Chiến Phan

Thứ Hai, 27 tháng 11, 2017

Còn gì để cho nhau - Tử tế đi khi còn có thể

black-and-white-person-woman-night

Cuộc sống này đã mệt mõi lắm rồi, sao lại còn làm mệt mõi nhau thêm?
Đứa em gái cùng chuyến tàu TFS, viết mấy dòng cảm thán trên group viber sau khi đã đọc email nội bộ về từ hai góc nhìn khác nhau về khách hàng của hai bộ phận; em đứng ở góc nhìn sales, cảm thán về mấy câu chữ nặng lòng. Nghe. Ức chế liên quan đến nó phần nhiều để rồi câu chữ được tuôn ra như diều gặp gió, thiếu người chơi.
Hãy cho nhau khi còn có thể vì biết đâu mai này còn có để cho nhau.
Ghi vào đầu status giới thiệu xe của đứa em làm việc tại Lexus; không biết rằng status đó có thể đánh đúng vào tâm lý của khách hàng Lexus nào không nhưng hiện tại đã đánh vào tâm lý của nó. Đó là một sự kêu gọi hành động tử tế trước khi quá muộn màng đối với người mà ta yêu thương!? Đọc. Tự hỏi đây chính là hành động tử tế và giá trị bằng chiếc xe Lexus?
No quality, No life … (Giá xe 2018 đã sẵn sàng) Xin lỗi vì đã để chờ lâu!
Gã khổng lồ bắt đầu gửi thông điệp mới – quay về điều cơ bản; sản phẩm nằm ở chất lượng; con người nằm ở tôn trọng. Với các sự kiện lái thử xe diễn ra rầm rộ trên phạm vi toàn quốc và lựa chọn Suboi là đại diện cho chiến dịch, gã khổng lồ như muốn ngầm công nhận sức ảnh hưởng cộng đồng Việt vượt cả ngoài biên giới dựa vào sự nổi tiếng của cô gái trẻ ấy hay nhầm để nhằm xoa dịu đi sự phẩn uất của người Việt bao năm? Hoặc có thể là cả hai?
Gã khổng lồ đã cúi đầu xuống vì sợ rằng chuyện thành thật chú voi xưa bị đàn kiến quật ngã lăn khềnh? Điều gã có thể làm là hiện tại, điều gã nhận lại phải ở tương lai; gần hay xa thì chẳng ai biết được chỉ biết rằng dấu hiệu của tử tế mầm sinh. Thấy. Tự vấn, đấy chính là thái độ tử tế và giá trị bằng cả một chiến dịch diễn ra trên phạm vi cả nước? 
Hãy cho nhau khi còn có thể!
Khi nó học được từ đứa em bụi đời, dạy nó về cách sẻ chia ở mỗi lần mua vé số: 2 – 1 = vô cực. Đấy là công thức nó ghi, khi bắt chước mua ít nhất 2 tờ, một cho mình và một cho người bán để rồi thấy tâm trạng lâng lâng đằng sau khi bắt được nhiều câu chuyện về các mãnh đời người bán tự động sẻ chia. Nhớ. Nghe. Cám ơn. Một người phụ nữ quá lục tuần kể chuyện mưu sinh từ tỉnh lẻ đến Sài thành ở một đêm mưa giông để nuôi đứa con gái không may bị tai nạn phải nằm điều trị dài.
Khi nó dạy mấy đứa nhóc bước vào con đường sales ấy hay may mắn gặp nhau để trao đổi một vài lần. Đùa. Mấy chuyện Omo, downy … cần phải học ngày đầu, cái cúi đầu cho đúng kiểu thật tâm. Tập lần lần để rồi phản xạ tự nhiên thành, nó cũng tập mất ngần ấy thời gian để mấy kiểu danh tiếng viễn vong, hay thành công giả lập cho người gặp tung hô khiến dễ mất đi mấy phần cơ bản. Cứ thế, tập lần lần với mấy đứa nhóc gặp ở mấy chặng đường sales.

