Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn tam linh. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn tam linh. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 20 tháng 7, 2012

Blog Ma (P:10) NHÀ NGOẠI CẢM

Đi tìm xác
Photobucket
Xe cứ chạy thẳng trên đường đèo khi nào có một vật cản ngang đường thì ngừng lại. Men theo trườn dốc mà đi xuống tìm anh ta.
Bán tín, bán nghi nhưng chúng tôi vẫn quyết định báo cho gia đình thằng Duy. Tôi, Tâm và Hùng theo gia đình cùng tìm xác theo hướng dẫn của người tự xưng là: nhà ngoại cảm. Không có sự lựa chọn. Đó là tia hy vọng mõng manh như ánh sáng léo lên giữa đêm tối.
Chiếc xe 12 chỗ được thuê vội đi theo lời hướng dẫn. Đà Lạt trời quang đãng. Không có báo hiệu của mưa giông. Mọi thứ đều bình yên như cái bình yên thường có nơi này. Tôi tự hỏi cái quái gì cản ngang đường. Mẹ thằng Duy vẫn ngồi khóc rấm rứt.
Trời chuyển giông bất chợt. Sương mù xuất hiện. Ầmmmm. Tiếng động phát ra từ vách núi. Rittttttt. Tiếng thắng xe vội vã. Chúng tôi ngã nhào về phía trước. Một vụ tai nạn giao thông đang diễn ra phía trước. Một thân cây đè nát một chiếc xe chắn ngang đường. Tất cả chúng tôi nhìn nhau không nói được lời nào. Mọi người xuống xe, một người ở lại xe với bác tài. Bác gái được khuyên ở lại. Chúng tôi nhìn xuống triền dốc, cách mặt đất không xa. Mọi người nắm lấy nhau trườn xuống dốc. Có một con đường độc đạo.
Tâm nắm chặt tay tôi khi thái dương rịn mồ hôi. Mọi người không ai nói ai cứ lẳng lặng đi theo hướng dẫn của nhà ngoại cảm. Đi được khoảng 5 phút, Tâm bị vấp té. Tôi đỡ Tâm dậy mà điếng hồn vì điều này vượt ngoài sự tưởng tượng của tôi. Tất cả đều đúng như người phụ nữ kia nói trong điện thoại.
Riêng chi tiết có một người con gái vấp té là tôi không nói cho mọi người biết để kiểm chứng về lời nói của nhà ngoại cảm. Thực tế diễn ra càng sát chỉ dẫn chi tiết bao nhiêu càng khiến tôi rợn người bấy nhiêu, như côn trùng bò lúc nhúc vì không nghĩ lại thật đến vậy. Như một đạo diễn lên kịch bản cho diễn viên bắt đắc dĩ.
Từ nơi người con gái bị vấp ngã đi về phía trái 49 bước. Tôi đi theo hướng dẫn đến bước thứ 30 tôi nhận được điện thoại. Cú điện thoại không hiện số.
Anh ta muốn 1 người trong nhóm các anh quay trở lại xe. Tôi báo thông tin này cho mọi người, Hùng được chọn quay lại xe. Tôi và Tâm tiếp tục đi theo mọi người.
Đến bước thứ 49 tôi đứng lại và ra hiệu cho mọi người đã xác định đúng vị trí. Người nhà thằng Duy bắt đầu bài đồ ra cúng như hướng dẫn của nhà ngoại cảm. Việc cúng kiến hoàn thành. Chúng tôi bắt đầu tìm kiếm. Khi chúng tôi chuẩn bị tìm thì xuất hiện một con sóc, nó nhảy lại gần chúng tôi, phá đồ cúng rồi phóng qua một mô đất đứng đó nhìn chúng tôi, chân nó bươi quanh khu vực đất trước khi chuẩn bị chạy. Tất cả mọi người đều điếng người khi thấy 1 ngón tay lộ lên khỏi mặt đất và đám lá dày. Xác được tìm thấy.
 Đến lúc này thì tôi không còn chút nghi ngờ gì nữa về nhà ngoại cảm.
Chân dung nhà ngoại cảm
Photobucket

