Chiến Phan

Thứ Tư, 4 tháng 7, 2012

Blog Ma (P.3): CẦU CƠ

êPhotobucket
Thế là đã chiều ngã bóng, tôi nhâm nhi ly cà phê đen trong góc tối của quán quen thuộc. Phía sau tôi là quầy thu ngân với một bức phướng treo phía trên cứ như một tấm vải tang được cách điệu dùng để căng lên trong nhà khi có người chết. Ánh sáng mờ mờ như địa ngục. Tôi miên man suy nghĩ về cái trang blog hôm qua mà không thể nào dứt khỏi suy nghĩ của mình về nó, dõi mắt về phía đằng xa trước quán. Hai ngôi mộ vừa được quét vôi trắng tinh, cỏ được dọn sạch không um tùm như những lần trước đến.
Tôi lại chợt nghĩ đến cái đám ma của thằng bạn cùng phòng. Một đám ma có chút kỳ lạ và vội vã. 
Gia đình thằng bạn cùng phòng của tôi là tín đồ Thiên Chúa nhưng không hiểu sao nghi thức tổ chức tang lễ lại không có ai được nhìn mặt nó lần cuối, ngoài vài người thân trong gia đình và việc tổ chức viếng chỉ diễn ra trong một ngày rồi thiêu luôn vào ngày hôm sau.
Các câu hỏi lần lượt xuất hiện trong đầu tôi như một phát súng bắn liên thanh. 
Tại sao lại không cho gặp gỡ người thân lần cuối chứ? Chẳng lẽ tai nạn đã làm cho gương mặt nó biến dạng đến độ không thể nhìn được? Mà có là gì đâu kia chứ, tôi cũng đã từng chứng kiến những người thân vì bệnh tật qua đời cũng biến dạng không kém nhưng nghi thức nhìn người thân yêu lần cuối cùng vẫn được tiến hành mà? Tại sao lại tổ chức vội vã và kết thúc nhanh đến vậy, không kịp cho những người thân, quen đến để chia buồn hay có điều gì còn bỏ lửng ở dấu ba chấm đây? Tại sao lại thiêu trong khi nó là con một của một gia đình khá giả, dư sức mua cho nó một miếng đất có thể nói là khá khang trang trong khu nghĩa địa của thành phố? 
Các câu hỏi tại sao cứ đến dồn dập bóp chẹt đến nghẹt thở. Khói thuốc lá từng quợn, từng quợn bay lên làm cho bóng tối như tràn ra chiếm lấy hết cả không gian sáng còn lại của quán.
Photobucket
Ra ngồi giữa công viên để tìm một chút thoáng mát, hy vọng rằng sẽ xua tan đi cái cảm giác khó chịu mà trang blog kia mang đến. 
Quả thật, không khí thoáng mát làm người ta dịu bớt căng thẳng. Nhìn người người qua lại, chẳng ai thèm để ý đến ai và càng không quan tâm đến việc tôi có đang chú ý họ hay không. Thế lại hay! Mỗi người một sở thích, với tôi thì ngắm người ta qua lại để nhìn cô gái này xinh thế nào, cô gái kia khuyết điểm ra sao hay các cậu thanh niên ăn mặc ra sao để suy đoán dòng chảy thời trang đang ở giai đoạn nào v.v.v. 
Ầmmm! Đang miên man với những suy nghĩ của mình, tôi như giật bắn người và theo phản xạ tự nhiên tôi hướng mắt mình về phía phát ra tiếng động khinh khủng kia. 
Có một tai nạn giao thông đang xảy ra ở giữa ngã tư. Hai chiếc xe đang lăn lóc giữa giao lộ. Chiếc Atila đang nằm trỏng trơ còn những miếng nhựa từ chiếc Wave đang văng tứ phía. Có máu đang chảy rừ phía trên đầu của chàng thanh niên đang ngồi ôm đầu. Dưới đất cũng có máu, cô gái trong chiếc đầm đỏ đang nằm sóng soài. Cô gái đang nhìn tôi cười. 
Tôi giật bắn người, dụi mắt và cố gắng nhìn lại lần nữa. Phùzz! Không phải, chỉ có thể là ảo giác, linh tính báo cho tôi biết có ai đó đang nhìn tôi từ phía sau. Tôi quay phắt lại như một con thú săn mồi dày dặn khi ngữi được mùi từ trong gió, hoàn toàn không có ai cả. Tất cả mọi người đang dồn mắt về phía tay nạn giao thông. Tôi nhìn lại phía tai nạn, có một thanh niên đầu đội nón lưỡi trai đang bế cô gái lên taxi, chắc chắn là đến bệnh viện rồi nhưng tôi không quan tâm đến điều đó. Điều tôi quan tâm chính là chiếc nón lưỡi trai hình ba số 6 đầy chết chóc mà thằng bạn tôi rất yêu thích và săn lùng trên mạng gần cả năm trời mới tìm được.
