Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn nhân viên bán hàng. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn nhân viên bán hàng. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 15 tháng 10, 2015

Đời sales 11: Kẻ đưa đò cần một lần được gọi đúng tên

 photo tumblr_n26fa0YAUQ1s8evbdo1_500_zps70d75160.jpg
Người sales như một kẻ đưa đò; có khách cần qua và có người đợi khách ở bên sông.
Nó từng ví von như thế trong mấy cuộc sẻ chia ban đầu cho mấy kẻ lần đầu gặp gỡ, tình cờ hay mơ mộng về một giấc mơ sales - lấp lánh ánh hào quang khiến người khác phải ngưỡng mộ nhìn từ vóc dáng bề ngoài đến tác phong, trong mỗi cuộc chơi, chuyện trò luôn là người nổi bật (vì đơn giản đấy là những thứ cơ bản sales cần để ở lại trong mắt tất cả mọi người, ít ra là với khách hàng để rồi trong ngổn ngang già, non đoán hình dong đó, họ muốn lưu giữ lại một hình ảnh trong tâm trí của một kẻ muốn quên mình)
Ví von vậy đã đủ chưa?
Chả biết!
Chỉ biết câu chuyện diễn ra trong một bối cảnh khác để nó bắt đầu nhớ đến cái ví von lúc đầu. Thằng ku tiến vào gặp nó, mặt đỏ, mắt xuất hiện những đường chỉ đỏ, đâu đó như báo hiệu tuyến lệ bị ngăn chặn giữa chừng, giọng run run hỏi: có cần thiết phải vậy không anh, chẳng ai, chẳng ai…
Tôn trọng mình! Nó tiếp lời. Vốn dĩ đã quá quen với những ngày đầu như thế, những ức chế vẫn chưa nhạt phai, những bế tắc vẫn còn lẫn quẫn đâu đây ở cảm giác ban đầu ấy nên câu chuyện của những mái đầu trẻ không còn là chuyện lạ với nó.
Nó bắt đầu ngăn dòng cảm xúc trẻ lại với những thứ chưa từng gặp, với những việc chưa từng nghĩ sẽ xảy ra với mình…như vậy. Thấy vị chua chát làm tê đầu lưỡi khiến môi run không thể nói hết trọn lời.
 photo tumblr_nbvh7dehjF1sj4yavo1_500_zps40e39d0f.jpg
Nó chưa đủ già để dạy đời một đứa trẻ kém chưa đủ chục. Nó chưa đủ chín để nói về những triết lý thâm sâu; đại để: muốn người khác tôn trọng mình, mình phải tôn trọng họ trước đã.
Khó quá bỏ qua.
Thằng ku cần giải pháp.
 Nó cho giải pháp nhưng nói thằng ku không phải giải quyết với tâm trạng thế này. Quay lại với vị trí mình chọn – kẻ đưa đò. Nó cần một sự bình tĩnh từ thằng ku bắt đầu tiếp công việc đó.
Việc cần làm không phải là buông bỏ, điều này hơn ai hết là tối kỵ với người sales. Họ có rất nhiều lý do để cố gắng. Điều đó không nằm hẳn hoàn toàn ở chỉ tiêu.
Nó cho em một lý do nữa: Nghĩ đến sales và khách hàng, hãy tiếp tục vì họ nữa chứ không chỉ riêng em. Những con người xứng đáng để qua gặp kẻ ở bên sông - quá xa để nhìn thấy, quá mờ để có thể nhận ra dáng hình của kẻ sắp qua sông; chỉ có những kẻ như nó và thằng ku may mắn có được điều đó thì việc còn lại là phải cố gắng vững tay chèo để lèo lái con đò đưa khách qua sông. Thuận dòng; không nghịch nước, khéo chòng chành nửa đường làm lỡ khách qua sông. Đủ gần để nhìn thấy, đủ rõ để làm cùng từ người chờ ở bên sông.
Thế thôi là đủ rồi!
Thế thôi là tôn trọng!
Thế rồi ở một hôm nào đấy, khách qua sông tìm đường quay trở lại, đứng ở đầu bên ấy, cất tiếng to vang gọi đúng tên chứ không còn hai chữ: đò ơi!

P/s: Viết từ một độ Sài Gòn bắt đầu giận lẫy với những cơn say nắng giữa ngày để chiều về lất phất ngắm mưa bay rồi đêm về nặng hạt ngập khắp một ngỏ quanh.

