Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn chợ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn chợ. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 27 tháng 1, 2025

[Musing of life] Chợ (12) - Chợ trời - The Flea Market



Đường nào con gái!? Nó, một gã sống lâu, bôn ba cũng trở về nhà. Quê. Mở đường, rẽ lối, đặt tên. Một gã nhà quê chẳng còn biết quê là gì. 

Út chạy ra chợ trời. Nó chở cô cháu nhỏ đi tham dự một buổi tiệc liên hoan cuối năm. Con đường đi đã không còn rõ, chỉ biết phố phường giờ đây đã thay đổi ít nhiều. Cô nhóc với chiếc áo dài đỏ, miệng chúm chím cười, tựa như đốm pháo hoa nổ giữa phô phế.

Chợ trời là đường chỉ

Đám đông tụ tập thành chợ. Trời là biểu tượng của cái nghề bán lưng cho đất, bán mặt cho trời. Chợ trời, những góc nhỏ cất giữ, những phiên họp tạm bợ, mái che ơ hờ, những món hàng trải bạt, bày bán ngay lòng đường vơi những cảm xúc chẳng bao giờ kiềm chế. Chợ trời thành một tên gọi. Đặt cạnh. Nhà lồng chợ.

Trong nhà lồng chợ, người ta cạnh tranh nhau từ một chỗ ngồi, một dãy sạp. Vậy chứ.

Giống nhau trong tiếng rao chào khách. Quen thuộc. Gặp dáng, nhớ tên, giới thiệu một món hàng, gợi một món ưng ý để mua về nhà, như thể đầu bếp gia đình bước ra để giới thiệu …món phải mua. Thuộc quen. Dáng, tên đến món hàng hay mua.

Mẹ thiên hạ. Má. Tiếng gọi í ới vang dội mỗi khi người tình tóc bạc bước qua từng gian hàng, đi từ hàng thịt cho đến hàng rau củ. Đi hết. Nó dắt người tình tóc bạc đi, như thể nâng niu một vẻ đẹp của chiều tà, trải qua vài ba trận…mổ, trong người bắt óc vít…như thể để hợp thời, công nghệ máy móc mà. Lo. Một cái trược chân, ốc vít lại thi nhau chen vào trong cơ thể, chẳng còn để hợp thời. Chẳng qua là để cho người tình tóc bạc thỏa một cơn nhớ. Chợ. Năm, mười, mười lăm….bốn mươi, năm chục. Gắn liền. Một đời. 

Thằng nhóc sống lâu, đầu đường chẳng đứng, xóa chợ đã từng. Ngon lành. Một giấc ngủ say, bên cạnh người tình tóc bạc. Giờ đây, nâng niu một bàn chân bước. Ngở. Mấy câu chào, mấy lời rao của cô, chú, thím, dì, bà, ông; giờ nông ra viết lại thành phương pháp, sách vở viết về mấy lời chào, gọi nhớ một cái tên, đặt thành là tư vấn với bán hàng. Ông, bà, cô dì với chú thím, chẳng hay có những kẻ đã viết về mình. Hay.



Giống nhau trong mấy tiếng cãi cọ. Chửi nhau. Sinh dục, chất thải mang ra nói mãi như thể ruột này phơi hẳn ra bên ngoài, chứ chẳng để lòng, gậm nhắm riết thành bệnh. 

Nhớ. Thằng con cờ …làm gì mà như ăn cướp. Dì chửi, thím mắng lúc chợ đông. chạy xe vượt dòng người đi mua hàng mấy ngày ba mươi Tết, chẳng để khách dừng chân chọn lựa một món hàng. Cười. Năm nay, chúng nó ăn da.. lòi hay gì chứ chẳng ăn mấy món cà, củ. Bà tám, cô tư. Đưa tay khuẩy nước cho mấy món hàng sắp ngay hàng, thẳng lối trên một ô bàn cờ tự vẽ. Ông tám ngồi cạnh, trí thức về chợ, bày ra bán, bắt lại hỏi vài từ đúng sai. Cô tư, bà tám. Cười. Mấy con, cháu, bán cạnh cũng ngoạc miệng ra cười thả ga, xã hết mấy phần vất vả của mấy ngày thức trắng đêm để dọn hàng. 

Âm ỉ, những con người lo lắng mấy món hàng chẳng còn tươi ngon, người khen kẻ chê. Đầu hôm sớm tối, nông sâu giấc ngủ với mấy lời chê, khen. 

Giống nhau Những khát khao chẳng bao giờ vơi

Chợ trời là nơi âm ỉ những lo toan, nỗi niềm mong hàng bán hết trước hoàng hôn. Khen có, chê có, tiếng rốp rẻm nằm giữa bao lời chào mời. Hôm nay bán được chục chừng, ngày mai có thể lại chẳng bán được gì. Cái nghề này, cái chợ này, những con người này – dù mái tóc đã bạc, dù bước chân đã chậm chạp, họ vẫn gắn bó với cái sạp, với góc chợ như một phần đời không náo nêu rời xa.

Mấy đồng thuê chợ, mấy đợt hoa chi, tính trọn trong món hàng lấy từ một đầu mối sang, từ một bến, từ một bãi tập kết hàng về hay đơn giản chỉ là ở một mãnh vườn cỏn con, hay giản đơn cũng chỉ là mấy cái ở sau nah2 giờ trĩ quả, trĩu ha còn xanh tốt đem ra bày bán một món hàng nuôi dưỡng những khát khao, đổi đời từ thế đời đổi. Thật.

Nhớ. Ba mươi năm đó. Thằng em cùng xóm, dời nhà, có mãnh vườn, chuối cây trĩu quả, cành mai trĩu nụ, vác ra chợ trời, bán để có tiền chơi, một ngày ba mươi Tết. Giờ. Quản một bộ phận rủi ro của một ngân hàng đất Việt, nói chuyện khoa học, triết lý và chính trị thả ga. Tự hỏi. Có còn nhớ ba mươi năm đó!?

Những con người cứ thế nuôi dưỡng cho mình một khát khao, tình yêu chẳng bao giờ cạn như thể bạc đầu vẫn muốn ngồi với những khát khao dù rằng cơ thể sinh học chẳng còn chịu nghe lời.

Người tình tóc bạc ngồi lại ở sạp con dâu. Thân thể chẳng chịu nghe lời, vậy mà miệng vẫn rôm rã trả lời giá cả với chào mời mấy món hạn. Chị dặn, em cứ để mẹ ở đó, cho vui, về với em dâu, nấu cho kịp cúng ông bà, chị về cúng sau. 

