2014

Giá như có ai đó khóc giùm tôi một lần

 photo 82781350acbe6952944_zpsd3bc905f.jpg
Nó đã từng khóc, rất dễ khóc và khóc rất nhiều. Vì từ nhỏ vốn được cưng chiều và lại là con gái nên nó hiển nhiên được quyền đó. 
Khóc ở ấu thơ. Dễ dàng. Từ một lần vấp ngã, vòi vĩnh một món qua hay có ai làm điều gì khiến nó không vừa lòng nó đều có thể khóc được. 
Lớn hơn một chút, khóc theo kiểu khác vì luôn nghĩ mình sẽ lẻ loi trong những lần người lớn chọc nghẹo về việc bố bỏ nó đi. Nó khóc, khóc rống lên. 
Lớn hơn một bận, khóc theo kiểu riêng vì luôn nghĩ mình sẽ thiệt thòi khi bạn bè đủ đầy riêng nó thì không và những lần đi chơi tụ tập, không có nó tham gia vào những cuộc vui, đơn giản vì nó chẳng thích. 
 photo 82781350a7558c9457c_zps093b016f.jpg

Rồi. 
Quên mất khóc. Dễ dàng. Khi đã lớn hơn một chút, bố mẹ nó bỏ nhau. Nó không còn khóc rống lên nữa sau bao nhiêu lần nó chứng kiến những cuộc cãi nhau mà bản thân nó chẳng hiểu vì sao họ có thể cãi nhau. Dễ dàng. Hàng đêm vùi trong giấc ngủ, nó gắn sao trời trên trần để mộng mị và sau một đêm nó tháo sạch khi hai người đặt bút ký giấy ly hôn. Đơn giản vì nó chẳng thích. 
Quên mất khóc. Dễ dàng. Từ vấn ngã đầu đời, tình đầu không như là mơ, nó ngồi trong bóng tối, gậm nhấm nỗi đau của riêng mình, nó không khóc được vì đơn giản nó phải là người nói lời chia tay. Nó thích như thế. 
Quên mất khóc. Khi đã lớn hơn một bận, tình cũ quay trở lại. Thèm thuồng. Thân xác sau những đêm vùi đầu trong men rượu, ngập ngụa những tàn khói bay đặc quánh, mệt lữ người sau những lần đi hoang. Nó không khóc được. Nó thấy mình như công cụ và nó vẫn tiếp tục xác thịt mình vào những cuộc truy hoang. Mồ hôi, dồn dập và nhếch nhác là những thứ mà nó tìm kiếm được sau mỗi lần. Nó thích thế vì đơn giản đấy mới chính là bản chất thật của xác thịt. 
 photo 82781350a7544fb094d_zps0fc9563f.jpg 
Để. 
Nó phải bật cười dữ dội khi người đàn ông đầu gọi nó là “vợ yêu” khi nó chưa bao giờ đặt bút ký tờ giấy đăng ký kết hôn vì với nó tờ giấy ấy gần như vô nghĩa nếu như hai người chẳng tìm được cái gọi là “yêu” để có thể phát âm từ “vợ” cho tròn. 
Nó phải bật cười trong ánh mắt của gã đàn ông đang quỳ trước nó như một con điên đang lên cơn khi mọi ánh mắt đang đỗ dồn về nó thèm thuồng và nghĩ rằng nó sẽ thấy mình thật hạnh phúc khi nhận được tình yêu đó. 
Nó bỏ đi để lại gã đàn ông quỳ đó một mình khi gã đàn ông đó nghĩ rằng đã hiểu nó tận cùng sau khi đã mây mưa nhiều lần. Nó thích thế vì đơn giản đấy chỉ là bản chất thật của xác thịt. 
 photo 82781350a75650e5e2c_zps1dc2b8f2.jpg

Nó ngồi một góc, ngắm nhìn phố xá đi qua, trong thủy tinh thể nó soi rõ hình ảnh người con gái đang đứng ở bên kia đường tung tăng, cười đùa. Nắng tan trên đầu, mây kết màng đen phũ kín con đường.
(Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Sáu, 19 tháng 10, 2012

Gửi những người phụ nữ, tôi yêu!

Con Gái, Phụ Nữ, Phái Yếu đều như thế!
Đều yêu bằng đôi tai và rung động bằng con tim.
Photobucket
Ba phần tư số dân của thế giới ấy đều như thế!? Họ thích sự ngọt ngào qua lời nói của người mình yêu, rồi mơ về một chốn thiên đường nào đấy như những chuyên gia tư vấn tình yêu đã nói. Dẫu là rối lòng.
Họ rung động bằng chính con tim, sẳn sàng trao đi những gì quý nhất mà họ có để chứng minh tình yêu tìm thấy. Dẫu ai nói là ngốc nghếch hay ngờ nghệch.
-          Một người bạn của nó đã đi qua thời đại học của mình bằng mối tình vụn dại đầy một màu hồng với khung trời sinh viên ngày ấy, để rồi ra trường khi nhận tấm bằng cũng là lúc chia tay. Không trách người đã ra đi, chỉ giữ lại những gì đẹp của riêng mình theo dòng nước mắt, chứ không muốn làm theo lời khuyên của mọi người rằng hãy quên đi, vì đó là những gì vô giá, có khi được gọi là kỷ niệm.
Vô giá vì đã cho đi khi tình yêu chưa màng suy nghĩ thấu đau, thấu đáu.
Vô giá vì đã cho đi không vị chi đong đo đếm. Tình - ai đếm được nông, sâu!?
Vô giá để thấy rằng trái tim mình rung động một nhịp đập rất người.
Photobucket
Khi tình yêu đong đầy bằng nỗi nhớ.
-          Nó lắng nghe một nỗi buồn khác. Dâng lên lặng thầm trong lòng người giúp việc khi cuối buổi vắng người. Hai người con gái nói nhau nghe về một nỗi nhớ chồng con. Chuyện trò cho lòng bớt chơi vơi. Giữa đường phố đông người sao trong tim trống vắng. Lặng thầm nhìn về một khoảng xa xăm, dõi về một miền quê có chồng con đang chờ đợi. Tìm lại tiếng yêu xưa của mỗi chiều về, thèm nghe con gọi: mẹ ơi. Hiển nhiên, người con gái ấy đã là phụ nữ. Tính với nó, nhỏ hơn vài tuổi, nghĩa là vẫn còn ở khoảng đôi mươi. Ru đời.
Photobucket
Sự chia sẽ thay niềm tin vào cuộc sống một khi hy vọng vỡ òa.
-          Hai người đàn bà. Cách xa vạn dặm. Kẻ ở miền xuôi, người ngược miền núi. Một kiếp tình cảnh tương lân. Người tình nơi chiến trận, ngày về nằm yên dưới đất mẹ dấu yêu. Chưa gặp được một lần chỉ qua nó làm cầu nói bởi một vòng tay ôm trong tiếng mưa đêm, họ hiểu được tiếng lòng nhau. Cách xa vạn dặm. Một nỗi buồn, sầu đến thiên thu. Một nỗi lo, rối đến tận mãn đời. Nghĩ ngơi ở một đức tin khi con tim không còn đủ chỗ cho hai từ mềm yếu, bởi đã chịu quá nhiều nắng dội, mưa cào, sương phai, gió tát. Hai người đàn bà. Mong một ngày mai gặp mặt trong một sớm mai. Bình yên.
Photobucket
Họ là thế! Họ như khối pha lê dễ vỡ. Đôi khi. Họ như một viên bi màu rắn chặt, lăn mòn trên tất cả mặt phẳng, mặt nghiêng, mặt đứng hay bất cứ bề mặt nào và chỉ rạn đi khi bị khói lửa vô tình nung nấu.
Những tưởng, chỉ có đàn ông mới hiểu được phụ nữ mong manh đến dường nào. Nhưng rũi thay điều ấy vẫn chưa đủ, bởi vì chỉ có phụ nữ mới hiểu được phụ nữ cần gì trong cuộc sống, hiếm hoi với cái gọi là tình yêu ở nhiều góc cạnh đời.
( Ảnh: Sưu Tầm )
( P/S: Gửi những người phụ nữ tôi yêu cho một ngày 20/10 )

Chủ Nhật, 19 tháng 8, 2012

[Story] Tình duyên sẽ đến bất ngờ!?

