Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn fpt politechnic. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn fpt politechnic. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 14 tháng 7, 2025

[PTS] Gió Thổi Trên Miền Di Sản - A Symphony of Youth Amidst Heritage


Bản giao hưởng thanh xuân

Hành trình đã bắt đầu. Từ Sài Gòn ồn ã, những tâm hồn trẻ PTS lại rẽ lối. Có đứa vừa qua ngưỡng thực tập vài tháng đến tận vài năm. Trẻ. Chạm tay vào guồng quay đời thực. Có đứa, đã vụt sáng, điều hành cả một tổ chức bé con. Chuyến đi không chỉ là hội ngộ. Cảm. Bản giao hưởng thanh xuân, giữa miền di sản.

Nó, lặng thầm, bước theo. Dấu chân tuổi trẻ đặt vào lòng đất Đà Nẵng, Hội An, Huế – mỗi nơi một nốt nhạc. Đám Gen Z tự tay dệt nên hành trình. Phòng ốc, quán ăn, góc "sống ảo"... Mọi thứ, đều do chúng sắp đặt. Năng động. Sáng tạo. Và chân thực đến nao lòng. 


Lăng Cô: Những Bóng Lưng Giữa Mịt Mờ Khói Sương

Chuyến xe dừng. Lăng Cô hiện ra, mờ ảo. Mưa bụi vừa tạnh, hơi sương vương trên núi. Một bức tranh bí ẩn. Nó bước xuống, nhận làn gió lướt qua những sợi tơ nhận tín hiệu đầu tiên chuyển về não về một nơi đã ra đi, giờ về lại, tha thiết đến mong chờ, bơ vơ đến vô định, giờ ngập chìm trong cảm giác khói sương. Trẻ. Chúng không ùa ra. Chúng ngồi xuống. Lưng quay về phía nó. Hướng mặt ra vịnh. Những bóng lưng. Cô độc. Mạnh mẽ.

Áo "BELIEVE". Số "35". Những điểm nhấn giữa nền trời xám. Mặt nước lấp lánh sương.

Cảm. Một sự lạc loài tự nguyện. Không mất phương hướng. Lạc vào lòng mình. Lắng nghe tiếng vọng thanh xuân. Một nổi loạn ngầm. Không gào thét. Âm thầm tìm tự do. Thoát khuôn mẫu. Khẳng định bản ngã. Núi ẩn hiện. Nước phẳng lặng. Mời gọi trầm tư. Chiêm nghiệm.

Lưng quay về biển. Gió Lăng Cô. Mây núi giăng sương. Chẳng sợ lo. Tuổi trẻ lạc loài. Tìm bản ngã. Giữa đất trời. Thầm gọi ước mơ.

Mỗi bóng lưng. Một câu chuyện. Một hành trình. Sau cánh cửa PTS.


Danny: Từ "Exceler" Đến Chạm Tay Quyền Lực

Danny. Điềm đạm. Mắt sâu. Khóe môi mỉm cười. Chú nhóc ngồi giữa, khí chất tĩnh lặng. Sinh viên IT thuở nào. Từng là "nạn nhân" của nó. Buộc phải dùng Excel. Căm ghét. Thế mà giờ, sau 9 năm, điều hành hai công ty. 

Nhớ.

Những đêm trắng. Bờ vực phá sản với khoản lỗ kéo dài. Chiến thắng ngọt ngào. "Áp lực. Khủng khiếp." Danny cười, nụ cười chai sạn. Vẫn hồn nhiên. "Cuộc đời. Chỉ một thôi. Không dám dấn thân. Sao biết giới hạn?"

Chú nhóc chỉ Peter. Bóng lưng nhỏ. "Thằng Peter đó. Cũng PTS. Cũng Phan Khang Home. Cùng vạch xuất phát. Vẫn cà phê. Vẫn kể chuyện ngày xưa."


