Có những sự vô tình tạo thành duyên nợ, cũng có những duyên nợ tạo thành sự vô tình
Hắn tắt máy xe, tắt nhạc, chăm thuốc. Hai bên con đường tuyết phũ trắng xóa, những chiếc xe cứ vụt qua rồi mất hút.
Hắn ghét cay, ghét đắng những ai hỏi hắn về cuộc sống của mình. Dường như đã quá sức chịu đựng của hắn. Nhiều lúc hắn hỏi, cuộc sống này có phải là cuộc sống của chính hắn hay hắn đang phải sống thay cho một ai đó khác không phải là hắn.
Từ ấu thơ. Hắn phiêu dạt đến một chân trời mới. Tất cả đều bắt đầu lại từ đầu với hai người bố mẹ nuôi, hai con người hằn in trong trái tim hắn một tình yêu vô bờ bến, và cũng từ ấu thơ ấy trong trí nhớ hắn có những vết cháy loang cả giấc mơ và lửa ngập trời bập bùng trong những tiếng gọi nữa đêm. Cháy khét. Ấu thơ hắn dấu mình cùng rơm rạ với những thứ lướt qua đời hắn là những mãnh thịt rơi vụn vãi trong những đêm hè, ve không dám cất tiếng gọi hè bởi tiếng đạn bom lấn át. Tất cả bám theo hắn lớn lên. Không dứt.
Đến thiếu thời, hắn sống trên đất Mỹ với những công việc nối tiếp nhau xoay vòng, hắn quên mình là ai theo ngày tháng. Vô định. Có lúc hắn nằm dài trong những nghĩ suy về đời mình với một quá khứ ám ảnh đến cả giấc mơ trong một phút nào đó mắt nhắm nghĩ ngơi. Khi cuộc sống chỉ còn mình hắn. Những người thân yêu lần lượt qua đời.
Sống trên đất Mỹ, có những người Việt gặp nó mừng vui trong tiếng nói cười. Lúc đầu. Trở thành hàng xóm trong một tiểu bang. Ai gặp cũng nồng nàn, chan chứa lúc đầu để rồi những lời quan tâm chân thành đến bóng gió mĩa mai trở thành các mãnh gai vô hình xâu xé thân thể hắn khi hắn nói: muốn về Việt Nam. Về sau.
Lớn khôn. Lập gia đình. Hắn quyết lấy một cô gái cùng dân tộc và tiếng nói, để đỡ nhớ về một mãnh đất đã rời xa. Trong tâm trí ngoài khói lửa, có một bóng dáng của người phụ nữ che bom cho hắn trong một trận càn và những sợi tóc đứt bay bởi dòng đạn lướt qua, đôi mắt long lanh và một nụ cười thổi bay tất cả sự sợ hãi, ru hắn vào một cõi bình yên. Ám ảnh hắn đến giờ.
Trong ngày cưới. Hắn đứng dõi mắt hướng về phía người con gái cùng dân tộc và tiếng nói trong tay của cha mình từng bước tiến đến, trên gương mặt tự nhiên không thẹn thùng với một nụ cười thật tươi mắt đang hướng về hắn với những gì chân thành nhất. Cùng đứng trước đức cha, ban lòng lành cho lứa đôi hạnh phúc về sau.
Trong giây phút ấy. Tư dưng đầu hắn thoáng hiện lên một hình ảnh thẹn thùng ửng má trước bàn thờ ông bà, ở ngày xưa háo hức cùng đám nhỏ trong làng trèo cây xem cô dâu, chú rể. Không có. Làn khói nhang nghi ngút với bà con hai họ đứng hai bên, hắn sẽ quỳ và lạy tổ tiên để đón nàng dâu hiền về nhà mình trước một bàn thờ nhà gái. Cũng không có. Dòng lệ ngắn, dài trong hàng ngày đưa dâu, khi sau mãnh rèm bước ra, chợt nghe đâu đó có lời hát dặn dò: Mẹ thường bảo con thân gái đục trong, mai kia mốt nọ còn đi lấy chồng…
Hắn đã có gia đình. Cuộc sống với những công việc xoay vòng quay trở lại. Gấp đôi. Những ca làm việc ngoài giờ với suy nghĩ về trách nhiệm gia đình, một mái ấm với vợ và đứa con trai đề huề, hắn nghĩ mình cần phải làm thế.
