Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn dong nghiep. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn dong nghiep. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

TFS VN & Nó

Những cơn gió đầu đông táp vào mặt nó khi sóng biển còn rì rào xa khơi, như muốn đánh thức nó dậy sau một giấc ngủ dài. Một giấc ngủ thật dài. Mới đó mà đã hơn hai năm khi ngẩn ngơ nhìn lại. Giống như một gã suy tư già ấp ôm kỷ vật cứ đến hẹn lại đem ra lau chùi, nó mang những kỷ niệm về TFS, về những con người khắc khoải nơi đây từ lúc bắt đầu ra ngẩn ngơ tâm trạng, sợ thời gian cướp mất lúc nào không hay nếu không ngồi ghi lại.
Photobucket
Về một sớm lập đông…
Nó đến với TFS khi cuốn lịch vơi dần để đếm lùi thời khắc một năm. Cái gió lành lạnh của Sài Gòn về lặng lẽ trên những ngã đường vội vã lúc đó, nó và những con người nơi đây bắt đầu một chặng đường mới – một chặng đường có thể gọi là khai phá khi những ai đi qua một lần nhìn lại: vất vả, ngổn ngang, vấp ngã rồi vượt qua. Trên con đường đó có những con người thân quen lạ:
Photobucket
·        Anh với nó và những buổi chuyện trò trên từng cây số, dốc hết sức mình cho một con đường sự nghiệp mới gập ghềnh, quên cả những dự định riêng tư. Cuộc sống không quá ngổn ngang, nhưng anh hiện giờ chỉ muốn ngồi lại nhìn đời đi qua trong làn khói trắng bay. Chầm chậm. Không vội vã và phiêu lưu. Tuổi trẻ bay qua mất rồi. Còn đâu.
·        Chị với nó và những giọt đắng café cuối cùng rơi tí tách, lắng dòng đời tìm một phút thanh thản khi cuộc sống quá nhiều lo toan. Áp lực của đời thường về một gia đình, một công việc bám đuổi không tha. Mưa cuối mùa nào làm ướt áo không thôi, lạnh cả thịt da băng kín cả tâm hồn. Nhìn đời trong thinh lặng, chút sóng ngầm gợn ở đáy con tim. Tiếc ngẩn, tiếc ngơ một thời con gái. Yêu dấu nào theo gió bay xa.
Photobucket
·        Em với nó và những cơn gió lùa buổi sớm, tiếng điện thoại nào truyền đi thanh âm một sớm hanh hao. Có những uất ức, có những muộn phiền và cả nổi niềm riêng. Tạm để lòng lắng đi mà sống tiếp. Đời em còn quá trẻ cho những dự định ban đầu, có ước mơ, có khát khao và hoài bảo. Trong sâu thẳm con tim còn có một niềm kiêu hãnh của bầu máu nóng sục sôi. Tiếng ai gọi 8x thời bỏng cháy, nóng vội những giấc mơ.   
Photobucket

Đến một chiều cuối năm
Khi những tờ lịch cuối cùng bắt đầu tới, những con người tụ họp lại mong ngóng một năm mới. Những con người nơi TFS này vẫn rong ruỗi theo công việc hàng ngày, chỉ thầm lặng chờ đón một mùa xuân. Không vội vàng.
Photobucket
·        Có kẻ chờ xuân về trong hối hả, đặt vé tàu về cho kịp một tối ba mươi. Book online mà lo lắng không thôi, không biết rằng vé kia có giữ lại riêng mình, để kịp con tàu đưa về đúng hẹn với cha ông. Đoàn tụ. Một sớm an lành.
·        Có người nhìn xuân về trong hờ hững, khác biệt gì khi đã đón từng ấy mùa xuân. Vẫn bình thường vậy đó thôi nên lại chìm mình trên những con số, lấy công việc làm vui. Hồ sơ nơi góc bàn lặng lẽ, tiếp tục công việc của riêng mình, tiếc thầm một xuân phai. Vắng lặng. Một chiều cuối năm.


·        Có đứa nào bày vài trò nghịch phá cho rộn ràng như nhắc thầm sắp có xuân sang. Những tiếng nói lại rộn rã, những nụ cười trở lại với vành môi trong ánh nắng chiều óng ánh. Năm cũ sắp tàn. Năm mới sang.
IMG_3332
Những chiếc xe, những con tàu đưa những con người đi về lại với quê nhà nơi đất mẹ đầy cỏ lúa, đồng xanh xa mấy mùa”, có đứa em nhỏ lòng rộn ràng chờ xuân “ ngoài đê diều căng gió”, có mắt ai vương một chút xuân tình “thoảng câu hò đôi lứa...Trong xóm vang chuông chùa, trăng sáng soi liếp dừa. Con sông dài mấy nhánh, cát trắng bờ quê xưa” với một “niềm yêu đời phơi phới”.
Để rồi có một con tàu mang tên TFS đưa những hành khách trở lại với công việc hàng ngày sau sau những phút giây sum vầy. Con tàu cứ chạy mãi trên đường ray đã tính sẵn, cứ thế mà thẳng tiến, chỉ lắm lúc khẽ dừng cho hành khách nào đã đến một sân ga của riêng mình để lên một con tàu khác tiến về một hướng mới. Không biết rằng con tàu mới có vui không, có buồn không, tương lai nào chào đón, chỉ cần biết có những dự định khác nhau sẽ có người dừng lại ở sân ga của đời mình một lúc nào đó mà thôi.