Đầu năm. Xem bói. Thầy phán: Tình duyên sẽ đến bất ngờ. Từ khi tuổi độ trăng tròn, đến lúc không còn mê đếm tuổi. Năm còn sót lại vài ngày, tính trên đầu ngón tay.
Photobucket
Nó vác ba lô. Về nhà. Để những gì mệt mõi của một năm vùi tan tất cả trong buổi cơm nhà. Để những tiếng ồn ào đào thải, nhường lại cho tiếng trẻ ríu rít trước nhà, đòi quà và đòi tất cả những gì thuộc về tuổi thơ chúng. Rồi nó chìm vào những giấc ngủ yên bình. Hiếm hoi. Không giống những giấc ngủ trưa cục cựa mình vì mưu sinh không tròn giấc mơ. Trốn tránh. 
Yêu thương. Gửi vào trong câu hỏi. Khi nào bây lấy chồng hở bây? Nghĩ thầm. Hay nói đại theo thầy: Tình duyên sẽ đến bất ngờ. Biết đâu!?
Nghĩ thôi rồi cười. Ngông nghênh. Thu tất cả về trong tầm mắt giữa một vùng trời. Đặc kín. Những con người giống nó, đang đợi chờ một chuyến xe về. Loai nhoai. Một chiếc áo sơ mi đen vàng rực nắng, ngực căng tràn sức trẻ bị nắng ghẹo đẫm mồ hôi, thu hút một tầm nhìn. Khác lạ. Trong những gã thanh niên vượt qua món đồ một cụ già vừa rớt, chỉ có tên này đứng lại. Thư thả. Vác đồ lên cho cụ già, đến tận phía sau xe, còn gửi lại một nụ cười. Hâm hâm nắng.
Thấy là lạ. Từ một chuyện thường tình. Thấy quen quen. Dường như đã gặp ở đâu rồi, không lục ra trong trí nhớ giăng lên nhau chằng chịt.
Photobucket
Nghĩ thôi rồi cười. Ngọng nghịu. Thu tất cả về trong tầm mắt giữa một vùng trời lộng khung kính. Nó ngồi cuối, cạnh chiếc áo sơ mi đen vàng rực nắng. Cười. Hâm hấp nắng.
Thấy là lạ. Từ một chuyện bình thường. Thấy quen quen. Nghe gã nói. Dường như đã gặp ở đâu rồi.
Một dáng người gầy gầy với đôi má hây hây, trên mái đầu tóc lọn cười với nắng cuối năm, trong dòng người hối hả. Không hiểu. Có còn cười với ai!?
Photobucket
Nghĩ thôi rồi cười. Ngờ nghệch. Một gã thanh niên không tranh đường với cụ già, sợ lỡ một chuyến xe qua như bao gã thanh niên BÌNH THƯỜNG khác. Không dừng lại. Nghĩ. Chẳng lẽ nói thế à? Thế nào chẳng mất giá vì nghĩ là dễ dãi. Thôi chuyển một đề tài.
Nó hỏi. Anh về đâu?
Gã nói. Về quê.
Nói hỏi. Quê ở đâu?
Gã nói. Ở bến cuối.
Đi một chuyến xe chung. Về cùng một điểm đến.
Photobucket
Nó ngủ một giấc say vì cơ thể đã mệt nhoài với những ngày cuối. Thức dậy, thấy gối là một bờ vai phủ một lớp vải đen vàng rực nắng, còn tỏa một mùi nắng bay hơi. Ngượng nghịu. Má ửng một màu. Hầm hập nắng.
Ấm áp một nụ cười. Hỏi ngủ có ngon không? Má lại ửng một màu. Chắc lại là tại nắng. Thôi chuyển một đề tài. Không biết rõ nguồn từ đâu mà những câu chuyện tuôn trào không dứt đến tận cuối chuyến xe. Dừng lại.
Nó vẫy tay chào, gửi một nụ cười. Không hiểu. Có còn cười với ai!? Sau khi lưu lại vào máy, một nickname tự đặt. Nắng vàng.
Nói thầm. Đầu năm. Xem bói. Để nghe thầy phán lại. Tình duyên sẽ đến bất ngờ.
Lơ ngơ. Áo sơ mi đen vàng rực nắng. Ghé đến thăm nhà, trong tiếng trẻ láo nháo trước nhà, đòi quà và đòi tất cả những gì thuộc về tuổi thơ chúng. Biết đâu. 
( Ảnh: Sưu Tầm )
***

Early in the year. A fortune-telling session. The seer declares: Love will come unexpectedly. From the time of youth to the days when counting birthdays no longer matters. The year is down to its last few days, easy to count on one hand.

She packs her backpack. Heads home. To let the exhaustion of the past year dissolve in a warm family meal. To let the noise of the outside world fade, making way for the cheerful voices of children in front of the house, demanding treats and everything that belongs to their childhood. Then she drifts into peaceful sleep. Rare. Unlike those restless midday naps disturbed by worries of survival. Escaping.

Love, wrapped in a question.

"When will you get married?" they ask.

She thinks to herself. Or maybe just repeated what the fortune teller said: Love will come unexpectedly. Who knows?

The thought alone makes her smile. Carefree. Gathering everything within her sight, under a vast sky. A space filled with people like her, waiting for a ride home. Restless.

A black-and-gold checkered shirt catches her eye. A young man, his chest rising with youthful energy, his shirt soaked in sweat teased by the sun. He stands out. While other young men pass by an elderly person who just dropped something, this one stops. Unhurried. Picks it up, carries it to the back of the bus, and even leaves behind a smile. A little sunstruck.

She finds it strange. A simple act, yet it feels familiar. Like she’d seen him before. But where? The memory is tangled, and elusive.

The thought alone makes her smile. Awkwardly. Gathering everything within her sight, through the glass frame of the bus window. She sits at the back—right next to the black-and-gold checkered shirt. Smiles. Sun-drunk.

She finds it strange. A simple act, yet it feels familiar.

She hears him speak.

Like she’s heard him before.

A slender figure with rosy cheeks, tousled hair catching the last rays of the year, amidst the hurried crowd. She wonders—will he smile at someone else, too?

The thought alone makes her smile. Foolishly. A young man who wouldn’t push past an old person, unafraid to miss a bus like every other normal guy. But no, she can’t just say that out loud. That would sound too easy. So she changes the topic.

She asks, "Where are you headed?"

He says, "Home."

She asks, "Where’s home?"

He says, "The last stop."

...

A shared ride. A shared destination.

She falls into a deep sleep, worn out by the last days of the year. When she wakes, her pillow is a shoulder wrapped in black-and-gold fabric, still carrying the warmth of sun-drenched air. She blushes. Blames the sun.

A gentle smile. "Did you sleep well?" he asks.

She blushes again. It must be the sun. Better change the topic.

She doesn’t know why, but their conversation flows endlessly, all the way to the end of the journey. Then, they part ways.

She waves. Smiles.

She wonders—will he smile at someone else, too?

After saving his contact under a self-given nickname: Golden Sunlight.

She whispers. Early in the year. A fortune-telling session. The seer will say it again—Love will come unexpectedly.

And there he is. Black-and-gold checkered shirt. Stopping by her house. Amidst the noisy children demanding treats and everything that belongs to their childhood.

