Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn ngoại cảm. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn ngoại cảm. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 23 tháng 12, 2013

[Thế giới ngoại cảm - Blog Ma 2] Phỏng vấn tử tù - Part 2: Bầu Thai

 photo ash_iv_by_decrepitude600_662_1618193612.jpg
Được thôi. Hắn thả lưng về phía ghế, nở nụ cười để lộ hàm răng trắng như nanh sói với tôi, như thể hắn lấy lại thế thượng phong sau khi nghe tôi nói muốn biết việc hắn đào mộ người vợ đã chết và lấy nội tạng người chết để làm gì vì đến giờ thì không một ai biết được những nội tạng ấy ở đâu và làm gì.
Thế anh có tin rằng thế giới này có Ma không!? Hắn nhấn mạnh vào chữ Ma, thanh quản hắn rung nhẹ khi nói đến từ này rồi hắn chậm rãi châm điếu thuốc tiếp theo.
 photo ash_i_by_decrepitude600_662_845970666.jpg
Tôi muốn cho anh biết điều này, bác sĩ ạ. Thứ nhất, tôi ngồi đây không phải là tình cờ. Thứ hai, tôi tìm được ông cũng không phải là tình cờ & cuối cùng tôi biết được câu chuyện của ông...càng không phải là...tình cờ và chúng ta không còn nhiều thời gian. Ông nghe thấy chứ... !? Tôi nhanh chóng dập tắt nụ cười đang đắc thắng và khiêu chiến kia, tôi muốn nhanh chóng kết thúc vụ này thay vì phải liên tục những màn chiến đấu tâm lý vô nghĩa.
Tôi hỏi vì đến giờ tôi vẫn lẩn quẩn trong việc đi tìm người giải đáp cho câu chuyện của chính mình! Hắn thả người xuống ghế và bắt đầu một câu chuyện úp mở.
Tôi nhướng mày lên biểu thị một chút lắng nghe và một chút khó hiểu, đợi chờ cho những diễn biến tiếp theo sau câu mở đầu.
Đó là về Ma. Ha ha. Nghe thật buồn cười khi từ đó lại được thoát ra từ miệng một người học và làm việc hơn hai mươi năm trong ngành y, một người luôn tiếp xúc với khoa học và những giải thích logic. Một thế giới hoàn toàn không có sự tồn tại của bóng đen hay những gì ma quái. Hắn bắt đầu nói, đầu hắn hơi nghiêng về phía phái, vài sợi tóc rớt xuống như một gã lãng tử đầy tâm trạng. Nói công bằng, hắn là một tên dễ nhìn với gương mặt góc cạnh, một mái tóc đen bồng bềnh gắn trên một gương mặt trắng, đôi mắt trũng sâu và chiếc mũi dài, hai bên xương má nhô ra làm cho chiếc cằm như dài hơn làm cho khuôn mặt hắn toát lên một vẻ lạnh lùng và bí ẩn.
Thế mà tôi đã không sao lý giải về việc ấy. Hắn thả một làn khói. Đó là vào thứ sáu, ngày 13 của tiết hạ chí.
 photo ash_iii_by_decrepitude600_662_845970666.jpg
Tôi bắt đầu đi vào câu chuyện của hắn một cách chầm chậm. Thời gian xung quanh giữa tôi và hắn như một ông già cao tuổi đang lê bước mệt mõi và thở dốc.
Tôi thấy một người phụ nữ trạc tuổi tứ tuần với gương mặt khá hiền hậu và trẻ hơn so với tuổi là kiểu tóc cắt ngắn quá vai, cúp vào trong. Khuôn mặt như gọn hơn với mái tóc cắt ngang trên vầng trán giao với chân mày tạo điểm nhấn cho đôi mắt đen, lấy sóng mũi làm tâm điểm phân cách, kết hợp cùng đôi môi mộng đang nằm bất động trên chiếc giường kiểu cổ điển khá lớn giữa phòng với bên cạnh là một chiếc nôi màu trắng, cùng tông màu với chiếc giường và drap trãi. Người phụ nữ đang nằm bất động bắt đầu dịch chuyển cặp mắt từ phía trần nhà với chiếc đèn trùm màu đen quái lạ với vài giọt nước đang chảy xuống, xuống phía bên trái thấy một người đàn ông đang mĩm cười với mình, chuyển sang phía phải có một người phụ nữ lớn tuổi đang ngồi hát ru cho đứa bé kháu khỉnh nằm ngủ trong nôi và gương mặt của người phụ nữ càng lúc càng biến sắc khi bắt gặp một đứa nhóc đang ngồi phía dưới cái nôi với một đôi mặt đen quánh cùng làn da trắng bệch chỉ có độc nhất một chiếc quần tả đang nhìn sợ hải khi nhận ra người phụ nữ đã phát hiện mình. Nhìn dáng thằng nhóc ngồi dưới nôi chắc chỉ được vài tháng tuổi, ấy vậy mà khi bị phát hiện, thằng nhóc bắt đầu đứng dậy và chạy thật nhanh vào góc tối của căn phòng sâu hun hút không thấy điểm cuối khi trên tay cầm một vật gì đỏ thẩm trong tiếng thét thất thanh của người phụ nữ.    
 photo mercury_iii_by_decrepitude600_662_2139803281.jpg
Đó là giấc mơ của vợ tôi. Đúng bốn tuần sau, khám phát hiện đã mang thai một tháng. Sau sáu tháng bình thường, tim thai biến mất một cách khó hiểu, mọi thiết bị y tế tiên tiến nhất đều không phát hiện ra và sau khi hội chuẩn, kết quả cuối cùng được đưa ra là bác sĩ chuẩn đoán sai ngay từ lần đầu tiên. Hắn kết thúc câu chuyện một cách vô thức khi nhận thấy sự nhập tâm của tôi vào câu chuyện của vợ hắn.
Chuẩn đoán sai!? Tôi bắt đầu thoát ra câu chuyện bằng cách đặt câu hỏi.
Ha ha. Phải. Một bác sĩ với hơn hai mươi năm kinh nghiệm, không biết đã chuẩn đoán, điều trị cho bao nhiêu đứa bé lại phải cúi đầu chấp nhận với hội đồng y khoa về rằng đó là chuẩn đoán sai lầm cho chính đứa con ruột của mình để được tiếp tục làm việc và mua lại sự im lặng từ phía hội đồng cho việc chuẩn đoán sai lầm đó. Hắn bổng nhiên bật cười giòn giã như vừa nhớ lại một câu chuyện hài hước đã từ lâu quên mất.
Và anh biết không, đó không chỉ là giấc mơ của riêng vợ tôi mà đó cũng là giấc mơ của tôi. Vợ tôi không biết rằng tôi cũng mơ giấc mơ tương tự trong cùng đêm đó nhưng với kiến thức và thời đại tôi đang sống, những thứ về ma quỷ sẽ không và không được phát ra từ miệng của tôi, một trong những đứa con, đứa cháu, đứa chắt của Hipporates với lời thề được lập.  Hắn nhìn tôi với ánh mắt sâu hút đầy đau thương, giận dữ và mâu thuẫn. 

( Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Sáu, 27 tháng 9, 2013

[Thế giới ngoại cảm - Blog Ma 2] Phỏng vấn tử tù - Part 1: Phòng Giam

BLOG MA P2: 
THẾ GIỚI NHỮNG NGƯỜI NGOẠI CẢM
CHƯƠNG I: PHỎNG VẤN TỬ TÙ
 photo Yume8442.jpg
Part 1: Phòng giam
Tôi vô tội, tôi không có giết người. Hắn - tên tử tù, đang nói một cách rất từ tốn sau khi đã thực hiện bữa cơm cuối cùng. Tôi là người hắn gặp cuối cùng hay nói chính xác hơn tôi muốn là người tiếp xúc với hắn lần cuối để tìm hiểu điều gì đang diễn ra với hắn. Gã sát nhân máu lạnh nhất mà tôi từng gặp.
Ân huệ cuối cùng hắn muốn có là một bàn cờ. Tôi là người chơi cờ với hắn trước khi hành hình. Hắn nói câu nói mình vô tôi ngay sau khi đi quân cờ đầu tiên – quân tốt đã tiến lên hai ô.
Đáp lại ánh mắt lạnh lùng của hắn là sự vô cảm của tôi. Tôi đặt quân tốt tiến lên một ô theo lượt của mình đi.
Có người sai khiến tôi làm điều đó, họ đang ở quanh đây. Hắn nói khi đôi mắt nhìn về phía tôi rồi thoáng chốc hắn liếc về phía sau hắn như ra hiệu cho tôi biết rằng: không chỉ có tôi và hắn trong căn phòng biệt giam này mà còn có người thứ ba, thứ tư, thứ năm...mà tôi không nhìn thấy được. Họ đang lắng nghe câu chuyện của tôi và hắn.
Ừ, họ đang ở quanh đây. Tôi gật đầu với hắn, đôi mắt của hắn bắt đầu chợt thay đổi, dường như hắn ta nhìn thấy được trong mắt tôi sau cái gật đầu là một sự khẳng định không hề có sự lừa dối nào ở đây cả. Không phải là một trò chơi tâm lý thông thường mà các chuyên gia thử thách với các đối tượng phạm tội nhằm xác định về yếu tố thần kinh để loại trừ. Tôi thì không phải là một chuyên gia tâm lý. Chắc chắn thế rồi.
Huống chi trước mắt tôi là một gã bác sỹ hẳn hoi. Một trưởng khoa nhi của bệnh viện nổi tiếng nhất nhì thành phố.
 photo Yume8430.jpg
...
Tại sao anh nhận ra được tôi? Hắn vẫn giữ thái độ bình thản nói chuyện với tôi khi với tay lấy gói thuốc, móc ra một điếu, châm thuốc và từ tốn thả khói. Hắn nhìn tôi với một cặp mắt của một con cáo ẩn đằng sau cặp mắt kính đang dò xét đến những thứ xung quanh đang bao bọc lấy tôi. Bất cứ hành vi hay thái độ nào thừa lập tức sẽ bị hắn bắt bài khi đã có vài chuyên gia tâm lý đã thất bại trước tôi. Tất cả họ đã bị phản ứng ngược. Họ đã bị hắn làm cho kích động & lý do làm sao hắn có thể làm cho những chuyên gia tâm lý ấy mất sự bình tĩnh vốn có của mình thì không ai biết được vì những chuyên gia ấy đều không một ai hé môi nói ra nguyên nhân vì sao mình bị kích động.
Họ nói cho tôi biết. Tôi đáp lại sự dò xét của hắn khi cảm nhận áp lực vô hình ngày một tăng lên. Tôi phải thay đổi vị trí, tấn công thay vì phòng thủ và dò xét trước hắn.