Peter: Nơi Nghệ Thuật Và Con Số Giao Duyên

Peter. Nhỏ nhắn. Lọt thỏm. Lưng quay về trời xa. Mắt lấp lánh đằng sau gọng kính. Đam mê. Cũng IT. Từ PTS. Chọn ở lại với sự hài hước của riêng mình. Đắm mình trong câu chuyện của người đầu.

Nhìn biển. Sóng vỗ nhẹ. Nhiều lúc. Giữa hai thế giới. Logic IT. Bay bổng nghệ thuật. Nhưng chính sự kết hợp. Dung hòa đối lập."

Thẩm mỹ. Công nghệ. Cầu nối cái đẹp. Đến cuộc sống.


Riêm: Gió Miền Tây Giữa Phố Thị Di Sản

Riêm. Chàng trai miền Tây. Dòng máu Kh'mer. Làn gió mới. Đang tìm định hướng. Ngồi lặng lẽ. Mắt dõi chân trời. Chú nhóc đã làm cha, tham gia vào con thuyền trách nhiệm cùng chú nhóc Michael ngồi ở cạnh mình. 

"Em đến. Học hỏi." Riêm chất phác. "Xem anh chị. Vượt khó. Tìm đường." Kể. Bỡ ngỡ phố thị. Đêm trằn trọc. "Quê em. Con đường rõ ràng. Lên đây. Quá nhiều lựa chọn. Choáng ngợp."

Nhận. Chân thành. Khao khát. Câu hỏi ngây ngô. Tò mò. Phát triển. PTS. Cánh cửa. Mở ra thế giới mới.


Huyền: Đồng Tháp 

Cô nhóc Huyền. Đồng Tháp. Vừa tốt nghiệp thực tập. Tham gia vào việc mới. Mắt đẫm lệ mấy lần vẫn nở nụ cười trên môi 

Kể. Bỡ ngỡ đầu đời. Đặt hàng và giao tiếp giữa khoảng cách thế hệ, giữa công việc và bài tập, khác nhau đến ngỡ ngàng. Ăn “chửi”, nghe “mắng”. Giờ thành chuyện vui. Con đường. Nhiều thử thách. Không sợ. Mắt hướng chân trời. Làm nên một bức ảnh đẹp


Nam và Phương: Biên Hòa Và Huế, Gánh Nặng Mang Về Thanh Xuân

Nam. Biên Hòa. Gánh nặng trách nhiệm. Phương, Huế, đất học trở về. Lắng nghe nó kể ở một tối bên dòng sông Hằng, cách đó vài bận, nó cũng đã từng ngồi lắng nghe những anh, chị sống dưới mái nhà Toyota của năm nào, bàn bốn ngồi giờ chơ vơ chỉ mỗi nó, ngồi chuyện trò với một thế hệ tiếp theo, bàn vẫn bốn người. Cách biệt tận mười lăm năm có lẻ.

Phương. Tham gia chuyến đi. Như nhớ về "một thời ta đã xa." Quay lại khám phá. Không chỉ thiết kế. Khách hàng không chọn. Trầm tư. Tay chống hông. Người dẫn đường thầm lặng.

Như muốn kể. Mắt hướng về đám trẻ

"Ngày xưa. Cũng ngông cuồng.". "Chỉ muốn 'độc dị'. Không cần khách hàng. Nhưng thực tế. Dạy bài học. Không chọn. Phải thay đổi. Lắng nghe. Hiểu họ.

Hai Kiến trúc sư. Học hỏi. Nghe. Chia sẻ từ một gã bán hàng. Ánh mắt thấu hiểu. Hoài niệm.


Howards: Từ Nét Chì Đến Những Thước Phim Kể Chuyện

Howards. Vóc dáng lớn. Đất Bắc. "Người cũ" PTS. Vẫn trên chuyến tàu. Ban đầu. Thiết kế 2D. Rồi lần mò. Video. Clip. Phim. "Họ yêu vẻ đẹp." Thằng nhóc tin. Dùng hình ảnh. Truyền tải vẻ đẹp.