Con tàu TFS không thể chở tất cả về trạm cuối khi có một người muốn dừng lại giữa đường.
Nó cũng đứng trên con tàu ấy và không biết rằng mình có đi tiếp đến chặng cuối không, sân ga nào sẽ đón chào nó dừng lại trong tiếng còi tàu vút đi. Dai dứt lòng.
IMG_3300
Thì nghĩ nhiều cũng chỉ vậy thôi, vẫn đi qua ngần ấy thời gian, năm lại sắp tàn. Có bồi hồi thì tất cả cũng trôi lại phía sau. Không cách nào buột lại. Sao ta không nhìn vào hiện tại để sống trọn một ngày. Dặn lòng. Có buồn, có chán thì năm mới cũng đến dẫu có bàng hoàng. Hãy cứ vui lên mà đón xuân sang. Vậy đi.
( Ảnh: Solid)
( Bài viết đã được đăng trên tạp chí nội bộ TOYOTA )

Thứ Ba, 4 tháng 12, 2012

It's NOT Goodbye!

I can see the pain living in your eyes
Đêm của những gì còn lại

Photobucket
Seventeenth Saloon đón nhận một year – end party sớm cùng những thành viên dưới một mái nhà TFSVN, nồng nàn những con tim đang rung lên những nhịp đập khác nhau, sâu lắng cùng những giây phút cảm xúc bày tỏ những sẽ chia với một người tên gọi Mark Ramsay – một người sắp ra đi khi kết thúc một nhiệm kỳ trong cái se se lạnh của gió bụi Sài Gòn báo hiệu cuối năm đang về.
  • Với công ty: him đã hoàn thành một nhiệm vụ, một trách nhiệm và ra đi để tiếp tục công việc của tập đoàn ở một nơi khác xa xôi – không phải là Việt Nam. Điều đó cũng đồng nghĩa đón chào một người mới. TFSVN lại như một con tàu cứ chạy mãi về phía trước lúc này. Có quên không một người đã dừng lại, có nhớ không một người bạn đã đồng hành? Có quên, có nhớ cũng thế thôi. Công việc không nhớ người, chỉ người nhớ công việc mà thôi. Đợi chờ gì.
  • Với những người đồng nghiệp, him để lại cho mỗi người những cảm xúc khác nhau. Vui có, buồn có, điên có và uất ức cũng riêng mang, nhưng tất cả giờ trở thành một kỷ niệm cho cá nhân mỗi người, não bộ xếp những giây phút ấy vào một vách ngăn nào đó đợi chờ. Không xác định.
    Photobucket
  • Với nó, he’s coming home straight after work như một gã đàn ông trưởng thành đầy trách nhiệm với gia đình mình. Vài lần trò chuyện, đôi lời chia sẽ nhưng cảm xúc hiếm hoi về cuộc sống him, có ánh mắt nào rạng ngời khi nói về đứa con mình. Cha mẹ nào không thế. Biết thế những vẫn thấy ánh mắt tự hào về một hạnh phúc ngọt ngào. Bình dị thôi nhưng không gì mua được.
And I know how hard you try
Không chỉ là một người mà là tất cả
Đều thấy ở him một cố gắng hòa nhập:
Với một đất nước xa lạ cùng một nền văn hóa khác xa, những cảm giác sợ hãi lúc ban đầu giờ trở thành một nỗi niềm vấn vương giữ lại. Không bớt đi mà chỉ thấy dân tràn. Ngỗn ngang tâm trạng.
Với một tập thể nhiều biến động của giai đoạn mới hình thành, cánh chim đầu đàn luôn chịu gió tạt phần lớn để che cho những cánh chim sau bớt đi phần nào dẫu biết rằng có thế thôi vẫn là chưa đủ. Chưa đủ rộng để bay đi tiếp, chưa đủ dài để vươn ra che chỡ cho những cánh chim cùng đàn bay về một trời Nam xa vắng. Him cùng những con người nơi TFS cứ lặng lẽ “bay”, có vài cánh chim rớt lại trên đường đi, cũng có con đuối sức nương nhờ một con nào đó trong đàn bay tiếp về một hướng đi xác định. Nhọc nhằn.