Chợ chứ thế hết đuổi rồi lại lập, chọn mấy khúc đông người. Lập rồi lại đuổi, đuổi rồi lại lập, ở mấy khúc người đông. Thiệt. 

Chợ trời, chào đón và từ biệt

Rôm rã. Tâm tình trong những ngày cũ, chuyện chẳng còn đợi đến ba mươi. Tháng thiếu. Năm chỉ còn hai chín Tết. Rộn ràng. Người cứ thế miệt mài những lời rao, có kẻ vẫn cứ kháo khao viết lên những lời, câu, chữ cũ. Nhốn nháo. Muốn chạy ào ra, năm trên trang viết, để đó đi rồi có gì nhớ thì đọc lại. Nháo nhào. Mỗi một chủ đề chợ, viết cả chục năm vẫn chưa xong. Dào dạt. Ngôn từ như nhảy nhót, bởi cảm xúc ngập hồn. 

(P/s: Chợ trời ngày 27 âm lịch, tháng Chạp, năm Giáp Thìn)

https://chienphan.blogspot.com/2015/02/cho-4-nguoi-i-buon-hon-cu.html

https://chienphan.blogspot.com/2013/01/cho-2.html

https://chienphan.blogspot.com/2013/02/cho-3-nhan-sinh-nhu-mong.html

https://chienphan.blogspot.com/2015/02/cho-4-nguoi-i-buon-hon-cu.html

https://chienphan.blogspot.com/2017/01/cho-5-mot-tinh-yeu.html

https://doisales.com.vn/index.php/2024/02/07/cho-6-bot-chuyen-doi-ba-muoi/

https://doisales.com.vn/index.php/2024/02/08/cho-7-co-gai-song-mai-voi-thanh-xuan/

https://doisales.com.vn/index.php/2024/02/09/cho-8-dung-phu-noi-minh-da-sinh-ra/

https://chienphan.blogspot.com/2024/02/cho-11-nguoi-ve-chang-oi-ba-muoi.html

https://doisales.com.vn/index.php/2025/01/27/musing-of-life-cho-12-cho-troi-the-flea-market/

***

Which way, daughter!?

He, a man who had lived long and wandered far, finally returned home. Home. Roads were paved, paths were carved, names were given. Yet, a countryman like him no longer knew what "home" truly meant.

Út ran to the flea market. He carried his little niece to a year-end celebration. The roads had blurred in his memory, but the city had surely changed. The little girl, dressed in a red áo dài, smiled with pursed lips—like a spark of fireworks bursting in the midst of an aging city.

The Flea Market, a Roadmark

A gathering of people became a market. The sky bore witness to the trade of backs bent to the earth, faces lifted to the heavens. The flea market—makeshift stalls, flimsy tarps, goods laid out on mats, emotions running wild with no restraint. The flea market—now a name, a presence. Right beside the covered market.

Inside the covered market, competition raged—over a seat, a stall, a strip of space. Yet, still—
They shared the same welcoming shouts. Familiarity. Spotting a familiar figure, remembering a name, introducing a product, suggesting an item to take home—like a family chef stepping out to recommend the must-buy dish. Familiar. Faces, names, and the goods they always bought.

"Mother of all!"
"Má!"
The calls echoed whenever a silver-haired lady strolled past stalls, from the butcher’s section to the vegetable stands. Step by step. He walked with his silver-haired love, cherishing the beauty of twilight, through years and surgeries, through bones and screws—technology, as they said. A misstep now, and those screws would twist further into flesh, no longer just for keeping up with the times, but simply to fulfill an old longing. The market. Five, ten, fifteen... forty, fifty years. Bound together. A lifetime.

The Old Boy Returns

The long-lived lad once erased markets from the streets. Efficient. Now, he walked tenderly, guiding a careful step. Bewildered. The calls, the hawker’s cries of uncles, aunts, grandmothers, and elders—now immortalized in books, turned into "sales consulting strategies." Did they know people had written about them? Perhaps.

They were the same in their squabbles.
The cursing.
Biology and waste turned into words, thrown out like guts spilled in broad daylight rather than stewing inside until they festered into sickness.

Memories.
“You little brat—why the hell are you driving like a thief!?”
Aunties and uncles scolded as the market buzzed—riding through the crowd on the eve of Tết, leaving no room for shoppers to browse. Laughter.
"This year, are they eating bricks instead of vegetables!?"
Gossip. Hands stirring water to keep goods neatly aligned, like a self-drawn checkerboard. The old man next door, a market intellectual, selling what he preached, asking about grammar and phrasing. Laughs all around. Aunts, nieces, cousins—mouths wide open, laughing away the exhaustion of sleepless nights preparing goods.

Anxieties murmured beneath. Would the goods still be fresh? Compliments and complaints intertwined, day and night, stealing peaceful sleep.

A Desire That Never Fades

The flea market was a place of restless worries, the hope to sell everything before sunset. Praise and critique wove into the calls of sellers. A good day could mean dozens sold; the next, perhaps nothing. This trade, this market, these people—no matter how gray their hair, no matter how slow their steps—they clung to their stalls, to the market corner, as if it were life itself.

Rent for stalls, costs for permits—all calculated in the price of goods sourced from wholesalers, from ports, from warehouse hubs. Or simply from a tiny backyard garden, from a small plot where fruit ripened heavy, green leaves lush. One trade, feeding a dream, changing a life with the tides of time.

Three Decades Ago

A boy from the old neighborhood. Moved away. Owned land. A banana grove heavy with fruit, apricot branches bursting with buds. Hauled them to the flea market to sell, just for some pocket money on the eve of Tết. Now? Managing risk assessment for a Vietnamese bank, talking science, philosophy, and politics like an expert.

I wonder—does he still remember that Tết thirty years ago?

These people, with desires never quenched, love that never runs dry. Even with silver hair, they still want to sit with their longings, though their aging bodies refuse to obey.

His silver-haired love sat at her daughter-in-law’s stall. Her body no longer obeyed, yet her lips still cheerfully called out prices, chatted with customers.
“Let her stay there,” his sister said. “It makes her happy. Come home and cook for the offering; I’ll join later.”

Markets—cleared, relocated, reborn in crowded streets. Again and again.

