Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn con gai. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn con gai. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 26 tháng 8, 2014

Giá như có ai đó khóc giùm tôi một lần

 photo 82781350acbe6952944_zpsd3bc905f.jpg
Nó đã từng khóc, rất dễ khóc và khóc rất nhiều. Vì từ nhỏ vốn được cưng chiều và lại là con gái nên nó hiển nhiên được quyền đó. 
Khóc ở ấu thơ. Dễ dàng. Từ một lần vấp ngã, vòi vĩnh một món qua hay có ai làm điều gì khiến nó không vừa lòng nó đều có thể khóc được. 
Lớn hơn một chút, khóc theo kiểu khác vì luôn nghĩ mình sẽ lẻ loi trong những lần người lớn chọc nghẹo về việc bố bỏ nó đi. Nó khóc, khóc rống lên. 
Lớn hơn một bận, khóc theo kiểu riêng vì luôn nghĩ mình sẽ thiệt thòi khi bạn bè đủ đầy riêng nó thì không và những lần đi chơi tụ tập, không có nó tham gia vào những cuộc vui, đơn giản vì nó chẳng thích. 
 photo 82781350a7558c9457c_zps093b016f.jpg

Rồi. 
Quên mất khóc. Dễ dàng. Khi đã lớn hơn một chút, bố mẹ nó bỏ nhau. Nó không còn khóc rống lên nữa sau bao nhiêu lần nó chứng kiến những cuộc cãi nhau mà bản thân nó chẳng hiểu vì sao họ có thể cãi nhau. Dễ dàng. Hàng đêm vùi trong giấc ngủ, nó gắn sao trời trên trần để mộng mị và sau một đêm nó tháo sạch khi hai người đặt bút ký giấy ly hôn. Đơn giản vì nó chẳng thích. 
Quên mất khóc. Dễ dàng. Từ vấn ngã đầu đời, tình đầu không như là mơ, nó ngồi trong bóng tối, gậm nhấm nỗi đau của riêng mình, nó không khóc được vì đơn giản nó phải là người nói lời chia tay. Nó thích như thế. 
Quên mất khóc. Khi đã lớn hơn một bận, tình cũ quay trở lại. Thèm thuồng. Thân xác sau những đêm vùi đầu trong men rượu, ngập ngụa những tàn khói bay đặc quánh, mệt lữ người sau những lần đi hoang. Nó không khóc được. Nó thấy mình như công cụ và nó vẫn tiếp tục xác thịt mình vào những cuộc truy hoang. Mồ hôi, dồn dập và nhếch nhác là những thứ mà nó tìm kiếm được sau mỗi lần. Nó thích thế vì đơn giản đấy mới chính là bản chất thật của xác thịt. 
 photo 82781350a7544fb094d_zps0fc9563f.jpg 
Để. 
Nó phải bật cười dữ dội khi người đàn ông đầu gọi nó là “vợ yêu” khi nó chưa bao giờ đặt bút ký tờ giấy đăng ký kết hôn vì với nó tờ giấy ấy gần như vô nghĩa nếu như hai người chẳng tìm được cái gọi là “yêu” để có thể phát âm từ “vợ” cho tròn. 
Nó phải bật cười trong ánh mắt của gã đàn ông đang quỳ trước nó như một con điên đang lên cơn khi mọi ánh mắt đang đỗ dồn về nó thèm thuồng và nghĩ rằng nó sẽ thấy mình thật hạnh phúc khi nhận được tình yêu đó. 
Nó bỏ đi để lại gã đàn ông quỳ đó một mình khi gã đàn ông đó nghĩ rằng đã hiểu nó tận cùng sau khi đã mây mưa nhiều lần. Nó thích thế vì đơn giản đấy chỉ là bản chất thật của xác thịt. 
 photo 82781350a75650e5e2c_zps1dc2b8f2.jpg

Nó ngồi một góc, ngắm nhìn phố xá đi qua, trong thủy tinh thể nó soi rõ hình ảnh người con gái đang đứng ở bên kia đường tung tăng, cười đùa. Nắng tan trên đầu, mây kết màng đen phũ kín con đường.
(Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Năm, 21 tháng 8, 2014

You'll be in my heart!