Photobucket
Người đi - kẻ ở, bao giờ dừng lại không biết, chỉ biết một điều với những người còn lại him nhớ tên từng người như bài học giao tiếp vở lòng (nhiều người học mà biết được mấy ai thuộc bài). Dẫu rằng ngọng nghiệu, âm đọc khó trôi vậy mà dần dà cũng nhớ tên tất cả, bỏ qua ngại ngùng đọc tên trong trí nhớ.
( P/s: Gửi tặng Mark RamSay - TFSVN's ex-CEO )
( Ảnh: Solid - Bài Viết đã được đăng trên tạp chí TOYOTA )

Thứ Sáu, 9 tháng 11, 2012

Gửi những ngày cuối năm!

Không vội vã.
Photobucket
Mùa xuân không đến hay mùa xuân về lạc lõng, không có một chút dấu hiệu hân hoan nơi góc văn phòng, từng con người cứ bị công việc cuốn đi đến lạc điệu đời thường. Công việc cuốn trôi nó và những con người đang hối hả chạy theo đồng lương, một trong những thứ nuôi sống cho một đời thường.
Những ngày không quay trở lại.
Những ngày cuối năm chim về làm tổ trong cái se lạnh bỏ thu, gặp đông. Có những con người đứng lại và bước đi trong tiếng nói goodbye của những người ở lại. Họ - những con người đã cùng đi trên con tàu TFS và dừng lại ở những sân ga khác nhau, gửi một lời chào về một đoạn hành trình đi cùng nhau. Hẹn ngày gặp lại, ở một chuyến tàu khác. Biết đâu chừng. Từng ấy thời gian.
Nhắc lại.
Vui buồn. Của một năm. Vụt qua. Những lời nói thật lòng, chia sẽ. Những lời nói khiến người nghe phải chạnh lòng bởi hai chữ. Thời gian. Vụt qua không bao giờ trở lại bởi chỉ có con người dừng lại ở một mốc thời gian nào đó. Tâm tình. Về đôi lần khác biệt phát sinh trong công việc thường ngày đơn điệu, khiến người ta nhớ mãi, nhiều nhất vẫn là những kỷ niệm vui.
Photobucket
Có lúc kể dưới một hàng cây đứng nắng giữa trưa hè.
Có lúc kể trong một đêm thu lá rơi lặng lẽ như sợ đánh động người nghe về một khúc giao mùa.
Có lúc kể giữa trời đông lành lạnh có chút sương phơi lá.
Cứ cười ha hả cho qua tháng ngày. Chờ một xuân về kể từ hạ sang đông.
Biết thế nhưng không có cách nào dừng lại được, quy luật của cuộc sống này.
Thời gian là như thế.
Photobucket
Cuộc sống văn phòng. Tám tiếng. Một tuần sáu đến bảy ngày, bốn tuần tính tròn cho một tháng. Đếm đi đếm lại con số tháng vẫn là mười hai. Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày. Không hơn không kém. Tuổi đời cứ tăng, lụi cụi tìm kiếm những gì còn gắn bó với cuộc sống này. Gia đình và bè bạn. Tìm những khoảnh khắc vui, buồn hiếm hoi. Gìn giữ cho nhau những ký ức tự trào về một năm cũ vừa qua.
Lôi ra chép vào mãnh trí nhớ, đã viết chằng chịt công thức học hành, quy trình công việc và kinh nghiệm trau dồi. Viết lại sợ trí nhớ bào mòn làm phai mờ những kỷ niệm. Để rồi tạm biệt tất cả.
Về thăm tổ ấm. Sum họp một lần.
Photobucket
Sẽ có những chuyến xe rộn rã người về trên con đường cũ, mòn cả một thời đi về bởi thuộc từng con đường, mốc cây số.
Sẽ có những chuyến tàu hân hoan người về trên những chặng đường xưa, thuộc làu những sân ga nào dừng lại, biết từng nhịp chạy đến từng tiếng còi tàu.
Sẽ có những chuyến bay người về giữa mây trời lơ lững, ghi cạn dòng nhớ với những lời dặn của tiếp viên, mây bay trôi dạt về với tháng ngày.
Photobucket
Và sẽ có những lời tiễn đưa với những người về. Người ở lại. Với Sài Gòn trống vắng đến tê tái lòng, chờ đợi suốt một năm dài. Nghĩ ngơi. Mỗi năm. Chuyến xe, chuyến tàu và chuyến bay đưa những người con về lại một miền Trung thương nhớ, một miền Tây sóng vỗ dạt dào hay một miền Bắc với những dòng thơ nức nở.
Rồi sẽ có những cánh tay, nụ cười đón người thân trở lại sau một năm dài. Bon chen vất vả. Khói nhang sẽ tõa trên bàn thờ ông bà trong mâm cơm ngày đưa, rước. Khỏi lửa bập bùng trong tiếng nói rộn ràng đón một cái Tết sang. Tất cả thở than biến mất chỉ còn lại niềm tin và hy vọng vào một ngày mai. Gặp lại ở chốn văn phòng sau khi refresh một tâm hồn từ lần sum họp hàng năm.
( P/s: Gửi đến những người đồng nghiệp TFS. Gửi đến những con người ngồi nơi góc văn phòng cặm cụi mòn năm)
Ành: Sưu Tầm

Thứ Năm, 9 tháng 8, 2012

Từ trong nắng tàn thu!