The Flea Market: A Place of Greetings and Goodbyes

Bustling. Old stories, old conversations, no longer waiting for the thirtieth. A short month. Only twenty-nine days left until Tết. Excitement. The market never stops calling. Someone still scribbles old words, old phrases.
Chaotic.
The urge to run out, to sprawl onto the pages—leave it there, to read later when memory fades.
Restless.
A decade of writing about the market, and it still isn't finished.
Overflowing.
Words dancing, emotions rushing like a tide.

(P.S. Flea Market, 27th day of the lunar calendar, Year of the Dragon)


Thứ Bảy, 3 tháng 2, 2024

[CHỢ - 11] NGƯỜI VỀ CHẲNG ĐỢI BA MƯƠI

                                                 Tháng chạp hai mươi bốn chợ Đồng,

Năm nay chợ họp có đông không?

Thang máy mở ra, nó bước qua cánh cửa của căn phòng chờ ở một khoa xét nghiệm, mấy gã người Pháp đang ngóng đợi kết quả của người thân, vượt qua những tà áo dài vàng, đỏ; hẳn phải là lụa, là nhung, đang nghiêng mình tạo dáng quanh chậu mai đến tận bốn người khiêng, cao vút lên trần báo hiệu một mùa xuân đang tới nơi sảnh của bệnh viện nằm nơi quận 7. 

Nó để người tình tóc bạc ở lầu 6, ăn sáng một ngày cuối tuần, chuyện trò với cô bé Tuyền, quyến luyến trước khi xuất viện cùng ngày sắp tới. Cô bé gọi người tình tóc bạc bằng ngoại; tự ti về một ngoại hình phốp pháp, cô bé cười híp hết cả đôi mắt đằng sau cặp kính khi nghe nó tặng quyển sách cô bé tắm tắc khen mỗi lúc được gọi vào phòng  “người giúp việc”. Nó đi tìm câu chuyện người tình tóc bạc sẽ quan tâm. Chợ. 

Chợ Tân Mỹ nằm trong tầm mắt; rực rỡ những sắc hoa được bày bán ở hai bên con đường đi bộ, hoa cỏ bắt đầu rộn ràng đón xuân sang, tỏa một mùi hòa với đất trời và nắng xôn xao.   

Hàng quán người về nghe xao xác

Nợ nần măm hết hỏi lung tung 

Chợ năm này “sức yếu”, thấy người bán đông hơn cả người mua. Thỏ thẻ. Cô em nhỏ bán ở đầu chợ nói với bà cụ bán hy vọng cầu may, mấy tờ vé số vẫn đầy trên tay, gật gù kiểu “yếu sức”. Trời đã lên cao, vượt sào mà sao chẳng thấy vơi đi món hàng, hỏi đổng mấy câu, người mua ở nơi đâu. Chợ nhà giàu cũng phải buông câu thở than thả trời. 

Đào nhánh nở rớt bông, khách cứ hỏi còn nhánh nào nhỏ hơn không. Nghẹn ngào. Người bán với kẻ mua chẳng tìm được một điểm giao nhau để bán. Nó  

  Dăm ba ngày nữa tin xuân tới

Pháo trúc nhà ai một tiếng đùng

(Nguyễn Khuyến)

Chợ năm này “sức yếu”, nó kể người tình tóc bác nghe chuyện của mình, để nay về nơi tỉnh lẻ đó, nhắn nhỏ con bà chuyện sức mua, những đứa con chung một dòng máu. Thiệt tình. Bát cố lai hi và mấy đứa trẻ sống lâu cứ bâu lấy mình, nhiều khi, người tình tóc bạc tự hỏi có phải là tự mình riêng mang một suy nghĩ đó, nên cứ đắn đo mỗi bận muốn gần với kinh kệ, kệ kinh. 


Về nhà thôi. Về với đám trẻ sống lâu của người tình; đám trẻ cứ lớn lên mỗi người mỗi tính, đám trẻ cứ lớn lên mỗi người một nghiệp, gắn chung nhau ở sợi dây cuối cùng là người tình tóc bạc, trọn chung nhau ở đề tài muôn thuở: chợ này sức bán sao? Người về chẳng chờ đến ba mươi.

Có đứa cháu nội đón một người bà, có đứa con trai và đứa con gái chờ một người mẹ. Người về chẳng chờ đến ba mươi. Tết tới nơi rồi.
***
"In February, Dong Market is twenty-four, This year, is the market crowded as before? The elevator opens, it steps into the waiting room at a testing center, where a few French guys await the results of their relatives. It passes through the shimmering yellow and red Ao Dai, probably silk, as they lean gracefully around the apricot blossom tub held high to the ceiling, signaling the arrival of spring in the lobby of the hospital located in District 7. It leaves its silver-haired lover on the 6th floor, having breakfast on the weekend, chatting with little Tuyen, affectionate before the upcoming discharge day. The girl calls the silver-haired lover by a foreign term; feeling self-conscious about a somewhat rustic appearance, she bursts into laughter, covering her eyes behind her glasses when it gifts her a book she praises each time she's summoned into the room - the "maid." It seeks a story that the silver-haired lover will find interesting. The market. Tan My Market is within sight; vibrant bouquets are displayed on both sides of the pedestrian street, and the grass flowers start to bloom, spreading a fragrance that harmonizes with the earth, sky, and shimmering sun. Vendor stalls return, hearing buzzes, Debts piled up, wondering about selling. This year's market is "weak," seeing more sellers than buyers. Sluggish. A small sister at the beginning of the market tells an old lady, hoping for luck, with several lottery tickets still in hand, nodding as if saying "weaker." The sky has risen high, surpassing the pole, but the inventory seems unabated; asking a few questions, buyers are from where. Even the wealthy market has to sigh and complain to the sky. Branches blossom, dropping petals, and customers keep asking if there are smaller branches. Choked up. Sellers and buyers need help finding a meeting point. It A few more days and the news of spring arrives, Someone's firecrackers, a resounding bang. (Nguyen Khuyen) This year's market is "weak," it tells the silver-haired lover its own story. Today, returning to that distant province, it sends a small message to the old lady about the buying power, the offspring sharing the same bloodline. Honestly. Bat co lai hi and a few long-lived children keep clinging to it; sometimes, the silver-haired lover wonders if it's just a personal thought, so it's hesitant every time it wants to get close to the script, script chanting. Heading home. Returning to the long-lived children of the silver-haired lover; each child grows with a different character, and each child grows with a different career, bound together by the last thread - the silver-haired lover. They're all connected by the eternal theme: how's the market this time? People return without waiting until thirty. A grandchild welcomes a grandmother, a son, and a daughter waiting for a mother. People return without waiting until thirty. Tet is approaching."