Về đến Sài Gòn, tôi gọi điện xin một cuộc hẹn gặp mặt. Điều kiện đặt ra là không muốn bất kỳ ai, kể cả người nhà nào của thằng Duy biết về nhà ngoại cảm. Điều kiện được chấp thuận. Cuộc hẹn nhanh chóng được thiết lập lúc 9h tối.
9h tối trên con đường Nguyễn Trãi đông người, tôi chở Tâm qua những con hẻm ngoằn nghèo như đi sâu vào lòng đất, tiếng ồn của Sài thành bị đẩy lùi lại phía sau. 55/15/5 hiện ra. Chúng tôi nhấn chuông. Một người phụ nữ trạc tứ tuần ra mở cửa cho chúng tôi.
Ngôi nhà được thiết kế và trang trí đơn giản. Đằng sau cánh cửa là một dàn dây leo cách cửa chính 3m với các cây lan đủ loại được treo lủng lẳng. Một bộ bàn gỗ được đặt giữa phòng khách, trên tường treo những tấm ảnh đen trắng của các nhà bác học. Nhà ngoại cảm mặc một chiếc đầm trắng với các họa tiết đơn giản nhưng toát lên vẻ sang trọng.
Bốn chén trà nóng được đặt lên bàn. Chúng tôi có 3 người đang bắt đầu vào câu chuyện thần bí. Nhà ngoại cảm bắt đầu câu chuyện như đọc được tất cả những câu hỏi trong đầu tôi. Chị nở một nụ cười sau khi mời và nhấp một ngụm trà. Giới thiệu về mình.
Chị tên Ngọc. Như các em thấy đấy, chị cũng là một người bình thường như mọi người, bắt đầu cách đây 30 năm sau khi vượt qua một cơn bạo bệnh thập tử nhất sinh. Chị bắt đầu khác người. Khác người không có nghĩa là tâm thần em nhé. Chị trò chuyện một cách cởi mở và nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa người nói và người nghe.
Chị bắt đầu nghe được những điều mà người bình thường không nghe được. Duy là một trong số những người kể chuyện và tâm sự với chị. Chị nhìn tôi chăm chú khi nói tiếp câu chuyện. Tâm đang hồi hộp lắng nghe câu chuyện của chị, như nuốt từng lời.
Có một người đang ngồi bên trái, kế em đó Tâm. Đang cùng trò chuyện với chúng ta Bất chợt chị chuyển hướng qua Tâm. Tâm giật thót mình khi nghe chị nói trong khi tiếng nhạc từ máy phát của chị đang phát ra khúc dạo đầu của giai điệu cầu hồn.
Haha, chị đùa đấy. Chị cười khi thấy sự hoảng hốt của Tâm.
Photobucket
Làm sao chị biết được vị trí xác của Duy. Tôi chuyển hướng câu chuyện sang một hướng khác, để làm không khí bớt liêu trai.
Chị đã nói rồi, Duy nói cho chị biết, cũng như nói về em và cho số của em. Chị khẳng định một lần nữa.
Câu chuyện của Duy bắt đầu cách đây một tuần khi một lần lướt web, vô tình chị nghe bài hát Gloomy Sunday. Hôm đó là một tối mưa lất phất, sau đó chuyển giông đột ngột. Chị nghe giọng ai đó đang cố gắng kêu cứu một cách yếu ớt. Những ngày sau, giọng nói đó ngày càng rõ hơn và bắt đầu trò chuyện với chị.
Những gì chị kể khiến tôi nổi cả da gà, tôi ghét cái tiếng nhạc của giai điệu cầu hồn đang văng vẳng bên tai nhưng vì là khách nên tôi kiềm mình lại thay vì nói chị tắt nhạc. Không biết Tâm đang suy nghĩ gì nữa. Tôi dường như nghe được tiếng tim đập. Dồn dập.
Duy có kể chị nghe về các em, nghe những kỷ niệm vui buồn. Đúng là đời sinh viên luôn có những kỷ niệm đẹp. Chị nhìn ra khoảng không, cười như bất chợt gặp lại đâu đó kỷ niệm đẹp của đời mình. Duy nói với chị về cái chết của mình và muốn chị liên lạc với em để đưa Duy về vì cảm thấy lạnh lẽo.
Sao Duy không nói chị gọi cho người nhà mà lại liên lạc với em? Tôi hỏi.
Vì có rất nhiều thứ Duy muốn em giúp và chỉ có em mới giúp được Duy và Tịch - bạn cùng phòng của em thôi. Chị móc điếu thuốc ra mồi lửa.
Em á!? – tôi ngạc nhiên – Chị có thể giúp được Duy mà, vì chị người duy nhất nghe được nó nói.
Ai cũng nghĩ như vậy, nhưng Duy không cho chị đi sâu vào chuyện này vì nó vượt quá khả năng và có những hạn chế nhất định. Đó là lý do vì sao chị gọi điện cho em và chị chỉ có thể hỗ trợ em qua điện thoại mà thôi. Với lại chị không muốn xuất hiện trước mọi người với tư cách của một người “ khác người” vì nó sẽ làm xáo trộn cuộc sống của chị và người thân
Bài Gloomy Sunday đi vào những giai điệu cuối. Bầu trời tối sầm lại. Mưa bắt đầu nhẹ hạt đi. Điếu thuốc tàn. Chị nói không còn gì để nói với chúng tôi nữa. Tiễn chúng tôi ra về. Từ lúc nghe xong câu chuyện Tâm không hề nói một lời nào. Chào chị chúng tôi về.
Khi chúng tôi vừa nổ máy tôi nghe thấy tiếng mở cửa. Chị nói với theo rất khẽ
Duy cần em giúp nó được đầu thai chứ không phải là oan hồn vất vưởng. Tôi nói dạ mà thái dương tôi căng ra như dây đàn chuẩn bị đứt. Chào nhà ngoại cảm.
( Ảnh: Sưu Tầm)
( Vui lòng KHÔNG sao chép dưới mọi hình thức khi không có sự đồng ý của tác giả )

