Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn happy birthday. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn happy birthday. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 11 tháng 11, 2020

[Nhật ký của cha - Julie] Có phải là Lọ Lem (nhảy với Ông già)?






All I am the princess…seen what I do…She combs her hair, she combs her hair…all day long!

Bước tiến lên phía trước, Ông già và cô nhóc. Bước vào căn phòng của công chúa tóc dài Rapunzel đang bị giam cầm bởi tin vào những lời lừa dối để rồi tự giải phóng bản thân bởi một anh chàng ngổ ngáo làm nên một hành trình Tangled với cảnh đẹp ngất ngây là chiếc thuyền trên con sông được thắp sáng bởi hàng ngàn chiếc đèn lồng thả lên trời cao. Ông già ôm cô nhóc vào trong lòng mình, ngửi mùi tóc mây sắc màu đen óng khác biệt với mái tóc của Rapunzel vàng rực rỡ. Ông già thấy thích màu tóc đó. Cô nhóc Julie gục vào ngực ông già

She dances around, she dances around… All we are the princesses to tell what we do!

Bước lùi về phía sau, Ông già và cô nhóc. Bước vào khu rừng ngợp đầy cây xanh, tiếng chim hót líu lo của một Bạch Tuyết đang vui đùa với muôn thú, đâu đấy sự hồn nhiên và thành thật luôn được bảo vệ. Bạch Tuyết được sự yêu mến và bảo vệ của những chú Lùn khi chưa xuất hiện một hoàng tử. Ông già chắc có thể là chú Lùn thứ tám đang ôm chặc cô nhóc Julie dưới cái nắng từ biệt Thu. Cô nhóc Julie vòng tay ra phía sau ôm chặc lấy ông già.  

Like to sleep all night long!

Bước sang phía phải, Ông già và cô nhóc. Bước vào căn phòng của một Aurora trốn tránh sự truy đuổi của bà tiên hắc ám Maleficent, chờ đợi một hoàng tử tìm đến cứu. Cơn giận có thể thay đổi một con người. Maleficent của phiên bản live action đã chứng minh điều đó. Con trong những bước chân của Ông già và Cô nhóc Julie đi vào thế giới cổ tích ấy cứ thế nhịp nhàng theo giai điệu và tiếng hát, lời ca.

Swim around, swim around …through the sea

Bước sang phía trái, Ông già và cô nhóc. Chìm xuống dưới đáy đại dương xanh thẳm, vui cùng hai chú cá heo như muốn hòa chung bước nhảy và lời ca của nàng tiên cá Ariel – cô gái hy sinh giọng hát của đời mình vì một chàng trai, bước vào lâu đài băng giá từ bên ngoài đến sâu thẩm bên trong của một cô nàng Elsa đối diện với đằng sau sức mạnh là một sự cô đơn, hay một Moana trên con thuyền độc mộc trên đại dương xanh để tìm lại ký ức ấu thơ của đời mình.

Ông già đưa cô nhóc đi vào những miền cổ tích ấy. Tất cả chỉ đế thấy sự đa dạng của cuộc sống này, trong những nàng công chúa ấy ấy, ai cũng có những khác khao. Riêng mình. Ông già vẫn chỉ muốn cô nhóc trong vòng tay của hôm nay mãi là cô nhóc của Ông già. Riêng biệt.

Ông già không phải là một người công giáo để nắm tya cô nhóc Julie của mình tiến vào lễ đường để hoàn thành nghi thức trao tay cho thằng nhóc may mắn nào đó mà cô nhóc đã chọn, nhưng ông già vẫn hy vọng. Biết đâu. Ông già sẽ nhảy cùng với cô nhóc một bản tango dai dắt người đi, hay những vòng xoay của điệu waltz, lúc đó không còn là đôi mắt ngắm nhìn nhau mà vẫn là vòng tay ôm siết chặt khi lắng nghe tiếng nhạc đi vào miền cổ tích xa xăm.

Sài Gòn buổi đấy dưới gian nhà thiếu đám mây bay. Cô nhóc ôm chặt lấy ông già, áp má vào ngực và nở một nụ cười  

Sài Gòn, ngày 12 tháng 11 năm 2020

P/s: Chúc mừng sinh nhật con gái! Ở tuổi lên 2, Ông già không biết cô nhóc có phải là một Lọ Lem tiếp theo hay không khi đã đánh rớt chiếc hài ở một sớm lập Đông, không biết có hoàng tử nào nhặt được chiếc giày ấy không, chỉ biết là Ông già lòng vòng quanh phố để tìm lại một chiếc hài.

 

Thứ Năm, 27 tháng 11, 2014

Happy Birthday 2014

 photo thien-nhien-19-8373-1409289858_zpsded461d8.jpg 
Nó đến vào ngày nó được sinh ra, cùng bà thăm ông - một người đã đi xa. Trên con đường ngập những câu chuyện xưa nay lẫn lộn về những kỷ niệm và hy vọng được thấp lên trong cuộc viếng thăm đậm tình. Ngày xưa ấy. Điểm qua đời cát bụi, thấy tóc bà bị lấm lem quá nhiều. Gió sương. Bên ngoài ô cửa kính, nắng đã bớt lưu manh khi gặp cơn gió lạnh, chẳng hanh hanh như vài lần tìm đến, chỉ có tàng cây năm cũ thì vẫn xanh một màu hoang dại đến bơ vơ. Tội tình. 
Góc cũ vẫn là góc cũ, chỉ khác ở chổ nằm, tươm tất hơn mọi lần như một trong những giấc mơ của đời bà - cho ông một chổ gọi là yên, đẹp để rồi còn “phù hộ” cho các con. Nắng xiên qua vòm mái, làm lung lạc vài giọt mồ hôi ở giữa trưa giao mùa, khói nhang bay tỏa một góc trời hòa với những lời chúc từ những người thân yêu. 
Hôm nay. Không ngồi đếm chẳng lẻ, chẳng ngồi tính thiếu đủ bao nhiêu người nó yêu đang chống chọi với cuộc sống này để rồi quên mất còn chút gì đó dành cho nhau vì đời nào mà đời chẳng mấy ai phải nao nao hay đau đáu. Một lần. Tìm kiếm sự sẻ chia dù ai cũng cho rằng đấy là sáo rỗng có kèm mấy phần xã giao. Mấy lần. Với nó, chuyện đó để sau. Điều cần làm là ghi nhận những điều trước mắt chứ không phải xét nét phía sau là gì vì điều đó còn phải chờ thời gian trả lời trong khi cuộc sống hiện đại đang kêu gọi thực hiện triết lý đời nghiêng ngã: sống là không chờ đợi. 
 photo thien-nhien-15-8195-1409289858_zpsfb1e68fd.jpg 
Có quá nhiều những xúc cảm để con tim bàng hoàng, có quá nhiều những cảm xúc để trí nhớ miên man. Những người muôn năm cũ, hồn ở đâu bây giờ? 
Góc cũ, chổ xưa, khói nhang và hoài niệm. Kéo nó về với những giấc mơ không còn là thiếu nữ của người tình tóc bạc nó yêu. Một mơ ở phương trời xa vắng; màn trời chiếu đất vẫn thiếu một chăn ấm “yên, đẹp” cho thõa mắt người viếng thăm với một người tình chung chăn gối nên gọi là chồng. Hai mơ ở phương trời xa ấy; những cánh chim rời tổ vẫn chưa xây được tổ ấm cho riêng mình, dù rằng nổi niềm đều được dấu kín nhưng không qua nổi sự nhạy cảm của người tình tóc bạc. Ba mơ ở phương trời còn lại, một tổ ấm nhỏ của đứa con gái đang kiếm tìm hạnh phúc của lứa đôi khi mái nhà thiếu vắng tiếng khóc cười của trẻ thơ; hai tổ ấm của hai cánh chim đầu đàn đang loay hoay giữa cuộc sống ngỗn ngang bên cạnh người tình chẳng tìm thấy lối ra vì vẫn chưa xác định đâu là mục đích sống. Để rồi. Mơ tiếp… 
Góc xưa, chổ cũ, tàn giấy và hân hoan. Khi những giấc mơ giờ tạm cho là đã hoàn thành dù xiêu vẹo làm giấc mơ nghèo như thiếu mất vần chỉ lại mỗi “eo” để thở than. Lặng thầm. Sợ đời đánh giá khi tối ngày mãi với thở than. Thành quen khi nào. Ở cuộc đời sương gió, nước mắt chảy vào trong, chỉ ứa ra vài lần. Một mơ ở phương trời xa vắng, “chàng trai năm ấy” đã đẹp yên một chổ nằm. Hai mơ ở phương trời xa ấy, những cánh chim rời tổ vỗ cánh đùm bọc nhau để cùng nhau xây dựng một tổ ấm cho riêng mình. Ba mơ ở phương trời còn lại, sinh linh đã thành hình và hai cánh chim đầu đàn dù hoang mang cũng bớt ngang tàng khi bàng hoàng nhận ra mục đích sống chẳng phải ở đâu xa: trước là người tình, sau là con cháu. 
 photo Favimcom-5457_zpsba0dfde6.jpg
Nó và hai anh ngồi bên cạnh lắng nghe lời tâm tình của bà dành tặng ông. Ở dưới đấy, tha hồ mà đánh bài với bao gái, đô la đầy nhóc. Cười. Răng thưa thớt như tóc người tình bớt bay la đà như ở một buổi xuân nào buông tóc dài chấm đất có thằng nhóc bắt ghế ngồi sau lưng bà mân mê muốn với chảy tóc từ đỉnh đầu đến đuôi đang lủng lẳng chơi đùa trên mặt ván ghe. 
Rút điện thoại ra, kiểm tra tin nhắc với face đầy những lời chúc. 
Cất điện thoại vào, giữ làm của cho mình để từ từ mà hưởng thụ sợ cảm xúc vụt qua quá nhanh để ngày thường trở lại, cuộc sống lại đổ xô vào những bộn bề. Lắng lo. 
Đặt lưng nó vào người ông – tìm chút cảm xúc héo hon còn sót lại, lắng nghe lời tâm sự của người tình với nụ cười nắng thấy răng, gió đu đưa đời lữ thứ, câu chữ nào tả hết sự ngọt ngào cỏn con. Ở một góc nghĩa trang, trong một ngày nắng dịu bớt lưu manh lạ thường, gió thu đưa lời tạ cho một khúc giao mùa nhắc cho thắng nhóc nhớ, giờ là lúc nó sinh, lớn thêm hơn ngày cũ.
(Sài Gòn, 7/11/2014)
(Ảnh: Internet)

Thứ Tư, 7 tháng 11, 2012

LOVE is Around Me!

Một ngày không có nắng, chỉ có mưa gió tạt ngang qua nhà, đánh thức nó dậy bằng một cơn lạnh giá. Nếu như mọi ngày, nó sẽ chồm lấy cái gì đó gần nhất để đấp lên người, làm một giấc tiếp theo gượng ép, nhưng hôm nay là một ngày khác mọi ngày. Một ngày thường niên. Ngày nó sinh ra.
Photobucket
Hàng năm. Nó lưu ý đến ngày này dẫu rằng có vài lần quên mất ngày đã từng lưu. Tập tành thành một thói quen. Không biết tốt hay xấu. Quyết định off một ngày, chọn đâu đó một góc nhỏ cho riêng mình. Không lẻ loi.
Đọc. Những lời yêu thương gìn giữ.
Photobucket
Từ những người xung quanh. Bộn bề những lo toan với cuộc sống rối rắm, bao quanh là những bon chen đã thấy và chưa từng. Dành vài phút, giây gửi gắm.
Từ những người kế cạnh. Trong giấc ngủ trưa hè hay giấc ngủ đêm mưa, giật mình bỏ lỡ một giấc mơ không tròn. Quên mất dành vài phút, giây gửi gắm. Từ con tim, tình yêu vẫn còn đó. Không có thời gian cụ thể.
Photobucket
Từ những người chưa gặp mặt. Trên những xúc cảm lướt qua hay những dòng tin vội vã, đầy tâm trạng, để lại trong một ngày nắng không có về, chỉ có mưa buồn lê thê. Gửi gắm từ một miền xúc cảm đầy vơi.
Đếm. Tất cả những yêu thương còn lại.
Nó ngồi đọc, rồi tự thoại lại với chính mình về những người thương yêu ấy. Thân, quen và chưa gặp. Một lần.
Kiểm tra những ký ức còn sót lại trong cuộc sống rượt đuổi, sợ cướp mất trí nhớ lúc nào không hay. Nó cần chiến đấu với sự quên lãng cho những người không được lãng quên. Dặn hờ. Đừng ơ hờ với những gì tin yêu, hãy sống chậm lại tôi ơi. Chầm chầm lại.
Photobucket
Đếm tất cả những tình yêu ấy, để biết rằng có bao nhiêu người còn ở bên ta, nhớ đến ta trong vòng đời nhanh, chậm để từ đó nó trở về với suy nghĩ hâm nóng lại một tình yêu đã nguội lạnh từ khi nào.
Trong những tình yêu đó có: em, chị, anh, mẹ, bạn và nhiều đại từ không chỉ còn ở nghĩa xưng hô mà hô ứng hơn bằng những xúc cảm nó dành cho những con người ấy trong cuộc sống ngắn, dài không xác định được này.
Ngày ta sinh ra, ta thì khóc còn mọi người thì cười.
Hãy làm sao ngày ta chết, ta thì cười còn mọi người thì khóc!
Sinh nhật là một ngày khác. Chắc chắn rồi. Đó là một ngày thật khác. Không chỉ là một ngày ta được sinh ra mà còn là một ngày ta đón nhận những tình yêu nồng nàn từ những người bên cạnh, song song hay đồng hành. Gửi gắm. Nhớ hay quên không còn là quan trọng. Chốt lại. Ngày ta sinh với nó, chỉ là một ngày nó ngồi lại nhớ đến những người cạnh bên, song song, đồng hành. Trong cuộc sống và tâm trạng. Thấy rằng Love is around me.
Photobucket
( P.S: Gửi đến tất cả những người đã quên tâm đến nó, không chỉ có một ngày hôm nay, ngày nó sinh ra đếm đã được vài cái chục năm )

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...