Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn lang que. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn lang que. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 24 tháng 10, 2012

ĐỜI CẠN (5)

Nhậu. Nhậu với em.
Photobucket
Nó ngước nhìn hàng xóm. Mãnh khăn tang quấn ngang đầu em, giờ nó mới để ý tới kể từ lúc liệm đến chôn cất ngoại xong. Trống vắng. Quanh nhà chẳng còn ai. Ngoài nó, hàng xóm và ông chín. Suốt đám ma nó không khóc. Thất thần. Nó cứ như bị trời trồng, đứng yên một chỗ chỉ khi nghe có ai kêu làm gì thì làm nấy. Thấy ông chín và hàng xóm chạy tới chạy lui. Thắt mãnh khăn trắng lên đầu. Ai cũng nhìn ông chín chỉ trỏ, nói gì nghe không rõ.  
Photobucket
Nó không khóc được vì đã từng thề. Mãi mãi. Không được khóc. Kể từ khi cơn gió chiều lướt qua giữa sân chùa xé rách mãnh áo tu. Nhẹ hều. Rát buốt cả xác lẫn hồn.
Nó ậm ừ cho qua. Hàng xóm vào bếp làm món gì đó không rõ, chỉ nói chuẩn bị mồi nhậu.
Một tô canh chua cá và thêm chảo thịt kho. Nước thịt sục sôi, mùi thịt thấm vào gia vị bay lên, lướt ngang mũi. Nồng nàn. Hương vị cũ. Nó đảo mắt nhìn quanh căn nhà mái lá xám nắng. Tơi bời. Bàn thờ tõa khói nhang. Hai bức hình đen trắng lộng kiếng. Lặng im.
Photobucket
Ông chín đốt không xong điếu thuốc khi tay cứ rung lên bần bật. Thoáng nhìn. Chắc lỗi bởi tại mùi canh cá và thịt kho bốc lên. Ngập hồn. Nước mắt lưng tròng trong rãnh mi sâu giăng đầy nếp thời gian, đưa tay thắt lại mãnh khăn trắng. Xiết thật chặt. Sợ rơi.
Thả vài ngụm khói. Ông làm một lúc ba ly.
  • Cười khì nói: Giờ anh vẫn sẽ bên em, chẳng còn ai dám nói nữa. Ba à.
Gió lướt nhẹ qua hàng dăm bụt. Rung rinh. Nghĩ thế nào, ông lại tháo mãnh khăn tang nhìn mê màng. Uống tiếp ba ly.
  • Cười khìn khìn: Đố thằng nào, con nào dám nói. Anh đăm nó học máu. Ba mặc kệ đi!
Gió rít qua kẹt cửa. Rập rình. Vắt mãnh khăn quàng vai. Làm ba ly tiếp.
  • Cười khà khà: Làm vợ Chín nhe Ba.
Gió rúc rích lén lút len qua tủ thờ thổi đến bờ vai lùa mãnh khăn tang tung lên rồi rớt xuống bờ vai ông. Nhẹ nhàng.
Cất một câu vọng cổ. Dai dứt.
Là …nguyện cho chàng
Hai chữ… an… bình an.
Mau trở lại …gia… đàng,
Cho… én nhạn …hiệp đôi.
Làm tiếp một ly. Lăn kềnh ra đất ngủ sau một cơn khóc thõa thê. Gào thét về ngoại, trong đó có tiếng chữi: chữi nó, chữi xóm, chữi cồn, chữi đến cả miệng đời. Cay nghiệt.
Photobucket