Nghe nhiều người nói cuộc sống chính thế này, cuộc sống chính là thế kia…toàn là cuộc sống chính. Chẳng nghe ai nói về cuộc sống phụ. Hắn có cuộc sống phụ là một mái nhà có cái nhìn hững hờ mỗi độ hắn về, người hắn gọi là vợ đang ngồi giũa móng tay, với vài lời nói honey hay sweetheart gì đấy khi hướng nhìn vẫn là màn hình tivi đang phát một chương trình nào đó. Không có. Một mâm cơm. Chỉ cần kho quẹt, rau xanh và một nồi cơm tro bám đen, thơm lừng phần cháy dưới đáy nồi mà hắn thòm thèm từ một thuở nhỏ. Quên mất rồi. Chỉ có những miếng bánh pizza nóng giòn, và những món ăn tại quán cách hàng chục cây số trong một cộng đồng những người con xa đất mẹ. Việt Nam. Cuộc sống nặng một mùi nhớ nhung quá khứ.
Một lần. Hắn ngồi trò chuyện cùng vợ, khi ánh mắt vẫn còn dán chặt vào tivi.
Hỏi. Em sẽ làm gì nếu có một trái bom thả xuống nhà ta, khi đó chỉ có em và con?
Trả lời. Anh nói gì vậy, chúng ta sống trên đất Mỹ đấy. Mà nếu có,em sẽ dắt con chạy. Mắt vợ nhướng lên nhìn hắn khó hiểu rồi quay trở lại màn hình tivi.
Hỏi. Em sẽ làm gì khi biết rằng sẽ không chạy kịp để tránh trái bom đó, khi đó chỉ có em và con?
Trả lời. Em không biết. Vẫn là chạy thôi, Em nghĩ em và nó sẽ chạy nhanh nhất đến mức có thể. That’s all.
Nhanh, gọn. Kết thúc một cuộc tình. Nhanh, gọn. Hắn mất đứa con vì một cái tát tay khi phát hiện vợ hắn ngoại tình.
Những lần đi làm hay tan ca, đồng hành cùng hắn là những bản nhạc quê hương ủy mị, bọn trẻ không thích nghe những bản nhạc đó, con trai hắn cũng không ngoại lệ. Những bản nhạc mà một người bạn về Việt Nam mua tặng hắn, đó là một món quà vô giá. Hắn mở đi, mở lại đến mòn đĩa với bài hát Đường Về Quê Hương của Lam Phương, trong xe hắn cứ não nề câu hát: Biết bao giờ về lại Việt Nam, thăm đồng lúa vàng, thăm con đò chiều hoang…
Có lần hắn hỏi: con biết Việt Nam không? Thằng nhóc lắc đầu hỏi ngược lại: đó là hòn đảo nào vậy? Một thoáng lặng im, hắn ôm con mình vào lòng, thì thầm: Đó là quê hương. Con hắn cố gắng nói trong vòng tay xiết chặt: Quê hương của bố hả?. Hắn buông đứa con ra, nhìn thẳng vào đôi mắt ngơ ngác của con trai mình, một thằng nhóc tóc đen da vàng hẳn hoi, một thằng nhóc có thể nghe tiếng Việt và gọi hắn là cha đến suốt đời nhưng hắn chỉ được bên cạnh con mình trong những giờ nhất định, được tính đếm hẳn hoi.
Hắn thấy mình đói khát. Một tình yêu. Không có trên đất khách này khi tình yêu không có sự vị tha và chung thủy, những thứ trở nên lỗi thời và đắt đỏ hơn bao giờ hết. Hắn bật đĩa nhạc, nghe tiếp câu hát: cô em mắt ướt mang sầu chia ly ra mừng đón ta về…Hắn vuốt nhẹ hai tấm vé máy bay ghi điểm đến: Việt Nam. Thấy vài chồi xanh đang vươn mình trong tuyết trắng, báo hiệu đông tàn, xuân chuẩn bị sang.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét