Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn pho nui. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn pho nui. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 19 tháng 8, 2012

[Story] Mặc kệ Thế Gian là Thiên Đàng hay Địa Ngục - No matter if this world is heaven or hell.

Tôi xin người cứ gian dối, cho tôi tưởng người cũng yêu tôi
Photobucket
Những ngày cuối năm, phố phường như bị cái giá lạnh băng kín lại, người đi lưa thưa trên những con đường ngập ngừng hoa nở, nó ngồi lửng lơ ở đồi thông. Hồn mất biệt.
So phím đàn.
Em dựa lưng nó hát ca trong màn trời sương rơi giá lạnh. Ông cụ đốt thuốc dưới đồi, ngồi nghe về những khúc mê thường, với vấn vương trần thế chạm đến con tim. Bồi hồi. Vì tình yêu là ngơ ngây, nên vị tình khiến người ngất ngây. Ngồi đàn, em hát. Thấy tình ý phiêu bồng.
Hai tâm hồn trẻ, nuôi nấng nhau giữa phố núi điêu tàn. Nó thích ngồi với em nơi đây, nơi những mãnh bom đạn vươn vãi còn sót lại đâu đó bị rừng thông xanh ngút vùi lấp.
Em mười tám với nét mày lưa thưa, đôi môi vừa chín mận đỏ, cặp ngực hồng vừa nhú ở đồi thơ, mắt lơ ngơ trong chiều giá lạnh, lối đi về với những nốt nhạc bâng khuâng.
Photobucket
Thơ thẩn. Em nói. Mơ làm áng mây bay để bay về cuối chân trời, đến những bến bờ chưa biết, khám phá những điều chưa hiểu, để nghĩ nhiều về cuộc sống. Bềnh bồng. Anh có nghĩ vậy không về cuộc sống bồng bềnh!?
Lơ ngơ. Nó nói. Điều đó có quan trọng không!? Anh không ở cuối trời, anh chỉ biết nơi đây, vì anh hiểu nơi này, anh nghĩ mình yêu nó vì có em bênh cạnh, ngồi hát ca cùng anh, ở giữa núi rừng này. Vậy có bềnh bồng không?
Nó mười chín, tâm hồn vừa đủ lớn. Thấy cuộc sống đầy mãnh vở, từ cái chết của cha, từ sự bước đi của mẹ, nối tiếp một tình yêu, không trọn vẹn đôi đường giữa quá khứ và tương lai, giữa đạo nghĩa và tình yêu. Bà bỏ đi mất biệt, trong trí nhớ đêm trường, giữa màn sương giăng kín, có giọng hát trong veo như suối reo giữa rừng, mặt lưng là vách núi, mặt trước là đồi thông, ngồi trong nhà nghe hát, nó ngủ một đời thơ. Bở ngở. Nó sống cùng với ông, trong những ngày thương nhớ, một giọng hát trong veo như suối reo giữa rừng, đi với một tình yêu vì đôi đường không trọn vẹn.
Photobucket
Lớn lên. Không dám mơ mộng đầu, chỉ dấu dưới đồi thông, một tình yêu thầm lặng. Trong một ngày lưng nắng, một bé gái ngang qua, nghe tiếng đàn mê mãi, rồi ngồi hát dưới đồi thông. Lỡ làng. Nghe chuyện tình đồi thông hai mộ, thấy mơ màng về hồn bướm mơ tiên. Viết lên gỗ tình đầu là tình tự, viết trong lòng nỗi nhớ đến miên man. Một chiều nhà thờ vang tiếng chuông ngân, có tấm lòng đang xao động.
Đời trai trẻ, ghi vào lòng thương nhớ.
Hát một khúc ca, buồn đã cuối đông
Photobucket
So tiếp phím đàn.
