Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn khat vong. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn khat vong. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 19 tháng 8, 2012

[Story] Mặc kệ Thế Gian là Thiên Đàng hay Địa Ngục - No matter if this world is heaven or hell.

Tôi xin người cứ gian dối, cho tôi tưởng người cũng yêu tôi
Photobucket
Những ngày cuối năm, phố phường như bị cái giá lạnh băng kín lại, người đi lưa thưa trên những con đường ngập ngừng hoa nở, nó ngồi lửng lơ ở đồi thông. Hồn mất biệt.
So phím đàn.
Em dựa lưng nó hát ca trong màn trời sương rơi giá lạnh. Ông cụ đốt thuốc dưới đồi, ngồi nghe về những khúc mê thường, với vấn vương trần thế chạm đến con tim. Bồi hồi. Vì tình yêu là ngơ ngây, nên vị tình khiến người ngất ngây. Ngồi đàn, em hát. Thấy tình ý phiêu bồng.
Hai tâm hồn trẻ, nuôi nấng nhau giữa phố núi điêu tàn. Nó thích ngồi với em nơi đây, nơi những mãnh bom đạn vươn vãi còn sót lại đâu đó bị rừng thông xanh ngút vùi lấp.
Em mười tám với nét mày lưa thưa, đôi môi vừa chín mận đỏ, cặp ngực hồng vừa nhú ở đồi thơ, mắt lơ ngơ trong chiều giá lạnh, lối đi về với những nốt nhạc bâng khuâng.
Photobucket
Thơ thẩn. Em nói. Mơ làm áng mây bay để bay về cuối chân trời, đến những bến bờ chưa biết, khám phá những điều chưa hiểu, để nghĩ nhiều về cuộc sống. Bềnh bồng. Anh có nghĩ vậy không về cuộc sống bồng bềnh!?
Lơ ngơ. Nó nói. Điều đó có quan trọng không!? Anh không ở cuối trời, anh chỉ biết nơi đây, vì anh hiểu nơi này, anh nghĩ mình yêu nó vì có em bênh cạnh, ngồi hát ca cùng anh, ở giữa núi rừng này. Vậy có bềnh bồng không?
Nó mười chín, tâm hồn vừa đủ lớn. Thấy cuộc sống đầy mãnh vở, từ cái chết của cha, từ sự bước đi của mẹ, nối tiếp một tình yêu, không trọn vẹn đôi đường giữa quá khứ và tương lai, giữa đạo nghĩa và tình yêu. Bà bỏ đi mất biệt, trong trí nhớ đêm trường, giữa màn sương giăng kín, có giọng hát trong veo như suối reo giữa rừng, mặt lưng là vách núi, mặt trước là đồi thông, ngồi trong nhà nghe hát, nó ngủ một đời thơ. Bở ngở. Nó sống cùng với ông, trong những ngày thương nhớ, một giọng hát trong veo như suối reo giữa rừng, đi với một tình yêu vì đôi đường không trọn vẹn.
Photobucket
Lớn lên. Không dám mơ mộng đầu, chỉ dấu dưới đồi thông, một tình yêu thầm lặng. Trong một ngày lưng nắng, một bé gái ngang qua, nghe tiếng đàn mê mãi, rồi ngồi hát dưới đồi thông. Lỡ làng. Nghe chuyện tình đồi thông hai mộ, thấy mơ màng về hồn bướm mơ tiên. Viết lên gỗ tình đầu là tình tự, viết trong lòng nỗi nhớ đến miên man. Một chiều nhà thờ vang tiếng chuông ngân, có tấm lòng đang xao động.
Đời trai trẻ, ghi vào lòng thương nhớ.
Hát một khúc ca, buồn đã cuối đông
Photobucket
So tiếp phím đàn.
Em ngồi cạnh nó hát ca trong màn trời sương rơi giá lạnh. Ông cụ đốt tiếp thuốc dưới đồi, ngồi nghe tiếp về những khúc mê thường. Đứt đoạn. Vấn vương trần thế chạm đến con tim. Tội lỗi. Vì tình yêu là ngây dại, nên vị tình khiến người thoát thai. Ngồi đàn, em hát. Thấy tình ý long đong.
Photobucket
Em hai tám với nét mày kẻ đậm, đôi môi rực màu đỏ thấm son tô, cặp ngực hồng giờ treo lững lờ, mắt bơ vơ trong chiều giá lạnh, lối đi về với những nốt nhạc lâng lâng.
Thẩn thờ. Em nói. Áng mây sẽ bay mãi về cuối chân trời, đến những bến bờ chưa biết, khai phá những điều không hiểu, để nghĩ nhiều về cuộc sống. Mênh mông. Anh có nghĩ vậy không về cuộc sống!?
Lớ ngớ. Nó nói. Điều đó có quan trọng không, anh không phải là mây bay nên sẽ không về cuối trời, với bến bờ chưa biết, với những điều không hiểu, chỉ ngồi ở nơi đây, anh nghĩ mình yêu nó vì có em bênh cạnh, ngồi hát ca cùng anh, ở giữa núi rừng này. Vậy có mênh mông không?
Em lắc đầu nói bỏ, không đôi co chuyện này. Vì nghĩ anh không hiểu.
Photobucket
Kể từ khi em bỏ một phố núi sương giăng trong một ngày ngưng nắng. Để đến với thị thành rực rở đêm về, thực hiện một giấc mơ từ tình yêu anh mất.
Nó ngồi ở đồi thông, đàn cho em bài cuối. Giã từ. Những yêu thương còn lại, không cùng một giấc mơ, tình yêu không đồng cảm, sẽ chia bị trái chiều, thương yêu đành gửi lại. 
Nó ngồi ở đồi thông, đàn cho em bài cuối. Tạ từ. Những yêu thương ngày cũ, sau từng ấy thời gian, bây giờ đi tìm lại ở một đồi thông xanh với tình yêu thầm lặng. Nó lên lại dây đàn, ngân lên giai điệu cũ. Tiếng ca mất dạng phiêu bồng, chỉ còn thanh âm cao vút với xử lý ca từ, nhấn nhá và nhã chữ. Kẻ qua đường nghe hay, vỗ tay khen khích lệ, nó cứ ngồi ngây dại, so đi rồi so lại, có phải là dây đàn nào chưa căng, để người ca lỗi nhịp. Phiêu du.
Tôi xin người cứ gian dối
Nhưng xin người đừng lìa xa tôi.
So lại phím đàn.
Em dựa lưng vào nó hát ca trong màn trời sương rơi giá lạnh. Ông cụ không còn đốt thuốc dưới đồi, không còn nghe nữa những khúc mê thường. Đoạn tuyệt. Vấn vương trần thế chạm đến tâm hồn. Cứu rỗi. Vì tình yêu là điên dại, nên vị tình khiến người đắng cay. Ngồi đàn, em hát. Thấy tình ý rong rêu.
Photobucket
Em ba hai với nét mày xăm mãnh, đôi môi son phũ một màu trầm, cặp ngực hồng giờ buông rơi hờ hững, mắt chơi vơi trong chiều giá lạnh, lối đi về với những nốt nhạc quạnh hiu.
Đặt đôi tay lên bụng. Em nói. Nếu có luân hồi, đâu thai làm lại, em sẽ là áng mây để bay mãi về cuối chân trời, đến những bến bờ không ai biết, làm những điều không hiểu, để không phải nghĩ nhiều về cuộc sống. Đọa đày. Dương gian là tù ngục. Anh có nghĩ vậy không!?
Photobucket
Quay người lại ôm em. Đặt đôi tay lên bụng. Nó nói. Điều đó có quan trọng không!? Anh không ở cuối trời, anh sẽ ở mãi nơi đây, vì anh hiểu nơi này, anh nghĩ mình yêu nó, chỉ cần em bên cạnh, ngồi hát ca cùng anh, ở giữa núi rừng này. Mặc kệ thế gian là thiên đàng hay địa ngục.
( Ảnh: Sưu Tầm )
***