Thứ Năm, 8 tháng 1, 2015

ĐỜI SALES (2)

Không từ chối dù chỉ là một cuộc gọi đến 
 photo tumblr_n26fa0YAUQ1s8evbdo1_500_zps70d75160.jpg
Từ nửa đêm. Khi phố thị lên đèn và đã đi vào giấc ngủ sâu, đường phố thở hâm hấp sau một ngày bị nắng lưu manh giày xéo hay thở rỉ rả vì mưa dầm không dứt. 
Hay đầu sớm. Khi mặt trời vẫn còn nằm trong chăn ngủ vùi, trăng tàn treo lơ lửng, vài giọt sương đêm còn nằm phủ phê trên tàu lá. 
Đó là lúc bắt đầu xuất hiện những cuộc gọi khách hàng tìm đến họ - nhân viên kinh doanh – những con người không thể để khách hàng chờ đợi. Từ chết máy, tai nạn đến tìm số hotline trong một chặng đường khách đi qua gặp sự cố… cần một sự giúp đỡ, người đầu tiên khách hàng liên lạc không ai khác đó chính là người Sales. 
Sẽ là nói quá nếu nói người sales nghe tất cả các cuộc gọi từ khách hàng dù là khen ngợi hay phàn nàn, vì vẫn còn đấy những cuộc gọi không bắt máy nhưng đằng sau đấy là một tâm trạng nặng nề của những con người vốn sinh ra để chiến đấu, như đứa con dâu đứng giữa hai bên chồng & mẹ. Điên khi bất lực. Tức khi bị động. Người sales chịu đựng áp lực ấy cao hơn ai nhất khi đứng giữa công ty & khách hàng. Họ đứng giữa và mang trên mình nhiệm vụ làm sao để vẹn cả đôi đường, nhu cầu công ty & khách hàng tìm đến được với nhau. Lắm lúc. Người sales giống như kẻ đưa đò, làm sao để khách qua sông phải đắm đò vì nhu cầu không được đáp ứng kịp thời và đủ đầy. 
 photo user827813_pic1105206_1413799071_zpsfd1976ba.jpg 
Cơm đường, cháo chợ… 
Trước giờ. Câu nói dân gian cứ tưởng dành cho cánh tài xế. Giờ đây. Câu nói ấy gộp luôn cả phần của những người sales. Trên những cung đường qua, giữa trời quen đất lạ, từ dốc núi bãng lãng sương chiều đến đêm về biên giới ngồi cạnh mốc cắm nghe mưa buồn tỉnh lẻ, từ phố biển rì rào, mằn mặn mùi gió biển bám lên tóc còn vương đến đồng bằng dậy sóng lao xao, phù sa ngọt ngào bám vào áo còn ghi. 
Không mệt mõi trong việc tìm kiếm khách hàng. Không tiếc nuối những gì đã cho đi. Rồi nhiều khi khi chiều về khuất bóng, ngồi ở một quán ven đường, chụp vài tấm hình kỷ niệm, check in facebook để sẽ chia, lưu lại một ký ức, giữ gìn một cảm xúc về nơi đã từng đi qua, ở một miền đất lạ, có một niềm vui khó tả khi đã có khách hàng, song hành như người bạn trên cung đường đã qua. Hạnh phúc giản đơn. 
Sales – Những người lính giữa đời bình. Cuộc sống gắn với cơm, áo, gạo, tiền. Mĩa mai. Hạnh phúc lại gắn liền với khách hàng từ những gì giản đơn. Một buổi cơm chiều nơi rừng già sương đêm phủ bóng đến bát cháo gừng, hành nơi mốc biên giới chiều mưa. Một buổi cơm trưa hải sản ngon lành đến dĩa rau xào tươi xanh chấm mắn ớt vẫn còn nghi ngút khói… 
Sáng ven rừng, chiều biên giới. Trưa phố núi, tối đồng bằng. Lắng mình trên những chuyến xe đi. 
 photo tumblr_mybba9VZdz1sj4yavo1_500_zps9484218b.jpg
Quà về ấp ôm những kỷ niệm là một câu chào ấm áp yêu thương, câu đùa ngộ nghĩnh tối ngủ vẫn còn cười khì khi nghĩ lại hay bữa cơm dưa cà với gà vườn vừa bắt làm mấy món nhâm nhi… Tạm gọi là tri kỷ, mấy khi chia sẽ một niềm vui về một chiếc xe vừa lăn bánh về nhà làm rộn ràng một khu phố, góc làng. 
Quà về ấp ôm những ký ức ngọt ngào từ một buồng chuối cau hay thúng xoài vừa hái sau vườn, mấy thằng cu tí lí nhí núp sau nhà hay rộn ràng ngoài sân chạy quanh món quà là chiếc xe cha chú, cậu, anh vừa mới mua về cho thõa niềm đam mê sở hữu. Bất chợt. Lắng lòng. Nhớ đến người thân chờ đợi ở đâu đó ở quê nhà, có người vợ ngóng từng tin nhắn đỗ về, có người cha ấp ôm từng hình ảnh trẻ thơ miệng còn vương sữa cười toe, có người chồng, người mẹ…ấp ôm nỗi niềm ở những chuyến xe đi vì một điều giải đơn, hiểu hơn ai hết: đấy là đời sales. Thế thôi. 
(Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Năm, 3 tháng 4, 2014

ĐỜI SALES (1)