Em ngồi cạnh nó hát ca trong màn trời sương rơi giá lạnh. Ông cụ đốt tiếp thuốc dưới đồi, ngồi nghe tiếp về những khúc mê thường. Đứt đoạn. Vấn vương trần thế chạm đến con tim. Tội lỗi. Vì tình yêu là ngây dại, nên vị tình khiến người thoát thai. Ngồi đàn, em hát. Thấy tình ý long đong.
Photobucket
Em hai tám với nét mày kẻ đậm, đôi môi rực màu đỏ thấm son tô, cặp ngực hồng giờ treo lững lờ, mắt bơ vơ trong chiều giá lạnh, lối đi về với những nốt nhạc lâng lâng.
Thẩn thờ. Em nói. Áng mây sẽ bay mãi về cuối chân trời, đến những bến bờ chưa biết, khai phá những điều không hiểu, để nghĩ nhiều về cuộc sống. Mênh mông. Anh có nghĩ vậy không về cuộc sống!?
Lớ ngớ. Nó nói. Điều đó có quan trọng không, anh không phải là mây bay nên sẽ không về cuối trời, với bến bờ chưa biết, với những điều không hiểu, chỉ ngồi ở nơi đây, anh nghĩ mình yêu nó vì có em bênh cạnh, ngồi hát ca cùng anh, ở giữa núi rừng này. Vậy có mênh mông không?
Em lắc đầu nói bỏ, không đôi co chuyện này. Vì nghĩ anh không hiểu.
Photobucket
Kể từ khi em bỏ một phố núi sương giăng trong một ngày ngưng nắng. Để đến với thị thành rực rở đêm về, thực hiện một giấc mơ từ tình yêu anh mất.
Nó ngồi ở đồi thông, đàn cho em bài cuối. Giã từ. Những yêu thương còn lại, không cùng một giấc mơ, tình yêu không đồng cảm, sẽ chia bị trái chiều, thương yêu đành gửi lại. 
Nó ngồi ở đồi thông, đàn cho em bài cuối. Tạ từ. Những yêu thương ngày cũ, sau từng ấy thời gian, bây giờ đi tìm lại ở một đồi thông xanh với tình yêu thầm lặng. Nó lên lại dây đàn, ngân lên giai điệu cũ. Tiếng ca mất dạng phiêu bồng, chỉ còn thanh âm cao vút với xử lý ca từ, nhấn nhá và nhã chữ. Kẻ qua đường nghe hay, vỗ tay khen khích lệ, nó cứ ngồi ngây dại, so đi rồi so lại, có phải là dây đàn nào chưa căng, để người ca lỗi nhịp. Phiêu du.
Tôi xin người cứ gian dối
Nhưng xin người đừng lìa xa tôi.
So lại phím đàn.
Em dựa lưng vào nó hát ca trong màn trời sương rơi giá lạnh. Ông cụ không còn đốt thuốc dưới đồi, không còn nghe nữa những khúc mê thường. Đoạn tuyệt. Vấn vương trần thế chạm đến tâm hồn. Cứu rỗi. Vì tình yêu là điên dại, nên vị tình khiến người đắng cay. Ngồi đàn, em hát. Thấy tình ý rong rêu.
Photobucket
Em ba hai với nét mày xăm mãnh, đôi môi son phũ một màu trầm, cặp ngực hồng giờ buông rơi hờ hững, mắt chơi vơi trong chiều giá lạnh, lối đi về với những nốt nhạc quạnh hiu.
Đặt đôi tay lên bụng. Em nói. Nếu có luân hồi, đâu thai làm lại, em sẽ là áng mây để bay mãi về cuối chân trời, đến những bến bờ không ai biết, làm những điều không hiểu, để không phải nghĩ nhiều về cuộc sống. Đọa đày. Dương gian là tù ngục. Anh có nghĩ vậy không!?
Photobucket
Quay người lại ôm em. Đặt đôi tay lên bụng. Nó nói. Điều đó có quan trọng không!? Anh không ở cuối trời, anh sẽ ở mãi nơi đây, vì anh hiểu nơi này, anh nghĩ mình yêu nó, chỉ cần em bên cạnh, ngồi hát ca cùng anh, ở giữa núi rừng này. Mặc kệ thế gian là thiên đàng hay địa ngục.
( Ảnh: Sưu Tầm )
***