Thứ Hai, 16 tháng 1, 2023

[CHỢ - 10] Thằng nhỏ


Chợ nằm ở một cụm. Sang lắm thì được bán trong nhà lồng, còn lại ngồi bán ở xung quanh…lồng. Bán mai ở vòng ngoài, lang thang trong chợ bán bao lì xì với bùa nêu.

Hai mươi bảy Tết. Thằng nhỏ lúi cúi sắp xếp mấy quả cà, dưa; củ kiệu chất thành đống sao cho lút đầu vẫn đẹp. Hàng cứ phơi ra như thóc phơi chờ sấy. Ngất ngây một ánh nhìn. 

Thằng nhỏ của người tình đứng thứ ba; là thằng khỏe nhất nhà, chiến đấu dữ nhất với người tình ở mấy trận cuối năm. Thằng nhỏ đội, vác; cần xé hoặc thúng đầy tính bằng tấn, từ cầu tàu cho đến sạp hàng, mong người tình bán sạch không còn phải chờ đến hết mấy ngày mùng, lo chẳng còn tươi rói như lúc vừa lên khỏi lòng ghe. 

Hai mươi tám Tết. Thằng nhỏ vừa cất mấy tiếng rao ngọt ngào; tay vừa gọt ngọt mấy bẹ xanh để chị em thấy bên trong trắng phổng phao của một củ su hào hay một trái bắp cải, nhà vườn vừa cắt đêm qua, chong đèn, nổ máy đua cho kịp mấy phiên chợ cuối cùng. 

Thằng nhỏ của người tình đứng thứ tư; là thằng lanh lẹ nhất nhà, máu lửa nhất với người tình ở mấy trận cuối năm. Mấy chị, mấy em, mấy cô, mấy dì cười, nói thằng gì mà dẻo miệng…thấy thương mấy câu như kiểu: gió đưa cành trúc la đà, thanh niên mua bán thiệt thà dễ thương…

Nói giá, lựa hàng, rôm rã. 

Hai mươi chín Tết. Đứng bóng. Cô, chú, mợ, dì xem như xong trận cuối cùng của năm. Lăn lê mấy món hàng còn sót lại, gom góp để cúng dường không thì về làm thêm được một món ăn ở ngày cuối cùng của năm. Tết mà! Nghĩ ngơi trước khi chọn ngày để khai trương. Lấy hên, người tình với thằng nhỏ ngồi dò..lô tô, tiếng gọi vang cả một nhà lồng. Mợ, dì, chú cô…ngồi cười khì dò mấy con số. 

Người tình tóc bạc hay lãng quên nhưng có những thứ khiến bà không thể quên lãng. 

Chợ giờ đã sang sông; chẳng phải dời đi, bởi con sông không còn nữa. Chợ giờ sạch sẽ với bê tông, mấy sạp nào nguyên hàng giờ lác đác như giấc mộng chẳng tròn một giấc say. Chợ phân chia như pháo bông bắn ra từng cụm.    

Hai mươi bảy Tết. Thằng nhỏ giờ là thằng cháu, chẳng phải là thằng con. Thằng nhỏ thứ ba; thẳng khỏe nhất ngày nào miệt mài với những chuyến xe đi, giờ… đi trước. Thằng nhỏ chắc về vui với ông, người đàn ông mà cả cuộc đời người tình định bụng rằng thể thứ tha cho đến những ngày tóc hóa mây bay, bên khói nhang tàn. Nhẹ nhàng. Nói như thì thầm. Tôi tha thứ cho ông. Vừa đủ để thằng nhỏ nghe. 

Hai mươi tám tết. Thằng nhỏ phụ một gian hàng. Người tình tóc bạc nhìn sang đứa con gái giờ cũng bắt đầu lấm tấm sương phai mái đầu; thằng nhỏ gọi bằng cô, ngó sang con dâu thì thấy cũng bắt đầu héo hon dần mòn, thằng nhỏ gọi bằng mẹ. 

Hai mươi chín tết. Lo nhớ rồi buồn. Thằng nhỏ cứ quanh quẩn bên người tình. Thằng nhỏ là thằng hai, thằng đứng đầu lo mấy chuyện ăn uống của người tình, chăm như một trẻ con. Hay giận, hay hờn. Giọng cứ lo lo. Chẳng biết thằng nhỏ hay người tình. Ai hờn, ai giận.  

Chợ giờ trải bạt, ngồi dọc trên con sông lấp. Thẳng tưng, chia ô, kẻ cột. Vắng. Chợ cứ thế sắp xếp những con người ngồi cạnh nhau, chia nhau những ngày cũ.  

Thằng nhỏ khỏe nhất vậy mà cực. Cả đời. Mẹ chưa cho nó được gì. Người tình tóc bạc chia sẻ với thằng nhỏ út như thể gì đó phận vẫn chưa tròn. Người tình nói ở một trời ba mươi.  

Trả giá, cân hàng, rộn ràng. 

Người tình cứ thế cười. Thằng nhỏ đầu vậy mà được. Người tình cười ti hí ở chợ chiều hai mươi bảy Tết.

Bán mấy nhành mai, chiết cành. Mấy thằng nhỏ tranh thủ một mùa Tết, cứ thế đừng ở đầu chợ, chờ mấy người vừa mới dạo chợ xong, xách về là tiện. 

Bán mấy bao lì xì với bùa nêu. Chờ giờ vắng cả một tiếng rao, giờ chẳng ai thi nhau mua bao lì xì của thằng nhỏ, chẳng buồn bởi giờ nhiều chỗ bao đó người ta phát không khi mua hàng. Cửa hàng tạp hóa cứ thế mọc lên đủ đầy như thể sông chảy thì phải lấp sông đi. Nước cụt. 

Chợ dời đi mấy bận. Hết xuống rồi lại lên. Thằng nhỏ cứ lui cui chạy theo mẹ mình. Dọn hàng. Chờ sáng. Chiến đấu những ngày cuối năm. Thắng thua và được mất. 


Thứ Sáu, 28 tháng 1, 2022

Chợ (9) Mất, Còn

 


Quê. Tỉnh lẻ. Hai mươi sáu Tết. Người thưa.