Who knows?

Thứ Sáu, 10 tháng 8, 2012

[Story] Tình thoáng bay về - A fleeting love returns

Về ngồi trong những ngày, nhìn từng hôm nắng ngời, nhìn từng khi mưa bay
Photobucket
Bên khung cửa sổ. Lặng im. Cùng với gió trôi theo dòng sông hờ hững tưởng chừng như đứng lại, có vài nốt nhạc rơi vào buổi ban trưa. Ghẹo đùa. Đứa trẻ nhỏ nằm nôi, đang phiêu du trong cõi bềnh bồng không nghĩ suy.
Còn riêng nó ngồi mộng mị ban trưa khi đã là đàn bà. Mẹ của một con.
Kể từ khi gật đầu nhận lấy anh, người đàn ông không hoàn hảo trong ánh mắt của nhiều người, nhưng có sự lắng lo và một lòng dâng hiến con tim mình cho nó. Nghĩ. Còn gì hơn!? Giữa những vì sao xa vời vợi kia không biết khi nào chạm tới, có một vì sao rơi bên cạnh cuộc đời mình. Sáng tỏ. Một ngọn hải đăng rọi đến xa khơi muôn trùng nhưng biết bao giờ mới rọi đến bờ chờ đợi, có một ngọn đèn đường soi ấm cạnh sóng đêm vỗ về như đưa người vào trong giấc ban mê. Lạ thường. Từ họ hàng đến bạn bè xung quanh nhìn nó tròn mắt ngạc nhiên về sự lựa chọn của riêng nó.
Ngạc nhiên vì biết nó. Phần nào.
Đứa con gái gắn lên mình những hoài bão vượt xa những gã đàn ông giữa của một cuộc sống bon chen thị thành, đất chật người đông và đầy những dòng chảy hoài bảo dâng trào của tuổi trẻ. Vượt dòng những gì giống nhau na ná, vươn lên trong một cuộc sống khác biệt.
Đứa con gái ngông nghênh trong giấc mơ ngạo nghễ của đời mình, tìm kiếm những điều thật lớn lao và thích sự nể phục, ghen tị, thèm khát của người nhìn. Nhiều khi.
Photobucket
Đứa con gái như bao người con gái khác. Mộng mơ. Về một vòng tay ôm thật chặt. Về một mái nhà có tiếng gọi của trẻ thơ và một người cho nó nằm gọn vào lòng mộng mơ, theo đúng qui luật của đời. Thường.
Giờ đã là đàn bà vẫn chỉ riêng nó ngồi trong mộng mị. Đến giờ nó cũng chưa nghĩ đời mình vụt qua nhanh vậy.
Photobucket
Từ lúc lấy anh.
Người phụ nữ tháo xuống những hoài bảo vượt xa những gã đàn ông giữa của một cuộc sống bon chen thị thành, đất chật người đông và thấy tuổi trẻ trôi qua âm thầm dù là đã định hướng. Rõ ràng. Một điều bình thường, không cần quá vượt xa tầm với.
Người phụ nữ giữ lại chút ngông nghênh khi cất vào ngăn tủ giấc mơ ngạo nghễ của đời mình. Để nhìn tươi mới, bớt chơi vơi khi đời mới sang trang. Giản dị nhưng vẫn khiến người xem khát thèm. Lắm khi.
Photobucket
Người phụ nữ vẫn như bao người con gái khác. Mộng mơ. Về một vòng tay ôm thật chặt. Về một tình yêu gần như là ảo ảnh, có mấy phần cổ tích, có vài phần liêu trai. Khác. Mái nhà có tiếng gọi của trẻ thơ và một người cho nó nằm gọn vào lòng mộng mơ, theo đúng qui luật của đời. Thường. Vào lúc hồn tơ vương lụy tình trong những giây phút ngồi ngây ngơ riêng mình, không có tiếng khóc cười của con trẻ, không có vòng tay của sóng đêm hôm nào ôm ấp dưới ánh sao rơi.
Nó nhớ đến tình thoáng bay.
Cuốn nó trôi theo con sóng tình đang sóng sánh bên lòng. Một mối tình cách biệt hơn một giờ bay từ Việt Nam đến đảo quốc xa xôi và theo chiều ngược lại.
Photobucket
Một mối tình nó không nghĩ là tồn tại sau cái gật đầu, bởi đến tận giờ nó đâu thấy có ai hoàn thành một câu chuyện cổ tích giữa thời hiện đại.
Khi gặp nhau lần đầu trong một chiều nắng ngã, lòng say. Anh đến làm việc với đồng nghiệp cùng phòng, thu thập thông tin cho thiết kế cần tìm. Ánh mắt rẽ nắng, vượt qua màn hình chờ. Đu đưa. Tình gọi.
Khi gặp nhau lần hai trong một tối hát hò, lời ca hòa cùng ánh mắt, say lòng. Anh ngồi hát tình ca Việt, vài câu chưa trọn một lời. Tình yêu. Như sét giữa trời thương yêu.
Khi gặp nhau trong một buổi tiệc tàn. Quán bar. Điệu slow cho bài cuối nhạc tàn, tình nhân gửi những vòng tay ôm thay cho lời chào sàn nhãy. Nó nhãy cùng anh.
Cho lần gặp gỡ. Lặng thầm. Cho lần chia tay. Nó không gửi lại anh một lý do, bởi muôn đời con gái làm sao nói hết trọn vẹn được những lý do của riêng mình. Nghĩ tình đã thoáng bay.
Tình thoáng bay về.
Bên khung cửa sổ. Lặng im. Về một tình yêu ảo ảnh, nhớ nhớ trong vài phút rỗi nhàn.
Điện thoại reo vang. Tên tình thoáng bay hiện lên giữa màn hình tinh thể. Rõ ràng. Có mấy phần cổ tích, có vài phần liêu trai. Ma mị. Giọng nói.
Em rãnh không!? Gặp nhau nhé.
Photobucket
có những ai xa đời quay về lại, về lại nơi cuối trời, làm mây trôi.
Sài Gòn giữa trưa. Nắng vỗ da người ran rát, gió dỗ dành làm mát những phần da vừa rạn. Nó ngồi trước anh. Ôn lại. Vài câu chuyện cười, mấy câu thăm hỏi để vào cho ngọt lý do lặng thầm từ lần chia tay không có câu tạ từ.
Ma mị. Giọng nói. Như cất một nốt trầm buồn từ bài ca của ngày hôm qua. Tình tự.
Nếu em nói anh biết, chắc giờ ta đã khác.
Nếu nó nói anh biết. Chắc giờ đã khác nhiều. Có lẽ. Sau ngày gặp mẹ anh trong ngày ấy, nụ cười bà vẫn còn máng trên vành tim nó. Rạo rực. Bước đầu đến bên anh giữa giáo đường với sự nể phục, ghen tị, thèm khát của người nhìn.
Nếu nó nói anh biết. Chắc giờ đã khác nhiều rồi. Có lẽ. Những hoài bão ngày nào vẫn sẽ quẩn quanh và bay xa qua bến bờ đại dương nào đó. Không biết được.
Nếu nó nói anh biết. Chắc giờ đã khác nhiều lắm. Có lẽ. Miền cổ tích sẽ quay lại giữa thời hiện đại. Ảnh ảo, liêu trai và ma mị.
Rời xa.
Người đàn ông không hoàn hảo trong ánh mắt của nhiều người, nhưng có sự lắng lo và một lòng dâng hiến con tim mình.
Đứa trẻ nhỏ nằm nôi, đang phiêu du trong cõi bềnh bồng không nghĩ suy. Chợt. Nhớ. Giờ chắc trẻ nhỏ nằm nôi, đang khóc đòi mẹ.
Photobucket
Thấy ảo ảnh trôi xa, liêu trai thành thực, ma mị trôi dần. Miền cổ tích xa xăm.
Thôi về đi, đường trần đâu có gì, tóc xanh mấy mùa
( Ảnh: Sưu Tầm )
https://doisales.com.vn/index.php/2025/01/14/story-tinh-thoang-bay-ve-a-fleeting-love-returns/
***

Sitting through the days, watching each ray of sunlight, watching each passing rain.