Baby, you remember!? Nó chồm về phía trước, tay đón lấy thân thể em, đan từng ngón trước bụng, xiết chặt, kéo em về phía mình, đón nhận làn hương ngạt ngào hương cỏ dại từ mái tóc em, mùi thơm của dưỡng thể hòa quyện vào da thịt khi mũi lướt qua vai, chạm vào tai. Nồng ấm. Hương đưa. Cằm tựa vào vai em, biếng lười ở lại để tận hưởng trọn vẹn một phút giây. Khát thèm. 
Một căn nhà gỗ hai tầng sơn trắng, nhìn từ phía ngoài vào hàng rào như một người vú nuôi bảo bọc lấy căn nhà, chỉ chừa một lối nhỏ lát đá ở giữa để đi vào với hai bên là thảm cỏ xanh rì. Một hòm thư như tổ chim cu đứng cô đơn trước nhà vì từ lâu rồi vắng bóng những lá thư. Chiếc đu lẻ loi ngồi lặng một góc vườn ngậm vài giọt sương sớm còn vương. Dãi trường xuân len lõi một mình đi khắp nơi không định hướng. 
… 
Nó mĩm cười, tay đặt chồng lên tay anh. Absolutely, baby! 
Với người con gái, tất cả những gì được gọi là ngọt ngào hay hạnh phúc là những gì họ sẽ mang theo trên suốt đoạn đường đời
 photo 22_zpsf96b7203.jpg
Một trong những sự ngọt ngào ấy chính là ngày người con gái khoát lên mình chiếc áo cô dâu. Nó choàng vào khủy tay đang dang rộng của người đàn ông nó tưởng rằng sẽ là người nó yêu suốt đời nếu nó mãi mãi là trẻ con để bước vào giáo đường với ánh mắt nhìn yêu thương của những người đứng dọc hai bên, đầu nó hơi nghiêng về phía người đàn ông nó yêu đầu tiên để thẹn thùng nhìn về phía nụ cười của người đàn ông nó yêu thứ hai đang đứng chờ nó ở giữa giáo đường. 
 photo article-2525444-1A2A52E800000578-445_634x415-d5aec_zps180e9750.jpg  photo article-2525444-1A2A52E800000578-952_634x415-d5aec_zpsd0aab857.jpg Một trong những sự hạnh phúc ấy chính là ngày nó bước vào căn nhà được gọi là tổ ấm. Dựng xây. Sau từng ấy năm trời, nó với người đàn ông nở nụ cười hạnh phúc với nó ở giữa giáo đường rồi trao nụ hôn ngọt lịm ấy cùng nhau tích góp để có một căn nhà dành cho hai người. Buổi sớm mai ấy, nó đứng chống nạnh ngon lành nhìn về căn nhà gỗ hai tần sơn trắng. 
Nó sẽ trồng thật nhiều đóa hoa ở khu vườn phía trước và dãi trường xuân sẽ phũ kín lối vào ở một buổi hừng đông rợp kín. 
Một trong những điều hạnh phúc và ngọt ngào khác. Kết tinh được thành hình. Nó nở nụ cười đẹp hơn cả nụ cười trong ngày cưới và ngày bước vào căn nhà dự định phũ kín dãi trường xuân khi thấy người đàn ông thể hiện sự vui sướng đến điên rồ ấy trong ngày nó báo tin. 
Với người con gái, tất cả những gì được gọi là ngọt ngào và hạnh phúc sẽ chẳng có gì lớn lao mà chỉ là những điều đơn giản đến không ngờ
Một điều giản đơn bắt gặp ở một buổi tối nào đấy, nó với người đàn ông của đời mình sẽ ngồi thưởng thức những món ăn không đầu bếp nào tìm được công thức tại sao tất cả gia vị đều ngọt dưới ánh đèn trong tiếng nhạc dịu dàng dìu bước tiếng nói và tiếng cười bỏ mặt đêm đen. 
Một điều đơn giản bắt gặp ở một buổi sáng mà thời gian gần như không tồn tại, nó với người đàn ông của đời mình chào đón một sinh linh ra đời. Nụ cười gắn trên đôi môi khi nghe tiếng khóc trẻ. … 
 photo chacon_zps462bb0e8.jpg
Nó siết chặt em hơn, cảm nhận hơi nóng tỏa ra từ bên trong em ấm áp. Tỳ cằm vào vai em nhìn về nơi hiên nhà và nói về chiếc ghế mây em sẽ đặt đó để cho nó con ngồi ngắm hoàng hôn khi chờ cơm tối. Lúc đó, nó biết hạnh phúc là đợi chờ. 
… 
Nó vùi đầu vào tóc em, để mùi hương ngập lòng như ở một sớm mai, em ngồi đấy cho lược lướt qua từng lọn tóc. Thì thầm. Rồi một ngày anh sẽ nhìn ngắm hai mẹ con ngồi đấy soi gương để rồi mũi nó sẽ ngập tràn hương đưa bởi hai làn tóc ấy, tõa khắp căn nhà này, ấm áp như tia nắng đầu xuân. 
 photo article-2525444-1A2A52FC00000578-930_634x390-d5aec_zps3fb4e470.jpg  photo article-2525444-1A2A52FC00000578-900_634x390-d5aec_zpsf37189bc.jpg
… 
Từng ngón tay đan. Nhẹ nhàng. Đan đều bàn tay đã đầy những vết chai của nó. Thiên thần bé nhỏ kéo nó quay về trở lại với căn nhà gỗ hai tầng đã phôi phai bởi thời gian, lối vào đá đã quên tên một người đã ra đi không quay trở lại, hòm thư không còn nhận được bàn tay của ngày hôm qua ở mỗi sáng và dãi trường xuân buồn phiền chẳng chịu theo một lối bởi thiếu vắng một người chăm. 
Nó ngó xuống nhìn đứa con gái, thiên thần của đời nó. Mĩm cười. Goodbye, baby! Goodbye, my love! Goodbye. 
Mắt nó cay. Tim nó đập rộn ràng như ngày nó tạm biệt em bằng nụ hôn cuối cùng trên giường bệnh khi thiên thần bé nhỏ vẫn còn nằm nôi. 
Nó ngó xuống nhìn đứa con gái, cõng thiên thần của đời nó lên vai. Mĩm cười. Goodbye, baby! You’ll be in my heart!
(Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Ba, 4 tháng 9, 2012

GIAO MÙA

Tình yêu không có lỗi. Chỉ có cách yêu đúng hay sai.
Photobucket
Phật nhìn nó. Lẻ loi. Một đứa nhóc ngồi trong tội tình. Từng dòng người lướt qua không xô đẩy, phủ kín cả một sãnh chùa giữa đêm giao thừa. Không có một ánh nhìn nào thiết tha tìm về với nó. Trơ trọi. Nếu như không có Phật ngồi trên kia. Dìu dắt. Một tâm hồn. Lạc lối.
Mở máy lên. Tra danh bạ. Một con số, một tên người. Rất đỗi thân quen.
Nó gặp anh. Hai năm, ba tháng, lẻ ba ngày.
Tính từ lần gặp đầu. Nơi một góc quán café được chủ nhân lấy ý tưởng từ Phật giáo làm chủ để thiết kế quán, với mong muốn quán nằm lẳng lặng và tách hẳn khỏi một Sài thành đầy những mưu toan cho một cuộc sống hối hả. The Fig café.
Nó không còn là một đứa nhóc chập chững vào đời với những ngây thơ để tự tìm buồn, khát khao nổi cô đơn như tuổi trẻ thường muốn, vì tất cả với nó vụt trôi mất rồi, giờ nó thấy mình thích hợp ngồi nơi góc quán này hơn bất kỳ nơi nào để tìm một chốn bình yên. Sót lại. Sau một lần ngã quỵ vì tình đầu là tình đã chia ly. Kẻ yêu đầu đã bỏ nó mà đi xây dựng một gia đình. Cho riêng mình.
Sự bình yên còn sót lại nơi góc quán, một không gian tỉnh lặng với những bản nhạc thiền như đưa hồn người phiêu diêu.
Photobucket
Có chú sóc hồn nhiên chuyền cành mặc kệ thế gian. Nhìn chú sóc nó thấy núi rừng như gần lại, đất mẹ lại trở về từ một thuở đã khai sinh ra một người con của phố núi trập trùng. Đau thương và can trường. Đứng dậy sao nhiều lần bị giầy xé.
Nó cho chú sóc ăn khi bàn chân ai bước đến, có tiếng nói đưa lời hỏi han. Nó quay mặt nhìn, một đôi mắt sâu có hàng mi dài nhìn nó long lanh gắn trên gương mặt đẹp khi trung hòa được đôi chân mày đen sậm đầy nam tính hòa với một sóng mũi cao vừa tầm, điểm thêm một nụ cười làm nó chìm đắm giữa không gian lạc lõng vì quá bình yên. Giả tạo. Một nụ cười xã giao cho người gặp lần đầu. Nghĩ rằng chỉ gặp gỡ vậy thôi nếu như…
Photobucket
Không có lần gặp thứ hai. Trong một hội nghị khách hàng nơi khách sạn năm sao nổi tiếng ở giữa đất Sài Gòn. Park Hyatt. Dưới ánh đèn vàng day dắt những tâm hồn tù tội, lẻ loi vì cuộc sống không có nhiều những lần ngồi nói chuyện với nhau. Mờ ảo.
Photobucket
Nó gặp lại nụ cười của lần gặp đầu tiên. Lúc này. Nó nhìn thấy rõ ràng hơn về gương mặt thoáng qua đã từng được não bộ ghi lại. Như một bức ảnh đã bị thời gian làm cho phai nhòa giờ đây được phục chế lại. Rực rỡ. Dưới ánh đèn mờ ảo, một bức ảnh mới được não bộ ghi chồng lên bức ảnh cũ, một vóc dáng cao trong bộ đồ vest hợp thời đi cùng tông với giày và thắt lưng một màu đen huyền bí, kết chặt với nụ cười. Buông lơi. Thời gian đứng lại hay trôi đi không còn biết trong một cuộc chuyện trò. Chẳng nghĩ ngợi chi nhiều. Nó cho anh số điện thoại, sau khi đã cẩn thân lưu tên anh từng từ. Sợ mất số!?
Một hai ba vang tiếng pháo hoa.
Rộn ràng trong không gian bao la.
Kìa mùa xuân đến rồi,
nhìn đôi tình nhân mỉm cười
Hương trầm phảng phất. Lan tõa đi khắp đại điện, những tiếng cầu nguyện cứ lầm rầm xen lẫn với tiếng nói cười của những đôi trai gái. Cầu duyên. Phật nhìn nó. Mắt trùng xuống. Thấy trong khóe mắt xuất hiện vài tia đỏ như sắc của đào nơi phố núi đang nở rực rỡ giữa đêm giao mùa, từng dòng người cứ đua nhau hái một nhánh hoa tìm chút lộc đầu xuân, gửi vào đấy một niềm tin khi cuộc sống luôn có những thứ luôn không ở trong tay mình nên đi tìm một đức tin. Tường đưa tay đón lưng nó dựa vào.
Ngón tay lướt phím. Lên rồi xuống, qua rồi lại. Số điện thoại anh. Không bấm được một nút gọi giữa màn hình đang rực sáng. Sẵn sàng.
Một biểu tượng tin nhắn đến.
Gương mặt thoáng qua đã từng. Nhắn cho nó ngay khi về đến nhà mình. Hỏi han. Nhiều hơn lần gặp đầu. Cười. Cho những cuộc gặp tiếp theo về một điều gì mới lạ cần khám phá và tự thấy chẳng tội tình gì cứ mãi ngồi nơi một góc bình yên tự tạo. Cô đơn.
Nó thấy khác biệt. Không biết đó là gì. Nhưng nó biết có thấp thoáng nổi ám ảnh của ngày hôm qua. Một gã đàn ông đã từng nói yêu nó thiết tha để rồi đứng ở ngã ba chọn lựa, nó bị bỏ rơi. Lạc đường. Nó không được chọn lựa cho mình một con đường với gã tình đầu vì trong gã đã có sẵn con đường cho riêng mình, nó chỉ là một chặng nghĩ trên đoạn đường gã đã muốn đi. Từ đầu.
Nó thấy khác biệt. Không biết đó là gì. Nhưng nó biết có khác biệt nổi ảm ảnh của ngày hôm qua, vì hôm nay con tim nó lỗi nhịp. Một lần. Nhận thấy tình đầu không phải là tình yêu.
Gương mặt thoáng qua đã từng, vừa cười vừa nói đó là mối duyên nợ trong cuộc sống này. Tim nó bị trói buộc vì một câu đùa. Lả lơi. Nó thấy mình lơi lã vào trong những câu đùa, nghệch người ra và thấy hơi thở đang phả vào người. Mê mị.
Không là vợ chồng, chẳng là tình nhân chẳng qua chỉ là một mối quan hệ. Một mối quan hệ trong cuộc sống. Thế thôi.
Anh xuất hiện ngày một nhiều trong cuộc sống nó, tâm trí nó. Nó hiểu và biết nhiều hơn qua những lần anh kể. Một giám đốc của một công ty gia công & phân phối cho những thương hiệu nước ngoài nổi tiếng. Một gia đình ấm êm với tiếng vợ thì thào và tiếng trẻ con nói đùa. Mỗi đêm.