Tôi lao về nhà mà chẳng thèm để ý gì đến hai bên đường. Tôi có cảm giác như mọi sự vật xung quanh tôi đang lao đi với một tốc độ chóng mặt, còn hơn cả video clip Ray of Light của Madona. Tôi cảm thấy choáng váng và muốn nhanh chóng về nhà lên giường đánh một giấc đến sáng để quên đi những gì đã xảy ra. Thật chết tiệt! Toàn những hình ảnh chết tiệt đúng nghĩa. Thế giới này có ma ư? Chết tiệt thật. Tôi không biết mình đang nghĩ cái quái gì nữa.
Ký túc xá lại cúp điện! Tôi lửng thửng đi lên từng bậc thang nhưng sao hôm nay sao cảm giác từng bậc thang cao đến thế, trong khi cái đầu tôi cứ ong ong như ai đang dùng búa đập liên hồi vào. 
Hành lang vắng người làm cái không khí càng tỉnh mịch chỉ có ánh sáng từ ngọn nến le lói cuối hành lang và tôi đoán chắc lại là mấy đứa bạn sinh viên độc thân cùng hội đang ngồi đó vẩn vơ đêm cuối tuần ký túc xá không đèn, trong khi những đứa khác đang long nhong trên phố cùng người yêu. Nghĩ cũng không có chuyện gì làm lại thêm cái nóng bức khi cúp điện thì không tài nào ngủ được, tôi lân la đến nhập bọn.
Qua ánh sáng của cây nến, khuôn mặt của bốn cái đầu dần dần hiện ra khi tôi tiến gần đến. Nga và Hùng học cùng lớp với tôi, cũng rất thích thú với những câu chuyện bí hiểm không lời giải đáp. Hai người còn lại một trai, một gái tôi nhìn rất quen mặt chắc là học cùng trường, tôi đoán vậy. Họ đang ngồi xoay vần bên ánh nến, thấy tôi Hùng ngoắc tay ra hiệu lại ngồi chung.
Bỏ qua những lời chào hỏi xã giao, tôi chỉ nhớ tên hai người còn lại là Tâm và Cường cùng trò chơi mà họ đang dự định chơi: Cầu cơ.
Tôi là người đầu tiên bác bỏ việc này vì tôi nghĩ rằng những gì đã xảy ra với tôi là quá đủ nhưng tôi tìm một lý do thoái thác là còn sớm quá để chơi trò này, tôi không muốn nói với họ rằng những gì đã xảy ra làm tôi hoang mang, chính xác là sợ. Họ sẽ cười ồ lên, ngặt nghẽo trong khi khuôn mặt tôi sẽ đần ra lúc đó. Hùng cũng đồng ý với ý kiến của tôi và họ sẽ chơi trò cầu cơ vào lúc khuya. Một trò chơi khác được đưa ra bởi Hùng, anh chàng luôn đầy ấp những trò chơi kinh dị. Trò chơi “Con Bài Xui Xẻo”
Quy luật của trò chơi vô cùng đơn giản, ai rút phải lá bài nhỏ nhất phải kể một câu chuyện kinh dị hoặc bày ra một trò chơi nhỏ nếu không phải chịu bị phạt từ những thành viên còn lại, và không một ai muốn là người bị phạt cả.
Lần lượt từng người kể các câu chuyện kinh dị mà mình biết hoặc nghĩ ra nhưng tôi chú ý nhất đó chính là câu chuyện của Tâm mà đối với mọi người chẳng có chút gì là bí hiểm hay đáng sợ.
Câu chuyện Tâm kể về một đôi sinh viên cùng tuổi, chàng trai học trường kiến trúc còn cô gái học trường kinh tế và ở trong ký túc xá này cách đây 5 năm. Họ yêu nhau từ thời phổ thông ở cái thành phố Đà Lạt mộng mơ, mối tình của họ thật lãng mạn nhưng cũng đầy trắc trở cứ như một bộ phim Hàn Quốc về tiểu thư và gã lang thang vậy. 
Tình yêu của họ chỉ thật sự được tự do khi cùng nhau đậu đại học và vào Sài Gòn học. Theo miêu tả của Tâm, người con gái rất thích mặc áo dài trắng dù bạn bè của cô luôn thay đổi quần áo xoàng xoạt cho theo kịp thời đại vì đơn giản là cô thích chiếc áo dài trắng. Tôi hình dung ra một cô gái với mái tóc dài óng ả, buông tà áo dài rong ruổi bằng xe đạp trên những con đường Sài Phố, rồi áo thấm chút mồ hôi làm cho cái thân hình cô gái lộ rõ những đường cong tuyệt đẹp. 
Không biết vì một lý do gì chàng trai đã chia tay với cô gái trong một ngày mưa buồn thảm. Người ta nhìn thấy cô gái ngồi một mình trong chiếc áo dài trắng dưới băng ghế đá giữa sân trường để mặc cho cơn mưa buốt lạnh giày xé. Không một ai, không một ai chia sẽ cùng cô. Sáu ngày sau khi chia tay, người ta phát hiện cô gái treo cổ cuối hành lang, hai bên vách tường đầy những vết cào, móng tay cô gái bung ra và đen đặc khi máu đông lại. Phía dưới cô gái là vũng máu loang lỗ hòa cùng nước, chiếc áo dài ướt đẫm và sinh viên trong ký túc xá đều xác định trời hôm đó không mưa.