By the window. Silent. With the wind drifting down a river so indifferent it seems almost still, a few notes of music drop into the midday haze. Playful.

A baby in a cradle, floating in a weightless world, free from thoughts.

And she, now a woman, daydreams at noon. A mother of one.

Since the day she nodded and chose him—a man imperfect in the eyes of many, but one who carried concern and devotion in his heart for her. She wonders, what could be better? Among the countless distant stars she'll never touch, there is one that fell beside her life. Bright. A lighthouse shining over vast seas but unable to reach the waiting shore; a streetlamp warming the waves of a night, lulling her into a dreamy slumber. Strange. Her relatives and friends stare at her, wide-eyed, surprised by her choice.

Surprised, because they think they know her. Somewhat.

A girl with ambitions soaring above the men navigating the bustling, crowded city, flowing with the tidal dreams of youth. Rising above the ordinary, striving for a different life.

A girl brash in her grand dreams, seeking greatness, craving admiration, envy, and desire from those who watch. Often.

A girl, like so many others. Dreaming. Of a tight embrace. Of a home filled with a child's laughter and someone who would hold her close in her dreams, in harmony with life's natural order. Usually.

Now a woman, she still sits and dreams. She hadn't realized life could pass by so quickly.

Since marrying him.

A woman sheds her youthful ambitions soaring above the men navigating the crowded city and sees her youth slipping quietly away despite all her clear plans. Clear. A simple life, without aiming for the impossible.

She keeps a bit of her boldness, storing away the grand dreams of her youth in a drawer. To greet life anew, less adrift, as her life turns a new page. Simple, yet still inspiring envy in others. At times.

A woman, still like so many others. Dreaming. Of a tight embrace. Of a love that's almost an illusion, part fairy tale, part legend. Different. A home filled with a child's laughter and someone to hold her close in dreams, as life's natural order dictates. Usually. In moments of solitude, where no child's laughter or tears echo, no nightly waves embrace her beneath a falling star, she remembers a fleeting love.

It drifts her along the tides of love, shimmering within her. A love separated by a flight over an ocean, from Vietnam to a distant island and back.

A love she didn't think existed after the day she nodded in agreement. For even now, she hasn't seen anyone complete a fairy tale in modern times.

When they first met one late afternoon, sunlight slanting, her heart was captivated. He came to work with her colleagues, gathering details for a design. His eyes cut through the sunlight, beyond the waiting screen. Swaying. Love called.

When they met again at a karaoke night, his singing mingled with his gaze, enchanting her. He sang Vietnamese love songs, incomplete verses spilling from his lips. Love. A bolt from the blue.

When they met at the end of a party, in a bar, a slow dance marked the last song, where lovers traded hugs instead of farewell words. She danced with him.

For that meeting. Silently. For that farewell. She left him without a reason, because no woman can ever fully articulate her reasons. She thought the love had drifted away.

But fleeting love returned.

By the window. Silent. A love like an illusion, lingering briefly in her moments of idleness.

Her phone rang. The name of her fleeting love appeared on the screen. Clear. Part fairy tale, part legend. Haunting. His voice.

"Are you free? Let’s meet."

Some drift away from life and return to the edge of the sky, becoming clouds.

Saigon at noon. The sun scorches the skin, the wind soothes where it burns. She sat before him. Reflecting. A few jokes, some casual questions to sweeten the reason for her silent departure after their goodbye without a farewell.

Haunting. His voice. Like a somber note from yesterday’s song. Intimate.

"If you’d told me, things might be different now."

If she had told him, things might indeed be different. Perhaps. The day she met his mother, that smile still lingers on her heart. Stirring. Her first step toward him, amid admiration, envy, and desire from those who watched.

If she had told him, perhaps things would be very different. Maybe. Those youthful dreams might still linger and take flight across oceans far away. Who knows?

If she had told him, perhaps things would be profoundly different. Maybe. The fairy tale might return in modern times. Faint, mystical, haunting.

But she leaves.

The imperfect man in many eyes, yet one who carries concern and devotion for her.

The baby in the cradle, floating in a weightless world, free from thoughts. Suddenly, she remembers. Perhaps the child is crying for its mother now.

Illusions drift away, legends become reality, and the haunting fades.

The fairy tale feels distant now.

Let’s go home; there’s nothing left in this fleeting world.