Gương mặt thoáng qua đã từng đi cùng nó đến những góc quán. Cũ, mới. Những địa điểm nổi tiếng của đất Sài thành nhiều người ước mơ một lần được đến đấy. Tận hưởng. Những giá trị tinh thần không gì sáng bằng chỉ một lần là đủ như bao nhiêu người từng nghĩ đấy là giá trị để cuộc sống thăng hoa. Nó cứ thế đi theo anh. Mụ mị. Anh nói: vì xem nó là em thôi. Đừng nghĩ ngợi chi nhiều.
Nó cười thật tươi nhưng khi đôi môi khép lại có chút nhếch hờ. Không hay. Con tim nó lại một lần nhói lên một nhịp đập lỗi. Đau nhói. Thà anh đừng nói để nổi niềm sẽ mãi chỉ là một giấc chiêm bao ngọt ngào của riêng nó sẽ biến mất sau ánh bình minh ló dạng. Thà anh đừng hỏi vì sao nó đi theo sau anh đến bất kỳ đâu mà không hề hỏi sẽ về đâu.
Hẹn hò nhau trên con phố quen.
Cùng dạo chơi lang thang giữa đêm.
Cùng vui thỏa tiếng cười.
Đón chào ngày mai nắng tươi.
Photobucket
Quay nữa đầu nhìn về một phố núi. Rộn ràng. Tiếng những bước chân sang đang chờ đón một hơi thở của mùa xuân nới một góc quán café đã tồn tại gần hơn bốn mươi năm ấy. Buâng khuâng café. Nó sẽ lại ngồi đấy, nghĩ tiếp một lối đi của đời mình không mịt lối. Trầm tư. Tường vẫn giữ lưng nó trong vòng tay. Mắt Phật trũng sâu hơn. Vì biết có một nổi sợ bắt gặp một ánh nhìn ai đó lúc này.
Hỏi han. Dòng tin nhắn ngập tràn những cảm xúc. Xô đỗ, càn quét, dẫm đạp lên con tim đang tứa máu gần cạn vì không tìm lối thoát.
Phù hoa luôn là mộng mị rồi sẽ biến thành phù phiếm trôi đi không đọng lại một điều gì
Khi nhận lời đến nhà anh. Thấy được giá trị của anh được đo bằng vật chất. Một ngôi nhà nằm ngạo nghễ nơi quận 7 với đầy đủ nội thất đắt tiền khiến nhiều người thèm. Ma mị. Một vòng tay ôm nó từ phía sau.
Thời gian như dừng lại. Trôi tuột lại về một quá khứ. Từng có một vòng tay ôm nó thế này. Đã bao lâu rồi thiếu vắng. Dẫu biết rằng đấy chẳng phải tình yêu chỉ tình dục phần nhiều. Mê lụy. Nó ngã vào vòng tay anh. Không như lần đầu bị nổi tò mò chiếm đóng, nuốt trọn linh hồn. Nó ngã vào vòng tay anh. Tình nguyện để anh dìu dắt cho lần về lại động tình hoang dại. Bản năng. Xô lệch.
Photobucket
Không là vợ chồng, chẳng là tình nhân chẳng qua chỉ là một mối quan hệ. Một mối quan hệ trong cuộc sống. Thế thôi.
Vỗ về. Anh nói với nó. Nó nói với chính nó. Đó là một mối quan hệ. Và hãy hiểu cho anh, thông cảm cho anh vì áp lực mà anh gánh chịu và nó chỉ cần có tình yêu thôi là đủ.
Nghĩ nhiều về cuộc sống anh. Hình ảnh anh chập chờn trong mỗi phút giây kể từ lúc nó thức dậy không thấy anh như trong giấc mơ vừa tàn mỗi đêm.
Photobucket
Hiểu rõ. Anh không thuộc về sở hữu của riêng nó. Ngay từ lúc bắt đầu gặp anh, biết anh, nó đã biết điều đó. Nó chỉ cần có tình yêu thôi là đủ. Nó mặc kệ, ngập mình trong mê lụy của ái tình. Nó mặc kệ, thấy mình như một công cụ thỏa mãn cho một sự tò mò và khám phá niềm đê mê lén lút. Ngoại tình. Nó gã vào vòng tay anh. Tình nguyện để anh dìu dắt cho những lần về lại động tình hoang dại. Bản năng. Ngày càng xô lệch. Nghiêng ngã.
Photobucket
Tự nhũ. Tình yêu không có lỗi. Cứ thế yêu thôi mặc kệ đời khen chê. Ai hiểu được con tim người đang yêu nếu như không là người trong cuộc. Vương mang.
Đọa đày. Trần gian là địa ngục. Thiên đường chỉ phút giây. Thăng hoa rồi biến mất. Nó nằm với nó. Trần truồng. Những giấc ngủ say trong vòng tay không còn nữa. Những cơn mơ giờ trực chờ nhiều hơn khi một thân xác héo tàn và một tinh thần ngỗn ngang đang đứng ở mép vực chờ tự vận.
Một mùa xuân nữa không có anh giữa một khoảnh khắc giao mùa. Không có một vòng tay ấm áp, không có một tiếng nói ủ ê, không có một tin nhắn nói thõa những đê mê. Nó và anh. Theo cả hai chiều.
Tất cả điều kín tiếng. Thầm lặng và lén lút. Nó thấy nụ cười của vợ anh, tiếng nói của con anh dưới ánh sáng ấm áp trong một căn phòng kín gió đang chờ đón một khoảng khắc giao thời. Xóa tin nhắn. Nó cười thật tươi nhưng khi đôi môi khép lại có chút nhếch hờ. Không hay. Con tim nó lại một lần nhói lên một nhịp đập lỗi. Đau nhói. Lần cuối.
Đau một lần rồi thôi. Nó nói chia tay anh. Người không hề níu nó lại cho đúng vai một người tình. Chỉ là một mối quan hệ. Một mối quan hệ trong cuộc sống. Thế thôi. Nó xóa số và bắt đầu một cuộc bỏ trốn mà không có một lý do chính đáng cho chính mình. Tính từ lần đầu gặp anh. Hai năm, ba tháng, lẻ ba ngày.
Là mùa xuân trong tôi với anh.
Những thăng trầm sẽ qua rất nhanh.
Gạt một bên chuyện đời đen trắng.
Là niềm vui nhỏ nhoi sâu lắng.
Những đôi tình nhân dìu dắt nhau đi trong đêm tối giữa phố núi xôn xao. Buâng khuâng café cất lên một bản nhạc. Giao mùa. Xé tim nó ra rồi khâu lần lại trong ánh mắt Phật nhìn bức tường đang dang tay ôm nó. Vỗ về. Hãy khóc đi em. Một lần rồi thôi. Đứng lên đi hết một con đường. Khác. cuộc sống có những thứ không nên thuộc về mình.
( Gửi tặng đến một người em với những cảm xúc ghi lại nhạt nhòa & tự nghĩ. Sợ. Trí nhớ không còn chịu nghe lời nữa)
Cao lãnh, ngày 06 tháng 05 năm 2012
( Ảnh: Sưu Tầm )
http://static.mp3.zing.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin1.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMS8wMS8xNi9mL2YvInagaMEZmYyNjJhOGIwZTZlNTg5MWIwZDAzMjk5ZjExOWE5MGMdUngWeBXAzfEdpYW8gTmUsICO5YXxMxrB1IELDrWNoIC0gVHLhdUngqddUngIFF1YW5nIFWeBFqSB8fDM