Nó chở người tình tóc bạc đi ngang chợ, nơi gắn liền gần như cả cuộc đời của người phụ nữ giờ tóc đã hóa màu sương bay trên đỉnh Phù Vân bồng bềnh, thưa thớt mênh mông. Ôm nhẹ ngang hông. Nó dặn người tình tóc bạc lúc xe chạy với tốc độ 5km/h. Ngẫm. Cười. Tuổi trẻ phũ phàng hỏi mấy câu ngớ ngẩn giờ nghĩ lại rối bời tâm trạng: người tình tóc bạc sợ nó chạy hay sao mà ôm cứng ngắc. Giờ. Quay sang nhắc nhẹ: ôm chặt nghen. Bàn tay trổ đồi mồi ôm nhẹ ngang hông. Cười. Răng lợi đếm còn vài chiếc như hến còn sót lại khi vừa cào ở một cồn con. 

Chợ. Quê. Tỉnh lẻ. Hai mươi sáu Tết. Thưa người.

Nó chở người tình tóc bạc đi xem chợ, nơi cứ phải ghé ngang dù làm gì làm như một thói quen. Chợ giờ không còn con sông của ghe thuyền đậu lại. Phát thanh đang phát lời nói phỏng vấn của một người nữ giữ chức vụ đương thời nơi tỉnh nhỏ nói về việc triển khai “trên bến, dưới thuyền”. Nghĩ. Cười. Bến giờ không còn, thuyền đậu ở nơi đâu? Tuổi thơ cứ nhìn ghe, xuồng quen mắt, náo nức một mùa xuân; ghe - xuồng chất đầy Tết từ hoa đến trái, tất cả món hàng bồng bềnh trên sóng nước chờ những bàn tay hay đôi vai vác thẳng từ dưới bên lên trên sạp trong tiếng rộn ràng của mấy bạn hàng. Nói cười. Chửi thề như thể làm bóng bẩy câu văn. Chuyện. Miệng tục tánh tốt - nó đặt vào trong bối cảnh đó. 


Tự dưng, lòng của người trẻ sống lâu bắt đầu dâng trào một nỗi niềm cảm xúc khi thấy chợ giờ đổi thịt thay da. 

Chợ giờ không còn những nốc dù bung lên hạ xuống, da dù có chỗ rách teng beng, vẫn cứ thế cho qua những ngày nắng mưa. Chợ giờ có mái, có trần bê tông cốt thép. Chợ giờ dời ra cả ra đường, căng bạt, trải ni lông…vẫn còn vọng tiếng rao…của hôm nao.

Chợ giờ vẫn quyết giữ lấy xạp như lưu lại những gì không cần phải đổi thay như gã lớn xác phải có khung xương để định hình cho dù có bao phủ thế nào lớp thịt da. Chợ phủ mấy tấm mạng che như cô dâu trong ngày chờ xuất giá; bước ra từ đằng sau tấm màn che với những gì rực rỡ nhất. Tấm mạng từ ni lông trong suốt, che chắn người ngồi ở phía trong đằng sau những món hàng bày bán.  

Chợt.

Nhớ. Khăn rằn quấn đầu ở mấy buổi cuối đông. Hỏi ở đầu ngọn gió: bạn của người tình tóc bạc giờ ai còn, ai mất. Ngồi ở phía sau ngọn gió. Người tình tóc bạc lặng im. Im lặng. Xe nó cứ lướt đi với tốc độ 5km/h.


Thứ Ba, 9 tháng 2, 2021

CHỢ (8) Đừng phụ nơi mình đã sinh ra!

Hai mươi sáu Tết. Người đông. Ông già chở thằng nhóc thứ hai băng thông tìm về, lách người như kiểu tuổi trẻ tránh phu thê. Hồn thề. Ghi lại mấy cảm xúc cho mãnh đời tiếp theo về nơi cha đã từng sống và lớn lên: Chợ. 

Phải là bán lưng cho trời, bán mặt cho đất. Mấy tiếng đời bỗ bã gán cho. Chợ. Vẫn sống hay dưới miệng đời miệt khinh. Chợ. Thấp lùn và đen tối trong mấy tiếng nói của đời. Nó cứ thế đi ngang, về dọc. Trong mấy tiếng khinh miệt. Tạm gọi là văn hóa. 

     Thấy lỗi nào đâu do Chợ. Chợ sống cũng nghĩa tình như kiểu thương nhau rồi để đó. Giống. Nó cứ nhớ đêm về; hai mươi bảy Tết, ngồi đếm nóp mùng trên sạp hay mấy câu hẹn thề thèm về với Chợ ở những phút lâm chung của một đời gắn bó, dặn dò lại với cháu con. 

Phải là bán mặt cho đất, ban lưng cho trời. Mấy tiếng đời nghiệt ngã gán cho. Chợ. Vẫn sống tốt dưới miệng đời nhân sinh. Chợ. Hèn mọn và tạp nham trong mấy tiếng nói của đời. Nó cứ thế đi dọc, về ngang. Trong mấy tiếng đời miệt thị. Tạm cho là xã hội. 

     Thấy lỗi nào đâu do Chợ. Chợ sống cũng chân tình như kiểu yêu nhau rồi để đó. Kiểu. Nó cứ hẹn đêm về, gặp người buôn năm nũ, hẹn hò chờ sáng cuối ba mươi, ngồi nghe cười sang sảng, chuyện của chú Tám, bà Hai…ngồi lai rai chửi đổng, người cười sau tiếng chửi về mấy bộ phận con người hay mấy hành vi duy trì nòi giống. Đậu…với đường… các kiểu. 

Tất cả lại hóa hư không

Chợ bây giờ vẫn sống dù về bên sông lắp, chợ rẽ ra đường trán lán o, người ngồi dưới khung rạp chứ không phải dù che. Mấy người khiêng đâu mất, trong tiếng gọi với theo, thêm cây chỗ này, đặt cây chỗ kia. Hồn lìa. Người bây giờ ở đâu? 

Truyền đời hai thế hệ. Nó thuộc thế hệ thứ hai sinh ra từ chợ đó, nên bây giờ về lại để không phải phụ nơi đã từng. Biết đâu. Thêm một tiếp nối hiểu về Chợ với tình yêu. Dìu dắt. 

Mấy cảm xúc rau, củ, quả trong ánh mắt, tay cầm. Thằng nhóc ngẩng tò te, trong ánh mắt cười của nó. Yêu. Hôn lên môi vị Chợ thấy gì đấy có cay chua, mặn nồng. Mấy cảm xúc vàng ươm, tắm lên tâm hồn trẻ. Nhắc. Nơi của cha đã lớn lên, không phải là đầu đường nhưng đã từng là xó chợ. Để mai này con khôn lớn, đừng phụ nơi mình sinh ra.

