Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn cao lãnh. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn cao lãnh. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 9 tháng 12, 2024

Nhật ký của cha - Juie Nên - Trường tôi - My highschool

 


“Về lại trường xưa với bao kỷ niệm. 

Bóng dáng cô thầy vấn vương không rời

Một thời tuổi thơ trôi theo cánh phượng” 

Sến sủa. Lời hát của những cô gái Mắt Ngọc cùng thời chạy ngang đầu ông già nay khi chiếc xe honda gắn bó với mình một thời phổ thông đang dừng lại trước ngôi trường cũ.  

Trường Trung học Phổ thông Thành phố Cao Lãnh. Tồn tại chỉ còn là ký ức, đến tên của trường cũng chẳng còn, một nơi từng in sâu trong ký ức, giờ đây hiện lên như một bức tranh nhạt nhòa giữa những đổi thay.

Ba mươi năm trôi qua, ông già quay lại nơi đã lưu giữ tất cả ký ức của một thời học sinh. Ngôi trường, nơi thằng nhóc hòa vào dòng cô cậu học trò, mờ nhạt như thể mây trời cứ hết trắng lại đen, hết dừng lại trôi, như thể dòng sông cứ lên lại xuống trong đám bạn bè “nổi danh như cồn”. Một thằng nhóc nhàn nhạt trong đám “cô, cậu” nổi đình đám về gia thế và thành tích “nổi loạn” của trường. 

Dĩ vãng chưa nhạt nhòa. Những bức tường cao trên hai mét bao quanh, chứng kiến một thằng nhóc “leo rào” theo năm tháng học hành, dấu chân in lên rồi mờ dần bởi những bước chân khác bước qua hay đợt lũ tràn về. Thầy trò bì bòm trên những chiếc cầu “dã chiến”, từ bàn ghế tạo thành cầu bắt ngang các dãy lớp.



Khuôn viên trường với bốn mặt tiền hiện ra, nằm nép mình bên con đường Nguyễn Huệ – con đường lớn nhất thành phố Cao Lãnh. Đây từng là nơi rộn ràng tiếng xe đạp, nơi những tà áo trắng tung bay trong gió chiều. Lũ chúng tôi - đám học trò “nổi loạn” được gom về một lớp …”để trị”, nghịch đùa tà áo theo những cách khác nhau theo kiểu “nhất quỷ, nhì ma” từ cột đơn, cột đôi đủ trò. 

Chợt. Nhớ có đám bạn cũ rũ nhau về chụp những tấm hình kỷ niệm. Chẳng biết lời hẹn đó có kịp thực hiện không? 

Ngôi trường này, giờ đây, không chỉ còn là kỷ niệm. Nó đã trở thành một "mảnh đất vàng", nhà đầu tư bất động sản khó tính nhất ắt hẳn cũng phải “động lòng” trước mãnh đất bốn mặt tiền này. Đứng giữa khuôn viên, ông già cảm nhận rõ từng chút một quá khứ đang bị cuốn trôi đi.



Cảm nhận rõ của con tim bồi hồi nhịp đập, lần đầu tiên ai chẳng loạn nhịp một vài lần. Điều gì mới, điều gì lạ lại khiến con tim như thể hát ngân nga liên hồi, khoảng trường của những buổi chào cờ nhốn nháo. Lũ chúng tôi dắt tay nhau lên đứng…cột cờ; chẳng để vinh danh, chỉ là để làm gương cho những lớp khác không phạm tiếp tục lỗi lầm. Ngó sang hàng đứng cạnh, những cá thể được vinh danh, mang vinh dự về trường từ những cuộc thi các cấp. 

Cười. Không thể ngây thơ hơn ở tuổi hồn nhiên đẹp nhất; tuổi học trò cũng có những cảm xúc đan xen, yêu thương như thể tình đầu rồi như cánh én vụt bay đến một chân trời nào đó tưởng tượng. Nổi buồn vu vơ tự tìm tòi. Cười ngay cả khi cấm đoán đến phạt làm gương, lá cờ tung bay trên cột như thể muốn nói: kệ đi, học trò mà! 



Ai rồi chẳng lớn. Lũ chúng tôi rời xa mái trường, bôn ba và chẳng còn thiết tha gặp lại!? Khoảng cách tự tạo khi cuộc sống đan cài trong suy nghĩ về phân biệt với rẽ khinh. Tự mình. Từng cô, cậu học trò mắc lên trong suy nghĩ gọi là tư duy.

