Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn cho. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn cho. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 28 tháng 1, 2022

Chợ (9) Mất, Còn

 


Quê. Tỉnh lẻ. Hai mươi sáu Tết. Người thưa.

Nó chở người tình tóc bạc đi ngang chợ, nơi gắn liền gần như cả cuộc đời của người phụ nữ giờ tóc đã hóa màu sương bay trên đỉnh Phù Vân bồng bềnh, thưa thớt mênh mông. Ôm nhẹ ngang hông. Nó dặn người tình tóc bạc lúc xe chạy với tốc độ 5km/h. Ngẫm. Cười. Tuổi trẻ phũ phàng hỏi mấy câu ngớ ngẩn giờ nghĩ lại rối bời tâm trạng: người tình tóc bạc sợ nó chạy hay sao mà ôm cứng ngắc. Giờ. Quay sang nhắc nhẹ: ôm chặt nghen. Bàn tay trổ đồi mồi ôm nhẹ ngang hông. Cười. Răng lợi đếm còn vài chiếc như hến còn sót lại khi vừa cào ở một cồn con. 

Chợ. Quê. Tỉnh lẻ. Hai mươi sáu Tết. Thưa người.

Nó chở người tình tóc bạc đi xem chợ, nơi cứ phải ghé ngang dù làm gì làm như một thói quen. Chợ giờ không còn con sông của ghe thuyền đậu lại. Phát thanh đang phát lời nói phỏng vấn của một người nữ giữ chức vụ đương thời nơi tỉnh nhỏ nói về việc triển khai “trên bến, dưới thuyền”. Nghĩ. Cười. Bến giờ không còn, thuyền đậu ở nơi đâu? Tuổi thơ cứ nhìn ghe, xuồng quen mắt, náo nức một mùa xuân; ghe - xuồng chất đầy Tết từ hoa đến trái, tất cả món hàng bồng bềnh trên sóng nước chờ những bàn tay hay đôi vai vác thẳng từ dưới bên lên trên sạp trong tiếng rộn ràng của mấy bạn hàng. Nói cười. Chửi thề như thể làm bóng bẩy câu văn. Chuyện. Miệng tục tánh tốt - nó đặt vào trong bối cảnh đó. 


Tự dưng, lòng của người trẻ sống lâu bắt đầu dâng trào một nỗi niềm cảm xúc khi thấy chợ giờ đổi thịt thay da. 

Chợ giờ không còn những nốc dù bung lên hạ xuống, da dù có chỗ rách teng beng, vẫn cứ thế cho qua những ngày nắng mưa. Chợ giờ có mái, có trần bê tông cốt thép. Chợ giờ dời ra cả ra đường, căng bạt, trải ni lông…vẫn còn vọng tiếng rao…của hôm nao.

Chợ giờ vẫn quyết giữ lấy xạp như lưu lại những gì không cần phải đổi thay như gã lớn xác phải có khung xương để định hình cho dù có bao phủ thế nào lớp thịt da. Chợ phủ mấy tấm mạng che như cô dâu trong ngày chờ xuất giá; bước ra từ đằng sau tấm màn che với những gì rực rỡ nhất. Tấm mạng từ ni lông trong suốt, che chắn người ngồi ở phía trong đằng sau những món hàng bày bán.  

Chợt.

Nhớ. Khăn rằn quấn đầu ở mấy buổi cuối đông. Hỏi ở đầu ngọn gió: bạn của người tình tóc bạc giờ ai còn, ai mất. Ngồi ở phía sau ngọn gió. Người tình tóc bạc lặng im. Im lặng. Xe nó cứ lướt đi với tốc độ 5km/h.


Thứ Sáu, 27 tháng 1, 2017

[Musing of life] CHỢ (5) – Một tình yêu - Market (5) A love

photo 6_c3c98_zpsoafpkanf.jpg 
Đêm chờ năm mới, gia đình – ba thế hệ ngồi với nhau lại quanh phòng để nghe nó, anh & người tình ngồi đếm lại những con người gắn liều với chợ. Một đời. Thường thiếu.
Anh – người tất tả với cả cuộc đời mình ở những ngành nghề ngược xuôi, đường về bỏ xa con chợ cũ ngày xưa nhưng vẫn lang thang mấy con chợ gần anh, những ngày giáp Tết, để cho vơi đi một nỗi nhớ nhung mang tên tuổi thơ mình.
photo 17-TranhDat_zpsgs9qsrdi.jpg

Bà – người đàn bà mang trên mình căn bệnh lãng quên, cứ không ai canh chừng lại tông cửa ra ngoài chỉ miệt mài muốn tìm về con chợ xưa, nơi có những người bạn rao bán ở mấy phiên chợ cuối cùng.
Đâu hay, vài ba người bạn đó giờ đã ngừng tiếng rao mãi mãi. Đâu biết, dăm ba người bạn nọ, giờ chân tay chẳng còn chịu nghe lời, nước mắt chảy dài ở mỗi lần con cháu dắt dìu về chợ ở mấy ngày cuối năm.
Bà – người đan bà mang trên mình căn bệnh lãng quên. Lang thang. Nghêu ngao. Nghe tên người bạn cũ, có kẻ biết được dẫn về…nhà, không phải chốn chợ xưa. Thấp thỏm. Bà lại cứ ngóng không ai canh chừng để lại tông cửa ra đi. Bấy giờ cửa ngoài đã đeo ba ổ khóa làm cho nổi ngóng thêm dài thêm.
photo ce1baa3nh-he1bb8dp-che1bba3-e1bb9f-be1babfn-sc3b4ng_zpsmvmwxbaj.jpg

Người tình – người đàn bà vượt thất thập cổ lai hi, cứ thích ngồi lì ở chợ mặc cho ánh mắt thương lo của mọi người, chẳng hay với tình yêu ấy chẳng dễ gì bỏ buông. Một tình yêu gắn bỏ hơn nữa đời người.
Đêm chờ năm mới, gia đình – những người già ngồi đếm lại cho mấy đứa nhỏ thêm thấm một tình yêu sẽ không bao giờ thấy lại những con người của mấy phiên chợ cuối cùng, văng mùng ngủ sạp, sắp xếp dưa cà, sáng ra chiến đấu, trưa về tan trận, tính chuyện thắng thua, vài ba lời chửi, dăm tiếng cười khà, ra về đón Tết, vài ngày lại ra nơi yêu thương đó, người ta gọi …Chợ!
Chợ (4) – Người đi buôn hồn cũ
Chợ (3) – Nhân sinh như mộng
Chợ (2)
Chợ (1)

https://doisales.com.vn/index.php/2025/01/26/musing-of-life-cho-5-mot-tinh-yeu-market-5-a-love/

On the eve of the new year, the family—three generations—gathered around the room to listen to it. He and his lover sat recounting the people closely tied to the market. A lifetime. Often lacking.

He—the man who engraved his entire life in various professions, straying far from the old market of his youth but still wandering the nearby markets on the days leading to Tet, to ease the longing named after his childhood.

She—the woman carrying the burden of forgetfulness disease. Whenever no one was watching, she stubbornly wanted to return to the old market, where some friends used to announce their goods in the final market sessions. Unbeknownst to her, those few friends had now fallen silent forever. Little did she know that those few friends, now with limbs that no longer obeyed, shed tears every time their descendants led them to the market in the last days of the year.

She—the woman with the forgetfulness disease. Wandering. Dreaming. Hearing the name of an old friend, some knew the way back home, not to the old market. Restless. She kept staring, hoping no one would notice her intent to open the door. By now, the outer door had been locked with three additional locks, making the waiting even longer.

The lover—the woman who surpassed the age of seventy, loved sitting at the market despite the compassionate gazes of everyone. Unbothered by the loving eyes, that love was not easily abandoned. A love that stayed even beyond half a lifetime.

On the night waiting for the new year, the family—the elders—counted again for the little ones the deep love that would never see the return of those people from the last market sessions. Falling asleep on the makeshift beds, arranging pickled vegetables, going to battle in the morning, returning home for lunch, discussing victories and defeats, a few curses, some hearty laughs, celebrating Tet, and a few days later going to that beloved place, people call it... the Market!

Thứ Bảy, 2 tháng 2, 2013

[Musings of life] Chợ (3): Nhân Sinh Như Mộng - Market (3) :Life is but a dream.

Lúc đó mẹ có về thăm chợ không!?
Ừ! Đưa mẹ đi một vòng chợ nhé.
photo Ch1EE3-quecirc-Phan-Thi1EBFt-m1EF1c-nho-40x60cm-550x352_zpsfeca0f70.jpg
Từ lâu. Với nó. Chợ vốn không còn là một danh từ giản đơn nói về nơi mua bán giữa mọi người. Đến giờ. Mỗi khi ngồi nhớ lại hay hằng năm về đếm những nóc mùng con giăng trên sạp mất còn, thấy chợ không còn là một danh từ để chỉ địa danh với những con người sinh & sống nơi đó.
photo 1357890590_5d37e6e8ed_z_zps68c5345f.jpg
Chợ. Có những buổi trưa hè nắng làm lòng người bực dọc, vài ba câu chửi đang xen với quạt phất ngang người. Có những buổi mưa thu làm lòng người sầu não, vài câu than thở bởi hàng vẫn còn xếp đầy. Có những buổi hừng đông làm lòng người hy vọng, vài câu hỏi han chúc cho một buổi cuối năm đắt hàng. Có những buổi xuân sang làm lòng người phơi phới, bới lại mái tóc, lấy khăn quấn đầu, thả chút khói bay, dò vài con số nhỏ gọi lô tô, giọng kêu í ới khắp một góc chợ đời.
photo 943cho20que11_zpsfec8196f.jpg
Những con người nơi ấy cứ gọi nhau anh, chị, cô, dì, thím, chú...từ hạ, giã thu, tiễn đông đến chào xuân vẫn giữ một tấm lòng sẽ chia giữa vài câu chửi đổng.
photo P1120153_zpsc6ae33f9.jpg
Chợ vẫn cứ đổi da thay thịt lạnh lùng từ nắng trần, mưa phơi đến dù che, bê tông hóa, chỉ riêng lòng người từ mái tóc xanh đến điểm bạc chẳng đổi thay. Vẫn gửi một tình yêu khó tả ở một góc sạp, món hàng. Vài ba câu chửi, mấy câu thở than vẫn cứ đeo bám như mặc cả với gã thời gian chớ vội vàng để những hy vọng vẫn còn đấy chưa tan.
Dọc ngang. Những sạp hàng giờ ngay hàng, thẳng lối, không còn những xề, xạp lấn một lối đi gọi người mua chen chúc í ới ở những phiên chợ đầu hay cuối. Có em trai quê cầm xề lê đi khắp chợ những bao lì xì đỏ, miệng cứ hô vang vài ngàn đã được mấy xấp lì xì. Có em gái quê trãi bạt ngồi thấm nước dưa cà, nở nụ cười chào người khách vừa đến, chợt đi, nói hàng vẫn còn tươi mới. Có anh trai ngồi lặt vài lá úng, miệng cất vang câu chào hỏi: thanh niên mua bán thật thà, dễ mua.
photo 943cho20que11_zpsfec8196f.jpg
Ngang dọc. Em trai quê đã thôi không còn cầm xề lê đi khắp chợ, nhường cho một lớp nhỏ ở phía sau hô vang vài chục được mấy xấp lì xì. Em gái quê giờ đã giã biệt chợ bao giờ, bước vào siêu thị đầy hàng cho một ngày tết xôn xao với dưa cà, thịt quả, lạc mất nụ cười chào khách đến, chợt đi. Anh trai quê giờ ngồi thả mình trong cửa kính, lắng nghe vài câu hát trữ tình, nhớ một thời ngồi lặt lá úng, miệng cất vang mấy câu hỏi chào.
photo 539x700-45247_untitled-12_5115.jpg
Từ lâu. Với nó. Chợ vốn không còn là một danh từ giản đơn nói về nơi mua bán giữa mọi người nữa. Đến lúc. Mỗi khi ngồi nhớ lại hay hằng năm ngồi nhẫm những dáng đi yếu ớt, ngày càng lưa thưa về thăm chợ cũ, bạn xưa vẫn còn đeo đuổi một nghiệp đời nặng mang thương nhớ, thấy chợ như một người bạn tri âm đã sống hết mình, không bao giờ phản bội những dáng đi yếu ớt, ngày càng lưa thưa. Nhiều khi. Tưởng tượng hay hồn lạc bay. Thấy khăn rằn quấn lại hay khói thuốc bay lên, buông vài câu chửi đổng giữa phiên chợ cuối cùng. Thấy thương. Thời gian không bạc đãi, cho người về gặp cố hương.
photo 7437844d3ff40b4fbd5.jpg
Một ngày. Anh hỏi. Đến ngày mai trăm tuổi, bà về với đất mẹ.
Lúc đó mẹ có về thăm chợ không!?
Ngẫm một giây rồi vân vê tà áo cũ, xếp lại đống dưa cà, thả mắt đi khắp chợ. Mĩm cười.
Ừ! Đưa mẹ đi một vòng chợ nhé. 
( Ảnh: Sưu Tầm)




***

"Mother, will you visit the market again then?"
"Hmm… Take me for a walk around the market, won’t you?"

For a long time, to him, the market had ceased to be just a simple noun describing a place of trade. Even now, whenever he reminisced, or returned each year to count the remaining canopy tops stretched over the stalls, he no longer saw the market as just a location with people who lived and breathed there.

The market.
On summer noons, the scorching heat stirred frustration, curses mingling with the rhythmic swishing of handheld fans.
On autumn rains, sorrow hung in the air, sighs escaping from vendors whose goods remained unsold.
On dawns, hope blossomed, as small wishes for a bustling year-end market were exchanged.
On spring days, spirits soared—women readjusting their hair, wrapping scarves around their heads, lighting a cigarette, calling out lottery numbers in playful voices that echoed across the marketplace of life.

Here, people addressed each other as brother, sister, aunt, uncle, or cousin—through the passing of seasons, from summer’s heat to autumn’s farewell, from winter’s chill to spring’s renewal, they shared their lives with both warmth and occasional grumbles.

The market itself changed mercilessly—scorched by the sun, drenched in rain, only to be covered later by tarpaulins, then swallowed by concrete. But the people—once with jet-black hair, now streaked with silver—remained steadfast. Their love for a familiar stall, a cherished product, never wavered. The curses and sighs persisted, bargaining with time itself, pleading for hope to linger just a little longer.

The stalls, once haphazardly arranged, now lined up in neat rows. No longer did vendors spill into the walkways, jostling for customers during the first or last market sessions.

Once, a country boy walked the aisles, selling red lucky money envelopes, his voice ringing out as he counted stacks of them sold. A country girl sat on a mat, wiping off excess moisture from pickled vegetables, greeting customers with a warm smile—whether they stayed or left, her goods, she assured them, were still fresh. A young man, picking out wilted leaves from his produce, greeted buyers with a cheerful, honest welcome.

Now, the boy no longer roamed the market—his role taken over by younger voices, calling out new deals. The girl had long bid farewell to this place, stepping instead into supermarkets stocked with goods for a bustling Lunar New Year, her welcoming smile lost somewhere along the way. The young man now sat behind glass windows, listening to love songs, reminiscing about the days he sorted through wilted leaves, calling out to customers with genuine warmth.

For a long time, to him, the market had been more than a place of trade.
And now, as he sat reminiscing, or counted the fading footsteps of those who still returned to visit the old marketplace, he saw it as an old, loyal friend—one that had lived fully, never betraying the weary souls who still wandered its aisles.

Sometimes, imagination blurred with memory.
He saw checkered scarves wrapped again, cigarette smoke rising, a few loud curses thrown into the wind of a fading market day.
A pang of affection. Time had not been cruel—it had allowed people to return, to meet their homeland once more.

One day, he asked, "When the time comes, when you return to the earth, Mother…
Will you visit the market again?"

She paused for a moment, smoothing out the fabric of her old áo dài, stacking the pickled vegetables, letting her eyes sweep across the market one last time. Then, she smiled.

"Hmm… Take me for a walk around the market, won’t you?"

Thứ Tư, 2 tháng 1, 2013

[Musings of life] CHỢ (2) - Market (2)

Cứ tưởng mình nó lưu luyến với nơi đấy, nơi những mãnh đời xì xèo nói cười của đêm chờ sáng đầy sương, đến trưa đầy nắng mõi mòn, rồi đợi chiều về lưa thưa. Nếu không có một ngày…
Photobucket
Rũ rê. Anh về lại quê nhà cho một chuyến thiện từ, nghe gió đêm hậm hực bên ngoài cửa kính. Nhiều lần. Điện thoại cứ đổ chuông trên suốt đoạn đường về, thấy công việc vẫn còn. Mãi mê.
Trên suốt đoạn đường về. Lắng nghe lời anh nói. Đan xen. Những cuộc gọi đến. Một. Hai. Ba. Chiếc điện thoại cứ vang lên những bản nhạc chuông ngắn dài, cắt ngang chuyện cười đùa cho đường về thêm ngắn lại.
Bỏ mắt ngoài trời, bay lên trời gió lộng, treo cùng trăng, thả trôi theo mùa trăng cuối.
Trên suốt đoạn đường về. Qua vài lối cũ, mấy ngã rẽ xưa, tưởng đâu với anh tất cả chỉ còn là quán tính. Đi về. Không đọng lại chút gì của ngày hôm qua. Đổi thay. Một phong cách sống mới. Ngồi sau vô lăng, điện thoại cầm tay với từng nếp ngày. Rong ruỗi. Trên những ngã đường hai nước Việt, Cam. Một mình. Hát với những bản tình ca rạn vỡ, cũ rích của ngày xưa, giờ tìm lại trong ngăn đĩa hát, chút dư vị tình đâu đó. Bất chợt.
Bạn nó hỏi. Sao anh chọn con đường này?
Nghề nghiệp là vậy, thấy nghĩ ngơi là thừa thải, thấy trống trãi là mênh mông. Anh nói.
Thuở nhỏ đã quen với tiếng xì xèo của chợ. Lớn lên. Những tiếng ấy cứ văng vẳng bên tai, trở thành ký ức lúc nào không hay. Tự trào.
Photobucket
Kéo ánh mắt đang treo lửng lơ từ một mùa trăng cuối, bỏ gió trời đứng ngó. Tần ngần. Thấy không riêng gì mình nó. Hồn còn dính lại với mãnh đất xưa từ một phiên chợ chưa, sắp, gần tàn.
·        Phiên chợ chưa tàn. Mãng sương giăng đầu, hai thế hệ. Chợ đầy những tiếng xì xèo của kẻ đến người đưa, của tiếng vừa tiếng lớn, không có tiếng nhỏ, chỉ có tiếng la vượt dòng người qua, khi vai nặng gánh lưng gày. Vật vã.
·        Phiên chợ sắp tàn. Mãng sương giăng đầu, một thế hệ. Chợ đầy những tiếng xì xèo của người đi kẻ ở, của tiếng thở tiếng ho, không có tiếng nhỏ, chỉ có tiếng la vượt dòng số phận, mặc lưng gày, vai nặng gánh. Thiết tha. Hy vọng. Một đời sau. Không vật vã.
·        Phiên chợ gần tàn. Mãng sương bám đầu, mất thế hệ. Chợ đầy những tiếng xì xèo của kẻ đến người đưa, của tiếng vừa tiếng lớn, không có tiếng nhỏ, chỉ có tiếng la vượt dòng người qua, khi vai nặng gánh lưng gày. Vật vã. Chỉ có vài đứa vượt qua. Đời sau. Lại thiết tha. Hy vọng. 
Những con người ngồi nơi góc chợ với tiếng nói xì xồ. Không hay. Lúc nào đã trở thành một phần mạch sống của mình. Anh tiếp.
Photobucket
Nhắm mắt lại. Cắt đứt dây nối giữa mắt với trăng trời, thả tâm tưởng về với phiên chợ đời anh còn nặng mang.
Đời anh lỡ nợ tiếng xì xồ. Có lẽ. Vì thế mà anh không thích dấn thân nghiệp đời với máy móc rầm rì sản xuất, cùng những linh kiện thế thay, hay mài đủng quần nơi một góc cơ quan.
Anh đi vào dòng chãy thương mại, mua đi bán lại. Từng ấy thời gian. Tiếng xì xồ vẫn không có gì thay đổi, chỉ có ngành nghề và phương thức đổi thay.
Đời anh lỡ nhớ những con người ngồi trong sương đầu sớm, nắng giữa trưa đến gió chiều lơ đãng.
Mở mắt ra. Chấp lại dây nối giữa mắt với trăng, trời, cho gió lộng bay lên. Một mùa trăng cuối.
Nghe anh nói tiếp. Những con người không được học đủ đầy, nhưng luận về lý thuyết học ở giảng đường, hay ở phương trời nước bạn, lại thực hành giỏi hơn ai.
Nói không tin. Lấy một chuyện thường tình làm ví dụ, cho những kẻ cứng nhắc về một cách nhìn. Marketing.
Một người bán. Nhớ mặt từng bạn hàng, chào bán mắm kho cho một kẻ đi mua, đầu vẫn chưa nghĩ ra món gì cho bữa tới. Chần chừ. Chưa chọn cho một món ăn trưa.
Kẻ bán. Ừ thì mắm mua để đấy, càng lâu thì càng ngon. Tiếp xúc bậc hai. Hình thành một ý tưởng mua hàng..
Người mua. Chần chừ. Chưa chọn cho một món ăn trưa, nhưng vừa nghĩ được lợi. Do dự. Trong tiếng thiệt hơn.
Kẻ bán. Ừ thì mắm ngon, em cứ ngửi thử, muốn thì nếm luôn. Tiếp xúc bậc ba. Kích thích.
Người mua. Chần chừ. Vơi bớt với lời mời gọi, không còn gì hơn, ừ thì em mua vậy.
Kết thúc cuộc chuyện trò, xong một cuộc giao dịch, trong một phiên chợ thường. Có mấy ai nhìn nhận, một lý thuyết đã học, kẻ vận dụng thành thạo lại chưa một lần được biết. Tận tường. Nghề và đời dạy. Theo từng tháng năm.
Ngẫm đi và ngẫm lại. Đấy còn phải nói dài. Chuyện được mất, dại khôn. Thôi thì ghi nhận vậy, một cách nghĩ riêng anh. Đồng cảm.
Từ mãnh trăng chưa tàn, cùng gió đêm hậm hực với những bản tình buồn bị tiếng xì xồ xô đẫy. Anh vẫn còn như vậy. Với những tiếng xì xồ, ăn sâu vào ký ức từ những mùa trăng cuối. Hôm nao.
( Ảnh: Sưu Tầm )

***

Thought It Was Only Me…

I thought it was only me who felt attached to that place—the place where whispers and laughter filled the night, waiting for dawn wrapped in mist, only to fade under the weary midday sun, then linger sparsely as evening fell. If not for that one day…

He convinced me. He returned home for a charity trip, the night wind howling against the car window. The phone kept ringing along the way, pulling him back to work. Always busy.
The whole way back, I listened to him talk. Interwoven with his words were incoming calls—one, two, three—the phone ringing with short and long ringtones, cutting through our laughter, making the journey feel shorter.
I gazed out the window, letting my thoughts drift into the sky, carried by the wind, hanging with the moon, floating with the last season of its light.
The whole way back, passing a few old paths, familiar crossroads—I thought to him, it was all just muscle memory. Coming and going. Nothing left of yesterday. Changed. A new way of living. Behind the wheel, phone in hand, each day a routine. Wandering. Between the roads of Vietnam and Cambodia. Alone. Singing along to old, broken love songs from a forgotten CD, searching for fragments of a past feeling. Suddenly.

My friend asked, "Why did he choose this path?"
"It's the job. Rest feels excessive, emptiness feels overwhelming," he replied.
"As a child, I was used to the market’s murmurs. Growing up, those sounds lingered in my ears, becoming memories without me even realizing it." He laughed at himself.

I pulled my gaze back from the last moon of the season, leaving the wind standing still. Hesitated. Realized—it wasn’t just me. His soul was still tied to that old land, to a market that was yet to end, about to end, nearly ended.

  • A market yet to end. Mist hanging over, two generations. A market full of murmurs from those coming and going, voices big and small, none too soft—only shouts rising above the crowd, burdened shoulders and weary backs. Struggling.
  • A market about to end. Mist hanging over, one generation left. A market full of murmurs from those staying and leaving, the sound of sighs and coughs, none too soft—only shouts rising above fate, shoulders heavy, backs weary. Deep longing. Hope. That the next generation won’t struggle the same.
  • A market nearly ended. Mist clinging, a lost generation. A market full of murmurs from those coming and going, voices big and small, none too soft—only shouts rising above the crowd, burdened shoulders and weary backs. Struggling. Only a few make it through. The next generation. Still longing. Still hoping.

"The people sitting in the market corners, chatting away—who knew? Somehow, they became part of my life’s rhythm," he continued.

Closing my eyes, I severed the thread tying my gaze to the moon, letting my mind wander back to the market of his life—one he still carried heavily.

He owed his life to those murmurs. Maybe that’s why he never chose a career surrounded by the hum of machines, interchangeable parts, or the monotony of an office chair.
He followed the flow of trade—buying, selling. Over the years, the murmurs hadn’t changed, only the industries and methods.
He owed his memories to the people sitting through the mist of dawn, the scorching midday sun, the indifferent afternoon breeze.

Opening his eyes, he reconnected with the moon, the sky—letting the wind carry him toward the last season of its light.

He continued. "These people never had full schooling, yet when it comes to business theories—whether learned in universities or foreign lands—they apply them better than anyone."

"You don’t believe me? Let me give you an everyday example—for those who think too rigidly. Marketing."

A seller. Remembering every returning customer, offering a jar of fermented fish to a buyer who hadn’t even decided what to cook for lunch. Hesitant. Still unsure.
The seller. "Buy it, keep it—it only gets better with time." Second-level engagement. The idea of purchase starts forming.
The buyer. Still hesitant. But now considering the benefit. Weighing the decision.
The seller. "Smells amazing, right? Go ahead, taste it." Third-level engagement. Stimulating the senses.
The buyer. Hesitation fading under the invitation. "Alright, I’ll take it."

A simple conversation, a routine transaction in an everyday market. How many see it? The marketing principles studied in theory—applied effortlessly by those who never formally learned. Life teaches. Time shapes.

Thinking back and forth—it’s a long story. Gains and losses, wisdom and folly. But for now, I just take it as his perspective. I understand.

From an unfinished moon, with the restless night wind, and sad love songs drowned by murmurs. He is still the same.
With the murmurs, deeply etched in memory, from the last seasons of the moon.

[Musings on Life] CHỢ - Market

Hai mươi bảy tết. Đêm. Chờ ngày mới. Xấp sếp lại các món hàng. Vừa lên từ một quãng sông. Tươi rói. Cười đùa vài câu. Chữi đổng vài từ. Giăng mùng. Ngủ. Giữa chợ.
Đêm trắng quên sương. Đèn dầu loe lét. Nhiều người mất ngủ vì những nổi lòng. Lo toan. Khác biệt. Nó cứ trông đêm, hai mươi bảy tết. Ấu thơ ngơ dại. Muốn thức thâu đêm, lại ngủ vùi không nhớ. Chẳng chờ xuân đến. Xuân nào có vui như xuân đêm nay. Đời chợ. Sợ bỏ lỡ những nóc mùng. Những mãnh đời sương sớm.
Nhìn sạp. Đếm mùng. Thói quen thơ dại. Cái này là bà hai. Quàng lại khăn rằn trên mái tóc nhuộm màu khói trắng. Kia là bà tám. Phì phò trong giấc ngủ quên lo. Đằng đó là cậu tám. Lượm bỏ vài lá sâu, miệng cười thả khói…Nhiều. Nhiều lắm. Cứ thế đi qua. Đời thường.
Lớn lên. Tìm hiểu. Kỷ niệm ấu thơ…
Photobucket
Hai mươi bảy tết. Đêm trước ngày chiến đấu. Cho hai, ba buổi chợ cuối cùng. Ăn tết nhỏ hay to. Bán lời hay lỗ vốn. Tất cả ở đêm này. Cầu mong. Xấp sếp các món hàng như lên nòng, thay đạn. Giao chiến là tinh sương. Phát thanh thay tiếng súng. Xung trận giờ ra quân. Áo quần nào thay mới. Tươi tỉnh gương mặt cười. Bỏ quên đi mệt mõi của đêm dài vừa qua. Chỉ còn là cơm gạo. Mỗi cảnh nhà phía sau. Đợi chờ hai, ba buổi chợ. Cuối cùng.
Lớn lên. Đi về vội vã. Sỏi đá quên tên…
Trễ hẹn đêm khuya. Hai mươi bảy tết. Đâu hay, mai một ít nhiều. Những tiếng cười đùa. Vài câu chữi đổng. Đèn dầu lịm tắt. Đâu mất rồi…tháng ngày. Lạc mất. Vành khăn vằn nhuộm màu khói trắng. Hơi thở phì pho trong giấc ngủ quên lo. Miệng cười phả khói…Nhiều. Nhiều lắm. Đời thường. Cứ thế đi qua. Hững hờ.
Photobucket
Hai chín. Ba mươi. Mấy cái tết rồi. Không nhớ. Những ngày cuối năm. Vài bước chân. Lững thững. Nhớ chợ. Nhớ người. Về lại chơi. Hai hàng. Nước chãy… Thèm. Trở lại. Nhớ hoài…bây ơi! Chân tay không chịu nghe lời. Giờ chẳng biết phơi mình nơi nao, khi nào. Không phải sạp. Không phải đêm. Hai mươi bảy tết. Đợi chờ. Bình minh. Hoàng hôn…đến rồi. Thật vội vã.
Hai chín. Ba mươi. Đến cái tết này. Những ngày cuối năm. Vài bước chân. Lững thững. Thưa dần. Qua năm tháng mòn phai. Có còn quay lại. Chửi đổng vài câu. Nhớ chợ quá bây ơi!
Hai hàng. Nước chãy. Ngắn dài. Ngày ba mươi tết.
( Ảnh : Sưu Tầm )

The 27th Night of Tet

Night. Waiting for the new day. Arranging goods once more. Fresh from the river. Laughing. Cursing playfully. Setting up mosquito nets. Sleeping. In the middle of the market.

A sleepless night, forgetting the dew. The oil lamp flickers. Many stay awake, burdened with thoughts and worries. Different, yet the same. It watches the night—the 27th of Tet. Childhood, naïve and wide-eyed. Wanting to stay up all night, yet dozing off, forgetting. Not waiting for spring. But what spring is as joyous as this night? The market life. Afraid to miss the makeshift beds. The early morning lives.

Looking at the stalls. Counting the nets. A childhood habit. That’s Granny Hai, wrapping her checkered scarf over hair dyed with white smoke. Over there, Granny Tam, breathing heavily in a sleep too deep to worry. And Uncle Tam, picking off a few wilted leaves, smiling as he exhales smoke… So many. So many lives. Just passing by. An everyday scene.

Growing up. Learning. Collecting childhood memories…

The 27th of Tet. The night before battle. For two, three final market days. A small or grand Tet. A profit or a loss. It all hinges on this night. Praying. Arranging goods like loading a rifle, changing bullets. The battle begins at dawn. The morning broadcast replaces the sound of gunfire. The hour of war. What clothes to wear. What smile to put on. Forgetting the exhaustion of the long night just passed. Only thinking of rice and grain. The households behind, waiting for these final two or three days.

Growing up. Leaving in a hurry. Forgetting the name of stones on the road…

A late-night promise broken. The 27th of Tet. Unnoticed, slowly fading. The laughter. The cursing. The oil lamp dimmed. Where have the days gone? Lost. The checkered scarf, now a shade of smoke. The heavy breathing, lost in sleep. The smiling lips, exhaling smoke… So many. So many lives. Just passing by. Indifferent.

The 29th. The 30th. How many Tet have passed? Can't recall. The final days of the year. Wandering steps. Missing the market. Missing the people. Returning to visit. Tears fall in two streams... Longing. Wanting to return. Never letting go… Oh, my friends! Hands and feet no longer obey. Now, where to rest? When? No longer a stall. No longer a night. The 27th of Tet. Waiting. Sunrise. Sunset… arriving so quickly.

The 29th. The 30th. Another Tet arrives. The final days of the year. Wandering steps. Growing fewer. Worn by time. Will there be a return? To curse a few words. To miss the market again… Oh, my friends! Two streams of tears. Short and long. The 30th of Tet.

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...