***

Twenty-six Tet. The crowd. An old man carries his second grandson, the banner of nostalgia, weaving through the people like the way the youth avoids spouses. Swearing. Recording emotions for the next phase in the place where the father once lived and grew up: the market.

Must sell the back to the sky, sell the face to the land. Life's burdens are assigned to it. The market. Still alive or under the scornful mouths of life. The market. Short and dark in the words of life. It just goes back and forth, up and down. In the scornful life. Temporarily called culture.

Seeing no faults due to the market. The market lives, meaning mutual affection like loving each other and leaving it there. Similar. It just remembers the night coming back; the twenty-seventh Tet, counting the covered hats on the stall or the promises longing to return to the market in the last moments of a lifetime, advising again with the grandchildren.

Must sell the face to the land, lift the back to the sky. Life's cruel words are assigned to it. The market. Still thriving under the mouths of human life. The market. Humble and sordid in the words of life. It just goes up and down, back and forth. In the scornful life. Temporarily called society.

Seeing no faults due to the market. The market lives, being sincere like loving each other and leaving it there. Like. It just promises to come back at night, meets traders and buyers, waits for the early morning on the thirtieth, listens to the lively laughter, the stories of Uncle Tam, Mrs. Hai... sits cursing, the person laughing behind the curse about human body parts or behaviors to maintain lineage. Beans... with sugar... all kinds.

Everything turns into nothingness.

The market is still alive now, even though it has moved to the riverbank, the market forks to the road, not under the protective canopy but under the open sky. Where did the carriers go, in the call to follow, add a pole here, put a pole there. The soul is separated. Where are people now?

Passing down two generations. It belongs to the second generation born from that market, so now it returns to avoid being unfaithful to the place it once belonged to. Who knows. Another continuation is to understand the market with love. Guiding.

Emotions of vegetables, roots, and fruits in the eyes, in the hands. The little boy looks up, in his eyes, a smile. Love. Kissing the lips of the market, feeling something spicy, sour, salty. Golden emotions, bathing the young soul. Reminding. The place where the father grew up, was not just a street corner but once a market alley. So that in the future, when the child grows up, don't be unfaithful to where you were born.

https://doisales.com.vn/index.php/2024/02/09/cho-8-dung-phu-noi-minh-da-sinh-ra/

Thứ Sáu, 14 tháng 2, 2020

[Musing of life] CHỢ (7) Cô gái sống mãi với thanh xuân - The Girl Who Lives Forever in Her Youth


CHỢ TẾT NGÀY XƯA   HUỲNH TIẾN NGHIÊU  sưu tập    A. CHỢ TẾT HÀ NỘI XƯA                                 Chợ Đồng Xuân và hoa ngày Tết bán tr...
Chợ quê giờ lấn sông sau thời kỳ quy hoạch được bê tông hóa gần như toàn bộ chứ không chỉ là một khoảng như ngày xưa được gọi là “nhà lồng chợ”; dời đi dời lại mấy nhóm hàng (bông, hoa, cá, thịt…) ở mấy khuôn chợ đó sau một thời kỳ quy hoạch, chẳng biết là để cho tiện đường hay sạch sẽ (hay vì lý do gì khác thì chẳng biết) mà cứ thế nhóm hàng cứ dời lại dời đi như kẻ ở, người đi với chợ.
Người đi, kẻ ở phần nhiều ở tuổi tác – cứ hết đời mẹ lại đến đời con, sức không còn thì trong trí nhớ của mình mới thấy vài người bỏ chợ. Bỏ thì nhớ. Người đi, kẻ ở thì chợ vẫn xôn xao như cô gái cứ sống mãi với thanh xuân của mình.
Chắc là người đi, kẻ ở lỡ yêu cô gái sống mãi với thanh xuân của mình! Lỡ yêu cái cô gái của ngày xưa sóng nước mênh mông, chờ đón mấy chiếc ghe chở hàng đầu hôm, dọn hàng đầu xóm; mấy chiếc yêu với kiếp nghèo nên bám chợ ở luôn. Giờ thì chợ lấp luôn sông, cô gái sống mãi với thanh xuân của mình không còn biết những chiếc ghe hàng ấy về đâu, cứ thế đợi mong với tuổi thanh xuân của mình như hẹn hò sẽ gặp nhau sớm thôi.
Ghe đi thì siêu thị C, bách hóa X, tiện lợi V…cũng tìm về nơi đấy tỉnh, sống cùng chợ. Đất tỉnh đang chuyển mình theo chuyện: sạch, xanh. Đâu hay, sạch, xanh lại đến từ mấy nguồn chợ.
Có mấy người hỏi: chợ có gì hơn!?    
Mấy người nói: hỏi không sợ làm chợ buồn!?
Siêu thị, bách hóa, cửa hàng tiện lợi thực hiện mấy lời chào theo đúng điệu, đúng bài khi nhiệt độ của dàn máy lạnh công nghiệp đang tỏa ra nhiệt tình được căn chỉnh và mấy món hàng được sắp xếp sao cho khoa học để bán được nhiều hàng trong mắt người mua sao cho “vừa tầm”. Siêu thị, bách hóa, cửa hàng tiện lợi bọc mình trong những tiêu chuẩn như chính trong không gian công nghiệp đấy! Có phải vì vậy mà chợ giờ sức bán không bằng chợ xưa!? Có phải vì chợ không thiết tha đi tìm mấy tiêu chuẩn dành cho mình như bản tính kiêu kỳ của cô gái sống mãi với thanh xuân đấy!?
Người bán, người mua vẫn giữ mấy lời hỏi han như quen biết tự bao giờ bởi vì không nhớ tự bao giờ đã quen. Đến khi nước lạ, người dưng gặp mãi thì cũng hóa thành người quen! Chợ giờ thay đổi mấy lời hỏi han của miền Tây sực nức của anh ba, chị tư…Chợ giờ ít nhiều thay đổi gọi tên theo kiểu nhân tình thế thái vì ai đó cứ phải nặng nề chuyện nhớ một cái tên. Chợ thuộc lâu rồi!
Trước lạ, sau quen. Người già hỏi thăm người trẻ về người “cũ” sao lâu quá không thấy ra để hỏi han đâu đó chuyện tình già, dăm bà ngày Tết như nhắn gửi nhau chuyện trước sau như một. Thế là người già lại quen người trẻ, cứ thế đến một ngày chuyện cũ lập lại, người trẻ hóa già hỏi người già hóa “cũ” đâu rồi sao không thấy người bán ở nơi đây.
Người tình tóc bạc ngồi đoán chắc năm nay Tết về sớm. Công chức, công nhân chưa lãnh lương để hưởng cái Tết tròn đầy khi nghe đài đưa tin thì chẳng phải, nhìn vào “sức chợ” là biết ngay. Tết năm nay, chợ xuống sức nên chờ sang năm. Mấy người như người tình tóc bạc được xem như già.
Người tình tóc bạc ngắm nhìn chợ mới khang trang, giăng mùng giữ chổ, sợ sớm mai thức dậy có người giành. Xưng con, gọi bà – giọng nói đáp lại khi nghe người tình bóc bạc người đùa.
Chợ mới sang trang thì tính cạnh tranh vẫn còn mang hồn cũ, dù rằng thiếu mấy tiếng rao vang dội khắp mấy chợ phiên cuối cùng. Ngẫm. Chắc là cô gái ấy cứ mãi mộng mơ với đời mình yêu thương rồi trộm nhớ mấy chiếc ghe hàng của đầu hôm nhóm chợ.
(Hai mươi bảy Tết năm Kỷ Hợi)