Lũ chúng tôi chỉ còn lại vài đứa, tụ lại vài lần, nhạt nhòa như dĩ vãng. Ký ức chỉ ôn lại được vài lần.Cả đám bạn cũ từng học chung, giờ chỉ biết ôm lấy những câu chuyện xưa để kể lại cho nhau. Nhưng không phải ai cũng cảm nhận được đầy đủ những ký ức ấy. Có người lặng lẽ mỉm cười, có người chỉ gật đầu cho qua, bởi câu chuyện đã quá xa vời với thực tại.

Tất cả rồi sẽ bị xóa sạch!? Thông tin về dự án san lấp và xây dựng mới. Chỉ trong vài tháng tới, có lẽ tất cả sẽ bị xóa sạch. Những phòng học cũ, những góc sân trường thân quen, tất cả sẽ bị thay thế bởi những bức tường bê tông hiện đại.

Xóa cả những ngày tháng xưa. Xóa những ngày khốn khó tìm con chữ, xóa cả mãnh ký ức dòng nước lũ đang lên, xóa cả những chiếc xe ngược gió ghẹo tà áo tung bay, xóa cả những buổi trốn học để lén chèo ghe qua sông… Từng ký ức như những mảnh ghép, ghép lại thành một bức tranh thanh xuân rực rỡ, được gói gọn trong câu hát quen thuộc: “Về lại trường xưa với bao kỷ niệm”. Xóa tất.

Buổi chiều ấy, ông già chở đám trẻ đi lòng vòng quanh ngôi trường. Qua từng góc phố, ông già kể cho chúng nghe về những ngày tháng mà ông già đã lớn lên bên trang sách trắng, về nơi mà mọi ước mơ bắt đầu. Mỗi đứa đều hỏi, tò mò muốn biết ông già và em mình đã trải qua thời đi học thế nào. Liệu rằng đám trẻ này tha thiết nhớ!? Ký ức của ông già, dĩ vãng của riêng ông?



Ông già ngồi xuống, nhìn lên bầu trời với làn khói chiều nhẹ trôi, lòng bỗng trầm lại. Ông kể cho bọn trẻ rằng không có điều gì trên đời này là mãi mãi. Mọi thứ rồi sẽ thay đổi, dù đó là những điều ta trân quý nhất. Liệu chúng có hiểu không, ông già cũng chẳng chắc.

Trước mắt ông già, những bức vẽ trên tường – mô phỏng cuộc sống miền quê – vẫn còn đó. Màu rêu đã phủ lên, nhưng ông già vẫn tưởng tượng ra cảnh đám học trò ngày nào hí hoáy vẽ từng nét cọ. Những bức vẽ ấy, giờ đây, giống như lời chào tạm biệt cuối cùng của ngôi trường cũ.

Tốc độ san lấp khiến ông già choáng váng. Mới chỉ một tháng trước, ngôi trường vẫn còn nguyên vẹn, vậy mà giờ đây, nó đã trở thành một bãi đất trống. Tất cả mọi thứ thân quen dường như biến mất chỉ trong chớp mắt. Như thể một cơn say chấn khi đột ngột thay đổi múi giờ, ông già vẫn còn ôm ấp ký ức của học trò thì giờ đây thực tại bắt ông già quay lại rằng cuộc sống đang đổi thay nhanh chóng.

Ký ức về ngôi trường dần phai nhạt. Những câu chuyện cũ, dù sống động đến đâu, giờ cũng chỉ là những mảnh ghép rời rạc được kể lại trong những buổi họp mặt bạn bè, hay trong những khoảnh khắc hiếm hoi khi một ai đó nhắc về ngôi trường cũ như thể để nhớ …một lần, viết ra rồi tự xóa đi. Dĩ vãng ôm mãi để làm gì, chỉ làm đám trẻ thấy ông già đã già lại già thêm, lèm bèm mấy câu chuyện cũ rích, cứ nói đi nói lại một ngày…hôm qua.

Đứng nhìn mảnh đất trống, ông nhìn thấy từ đầu bên này đến đầu bên kia mà không còn bất cứ điều gì cản trở. Tất cả chỉ còn là một khoảng không mênh mông, trống rỗng, và lạnh lẽo. Trên trời gió lộng.

Ông già tự hỏi, liệu các đứa nhóc của ông già có giữ lại những kỷ niệm tuổi trẻ của chúng, hay cũng sẽ để nó phai nhòa như cách ông già buộc phải làm với ngôi trường cũ. Có lẽ, chúng cũng sẽ lớn lên, trải qua những đổi thay, và học cách chấp nhận rằng mọi thứ đều có thể mất đi.

Giữa mảnh đất được san bằng ấy, ông già ngước nhìn bầu trời. Mây trời vẫn lơ lửng trôi, mang theo một chút nắng yếu ớt của ngày cuối năm. Mùa xuân đang đến gần, mây ở tầng không, lộng gió.

Ông già quay sang đám trẻ, ánh mắt dừng lại thật lâu trên khuôn mặt chúng. Cười.

“Ừ, đây là nơi ba mẹ đã học.”

***

Returning to the old school with countless memories,

The shadows of teachers linger, never fading away,

A childhood once flowed with the wings of the phoenix tree.

So sentimental. The lyrics of the Mat Ngoc girls from a bygone era flashed through the old man’s mind as his Honda, which had been his loyal companion during high school, stopped in front of the old school.

Cao Lanh City High School. Now it exists only as a memory. Even the name of the school has disappeared. A place once deeply etched in his heart now appears like a faded painting amidst all the changes.

Thirty years have passed. The old man returned to where all his schoolboy memories were stored. The school, where a shy boy blended in with the crowd of lively students, is now faint like clouds drifting between bright and dark skies, like the river ebbing and flowing, mingling with friends “famous for their mischief.” A quiet boy amidst a group of peers well-known for their prominent family backgrounds and “legendary” rebellious deeds.

The past hasn’t completely faded. The over-two-meter-high walls surrounding the school bore witness to a boy climbing over them throughout his years of study. His footprints, once left behind, faded over time under the footsteps of others or the rising floodwaters. Teachers and students waded through the floods on makeshift bridges built from school desks to connect the classrooms.

The schoolyard, surrounded by four streets, emerged modestly beside Nguyen Hue Street—the widest road in Cao Lanh City. It was once lively with the sound of bicycles and the sight of white ao dai fluttering in the afternoon breeze. We—rebellious students grouped into one class for “discipline”—had our own ways of teasing the ao dai, living up to the mischievous saying: “first the devil, second the ghost.”

Suddenly, a memory of old friends reuniting for photos came rushing back. Did we ever fulfill that promise?

Now, the school is no longer just a memory. It has become “prime real estate.” Even the pickiest investors would be drawn to this valuable piece of land with four street-facing sides. Standing in the schoolyard, the old man felt the past slipping away piece by piece.

He could feel his heart racing, reminiscent of the first time someone’s heart skips a beat. New and strange feelings often make the heart sing. He remembered chaotic flag-raising ceremonies when we were called to stand under the flagpole—not for honors but to set an example for other classes to avoid making the same mistakes. Next to us were students being celebrated for bringing glory to the school in competitions at various levels.

Laughter. The innocent joy of youth is unparalleled. As students, we experienced intertwined emotions, fleeting first loves, like a swallow soaring to an imaginary horizon. Melancholy found its way into our otherwise carefree days. We laughed, even in moments of punishment. The fluttering flag seemed to say, “Let it go, they’re just kids!”

We all grew up eventually. We left the school, scattered across the world, and rarely felt the urge to reunite. The gaps we created, as life’s complexities entwined with thoughts of discrimination and judgment, became barriers. Each of us carried our own perceptions, what we called “maturity.”

Only a few of us remained, meeting sporadically, our reunions as faint as our past. Our shared memories resurfaced just briefly in stories, told and retold. Not everyone could grasp the depth of those recollections. Some smiled quietly, others nodded absentmindedly, as the tales felt distant from the present.

Will everything be erased? News of a redevelopment project meant that in a few months, the school would be gone entirely. The old classrooms and familiar corners of the schoolyard would be replaced by modern concrete structures.

Gone would be the difficult days of seeking education, the memories of rising floodwaters, the bicycles battling against the wind teasing the fluttering ao dai, and the sneaky trips across the river on boats during skipped classes. Each memory, a piece of the vibrant puzzle of youth, encapsulated in a familiar song lyric: Returning to the old school with countless memories. All of it, erased.

That afternoon, the old man drove his children around the school. At every corner, he told them about the days he grew up with blank pages, about the place where dreams began. Each child asked questions, curious about how their father and his peers experienced school life. Would they remember this fondly? Would the old man’s memories become theirs?

The old man sat down, gazing at the sky with the light haze of dusk drifting by. A sense of calm washed over him as he told the kids: “Nothing in this world lasts forever. Everything will change, even the things we cherish most.” Did they understand? The old man wasn’t sure.