I beg you, deceive me still,

Let me believe you love me too.

At the year's end, the city streets seemed frozen in the cold,

Few souls wandered the hesitant paths where flowers barely bloomed.

He sat adrift on the pine-covered hill.

His soul—lost to the wind.

Strumming the strings.

She leaned against him, singing into the mist-laden sky.

An old man, smoking at the foot of the hill,

Listened to melodies of longing,

To worldly sorrows that touched the heart.

A stirring ache—

For love is a dreamy haze,

And passion, an intoxicating daze.

Playing the strings, she sang.

Their emotions floated untethered.

Two young souls,

Nurturing each other in the ruins of a mountain town.

He loved sitting there with her,

Where remnants of war lay hidden beneath endless pine forests.

She was eighteen,

Her brows fine as wisps of ink,

Lips ripe as crimson plums,

A youthful bloom on the hills of poetry.

Her gaze, unguarded in the winter dusk,

Her path home, paved with wandering notes.

Dreamily, she spoke—

She longed to be a drifting cloud,

To chase the horizon’s edge,

To seek unseen shores,

To unravel the mysteries of life.

"Do you ever think that way?" she asked.

"About this weightless existence?"

Vacant-eyed, he answered—

"Does it matter?

I do not dwell at the world’s edge.

I only know this place.

I love it because you are here—

Singing beside me,

In the heart of these mountains.

Is that not weightless enough?"

At nineteen,

His soul was just mature enough to feel

That life was a shattered mosaic—

A father lost,

A mother who left,

A love neither past nor future could complete,

Torn between duty and passion.

She had vanished.

Lost to the endless nights of his memory,

Through veils of mist and echoes of song—

A voice as clear as a mountain stream.

With the cliffs behind,

The pine hills before,

He listened to her voice

And slumbered in a lifetime of poetry.

Grew up.

Dared not dream.

Hid his love beneath the pines.

One sunny afternoon,

A young girl passed by,

Drawn by the music,

And sat beneath the hill to sing.

Unfinished.

A tale of lovers,

A legend of two graves in the hills,

A dream of butterflies chasing a distant heaven.

Carved into wood: First love is eternal love.

Etched into his heart: Endless longing.

One evening, church bells rang,

And a heart trembled.

A young man,

Carving love into memory.

A song for winter’s end.

Strumming the strings.

She sat beside him, singing into the mist-laden sky.

The old man, still smoking at the foot of the hill,

Still listening to melodies of longing.

Interrupted.

Worldly sorrows touched the heart.

A sin—

For love is foolish,

And passion remakes the soul.

Playing the strings, she sang.

Their emotions drifted unmoored.

She was twenty-eight,

Brows bold with dark strokes,

Lips painted deep red,

Her once-blossoming form now weightless,

Eyes adrift in the cold evening air,

Her path home, paved with lingering notes.

Dazed, she spoke—

Clouds will forever chase the horizon,

Reaching unseen shores,

Discovering unknown truths,

Wondering endlessly about life.

"Do you ever think that way?" she asked.

Bewildered, he answered—

"Does it matter?

I am not a drifting cloud.

I will not chase the horizon,

Nor seek shores unknown.

I only sit here,

Loving this place because you are here—

Singing beside me,

In the heart of these mountains.

Is that not boundless enough?"

She shook her head.

Sighed.

Let it go.

She thought—he does not understand.

Since the day she left,

Since the day the mountain town’s mist cleared,

She had chased the city’s bright lights

To realize a dream

Born from a love she lost.

He sat on the pine-covered hill,

Playing her a final song.

Farewell.

Love left behind,

Dreams unshared,

Hearts misaligned.

Love, abandoned.

He sat on the pine-covered hill,

Playing her a final song.

Goodbye.

Old affections,

Faded yet untouched,

Returned now to a quiet love beneath the pines.

He tightened the strings,

Let the old melody rise.

Her voice was gone—

Lost in the wind.

Only the melody remained,

With lingering pauses and fading notes.

Passersby applauded.

Praised the tune.

But he sat, entranced,

Strumming, again and again—

Were the strings not tight enough?

Was it why the song faltered?

Wandering.

I beg you, deceive me still,

But do not leave me.

Strumming the strings.

She leaned against him, singing into the mist-laden sky.

The old man no longer smoked at the foot of the hill,

No longer listened to melodies of longing.

Gone.

Worldly sorrows touched the soul.

Salvation.

For love is madness,

And passion turns bitter in time.

Playing the strings, she sang.

Their emotions sank into silence.

She was thirty-two,

Her brows etched in ink,

Lips shaded with muted tones,

Her once-blossoming form now fading,

Eyes hollow in the cold twilight,

Her path home, paved with somber notes.

Placing a hand on her belly, she spoke—

"If there is reincarnation,

If I could be born anew,

I would be a drifting cloud,

Chasing the horizon,

Seeking unseen shores,

Doing the unknowable,

So I would never have to think of life again.

Condemned.

This world is a prison.

Do you not feel the same?"

He turned,

Held her close,

Placed his hand upon hers,

And whispered—

"Does it matter?

I do not dwell at the world’s edge.

I will remain here,

Because I understand this place.

I love it—

Because you are here,

Singing beside me,

In the heart of these mountains.

No matter if this world is heaven or hell.

Thứ Năm, 16 tháng 8, 2012

GIÃ TỪ VŨ KHÍ

Một buổi trưa nắng không len qua lá khi bị vài đám mây che mất. Nó được nghe một bài hát từ một thời “chinh chiến tàn”. Một bài hát đã từng nghe ở một sương đêm phố núi bãng lãng. Lời bài hát đầy ý nghĩa và quá nhiều tâm sự. Nó không hiểu hết.
Gọi là anh. Thực tế. Anh hơn nó hai mươi năm tuổi đời. Hai mươi năm vừa đủ để khói lửa chiến tranh ám màu áo lính chưa phai, súng trường nào làm đôi tay chai sạn vẫn còn đấy, vác oằn vai một quá khứ. Hào hùng. Chinh chiến đi qua đời trai tráng. Mở đầu câu hát bằng giọng hát mộc không đệm đàn giữa trời giăng những áng mây đen. Lờ lững. Bao nhiêu năm rồi kể từ ngày ấy nhũ lòng:
Rồi có một ngày, sẽ một ngày chinh chiến tàn
Anh chẳng còn chi, chẳng còn chi ngoài con tim héo em ơi
Dứt câu. Lửa ánh đầu điếu thuốc. Nói nó nghe về giai thoại bài hát đã bị cấm phổ biến từ thời chinh chiến đến khi hòa bình lập lại, khúc hát vẫn không được vang vì sợ cái không khí“chinh chiến tàn” còn đeo bám, giết đi khí thế hứng khởi đương thời. Buồn. Rối ren tâm sự. Sợ lạc lối. Không hay.
Bỏ mây bay, rớt vài giọt nước. Khói bay lên. Nói. Anh nhớ về đồng đội. 
Những con người của những đêm vượt đồng đến điểm tập kết, bỏ qua những mệt mõi vì nợ nước nhà quên cả ánh trăng. Cùng anh. Những đồng đội liên hoan nào hát giữa rừng, ngọn lửa nhỏ ấm áp tình đồng chí, quàng vai hát ca vang vui cả tháng ngày, để rồi gối đầu bên nhau “ tao kể mày nghe chuyện ở quê tao” giọng nghẹn ngào. Hẹn một ngày “hết giặc rồi, tao dẫn mày về quê tao chơi.”.
Xin trả lại đây, bỏ lại đây thép gai giăng với lũy hào sâu
Lổ châu mai với những địa lôi, đã bao phen máu anh tuôn
Cho còn lại đến mãi bây giờ .
Thấy tầm nhìn rơi nhẹ. Giọng hạ đi vài phần. Trầm. Lắng.
Đến mãi bây giờ.. đứa về quê… đứa nằm lại ở nơi nào đó trên mãnh đất quê hương. Có đứa tìm được hài cốt đem về, có đứa vẫn nằm im nơi miền đất lạnh không có khói nhang cho ấm áp một vong hồn chiến trận. 
Nghẹn ngào, chao đảo khói bay theo làn gió, có những chiếc lá me li ti hòa cùng, như lắng nghe niềm tâm sự. Nó nghĩ “ ai ra đi mà không ước hẹn ngày về”
Photobucket
Trả súng đạn nầy khi sạch nợ sông núi thù
Anh trở về quê, trở về quê tìm tuổi thơ mất năm nao
“ Người ra đi đầu không ngoảnh lại, sao lưng thềm nắng lá rơi đầy” ( Quang Dũng ). Sao cái tâm trạng đó đau đáu, nợ sông núi nên tuổi thơ chỉ còn là phần nhỏ trong cuộc chiến. Nghĩ thấy hay sao. Lúc ấy. Đầu gác ba lô kể nhau nghe câu chuyện tao hồi nhỏ - thằng làm diều số một, thằng bắt cá bằng tay hay thằng ra đồng vui cùng rơm rạ... Kể nhau nghe chỉ dám kể thầm. Sợ bị phạt. Sợ tâm trạng ấy lây lan như một loài virus, khiến “chí làm trai dặm nghìn da ngựa” lại nặng lòng vì những gì bỏ lại. Biết thế nhưng vẫn hẹn lòng đấy không phải ước ao.
Vui cùng ruộng nương, cùng đàn trâu với cây đa
Khóm trúc hàng cau, với con đê có chiếc cầu tre
Đã bao năm vắng chân anh, nên trở thành hoang phế rong rêu
Photobucket
Theo gió đu đưa, nụ cười nào bỏ nhỏ cho câu chuyện bớt phần thương đau.
Đêm trước ngày ra quân là đêm chất chứa nhiều nổi niềm nhất. Nằm thức trằn trọc với nung nấu và khát khao. Những thằng “ Tự phương trời chẳng hẹn quen nhau” thân thiết đến lạ, không cùng cha mẹ sao lại gần gũi anh em. Nói nhau nghe những gì thầm kín nhất.
Thấy gió không đưa hết những tâm sự buồn. Nó. Đốt lửa. Chuyển đề. Đời lính có tình yêu không. Anh nhìn nó, xoa đầu, bàn tay không còn đủ ngón. 
Có đầy những mối tình lính chiến buồn, vui đủ cả. Màu sắc tình yêu thấm đẫm hơn những trang văn lãng mạn nhất. Anh nói có những bài hát thể hiện phần nào những mối tình ngày ấy. Anh bảo nó nếu đã nghe bài này thì nên nghe luôn cả Hai mùa mưaĐưa em vào hạ. Bao nhiêu là mối tình thời bom đạn.
Anh lính chiến nào ra chiến trường  mà chẳng mang theo lời hẹn ước nơi quê nhà bỏ lại, cứ hẹn nhau ở một mùa. Mùa mưa. Anh lính đi qua vùng kháng chiến, gửi lại con tim cho người em gái để phải bước qua vùng kháng chiến khác. Nhạt nhòa. Có khi. Anh linh gửi thư nhà từ chiến trường xa, gửi luôn cả con tim cho cô giao liên gặp ở chiến trường hôm nọ...
Vậy là hẹn, vậy là chờ.
Rồi anh sẽ dựng căn nhà xưa
Rồi anh sẽ đón cha mẹ về
Rồi anh sẽ sang thăm nhà em
Với miến cau, với miếng trầu ta làm lại từ đầu
Photobucket
“ Quê hương đau nắng hạ cũng buồn. Nước sông ngăn đôi sơn hà, còn gì em“ vì yêu quê hương anh lặng lẽ bước chân đi“ như bao anh hùng hiên ngang ra sa trường”, “anh nói một năm nữa anh về”. Vậy mà…
Rồi anh sẽ dìu em tìm thăm
Mộ bia kín trong nghĩa địa buồn
Bạn anh đó đang say ngủ yên
Xin cám ơn, xin cám ơn người nằm xuống .
Bất chợt lại hát vang lên một khúc hát. Giữa chừng. Có mấy hạt mưa bay đậu trên làn da đã sạm nắng những chừng ấy năm chưa nhã. Thiết tha. Anh sống tiếp một cuộc đời. Sợ khi lìa trần có mấy người thân. Bình thường. Anh với cả nhà đến nghĩa trang mỗi năm vào ngày thương binh liệt sỹ. Tự hào. Giới thiệu với vợ anh, kể cho con anh nghe những người anh em đã cùng anh đi suốt chiến trường dài. Giờ đây họ nằm lại. Những câu chuyện năm não, năm nào vẫn lôi ra kể lại.
Để có một ngày, có một ngày cho chúng mình
Ta lại gặp ta, còn vòng tay mở rộng thương mến bao la
Chuông chùa làng xa chiều lại vang bếp ai lên khói ấm tình thương
Bát cơm rau thắm mối tình quê, có con trâu, có nương dâu
Thiên đường nầy mơ ước bao lâu ...
Photobucket
Xe cứ chạy trên đường dài tấp nập, nhưng con đường không nằm im nơi phố thị ồn ào. Đã qua bao năm rồi, đất nước đã lột xác phát triển mạnh mẽ. Thay đổi rồi em ơi. Mọi thứ càng đi qua quá lâu khiến con người ta càng nhạt nhòa. 
Quá khứ như tàn tro. Bị gió thời gian làm cho bay mất không tịnh lại chút gì
Nó không nói gì chỉ im lặng vì nó chưa từng “bước trên quê hương điêu tàn” để hiểu cảm giác “ trăm họ ước mơ, mơ mái nhà chiều khơi lửa ấm”, nơi mà “bát cơm rau thắm mối tình quê, có con trâu, có nương dâu..” một thiên đường bình dị. Nó nói với anh biết khi nào “ ta lại gặp ta, còn vòng tay mở rộng thương mến bao la” để “ thương những người giết giặc ngày đêm”. Anh cười sảng khoái. Bảo chắc ở một sớm mai nào đấy. Không phải kiếp này. Thả khói bay lên trời, hòa với mây.
 ( Ảnh: Sưu Tầm )

Thứ Tư, 15 tháng 8, 2012

XUÂN NÀY CON KHÔNG VỀ


Nó bước đi lững thững. Nặng nề.

Phố phường như xô xát nhau. Gom lại nhốn nháo. Vượt qua nhau hờ hững giữa cái nắng ràn rạt da. Cuối năm. Người người hối hả chuẩn bị cho nhà cửa sữa sang, mong một năm mới sang tràn đầy. No đủ. Niềm vui và hạnh phúc. Giữa thị thành hay một chốn quê xa. Tất cả đều hân hoan tâm trạng. Vụt qua.

Nó bước dài lê thê. Nặng nhọc.
Photobucket

Những chuyến xe bắt đầu lăn bánh. Từng giọt mồ hôi chãy trên gương mặt rạng rỡ. Niềm vui. Về lại quê nhà sau một năm vất vã. Những gói quà bọc kỹ. Nào quần áo mới tinh. Gắp gọn trong túi đồ. Mai, đào. Búp non vừa hé những màu sắc đầu xuân. Trên những con đường hoa trãi rộng. Khắp nơi. Lơ thơ chờ ngắm.
Những người bạn. Không thân. Trên cùng một chuyến xe. Chờ đầy nỗi nhớ mong. Chuyện trò. Sẽ chia một niềm vui ấp ủ. Giống nhau. Nơi quê xa có người đợi chờ. Nó cũng có.
Mạ nó sẽ đứng chờ ở đầu cửa. Lắng nghe. Từng hơi thở của tuổi già đi qua. Không hay. Cỏ cây đâm chồi hẹn hò một xuân mới. Mắt nhìn về một hướng. Háo hức lòng.
Mạ cười thật tươi. Móm mém môi trầu. Rộn ràng. Bước chân con về đầu ngõ. Có tiếng nói của bà con. Vui cùng. Mái lá nhà tranh vẫn nhà tranh mái lá. Khác một tiếng nói vui vầy. Đoàn tụ.
Photobucket
Hoa đã nỡ trước hàng hiên. Rào giăng tạm bợ. Sắc màu chen nhau. Thằng nhỏ chạy vội ra trước nhà đón ba. Tít mắt. Cười. Hỏi quà đâu. Xốn xang. Xuân ngập tràn.
Lối vào nhà. Sỏi đá. Lót giữ đất mềm. Nâng niu gót chân chai sần năm tháng. Bơ vơ. Không người nâng đỡ. Trơn trợt với mãnh đời thơ dại. Em để lại. Ra đi. Khi không còn chịu nắng ran rát da giữa đồng. Với tương lai. Hờ hững.
Mạ nấu cơm canh chờ sẵn. Bao giờ. Hăm lại ấm nồng. Mái nhà. Quanh năm lẻ bóng. Một trẻ, một già. Ngó về phía trời Nam. Xa xôi. Có người cha trẻ. Có đứa con trai. Phân xưởng còng lưng. Nhớ nhà.
Ra đi. Một sớm đầu xuân. Lá cành như thế. Về phương Nam. Đổi thay. Trốn phận. Ngày con hỏi mạ đâu. Bỏ lại miền Trung. Thương nhớ.
Photobucket
Nó bước ngắn dài. Không xác định. Từng giọt mồ hôi chãy trên gương mặt. Não nề. Những món quà ghì chặt lại đôi tay. Nặng lòng. Một chiều cuối năm. Có chiếc vé bay lờ lững giữa trời trong. Nghe ì đùng trong tai hai từ. Vé giả.
Chiếc xe từ từ lăn bánh. Nghẹn ngào. Để lại. Nó với những món quà cất kỹ suốt năm. Nuốt từng nổi nhớ trong tim. Nụ cười nào ẩn hiện. Móm mém trên gương mặt lấm tấm đồi mồi. Hớn hở mở quà trên gương mặt ấu thơ. Khuyết tình thương. Không đủ tiền về cho một chuyến thăm quê. Lỗi hẹn.
Xuân này con không về! Mạ ơi.

Thứ Năm, 9 tháng 8, 2012

ĐỨA BÉ & HAI CÂU CHUYỆN

Cậu bé, Mưa đêm & Chuyến xe buýt cuối cùng!
Photobucket
Sài Gòn đón những cơn mưa đỏng đảnh. Lúc giận lúc hờn. Lúc rỉ rả lúc xối xả. Câu chuyện bắt đầu từ một lần ngồi chờ tại phòng khám nha khoa quen thuộc. Về đêm.
Những bảng hiệu lên đèn. Đầy màu sắc. Những chiếc áo mưa vụt qua lại trên con đường chả ai buồn nhớ đến gọi tên. Kệ thôi. Ai mà thèm nhớ con đường nào đã đi qua, chỉ nhớ khi con đường nào đó để lại cảm xúc gì đó cho ta. Choáng ngợp.
Trước mắt nó. Có cậu bé ngồi đợi xe ở bên kia con đường, đang bị che lại bởi màn mưa. Lòa xòa. Nhòa mắt.
Nhìn hình bắt bóng. Đoán chừng cỡ mười hai, cặp chéo vai gầy quằng phía sau tập sách, áo trắng mờ phai như mưa giông làm mây trắng ngả màu. Cậu bé lọt thỏm trong những người chờ, mái vòm xe buýt ôm ấp những phận người nhỏ nhoi tìm về sau một ngày sống vội vàng, có lửng thửng xen ngang. Tập trung. Nhìn vào giữa màn mưa. Chờ đón. Hẹn hò. Từng chuyến xe. Có chiếc đi qua, có chiếc dừng lại. Lên, xuống. Từng đợt. Bon chen.
Photobucket
Trước mắt nó. Có cậu bé vẫn ngồi đợi ở bên kia con đường đang bị che lại bởi màn mưa. Lưa thưa. Lấp lóa. Nước trũng thành vũng trên mặt đường dạ đèn soi lên bóng nhà chờ.
Nhìn bảy giờ kém. Bụng đã réo sôi. Nếu ngồi công ty chắc nó phải kiếm gì đó bỏ bụng hay chí ít cũng phải nếm chút café nóng nhẹ trong khi giờ này cậu bé vẫn ngồi đấy. Thấy điều gì đó lướt qua. Gợn lòng. Một hình bóng cậu nhóc của ngày xưa chân vướng bùn trên cỏ ướt mưa đêm. Ẩn hiện. Trong bóng hình của cậu nhóc dưới mái vòm chờ xe buýt, soi bóng dưới ánh đèn bị mưa đêm làm xiêu vẹo.
Có phải gian khó làm cho những kỷ niệm khó nhạt nhòa!?
Cậu bé hôm xưa vù chạy dưới màn đêm. Tăm tối. Hai bên đường ếch nhái ca bản mưa đêm. Hù dọa. Sấm chớp đâu đó băng ngang xé rách một góc trời.
Cậu bé hôm nay vù chạy dưới màn đêm. Lấp ló. Chiếc xe dừng chưa kịp nghĩ đã vội đi. Thót mình. Sợ bàn chân nhỏ không bước kịp một chuyến xe. Điên dại. Ngày mai báo chí lại giật tít một tiêu đề. Buồn thảm.
Không biết chuyến xe ấy về đâu. Quên mất. Mưa đêm có nặng hạt phần nào. Chỉ biết. Cuộc sống có gian khổ thế nào thì giấc mơ ấy vẫn cứ khát khao.
Cô bé, Điện tắt & Câu vọng cổ sầu.
Photobucket
Cúp điện….!
Bọn nhóc ùa ra đường gào, thét thỏa thích. Vô tư.
Điện cúp nữa rồi. Như thành một điệp khúc. Chả có lạ gì. Sự cố ngoài ý muốn, không đủ cho hè dùng, nên phải cúp luân phiên. Độc quyền có quyền vậy.
Mặc nước chãy qua da. Tắm mát. Trong bóng tối mịt mờ để hoàn tất nốt chuỗi sinh hoạt của ngày thường. Nối tiếp.
Tiếng xe rú ga ngoài đường. Ngạo ngược. Tiếng cãi vã đâu đó vang ra, ra rả.
Sài Gòn là vậy đấy. Náo nhiệt đến hững hờ!
Photobucket
Nước chảy tiếp qua da. Tắm mát. Từng phần trong ký ức. Trơn tuôn.
Trơn tuôn những giọt mưa quê nhà. Rả rích. Bài song ca đá, nước giữa màn đêm le lói một ánh đèn dầu. Hơi khói. Xộc lên mũi, hăng hăng mùi ghét bỏ ngày xưa, giờ ngày nay tìm lại. Không ra. Ánh đèn dầu leo loét, ấm áp trong tiếng nói, cười của bọn trẻ. Ngô nghê. Giữa mùa mưa thương nhớ.
Có cô bé ngồi hát giữa mưa đêm. Ghế đá làm sân khấu. Khán giả vài ba người. Tính luôn cả ếch, nhái vẫn là chưa được chục. Em hát một câu: “Bạch Thu Hà ơi Bạch Thu Hà…”. Giọng lảnh lót. Nhớ hoài. Đến chục năm.
Có cô bé ngồi hát giữa mưa đêm. Nền đất làm sân khấu. Khản giả một hai người. Tính luôn cả ếch, nhái vẫn là chưa được chục. Em ru một câu: “Gió đưa bụi chuối sau hè. Anh mê vợ bé bỏ bè con thơ”. Giọng lảnh lót. Nhớ hoài. Câu vọng cổ. Cách đó đến chục năm.
( P/S: Gửi cậu bé chờ xe buýt không quen. Gữi cô bé hát câu vọng cổ sầu từng quen. Có thể gọi: gửi em tôi.)

Ảnh sưu tầm

Thứ Ba, 31 tháng 7, 2012

CHONG CHÓNG

Trong một ngày nắng.
Chú cho con một cái nhé?
Thằng nhóc mặt mũi phụng phịu. Bẽn lẽn. Đôi mắt tròn xoe như giọt nắng xuân vừa mới sang hè. Vẹn nguyên. Một sinh linh tròn đầy vui đùa trong lá, gió thơ ngây rung rinh khẽ. Tầm tầm ba tuổi. Ngọng nghịu. Nhìn ánh mắt vướng nhiều mưa đêm. Mịt mùng. Chờ một nụ cười. Đồng tình. Thay vì gật nhẹ đầu. Trống rỗng. Nắng nhẹ lang thang. Gấp một phần tư. Chong chóng.
Tặng cháu nè!
Photobucket
Lấy tay nâng nhẹ má. Ngượng ngùng. Nghe lời cảm ơn thoảng trong gió chiều lướt nhẹ. Dịu êm. Đưa hồn nó trôi bềnh bồng vượt qua khoảng không tắm mát rười rượi, bởi những tàng cây xanh. Ướp nắng. Em nhìn thằng nhóc này sẽ thích lắm đây. Hồn nhiên. Thằng nhóc cứ đung đưa chong chóng hứng gió trước mắt bé gái. Chọc cười. Giống anh ngồi chọc em – cô bé thích ngồi trong nắng -  mỗi lúc hờn dỗi nơi góc công viên. Đầy gió. Dỗ dành trong nắng nhẹ lang thang. Lầm lỗi.
Trong một ngày nắng khác.
Để bác xếp phụ cho.
Mái đầu lướt sương vương nhẹ. Trắng trôi. Đôi tay lấm tấm đồi mồi như sóng trôi kéo theo nhiều rong tảo. Bềnh bồng. Đôi chân không vội vã vì thời gian bào mòn từng bước lững thững, như bọt sóng đã vỗ bờ bao lần. Nghiêng ngã. Sấp trở về với khơi xa không trở lại. Tan biến. Mỗi chiều bước nhẹ tênh trên vầng tráng rịn giọt mồ hôi len lõi những vết chân chim bồi hồi. Hay kể. Về chuyện ngày xưa. Tình ái. Lúc còn bà. Người con gái cũng thích nắng nhiều như em. Thường đi qua lối này. Chung bước. Dưới nắng chiều vương nhẹ. Trên vai áo bà kết lại cho ông, miếng rách vừa sờn.
Bà đi đã ba thu mà đường đi vẫn còn ướp nắng. Phôi phai. Ông thích dùng từ pha chút văn chương. Ru buồn. Nỗi nhớ về dáng bà đi trong chiều tà cùng ông. Vất vả. Dìu nhau tập bước bộ. Miệng lệch một bên. Giống cười suốt. Rồi đi. Chỉ còn nắng nhẹ đi ngang. Lầm lũi. Gấp một phần hai. Chong chóng.
Đời người như một trang giấy. Trắng. Lúc đầu. Lem màu. Từ khi nào không tự chủ. Nghiền ra. Nhào nặn. Lại xám màu. Mơ trắng lại từ đầu. Tinh nguyên.
Photobucket
Ông nói thế mỗi lần mân mê tờ giấy. Gấp lại. Nỗi nhớ dâng đầy về một hình ảnh của ngày hôm qua. Dịu mát. Gió thổi nhẹ trong ngày bà ra đi. Nắng hát. Trên vai ông một khúc ca vĩnh cữu. Bà gục trên vai ông, lúc kể chuyện chúng mình. Nó vẫn ngồi xếp chong chóng. Nhiều màu. Nơi ghế đá công viên. Mỗi chiều. Thiếp đi. Miệng lệch một bên. Giống cười suốt. Rồi ra đi.
Trong một ngày nắng cũ.
Xếp cho em chóng chóng với nhiều cánh yêu thương hơn cả những vòng quay theo gió!
Anh nói dựa vào vai em. Dấu ngượng ngùng. Nhìn không nói được lời yêu. Tỏ tình. Như lúc mới gặp em nơi ghế đá ngã màu. Nắng dội. Thẳng thân thể gày gòm, lướt nhẹ trên làn bột trắng thay da. Mắt ngắm nhìn trời trong tinh thể long lanh, để mái tóc dấu vào sau chiếc nón.
Tặng đứa nhóc chiếc chong chóng vừa gấp. Cười tình. Em. Lặng thinh. Ướt mi dấu nhẹ giọt nước buồn trốn tránh nhìn về nắng. Chói. Cay xè theo bước chân qua đều đặn. Đôi mái đầu sương vương nhẹ. Đầy tình. Pha nắng dịu làm tim mềm yếu. Mộng. Thiên trường. Hẹn tái sinh. Địa cữu. Yêu dấu theo gió bay.
Photobucket
Không đếm ngày quen nhau. Ngắn ngủi. Chỉ đếm ngày khát khao hạnh phúc. Ngập tràn. Những chong chóng nồng nàn gió chỡ đầy những giấc mơ. Bình yên. Giọt nước thấm qua ngực anh vào tận con tim. Thì thầm. Em nói ngày xa anh. Một ngày thật khác. Chắc nắng không còn như vầy. Nắng sẽ bỏ hoang đi mất cùng gió. Chong chóng không còn quay. Em gối đầu vào lòng anh. Một ngày đếm trọn đến nay đủ đầy năm năm. Gấp tiếp một phần tư còn lại.
Trong một ngày nắng lạ.
Sao anh ngồi xếp mãi thế? Nắng tắt mất rồi còn đâu. Chờ gì?
Mắt long lanh nhìn nắng. Nói vu vơ hơn là tìm hiểu. Chuyện chúng mình. Rồi nhìn về những chong chóng anh cắm dưới hàng ghế đá. Đang nghịch cùng gió với cỏ xanh. Tắm nắng. Cho phai màu thương nhớ. Giống em. Mơ một lần da xạm dưới nắng vàng đi hoang. Không trắng trợt. Cợt đùa. Với cả máu em mang. Không chuyển màu.
Anh không nói. Tim lại bồi hồi muốn nói. Giọng nói dịu dàng pha ánh mắt thu nhẹ nắng lang thang. Ngập tràn. Dòng cảm xúc đâu đó đi sang thương nhớ. Đúng ngày em đã ra đi. Ngồi với anh. Cô bé. Dưới thềm nắng vơi đầy như mộ em. Rực rỡ. Những sắc màu chong chóng đang quay. Anh tìm kiếm. Lối đi nào về lại lối yêu xưa. Từng khép.

TUỔI TRẺ BAY ĐI!?

Giữa showroom vắng vẻ. Nó ngồi đấy một mình. Tất cả mọi người đã về nhà sau khi kết thúc công việc hằng ngày để tìm về những cõi riêng. Nó ngồi đấy nhìn mưa trắng trời.
Photobucket
Rời quê cũng trong một chiều mưa như thế! Mưa hát. Trên con đường đầy nhựa sống với đam mê và nông nổi. Bỏ lại phía sau dựng xây. Nghiệp đầu đời. Cứ nhắm mắt mặc cảm xúc đi qua, để không phải nghĩ nhiều về cuộc sống: mong muốn & hy vọng là gì, ở đâu, khi nào?. Ta có.
Hôm qua, hôm nay và ngày mai như những lỗ kim được mãnh chỉ mưa luồn lại làm một.
Một ngày hôm qua của anh em ngồi nói nhau nghe về những nỗi lòng trong tiếng mưa đêm. Mưa khóc. Lắng nghe. Đứa ấp ủ nỗi lòng bao lâu mà không tìm được một ai để giải toã. Ức chế. Đứa nói rất nhiều nhưng không đạt được sự lắng nghe đúng mực, để rồi nỗi bức xúc kéo dài thành bất mãn. Ngạo ngược. Những đứa em không cùng dòng máu theo đuổi giấc mơ anh. Bỏ lại nữa đường.
Nó nói phải chia tay. Nghiệp xây hiện tại. Các em ở lại giữ giấc mơ anh. Từng mơ. Nó đến với phố thị Sài thành để tìm một chân trời mới và trốn chạy một nổi lòng. Hoang mang.
Photobucket
Từng cơn gió lùa qua mành cửa, mang những cái lạnh vào cả tận bên trong đáy con tim. Nó ngồi đấy nhìn những mái đầu xanh, thấy thấp thoáng hình ảnh của một tôi ngày xưa trong đấy: nhiệt tình, hiếu thắng và cả nông nỗi nghĩ suy. Nhiều lần. Luôn nghĩ vậy mới là tuổi trẻ, vậy thì giờ đây nó ở tuổi gì khi ngồi để mưa đêm lạnh lẽo theo gió buốt từng cơn đi vào trong những tâm sự. Cay nồng ly cạn. Hỏi. Nó đang tuổi gì?
Lắng.
Một ý thức trách nhiệm đặt đằng sau một khát khao bổng cháy, không ai đặt ra nhưng lại muốn hoàn thành nó. Từ lâu rồi. Một câu chuyện của tuổi nhỏ ham chơi, chán đời quên suy nghĩ thấu. Bây giờ bắt gặp. Một câu chuyện gàn dỡ khác người trong chính nó, thấy bồng bềnh không phải như sóng nước lăn tăn mà như lục bình bềnh bồng không bến đỗ. Một giấc mơ. Lập nghiệp. Đã rẽ hai. Chủ và lính. Đã từng. Anh và em. Chỉ còn men cồn và khói thuốc.
Tiếng mưa như gào thét giữa trời đêm. Ba câu chuyện và ba nỗi lòng. Giống nhau ở khát vọng tuổi trẻ.
Photobucket
Về đâu?
Trên khung kính cửa sổ buồn, mưa đang chãy những giọt ngắn dài theo suốt bề mặt kính. Cơn mưa cứ dội xối xã hai bên đường để gột sạch những nỗi lòng của người con xa xứ. Muốn biết ngoài kia có bao nhiêu con người xa xứ, cùng giấc mộng đời học hỏi để rồi tự hỏi về đâu trong sự giằng xé lựa chọn: ở hay về!?
Nó không muốn có thêm một điều gì trói buột nữa. Mười năm. Đã quá nhiều trói buột rồi. Tự nhủ. Cứ thả lòng mình để xấp xếp chuyện tương lai, vì hơn ai hết nó biết nỗi u hoài sẽ làm thoái hóa ngày mai. Khát vọng chưa vơi. Hiện tại thì thầm vào tai nó phải bình tâm lại để bước vững hơn cho những lần đi tiếp. Không phải hóa điên. Với men rượu cay nồng và một khói thuốc trống không. Chủ và tớ. Đã từng. Anh và em. Nghẹn chát lòng. Trên đống bỏ hoang có giấc mơ nằm đấy. Lẻ loi. Để mỗi lần về lại. Chỉ có men rượu cay nồng và một khóe mắt cay.
Một ai đó nói với nó rằng: tương lai không cho phép ta làm lại quá khứ, chỉ có hiện tại quyết định chuyện tương lai và xác định quá khứ tiếp theo mà thôi. Biết là thế nhưng đó chỉ là lý thuyết, thực tế cuộc sống cần góp nhặt nhiều kinh nghiệm để tìm kiếm một giấc mơ riêng.
Giấc mơ của một đời trai trẻ. Tìm kiếm một lối đi riêng không phải mãi bồng bềnh và để mộng không là mơ.
Photobucket
Dứt khoát. Không để mặc dòng đời trôi mà chỉ biết đứng nhìn tuổi trẻ bay đi. Phía trước. Bao nhiêu điều còn chờ nó: một kế hoạch sắp tàn, một giấc mơ tan hoang và cả một con người cần reset lại một mô thức cho riêng mình.

EM, ANH và CON TÀU

Em sẽ đi cùng anh chứ?
-         Chắc rồi. Mà chúng ta đi đâu anh?
Đi đến nơi không có khổ đau. Em à
Photobucket
Em
Đứa con gái hai mươi hai tuổi đầu. Vào Sài Gòn trong một chiều tháng ba đầy nắng với khát vọng mang theo. Trốn thoát đi khỏi một làng quê hẻo lánh, ở làng quê ấy tiếng ca không thể mua nổi một con cá. Em muốn được hát và hát cho nhiều người lắng nghe em hát. Trầm trồ.
Em gặp anh lần đầu ở cầu Sài Gòn. Lúc đang ngồi thả mình với những cảm xúc riêng mang, nếu cảm xúc là giấy vụn thì em muốn thả hết tất cả cho bay lơ lững rồi rớt trên mặt sông kìa, bồng bềnh một lúc rồi chết chìm. Tự nhiên. Em muốn được biết chết chìm là thế nào, rồi em sẽ biến mất khỏi cuộc sống ra sao.
Thằng đàn ông của em - thằng đàn ông chó chết ném cho em một câu:Chúng ta nên làm bạn sẽ thế nào lúc ấy!?. Em muốn biết. Thằng đàn ông đó muốn làm bạn em sau khi ôm ấp, vỗ về em như một đứa trẻ cần dỗ dành trong những ngày đầu chông chênh giữa Sài thành. Thằng đàn ông đó muốn làm bạn với em sau khi ngủ với em, thằng đàn ông nói em như một thiếu nữ đồng trinh đang đến với đời sau cơn hoang lạc. Say mê. Một gã điên cuồng với những bài hát riêng mình sáng tác. Nhất thời. Tự nghĩ sẽ trở thành một nhạc sỹ nổi danh trong một đống hổ lốn những nhạc sỹ thị trường hiện tại. Thằng đàn ông của em cứ thế mò mẵm trong căn phòng tám mét vuông ấy để tìm những ý tưởng sáng tác và làm tình. Em gặp hắn lần đầu tiên trong một quán bar nhạc rock. Thằng đàn ông tự tìm đến em khi thấy em say sưa hát theo bài hát ca sỹ đang hát. Thật nhanh. Thằng đàn ông xin cho em một chân trong quán bar, là ca sỹ hát lót rồi thành hát chính lúc nào không hay khi giọng hát trong veo của em lúc đầu, đến đầy chất tự sự về sau. Khi quen thằng đàn ông của em.
Photobucket
Thằng đàn ông ngủ với em đúng sáu tháng lẻ năm ngày. Thằng đàn ông thường ngồi ôm cây đàn, thả khói thuốc sau một trận hoang lạc. Thằng đàn ông của em ngồi đấy trần truồng. Em nằm ngủ trong giấc mơ thằng đàn ông trần truồng.
Em đến với thằng đàn ông sau mỗi đêm về, khi ánh đèn không còn bắt bóng. Chỉ còn nhớp nhúa vương lại sau những trận mây mưa. Điều gì gắn kết em và thằng đàn ông không còn biết nữa. Ơ hờ. Thằng đàn ông nổi danh với những bài ca em hát. Giọng tự sự của em lôi kéo người nghe dẫn đến một miền đau thương, bế tắc không có lối ra, thích hợp với những con người đồng tâm trạng. Họ nghe em hát rồi em giới thiệu thằng đàn ông. Thằng đàn ông đệm đàn cho em hát. Nổi lòng.
Một chiều mưa bay tháng bảy. Thằng đàn ông nói với em: chúng ta nên là bạn. Em chẳng nói gì, cười ha hả rồi thả khói thuốc bay. Thằng đàn ông và em làm tình. Lần cuối. Trời lất phất mưa bay. Em chạy xe thẳng một mạch đến cầu Sài Gòn ngắm những giọt mưa bay. Thả khói hòa mây. Cách em một khoảng, anh đứng đầy tâm trạng đang thả khói hòa mây. Giống nhau. Một mái tóc dài quăn tít như gã lãng tử ngốc nghếch trong mẫu hình đàn ông của những cô gái cũ, gắn lên thân hình mãnh khảnh của những chàng hoàng tử của những em tuổi teen mới lớn, một khuôn mặt già đời với cặp mắt đăm chiêu thả vào chiều mưa bay.
Em và anh nhìn nhau. Thả khói bay. Mưa chiều rớt xuống sông Sài Gòn. Lướt thướt
Nơi nào không có khổ đau vậy anh?
Nơi có tình yêu chân thật.
Photobucket
Anh
Thằng con trai hai mươi tám tuổi đầu. Lóc ngóc nơi phố thị Sài Gòn, từ chàng sinh viên tỉnh lẻ ra trường tìm kiếm những nghiệp đời riêng mình. Ước mơ. Trở thành một kiến trúc sư nổi tiếng giữa một đô thị hàng năm thải ra hàng trăm gã kiến trúc sư như anh. Thừa biết điều đó nhưng anh vẫn ước mơ và ước mơ đó có người con gái anh yêu vun đắp.
Người con gái anh yêu đam mê thiết kế nội thất, nên phần nhiều san sẽ với anh những nổi niềm trong học tập, làm việc và ước mơ. Ra trường người con gái anh yêu san sẽ cho anh nhiều về công việc, vì với một gã kiến trúc sư trẻ mới ra trường, kinh nghiệm đếm trên đầu ngón tay thì chẳng một ai đoái hoài đến. Nếu như không có những dự án người con gái anh yêu kiếm về nhờ tài ngoại giao, thì anh sẽ cắt xén giấc mơ anh ra từng mãng bằng những đồng lương đói rách.
Photobucket
Người con gái anh yêu sở hữu một nét xinh tươi và lém lính của tuổi vào đời không ương ngạnh nhưng lại pha lém lĩnh. Anh biết từ khi còn ngồi nơi ghế giảng đường, thích nụ cười ngô nghê nơi góc lề đường, lựng dựa tường ngồi nhấm nháp những giọt café đắng nghét ngắm mưa bay. Một ngày. Anh quỳ dưới chân người con gái anh yêu dưới góc phượng vĩ già, nơi lần đầu anh gặp người con gái anh yêu, ngỏ một lời cầu hôn sau từng ấy năm ngắm những hạt mưa bay. Hôm ấy trời cũng có mưa bay. Anh gặp người anh yêu ngồi trong vòng tay của một kẻ lạ xa nơi một góc quan café xa lạ. Vô tình. Đếm lùi ngày cưới còn chẵn ba mươi ngày. Anh nhìn album ảnh cưới, thấy nụ cười người anh yêu hờ hững.
Không phải lần đầu. Người con gái anh yêu kiếm tìm một vòng tay. Anh thấy vòng tay mình không còn đủ rộng để ôm người con gái anh yêu thật chặt.
Photobucket
Không phải lần đầu. Anh gặp em. Cô bé trong chiếc quần jean rách bước phá cách cùng chiếc ao thun trắng trể cổ, ở cầu Sài Gòn đang thả từng ngụm khói bay, lúc ấy anh nghĩ nếu những cảm xúc là khói kia thì anh sẽ nuốt sạch vào tận trong cơ thể rồi thả cho tất cả bay đi lờ lững trên dòng sông kia. Tan biến. Anh muốn được một lần tan biến.
Đó là lần thứ hai trong cùng một. Nơi bãi cỏ xanh thèm nắng đang nhìn về bầu trời có những hạt mưa rơi, bỏ mặc cầu ánh sao ngủ yên với những câu chuyện tình. Em thả tóc ngủ cùng với cỏ xanh, mắt lim dim điều gì mà thấy có nước vương trên đôi má hồng. Em đang hát một bài hát đầy tâm trạng. Anh cũng thả mình trên bãi cỏ xanh. Mắt nhắm lại. Thấy bắt gặp người con gái anh yêu trong vòng tay một người đàn ông khác. Sau hai lần tha thứ. Đếm ngược. Ngày cưới còn nhẵn ba mươi ngày chẵn.
Em mua vé tàu đi đâu?
Lấy cho em tàu Bắc – Nam.
Lấy cho em tàu Bắc – Nam.
Photobucket
Con tàu.
Ngộ thật. Hai người trẻ ấy cùng đồng thanh nói. Hai người trẻ ấy nhìn nhau, nhìn trong đôi mắt đôi trẻ, tôi biết là chúng đã gặp nhau rồi. Không phải lần đầu tiên. Trong cùng một ngày. Sân ga về đêm vẫn rộn ràng những bước chân.
Hai trẻ nhìn nhau. Thật lâu. Thời gian như dừng lại trong giây phút ấy. Tôi nghẹt thở vì bọn chúng mất. Tất cả mọi sự vật đều vụt qua, chỉ còn hai đứa trẻ đứng lại. Tôi thấy trời lất phất mưa bay. Vài hạt mưa lạc trên gò má đôi trẻ, chúng nắm tay nhau. Nói gì tôi nghe không rõ, chỉ có thấy một nụ hôn trao nhau và trên má vẫn còn vương vài hạt mưa lạc. Chỉ khi chúng bước lên tàu tôi mới nghe được câu cuối cùng.
Tình yêu chân thật nằm ở sân ga nào thế anh?
Sân ga có tình yêu anh và em trao nhau thật lòng không có vật chất xen ngang.

( Ảnh : Sưu Tầm )

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...