Nó ngồi một góc nhìn ra đường phố, nghiệm những gì đã trãi qua trong cái nắng tàn thu. Nhấp ngụm café. Đắng chát. Lại một người nữa đã ra đi.
Photobucket
Một người đã thân quen. Ba năm. Trôi vèo như một cơn gió lạc, tưởng chừng như mới hôm qua, tính từ ngày đầu gặp gỡ.
Ai đó từng nói: nên trân trọng những gì của cuộc sống hôm nay để ngày sau không phải tiếc rẽ vì những gì ta đánh mất. Nó ngồi đón những kỷ niệm từ xa xôi vọng về.
Cũng một ngày trong cái nắng chuẩn bị tàn thu. Nó gặp em ở một góc văn phòng. Không gì ấn tượng. Lướt qua lại trong trí nhớ, ấn tượng vẫn là không. Gật nhau chào theo cái xã giao thông thường. Nở nụ cười theo những gì học được từ cuộc sống thêm bạn bớt thù. Nhạt thếch.
Photobucket
To be rich in friends is to be poor in nothing
Tập tành cho mình một cách sống. Nó nghĩ tất cả sẽ trôi qua trong yên lặng như một mặt hồ không gợn sóng. Nhưng cuộc sống là một điều kỳ diệu khi những con người tương tác với nhau. Qua lại. Trong những ngày gió, mưa đi qua. Khoảng cách xích lại gần từ những va chạm, ức chế riêng mang. Từ quan hệ đồng nghiệp.
Văn phòng là một cái chợ, đầy những thị phi và nhiều khi nguy hiểm hơn cả chốn lao tù khi từng ấy con người nhốt mình vào đấy hết tám tiếng một ngày, trong cuộc sống chỉ có khoảng mười sáu giờ, không tính ngủ nghê.
Nó sống trong cái chợ đó. Lắm lúc mua hàng, thỉnh thoảng bán buôn, mặc cả để không phải trả giá quá đắt cho những gì mình làm. Rập khuôn.
Photobucket
Những cái cười, những sự va chạm trong quá trình làm. Thả lỏng người, hiểu được những cái khó riêng của từng phòng, nó không còn ức chế về những điều đó, nhìn nhau cảm thông hơn trong phiên chợ nhốn nháo. Người bán, kẻ mua đồng nghiệp.
Đánh giá lại món hàng vừa mua. Khách quan. Một người đồng nghiệp. Qui tắc đúng điều, không hơn không thiếu. Chậm, chắc thành quen. Văn phòng không còn mặc cả khi người mua, kẻ bán đã thành thân. Lâu ngày.
Sẽ chia. Những thị phi hay câu chuyện ngoài lề về một cuộc sống khác ngoài công việc. Tám tiếng. Thị phi phần nhiều. Tìm thấy ở người bạn một đức tin về Phật giáo, một khoảng trống trong tâm hồn, nghẹn ngòa khi một lần nhụy rơi khi vẫn chưa kịp thành hoa, giờ được lấp đầy trong một mái ấm với những tiếng cười có cha và con. Em ngồi kể lại nó nghe trong cái nắng, gió hặm hực bên ngoài cửa kính.
Photobucket
Đi về. Những lần trong nắng chiều rượt đuổi, nó kể em nghe về phân nữa của đời mình trong cái cười làm gió ganh đua. Cứ thế, chuyện việc chuyện đời, lôi ra kể miết. Trong những giờ phút tan tầm hiếm hoi. Kiếm được vài lần.
Một đồng nghiệp giờ đã ra đi, đi theo cái tiếng gọi của kế hoạch riêng mình. Để lại nó ngồi trong nắng tàn thu, lôi kế hoạch của đời mình ra xem lại, không đếm nổi mấy cái nắng tàn thu ra đi không trở lại, giờ lại sắp vẫy tay chào một cái nắng khác tàn thu. Nhấp một ngụm café, pha chút sữa cho bớt phần đắng chát, lấy hương ngạt ngào đưa vào lời chúc em thành công với sự lựa chọn mới của đời mình. Ở một phiên chợ mới bình yên, ít thị phi hơn phiên chợ này như những gì em mong muốn.
( P/S: Gửi tặng Năm Lũng. Chúc thành công trong cuộc sống và con đường mới đã chọn)

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...