I beg you, deceive me still,

Let me believe you love me too.

At the year's end, the city streets seemed frozen in the cold,

Few souls wandered the hesitant paths where flowers barely bloomed.

He sat adrift on the pine-covered hill.

His soul—lost to the wind.

Strumming the strings.

She leaned against him, singing into the mist-laden sky.

An old man, smoking at the foot of the hill,

Listened to melodies of longing,

To worldly sorrows that touched the heart.

A stirring ache—

For love is a dreamy haze,

And passion, an intoxicating daze.

Playing the strings, she sang.

Their emotions floated untethered.

Two young souls,

Nurturing each other in the ruins of a mountain town.

He loved sitting there with her,

Where remnants of war lay hidden beneath endless pine forests.

She was eighteen,

Her brows fine as wisps of ink,

Lips ripe as crimson plums,

A youthful bloom on the hills of poetry.

Her gaze, unguarded in the winter dusk,

Her path home, paved with wandering notes.

Dreamily, she spoke—

She longed to be a drifting cloud,

To chase the horizon’s edge,

To seek unseen shores,

To unravel the mysteries of life.

"Do you ever think that way?" she asked.

"About this weightless existence?"

Vacant-eyed, he answered—

"Does it matter?

I do not dwell at the world’s edge.

I only know this place.

I love it because you are here—

Singing beside me,

In the heart of these mountains.

Is that not weightless enough?"

At nineteen,

His soul was just mature enough to feel

That life was a shattered mosaic—

A father lost,

A mother who left,

A love neither past nor future could complete,

Torn between duty and passion.

She had vanished.

Lost to the endless nights of his memory,

Through veils of mist and echoes of song—

A voice as clear as a mountain stream.

With the cliffs behind,

The pine hills before,

He listened to her voice

And slumbered in a lifetime of poetry.

Grew up.

Dared not dream.

Hid his love beneath the pines.

One sunny afternoon,

A young girl passed by,

Drawn by the music,

And sat beneath the hill to sing.

Unfinished.

A tale of lovers,

A legend of two graves in the hills,

A dream of butterflies chasing a distant heaven.

Carved into wood: First love is eternal love.

Etched into his heart: Endless longing.

One evening, church bells rang,

And a heart trembled.

A young man,

Carving love into memory.

A song for winter’s end.

Strumming the strings.

She sat beside him, singing into the mist-laden sky.

The old man, still smoking at the foot of the hill,

Still listening to melodies of longing.

Interrupted.

Worldly sorrows touched the heart.

A sin—

For love is foolish,

And passion remakes the soul.

Playing the strings, she sang.

Their emotions drifted unmoored.

She was twenty-eight,

Brows bold with dark strokes,

Lips painted deep red,

Her once-blossoming form now weightless,

Eyes adrift in the cold evening air,

Her path home, paved with lingering notes.

Dazed, she spoke—

Clouds will forever chase the horizon,

Reaching unseen shores,

Discovering unknown truths,

Wondering endlessly about life.

"Do you ever think that way?" she asked.

Bewildered, he answered—

"Does it matter?

I am not a drifting cloud.

I will not chase the horizon,

Nor seek shores unknown.

I only sit here,

Loving this place because you are here—

Singing beside me,

In the heart of these mountains.

Is that not boundless enough?"

She shook her head.

Sighed.

Let it go.

She thought—he does not understand.

Since the day she left,

Since the day the mountain town’s mist cleared,

She had chased the city’s bright lights

To realize a dream

Born from a love she lost.

He sat on the pine-covered hill,

Playing her a final song.

Farewell.

Love left behind,

Dreams unshared,

Hearts misaligned.

Love, abandoned.

He sat on the pine-covered hill,

Playing her a final song.

Goodbye.

Old affections,

Faded yet untouched,

Returned now to a quiet love beneath the pines.

He tightened the strings,

Let the old melody rise.

Her voice was gone—

Lost in the wind.

Only the melody remained,

With lingering pauses and fading notes.

Passersby applauded.

Praised the tune.

But he sat, entranced,

Strumming, again and again—

Were the strings not tight enough?

Was it why the song faltered?

Wandering.

I beg you, deceive me still,

But do not leave me.

Strumming the strings.

She leaned against him, singing into the mist-laden sky.

The old man no longer smoked at the foot of the hill,

No longer listened to melodies of longing.

Gone.

Worldly sorrows touched the soul.

Salvation.

For love is madness,

And passion turns bitter in time.

Playing the strings, she sang.

Their emotions sank into silence.

She was thirty-two,

Her brows etched in ink,

Lips shaded with muted tones,

Her once-blossoming form now fading,

Eyes hollow in the cold twilight,

Her path home, paved with somber notes.

Placing a hand on her belly, she spoke—

"If there is reincarnation,

If I could be born anew,

I would be a drifting cloud,

Chasing the horizon,

Seeking unseen shores,

Doing the unknowable,

So I would never have to think of life again.

Condemned.

This world is a prison.

Do you not feel the same?"

He turned,

Held her close,

Placed his hand upon hers,

And whispered—

"Does it matter?

I do not dwell at the world’s edge.

I will remain here,

Because I understand this place.

I love it—

Because you are here,

Singing beside me,

In the heart of these mountains.

No matter if this world is heaven or hell.