Thứ Sáu, 10 tháng 8, 2012

[Story] Tình thoáng bay về - A fleeting love returns

Về ngồi trong những ngày, nhìn từng hôm nắng ngời, nhìn từng khi mưa bay
Photobucket
Bên khung cửa sổ. Lặng im. Cùng với gió trôi theo dòng sông hờ hững tưởng chừng như đứng lại, có vài nốt nhạc rơi vào buổi ban trưa. Ghẹo đùa. Đứa trẻ nhỏ nằm nôi, đang phiêu du trong cõi bềnh bồng không nghĩ suy.
Còn riêng nó ngồi mộng mị ban trưa khi đã là đàn bà. Mẹ của một con.
Kể từ khi gật đầu nhận lấy anh, người đàn ông không hoàn hảo trong ánh mắt của nhiều người, nhưng có sự lắng lo và một lòng dâng hiến con tim mình cho nó. Nghĩ. Còn gì hơn!? Giữa những vì sao xa vời vợi kia không biết khi nào chạm tới, có một vì sao rơi bên cạnh cuộc đời mình. Sáng tỏ. Một ngọn hải đăng rọi đến xa khơi muôn trùng nhưng biết bao giờ mới rọi đến bờ chờ đợi, có một ngọn đèn đường soi ấm cạnh sóng đêm vỗ về như đưa người vào trong giấc ban mê. Lạ thường. Từ họ hàng đến bạn bè xung quanh nhìn nó tròn mắt ngạc nhiên về sự lựa chọn của riêng nó.
Ngạc nhiên vì biết nó. Phần nào.
Đứa con gái gắn lên mình những hoài bão vượt xa những gã đàn ông giữa của một cuộc sống bon chen thị thành, đất chật người đông và đầy những dòng chảy hoài bảo dâng trào của tuổi trẻ. Vượt dòng những gì giống nhau na ná, vươn lên trong một cuộc sống khác biệt.
Đứa con gái ngông nghênh trong giấc mơ ngạo nghễ của đời mình, tìm kiếm những điều thật lớn lao và thích sự nể phục, ghen tị, thèm khát của người nhìn. Nhiều khi.
Photobucket
Đứa con gái như bao người con gái khác. Mộng mơ. Về một vòng tay ôm thật chặt. Về một mái nhà có tiếng gọi của trẻ thơ và một người cho nó nằm gọn vào lòng mộng mơ, theo đúng qui luật của đời. Thường.
Giờ đã là đàn bà vẫn chỉ riêng nó ngồi trong mộng mị. Đến giờ nó cũng chưa nghĩ đời mình vụt qua nhanh vậy.
Photobucket
Từ lúc lấy anh.
Người phụ nữ tháo xuống những hoài bảo vượt xa những gã đàn ông giữa của một cuộc sống bon chen thị thành, đất chật người đông và thấy tuổi trẻ trôi qua âm thầm dù là đã định hướng. Rõ ràng. Một điều bình thường, không cần quá vượt xa tầm với.
Người phụ nữ giữ lại chút ngông nghênh khi cất vào ngăn tủ giấc mơ ngạo nghễ của đời mình. Để nhìn tươi mới, bớt chơi vơi khi đời mới sang trang. Giản dị nhưng vẫn khiến người xem khát thèm. Lắm khi.
Photobucket
Người phụ nữ vẫn như bao người con gái khác. Mộng mơ. Về một vòng tay ôm thật chặt. Về một tình yêu gần như là ảo ảnh, có mấy phần cổ tích, có vài phần liêu trai. Khác. Mái nhà có tiếng gọi của trẻ thơ và một người cho nó nằm gọn vào lòng mộng mơ, theo đúng qui luật của đời. Thường. Vào lúc hồn tơ vương lụy tình trong những giây phút ngồi ngây ngơ riêng mình, không có tiếng khóc cười của con trẻ, không có vòng tay của sóng đêm hôm nào ôm ấp dưới ánh sao rơi.
Nó nhớ đến tình thoáng bay.
Cuốn nó trôi theo con sóng tình đang sóng sánh bên lòng. Một mối tình cách biệt hơn một giờ bay từ Việt Nam đến đảo quốc xa xôi và theo chiều ngược lại.
Photobucket
Một mối tình nó không nghĩ là tồn tại sau cái gật đầu, bởi đến tận giờ nó đâu thấy có ai hoàn thành một câu chuyện cổ tích giữa thời hiện đại.
Khi gặp nhau lần đầu trong một chiều nắng ngã, lòng say. Anh đến làm việc với đồng nghiệp cùng phòng, thu thập thông tin cho thiết kế cần tìm. Ánh mắt rẽ nắng, vượt qua màn hình chờ. Đu đưa. Tình gọi.
Khi gặp nhau lần hai trong một tối hát hò, lời ca hòa cùng ánh mắt, say lòng. Anh ngồi hát tình ca Việt, vài câu chưa trọn một lời. Tình yêu. Như sét giữa trời thương yêu.
Khi gặp nhau trong một buổi tiệc tàn. Quán bar. Điệu slow cho bài cuối nhạc tàn, tình nhân gửi những vòng tay ôm thay cho lời chào sàn nhãy. Nó nhãy cùng anh.
Cho lần gặp gỡ. Lặng thầm. Cho lần chia tay. Nó không gửi lại anh một lý do, bởi muôn đời con gái làm sao nói hết trọn vẹn được những lý do của riêng mình. Nghĩ tình đã thoáng bay.
Tình thoáng bay về.
Bên khung cửa sổ. Lặng im. Về một tình yêu ảo ảnh, nhớ nhớ trong vài phút rỗi nhàn.
Điện thoại reo vang. Tên tình thoáng bay hiện lên giữa màn hình tinh thể. Rõ ràng. Có mấy phần cổ tích, có vài phần liêu trai. Ma mị. Giọng nói.
Em rãnh không!? Gặp nhau nhé.
Photobucket
có những ai xa đời quay về lại, về lại nơi cuối trời, làm mây trôi.
Sài Gòn giữa trưa. Nắng vỗ da người ran rát, gió dỗ dành làm mát những phần da vừa rạn. Nó ngồi trước anh. Ôn lại. Vài câu chuyện cười, mấy câu thăm hỏi để vào cho ngọt lý do lặng thầm từ lần chia tay không có câu tạ từ.
Ma mị. Giọng nói. Như cất một nốt trầm buồn từ bài ca của ngày hôm qua. Tình tự.
Nếu em nói anh biết, chắc giờ ta đã khác.
Nếu nó nói anh biết. Chắc giờ đã khác nhiều. Có lẽ. Sau ngày gặp mẹ anh trong ngày ấy, nụ cười bà vẫn còn máng trên vành tim nó. Rạo rực. Bước đầu đến bên anh giữa giáo đường với sự nể phục, ghen tị, thèm khát của người nhìn.
Nếu nó nói anh biết. Chắc giờ đã khác nhiều rồi. Có lẽ. Những hoài bão ngày nào vẫn sẽ quẩn quanh và bay xa qua bến bờ đại dương nào đó. Không biết được.
Nếu nó nói anh biết. Chắc giờ đã khác nhiều lắm. Có lẽ. Miền cổ tích sẽ quay lại giữa thời hiện đại. Ảnh ảo, liêu trai và ma mị.
Rời xa.
Người đàn ông không hoàn hảo trong ánh mắt của nhiều người, nhưng có sự lắng lo và một lòng dâng hiến con tim mình.
Đứa trẻ nhỏ nằm nôi, đang phiêu du trong cõi bềnh bồng không nghĩ suy. Chợt. Nhớ. Giờ chắc trẻ nhỏ nằm nôi, đang khóc đòi mẹ.
Photobucket
Thấy ảo ảnh trôi xa, liêu trai thành thực, ma mị trôi dần. Miền cổ tích xa xăm.
Thôi về đi, đường trần đâu có gì, tóc xanh mấy mùa
( Ảnh: Sưu Tầm )
https://doisales.com.vn/index.php/2025/01/14/story-tinh-thoang-bay-ve-a-fleeting-love-returns/
***