Thứ Năm, 9 tháng 8, 2012

[Story] ĐẾM TÌNH - Counting Love

Chị ngồi đấy soi mình, chuẩn bị cho một cuộc chơi. Một cuộc chơi overnight. Chị ghét, sợ ai nói chị già dù tuổi xuân chị đi qua. Mặc chị. Giờ ngồi trước gương, soi lại gương mặt mình. Đếm tình đã sang.
Photobucket
Tình đầu là tình cuối. Thù thằng nào nói câu ấy với chị. Tình đầu của chị mộng mơ, mơ mộng dưới nắng sân trường, hoa cỏ đưa hương, thơ tình, phượng vĩ đều có. Thằng con trai lò tò theo chị như một đứa em trai, cứ ngẩn ngơ nhìn đòi học yêu, có bồ cho bằng anh, bằng em. Chị tò tò theo thằng con trai đó đến những ba năm. Mười, mười một, mười hai. Từng ấy lớp, từng ấy ngày chị thấy thằng con trai ưỡn ngực lớn lên. Dậy thì. Giọng vỡ tan hoang, tướng đi khệnh khạng, người mọc lông đầy, râu ria lổm xổm, nói yêu chị và đòi làm người lớn. Đến khi lớn rồi, thằng con trai để chị ngồi lại với mộng mơ, mơ mộng dưới nắng sân trường, hoa cỏ đưa hương, thơ tình, phượng vĩ đều có. Chị không trách thằng con trai tỏ ra hờ hửng, lạnh nhạt lánh xa khi vượt qua vũ môn từ phổ thông lên đại học, ghi vào trong trang vở học trò. Tình đầu là tình chia ly.
Photobucket
Ngửi thấy chút hương nhạt của nước hoa hồng, se khít lổ chân lông. Thấy da mình bớt nhăn, có căng chút, tươi lên phần nào. Ngậm ngùi. Tình hai.
Tình chỉ đẹp khi còn dang dở. Chửi cha thằng nào nói lời ấy ngay trước mặt chị. Đi làm. Một nhân viên văn phòng sáng làm, chiều về cứ thế hết giờ hành chính qua ngày, đoạn tháng. Được thằng đàn ông, gọi bằng sếp, sáng hỏi, chiều thăm. Lắm lúc. Đưa về trong những lần không mong đợi từ một chiều tàn mưa hắt hiên, ướt đường, hăm he tắm ướt những ai trú tạm hay những buổi tiệc tàn công ty tổ chức, người đưa kẻ rước chẳng ai về cùng. Thằng đàn ông thể hiện nghĩa cử sếp tôi và tình đồng loại. Buồn. Thằng đàn ông nói thế về gia đình mình, có vợ có con đều hều. Không hạnh phúc. Thằng đàn ông nói thế về gia đình mình lúc sờ mông, chạm ngực, đưa môi nồng nặc mùi rượu, bia, thuốc lá. Tỉnh hay mê. Đâu là thực tại. Nhiều đứa nói chị là ngu, dại vì ai mà không biết thằng đàn ông ấy giở trò gì. Một, hai, ba. Năm đếm vài lần, chục lần thằng đàn ông hứa, bỏ vợ chọn con, trăm lần thằng đàn ông hẹn, bỏ vợ bỏ con. Một lần. Thấy thằng đàn ông thể hiện nghĩa cử sếp tôi và tình đồng loại với người mới làm. Ngực mông tròn trĩnh. Chị không chửi thằng đàn ông lòng đầy tâm sự cần trút với nhiều người, ở nơi nhà hàng và khách sạn. Lang thang lên mạng. Chị viết vào trang blog. Tình dỡ dang là tình gàn dở.
Photobucket
Lấy chút phấn tàn thoa lên gương mặt hoang, phủ lại hết mộc dại. Chị thích phấn nền nào dính chặt vào da mặt vì chị giống như một nghệ sỹ. Khi đó. Chị không còn là chị của mộng mơ, mộng mị trong tình ái. Tuổi đã sang hàng ba con giáp. Ngang tàng.
Tình chỉ đẹp khi biết gìn giữ. Lặng im khi nghe thằng nào nói lời ấy. Có một thằng từng nói vậy. Thằng bồ sở hữu một gương mặt không gì nổi bật, một làn da xạm xịt như trời giăng mây đen, có chút dơ, có chút mùi của đàn ông từng trãi với một công việc rày đây, mai đó trên những chặng đường xa, bởi vốn dĩ kinh doanh là vậy.
Yêu.
Nồng nàn với những lần nhắn tin thăm hỏi, gọi điện mỗi khuya hỏi chị sao buồn trong một lần ăn uống vừa tàn, về trên đường không thấy hỏi han.
Chan chứa với bàn tay xiết chặt, với vòng tay ôm vừa khít và cả một nụ hôn đúng bài. Đòi hỏi. Chị chủ động cản thằng bồ dừng lại để nhận một nụ cười ấm áp và vì chị sợ tình sẽ phôi phai.
Dừng lại.
Một phút lặng. Thằng bồ quỳ xuống cầu hôn. Nước mắt chị từ đâu rơi vội. Chan chứa với bàn tay xiết chặt, với vòng tay ôm vừa khít và cả một nụ hôn đúng bài. Đòi hỏi. Chị chủ động cản thằng bồ dừng lại. Thằng bồ nói: cám ơn em đã gìn giữ vì anh. Tuyến lệ khô nước. Chị đờ người nằm gọn trong vòng tay thằng bồ. Bơ vơ. Chị chia tay trong thầm lặng, đơn phương, không lời giải thích. Mặc. Thằng bồ cố gắng cứu lại một tình yêu gìn giữ đến từng ấy. Năm, sáu, bảy. Tháng rộng, ngày dài, đêm về dằn dặt. Nhiều lần muốn vá lại một chữ trinh, thấy ảnh hình thằng bồ mặt lớ ngớ không hiểu vì sao. Mặc. Thằng bồ cố gắng cứu lại một tình yêu gìn giữ đến từng ấy. Ai hỏi. Chị nói. Tình đầu chưa là tình cuối.
Mascara, kẻ đều mi mắt một màu đen huyền bí, liêu trai, gợi tình. Đánh chút má hồng, kẻ môi màu tím đậm, nhấn mạnh ở vành môi. Soi gương. Thấy hài lòng sao giống bướm đêm. Tìm bạn. Bạn tình một đêm. 
( Ảnh : Sưu Tầm )
***

She sat there, gazing at herself, preparing for a game. An overnight game. She hated, feared anyone calling her old, even though her youth had passed. Let them talk. Now, sitting in front of the mirror, she stared at her face. Counting the loves that had come and gone.

The first love was the last love—or so the saying went. She cursed whoever dared say that to her face. Her first love was dreamy, full of sunshine on the schoolyard, the fragrance of flowers and grass, love poems, and flamboyant trees. The boy followed her around like a younger brother, gazing dreamily, wanting to learn how to love, to have a girlfriend like everyone else. She tagged along with him for three years—grades ten, eleven, twelve. Through those classes, through those days, she watched the boy puff out his chest and grow up. Puberty. His voice cracked and broke, his walk became cocky, hair sprouted everywhere, a scruffy beard emerged. He professed his love to her and demanded to be a grown man. And when he finally grew up, he left her with nothing but dreams—sunshine on the schoolyard, the fragrance of flowers and grass, love poems, flamboyant trees. She didn’t blame him for becoming distant and cold, for drifting away after crossing the threshold from high school to university, leaving it all inscribed in the pages of a school notebook. First love is love that ends.

The faint scent of rosewater filled the air, tightening her pores. Her skin looked less wrinkled, a little firmer, somewhat brighter. She sighed. Second love.

“Love is only beautiful when it’s unfulfilled.” She cursed whoever dared say that in front of her. Working life began—an office worker, clocking in at nine and out at five, day after day, month after month. There was a man, her boss, who would greet her every morning and check on her every evening. Occasionally, he would give her a ride home when she didn’t expect it, after a rainy, gloomy afternoon, or after company parties when others had their rides and she was left alone. The man acted out of bossly courtesy and shared humanity. It was sad. The man spoke of his family—his wife, his kids—all seemingly fine. Unhappy. That’s how he described his family while touching her waist, grazing her chest, pressing lips reeking of alcohol, beer, and cigarettes against hers. Was she awake or dreaming? What was real? Many called her foolish, naive, for not seeing through his intentions. Once, twice, three times. She lost count of how many times he promised to leave his wife and kids, or how many times he planned but never acted. Then one day, she saw him bestowing the same bossly courtesy and shared humanity on a new recruit—rounder, fuller. She didn’t curse him for being a man with burdens to unload, with multiple women, at restaurants and hotels. Wandering the internet, she wrote in her blog: “Unfulfilled love is foolish love.”

She dusted her face with pale powder, concealing all the rawness and wildness. She favored foundation that clung tightly to her skin because, like an artist, she wanted to transform. At that moment, she was no longer the dreamer, lost in illusions of love. She was now in her thirties, her spirit unyielding.

“Love is only beautiful when cherished.” She stayed silent when she heard someone utter those words. One man had once said that to her. Her boyfriend—a face without any outstanding features, sun-damaged skin like a cloudy sky, faintly unclean, faintly bearing the scent of a man well-traveled, with a life on the road because that’s how business was.

Love.

Passionate in the late-night texts and calls, asking why she seemed sad after a dinner party had just ended, why she felt alone on the drive home.

Overflowing with his tightly clasped hands, snug embraces, and perfectly executed kisses. He demanded. She stopped him, offering a warm smile, fearing love would fade.

He stopped.

For a moment, he knelt and proposed. Tears fell from her eyes. Overflowing with his tightly clasped hands, snug embraces, and perfectly executed kisses. He demanded. She stopped him. He said, “Thank you for keeping this for me.” Her tears dried up. She froze in his arms. Drifting. She ended things in silence, alone, without explanation. He tried to salvage a love so cherished. Five, six, seven years passed—long months and nights filled with torment. She often wished to restore a lost innocence, but the image of his puzzled face, unable to understand, held her back. Let it be. He tried to salvage a love so cherished. When asked, she would reply, “First love was never the last.”

She applied mascara, drawing her lashes a deep, mysterious black. A touch of blush, lips painted a rich, dark purple, accentuating the edges. She looked in the mirror. She felt satisfied. She resembled a night butterfly. Seeking company. A companion for the night.

