Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn giac mo cua me. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn giac mo cua me. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 13 tháng 8, 2017

[Nhật ký của cha] Giấc mơ của mẹ

baby-teddy-bear-cute-39369 
Sài Gòn ấp ủ nắng cuối tuần, khỏi tỏa của mùi thịt nướng bay lên len vào trong góc quán lụp xụp với tuổi đời ngót nghét gần bằng tuổi nó. Nơi chốn thân quen, ăn vào mỗi sáng, từ lúc còn ngỡ ngàng đến bước sang trang đời mới với mấy cuộc tình nẩy nở với từng “công dân” lần lượt đến với thế giới này. Thằng nhóc bắt đầu thưởng thức những miếng thịt nướng còn tươm mở, trứng rạng rỡ sắc vàng, đặt cạnh màu xanh, đỏ của mở hành với dưa, cà, cải đỏ. Sau rộn rã mấy lời hỏi hang, ông già và thằng nhóc, rộn rã ở góc bàn, ngô nghê nghe chuyện kể về một giấc mơ qua.
Giấc mơ chợt đến cả đêm và ngày. Hãy mơ giấc mơ thật lớn khi còn có thể bởi vì nó sẽ nhỏ dần theo cách đếm ngược của thời gian.
Thằng nhóc hỏi: … Khi nào thì mình chuyển sang nhà to!?
Nó mở to mắt nhìn ngạc nhiên vì chưa kịp chuẩn bị cho câu hỏi này, khi thằng nhóc ngồi văt vẻo trên chiếc ghế nhựa, mặc kệ người đi qua, lùa cơm vào cửa miệng, tả tiếp một căn nhà, vẽ ra ở một đêm đơi chờ giấc ngủ gần khuya. Hai mẹ con nhà nọ, bắt đầu xây căn nhà, giữa không gian vắng đèn & tiếng nhạc Donna vừa dứt.  
Khoảng sân ngập nắng, xích đu sơn trắng, em ngồi đong đưa, nụ cười bắt nắng, ngắm bãi cát trước nhà, hai anh em ngồi nghịch với xe lửa giả đò chạy xung quanh triền núi.
Khoảng thềm nhà hoa nở, nắng cũng la liếm vào gần, nơi góc nhà cửa sổ, nó ngồi viết đam mê. Thằng nhóc tiếp tục chạy vù, chỉ nó rằng khám phá ra mấy căn phòng, nơi tách bạch hẳn hòi của cha mẹ và anh em.
pexels-photo-235554 
Sài Gòn thỏa thuê nắng cuối tuần, hòa vào dòng người chạy uốn lượn xe quanh bờ kênh, đưa về nơi thực tại, khoảng sân bị đánh cướp, chó sủa từ đầu ngỏ, hòa với giọng bên trong, đón đưa bằng tiếng hát, nằm ở khoảng tông cao, của mấy kẻ cạnh nhà trong mấy buổi chiều đưa, hình như vợ nói chồng, con nói mẹ.
Lạc hồn.
Khoảng sân lơ thơ nắng rọi vài dòng, chắc nếu có dàn dây leo trên không chắc một Thạch Lam ngày nào sẽ sống lại và thèm khát được viết tiếp phần sau cho câu chuyện ngày nào “Dưới Bóng Hoàng Lan”. Ở ô cửa đón nắng lộng khung của những mái nhà tôn hờ hững nắng, ông già và thằng nhóc, vắt vẻo bờ tường, ngồi tạc những áng mây bay hay đêm về hỏi ông trăng có ghé lại nhà để biết được mình có phải đứa trẻ ngoạn không.
Giấc mơ không bị tính phí vì vậy đừng lãng phí để làm sống dậy những giấc mơ!
Thằng nhóc hỏi lại: … Khi nào thì mình chuyển sang nhà to đó dạ!?  
Thằng nhóc cứ thể tả về ngôi nhà đó, chẳng buồn chờ đợi một câu trả lời của ông già. Nó cũng thả hồn đâu đó bay ra khỏi quán cơm nghi ngút khói của chín chị em, để về với người tình tóc bạc vì nhớ rằng đâu đó cũng có một giấc mơ giống vầy.
Một căn nhà ở tuổi già hiu quạnh. Khác biệt. Khi nơi đang ở bên kia bờ sông lấp, sẽ mọc lên những con đường và phố thị thênh thang, căn nhà cũ nằm che nắng mưa đã từng là giấc mơ của một thuở lênh đênh sông nước chỉ còn là vết tích, họ tràn về giải tỏa sau khi đã lấp sông.
Một căn nhà ở tuồi gia quạnh hiu. Khác hẳn. Khi người tình muốn sẽ đích thân mình xây dựng, không phải của bất kỳ ai góp vào, dù rằng là những đứa con cùng chung một dòng máu, để sớm mai về đây, dưới chân dung của người tình phải chứng kiến cảnh rẻ chia. Người tình sẽ nằm trong căn nhà ấy, nơi luôn tỏa khói nhang bay, đêm nằm nghe kinh kệ để rồi một ngày nào đó xuôi tay mĩm cười vì giấc mơ cuối cùng cũng đã thực hiện xong.  