Công an vào cuộc và điều tra về cái chết bí ẩn của cô gái nhưng hồ sơ cũng khép lại với lý do tự tử, họ không tìm được chiếc ghế hay bất cứ vật dụng gì để cô gái leo lên treo cổ tự vẫn và không giải thích được các vết cào hai bên tường trong khi khoảng cách giữa hành lang là 2m. Kết quả giám định vết máu lưu lại trên tường là của cô gái và trên móng tay của cô còn sót lại ít bê tường. Năm năm sau vào đúng ngày thứ 6 trước ngày giỗ của cô 6 ngày, người yêu cô gái chết vì tai nạn giao thông khi trên đường về Đà Lạt.
Photobucket
Cuối cùng thì cũng đến lượt tôi khi tôi rút phải con Phăng Teo ( con bài được xem là nhỏ nhất và xui xẻo nhất trong trò chơi này), không biết thế nào tôi lại lấy luôn câu chuyện về đường link đến blog ma và cả giấc mơ mà mình. 
Mọi người chỉ gật gù rằng câu chuyện có chút lý thú nhưng không quan tâm lắm đến câu chuyện trừ Tâm. Tôi nhìn thấy khuôn mặt của cô gái trắng bệt đi như người bị bệnh thiếu máu, tôi có cảm giác như Tâm đang nín thở lắng nghe từng lời tôi kể. Có tiếng cửa phòng mở ra cót két đầu hành lang, làm mọi người chú ý. Mọi người đều nghĩ ai đó quên khóa cửa phòng nhưng tôi thì không, có lẽ Tâm cũng vậy. Chuông đồng hồ báo hiệu đã 12 giờ. Nhanh thật.
Mọi người đi chơi đã về và nhanh chóng về phòng của mình sau đó đóng kín cửa, chỉ còn lại bọn tôi tiến hành nghi thức Cầu Cơ.
              Ngọn nến được đặt lên giữa đế chén, các ngón tay chúng tôi đặt lên rìa của đế chén với hai bên hông chén là 2 mũi tên được vẽ vội bằng bút lông, bên dưới là miếng khăn vuông với các ô chữ ca rô mà Hùng sưu tầm được. Bên cạnh chúng tôi là 3 cây nến khác được thấp lên thay cho 3 cây nhang như nghi thức Cầu Cơ thường lệ.
            Năm phút trôi qua không có một chút động tĩnh gì, chúng tôi hồi hộp chờ đợi không một ai nói một câu nào để chứng tỏ việc thành tâm và mong nghi thức được chấp nhận. Hùng kiểm tra lại nghi thức, có một người phạm lỗi. Tâm không đặt ngón tay lên rìa của của đế chén mà đặt bên hông của chén. Tôi cảm nhận được rằng Tâm đang rất hồi hộp và lo lắng, Tâm hít một hơi thật sâu rồi cười một nụ cười nữa miệng. Chiếc chén bắt đầu di chuyển khi Tâm đặt ngón tay đến đúng vị trí.
Có một ma lực đang kéo cái chén dù tôi có cố gắng dùng chút lực để giữ lại nhưng không muốn phá vỡ cuộc phiêu lưu này nên thả long, nói thật là lực kéo đủ mạnh đến nỗi tôi khó có thể mà làm theo ý mình. Các chữ cái từ từ được đọc lên….
Nhảm nhí! Tâm đứng dậy bỏ mặt mọi người nhìn theo khi Tâm về phòng và đóng mạnh cửa phòng lại. Mọi người sấp xếp lại mọi thứ để về phòng, không một ai nói với ai nhưng chính tôi mới là người không thể nói được gì lúc đó. Các chữ kết thành từ, các từ gộp lại thành một câu: “ Sinh ra từ cõi chết”
Photobucket
Tôi lê bước nặng nhọc về phòng mình đến trước cửa phòng mình tôi cảm giác như mình vừa đạp lên một vũng nước, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng làm tôi đánh rơi cả chìa khóa. Đúng lúc đó đèn sáng lên chạy dọc khắp hành lang, tôi không quay lại nhìn bất cứ thứ gì mà đi thẳng vào phòng vì cảm giác báo cho tôi biết có ai đó đang nhìn tôi từ phía sau.
 Photobucket
Máy tính tôi đã được bật lên từ lúc nào, không khí như bóp chẹt đến nghẹt thở. Trên màn hình không có đường link nào cả mà là sự xuất hiện của một trang blog. Blog Ma.
Links các phần:

1 http://chienphan.blogspot.com/2012/07/blog-ma.html
2 http://chienphan.blogspot.com/2012/07/blog-ma-p2-giai-ieu-cau-hon.html?spref=fb
3 http://chienphan.blogspot.com/2012/07/blog-ma-p3-cau-co.html

4 http://chienphan.blogspot.com/2012/07/blog-ma-p4-sinh-ra-tu-coi-chet.html

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...