Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn chien phan blog. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn chien phan blog. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 7 tháng 8, 2025

[Sách] Hồi ký Nguyễn Thị Bình - Bạn bè, gia đình và đất nước



  • "Người Mỹ có thể lên Mặt Trăng và trở về an toàn. Còn sang Việt Nam, thì chúng tôi không chắc!" 

Khi những đứa trẻ quây quần, nó bắt đầu kể cho chúng nghe về một nền văn hóa, về thứ nghi thức giao tiếp của người Nhật - những cái cúi đầu trang trọng và sự tôn trọng được cài cắm tinh tế. Ngược. Phân tích mặt trái của nó: một thứ "đạo đức giả" tiềm ẩn, dễ dàng đánh lừa những ai không đủ tinh tường để nhận ra. Giao tiếp là bài học đầu tiên bản thân dành cho những đứa nhóc sinh viên. 

Lướt qua trang sách của đời công bộc, nó đã chứng kiến những gã đến từ bên ngoài, "không" phải Nhật, trong trang phục đắt tiền, nhận những cái cúi đầu kính cẩn từ những đại lý của gã khổng lồ Toyota. Ánh mắt ban đầu không thể giấu được sự ngỡ ngàng, của lần đầu tiếp xúc một văn hóa giao tiếp, hiểu như là một phần của cuộc chơi.

Sau văn hóa Nhật là văn hóa Việt. Nó luôn khuyến khích những tâm hồn trẻ, đang ngồi trên ghế giảng đường của các trường đại học, hãy tìm hiểu về những bài học giao tiếp trong ngoại giao – một môn học mà kho tàng kiến thức của bản thân tìm tòi, tích lũy qua năm tháng, cánh cửa vẫn chỉ mới hé mở một phần. 

Trong đó, một hình ảnh đã khắc sâu vào tâm trí nó đến tận cùng: hình ảnh người phụ nữ Việt Nam trong chiếc áo dài màu chàm trầm lặng, tiếng guốc mộc thanh thoát nện trên nền gạch của một kiến trúc Pháp cổ kính, nơi những người đàn ông Mỹ, Pháp đang chờ đợi cho những vòng đàm phán cam go của Hiệp định Paris. Tiếng guốc ấy không chỉ là âm thanh, mà là tiếng trống trận vang dội, báo hiệu một cuộc chiến không tiếng súng nhưng lại đóng vai trò quyết định trong vận mệnh của Việt Nam.

  • "Bà đã đem bạn bè thế giới về cho dân tộc. Và đấy là một trong những nhân tố quan trọng nhất quyết định thắng lợi kỳ lạ của Việt Nam trong thế kỷ qua." 

"Hồi ký Nguyễn Thị Bình: Gia đình, bạn bè và đất nước" không chỉ là một cuốn sách kể chuyện; đó là một bức tranh lịch sử sống động, được vẽ nên từ ký ức của một nhân chứng phi thường, người phụ nữ duy nhất đặt bút ký vào Hiệp định Paris 1973. Cuốn hồi ký, với giọng văn giản dị nhưng đầy sâu sắc, đã hé mở một cuộc đời gắn liền với những thăng trầm của dân tộc, nơi tình yêu gia đình, tình bạn và lòng yêu nước hòa quyện vào nhau, tạo nên sức mạnh cho một biểu tượng của Việt Nam.

Như một định mệnh của dân tộc, như lời dạy của mẹ Khổng Tử phải dời nhà nhiều lần để con được học cái tốt. Tinh hoa cứ thế đua nở, như những đóa sen thơm ngát từ một làng quê nhỏ bé, làng Sình. Nơi đó, những văn nhân, sỉ tử, tâm hồn và tinh thần yêu nước được hun đúc, cởi mở và ghi nhận chuyện học hành qua nhiều thế hệ. Từ những cụ Phan Châu Trinh, Phan Bội Châu như hàn huyên tâm sự trước thềm nhà của một cụ Sắc, cho đến một thế hệ con cháu sinh ra đã được bồi đắp thêm tinh hoa của vùng đất này. Và rồi có một người phụ nữ Nguyễn Thị Bình cũng mang trên mình dòng máu ấy, trải qua bao sóng gió lại lớn lên ở một miền đất miền Tây sông nước – nơi bản thân cũng được sinh ra và trưởng thành. Ngược dòng. Tìm về một mãnh đất miền Trung khi khôn lớn.

Cuốn sách nổi bật bởi sự chân thực và tinh tế trong cách bà Nguyễn Thị Bình kể lại cuộc đời mình. Bà không tô vẽ hay phô trương những chiến công ngoại giao lẫy lừng, mà tập trung vào những điều gần gũi, đời thường nhất. Từ tuổi thơ êm đềm bên gia đình, những năm tháng hoạt động cách mạng đầy gian khổ, đến những câu chuyện hậu trường chưa kể về Hội nghị Paris, mỗi trang sách đều toát lên một tinh thần trách nhiệm, một tấm lòng cởi mở và một trí tuệ sắc sảo. Đặc biệt, cuốn sách làm nổi bật vai trò của gia đình và bạn bè – những điểm tựa vững chắc đã nuôi dưỡng và tiếp sức cho bà trên mọi bước đường.

  • "Chúng tôi đều thống nhất với nhau rằng đó là thời kỳ đẹp đẽ nhất của cuộc đời mình, với ý nghĩa là đã sống có mục đích và có lý tưởng." 

Giọng văn của bà Nguyễn Thị Bình nhẹ nhàng, tâm tình như một cuộc trò chuyện thân mật, khiến người đọc cảm nhận được sự ấm áp, sự khiêm nhường và cả những nỗi trăn trở của một người lãnh đạo có tầm vóc lớn. Cuốn hồi ký là lời khẳng định mạnh mẽ về sức mạnh của sự đoàn kết và lòng nhân ái, những giá trị cốt lõi đã giúp dân tộc Việt Nam vượt qua mọi thử thách.

"Hồi ký Nguyễn Thị Bình" là một tác phẩm giá trị, không chỉ dành cho những người quan tâm đến lịch sử, chính trị mà còn cho bất kỳ ai muốn tìm thấy cảm hứng từ câu chuyện về một con người đã sống trọn vẹn, cống hiến hết mình cho lý tưởng cao đẹp.

Cuốn hồi ký của bà Nguyễn Thị Bình là một món quà tinh thần vô giá, một lời kể chân thật và ấm áp về một cuộc đời phi thường. Tác phẩm không chỉ tái hiện lại những trang sử hào hùng mà còn truyền tải những giá trị nhân văn sâu sắc, nhắc nhở chúng ta về tầm quan trọng của gia đình, bạn bè và lòng tự tôn dân tộc. Đây là một tác phẩm đáng đọc, để lại dư âm dài lâu và tiếp thêm sức mạnh cho các thế hệ sau.

***

"Americans can go to the moon and return safely. But as for going to Vietnam, we are not so sure!"

When the children gathered around, it began to tell them about a culture, about the Japanese etiquette of greeting – solemn bows and meticulously embedded respect. In reverse. It analyzed the flip side: a latent "hypocrisy" that easily deceives those who are not discerning enough to notice. Communication is the first lesson it gives to young students.

Flipping through the pages of a civil servant's life, it witnessed outsiders, "not" Japanese, in expensive suits, receiving respectful bows from the dealers of the giant Toyota. Its initial gaze couldn't hide its astonishment, a first encounter with a communication culture, understood as part of the game.

After Japanese culture comes Vietnamese culture. It always encourages young souls, sitting in university lecture halls, to learn about the lessons of diplomatic communication – a subject for which it has researched and accumulated a trove of knowledge over the years, though the door has only just been partially opened.

Among these, one image is etched forever in its mind: the image of a Vietnamese woman in a muted indigo ao dai, her elegant wooden clogs clicking on the tiled floor of an old French building, where American and French men were waiting for the arduous rounds of negotiations for the Paris Peace Accords. The sound of those clogs was not just an echo, but the resounding beat of a war drum, signaling a war without guns that played a decisive role in the destiny of Vietnam.

"She brought friends from all over the world to the nation. And that was one of the most important factors that determined Vietnam's extraordinary victory in the last century."

"Memoir of Nguyen Thi Binh: Family, Friends, and Nation" is not just a storybook; it is a vivid historical tapestry, woven from the memories of an extraordinary witness, the only woman to sign the Paris Peace Accord in 1973. With its simple yet profound prose, the memoir unfolds a life intertwined with the nation's ups and downs, where love for family, friendship, and patriotism merge, creating the strength for a symbol of Vietnam.

As if a national destiny, like Confucius's mother moving homes multiple times so her son could learn what was good. The essence blossomed, like fragrant lotus flowers from a small village, Sình. There, literati and scholars had their souls and patriotic spirit forged, open-minded and valuing education for generations. From figures like Phan Chau Trinh and Phan Boi Chau chatting in front of a Sắc's house, to a generation of descendants born to be nurtured by the essence of this land. And then there was a woman, Nguyen Thi Binh, who also carried that lineage, and after enduring many storms, grew up in a land in the watery Mekong Delta – the very place where it was born and raised. Going against the flow. It sought a Central Vietnamese land when it grew up.

The book stands out for its authenticity and delicacy in how Nguyen Thi Binh recounts her life. She does not romanticize or flaunt her brilliant diplomatic victories but focuses on the most intimate, everyday things. From a peaceful childhood with her family and arduous years as a revolutionary, to the untold behind-the-scenes stories of the Paris Conference, every page exudes a sense of responsibility, an open heart, and a sharp mind. The book particularly highlights the role of family and friends – the solid pillars that nurtured and empowered her every step of the way.

"We all agreed that it was the most beautiful period of our lives, in the sense that we lived with purpose and ideals."

Nguyen Thi Binh's writing style is gentle and conversational, making readers feel the warmth, humility, and the burdens of a leader of great stature. The memoir is a powerful affirmation of the strength of solidarity and compassion, the core values that helped the Vietnamese people overcome all challenges.

"Memoir of Nguyen Thi Binh" is a valuable work, not only for those interested in history and politics but for anyone who wants to find inspiration from the story of a person who lived a full life, dedicating herself entirely to noble ideals.

The memoir of Nguyen Thi Binh is a priceless spiritual gift, an honest and warm account of an extraordinary life. The work not only recreates heroic pages of history but also conveys profound humanistic values, reminding us of the importance of family, friends, and national pride. This is a worthwhile read, leaving a lasting impression and empowering future generations.

Thứ Năm, 3 tháng 7, 2025

[Sách] Điểm đến của cuộc đời - Đặng Hoàng Giang

 

  • "Khi vợ hay chồng bạn chết, bạn là người góa. Khi bố mẹ bạn chết, bạn trở thành mồ côi. Nhưng không có từ nào cho bạn khi con bạn chết – Nhà tâm lý học Ann G. Smolen quan sát – Nó không tồn tại trong từ vựng của chúng ta. Nó quá khủng khiếp để có thể gọi tên."

Như đến hẹn lại lên, em gửi những quyển sách từ đầu Hà Nội, tác giả Việt là một khoảng thời gian em gắn bó đi tìm. Nó gặp lại người tiến sĩ Đặng Hoàng Giang, lắng nghe một chủ đề khác sau hai chủ đề về "thiện ác smartphone" và "vẻ đẹp của cảnh sắc bình thường" 

https://chienphan.blogspot.com/2024/12/sach-ve-ep-cua-canh-sac-binh-thuong-ang.html

Nhớ. Bản thân cũng từng như thể về lại một miền Tây, ngồi với anh thưởng thức một tách trà, khỏi tỏa hương đưa, ngắm chuồn chuồn đập cảnh để xem "cảnh sắc bình thường" đẹp khác mấy với Đặng Hoàng Giang chứng kiến. Góc nhìn của tác giả đã thay đổi nhiều; tích cực, giản đơn và yêu cuộc sống vốn vô thương này hơn khi đã trải qua một biến động của cuộc đời khi chứng kiến và tìm cách đối diện với "cái chết" 

Nhận. Chủ đề mới về cái chết, nhẹ nhàng và day dứt hơn việc "bức xúc không làm ta vô can". Hẹn. Gặp anh để trao đổi về góc nhìn mới mẻ, của tuổi đời bước qua ráng chiều như nó vẫn chưa chạm tới hết một chủ đề đổi trao, vẫn chỉ là một đứa trẻ sống lâu, bập bẹ ngưỡng trưởng thành để đi tiếp một ngưỡng lớn và xa hơn chưa xác định được một cách gọi tên.

"Người ta rất khó chấp nhận cái chết khi còn chưa hiểu rõ về nó. Thật đáng tiếc là chúng ta luôn có quá nhiều thông tin và quá nhiều thời gian để không bao giờ biết được điều gì là thực sự quan trọng, phút nào là phút cuối trong cuộc đời." 

"Điểm đến của cuộc đời" của Tiến sĩ Đặng Hoàng Giang không chỉ là một cuốn sách; đó là một hành trình dũng cảm, đầy tính nhân văn và sức lay động tâm hồn vào một chủ đề mà hầu hết chúng ta đều né tránh: cái chết. Với vai trò là người đồng hành cùng những người cận tử, Đặng Hoàng Giang đã ghi chép lại những câu chuyện chân thực, sâu sắc về những khoảnh khắc cuối cùng của sự sống, mang đến một góc nhìn mới mẻ và đầy ý nghĩa về cái chết, từ đó giúp chúng ta trân trọng hơn sự sống.

Cuốn sách nổi bật bởi sự chân thực và tinh tế trong cách tác giả kể lại những câu chuyện. Từ cậu bé Nam 8 tuổi kiên cường đối mặt với ung thư xương, cô gái Liên mạnh mẽ ở tuổi 22, đến người mẹ Vân đầy trách nhiệm, mỗi nhân vật đều mang một số phận, một nỗi đau riêng. Đặng Hoàng Giang không chỉ miêu tả nỗi đau thể xác mà còn đi sâu vào diễn biến tâm lý, những băn khoăn, sợ hãi, và cả những tia hy vọng nhỏ nhoi của những người đang đứng trước ngưỡng cửa sinh tử. Chính sự thấu cảm và không phán xét đã khiến những câu chuyện trở nên sống động và chạm đến trái tim người đọc.

"Cảm giác vô nghĩa là thứ trống rỗng, đáng sợ hơn cả cái chết." 

Giọng văn của Đặng Hoàng Giang sâu lắng, giản dị nhưng đầy ám ảnh. Ông không dùng những từ ngữ hoa mỹ mà tập trung vào việc truyền tải những cảm xúc chân thật nhất, những chiêm nghiệm sâu sắc nhất về sự hữu hạn của đời người và ý nghĩa của sự ra đi. Cuốn sách giúp người đọc nhận ra rằng, cái chết không chỉ là kết thúc mà còn là một phần tất yếu của sự sống, và cách chúng ta đối diện với nó sẽ định hình cách chúng ta sống.

"Điểm đến của cuộc đời" không chỉ là một cuốn sách về cái chết, mà là một lời nhắc nhở mạnh mẽ về giá trị của sự sống, về lòng nhân ái, sự buông bỏ và khả năng tìm thấy ý nghĩa ngay cả trong những khoảnh khắc bi thương nhất. Nó là một tác phẩm cần thiết để chúng ta đối diện với nỗi sợ hãi lớn nhất của mình, từ đó sống một cuộc đời trọn vẹn và ý nghĩa hơn.

"Sau “Điểm đến của cuộc đời” tôi càng thấm thía rằng cuộc đời ai cũng có thể lấp đầy một cuốn sách. Va chạm nhiều với cái chết, tôi thấy mình bớt ghét người khác hơn, kể cả những người khiến mình phát điên. Ta hình dung ra họ nằm trên giường bệnh, sắp chết, đau đớn, và ta không ghét họ được nữa. Tôi cho rằng người đã nhìn thấy cái chết thì trở nên bao dung hơn." 

Tiến sĩ Đặng Hoàng Giang, qua "Điểm đến của cuộc đời," đã mang đến một tác phẩm văn học phi hư cấu xuất sắc, không chỉ là một bộ sưu tập những câu chuyện xúc động mà còn là một lời mời gọi sâu sắc để chúng ta đối diện với sự thật về cái chết. Cuốn sách là một "kim chỉ nam" giúp người đọc tìm thấy sự bình yên, lòng biết ơn và ý nghĩa đích thực của cuộc sống ngay cả trong những khoảnh khắc bi thương nhất. Đây là một tác phẩm đáng đọc, để lại dư âm dài lâu và thay đổi cách chúng ta nhìn nhận về cuộc đời và cái chết.

***

"When your wife or husband dies, you are a widow or widower. When your parents die, you become an orphan. But there is no word for you when your child dies – Psychologist Ann G. Smolen observed – It doesn't exist in our vocabulary. It's too terrible to be named."

As if on cue, my younger colleague sent me new books from Hanoi, Vietnamese authors she had diligently sought out. I met with Dr. Dang Hoang Giang again, listening to a different topic after our discussions on "Good, Evil, and Smartphones" and "The Beauty of Ordinary Landscapes." https://chienphan.blogspot.com/2024/12/sach-ve-ep-cua-canh-sac-binh-thuong-ang.html I remember. I once felt as if I had returned to the Mekong Delta, sitting with him, enjoying a cup of tea, its fragrance wafting gently, watching dragonflies flutter, to see how "ordinary landscapes" differed in beauty from what Dang Hoang Giang witnessed. The author's perspective has shifted significantly; becoming more positive, simpler, and more appreciative of this impermanent life, having experienced a profound life event by witnessing and confronting "death."

I received. A new topic: death, more gentle and poignant than "Indignation Does Not Make Us Innocent." I made an appointment. To meet him and discuss this fresh perspective, from a lifetime that has passed its twilight, a subject of exchange that I haven't fully grasped, still just an old soul, babbling at the threshold of adulthood, preparing to step into a larger, more distant, yet unnamed stage.

"It is very difficult for people to accept death when they do not yet fully understand it. It is truly regrettable that we always have too much information and too much time to never know what is truly important, which moment is the last in life."

Dr. Dang Hoang Giang's "The Destination of Life" is not merely a book; it is a courageous, deeply humane, and soul-stirring journey into a subject most of us shy away from: death. As a companion to those nearing death, Dang Hoang Giang has meticulously recorded authentic, profound stories about life's final moments, offering a fresh and meaningful perspective on death, thereby helping us cherish life more.

The book stands out for its authenticity and subtlety in how the author narrates these stories. From Nam, an 8-year-old boy bravely facing bone cancer, to Lien, a strong 22-year-old girl, and Van, a responsible mother, each character carries a unique fate and a personal pain. Dang Hoang Giang not only describes physical suffering but also delves into psychological developments, anxieties, fears, and even faint glimmers of hope of those standing at the threshold of life and death. It is this empathy and non-judgment that make the stories vivid and touch the reader's heart.

"The feeling of meaninglessness is an emptiness, more terrifying than death."

Dang Hoang Giang's writing style is profound, simple, yet haunting. He does not use flowery language but focuses on conveying the most genuine emotions, the deepest reflections on the finiteness of human life and the meaning of departure. The book helps readers realize that death is not just an end but an inevitable part of life, and how we confront it will shape how we live.

"The Destination of Life" is not just a book about death, but a powerful reminder of the value of life, of compassion, of letting go, and of the ability to find meaning even in the most tragic moments. It is an essential work for us to confront our greatest fear, and thereby live a more complete and meaningful life.

"After 'The Destination of Life,' I understood more deeply that anyone's life could fill a book. Encountering death so often, I found myself hating others less, even those who used to drive me crazy. I would imagine them on their sickbeds, dying, in pain, and I could no longer hate them. I believe that those who have seen death become more compassionate."

Dr. Dang Hoang Giang, through "The Destination of Life," has delivered an outstanding non-fiction literary work, not just a collection of moving stories but a profound invitation for us to confront the truth about death. The book is a "compass" that helps readers find peace, gratitude, and the true meaning of life even in the most tragic moments. It is a book worth reading, leaving a lasting impact and changing how we perceive life and death.

Chủ Nhật, 11 tháng 5, 2025

[Sách] Chăm sóc bản thân thật sự - Pooja Lakshmin


“Chăm sóc bản thân thật sự là khi bạn lùi lại một bước và đặt ra những câu hỏi khó – để từ đó xây dựng một cuộc đời không cần nghỉ trốn khỏi nó.”

Chúng ta đang sống vì điều gì? Bản thân cứ phải hỏi đi hỏi lại mình, sợ quên, quên là thứ mà bản chất loài người có sẵn thường trực. Nó cứ phải trao đổi với đám trẻ của mình; với những thuyết của Maslow với hy vọng rằng sẽ giúp cho đám trẻ, lẫn trong đó có những đứa nhóc sinh viên ngồi quây quanh mình có thể sớm tìm cho mình một lời đáp. 

Chăm sóc bản thân thật sự – Khi bạn không cần một chiếc mặt nạ dưỡng da, mà là một hệ giá trị vững chắc

Trong thế giới ngập tràn những lời kêu gọi “tự chăm sóc bản thân” bằng tách trà ấm, tấm vé spa hay vài giờ yoga, cuốn sách Chăm sóc bản thân thật sự của bác sĩ tâm thần Pooja Lakshmin như một cú hích tỉnh táo: chăm sóc bản thân không chỉ là một “sản phẩm” để tiêu thụ – đó là một hành trình nội tâm cần được xây dựng dựa trên nhận thức, ranh giới và giá trị cá nhân.

 "Thật ra, 'chăm sóc bản thân' không phải là thứ bạn thêm vào danh sách việc cần làm, mà là cách bạn viết lại chính danh sách ấy."

Với giọng văn vừa sắc sảo vừa đầy cảm thông, Lakshmin đưa ra bốn trụ cột nền tảng cho việc chăm sóc bản thân thật sự:

Giá trị – Bạn đang sống cho điều gì?

Ranh giới – Bạn đang nói "không" như thế nào?

Đồng cảm với chính mình – Bạn đối xử với bản thân như một người bạn thân, hay như một kẻ thù?

Sức mạnh – Bạn có dám đưa ra quyết định vì mình không?

Cuốn sách không đưa ra giải pháp “mì ăn liền” – trái lại, nó thách thức người đọc nhìn lại các hệ thống khiến chúng ta kiệt sức, từ kỳ vọng xã hội đến các chuẩn mực giới tính. Và trong khi chúng ta vẫn có thể tiếp tục đi spa hay tập yoga, Lakshmin nhắc rằng đó là chăm sóc bản thân “giả” nếu không đi kèm với những thay đổi sâu sắc từ bên trong.

Đặc biệt hữu ích với những ai làm việc trong môi trường áp lực cao, dễ bị tổn thương bởi “hội chứng người giỏi” (impostor syndrome), hoặc luôn cố gắng làm hài lòng người khác đến mức đánh mất chính mình.

***

“True self-care is when you take a step back and ask yourself the hard questions — so that you can build a life you don’t need to escape from.”

What are we really living for? It's a question we must ask ourselves over and over again, for fear of forgetting — because forgetting seems to be deeply wired into human nature. I keep revisiting it in conversations with my kids; I discuss it alongside Maslow’s theories, hoping it might help them — and the university students who often gather around me — to find an answer a little earlier in life.

True self-care – when you don’t need a face mask, but a firm system of values.

In a world overflowing with messages to “self-care” using warm tea, spa vouchers, or a few hours of yoga, Real Self-Care by psychiatrist Dr. Pooja Lakshmin comes as a sober wake-up call: self-care is not just another product to consume — it’s an inward journey that must be built on awareness, boundaries, and personal values.

“True self-care isn’t something you add to your to-do list — it’s how you rewrite that list altogether.”

With a voice both sharp and deeply compassionate, Lakshmin offers four foundational pillars of real self-care:

  • Values – What are you living for?

  • Boundaries – How are you saying “no”?

  • Self-compassion – Are you treating yourself like a best friend, or an enemy?

  • Power – Do you dare to make choices that are truly yours?

This is not a book of quick fixes — on the contrary, it challenges readers to confront the systems that drain us: from societal expectations to gender norms. And while there’s nothing wrong with going to the spa or doing yoga, Lakshmin reminds us that these are merely “fake self-care” if they aren’t accompanied by deeper internal change.

A particularly helpful read for anyone working in high-pressure environments, vulnerable to impostor syndrome, or constantly trying to please others to the point of losing themselves.

Chủ Nhật, 20 tháng 4, 2025

Nhật ký của cha - Julie - Con gái "bia" [Dad's diary - Julie - My beer-girl daughter]



Buổi tối bình thường, căn nhà nhỏ trong hẻm lại sáng đèn như mọi lần. Mùi cơm canh còn vương trên bàn, tiếng quạt máy trên lầu quay đều đều trong nền giai điệu quen thuộc của một bài hát ru ngày cũ:

"À ơi... Con cò bay lả bay la, bay từ cổng phủ bay ra cánh đồng..."

Julie – cô nhóc út, má phính, tóc ngắn ngủn, đang ngồi trong lòng ông già, tay còn vương vãi ít màu nước từ buổi vẽ chiều nay. Hai ông anh, Merci và Lavie, lượn lờ vẫn còn tiếc nuối một ngày cuối tuần chưa thôi, vì được bà vú “triệu hồi” lên ngủ đúng giờ, ánh mắt liếc xéo về phía “nữ chính”.

Ông già cười, vòng tay ôm Julie chặt hơn một chút, rồi thì thầm vào tai cô bé:

Thương công chúa của ba, có thương ba không?

Julie ngẩng lên, cười toe toét, đặt môi mềm lên má của ông già.



Ông già quay sang hỏi tiếp cùng một câu với hai thằng nhóc của mình. 

Merci nhăn mặt, ngả người lên sofa, phản pháo: – Ba nói với con gái guộc của ba đi. Con gái “bia” của ba đi… Anh chàng đắc chí khi tìm được từ mới miêu tả về tình cảm của ông già dành cho cô con gái.

Lavie liền hùa theo, giọng xầm xì: – Ừ, chỉ có con lùn là con gái ba thôi, con đâu phải!

Cả hai nhìn nhau, rồi cùng quay sang nhìn ông già bằng ánh mắt nửa đùa nửa dỗi. Julie thì ngó nghiêng như không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, rồi ôm cổ ba chặt hơn, như thể khẳng định chủ quyền.

Ông già phì cười: – Đứa nào cũng thương hết. Nhưng mà, em là con gái mà, con gái là đặc biệt. Con gái là...

Ông ngừng lại, lấy giọng như kể chuyện cổ tích: – ...là tiếng ru hời được ôn lại và là người cần để bảo vệ, như những nàng công chúa trong mấy câu chuyện kể của ông già, mắc phải lời nguyền nên cứ mỗi độ trăng tròn lại biến thành xấu xí, chờ đợi một hoàng tử đến chiến đấu với quái vật để phá giải lời nguyền. 

Rồi. Lời nguyền chắc chắn sẽ được phá giải bởi một…chằng tinh, công chúa lại trở nên…xấu xí. Đổi lại là một tình yêu thật sự của đời mình. 



Julie tròn mắt như thể hỏi ông già: –  là tiếng ru hả ba?

– Ừ, là tiếng ru... mà giờ thì ba ru con lại. “Gió đưa, gió đẩy về rẫy ăn còng, về sông ăn cá, về đồng ăn cua…” hay mấy lời “ầu ơ, Ví dầu cầu ván đóng đinh. Cầu tre lắt lẻo gập ghình khó đi. Khó đi mẹ dắt con đi. Con đi trường học. Mẹ đi trường đời”

Ngưng. Nghĩ. Có phải: "Con gái là con người ta, Con dâu mới thật là cha mẹ mình..."? 

Sợ. Mất. Nên. Ông già phải thương thiệt nhiều, thiệt đậm, thương như thể ngày mai là nhỏ lớn, nhỏ đi lấy chồng, ông già còn lại hai ông anh cứ sáp lại là cãi nhau hoài này thôi.

Lavie lập lại: – Con không phải con ba!

Ông già xoa đầu Lavie: – Con là anh cũng phải thương em chứ, em gái dễ thương mà .

Merci lí nhí: – Con gái “thúi” và “quậy” của ba.

Tiếng cười bật lên. Căn phòng nhỏ như được sưởi ấm bởi một điều không tên. Bên ngoài, đèn đường vừa mới lên, ánh vàng rọi qua khung cửa sổ, như một dải lụa buộc lại thời gian.

Julie ngồi trọn trong người đùi ba, ngáp dài. Ông già nhấc bổng cô nhóc, đưa lên đi ngủ, để bắt đầu hành trình đi tìm lại những câu chuyện, lời ru

...

Đêm xuống, tiếng chó sủa văng vẳng bên song cửa. Ông già nằm giữa ba đứa nhóc, tay gối đầu cho Julie, chân vắt ngang chân Lavie, còn Merci thì ngồi vẽ gì đó trên tấm bảng từ …không hí.

Ông già nghĩ, có lẽ không phải chỉ vì Julie là con gái. Mà vì khi có con gái, người cha mới học được cách dịu dàng. Học cách để lắng nghe, để bảo vệ, để biết rằng có một nụ cười nhỏ thôi cũng khiến ngày dài tan biến.

Và cũng học cách để nói lời yêu thương nhiều hơn.

“Ba thương con.”

Câu nói giản dị, mà bao lần phải đợi đến tối, đến lúc gió lùa vào căn hẻm nhỏ, lòng người mới đủ yên để thốt ra.

Julie, như hiểu, rúc vào ngực ba: – Con biết.

Đêm khép lại như một trang sách, gấp nhẹ bằng hơi thở của cha – và những điều không nói thành lời.

***

A regular evening. The little house tucked away in a narrow alley lit up as usual. The scent of warm dinner still lingered on the table, while the ceiling fan upstairs hummed steadily against the backdrop of a lullaby from days gone by:

"À ơi... The stork flies low and flies high, from the palace gate to the open field..."

Julie – the youngest, with chubby cheeks and a boyish haircut – sat on her father’s lap, watercolors still smudged on her hands from the afternoon’s painting session. Her two older brothers, Merci and Lavie, were still loitering around, unwilling to let go of the weekend, shooting side-eyes at the “leading lady” who had been summoned upstairs by the nanny for bedtime.

The father smiled, holding Julie a little tighter, and whispered in her ear:

“My little princess, do you love Daddy?”

Julie looked up, grinning wide, and planted a soft kiss on his cheek.

Then the father turned to his sons and asked the same question.

Merci made a face, flopping onto the sofa:

“Go say that to your delicate daughter. Your beer-girl daughter…”

The boy smirked, proud of the new word he’d come up with to describe his dad’s obvious favoritism.

Lavie chimed in, muttering:

“Yeah, only shorty here is your daughter. We’re not!”

The two boys exchanged glances and turned to look at their dad with mock-pouting eyes. Julie looked around, confused by the commotion, then clung tighter to her dad’s neck, as if claiming her territory.

The father chuckled:

“I love all of you. But she’s a girl – and girls are special. Girls are…”

He paused, then shifted into storytelling voice:

“…they’re the lullabies replayed through time. They’re the ones who need protecting – like the princesses in old tales, cursed to turn hideous every full moon, waiting for a brave prince to slay the monster and break the spell.

And yes, sometimes, the spell might be broken by an ogre, and the princess becomes… ugly again. But in return, she finds true love – the one meant for her.”

Julie’s eyes widened, as if asking:

“So… I’m a lullaby, Daddy?”

“Yes, a lullaby,” he smiled. “And now it’s time for Daddy to sing you one:

‘Winds sway and push the little one to the fields for crabs, to the rivers for fish, to the rice paddies for snails…’

Or maybe something like:

‘Ầu ơ... If the plank bridge is nailed tight,

The bamboo bridge will wobble and sway,

It’s hard to cross, so Mom holds your hand.

You go to school, Mom goes to life’s school…’”

He paused. Thought.

Is it really true that “a daughter is someone else’s child; only a daughter-in-law becomes truly yours”?

Fear. The fear of losing.

And so he must love her – deeply, fiercely – as if tomorrow she’d grow up and marry, leaving him with two sons who never stop bickering when they’re together.

Lavie said again:

“I’m not your child!”

The father ruffled Lavie’s hair:

“You’re the big brother – you still have to love your sister. She’s adorable, isn’t she?”

Merci muttered:

“Your stinky, rowdy daughter…”

Laughter erupted. The little room warmed with a tenderness that had no name. Outside, the streetlamp just lit up, casting golden light through the window like a silk ribbon tying time in place.

Julie sat curled in her father's lap, yawning. He lifted her in his arms and carried her to bed, beginning the night’s journey to rediscover stories and lullabies…

Night fell. A dog barked faintly outside.

The father lay in the middle of his three kids – Julie’s head rested on his arm, his leg stretched across Lavie’s, while Merci sat sketching something on a drawing board from who knows where.

He thought:

Maybe it wasn’t just because Julie is a girl.

Maybe it’s because having a daughter teaches a man how to be gentle.

How to listen.

How to protect.

How a small smile can dissolve the weight of an entire day.