Before him, murals depicting rural life still remained. Moss had crept over them, yet he could still imagine the scenes of students painting each brushstroke. Those murals now felt like a final farewell from the old school.

The speed of the redevelopment shocked him. Just a month ago, the school was intact, but now it had become a vacant lot. Everything familiar vanished in the blink of an eye. Like jet lag from suddenly changing time zones, the old man, still clinging to his memories, was jolted back to the rapidly changing reality.

The memories of the school began to fade. Old stories, no matter how vivid, became fragmented pieces shared at rare reunions or during fleeting moments when someone mentioned the school as if to remember… just once, to write it down and erase it. Why hold on to the past? It only made the children see how much older he had grown, rambling on and on about yesterday.

Standing before the empty land, the old man could see from one end to the other without any obstruction. All that remained was a vast, open void—cold and desolate. The wind blew fiercely overhead.

The old man wondered whether his children would hold onto their youthful memories or let them fade as he had been forced to do with the old school. Perhaps they, too, would grow up, face change, and learn to accept that everything can be lost.

Amidst the flattened land, he looked up at the sky. The clouds drifted lazily, carrying a faint glimmer of sunlight from the last days of the year. Spring was approaching, the winds high in the sky, blowing freely.

The old man turned to his children, his gaze lingering on their faces for a long time. He smiled.

“Yes, this is where your mother and I went to school.”

https://doisales.com.vn/index.php/2024/12/10/nhat-ky-cua-cha-juie-nen-truong-toi-my-highschool/