Thứ Năm, 19 tháng 7, 2012

Blog Ma (P.9): LỚN LÊN TRONG ĐỊA NGỤC

Tôi sinh ra từ cõi chết nên nơi tôi lớn lên là địa ngục, theo logic suy nghĩ thì mọi người sẽ không có gì ngạc nhiên cả. Nghĩa địa và địa ngục gần nhau.
Photobucket
Địa ngục nơi tôi sống là một căn nhà với thiết kế cầu kỳ, xây dựng trên một miếng đất rộng hơn hai hecta. Tất cả nội thất bên trong đều nguy nga, tráng lệ và đắt tiền như những bộ đồ mà những con quỹ - theo cách gọi của tôi – đang sống tại nơi này khoát lên trong vỏ bọc con người.
Địa ngục nơi tôi sống có rất nhiều quỷ, đứng đầu là quỷ Satang. Hàng ngày, tôi được mặc những chiếc váy trắng xinh xắn mà bất kỳ một cô bé nào ở tầm tuổi tôi đều hằng mơ ước rồi được...nhốt vào tủ...như một con búp bê.
Thà như thế vẫn đỡ hơn là những trận tra tấn mỗi ngày khác nhau, khi con quỹ này nổi cơn thịnh nộ mỗi lần nhìn thấy tôi. Cuối ngày, chiếc đầm xinh xắn của tôi nhuộm đỏ : máu hay màu với tôi không còn phân biệt được. Vậy đấy, mỗi ngày tôi mặc một cái đầm khác nhau và vì tôi khác tất cả mọi người nơi đây.
Địa ngục nơi tôi sống có một CON NGƯỜI sống cùng tôi, cũng bị hành hạ chẳng kém gì tôi. 
Tôi không hiểu tại sao CON NGƯỜI này nhìn bề ngoài giống với họ và tên quỹ Satang nhưng tại sao con quỹ vẫn không tha cho CON NGƯỜI này. CON NGƯỜI hàng ngày không mặc đầm như tôi mà mặc một áo dài trắng xinh đẹp và có mái tóc đen dài chấm lưng. Có một đôi mắt hiền và long lanh, không hiểu sao khi khóc nhìn rất đẹp và đau thương. Giống như tôi, chiều về chiếc áo cũng nhuộm màu.
Đồ tôi chơi của tôi là một con búp bê rách nát, một mắt rơi đâu mất trong căn phòng rộng 20 m2 mà tôi tìm hoài không thấy. Đánh chơi với con mắt còn lại.
Đó là nơi tôi lớn lên.
 Photobucket
Tôi đọc xong phần entry thứ hai của blog Ma khi vừa về phòng, máy tính đã bật lên tự lúc nào, trên màn hình đang loading phần entry thứ hai : lớn lên trong địa ngục. Một lần nữa, thái dương tôi rịn mồ hôi khi nhìn thấy tiêu đề của blog, lưng áo tôi ướt đẫm khi đọc xong blog, vì cái không khí âm u của trang blog và cái cảm giác truyền từ người viết đến người đọc. Rờn rợn. Cũng như lần trước, tôi nhớ đã shut down máy trước khi ra khỏi phòng để cùng Tâm đi gặp Hùng.
Ầm mmm! Tiếng xét và tia chớp xé tan bầu trời phía đằng xa, lại tiếng quạ kêu chết tiệt. Âm binh. Cửa sổ đập rầm rầm, do không đóng cửa. Tôi chồm đến đóng cửa. Chợt nhìn thấy một bóng người, đang đứng khuất sau cây cổ thụ già mọc trồng hai bên đường khi trời mưa như trút. Cảm giác cho tôi biết, người đó đang quan sát tôi và vội vã núp vào phía sau cây khi bắt gặp ánh mắt của tôi. Tôi như một tội đồ đang bị theo dõi phía sau song sắt.
Giai điệu cầu hồn vang lên.
Màn hình điện thoại sáng lên. Đang ở chế độ câm.
Tôi nhìn điện thoại với màn hình sáng lên như một con quái vật, đang sẵn sàng nuốt chững lấy mình, gieo rắc một lời nguyền nào đó như một bộ phim kinh dị tôi từng xem.