Đưa ông chín vào nhà nằm. Nó bước ra, ngồi dựa lưng vào vách nhà, để gió thổi bay đi những sợi tơ chỉ phía sau đầu. Mong manh.
Một thì. Trong con mắt còn lại.
Nhìn qua con đê già đến tận gò mã mới lấp nằm song song với gò mã cũ. Giữa đồng. Giữ đất.
Ngồi uống với hàng xóm. Lòng lạc lõng. Thấy rượu không còn cay nồng nữa, cứ như là nước lã. Đốt điếu thuốc, thấy khói bay lững lờ đến bơ vơ. Cụng nhẹ. Hàng xóm chẳng nói gì chỉ nhìn nó, uống đều mỗi lần nó trút cạn ly. Thấy đói. Mới nhớ từ qua đến giờ vẫn chưa ăn gì, gắp miếng thịt bỏ vào miệng, vị mặn ngọt tan ra nơi đầu lưỡi, thấm đau đáu đến tận tim trào ra khóe mắt. Giật mình. Mới biết ngoại đã ra đi. Nó nghiến răng gồng người lại khiến mắt đỏ lại càng đỏ hoe như trời chiều vừa hụp ở cuối sông.
Khóc đi. Hàng xóm nâng ly lên uống hết một hơi. Nhìn thẳng vào mắt nó. Trong ánh mắt trói nhiều tâm sự.
Khóc gì? Nó trừng mắt nhìn hàng xóm. Ức nghẹn. Hàng xóm hiểu gì, hiểu bao nhiêu về nó mà bảo nó khóc đi? Khóc như một đứa con gái bị đánh à, hay như một người đàn bà yếu đuối gặp phải đau buồn, bế tắc là khóc. Nếu thế thì không biết nó phải khóc đến bao giờ. Ngoại nói. Đàn ông không được khóc. Nhớ.
Photobucket
Khóc đi. Khóc như một thằng đàn ông. Hàng xóm bước qua ngồi kế bên nó. Chênh vênh.
Hàng xóm ghì đầu nó vào ngực. Choàng tay, ôm trọn nó vào lòng. Lúc đó. Nó chẳng còn chút sức lực gì để phản kháng. Ai cắt mắt nó để nước mắt ứ đọng bao năm túa ra như nước vừa được tháo vào ruộng. Tuôn xối xã. Ngập cả ngực hàng xóm. Tròn trĩnh. Ấm áp.
Hàng xóm cầm tay nó đưa lên ngực. Nhìn anh trong màn nước, mĩm cười. Nói: em muốn làm cháu dâu ngoại.
Sững người. Nhìn em. Đưa bờ môi bơ vơ giáp lại với bờ môi trơ vơ. Cuống tình qua đầu lưỡi. Lửa lòng. Chạy dọc khắp thân người. Rùng mình. Em chợt cởi áo nó, rờ ngực. Bất chợt. Đẩy em ra.
Em nhìn nó. Túa lệ. Đặt tay nó lên ngực em, lấy tay nó tháo tung chiếc áo đang mặc. Trói hồn. Nó nhìn em. Túa lệ. Tay nó lướt qua làn da em nhẹ nhàng. Khám phá. Cảm giác thèm muốn của ngày xưa, tưởng chết trôi đâu mất rồi. Quay lại. Bờ môi bơ vơ giáp lại với bờ môi trơ vơ. Cuống tình qua đầu lưỡi. Mặc gió thổi mây bay, ếch nhái râm ran hòa vào nhịp thở vội. Trút cạn. Sinh lực và nổi niềm. Mồ hôi và nước mắt.
Vật ngửa ra, nằm thở giữa sân nhà. Trăng đã lên cao. Nhìn em. Nước mắt tự trào.
Cám ơn em… đã cho anh được sống như một người đàn ông.
Photobucket
( Ảnh: sưu tầm )