Thứ Bảy, 2 tháng 5, 2015

CAO thành

 photo hqdefault_zpszjezbjvv.jpg 
Cao thành – hai từ nó học được từ đám nhóc mà ra, những đứa trẻ giã biệt quê nhà dấn thân vào cuộc sống phố thị vẫn còn nặng nợ với quê nhà ở một góc văn chương khi nói về Cao Văn tự thử kiến đa tài, Lãnh địa tằng văn cửu sĩ giai
Cao thành – xuất hiện ở những dòng status, check in hay comment ngày một nhiều của những cái tôi vẫn còn dấu mình sau mấy câu chữ pha chút ngạo đời!? Nó bị thu hút bởi lối chơi chữ đó. Mừng. Ít ra trong đám côn đồ ấy vẫn còn mấy kẻ bịn rịn với văn chương giống mình. Đoán. Chắc có lẽ sợ câu từ chau chuốt, sợ vướng mộng văn chương để rồi đau đáu vì bát cơm, hạt gạo khi vô tình giúp cho gã Hộ từ văn chương bước ra đời thường. Chua chát. 
 photo cao-lanh_zpsiagcsxit.jpg
Có kẻ đã mất gốc từ lâu nên quê nhà đã thôi không còn nhung nhớ!? 
Câu hỏi không thôi dằn dặt nó sau một chuyến xe đêm tìm về chốn Cao thành ấy ở một lần quá giang xe. Ngượng ngùng. Thằng nhóc kể về bầu nhiệt huyết trẻ đặt tiêu chí đầu tiên nó phải sales được từ chính nơi nó đã lớn khôn. 
Đặt lòng câu hỏi ấy nhưng không sao viết trọn hết những dòng cảm xúc chen ngang mỗi lần gõ chữ tạo từ. Nó viết khá nhiều về mãnh đất đang sinh sống – Sài Gòn; đọc lại để kiểm chứng và tìm lời biện minh nếu có cho sự phụ nơi đã sinh ra, có phải thế không? Có gì nơi Sài thành ấy mà Cao thành tìm không ra? 
 photo sen-dong-thap-du-lich-ben-nghe_zpsn8axesbs.jpg 
Điểm lại 
Cao thành không có những con đường vắng ngập lá me bay ở một tuổi trẻ bắt đầu sống với mộng mơ và cô đơn tự tạo để muốn được thấy mình lẻ loi và riêng biệt trong chiều ưng ửng nắng như tính tình đỏng đảnh vốn có của cô nàng Sài thành hết nắng lại mưa này. 
Cao thành chỉ có những con đường mòn cỏ dại mọc dạt hai bên bởi những bàn chân học trò gót mòn nứt nẻ cố tình dẫm đạp quẩn quanh với ấu thơ, đến tận bây giờ cỏ đá đã qua đời chắc chẳng ai còn nhớ để đặt tên một con đường trong chiều ngâm ủ nắng như kiếp tình lận đận của cô nàng Nha Mân sinh thời hết bão lại gặp giông. 
Muỗi kêu như sáo thổi, 
Đỉa lội tựa bánh canh. 
Cỏ mục thành tinh, 
Rắn đồng biết gáy. 
Cao thành không có nhiều những con người hoài hương hay tiếc thương ngày cũ qua để ngồi cùng nhau ôn lại những khắc khoải của đời mình, da diết và thiết tha ở một Sài thành lúc bình yên thi vị. Sài thành dằn dặt, đấp đổi bởi những hồi ức xót xa tự hào. 
Cao thành chỉ có những con người mến chợ, nhớ sông rồi yêu một cánh đồng từ một thuở khai hoang; để rồi một khi chợ quê giờ huy hoạch, mấy người bám chợ giờ đã nằm ở đất lạnh gần mấy bờ sông lấp, chỉ còn mỗi một cánh đồng xanh ngắt tưới mặn mồ hôi với đường đê lát đá chờ người đến hỏi: có còn thương tôi. Sến sủa. Quẩn quanh chỉ ngần đấy với cuộc sống quanh năm buôn bán ở ven sông, ngẩn tới ngẩn lui chỉ ruộng đồng. 
 photo download_zpskyexdbmu.jpg
Có kẻ đã quên nguồn bao giờ nên quê nhà cứ thế hững hờ từ lâu!? 
Cao thành chắc hẳn phải gạnh ty vì sự không công bằng trong cách so sánh của kẻ ra đi!? 
Vì vốn dĩ cả hai chẳng thể so sánh khi ở hai nơi đều đấp bồi cảm xúc cho một người như nó – kẻ mộng du giữa văn chương với đời thực, có khác chăng ở từng quãng thời gian mà nhiều lúc ngập ngùng không viết lại. 
Chẳng phải đâu đó có nổi sợ về quãng đời ta đã lớn khôn? 
Sự khốn khó đã làm cho người ta bỏ quên đi cảm xúc?
Ngồi nói chuyện cùng thằng bạn ở một buổi trưa hè nắng muốn cướp cạn mồ hôi về những đổi thay ở Cao thành ngày nhìn lại, thấy ở nơi đây vẫn còn rất nhiều những con người vẫn đang tồn tại như một dị nhân khi tư duy và trí tuệ bứt phá trong sự khó chịu của người nhìn. Lạc loài. 
Một mình ngồi đối thoại với sinh viên. Tưởng chừng. Câu chuyện chỉ được đọc đâu đó ở những bài diễn thuyết hùng hồn ở các nước tư bản phương Tây lại tồn tại ở nơi này. Ngỡ ngàng. Tư duy đã thay đổi. Ngỡ ngàng. 
Thằng nhóc đời đã sang trang mấy lần, vẫn không thôi xấu hổ vì một nổi niềm của một kẻ ra đi. Thiếu thốn. Thua thiệt. Trong tư duy và suy nghĩ vì sống đến bây giờ còn mãi loanh hoanh để rồi nhắc đến chữ Cao thành, tự thấy mình hổ thẹn. 
Biết là hổ thẹn đấy nhưng sẽ làm được gì đây? Chẳng biết. Dấu tiếp nổi niềm ấy để rồi quẩn quanh sống tiếp, làm tiếp không dám nói đến một câu chờ... vì sợ bước không qua. 
Nghĩ trong đám côn đồ ấy vẫn còn mấy kẻ bịn rịn với văn chương giống mình. An ủi. Nói nhau nghe cho thõa một nổi lòng để đó. Viết ra đây để bớt phần che đậy. Thế thôi. Cao thành ạ! Nếu có gì trót dại thì hãy thứ tha. Một kẻ chỉ mới biết viết từ mất gốc nhưng thực lòng vẫn còn đấy nổi nhớ nhung. 
Mỹ kiểng Câu Đương hữu chí lập thành sanh bửu cuộc, 
Trà giang Lãnh thị triêm ân thương mãi nhựt vinh ba.
(Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Sáu, 2 tháng 5, 2014

Có mấy kẻ ra đi còn quay trở lại!?