Tôi đáp lại hắn không hề do dự, ánh mắt tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đang lườm mình. Tôi khá quen thuộc với những cặp mắt như thế này, không dưới một trăm lần.
Thế họ có nói cho anh biết rằng tại sao những chuyên gia tâm lý giống anh bị kích động trước tôi không? Hắn bất chợt chồm lên về phía tôi như đe dọa, một bên chân mày hắn nhướng lên & miệng nở một nụ cười nhếch mép, đắc thắng như muốn nói rằng: hắn đã nắm được tẩy của tôi.
Con người không ai giống nhau. Nổi sợ - bí mật của mỗi người cũng không giống nhau, nhưng bất kỳ ai cũng đều có một nổi sợ - bí mật. Điều khiến ta bị kích động chính là nổi sợ - bí mật ấy và việc làm sao mà người khác biết được nổi sợ - bí mật ấy càng khiến người ta kích động tăng hay giảm. Tự nhiên hay phi tự nhiên. Nhưng điều quan trong là tôi nghĩ anh không còn nhiều thời gian. Tôi nhắc hắn. Tôi muốn nói cho hắn biết rằng hắn đã chọn nhầm người để sử dụng lợi thế vốn có của hắn để gây sức ép tâm lý khi tôi vẫn ngồi yên chẳng thèm nhìn vào đôi mắt hắn. Tôi đưa quân mã tiến lên.
 photo 1336551537_cc2.jpg
Ha ha, chết thì có là gì, ai cũng phải chết, anh không cần phải nhắc tôi về cái cách tôi sẽ ra đi một cách nhẹ nhàng với những phát súng. Hắn nhìn tôi với cặp mắt chế giễu như muốn nói với tôi rằng việc đem cái chết ra chẳng thể hù dọa được hắn. Hắn đưa quân tượng lên để giữ thế cờ
Không, ý tôi là sau khi chết. Tôi búng tàn thuốc và từ tốn đáp lại nụ cười điên dại của hắn sau khi đã cho ngựa qua sông tiến vào vùng cờ của hắn.
Nụ cười trên môi hắn tắt hẳn. Hắn bắt đầu ngồi xuống. Một phút im lặng trôi qua. Hắn quan sát tôi từ đầu đến chân, sắc mặt bắt đầu thay đổi, hắn buông mình trên ghế.
Anh muốn gì? Hắn ta nhìn tôi, đôi mắt không còn hằn học, có sự kích động và có chút gì đấy của sợ hải đã bắt đầu xuất hiện. Sự sợ hãi đó không qua được cặp mặt của tôi vì tôi đã quá quen với những cặp mắt sợ hãi.
Muốn nghe lại chuyện. Tôi bật lửa đốt thuốc.
Tôi ghi rất rõ ràng trong...Hắn trả lời ngay.
Ngoài bản khẩu cung kia. Tôi cướp lời hắn.
 photo mercury_v_by_decrepitude600_662.jpg
Là sao!? Tôi không hiểu, tôi đã khai rất chi tiết rồi mà?. Hắn chợt lấy lại sự lạnh lùng vốn có của mình, chắc hẳn việc tôi cướp lời đã phân nào đã bị hắn bắt bài sự nóng vội trong một giây đã thoát ra ngoài. Hắn đẩy quân xe lên.
Tôi muốn nghe lại câu chuyện một cách chi tiết từ trước khi anh quyết định đào mộ người vợ đã chết của mình đến hàng loạt vụ giết người để lấy nội tạng theo như anh khai. Tôi nhắc lại cho hắn rằng tôi biết nhiều hơn hắn nghĩ. Tôi tiến quân xe lên ở phía bên này nghịch hướng.
( Ảnh: Sưu Tầm)

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...