Thứ Năm, 16 tháng 8, 2012

GIÃ TỪ VŨ KHÍ

Một buổi trưa nắng không len qua lá khi bị vài đám mây che mất. Nó được nghe một bài hát từ một thời “chinh chiến tàn”. Một bài hát đã từng nghe ở một sương đêm phố núi bãng lãng. Lời bài hát đầy ý nghĩa và quá nhiều tâm sự. Nó không hiểu hết.
Gọi là anh. Thực tế. Anh hơn nó hai mươi năm tuổi đời. Hai mươi năm vừa đủ để khói lửa chiến tranh ám màu áo lính chưa phai, súng trường nào làm đôi tay chai sạn vẫn còn đấy, vác oằn vai một quá khứ. Hào hùng. Chinh chiến đi qua đời trai tráng. Mở đầu câu hát bằng giọng hát mộc không đệm đàn giữa trời giăng những áng mây đen. Lờ lững. Bao nhiêu năm rồi kể từ ngày ấy nhũ lòng:
Rồi có một ngày, sẽ một ngày chinh chiến tàn
Anh chẳng còn chi, chẳng còn chi ngoài con tim héo em ơi
Dứt câu. Lửa ánh đầu điếu thuốc. Nói nó nghe về giai thoại bài hát đã bị cấm phổ biến từ thời chinh chiến đến khi hòa bình lập lại, khúc hát vẫn không được vang vì sợ cái không khí“chinh chiến tàn” còn đeo bám, giết đi khí thế hứng khởi đương thời. Buồn. Rối ren tâm sự. Sợ lạc lối. Không hay.
Bỏ mây bay, rớt vài giọt nước. Khói bay lên. Nói. Anh nhớ về đồng đội. 
Những con người của những đêm vượt đồng đến điểm tập kết, bỏ qua những mệt mõi vì nợ nước nhà quên cả ánh trăng. Cùng anh. Những đồng đội liên hoan nào hát giữa rừng, ngọn lửa nhỏ ấm áp tình đồng chí, quàng vai hát ca vang vui cả tháng ngày, để rồi gối đầu bên nhau “ tao kể mày nghe chuyện ở quê tao” giọng nghẹn ngào. Hẹn một ngày “hết giặc rồi, tao dẫn mày về quê tao chơi.”.
Xin trả lại đây, bỏ lại đây thép gai giăng với lũy hào sâu
Lổ châu mai với những địa lôi, đã bao phen máu anh tuôn
Cho còn lại đến mãi bây giờ .
Thấy tầm nhìn rơi nhẹ. Giọng hạ đi vài phần. Trầm. Lắng.
Đến mãi bây giờ.. đứa về quê… đứa nằm lại ở nơi nào đó trên mãnh đất quê hương. Có đứa tìm được hài cốt đem về, có đứa vẫn nằm im nơi miền đất lạnh không có khói nhang cho ấm áp một vong hồn chiến trận. 
Nghẹn ngào, chao đảo khói bay theo làn gió, có những chiếc lá me li ti hòa cùng, như lắng nghe niềm tâm sự. Nó nghĩ “ ai ra đi mà không ước hẹn ngày về”
Photobucket
Trả súng đạn nầy khi sạch nợ sông núi thù
Anh trở về quê, trở về quê tìm tuổi thơ mất năm nao
“ Người ra đi đầu không ngoảnh lại, sao lưng thềm nắng lá rơi đầy” ( Quang Dũng ). Sao cái tâm trạng đó đau đáu, nợ sông núi nên tuổi thơ chỉ còn là phần nhỏ trong cuộc chiến. Nghĩ thấy hay sao. Lúc ấy. Đầu gác ba lô kể nhau nghe câu chuyện tao hồi nhỏ - thằng làm diều số một, thằng bắt cá bằng tay hay thằng ra đồng vui cùng rơm rạ... Kể nhau nghe chỉ dám kể thầm. Sợ bị phạt. Sợ tâm trạng ấy lây lan như một loài virus, khiến “chí làm trai dặm nghìn da ngựa” lại nặng lòng vì những gì bỏ lại. Biết thế nhưng vẫn hẹn lòng đấy không phải ước ao.
Vui cùng ruộng nương, cùng đàn trâu với cây đa
Khóm trúc hàng cau, với con đê có chiếc cầu tre
Đã bao năm vắng chân anh, nên trở thành hoang phế rong rêu
Photobucket
Theo gió đu đưa, nụ cười nào bỏ nhỏ cho câu chuyện bớt phần thương đau.