Sitting through the days, watching each ray of sunlight, watching each passing rain.

By the window. Silent. With the wind drifting down a river so indifferent it seems almost still, a few notes of music drop into the midday haze. Playful.

A baby in a cradle, floating in a weightless world, free from thoughts.

And she, now a woman, daydreams at noon. A mother of one.

Since the day she nodded and chose him—a man imperfect in the eyes of many, but one who carried concern and devotion in his heart for her. She wonders, what could be better? Among the countless distant stars she'll never touch, there is one that fell beside her life. Bright. A lighthouse shining over vast seas but unable to reach the waiting shore; a streetlamp warming the waves of a night, lulling her into a dreamy slumber. Strange. Her relatives and friends stare at her, wide-eyed, surprised by her choice.

Surprised, because they think they know her. Somewhat.

A girl with ambitions soaring above the men navigating the bustling, crowded city, flowing with the tidal dreams of youth. Rising above the ordinary, striving for a different life.

A girl brash in her grand dreams, seeking greatness, craving admiration, envy, and desire from those who watch. Often.

A girl, like so many others. Dreaming. Of a tight embrace. Of a home filled with a child's laughter and someone who would hold her close in her dreams, in harmony with life's natural order. Usually.

Now a woman, she still sits and dreams. She hadn't realized life could pass by so quickly.

Since marrying him.

A woman sheds her youthful ambitions soaring above the men navigating the crowded city and sees her youth slipping quietly away despite all her clear plans. Clear. A simple life, without aiming for the impossible.

She keeps a bit of her boldness, storing away the grand dreams of her youth in a drawer. To greet life anew, less adrift, as her life turns a new page. Simple, yet still inspiring envy in others. At times.

A woman, still like so many others. Dreaming. Of a tight embrace. Of a love that's almost an illusion, part fairy tale, part legend. Different. A home filled with a child's laughter and someone to hold her close in dreams, as life's natural order dictates. Usually. In moments of solitude, where no child's laughter or tears echo, no nightly waves embrace her beneath a falling star, she remembers a fleeting love.

It drifts her along the tides of love, shimmering within her. A love separated by a flight over an ocean, from Vietnam to a distant island and back.

A love she didn't think existed after the day she nodded in agreement. For even now, she hasn't seen anyone complete a fairy tale in modern times.

When they first met one late afternoon, sunlight slanting, her heart was captivated. He came to work with her colleagues, gathering details for a design. His eyes cut through the sunlight, beyond the waiting screen. Swaying. Love called.

When they met again at a karaoke night, his singing mingled with his gaze, enchanting her. He sang Vietnamese love songs, incomplete verses spilling from his lips. Love. A bolt from the blue.

When they met at the end of a party, in a bar, a slow dance marked the last song, where lovers traded hugs instead of farewell words. She danced with him.

For that meeting. Silently. For that farewell. She left him without a reason, because no woman can ever fully articulate her reasons. She thought the love had drifted away.

But fleeting love returned.

By the window. Silent. A love like an illusion, lingering briefly in her moments of idleness.

Her phone rang. The name of her fleeting love appeared on the screen. Clear. Part fairy tale, part legend. Haunting. His voice.

"Are you free? Let’s meet."

Some drift away from life and return to the edge of the sky, becoming clouds.

Saigon at noon. The sun scorches the skin, the wind soothes where it burns. She sat before him. Reflecting. A few jokes, some casual questions to sweeten the reason for her silent departure after their goodbye without a farewell.

Haunting. His voice. Like a somber note from yesterday’s song. Intimate.

"If you’d told me, things might be different now."

If she had told him, things might indeed be different. Perhaps. The day she met his mother, that smile still lingers on her heart. Stirring. Her first step toward him, amid admiration, envy, and desire from those who watched.

If she had told him, perhaps things would be very different. Maybe. Those youthful dreams might still linger and take flight across oceans far away. Who knows?

If she had told him, perhaps things would be profoundly different. Maybe. The fairy tale might return in modern times. Faint, mystical, haunting.

But she leaves.

The imperfect man in many eyes, yet one who carries concern and devotion for her.

The baby in the cradle, floating in a weightless world, free from thoughts. Suddenly, she remembers. Perhaps the child is crying for its mother now.

Illusions drift away, legends become reality, and the haunting fades.

The fairy tale feels distant now.

Let’s go home; there’s nothing left in this fleeting world.

Thứ Năm, 9 tháng 8, 2012

Chị,nó & Mưa,Lũ

Chị. Ngồi nhìn. Tuổi bước qua hơn nữa đời người. Từ lâu. Tưởng mình như con nước, buông trôi theo miệng đời cay nghiệt.
Photobucket
Thứ chòng chành như nón không quai.
Như thuyền không lái, như gái không chồng.
Chị nghe nhỏ Mưa học lại với chị từ cách đây sáu, bảy, tám năm. Không nhớ rõ. Năm nào có dịp là nhỏ Mưa ghé chơi tận năm đến sáu tháng, nhỏ hay chạy lại với chị ở một góc sông hay góc chợ, và lần nào cũng như lần nấy, nhỏ Mưa học lại cho chị nghe. Ì xèo. Những người bán ở chợ, những kẻ ở cùng xóm và cả những người chị mua hàng ở tít xa tận Sài Gòn. Xì xào. Nhiều lần mắt chị nhìn nhỏ Mưa ươn ướt, chị muốn nhờ nhỏ Mưa che đi những giọt nước mắt rơi bởi những tiếng ì xèo, xì xào đó. Ngoài nhỏ Mưa ra, chị không muốn ai thấy chị yếu mềm, nhất là ở chợ với đầy rẫy những con người lăn xả vào nhau, chữi nhau, thậm chí là cấu xé nhau chỉ vì vài chuyện vặt để phân định phần hơn thua, thị uy sự mạnh mẽ và chứng minh sự tồn tại. Mỗi lần nhìn thấy chị như thế, nhỏ Mưa khóc rĩ rã, dầm dề đến rào rạt lòng trong khi nhìn dòng người qua lại. Ơ hờ. Chị không còn thấy nhỏ Mưa chạy đến học lại với chị nữa, kể từ khi chị nói với nhỏ: chắc chị lấy chồng.
Lúc chị nói lấy chồng. Mắt chị vẫn nhìn về dòng nước trôi. Lập lờ. Mấy đám lục bình dạt vào thành chiếc ghe nát mái với hai bên vách đầy lỗ hở lớn, bé được tạo bởi những mãnh ván ghép nhỏ, to không đều. Chị thấy mình giống lục bình trôi sông, cứ mặt cho dòng nước trôi chọn bến. Lập lờ. Đời chị sống dập dềnh trên một chiếc ghe con từ bé cho đến thì rồi lỡ thì, với một mẹ và hai anh, cùng một thằng nhóc lanh chanh là nó.
Photobucket
Nó. Đứng nhìn. Chị ngồi thả chân xuống dòng nước, mắt thả đi đằng xa trong khi đang thì thầm nói gì đó với nhỏ Mưa. Nó thường thấy chị ngồi tâm sự với nhỏ Mưa. Ghen tỵ. Sao chẳng bao giờ chị chịu nói nó nghe, chỉ có những cái cười như ăn bần chát khi bắt gặp ánh mắt nó thèm thuồng nhìn một món ăn hay món đồ chơi từ những đứa bạn cùng xóm, và nhất là mỗi lần nó hát bài chị tôi, lần nào chị cũng xoa đầu rồi ôm rúc nó vào lòng, nói lòng vòng nó không hiểu. Từ nhỏ cho đến giờ.
Chưa lần nào nó thấy chị ngồi thả chân rơi tự do cho dòng nước lướt qua, lưng dựa vách ghe, mắt nhìn đi đâu, đi đâu… xa lắm. Ngu ngơ. Nó cảm giác mình đánh mất một thứ gì quí lắm, thân lắm, gần gủi lắm. Nó đã lớn, hiểu thế nào là lấy chồng, cưới vợ và vui cho chị mình được lấy chồng làm vợ vì nó sợ chị nó sẽ giống cái cảnh người con gái trong mấy câu cuối của bài hát chị tôi, nên chẳng bao giờ nó hát hết bài hát ấy nhưng không hiểu sao khi nghe chị lấy chồng, bất giác trong lòng nó lóng nghóng, sợ mất chị.
Nó. Đứng nhìn. Tự nhiên. Nó thấy chị gần mà xa, xa mà gần. Thấy như mới hôm qua, còn chữi nó khi thấy nó chơi với thằng Lũ thân hơn nhỏ Mưa, mặc dầu hai thằng mấy năm mới gặp lại một lần. Lâu lắm. Có khi đến tận mười năm hai thằng mới gặp lại nhau, hai thằng chênh nhau nhiều tuổi lại thân nhau lạ. Thằng Lũ biết nó từ lúc nó mới lọt lòng. Lần ấy. Quay trở lại xóm, thằng Lũ lại nó cao lớn hơn ngày nào, tính ra thì đã mười năm. Nó thân với thằng Lũ từ một độ nhỏ Mưa ghé qua chơi với mọi người, giới thiệu thằng Lũ cho nó biết. Lúc ấy. Chị ngồi một góc chợ nghe nhỏ Mưa tâm sự về những gì trãi qua hay nghe thấy trong từng ấy thời gian, còn nó thì cứ chơi đùa với thằng Lũ, nhiều lần bị thằng Lũ trấn nước dưới sông, mém chết chìm. Mấy lần. Chị vừa la, vừa khóc, chữi nó ham chơi, mắng luôn cả thằng Lũ. Vô ý, vô tâm.
Photobucket
Mưa. Biết chị lâu lắm rồi. Từ lúc chị theo mẹ về với làng quê heo hút này. Nhỏ Mưa làm thân, cứ như hai chị em, chắc vì chị không có anh hay em gái nên thấy Mưa chị lại cứ ngỡ như em mình. Nhỏ Mưa thích nhất ngồi bên chị mỗi lần về xóm, ghé chợ, tìm chỗ chị ngồi. Nhỏ to. Nghe chị nói những nỗi lòng. Hiểu nhau kỳ lạ. Nhiều khi chẳng cần nói, chỉ nhìn mắt thôi đã hiểu rồi. Với lại con gái có bao nhiêu điều lo nghĩ!? Nhỏ Mưa cứ lò tò theo chị năm này qua năm khác, chơi hết năm, sáu tháng thì hẹn chị lại năm sau. Lại về. Nhỏ to tâm sự cùng chị, lần nào cũng như lần nào nghe chị nói xong rồi cứ khóc rĩ rã, dầm dề đến rào rạt lòng. Về những mối tình chị có. Hiếm hoi.
Tình đầu. Đến sau nghèo khó, nhà có chút của để lo cho sáu miệng ăn, tính luôn chuyện học hành. Thằng con trai nói tiếng yêu chị, rũ đi chơi vài lần dấu mẹ, chị thấy yêu những điều thằng con trai nói về câu chuyện tình ơi dịu dàng ở một góc quán cạnh sông, trời lộng gió với ánh trăng sáng rọi. Lúc đó, chị thấy có lỗi vì nghĩ không cần có nhỏ Mưa chia sẽ cảm giác ấy. Hay đâu. Mẹ chị biết rồi không cho yêu tiếp ( chị từng nghĩ chắc là do nhỏ Mưa học lại), nói thằng con trai đó không thật lòng, chị thấy tim mình như thắt lại, ngồi rủ rĩ với nhỏ Mưa. Ngờ đâu. Câu chuyện tình ơi dịu dàng ấy vỡ tan hoang như ánh trăng soi bị vạt nước làm loang lỗ. Đúng như những gì mẹ chị nói. Thằng con trai không thật lòng. Thằng con trai lấy vợ đúng ròng hai con nước kể từ lúc chị nói mẹ chị cản ngăn.
Photobucket
Tình hai. Khi thằng em trai chị vào đại học, có thằng đàn ông đến trêu ghẹo. Vài lời. Qua lại, ai đó nói chắc có lẽ là duyên số, lỡ thì rồi cần gì tình yêu. Thôi thì cứ tới đi. Ầm ừ. Chị nghe thằng em hát đến não lòng “Rồi một đêm sáng trong có một người đàn ông qua. Họ về xây chiếc cầu nối bờ sông. Gặp chị tôi dễ thương mới xin lời cầu hôn. Chị cũng muốn lấy chồng”
Thằng đàn ông không còn trêu ghẹo nữa mà cứ nói chuyện tình không đợi chờ. Vẫn vơ. Ai đó lại nhắc chuyện duyên số, lỡ thì rồi cần gì tình yêu. Thôi thì cứ tới đi. Ậm ừ. Tự nhiên. Chị nghe thằng em hát đến lòng say sóng “Chị thương hai đứa em thương mẹ già con đau. Chị tôi chưa muốn lấy chồng… Chị lại lo các em chuyện chồng con”, cái thằng cứ nằm đung đưa võng là hát mà chẳng bao giờ hát hết một bài cho hay. Thấy vậy. Thằng đàn ông không còn đến trêu ghẹo. Vài lời. Từ cái lần nhỏ Mưa ghé về, mừng thầm cho chị. Thôi đi tới đi. Đừng chờ. Nhỏ Mưa quay lại một mùa sau. Nhìn thằng đàn ông có vợ, chị nói thằng đàn ông lấy vợ cũng đã được nữa mùa kể từ lúc nhỏ Mưa đi. Tỉ tê. Chị ngồi nhìn nhỏ Mưa khóc rĩ rã, dầm dề đến rào rạt lòng.
Photobucket
Lũ. Cứ thi thoảng mới dám trở về xóm, thằng Lũ sợ chị và bà con chữi. Mỗi lần về, mỗi lần bị chữi tơi bời. Chữi nó vô ý, vô tâm cứ chơi đùa bỏ mặc chẳng quan tâm đến ai sống còn. Nhiều khi thằng Lũ ức, chữi lại ai bảo mấy ông chú, ông bác trên tỉnh cứ ngăn đằng này, chặn đằng kia, bí đầu bí đuôi chẳng biết tìm ở đâu ra mấy cái cách làm đối phó đó với nó, nên được về lần nào thì thằng Lũ lại chơi đùa càng bạo. Nghe ai cũng chữi riết rồi quen. Mà nghe chữi thế chứ thằng Lũ không giận ai. Thằng Lũ nhớ đất, nhớ nhà, nhớ bà con và nhất là nhớ Chị.
Thằng Lũ nhớ Chị lắm, ngày trước có mấy lần nó hù chị trong đêm. Mém té. Khi đi trên một tấm ván làm tạm cầu bắc nối đường với ghe, rùng rình tim chị rung, giữa đêm đen vẫn thấy mặt tái mét, không còn giọt máu. Thấy thương. Chị từ thời con gái, chẳng biết chèo xuồng lại cũng chẳng biết bơi, thằng Lũ nói hoài tập bơi đi có gì nó chỉ, vậy mà chị cứ lầm lì chỉ biết mỗi buôn gánh, bán bưng. Theo mẹ. Từ lớp môt, hai…bán vài đồng lẽ, đẻ ra bán thêm vài đồng chẵn. Được lời. Chị theo mẹ đi bán luôn để phụ một nồi cơm năm sáu miệng ăn, học hành chưa tính. Nhẫm đi nhẫm lại. Bỏ học cho rồi. Từ lớp một, hai…bán vài đồng lẽ, đẻ ra bán thêm vài đồng chẵn. Được lời. Thấy thương. Thằng Lũ không dám hù chị nữa, được đâu chục năm cũng là lúc chị bỏ ghe theo mẹ lên bờ, tính từ lúc thằng Lũ nói vài câu ào ạt rằng sao bỏ học trong khi miệng nói mà lòng thằng Lũ cũng chẳng biết có cách gì khác hơn. Có phải vì vậy mà thằng Lũ bỏ đi biền biệt. Vài lần về, thằng Lũ không nói câu nào với chị, chỉ gật đầu chào nhiều khi bị chị lơ thấy bơ vơ, thằng Lũ chỉ còn chơi với Nó, giỡn hớt dưới sông, Nó mém chết chìm. Mấy lần. Chị vừa khóc, vừa chữi thằng Lũ vô ý, vô tâm. Có lẽ vì thế mà nó bỏ đi tiếp.
Lần này về, thằng Lũ và Nó chẳng còn đùa giỡn nữa, Nó đã lớn rồi, không còn thích nữa. Rạo rạt. Thằng Lũ cứ ngồi im nghe nhỏ Mưa thút thít bên chị, không biết là có chuyện gì mà thấy mắt chị nhìn xa trong. Vời vợi. Một chân trời đang bị nhòe đi bởi nhưng đám mây mờ, không có ánh sáng tươi mới cũng chẳng có chút gió dịu êm. Thằng Lũ lặng im, dạt lại gần bên, nâng niu chân chị, ước gì được là người đàn ông bên chị để được yêu thương và dỗ dành. Rối rắm. Người đàn ông bên chị thế nào? Thằng Lũ tìm hiểu, muốn biết lâu lắm rồi nhưng thấy chị cứ lúi cúi lưng khòm với những món hàng, thỉnh thoảng cũng có vài đứa con trai sang, cũng ngang hàng, cũng nói sang chuyện cảm tình mà sao chị vẫn làm thinh đến giờ thì thằng Lũ chịu không biết được: người đàn ông bên chị thế nào? Cho đến hôm nay, ngồi nhìn chị tiếp tục làm thinh, rồi đột nhiên chị nói nhỏ: chắc chị lấy chồng.
Lần này chị khóc mà nhưng không chữi thằng Lũ vô ý, vô tâm. Thằng Lũ quay sang hỏi nhỏ Mưa vì sao chị khóc, nhỏ Mưa cũng lắc đầu ngồi kế bên chị khóc tỉ tê mà không hiểu vì đâu chị khóc. Rào rạt lòng.
( Ảnh: Sưu Tầm )

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...