 photo 2671241672_554c0345fb.jpg 
Có lẽ thiên phần tự kỷ nên nó không thích đám đông. Lang thang. Tìm cảm giác của ngày xưa ấy. Một mình. 
Nơi trường xưa, lớp cũ; những gì còn lưu lại trong trí nhớ bắt đầu phôi phai ùa về qua một lời rủ rê từ đám bạn cùng thời khi hứng chí muốn đi tìm & lưu lại bằng những shoot hình để chiêm nghiệm một phần cảm xúc: ngày ấy & bây giờ. Khác nhau thế nào? 
 photo 07062600395752uv8.jpg
                 Sân trường có còn những đôi dép đi mòn, miệng cười hỉ hả, tiếng nói ra rả ở mỗi bước chân đi. Chắc là không còn? Trường đi vào quy cũ, xóm nghèo cũng bớt eo, cháo cơm không còn thiếu, dép lê hay quai hậu chắc đã lỗi thời? 
              Cột cờ có còn đỗ bóng liêu xiêu – những tên tuổi làm “rạng danh” trường lớp, khen thưởng & phê bình. Chắc là không còn? Trường khó giữ nếp xưa, xóm nghèo lên văn hóa, dân tình biết kiện thưa, vi sư bán tự chắc đã bán luôn? 
                Ghế đá có còn áo dài với cặp da, thả hồn theo mây gió, tìm mấy câu chuyện trò cho đề từ viết vội một lưu bút học trò. Chắc là không còn? Trường bây giờ xa vắng, những câu nói thi ca – dịch ra là sến đặc, trong ngôn ngữ bây giờ, online & chat chit, blog thay phần lưu bút, status là của riêng? 
 photo The_Soul_Keeper_by_fhrankee.jpg
… 
Chắc là vẫn còn. 
                  Tiếng trống trường vang vọng đến tận mọi góc phòng, cô cậu trò mong ngóng: ra chơi, đổi tiết với tan trường; chẳng vấn vương gì ở lại chỉ có tiếng nói ở vành môi, vài ba câu chuyện kể đều ở tuổi học trò: thằng L ở lớp T, con M ở lớp L… 
 photo 2765578830_18f8153f2a.jpg              
Bàn ghế mượt màu gỗ lên nước bóng như sơn, lưu lại những chữ viết như để lưu lại thằng C đã ngồi đây hay vài câu thơ cũ lượm đâu đó giữa đời viết lên dòng cảm thán: hận trời và trách đất, sinh ra không gặp thời. 
               Bóng dáng thầy cô cũ, tóc đã hóa mây bay trong những ngày mưa gió, áo ướt đẫm giảng bài, trí nhớ không phôi phai: yêu thương & thù ghét. Hai dạng thầy cô ấy – vẫn còn đến tận giờ? 
Hẵn không là như thế. 
 photo user1312501_pic1040422_1320232497.jpg 
Không như một Trang Hạ băng qua giữa sân trường đại học của thuở nào để ngấm nhẫm nổi niềm của đàn bà tuổi ba mươi, nó niếm trãi hơn tuổi ấy khi đặt từng bước chân – đi như đếm – qua khuôn viên của trường trung học cũ xem những viên gạch đã phai màu bao nhiêu hay đan lót sân trường tróc da cát đá mấy phần để thấy tận lưng trần ốp đất của ngày hôm qua. 
Cháy bỏng. Âm thanh của ngày xưa vọng về. Tiếng nhạc hiệu chào cờ đầu tuần còn văng vẳng trên sân khi tiếng trống trường vừa dứt, tiếng rì rào của những đứa học trò ngổ ngáo phía sau khi đã chán phào những gì lập đi lập lại mà đâu hay mai này tìm hoài không thấy. 
Lá cờ nào vẫn còn phất phới bay mặc thời gian ruồng bỏ. Tự hỏi. Không biết cờ đã mấy lần thay áo, chỉ thấy cỏ đá xung quanh đã bạc màu. 
Nó đã quá ba mươi; ngót nghét hơn nữa khoảng đời theo định nghĩa của Y Vân, và có lẽ đó là khoảng thời gian để con người ta bắt đầu tìm kiếm ký ức để vỗ về như ôm con trẻ trong tiếng ru ngọt lời một thời đâu đánh mất. Nhạt nhòa. Sân trường vắng bớt những cây phượng già vì giận hờn những cô cậu học trò hẹn hò đâu khuất bóng hay vì giận con người đã chiếm đất làm thêm những lớp học riêng? Để rồi gã phượng buồn chẳng thèm tô đỏ một góc sân để mặc tiếng trống chết lặng đi tự khi nào khi báo vào tiết, chỉ còn hành lang trơ trọi thiếu một tà áo bay. 
 photo user1312501_pic1040401_1320231911.jpg 
Nó đã quá ba mươi – quá già với những câu chuyện về lưu bút đề tên ghi những câu sến đặc: xin đừng quên nhau hay những chiếc áo trắng nhạt màu bởi nắng, gió, mồ hôi gượng ép đủ đầy những chữ ký của tất cả thành viên lớp. Thân hay không thân, sự phân biết ấy chẳng còn trong buổi học cuối cùng. 
Nó đặt bàn tay xuống nền gạch sân trường, tìm hơi nóng của ngày thứ hai chào cờ đầu tuần ở chiều hâm hấp nắng ấy, mọi thứ vẫn đong đầy, hơi nóng vẫn còn đây sao thấy người thay đổi. Mọi thứ đã đổi thay. 
Có mấy kẻ ra đi còn quay trở lại? 
Có nhiều hơn mấy kẻ ngồi tỉ tê trong một buổi trà dư tửu hậu về một kỷ niệm của ngày xưa giờ thành hoài niệm giống nó; để rồi đâu đó trong một lúc đượm buồn ngồi ước muốn trong cuộc đời này là cho thời gian quay trở lại?
(Ảnh: Sưu Tầm)