Giọng hát như chất chứa bao uất ức và oán hận, đang rên rĩ những ca từ đầu của bài Gloomy Sunday, vang lên trong khi màn hình điện thoại đang chớp tắt như bắt nhịp điệu bài hát.
Tôi đứng như trời trồng ở một góc tường, thu mình lại và dồn tất cả sự can đảm còn sót lại tôi bắt lấy điện thoại. Không thấy tên người gọi. Tắt máy.
Quay lưng. Các giác quan tôi phút chốc như đạt đến cực hạn. Tai tôi thính hơn bao giờ hết, khi nghe được chiếc điện thoại đang rung lên lần nữa. Mồ hôi tôi bắt đầu tuôn ra, còn nhiều hơn cả khi tôi đọc blog. Quay đầu nhìn lại, màn hình đang chớp tắt theo giai điệu một lần nữa. Vẫn không có số hiển thị. Tắt máy. Có tiếng gõ cửa phòng.
Bảo có đọc entry thứ hai chưa? Khuôn mặt của Tâm rất hoảng hốt đứng trước cửa phòng hỏi tôi, trong khi tôi vẫn chưa thoát khỏi cái cảm giác chết tiệt kia. Tâm ngồi sát bên tôi sau khi vào phòng, bên ngoài mưa xối xã. Đôi vai Tâm khẽ rung lên, vì lạnh hay vì sợ. Hay cả hai. Không biết. Tôi choàng tay qua ôm Tâm vào lòng, một cảm giác thật ấm áp, cái ngột ngạt kia qua đi bớt. Tiếng nhạc lại phát trên màn hình máy vi tính.
Điện thoại lại sáng lên một lần nữa. Không hiện số người gọi đến.
Photobucket
Anh có phải là Bảo không? Đầu dây bên kia, giọng trầm ấm của một người phụ nữ vang lên.
Dạ đúng ạ. Xin hỏi ai gọi cho Bảo vậy? Thu hết can đảm bắt máy, giọng tôi có hơi rung khi trả lời điện thoại.
Anh không cần biết làm gì. Anh Duy bạn của anh, nhờ tôi nhắn anh đi đón anh ta về Giọng nói của người phụ nữ vẫn đều đều, như một bài kinh được đọc cầu siêu. Từng chữ nói rất rõ ràng.
Photobucket
Buông điện thoại xuống, tôi nghĩ tim mình ngừng đập, tai ù đi vì không tin những gì mình vừa nghe thấy. Một người tự xưng là nhà ngoại cảm gọi điện cho tôi biết vị trí xác người bạn thứ hai trên chuyến xe định mệnh, để đem về an táng.
Mưa đập vào cửa sổ từng đợt. Tâm vẫn ôm chặt lấy tôi. Dường như Tâm cảm nhận được sự sợ hãi trong tôi nhưng đôi mắt vẫn nhìn tôi tò mò về cuộc trò truyện vừa rồi.
( Ảnh: Sưu Tầm)
( Vui lòng KHÔNG sao chép dưới mọi hình thức khi không có sự đồng ý của tác giả )
Links BlogMa on Blogspot
1 http://chienphan.blogspot.com/2012/07/blog-ma.html
2 http://chienphan.blogspot.com/2012/07/blog-ma-p2-giai-ieu-cau-hon.html?spref=fb
3 http://chienphan.blogspot.com/2012/07/blog-ma-p3-cau-co.html
4 http://chienphan.blogspot.com/2012/07/blog-ma-p4-sinh-ra-tu-coi-chet.html
5 http://chienphan.blogspot.com/2012/07/blog-ma-p5-bong-e.html
6 http://chienphan.blogspot.com/2012/07/blog-ma-p6-nhung-ua-con-cua-ia-nguc.html
7 http://chienphan.blogspot.com/2012/07/blog-ma-p7-sa-tang.html
8 http://chienphan.blogspot.com/2012/07/blog-ma-p8-oi-mo.html

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...