***
The hometown market, now expanding across the river after the planned period, has been almost entirely concretized, not just a space like the old days referred to as the "cage market." The market groups (flowers, fish, meat, etc.) have been moved back and forth in those market areas after a planning period. It's unclear whether this is for convenience or cleanliness (or for some other reason), but the market groups keep moving as if they live, traveling with the market.

Those who leave and those who stay are mostly elderly. It goes from mother's generation to the children's generation. When their strength fades, they remember a few who left the market. Once they leave, they remember. Those who leave and those who stay, yet the market continues to bustle, like a girl living forever in her youth.

Perhaps those who leave and those who stay accidentally fall in love with the girl who lives forever with her youth! They accidentally fall in love with the girl from the old days, amidst the vast waves, waiting for the boats carrying goods early in the morning, setting up the first stalls in the neighborhood; those boats, tied to the market because of poverty, are now gone. Now, the market has filled the river, and the girl living with her youth no longer knows where those boats went. She keeps waiting with her youth, as if a rendezvous will happen soon.

When the boats leave, supermarkets C, grocery store X, convenience store V... also return to that place, awakening and living with the market. The provincial land is transforming itself in terms of cleanliness and greenery. Well, cleanliness and greenery come from several market sources.

Some people ask: What's better about the market!? Some say: Don't ask, or the market will be sad!?

Supermarkets, grocery stores, and convenience stores carry out their greetings in the right manner, right tone, while the temperature of the industrial air conditioning units is adjusted enthusiastically, and the items are arranged scientifically to sell as much as possible to buyers' eyes at the "right level." Supermarkets, grocery stores, and convenience stores wrap themselves in standards as if within an industrial space! Is it because of this that the market's sales force is not equal to the old market!? Is it because the market does not earnestly seek standards for itself, like the inherent arrogance of the girl living forever with her youth!?

Sellers and buyers still maintain a few familiar greetings as if they have known each other forever because they don't remember when they became acquainted. When encountering strangers for a long time, they eventually become familiar! The market now changes a few Tây Ninh-style inquiries of Mr. Ba, Mrs. Tu... The market has somewhat changed the way it calls names, following the natural way of human affairs, because someone has to carry the burden of remembering a name. The market has been around for a long time!

First strange, then familiar. The elderly ask the young about the "old" person, wondering why they haven't seen them around to ask about old love, a few days before Tet, like sending each other messages about the past and future as one. So, the elderly become familiar with the young again, and it continues until one day the old story repeats itself. The young become old, asking the old about the "old" person, wondering where they are and why they don't see the seller in that place.

The lover with silver hair guesses that Tet will come early this year. Civil servants and workers who have not received their salary to enjoy a full Tet will not be able to do so until the news announces it; it's not because of that, it's by looking at the "market's strength." Tet this year, the market is losing strength, so wait until next year. Some people like the lover with silver hair are considered old.

The lover with silver hair admires the new market, orderly and securing spots, afraid that someone will take them when they wake up early. Calling each other "child," addressing each other as "ma" – a voice responds when the lover with silver hair teases.

Even though the new market is modernized, the competitive spirit still retains the old soul, although the loud announcements echoing through the last few market sessions are somewhat lacking. Contemplating. Perhaps that girl continues to dream about her life, still in love and secretly longing for those boats from the beginning of the market group.

(Twenty-seven Tet in the Year of the Pig)

Thứ Ba, 13 tháng 2, 2018

[Musing of Life] CHỢ (6): BỚT CHUYỆN ĐỢI BA MƯƠI - Market (6) Less waiting for the thirtieth of Tet