Thứ Ba, 31 tháng 7, 2012

EM, ANH và CON TÀU

Em sẽ đi cùng anh chứ?
-         Chắc rồi. Mà chúng ta đi đâu anh?
Đi đến nơi không có khổ đau. Em à
Photobucket
Em
Đứa con gái hai mươi hai tuổi đầu. Vào Sài Gòn trong một chiều tháng ba đầy nắng với khát vọng mang theo. Trốn thoát đi khỏi một làng quê hẻo lánh, ở làng quê ấy tiếng ca không thể mua nổi một con cá. Em muốn được hát và hát cho nhiều người lắng nghe em hát. Trầm trồ.
Em gặp anh lần đầu ở cầu Sài Gòn. Lúc đang ngồi thả mình với những cảm xúc riêng mang, nếu cảm xúc là giấy vụn thì em muốn thả hết tất cả cho bay lơ lững rồi rớt trên mặt sông kìa, bồng bềnh một lúc rồi chết chìm. Tự nhiên. Em muốn được biết chết chìm là thế nào, rồi em sẽ biến mất khỏi cuộc sống ra sao.
Thằng đàn ông của em - thằng đàn ông chó chết ném cho em một câu:Chúng ta nên làm bạn sẽ thế nào lúc ấy!?. Em muốn biết. Thằng đàn ông đó muốn làm bạn em sau khi ôm ấp, vỗ về em như một đứa trẻ cần dỗ dành trong những ngày đầu chông chênh giữa Sài thành. Thằng đàn ông đó muốn làm bạn với em sau khi ngủ với em, thằng đàn ông nói em như một thiếu nữ đồng trinh đang đến với đời sau cơn hoang lạc. Say mê. Một gã điên cuồng với những bài hát riêng mình sáng tác. Nhất thời. Tự nghĩ sẽ trở thành một nhạc sỹ nổi danh trong một đống hổ lốn những nhạc sỹ thị trường hiện tại. Thằng đàn ông của em cứ thế mò mẵm trong căn phòng tám mét vuông ấy để tìm những ý tưởng sáng tác và làm tình. Em gặp hắn lần đầu tiên trong một quán bar nhạc rock. Thằng đàn ông tự tìm đến em khi thấy em say sưa hát theo bài hát ca sỹ đang hát. Thật nhanh. Thằng đàn ông xin cho em một chân trong quán bar, là ca sỹ hát lót rồi thành hát chính lúc nào không hay khi giọng hát trong veo của em lúc đầu, đến đầy chất tự sự về sau. Khi quen thằng đàn ông của em.
Photobucket
Thằng đàn ông ngủ với em đúng sáu tháng lẻ năm ngày. Thằng đàn ông thường ngồi ôm cây đàn, thả khói thuốc sau một trận hoang lạc. Thằng đàn ông của em ngồi đấy trần truồng. Em nằm ngủ trong giấc mơ thằng đàn ông trần truồng.
Em đến với thằng đàn ông sau mỗi đêm về, khi ánh đèn không còn bắt bóng. Chỉ còn nhớp nhúa vương lại sau những trận mây mưa. Điều gì gắn kết em và thằng đàn ông không còn biết nữa. Ơ hờ. Thằng đàn ông nổi danh với những bài ca em hát. Giọng tự sự của em lôi kéo người nghe dẫn đến một miền đau thương, bế tắc không có lối ra, thích hợp với những con người đồng tâm trạng. Họ nghe em hát rồi em giới thiệu thằng đàn ông. Thằng đàn ông đệm đàn cho em hát. Nổi lòng.
Một chiều mưa bay tháng bảy. Thằng đàn ông nói với em: chúng ta nên là bạn. Em chẳng nói gì, cười ha hả rồi thả khói thuốc bay. Thằng đàn ông và em làm tình. Lần cuối. Trời lất phất mưa bay. Em chạy xe thẳng một mạch đến cầu Sài Gòn ngắm những giọt mưa bay. Thả khói hòa mây. Cách em một khoảng, anh đứng đầy tâm trạng đang thả khói hòa mây. Giống nhau. Một mái tóc dài quăn tít như gã lãng tử ngốc nghếch trong mẫu hình đàn ông của những cô gái cũ, gắn lên thân hình mãnh khảnh của những chàng hoàng tử của những em tuổi teen mới lớn, một khuôn mặt già đời với cặp mắt đăm chiêu thả vào chiều mưa bay.
Em và anh nhìn nhau. Thả khói bay. Mưa chiều rớt xuống sông Sài Gòn. Lướt thướt
Nơi nào không có khổ đau vậy anh?
Nơi có tình yêu chân thật.
Photobucket
Anh
Thằng con trai hai mươi tám tuổi đầu. Lóc ngóc nơi phố thị Sài Gòn, từ chàng sinh viên tỉnh lẻ ra trường tìm kiếm những nghiệp đời riêng mình. Ước mơ. Trở thành một kiến trúc sư nổi tiếng giữa một đô thị hàng năm thải ra hàng trăm gã kiến trúc sư như anh. Thừa biết điều đó nhưng anh vẫn ước mơ và ước mơ đó có người con gái anh yêu vun đắp.
Người con gái anh yêu đam mê thiết kế nội thất, nên phần nhiều san sẽ với anh những nổi niềm trong học tập, làm việc và ước mơ. Ra trường người con gái anh yêu san sẽ cho anh nhiều về công việc, vì với một gã kiến trúc sư trẻ mới ra trường, kinh nghiệm đếm trên đầu ngón tay thì chẳng một ai đoái hoài đến. Nếu như không có những dự án người con gái anh yêu kiếm về nhờ tài ngoại giao, thì anh sẽ cắt xén giấc mơ anh ra từng mãng bằng những đồng lương đói rách.
Photobucket
Người con gái anh yêu sở hữu một nét xinh tươi và lém lính của tuổi vào đời không ương ngạnh nhưng lại pha lém lĩnh. Anh biết từ khi còn ngồi nơi ghế giảng đường, thích nụ cười ngô nghê nơi góc lề đường, lựng dựa tường ngồi nhấm nháp những giọt café đắng nghét ngắm mưa bay. Một ngày. Anh quỳ dưới chân người con gái anh yêu dưới góc phượng vĩ già, nơi lần đầu anh gặp người con gái anh yêu, ngỏ một lời cầu hôn sau từng ấy năm ngắm những hạt mưa bay. Hôm ấy trời cũng có mưa bay. Anh gặp người anh yêu ngồi trong vòng tay của một kẻ lạ xa nơi một góc quan café xa lạ. Vô tình. Đếm lùi ngày cưới còn chẵn ba mươi ngày. Anh nhìn album ảnh cưới, thấy nụ cười người anh yêu hờ hững.
Không phải lần đầu. Người con gái anh yêu kiếm tìm một vòng tay. Anh thấy vòng tay mình không còn đủ rộng để ôm người con gái anh yêu thật chặt.
Photobucket
Không phải lần đầu. Anh gặp em. Cô bé trong chiếc quần jean rách bước phá cách cùng chiếc ao thun trắng trể cổ, ở cầu Sài Gòn đang thả từng ngụm khói bay, lúc ấy anh nghĩ nếu những cảm xúc là khói kia thì anh sẽ nuốt sạch vào tận trong cơ thể rồi thả cho tất cả bay đi lờ lững trên dòng sông kia. Tan biến. Anh muốn được một lần tan biến.
Đó là lần thứ hai trong cùng một. Nơi bãi cỏ xanh thèm nắng đang nhìn về bầu trời có những hạt mưa rơi, bỏ mặc cầu ánh sao ngủ yên với những câu chuyện tình. Em thả tóc ngủ cùng với cỏ xanh, mắt lim dim điều gì mà thấy có nước vương trên đôi má hồng. Em đang hát một bài hát đầy tâm trạng. Anh cũng thả mình trên bãi cỏ xanh. Mắt nhắm lại. Thấy bắt gặp người con gái anh yêu trong vòng tay một người đàn ông khác. Sau hai lần tha thứ. Đếm ngược. Ngày cưới còn nhẵn ba mươi ngày chẵn.
Em mua vé tàu đi đâu?
Lấy cho em tàu Bắc – Nam.
Lấy cho em tàu Bắc – Nam.
Photobucket
Con tàu.
Ngộ thật. Hai người trẻ ấy cùng đồng thanh nói. Hai người trẻ ấy nhìn nhau, nhìn trong đôi mắt đôi trẻ, tôi biết là chúng đã gặp nhau rồi. Không phải lần đầu tiên. Trong cùng một ngày. Sân ga về đêm vẫn rộn ràng những bước chân.
Hai trẻ nhìn nhau. Thật lâu. Thời gian như dừng lại trong giây phút ấy. Tôi nghẹt thở vì bọn chúng mất. Tất cả mọi sự vật đều vụt qua, chỉ còn hai đứa trẻ đứng lại. Tôi thấy trời lất phất mưa bay. Vài hạt mưa lạc trên gò má đôi trẻ, chúng nắm tay nhau. Nói gì tôi nghe không rõ, chỉ có thấy một nụ hôn trao nhau và trên má vẫn còn vương vài hạt mưa lạc. Chỉ khi chúng bước lên tàu tôi mới nghe được câu cuối cùng.
Tình yêu chân thật nằm ở sân ga nào thế anh?
Sân ga có tình yêu anh và em trao nhau thật lòng không có vật chất xen ngang.