Chủ Nhật, 19 tháng 8, 2012

ĂN NHẬU KIẾP NÀY

Nhậu
Về quê. Tìm một chút giải thoát khỏi sự bon chen của chốn Sài Gòn. Lắm bụi trần. Loáng thoáng. Nghe được câu chuyện của người đi cùng xe, biết được bạn cùng lớp giờ mở công ty riêng. Trở thành giám đốc trẻ. Điện thoại chúc mừng. Kết thúc là một lời mời nhậu. Thì có gì làm sao, vui mà!
Photobucket
Tàn cuộc nhậu. Nữa đêm. Đường vắng người. Vì là thành phố cấp 3 trực thuộc tỉnh. Đường càng vắng người. Lướt qua vài quán nhậu, thấy không khí vẫn còn tưng bừng. Không lạ. Sài Gòn đầy ra đấy, có gì phải lạ. Tự nhiên. Hỏi: vì sao lại nhậu?
Buồn = nhậu, vui = nhậu, không vui không buồn = nhậu.
Nói chung công thức chính là thế, phụ gia là xem có bao nhiêu mạng tham gia và kết quả cuối cùng là ngồi đếm xem bao nhiêu thằng còn lếch nổi về nhà. Rối. Hỏi: Ở quê mình, ai sản sinh ra công thức này?
Ngẫm kỹ lại. Giải trí, thư giản loại hình khan hiếm. Một café, hai nhậu, ba ngủ. Gom đi gom lại chỉ bấy nhiêu. Lằng lặng. Cứ đến hẹn lại lên, anh em ta lại không say không về. Nhìn nhau chán chê.
Bình thiên hạ
“Ta nợ thế, ta nợ thời. Thế thời buộc ta phải làm như thế ”. Dzô. Nữ quyền lên ngôi. Nhỏ bạn gái ngồi cụng ly canh cách. Thất thiểu dáng đi. Thấy bạn mình lột da. Ngửa cổ cười. Khanh khách. Nhìn ra. Chán đời.
Giờ người có chồng, kẻ có con. Sống mòn. Được bao năm. Kẻ chán chồng, người héo hon. Vật vã. Lếch thếch trôi qua chả biết gì cho hết một chữ : Thời.
Quay sang thằng bạn. Mười năm trước. Hến không nói. Mười năm sau. Hến bật vỏ. Nói thả cửa. Mặc đời. Sống trên dư luận. Nghiệt cay hay cay nghiệt. Kệ. Sống thì phải sống vậy thôi. Ai hiểu, ai hay. Chỉ say là vui nhất. Quên mau. Nghẹn ngào.
Giờ thằng chức này, đứa làm kia. Quay quắt. Kẻ lên voi, người xuống chó. Có bao năm mà mỗi người mỗi cảnh. Nghĩ. Nhanh thật. Nhanh như một ly rượu vừa đầy lại vơi.
Photobucket Cười
Không phải lúc nào nhậu cũng lây lất. Buồn. Vui cũng có. Sảng khoải. Cười tẹt ga những lúc rượu vào không cần phải kiểm soát ta là ai, ta phải cư xử như thế nào, cứ cười ha hả trong câu chuyện vui vầy.
Bao năm. Gặp lại. Lôi chuyện quá khứ, nói chuyện hôm nay, chẳng buồn bàn chuyện ngày mai.
Bao năm. Được nhậu. Mấy lần. Đủ mặt những người quen từ quá khứ gọi về, giờ hiện tại có lất lây thì cũng vui say một phút đời. Vậy là vui.  
Ba thế hệ. Đặt lên bàn. Chòng chành.
  • Bạc phơ hay muối tiêu lấm tấm. Nói nhau nghe. Chuyện nước trong, nước ngoài. Binh yên mã loạn. Thuở xưa, chuyện nay. Kinh tế hay chính trị. Cứ thế mà rượu vơi bớt dần.
  • Cùng thời. Trên dưới vài tuổi. Nói nhau nghe. Chuyện ngày lui, ngày đứng đến ngày đi. Tưởng mới hôm qua. Vậy mà. Giờ đây. Mỗi người mỗi ngã. Tâm trạng.
  • Xanh mái đầu. Nói nhau nghe. Chuyện thằng này, chuyện đứa kia. Uống được hơn thua với sự đời. Ít thôi. Vậy mà. Cứ lân la như vách nhà sắp sập. Uống cho quên.
Nhậu có vui, có buồn. Nhậu có say, có tỉnh. Mỗi lần. Mỗi ngày. Bất chợt. Thấy xót quê nghèo khó. Không có gì ngoài nhậu. Trẻ, già chỉ gắn bó với hơi cồn. Một kiếp. Say.

Thứ Sáu, 13 tháng 7, 2012

Từ trong nhịp sống

Nó với tay lấy remote tắt ti vi. Ồn ào. Những nhịp sống số. Vụt qua. Nhịp sống đời thường đang diễn ra. Một đứa cháu đang nhẩm vần, đọc báo cho bà nghe giữa đêm hè. Không có tiếng ve ở những hàng cây tán rộng giữa phố phường nhốn nháo, chỉ có tiếng ếch nhái gọi mưa về giữa đêm. Quê hiền. Ôm nó vào lòng trong tiếng gió lộng.
Photobucket
Lắng nghe. Giọng đọc chọ chẹ, ngắt quãng hụt hơi, nét đẹp hiếm hoi còn sót lại giữa đời thường. Rất đời. Cháu đọc bà nghe. Mẫu tin ngắn. Ngắt nhịp đến mấy lần, lỗi nhịp. Gật gù. Mái đầu đã lấm tấm muối tiêu, giờ muối đã nhiều hơn tiêu, phất phơ theo con gió rón rén vào nhà, lướt qua gặp bà gật nhẹ cúi chào. Mũm mĩm. Nở nụ cười riêng, làm những lớp da đồi mồi dồn lên rồi hạ xuống. Rất thường.
Lắng nghe. Giọng đọc chênh vênh, ngắt quãng vì hụt hơi, nét đẹp ở khắp nơi theo trang sách học đường. Lướt ngang đời cũ. Cháu đọc bà nghe. Tiếng Anh vở lòng. Phát âm lên xuống. Gật gù. Nó cũng ngẩn ngơ trước nhịp đời thay đổi.
Photobucket
Lắng nghe. Qua giọng nấc từng hồi, ngắt quãng hụt hơi trong vài phút lòng xót dạ. Rất buồn. Chị nói nó nghe. Một nỗi lòng. Đến tám lần tắc tiếng. Ậm ừ. Nghe tiếng người con gái đã thành đàn bà khóc từ hạ sang thu. Vẫn một nỗi lòng khóc đến tận đông.
Không nói ai nghe. Nỗi lòng người con gái từ quá khứ nghèo nàn tưởng bẽ bàng duyên nợ, giờ chẳng nghèo nàn lại bẽ bàng gia cảnh.
Photobucket
Ai nghe mà nói. Nỗi sợ phải đổi thay khi nhịp đời thay đổi. Nỗi chạnh lòng trong những tiếng mưa đêm hay chiều về không có tiếng trẻ con ê a vài con chữ. Nhẹ lòng.
Còn có nó nghe, từ trong ánh nắng buồn, hăm he vài cơn mưa tới.
Bất chợt.
Thấy tóc chị tung bay. Nước mắt rơi lã chã. Vẫn đẹp như thiếu nữ của ngày hôm qua. Mặn mà sương gió.
Photobucket
Thấy xanh xao hồn lữ khách. Rong rêu. Mười năm, chín tháng lẽ vài tuần. Vẫn nghe tiếng khóc. Từ hạ sang thu. Giọng đọc mới đây. Trong một đêm hè. Đung đưa hồn mái ấm.
Nó với tay tắt lấy máy tính. Nhốn nháo. Số nhảy tưng bừng của cuộc sống hôm nay. Đưa mắt dõi nhìn. Mưa khóc giữa trưa hè. Chắc là biết còn có nó nghe, từ trong nắng buồn đến trưa hè mưa khóc.  
( Ảnh: Sưu Tầm )

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...