Đêm trước ngày ra quân là đêm chất chứa nhiều nổi niềm nhất. Nằm thức trằn trọc với nung nấu và khát khao. Những thằng “ Tự phương trời chẳng hẹn quen nhau” thân thiết đến lạ, không cùng cha mẹ sao lại gần gũi anh em. Nói nhau nghe những gì thầm kín nhất.
Thấy gió không đưa hết những tâm sự buồn. Nó. Đốt lửa. Chuyển đề. Đời lính có tình yêu không. Anh nhìn nó, xoa đầu, bàn tay không còn đủ ngón. 
Có đầy những mối tình lính chiến buồn, vui đủ cả. Màu sắc tình yêu thấm đẫm hơn những trang văn lãng mạn nhất. Anh nói có những bài hát thể hiện phần nào những mối tình ngày ấy. Anh bảo nó nếu đã nghe bài này thì nên nghe luôn cả Hai mùa mưaĐưa em vào hạ. Bao nhiêu là mối tình thời bom đạn.
Anh lính chiến nào ra chiến trường  mà chẳng mang theo lời hẹn ước nơi quê nhà bỏ lại, cứ hẹn nhau ở một mùa. Mùa mưa. Anh lính đi qua vùng kháng chiến, gửi lại con tim cho người em gái để phải bước qua vùng kháng chiến khác. Nhạt nhòa. Có khi. Anh linh gửi thư nhà từ chiến trường xa, gửi luôn cả con tim cho cô giao liên gặp ở chiến trường hôm nọ...
Vậy là hẹn, vậy là chờ.
Rồi anh sẽ dựng căn nhà xưa
Rồi anh sẽ đón cha mẹ về
Rồi anh sẽ sang thăm nhà em
Với miến cau, với miếng trầu ta làm lại từ đầu
Photobucket
“ Quê hương đau nắng hạ cũng buồn. Nước sông ngăn đôi sơn hà, còn gì em“ vì yêu quê hương anh lặng lẽ bước chân đi“ như bao anh hùng hiên ngang ra sa trường”, “anh nói một năm nữa anh về”. Vậy mà…
Rồi anh sẽ dìu em tìm thăm
Mộ bia kín trong nghĩa địa buồn
Bạn anh đó đang say ngủ yên
Xin cám ơn, xin cám ơn người nằm xuống .
Bất chợt lại hát vang lên một khúc hát. Giữa chừng. Có mấy hạt mưa bay đậu trên làn da đã sạm nắng những chừng ấy năm chưa nhã. Thiết tha. Anh sống tiếp một cuộc đời. Sợ khi lìa trần có mấy người thân. Bình thường. Anh với cả nhà đến nghĩa trang mỗi năm vào ngày thương binh liệt sỹ. Tự hào. Giới thiệu với vợ anh, kể cho con anh nghe những người anh em đã cùng anh đi suốt chiến trường dài. Giờ đây họ nằm lại. Những câu chuyện năm não, năm nào vẫn lôi ra kể lại.
Để có một ngày, có một ngày cho chúng mình
Ta lại gặp ta, còn vòng tay mở rộng thương mến bao la
Chuông chùa làng xa chiều lại vang bếp ai lên khói ấm tình thương
Bát cơm rau thắm mối tình quê, có con trâu, có nương dâu
Thiên đường nầy mơ ước bao lâu ...
Photobucket
Xe cứ chạy trên đường dài tấp nập, nhưng con đường không nằm im nơi phố thị ồn ào. Đã qua bao năm rồi, đất nước đã lột xác phát triển mạnh mẽ. Thay đổi rồi em ơi. Mọi thứ càng đi qua quá lâu khiến con người ta càng nhạt nhòa. 
Quá khứ như tàn tro. Bị gió thời gian làm cho bay mất không tịnh lại chút gì
Nó không nói gì chỉ im lặng vì nó chưa từng “bước trên quê hương điêu tàn” để hiểu cảm giác “ trăm họ ước mơ, mơ mái nhà chiều khơi lửa ấm”, nơi mà “bát cơm rau thắm mối tình quê, có con trâu, có nương dâu..” một thiên đường bình dị. Nó nói với anh biết khi nào “ ta lại gặp ta, còn vòng tay mở rộng thương mến bao la” để “ thương những người giết giặc ngày đêm”. Anh cười sảng khoái. Bảo chắc ở một sớm mai nào đấy. Không phải kiếp này. Thả khói bay lên trời, hòa với mây.
 ( Ảnh: Sưu Tầm )

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...