"Em từng nghĩ. Thiết kế tĩnh." Howards trầm ấm. "Sang video. Cả thế giới khác. Âm thanh. Chuyển động. Cảm xúc. Hòa quyện. Câu chuyện. PTS nền tảng. Tư duy sáng tạo. Khám phá. Học hỏi."

Kể. Đêm dựng phim. Bị từ chối. Thành công rực rỡ. Niềm vui. Thỏa mãn. Mỗi video. "Đứa con tinh thần." Tâm huyết. Sáng tạo.


Serena: Logistic, Biển Cả, Và Giai Điệu Tình Yêu

Serena. Hoài bão với ngành Logistic của một đại học Bách Khoa thành phố Hồ Chí Minh. Duyên. Bước lên con tàu thanh xuân. Tràn đầy năng lượng. Ngồi bậc thềm. Nhìn Vịnh Lăng Cô. Đắm ngập tình yêu mới. Anh chàng "biển cả". Kính cận. Ghita. Hát. Vừa tham gia một con tàu...

Serena cười. Nhìn chàng trai. Say sưa hát. Chuyến đi này. Không chỉ khám phá. Nơi tìm thấy tình yêu. Một "con tàu" mới. Đồng hành. Câu chuyện đẹp. Giản dị. Đầy ý nghĩa. Cuộc đời. Luôn ẩn chứa. Bất ngờ.


Cuộc Đời Chỉ Có Một: Sống Trọn Vẹn

Chia tay đám trẻ, những bóng lưng xa dần, chỉ còn vọng lại tiếng nổ giòn của mấy chiếc xe máy như những cánh chim đang tung cánh bay lên bầu trời khát vọng. Họ đi tìm về quá khứ, hiểu về truyền thống. Đà Nẵng - Hội An - Lăng cô - Huế. Giá trị lịch sử. Ghi.

PTS. Trải nghiệm thực tế. Giúp tâm hồn trẻ. Tìm đường riêng. Học kỹ năng. Đối diện cuộc sống. Sống thật. Với đam mê. Nỗi sợ. Ước mơ xa vời.

Nó. Kẻ quan sát. Tình cờ. Gặp ở một chuyến tàu thanh xuân. Tin. Chúng sẽ làm được. Và hơn thế nữa. Chuyến đi. Chỉ là dấu chấm phẩy. Hơi thở nhẹ nhàng. Trong hành trình dài.

***

The journey had begun. From bustling Saigon, young PTS souls diverged. Some had just crossed the internship threshold, from months to years. Young. Touching the real grind. Some, had burst forth, even managing a small organization. The trip wasn't just a reunion. A feeling. A symphony of youth, amidst heritage.

I, silent, followed. The footprints of youth impressed upon the soil of Da Nang, Hoi An, Hue – each a distinct note. The Gen Z crew wove their own journey. Rooms, eateries, "insta-worthy" spots... Everything, laid out by them. Dynamic. Creative. And genuinely heartwarming.


Lang Co: Silhouettes Amidst Misty Haze

The car stopped. Lang Co appeared, ethereal. The drizzle had just ceased, mist lingered on the mountains. A mysterious canvas. It stepped out, feeling the wind brush its hair, sending the first signals to its brain about a place it had left, now returned to. A fervent longing, a boundless adriftness, now submerged in a misty embrace. Young.

They didn't rush out. They sat. Backs to it. Facing the bay. Silhouettes. Solitary. Powerful. A "BELIEVE" shirt. A "35" on a back. Highlights against the gray sky. Water shimmering with mist.

A feeling. A willing disorientation. Not lost. Lost within themselves. Listening to youth's echo. A silent rebellion. Not screaming. Quietly seeking freedom. Breaking molds. Asserting self. Mountains appearing, disappearing. Still waters. Inviting contemplation. Reflection.

Backs to the sea. Lang Co's breeze. Mist on mountains. No fear. Youth adrift. Finding self. Between sky and earth. Whispering dreams.

Each silhouette. A story. A journey. After the PTS door.