( Ảnh : Sưu Tầm )

[Story] Đàn ông không được khóc! - Men Must Not Cry

Cuộc đời nó đã nghe ba người nói thế. Khác nhau.
Photobucket
Ba nó. Người đàn ông của một thời chiến tranh đi qua, để lại một mái đầu xơ xác những tàn khói còn vương lại phai màu tóc rối, có mảnh đạn còn ghim lại trên đầu làm quà cho mẹ nó, giữa một chiều mưa đi về từ tiền tuyến. Xót xa. Những cơn đau mỗi độ mưa về hay gió bấc lạnh lùng lướt ngang vầng trán đầy những vệt sóng da nhiều lớp gợn đầy. Ngổn ngang.
Người thanh niên từ một màu áo trắng thơ thẩn với những bài thơ gửi bạn. Ngây thơ. Để lại. Những bài thơ của hôm nào lưu vào trong ngăn tim kỷ niệm, giữ trong ba lô những bức thư từ hậu phương của em gửi hôm nào, kể từ khi màu áo trắng đổi thành màu xanh của lá rừng. Thư từ qua lại, thương nhau như gió mây dìu dắt, có dưới một bức thư hẹn ngày về với cau, trầu mâm quả qua thăm nhà.
Gặp em. Đứng ở đầu con phố nhỏ, nép mình bên bức tường gạch đổ, mắt nhìn thương yêu, hai tầm nhìn chạm vào đáy con tim. Hương thầm. Kết quả tình yêu là một đứa con trai kháu khỉnh mang trên mình một dị tật bẩm sinh, đớn đau cùng mỗi độ mưa về hay gió bấc lướt ngang thân thể gày còm. Dỗ dành. Ông nói: con trai không được khóc!
Photobucket
Mẹ nó. Người con trái của một thời chịu đựng di chứng chiến tranh trong tâm trí, những bài thơ và thư tình nhuộm nát thời gian cất trong rương cũ kỷ.
Trót yêu. Chàng trai có mái đầu ngô nghê ngồi nơi góc lớp tập tành thỏ thẻ lời yêu qua con chữ, lời thơ. Vụn dại. Tình bạn chấp cánh bay, có tình yêu ở lại, những lá thư từ chiến trường đi dọc đường thương nhớ.
Tình nhân. Trở lại với mãnh áo màu lá rừng loang lỗ những vết bom cào, đạn xé, nhuộm đất đá trên các nẻo đường đi qua. Từ ánh nhìn yêu thương thấy mình nằm gọn yên lành, trong con ngươi đang hằn lên những tia máu đỏ ngầu. Khẽ khàng. Đưa tay chạm đôi má dạn dày gió sương, không dám đưa lên mắt, sợ có giọt nước nào rơi làm rớt linh hồn lính can trường, dẫu có đau thương nào vẫn không tài nào quật ngã, trong đó có cả đau thương từ kết tinh tình yêu còn lại đang quằn quại với những đợt mưa giông, gió bão. Vô tình.
Nhìn anh. Nhức nhối với dư âm chiến tranh còn ở lại mãi ở trong đầu. Đưa tay vuốt mắt tình yêu thời vụng dại đến lúc thoát thai cõi tạm, về với đất yên lành. Đứa nhóc ngu ngơ chạy vòng quanh linh cửu, em ngồi đốt sạch giấy vàng, bạc cháy tận còn tro than, mặc cho giọt nước lạnh lùng lăn trên đôi má. Bơ vơ. Đứa con giờ đã trưởng thành, nổi đau di tật vẫn cứ bám quanh đời trai trẻ, ngồi một bên giường mẹ chờ đếm thời khắc tạm biệt một cõi điêu linh, lạnh lùng cày xé thân tàn người phụ nữ. Mười tám năm, lẻ đâu đó vài ngày, lôi những bài thơ, thư tình ra nhờ con đọc lại trước giờ phút chia tay.
Photobucket
Đưa tay chạm đôi má lộ xương hàm trơ trọi, nhìn bằng những yêu thương vào con ngươi đang nổi lên những tia máu đỏ ngầu. Bà nói: đàn ông không được khóc!
Em. Thân thể gày còm, gương mặt xương xương, mắt lõm sau gọng kính, tư lự ngồi vẩn vơ với những con chữ đi theo dòng cảm xúc viết ra trong thế giới nhiều màu, được nhìn từ lăng kính vạn hoa. Gặp nó. Nơi góc giảng đường lặng căm, ngồi hí hoái vẽ những vật thể hình thù dị biệt, những bức tranh pha trộn sắc màu hỗn tạp, bố cục bức phá mọi cách nhìn.
Dịu dàng. Em ngồi bên nó, nhìn phác thảo, đi cọ, pha màu…rồi viết gì đó không rõ. Đôi khi. Cất tiếng, hát một đoạn, thả hồn bay theo những bản nhạc từ chiến trường xưa. Không biết. Tự khi nào. Thân thể gày còm dựa thẳng vào lưng nó, hát ca, viết những dòng cảm xúc từ những bức tranh pha trộn sắc màu hỗn tạp, bố cục bức phá mọi cách nhìn. Quặng lòng. Trời khóc tỉ tê những giọt mưa lớn nhỏ, đất dãn ra đón một thân thể đàn bà đã đi qua chiến tranh và đời cạn ở tạm thế. Tiển đưa. Chỉ còn hai mái đầu ngồi lại cuối chiều mưa. Em nói: Hãy khóc đi anh, để em lau lệ!
( Ảnh: Sưu Tầm )
***

He had heard three people say the same thing. Different perspectives.

His Father:
A man from the time of war, carrying the remnants of battle—a head streaked with smoke stains fading into disheveled hair, a shard of shrapnel lodged in his skull as a “gift” for his mother, delivered on a rainy day when he returned from the frontlines.
Pain. The echoes of war haunted him, flaring up with every cold wind or rainstorm, carving deep furrows across his forehead like rippling waves of skin, layer upon layer.
Once a young man, wearing a white uniform and scribbling poems sent to friends—innocence woven into verse. Those poems, now tucked away in the chest of memories, accompanied by letters from the rear he had once received. He had departed with a white uniform, only to return clad in the green of forest camouflage.
The letters traveled back and forth, their love as free as clouds carried by the wind. Among them, a promise: to return home with betel leaves and areca nuts as a token of a formal visit.
He met her. Standing at the edge of a narrow street, leaning against a crumbling brick wall, their gazes locked, sinking deeply into each other's hearts.
Subtle fragrance. Their love bore fruit: a healthy baby boy born with a congenital defect, a shared pain that resonated with every storm, every cold wind brushing against his fragile body.
Consolation. The father said, “Men must not cry!”

His Mother:
A daughter of the war-torn era, carrying in her mind the scars of conflict and in her chest a box of worn poems and love letters aged by time.
She fell in love. A boy with a clumsy head of hair sitting quietly in the corner of the class, his whispered affection expressed through letters and poetry.
Naïveté. Friendship took flight, and love remained—letters sent from the battlefield traced paths of longing.
Her lover returned, wearing a camouflage uniform stained with the marks of war—scratches from bombs, tears from bullets, coated with dust from countless battlefields.
Through loving eyes, she found peace in his weary gaze, though bloodshot with grief.
Gently, her hand touched his sun-worn cheeks but dared not brush his eyes, fearing any tear that might fall would shatter the soul of a soldier whose courage had withstood all manner of suffering, including the torment born of love—a child who now writhed in pain amidst stormy winds and rains.
Unyielding. She gazed at him, burdened by the remnants of war etched permanently in his mind.
When the time came, she placed a trembling hand over his weary face and closed his eyes. She let him rest, free from the pain of a tumultuous world, while their oblivious child ran circles around his coffin. She burned all their shared memories—gold paper turned to ash—as cold tears silently streamed down her cheeks.
Bereft. That son, now a man, still bore the scars of his condition, sitting beside his mother’s bed as the cruel passage of time tore through her frail body. Eighteen years and a handful of days later, she asked him to read her old letters and poems one last time before bidding farewell.
With trembling hands, she touched his angular cheekbones, gazing lovingly into his eyes bloodshot with anguish. She whispered, “Men must not cry!”

Her:
A frail figure with a bony face, sunken eyes behind thick glasses. Her thoughts wandered as she penned words flowing from emotions colored by the kaleidoscope of life.
She met him. In a quiet corner of the lecture hall, he sketched bizarre, otherworldly forms—paintings with chaotic colors and rebellious compositions defying conventional perspectives.
Gentle. She sat beside him, watching his sketches, mixing paints, and writing something indistinct. At times, she sang—a fragment of a melody from wartime ballads—letting her soul drift with the music.
She didn’t know when it began: her fragile body leaning against his, singing and writing feelings inspired by chaotic, colorful paintings that broke all norms.
Heart-wrenching. The heavens wept as rain cascaded down in torrents; the earth opened to receive the body of a woman who had endured war and drained her strength in this temporary world.
Farewell. Only two heads remained, bowed together in the rain-soaked evening.
She said, “Cry, so I may wipe your tears.”

Thứ Sáu, 27 tháng 7, 2012

Người phụ nữ hay MƠ!

Mơ từ thời con gái. Một cuộc sống của ngày mai. Thật khác. Nơi chó ăn đá gà ăn sỏi bị khói lửa chiến tranh giày xéo. Dưới mái nhà. Mạ với cha mỗi người mỗi ngã. Xót xa. Nắng cháy giữa đồng rát đôi môi vừa mộng chín. Yêu thương. Cứ đi về trên một lối cũ quê nghèo chông chênh sỏi đá, ngẫm nghĩ đời có nhẹ tựa mây trời. Phương trời nào đưa về một lối khác. Sướng vui.
Photobucket
Mơ đến thời phụ nữ. Một mái ấm đơn sơ. Nơi vợ chồng sum họp giữa mái nhà ba thế hệ, có cha con và ông mệ. Đủ đầy. Gió thổi mây trôi, kéo luôn bóng hình người trai trưởng tìm đến chiến trường. Ôm súng trường đê mê mùi khói lửa chiến tranh. Oằng gánh đời thê nữ, cong cong người qua những con đường bom dội. Nỗi trôi với đàn con ngơ ngác. Chạy giặc giữa đồng nắng cháy về Nam. Ngầng đầu nhìn áng mây trôi. Hỏi. Phương trời nào đưa về một lối khác. Vui vầy.
Photobucket
Vượt qua thời bom đạn. Sương gió chớm tàn bỏ lại phía sau mùi khói lửa. Tìm về nơi đất ngọt phù sa, bềnh bồng cùng sông nước. Nuôi con. Năm mái đầu xanh quẩn quanh vùng nước nổi. Đứa bước tiếp nghiệp học hành, đứa gãy gánh hy sinh giữa đường, sợ vai gầy không chịu nổi mưu sinh. Nghiệt ngã. Nắng cháy khát giữa đồng, ngóng trông về cơn lũ. Đi qua. Thời đàn bà mơ một mái nhà cho những cánh non trú ẩn, hay lạc đàn đâu đó có tổ bay về. Biết rằng. Vắng bóng một người cha. Chiến tranh nào để lại. Nhiều đêm nhìn trời tìm kiếm một ánh trăng trôi. Một mình. Rắn rõi đời nghĩ ngợi. Phương trời nào có chọn một lối đi chung.
Photobucket
Lướt qua phận đàn bà. Không hay. Quên mình cho chữ “mẫu” dẫu đắng cay cứ ghì vai mãi miết. Những cây con giờ đã trường thành, bám trụ với miền Tây sông nước một phần, vi vu nơi phương trời đô thị phần khác. Nghi ngút. Khói hương những phút tâm linh nhắn gửi. Ngọt ngào. Chút dư vị đời tắm mát lúc đã thất thập lai hi. Không buồn. Mơ một phương trời nào đưa về một lối khác. Ấm êm.
Photobucket
Nó ngồi giữa nắng vàng trời. Tháng giêng vừa hết. Nghĩ ngợi về người phụ nữ ấy – người phụ nữ hay mơ. Nhắn gửi vài lời lo lắng. Cháy hồn. Tiếng phone kiềm tiếng nấc. Dốc cạn lòng. Người phụ nữ ấy lại mơ: tiếng cháu nhỏ vui đùa của đứa con còn lại và hạnh phúc nó mai sau. Bỏ quên. Những nghiệt ngã của tuổi già đang bị thời gian đi qua giằng xéo. Nhận kết quả cầm tay, đơn ghi chưa ráo mực. Vẫn cười. Trên những căn bệnh của đời thường giày xéo. Nuốt nghẹn. Vì cớ làm sao. Nó nghĩ về một câu nói của Anna Gavalda: “ giá như đâu đó có người đợi tôi”. Lạc hồn. Xé nắng làm mành đắp lên hồn nứt rạn.
Photobucket
Vụt qua những con đường giữa Sài Gòn gió bụi. Cầm trên tay nhuận bút, não bộ nào còn chưa kịp ghi lại. Ngất ngây. Từ YuMe - nơi cảm xúc trãi lòng. Không giống. Những lần nhận nhuận bút khác. Thoáng qua. Thỏa mãn xúc cảm lòng. Riêng nó. Bên đám bạn xa nhà, nhiều phương trời đủ cả. Không có người phụ nữ ấy.
Bấy giờ. Thả khói bay đầy trời trên toa thuốc cầm tay. Vá lại màn nắng. Hong khô hồn đẫm nước. Ấp đầy trong suy nghĩ về người phụ nữ hay mơ. Bình yên. Không chỉ cho riêng mình.
Biết ngay lần này.
Nhuận bút dùng cho một mục đích. Bình yên. Nơi người phụ nữ hay mơ. Cũng là. Người phụ nữ nó yêu. Nhiều khi. Vì dòng đời xuôi ngược, đời giăng mù trí nhớ. Bình yên.
( P/S: Ghi lại một cảm xúc vui, buồn lẫn lộn giữa Sài Gòn đón cơn mưa đầu hạ. Vụt qua. Về chốn bình yên. Cùng người phụ nữ hay mơ. Của riêng tôi )
( Ảnh: Sưu Tầm)

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...