 Sài Gòn vất vưởng nắng cuối tuần, ngồi gõ mấy dòng tâm trạng, thấy còn nợ nần đâu đó, về một câu trả lời. Cười. Ở một sớm mai! 

Thứ Hai, 21 tháng 1, 2013

Người Tình Tóc Bạc


Người tình rất dễ kiếm và người bạn rất dễ giữ 

Cái khó là kiếm được người bạn và giữ được người tình.
(DUC DE LEVIS)
 photo user1312501_pic1034977_1316828855-1.jpg 
Nó gọi bà là người tình trong suốt chặng đường đã đi qua, đánh dấu trên cung ngày tháng sợ chóng tàn như ánh ban mai ấm áp thoáng qua khi đuối mình trong nắng bon chen giữa ngày rồi lịm dần dưới ánh hoàng hôn.
Nó gọi bà là người tình bởi những cảm xúc dành cho người con gái gắn thêm mốc đếm vượt bảy mươi theo cách tính của dân tình gán cho năm tuổi. Đủ đầy. Cảm xúc hay dư vị của tình yêu.
 photo user1312501_pic1034976_1316828855-1.jpg
Có ai đó nói tình yêu bắt đầu bằng nỗi nhớ. Nhớ về nhau. Nó và người tình.
Ấp đầy qua những lần sương gió, nắng mưa. Trãi đều từ các lần tắm sông nghịch đùa trong tiếng gọi tìm nhau, đến cả chiều tiễn biệt với nước mắt lưng tròng khi nó rời xa làng quê; không phải lần đầu, đến với thị thành tìm một giấc mơ con giữa một giấc mơ mẹ. Phòng không chiếc bóng, vọng tương lai. Giấc mơ mẹ chui vào giấc mơ con. Lặng thầm. Thấp thoáng. Mường tượng cảnh người tình của nó đưa người trai vào chiến trận của thời gian đi ngược. Ba mươi năm.
 photo 119134352613145285_2d33hLtf_c_large.jpg
Có người nói tình yêu đong đầy bằng kỷ niệm. Một thời. Người tình và nó.
Từ một thuở thiếu thời đi qua những ngày nắng hầm hập trên mái, ngồi bồng bềnh để sóng nước lắc lư như võng đưa giữa hè, chén một buổi cơm trưa lắng nghe tiếng cá đớp động dưới lườn ghe. Chợt nhớ đến một câu hát của Bắc Sơn về “nắng hạ đi mây trôi lang thang cho hạ buồn”. Luồn lách. Trong trí óc khắc ghi về một mái tóc đen dài chấm đất, đưa bàn tay lướt từ đỉnh đến đuôi tóc như dãy lụa mềm đong đưa. Nhẹ rơi. Vài sợi nghịch đùa, vượt ngoài bàn tay cùng vài con gió nhỏ. Lửng lơ.
 photo 0100704cldigitalpic41.jpg 
Từ một thời chưa biết nghĩ suy khi gấu quần vượt ngang mắc cá, ngồi bên người tình trong những buổi mưa giăng ngang không chịu tàn. Bếp lửa ửng hồng than bám dung nhan còn dậm nắng, mưa thay son phấn. Tự tình. Người tình thích ngắm nhìn nó chìm trong những giấc mơ. Bềnh bồng. Không lênh đênh trên sóng nước mà ở một bến bờ hành phúc bình yên. Nào đó. 
 photo 1346731910864069_574_574.jpg 
Từ một thời đã biết nghĩ suy khi trên khuôn mặt nó giờ đây đã biết những lằn nhăn. Suy nghĩ. Không còn mặc kệ thế gian là gì khi nó không còn quẩn quanh bên người tình. Giờ đây, ngắn gọn xếp trong tâm khảm. Hạnh phúc. Đến với nó là có cả người tình.
Có kẻ nói tình yêu thấm đậm bằng những giận hờn. Lắm lúc. Thấy người tình tóc bạc như nhuộm lại màu tóc, chấp chới với yêu thương, nồng nàn với ghen tuông, nhiều khi như trẻ nhỏ, ghen tỵ vì một điều gì đấy không hiểu, mấy khi hiểu đấy là gì thì cũng chẳng muốn nói ra cứ thích để cho nó đoán đấy là gì. Lắm lúc hiểu, lắm lúc không.  
Vì đấy là người tình nên nổi nhớ đầy vơi, kỷ niệm vơi đầy, giận hờn thêm bớt. Cách nhau mấy chục theo cách tính của dân tình gán cho năm tuổi, yêu thương vẫn nồng nàn. Thì thôi, cung thời gian có ngắn dài thì người tình ơi ta yêu hoài đi nhé cho con tim này mãi nồng say.
 photo tumblr_lisepnnKHL1qdbbywo1_500.jpg
 ( Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Sáu, 9 tháng 11, 2012

Có những giấc mơ tìm về...