Le bonheur, c'est un choix
Hạnh phúc là sự lựa chọn
David Sandes
 photo 13125014f9e0042ec6a4.jpg 
Câu danh ngôn nó chưa bao giờ hiểu hết đủ nghĩa kể từ khi đọc được câu này. Mười năm. Tính từ lúc rời xa chiếc ghế giảng đường để bước vào đời trong cái nhìn ngây ngô. Giờ đây.
Câu danh ngôn đã hiểu được nghĩa. Phần nào. Kể từ khi bước vào thế giới của Sales – nhân viên kinh doanh, thế giới của những con người đi trước về sau, đứng mũi chịu sào, nghẹn ngào lắm khi. Đó là một thế giới phù hoa và ma mị với nhiều nổi niềm của những con người thuộc một bộ phận của công ty nói riêng, thuộc một tầng lớp xã hội mới nói chung.
 photo 13125014f9e02f6cf646.jpg
Ở lưng chừng cuộc sống.
Họ - những con người phải sống phía sau nụ cười.
Đắng chát. Những lời nói vô tình hay ác ý: có gì lạ vì đó là sales, bọn sales thế là thường. Ma mãnh. Vì cuộc sống là cơm, áo, gạo, tiền. Mấy ai định nghĩa được tốt lành hay xấu xa, và thế nào là đúng phẩm giá và nhân cách một con người. Đạo đức. Hai từ tạm gác qua một bên để lắng nghe miệng đời cay nghiệt. Biết thế vẫn phải cười. Dù rằng đời không như là mơ.
Dịu ngọt. Những lời nói chân tình, tình cảm riêng mang từ khách hàng mang lại. Lắm khi. Không chỉ có bạc tiền làm ta hạnh phúc. Yêu nghề hơn bởi có những lúc thăng hoa trong tâm trạng khi bắt gặp những hành động chứa chan tin yêu. Một lời nói, một cái bắt tay hay vài món quà phi vật chất. Gửi gắm tin yêu. Đôi khi là
Một lời giới thiệu với những gì đã từng thấy, làm và tin tưởng để gửi gắm tiếp một niềm tin bắc cầu đến một mối quan hệ khác. Tự dưng, thấy yêu nghề lạ. Một người xa lạ bổng tự dưng thân, không biết tự kiếp nào, thấy như một phần của cuộc sống. Riêng mình.
Một lời chúc tốt lạnh gửi vào một sáng chớm lạnh khi sương còn ủ lá, giữa một trưa hè nắng ngang tàng không chấp nhận một cơn mưa qua hay giữa ánh lam chiều báo hiệu đông tàn, xuân sang…
Những lúc đó, giá trị tin yêu được nhân lên, trừ đi gượng gạo, chia bớt nghiệt cay, cộng hết vào nụ cười. Những nụ cười thổi bay hạ, lạc thu, mất đông, chỉ còn lại mỗi xuân. Nồng nàn.
 photo 13125014f9e005e3a737.jpg
Họ - những con người phải sống vì một lối về.
Không trãi đầy hoa hồng trên những bước chân đi. Nhiều khi. Gập lưng lại vì một thanh chắn sống giữa đường đời hay cúi đầu trước một thanh ngang trên bậc thang danh vọng, dẫu thật lòng con tim không chấp nhận. Bởi hơn ai hết, họ là những con người ý thức được việc ở và đi. Rõ ràng. To be or not to be. Họ hiểu câu nói của William Shakespear hơn ai hết.
Thực tế và thực dụng. Không có nhiều lắm những vách ngăn phân cách. Ngó nhìn. Những ánh mắt rẽ khinh, tảng lờ thêm chút thờ ơ như dặn lòng làm sao ta sống được lòng hết tất cả bao giờ. Nuốt vào trong. Ức nghẹn.
 photo 13125014f5c087d6c75d.jpg 
Ai đó nói: quẳng gánh lo đi mà vui sống. Biết là thế nhưng làm không dễ. Bởi lối đi về có quá nhiều thứ để nghĩ suy.
Một con đường trẻ với những suy nghĩ về tương lai, bám trụ lại bằng mọi giá để biết rằng chỉ có hôm nay dựng xây, không thể chờ đợi ở một tương lai như một khung cửa kính đang bị bao phủ bởi màn sương.
Một con đường chững lại với những suy nghĩ về hiện tại phần nhiều. Ở cuối con đường, có tiếng trẻ gọi mẹ, cha, ê a trong những lần về. Thấy vơi đi tất cả những gì chất chứa của một ngày.
Họ - những cong người biết rất rõ rằng mình phải sống.
Bằng bất cứ giá nào. Dẫu rằng lòng vẫn cứ nao nao mỗi lần nghe.
Sột soạt gió trêu tà áo biếc,
Trên giàn thiên lý, bóng xuân sang
( Hàn Mạc Tử )
Thôi thì viết lại vài dòng suy nghĩ về câu danh ngôn đã hiểu nghĩa phần nào trong cái lành lạnh của một năm mới sắp sang. Biết đâu, mai đây khi ngồi lại, anh em ta lại đếm từng cái xuân vui vầy. Đủ cả mặn, ngọt, chua, cay.


( P/S: Gửi tặng những con người ở lưng chừng cuộc sống. Những anh em nhân viên kinh doanh TOYOTA )
( Bài viết đã được đăng trên tạp chí nội bộ TOYOTA)
(Ảnh sưu tầm)

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...