Khi bắt đầu hoài niệm, là lúc ta đã già!
a0169ed855da7a461f70b5a3debe11d1 
Chợ - giản nghĩa là nơi tập họp của kẻ bán, người mua. Tra wiki, thấy không khác nghĩa nhiều. Nghĩ. Kẻ bán nơi một góc chợ giống như đời Sales ấy; những mỹ từ thiếu vắng ở nơi đây. Thường. Người gọi con buôn. Hiếm. Người gọi kẻ bán.
Chợ. Dọc đường buôn bán ấy bàn bạc nắng, mấy câu người bán trãi nghiệm rút bằng mấy câu thường lập: Làm dâu trăm họ, mua lạy bán dạ.  
Chợ. Ngang đường buôn bán ấy ngăn ngắt nắng, mấy câu người bán trãi nghiệm bằng mấy câu thường dập: có mợ thì chợ thêm đông, không mợ thì chợ vẫn đông như thường.   
Đâu đấy. Thấy đời Sales cũng không khác mấy so với mấy cảnh này, ngoài việc được khoác lên mình mấy bộ cánh trong những căn phòng được đóng khung chuyên nghiệp. Bước ra rồi, thấy những cuộc đời buôn bán ấy chẳng khác bao nhiêu dù chợ giờ dời lên mạng mua bán nhiều.
6279dd6bc601b2301a58f8d4f742c591
Khi bắt đầu hoài niệm, là lúc ta tiếc nuối!
Trở về mấy phiên chợ chưa dời lên mạng, những kiếp sống đeo bám, ru mấy con người lỡ gắn bó với chợ như một thứ gì đó khó từ bỏ ngoài mấy chuyện mưu sinh, chỉ đến khi nắng chiều đời ngã lưng về phía bên mình, thấy tình cảm về kiếp sống ấy lại tràn về. Đam mê. Như kẻ yêu thương quyết giữ lời thề. Cứ phải bước ra khu chợ đấy để sống trọn với yêu thương.
Người tình là một trong những con người lỡ sa vào tình yêu ấy. Chợ. Rộn ràng. Ở mấy dịp giáp Xuân. Thức đêm. Chờ sáng. Dù ngồi nửa ngày phải nghĩ nửa ngày còn lại. Ấy vậy sớm mai lại cứ phải ra để tiếp tục nồng nàn với mấy lời rao, tiếng hỏi, sang sảng một góc hàng. Chuyện ấy không còn ở mưu sinh.
Bạn của người tình là một trong những con người ngồi cả một đời dọc ngang mấy ô nằm trong ô chợ ấy. Lên đời. Sạp đóng nữa chân. Ngồi bày. Gian hàng. Đêm thức. Chờ sáng. Hai mươi bảy Tết. Chờ những ngày chiến cuối. Bạn khóc. Chị ơi, tôi nhớ. Dặn con, dắt ra, về chợ để cho vơi bớt nhớ nhung.
7e581d1a1b377880ddb270d991a72180 
Sự tình. Đổi thay. Người nay đổi khác, thích chợ mấy buổi giáp Xuân. Đúng Ba mươi. Mua cho rẻ như lục bình bán bó. Sự tích. Không còn. Mấy lời rao, tiếng hỏi, sang sảng ở một góc hàng. Chỉ thấy một thế hệ mới sang. Lẹ làng. Bán buôn chụp giựt như thời buổi online, lỡ một nhịp mất một mối.
Trở về mấy phiên chợ chưa dời lên mạng, máu ngấm vào người, cứ liếc nhìn dọc ngang, của đồ bán sắp hàng. Dặn lòng. Bớt chuyện nề hà. Giá cả với phải chăng.
Hai mươi bảy Tết. Hoa Xuân người đi, ngắm nhìn chờ giá hạ. Đâu đó lại là ba mươi. Đôi vợ chồng trẻ, từ quê lên phố, cột chặt mấy chậu hoa, sau lời mở hàng đúng giá, đi kèm theo lời chúc một năm mới mắn may, của nhà quê lên phố, mang nước của quê theo, sợ thị thành tưới rụng mấy nụ hoa chờ bán. Thằng nhóc già đi chợ, không chỉ có ngắm hoa, mua được như đúng giá, từ mấy lời chúc Tết của đôi vợ chồng trẻ, từ quê nhà lên phố.
Thì muốn. Xuân đến với mọi nhà, nề hà chi giá cả để Xuân chỉ có mình ta lướt qua dòng báo mạng, thấy người quên lên phố, về đổ hoa chất đầy rồi chặc lưỡi thấy thương. Thì thôi, bình thường ơi bớt lại chuyện đợi đến ba mươi.

Chợ (5) – Một tình yêu
Link: http://chienphan.blogspot.com/2017/01/cho-5-mot-tinh-yeu.html 

Chợ (4) – Người đi buôn hồn cũ
***
When nostalgia begins, it's a sign that we are getting old!
Chợ (market) - simply a gathering place for sellers and buyers. Look it up on Wiki, and you'll find not much difference in meaning. The seller in a corner of the market is like a salesperson's life; the poetic words are absent here. Usually, people call them merchants. Rarely, someone calls them sellers.
Chợ. Along the trading route, under the scorching sun, the experienced sellers summarize their experiences with common sayings: "Marrying into a hundred families, buying and selling with gratitude."
Chợ. Across the bustling trading route, under the harsh sunlight, the experienced sellers convey their experiences through sayings like: "If there are more women, the market becomes busier, without them, the market remains as busy as usual."
Somewhere. Life as a Sales person is not much different from these scenes, except for the fact that they get to wear professional outfits in well-framed rooms. Stepping out, you see that these lives of trading are not much different, even though the market has now moved online for many transactions.
When nostalgia begins, it's a time for regret!
Returning to the days when the market had not moved online, those lives clinging to, nurturing people who are attached to the market as something hard to give up beyond the survival issues, only when the setting sun bends towards us, the feelings about that life come flooding back. Passion. Like a lover determined to keep their promise. It's necessary to step out into that market to fully live with that love.
The lover is one of those who inadvertently fell into that love. Market. Bustling. Especially during festive occasions. Staying up all night. Waiting for the morning. Although half a day is spent thinking, the other half remains. Yet, the next morning, they must go out again to continue passionately with the announcements, inquiries, and the lively atmosphere of a corner market. It's no longer about survival.
The friend of the lover is one of those who sat their whole life across those stalls within that market. Ascending to the divine. Half a foot into the grave. Sitting and arranging. Stall half-closed. Sitting, displaying. Staying awake at night. Waiting for the morning. Twenty-seven Tet. Waiting for the last battles. The friend cries. Oh sister, I miss you. Remind your child, to take them to the market to ease the nostalgia.
The situation changes. People today are different, liking the market a few days before the Lunar New Year. Exactly thirty days. Buying cheaply, like grabbing a bundle of flowers. The legend. Gone. The announcements, inquiries, and lively scenes at a market corner are seen in a new generation. Swift. Wholesale trading is photographed as in the online era; one missed beat loses a connection.
Returning to the days when the market had not moved online, the blood soaked into the person, just glancing sideways, seeing things lined up ready for sale. Reminding the heart. Reduce the burdens. Price with reason.
Twenty-seven Tet. The Spring of people going, admiring, and waiting for lower prices. Somewhere it turns to thirty. A young couple, from the countryside to the city, firmly tie a few pots of flowers, after the right opening price, accompanied by New Year wishes, from the couple from the countryside to the city, carrying water from hometown, afraid that the city will wither the waiting flowers for sale. An old boy goes to the market, not just to admire flowers, but to buy them at the right price, from the New Year wishes of the young couple from the countryside to the city.
If you want it. Spring comes to every home, forget the price so that Spring only has us skim through the online news, seeing people forgetting to go to the city, coming back with chemicals to fill, and clamping their tongues feeling sorry. Well then, normalcy, reduce the waiting for thirty.

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...