Danny: From "Exceler" to the Touch of Power

Danny. Calm. Deep eyes. A slight smile. The kid sat in the middle, a serene aura. An IT student from back then. Once "it's" victim. Forced to use Excel. Hated it. Yet now, after 9 years, running two companies.

Remembering. Sleepless nights. The brink of bankruptcy with extended losses. Sweet victories. "Pressure. Immense." Danny smiled, a seasoned smile. Still innocent. "Life. Only one. No daring. How to know limits?"

The lad pointed at Peter. A small silhouette. "That Peter. Also PTS. Also Phan Khang Home. Same starting line. Still coffee. Still old stories."


Peter: Where Art and Numbers Converge

Peter. Petite. Tucked in. Back to the distant sky. Eyes sparkling behind glasses. Passion. Also IT. From PTS. Chose to stay with his own humor. Immersed in the founder's story.

Gazing at the sea. Gentle waves. Often. Between two worlds. IT logic. Artistic flight. But the combination itself. Harmonizing opposites." Aesthetics. Technology. A bridge to beauty. To life.


Riem: Mekong Delta Breeze Amidst Heritage Town

Riem. The Mekong Delta boy. Khmer blood. A fresh breeze. Seeking direction. Sitting quietly. Eyes fixed on the horizon. The lad, a father now, joined the ship of responsibility with young Michael beside him.

"I came. To learn." Riem, simple. "See the seniors. Overcome hardship. Find path." He recounted. City unfamiliarity. Sleepless nights. "Back home. Path clear. Here. Too many choices. Overwhelming."

Perceiving. Sincere. Yearning. Naive questions. Curious. Growing. PTS. The door. Opened a new world.


Huyen: Dong Thap

The young girl, Huyen. Dong Thap. Just finished internship. Starting a new job. Eyes tear-rimmed sometimes, but still a smile on her lips.

She recounted. Early life's awkwardness. Ordering and communicating across generations, between work and assignments, surprisingly different. Enduring "scolding," listening to "reprimands." Now, a funny story. The path. Many challenges. No fear. Eyes on the horizon. Creating a beautiful photo.


Nam and Phuong: Bien Hoa and Hue, Burdens Bringing Back Youth

Nam. Bien Hoa. The weight of responsibility. Phuong, from Hue, the scholarly land, returned. Listening to it recount one evening by the Perfume River, a few times before, it had also sat listening to the seniors from Toyota years ago. A table of four, now only it remained, conversing with the next generation. Still a table of four. A gap of perhaps fifteen years.

Phuong. Joining the trip. As if remembering "a time long past." Returning to explore. Not just design. Clients didn't choose. Pensive. Hands on hips. A silent guide.

As if wanting to tell. Eyes toward the young crowd.

"Back then. Also wild." "Only wanted 'unique'. Didn't need clients. But reality. Taught a lesson. No choice. Must change. Listen. Understand them."

Two architects. Learning. Listening. Sharing from a salesman. Eyes of understanding. Nostalgia.


Howards: From Pencil Strokes to Storytelling Films

Howards. Large build. Northern land. A "veteran" of PTS. Still on the journey. Initially. 2D design. Then dabbled. Video. Clip. Film. "They love beauty." The lad believed. Using images. Conveying beauty.

"I used to think. Design was static." Howards, with a deep voice. "Transitioned to video. A whole other world. Sound. Movement. Emotion. Blending. Story. PTS foundation. Creative thinking. Explore. Learn."

Recounting. Nights editing. Rejected. Brilliant success. Joy. Fulfillment. Each video. "Spiritual child." Dedication. Creativity.


Serena: Logistics, The Sea, And a Melody of Love

Serena. Ambitions for Logistics from a Ho Chi Minh City University of Technology. Destiny. Stepped onto the ship of youth. Full of energy. Sitting on the ledge. Gazing at Lang Co Bay. Immersed in new love. The "sea boy." Glasses. Guitar. Singing. Just joined a ship...

Serena smiled. Looked at the boy. Lost in song. This trip. Not just exploration. A place to find love. A new "ship." Companionship. A beautiful story. Simple. Meaningful. Life. Always concealing. Surprises.


One Life Only: Live It Fully

Parting ways with the young ones, their silhouettes faded, only the sharp roar of motorbikes echoed, like birds soaring into the sky of ambition.

They sought the past, understood tradition. Da Nang - Hoi An - Lang Co - Hue. Historical value. Recorded.

PTS. Real-world experience. Helping young souls. Find their own path. Learn skills. Face life. Live genuinely. With passion. Fears. Distant dreams.

I. The observer. Coincidentally. Met on a journey of youth. Believed. They would succeed. And more. The trip. Just a semicolon. A gentle breath. In a long journey.

Thứ Hai, 22 tháng 5, 2023

PTS - Thanh xuân gặp lại nhiều lần


Hào khí dâng cao. Con tim đập rộn ràng. Có phải cảm xúc đến từ tiết mục võ vovinam trên nền nhạc “hồn thiêng đất Việt “ vẫn còn sôi sục bên trong, hay là cảm xúc của việc đứng trước một thế hệ tiếp ngồi ngập cả khán phòng. Nó nghĩ rằng cảm xúc sóng đôi. 

Nó nhìn xuống dưới. Nhà hát Hòa Bình của hôm nay ngập tràn những khán giả đặc biệt, những giáo viên và sinh viên khoác lên mình lễ phục; đỏ rực như phương đang gọi hè, bắt ánh sáng của đèn như thể đang ngồi trên một con tàu du hành vào vũ trụ. Nó thấy mình như một sinh vật khác lạ trước con tàu: tiến tới tương lai. 

Sự biết ơn ghi vào lòng tạc dạ. Nó của thằng nhóc thấy mình đứng đấy, rực rỡ dưới ánh đèn, cảm nhận sự “chịu chơi” của ngôi trường FPT Polytechnics dành cho sinh viên của mình, ghi lại khoảnh khắc cùng với những người thân yêu ấy. Nó được đến và hòa cùng một sức trẻ. 

Thanh xuân gặp lại nhiều lần. Hai năm, bốn tháng là thời gian học, cũng ngần ấy thời gian, nó tiếp xúc với những con người trẻ đó, thổi vào hồn một thoáng thanh xuân: ngây ngô cư xử, vụng dại nghĩ suy, khát khao tìm hiểu và cháy bỏng đam mê…như thể lửa lan từ tro tàn sang đuốc lớn. 


Bước ra “biển lớn”. Lời chào với thanh xuân là lời khuyến khích sự tự tin khi thế hệ này đủ đầy sự thông minh khi bước qua cánh cổng của hơn chục trường đại học. Theo đuổi giá trị tưởng chừng vô vọng: trung thực, chịu khó với thông minh.  

Điều quan trọng không chỉ tìm kiếm một công việc. Đủ đầy. Chúng ta cần phải tự tin bước ra khỏi vùng an toàn và thách thức bản thân để tiến đến tương lai mà chúng ta đích thân xây dựng. 

Sự "trung thực" và "chịu khó" là hai thước đo quan trọng ở trường đời. Thử thách nằm ở đó, thách thức duy trì để vươn tới thành công. Hành trình học tập không bao giờ dừng lại sau khi rời khỏi mái trường như lời thầy Nam hiệu phó gửi gắm, tất cả chỉ còn là mơ lớn và giữ gìn những điều cơ bản đến truyền đời: trung thực, chịu khó với thông minh.

Tự sự trong lời kết, để lại lòng về khát vọng về những sinh viên quốc tế tìm đến mảnh đất chữ S này. Lạc đề. Trở lại với khán phòng nơi ngập tràn những ánh mắt dõi theo. Tự hào gửi gắm hai lời cuối: 

Thanh xuân chỉ một lần, điều cần là đừng lãng phí một phút giây. 

Sài Gòn hôm ấy nắng ngỗ ngược, mây giông kéo đến như vỗ về sẽ có sớm thôi có một trận mưa mát lành đưa ta về với những giấc mơ. Mát rượi và ngọt ngào.