Thứ Năm, 9 tháng 8, 2012

Có ĐỨA TRẺ GIÀ còn mê một ÁNH TRĂNG!

“Bóng trăng trắng ngà, có cây đa to
Có thằng cuội già, ôm một mối mơ..”
Photobucket
Trung thu năm nay nó vui cùng với đứa cháu. Không nghe câu hát ngân nga ngày nào của ấu thơ thường hát. Nó buộc miệng hỏi đứa cháu, cháu bảo quên mất rồi chỉ nhớ loáng thoáng vài câu, hình như là bóng trăng trắng ngà rồi thằng cuội già gì đó. Gục gặt đầu cho qua.
Bóng trăng và thằng cuội già. Quên mất rồi, còn đâu.
Trung thu của thế hệ sau, tính từ cháu nó - thế hệ 9x & 2k, rộn ràng trên những con đường rực rỡ ánh đèn. Từ Đồng Khởi, Nguyễn Huệ rồi vòng về Lê Lợi, tất cả đều phủ lên mình các ngọn đèn nhiều màu sắc. Lung linh. Chào đón một đêm trung thu vui vầy cho tất cả trẻ em. Tất cả trẻ em đều mong muốn như thế. Cầm đèn, ngồi xe. Tập chung, vui cùng. Rước đèn có thế thôi.
Các nơi tổ chức những cuộc vui chơi. Nào là Hằng Nga, nào là thỏ ngọc với những tiếng vỗ tay rộn ràng. Tất cả đều được tổ chức. Tất cả đều được sắp đặt. Chơi đó rồi quên đó. Chỉ qua một đêm, sau giấc ngủ vùi. Quên mất.
Trung thu của thế hệ nó, tính từ nó - thế hệ 8x, hân hoan trên con đường đất, cát nhuộm ánh trăng đêm soi đường cho tuổi thơ vui sướng với lễ hội trăng rằm.Vui say. Một câu chuyện ấu thơ bao giờ mới quên đây. Không quên mà lại càng nhớ nhiều hơn. Cái ngày ấy thiếu thốn nhiều thứ nhưng lại không hề thiếu một ánh trăng đêm. Dịu dàng. Soi theo những bước chân rong ruỗi trên khắp những con đường nghèo khó, lòng trẻ ngày nào vội vàng bước chân đi quên mệt mõi. Ngất ngây. Chẳng đứa nào biết đường bao xa, đường bao dài. Chỉ biết mê mãi bước đi khi ông trăng còn theo bước. Trò chơi đơn giản vậy. Rước đèn có thế thôi.
Photobucket
Trò chơi ngày ấy. Rước đèn trong những con đường trăng soi. Tiếng gió nào đung đưa bóng dừa ganh đua với bóng trăng trên mặt đường. Lồi lõm. Những mô đất. Chân bước thấp cao, có đứa ngã nhào khóc òa trong đêm sáng. Đơn giản vậy thôi mà sao bám chặt vào ký ức. Tưởng rằng lâu ngày đã rong rêu trí nhớ. Vậy mà lại không.
Hòa vào đám bạn, mỗi đứa một chiếc đèn với kiểu dáng khác nhau. Nghêu ngao. Vừa đi vừa hát, vang cả một con đường. Lao xao. Một bản hòa tấu thiếu nhạc trưởng. Cứ thế mà chơi, cứ thế mà đùa, hát hò búa xua. Qua một mùa trung thu lồng đèn lại treo chỏng chơ xó nhà. Kỷ niệm. Hư mất. Không hay. Năm sau mua lại. Bỏ quên một món đồ trong ngăn tủ ký ức. Sau cả ngàn đêm. Vẫn còn trong trí nhớ. Thiết tha.
Photobucket
Trung thu của thế hệ trước, tính từ anh chị nó – thế hệ 7x, náo nức những mãnh đời nghèo, vui chơi trong một khoảng đất rộng trên là đường, dưới là sông. Trăng ấu thơ rách lổ chổ trong ký ức nó, trong ký ức anh chị nó trăng lại càng tả tơi. Thiếu thốn. Những ngọn đèn lung linh với muôn hình con thú, chỉ có những chiếc đèn tự chế bằng lon sữa bò , vuốt tre làm hình sao, hình thuyền vui cùng chúng bạn với những trò chơi vui say, ngày ấy những trò chơi dưới trăng dần trở nên quên lãng đến. Trò chơi sáng trăng. Nói đâu xa. Riêng trò “ Cầu Cuội “. Giản đơn. Không nói không biết. Rước đèn chỉ có thế thôi.
Đèn lồng ngày ấy làm từ những nan tre kết với giấy màu rẽ tiền, giấy kiếng lại là sang, tạo thành những ông sao sáng. Sáng sao. Nhà nhà thi nhau làm lồng đèn xem ngôi sao nào to hơn, ngôi sao nào rực rỡ hơn. Ấu thơ ngu ngơ chỉ biết chẻ đủa ra làm khung thay cho nan tre mãnh dẽ, cứ ráp lại rời, cứ ghép lại bụng. Vừa bực, vừa ức. Mếu rồi ngọng nghệu không biết méc ai, méc vì điều gì cứ thế ngồi lì một góc. Buồn thiu cả một góc trời. Buồn thiu. Sau cả vạn đêm. Vẫn còn trong trí nhớ. Nồng nàn.
Ánh đèn dần thay cho ánh trăng.
Photobucket
Tự bao giờ không biết nữa. Qua bao năm. Từ đường lớn vào hẻm nhỏ, từ thị thành về đến thôn quê. Ánh trăng như mờ dần trong tâm thức trẻ, dù rằng trăng đã cố sáng soi để một đêm trung thu vẹn tròn.
Dẫu rằng.
Trăng giờ không rách lổ chỗ, cũng chẳng tả tơi mà sao trăng lịm dần trong ánh sáng đèn đường phiêu linh.
Nếu có hỏi “thằng Cuội ngồi gốc cây đa”. Đâu rồi. “Bóng trăng trắng ngà” thì nay Cuội chắc cũng đã già bảo rằng:
Quên mất rồi một ánh trăng.
Chỉ còn
Một thằng Cuội già ôm một mối mơ.
Nó dừng xe lại bên đường, ngẩn mặt tìm trăng. Tìm trăng của riêng mình. Tự hỏi không biết có bao nhiêu người nhìn trăng trong đêm vẹn tròn. Giống nó. Đi tìm một đứa trẻ còn mê mẫn với ánh trăng. Cúi mặt. Chạy vù. Chỉ còn mỗi một đứa trẻ già còn mê mãi với ánh trăng. Đã tàn.
( Ảnh: Sưu Tầm )

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...