Photobucket
Một ngày nắng chiều đầu xuân, nó về nói với bà. Thành gia lập thất. Rạng rỡ. Một niềm hạnh phúc ánh lên trong thủy tinh thể đã ngã màu bởi thời gian làm phôi pha của người phụ nữ ấy.
Người phụ nữ không ngủ khi có những giấc mơ tìm về.
Photobucket
Vì trách nhiệm còn vương mang với một kẻ từng xẻ dọc đại ngàn, băng qua phố thị, đến với một phương trời xa lắm. Đời thực. Không ai kể được cho bà nghe về một thế giới vô hình. Trong mơ. Có mấy lần được nghe tiếng thì thầm, ông ngồi đấy ngắm nhìn bà, hát lại mấy câu ghẹo tình.
Cầu Tràng Tiền sáu vài mười hai nhịp
Anh qua không kịp, tội lắm, em ơi
Nghĩa tào khang ai mà vội dứt
Đêm nằm ấm ức, lụy nhỏ tuôn rơi
Bấy lâu ni chịu tiếng mang lời
Dẫu có xa nhau đi nữa…
Dẫu có xa nhau đi nữa…
Cũng bởi ông trời mà xa
Sống lại một thời yêu. Cũng bởi ông trời mà xa. Tỉnh ra. Thấy mắt lung tròng, đọng nước, giấc mơ đầu đâu mất.
            Người phụ nữ như trở về từ một thuở đê mê
Photobucket
Vì tình yêu còn lại sau tình yêu đầu dành trọn cho người đàn ông của đời mình. Con cái. Những nổi niềm thương yêu, những giấc mơ rất riêng hiển hiện của một người làm mẹ.
Trong những giấc mơ ấy, chỉ còn duy nhất một giấc mơ nằm lại bên mình trong năm giấc mơ nằm nghiêng, từ những năm tháng nắng mưa dưới một mái ghe lá lợp ngắn dài.
Tròng trành. Sóng đời xô một phận gái. Lênh đênh. Từ một miền Trung thương nhớ đến Sài Gòn bơ vơ rồi về ở lại một miền Tây đợi chờ. Đến giờ.
Photobucket
Giấc mơ không trọn vẹn với mỗi đợt mưa về, lũ qua. Ướt đẫm. Một chỗ nằm, phần khô giữ lại cho những mái đầu xanh. Đứa nằm chéo cạnh, đứa nằm co ngang, đứa nằm góc vuông. Khóc thầm. Không phân được đâu nước mưa hay nước mắt. Ngắn dài. Lướt qua gò má phũ đầy vết xạm bởi nắng xiên xổ xắn qua da từng ngày. Nằm gác tay lên trán. Nghĩ. Không biết rồi những mái xanh có được một mái nhà lành!? Mai đây.
Đợi chờ. Có một lời thề ghi nhớ về một tiếng yêu xưa. Xa vắng. Có một lời thề ghi nhớ, chưa được lập bao giờ, lo lắng những hồn thơ. Dại khờ. Từ một thời chiến tranh cào xé, đến một bận bao cấp rách lòng, rồi một lần đói nghèo chạm đáy.
Photobucket
Điểm lại. Giữa kệ kinh. Phật ở trên ngồi nhìn. Lắng nghe. Tâm sự một cây năm trái, bốn đã bén rễ mọc cạnh tạo thành cây riêng, vài cây đâm chồi, kết trái. Còn riêng trái còn lại vẫn còn lủng lẳng trên cành đại thụ vượt quá thất thập cổ lai hi. Thấy nhân nào gieo quả nấy. Nghiệm lại. Một niềm tin. Đại, tiểu thừa.
Người phụ nữ không còn chờ đợi.
Photobucket
Vì một kiếp đời còn nặng gánh. Lăn lộn giữa chợ đời, niếm trãi đã từng qua: đắng, cay, chua và chát. Vài cái bạt tay, dăm ba lời chửi. Văn hóa chợ trời. Sợ đời sau mang nặng, lắng lòng dưới áo tu, sống gần bên kinh kệ, ngủ dưới bệ Phật ngồi. Đêm về. Trong tiếng thở có mấy phần nặng nhọc, có vài lần đứt quãng không trọn một luồng hơi.
Thầm lo. Đến giây phút cuối đời, hồn vẫn không thể chấp cánh bay. Ngược sông nước đợi chờ, băng qua phố đông người, lướt trên đại ngàn xanh thẫm, về một phương trời xa xăm. Gặp gỡ. Người về với bên kia thế giới vô hình. Một mai. Biết sao trả lại một lời thề, chưa được lập bao giờ, lo lắng những hồn thơ.
Photobucket
Nghe nó nói với mắt trong vời vợi. Thành gia lập thất. Rạo rực. Một trách nhiệm cuối đời với một niềm vui còn lại. Vung trồng. Cho trái xanh vẫn còn lủng lẳng trên cành đại thụ, giờ đang sắp bén rễ tạo cành. Không biết rồi cây con trưởng thành có mọc cạnh đại thụ đã vượt quá thất thập cổ lai hi.
( Ảnh: Sưu Tầm )

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...