city-man-person-lights
Khi thằng bạn chửi thề ở một đêm sớm thu, giã biệt hè lúc giờ tính qua ngày mới; về việc nó nói đã book Uber thay vì lựa chọn một chiếc Vinasun như trong lúc ly vơi đầy, nói rất hay về làm điều tử tế khi thấy niềm tự hào dâng cao về một quê nhà có tên trong danh sách của miền đất hứa để đầu tư kêu gọi hay các start up mọc đầy như nấm sau mưa ở vùng đất ấy. Bắt taxi của người chủ gốc quê nhà để xem là một hành động ủng hộ nhỏ nhoi, hành động hoặc là không hành động, sự khác biệt đâu tiên là suy nghĩ có không. Nghẫm. Đọc đâu đó viết Uber, Grab phát triển ở những nơi con người thiếu vắng niềm tin bởi sự lừa lọc lên ngôi nhưng để cho bớt đi phần lừa lọc; chắc bài học đầu là học lại cách tin nhau.

Thứ Bảy, 4 tháng 11, 2017

Thanh xuân chỉ một lần!

bench-man-person-night 
Sài Gòn báo bão, nhưng cơn mưa lất phất trốn mất, để lại Sài Gòn một sớm trong xanh với các cơn gió mát lành nhẹ nhè phũ lên da như báo hiệu thu sắp qua rồi, đồng sắp tới. 
Lướt facebook, đọc được câu khẩu hiệu của anh chàng da màu trở thành một clip viral tích cực đạt số lượng like & share cao, khiến bản thân thấy đâu đó có sự đồng thuận trong cách nhìn nhận. 
Vượt qua sự sợ hãi. Cái CHẾT không phải là điều hầu hết mọi người sợ; mà là đến cuối cuộc đời ta nhận ra rằng ta chưa bao giờ thực sự SỐNG. 
pexels-photo-105857 
Từng viết: Đừng chết ở Tuổi 25, cho một đứa em đã bước xuống con tàu để tìm một hướng đi khác cho bản thân mình đầy mạo hiểm và kích thích của một con người trẻ đã chịu bước ra khỏi vùng an toàn. Chuyện đã hai năm. 
Từng viết: Hình ảnh người Sales ưa thích, cho một người bạn đã bước ra khỏi vùng an toàn, dấn thân vào nghiệp sales sau những năm tháng thăng trầm trên những cung đường sương gió để rồi một ngày đứng trước mọi người chia sẻ lại vài dòng cảm nghĩ của những gì đã trãi qua từ thực tế làm. Chuyện đã một năm. 
Từ sự khuyến khích những con người quen biết hay từng gặp vượt qua sự sợ hãi ở các buổi đầu trao đổi đó như là cách để nó cổ vũ bản thân mình vượt qua sự sợ hãi tương tự khi được sống trong cùng môi trường; sự lan tõa suy nghĩ là điều hiển nhiên. Điều quyết định là yếu tố tiêu cực hay tích cực được truyền đi. 
Để có được niềm tin. Vì cuộc sống là một cuộc hành trình nên điều cần là tận hưởng một chuyến đi
Từng viết trong quyển sổ tay luôn mang theo bên người như nhắc nhở bản thân về quan điểm sống lựa chọn, để dễ dàng vượt qua mỗi khi sự sợ hãi quay trở lại (vì sự sợ hãi luôn tồn tại, chỉ biết mất rồi xuất hiện trở lại ở một thời điểm bản thân yếu đuối hay bế tắc). Chuyện đã gần mười năm. 
Từng viết trong nhật ký của cha – hãy bình yên con nhé khi chuẩn bị đón nhận một chương đời mới với các thử thách chưa từng trãi nghiệm, không biết điều gì sẽ xảy ra khi cuộc sống đảo lộn trong hoang mang và lo lắng rằng cuộc sống cần có các kế hoạch để đổi thay không phải một ngày ngồi bế tắc và sống trong hoài niệm của ngày hôm qua. Chuyện đã gần năm năm. 
city-man-person-lights 
Từng chia sẻ trong email gửi những người đồng đội, để rồi em dịch lại như một slogan khi chương đời mới tiếp tục như anh chàng da màu chia sẻ: Khổ cực và bị phê phán là tiền đề của sự vĩ đại
Nó ngồi đọc lại tưởng tượng trong ánh đèn vàng ấm áp, đứng sẻ chia và cám ơn về những điều đã học mà em dịch thành một slogan: Vì cuộc sống là một cuộc hành trình nên điều cần là tận hưởng một chuyến đi. Thanh xuân chỉ một lần nên điều cần làm là không lãng phí một giây.

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...