And how to say “I love you” more often.

“I love you,” he said quietly.

A simple sentence – but one that waited until nightfall, when the wind whispered through the alley, and hearts were still enough to let it out.

Julie, as if she understood, nestled into his chest.

“I know.”

And the night closed like a book page, folded softly with a father’s breath – and all the things he didn’t say out loud.

Thứ Hai, 27 tháng 1, 2025

[Musing of life] Chợ (12) - Chợ trời - The Flea Market



Đường nào con gái!? Nó, một gã sống lâu, bôn ba cũng trở về nhà. Quê. Mở đường, rẽ lối, đặt tên. Một gã nhà quê chẳng còn biết quê là gì. 

Út chạy ra chợ trời. Nó chở cô cháu nhỏ đi tham dự một buổi tiệc liên hoan cuối năm. Con đường đi đã không còn rõ, chỉ biết phố phường giờ đây đã thay đổi ít nhiều. Cô nhóc với chiếc áo dài đỏ, miệng chúm chím cười, tựa như đốm pháo hoa nổ giữa phô phế.

Chợ trời là đường chỉ

Đám đông tụ tập thành chợ. Trời là biểu tượng của cái nghề bán lưng cho đất, bán mặt cho trời. Chợ trời, những góc nhỏ cất giữ, những phiên họp tạm bợ, mái che ơ hờ, những món hàng trải bạt, bày bán ngay lòng đường vơi những cảm xúc chẳng bao giờ kiềm chế. Chợ trời thành một tên gọi. Đặt cạnh. Nhà lồng chợ.

Trong nhà lồng chợ, người ta cạnh tranh nhau từ một chỗ ngồi, một dãy sạp. Vậy chứ.

Giống nhau trong tiếng rao chào khách. Quen thuộc. Gặp dáng, nhớ tên, giới thiệu một món hàng, gợi một món ưng ý để mua về nhà, như thể đầu bếp gia đình bước ra để giới thiệu …món phải mua. Thuộc quen. Dáng, tên đến món hàng hay mua.

Mẹ thiên hạ. Má. Tiếng gọi í ới vang dội mỗi khi người tình tóc bạc bước qua từng gian hàng, đi từ hàng thịt cho đến hàng rau củ. Đi hết. Nó dắt người tình tóc bạc đi, như thể nâng niu một vẻ đẹp của chiều tà, trải qua vài ba trận…mổ, trong người bắt óc vít…như thể để hợp thời, công nghệ máy móc mà. Lo. Một cái trược chân, ốc vít lại thi nhau chen vào trong cơ thể, chẳng còn để hợp thời. Chẳng qua là để cho người tình tóc bạc thỏa một cơn nhớ. Chợ. Năm, mười, mười lăm….bốn mươi, năm chục. Gắn liền. Một đời. 

Thằng nhóc sống lâu, đầu đường chẳng đứng, xóa chợ đã từng. Ngon lành. Một giấc ngủ say, bên cạnh người tình tóc bạc. Giờ đây, nâng niu một bàn chân bước. Ngở. Mấy câu chào, mấy lời rao của cô, chú, thím, dì, bà, ông; giờ nông ra viết lại thành phương pháp, sách vở viết về mấy lời chào, gọi nhớ một cái tên, đặt thành là tư vấn với bán hàng. Ông, bà, cô dì với chú thím, chẳng hay có những kẻ đã viết về mình. Hay.



Giống nhau trong mấy tiếng cãi cọ. Chửi nhau. Sinh dục, chất thải mang ra nói mãi như thể ruột này phơi hẳn ra bên ngoài, chứ chẳng để lòng, gậm nhắm riết thành bệnh. 

Nhớ. Thằng con cờ …làm gì mà như ăn cướp. Dì chửi, thím mắng lúc chợ đông. chạy xe vượt dòng người đi mua hàng mấy ngày ba mươi Tết, chẳng để khách dừng chân chọn lựa một món hàng. Cười. Năm nay, chúng nó ăn da.. lòi hay gì chứ chẳng ăn mấy món cà, củ. Bà tám, cô tư. Đưa tay khuẩy nước cho mấy món hàng sắp ngay hàng, thẳng lối trên một ô bàn cờ tự vẽ. Ông tám ngồi cạnh, trí thức về chợ, bày ra bán, bắt lại hỏi vài từ đúng sai. Cô tư, bà tám. Cười. Mấy con, cháu, bán cạnh cũng ngoạc miệng ra cười thả ga, xã hết mấy phần vất vả của mấy ngày thức trắng đêm để dọn hàng. 

Âm ỉ, những con người lo lắng mấy món hàng chẳng còn tươi ngon, người khen kẻ chê. Đầu hôm sớm tối, nông sâu giấc ngủ với mấy lời chê, khen. 

Giống nhau Những khát khao chẳng bao giờ vơi

Chợ trời là nơi âm ỉ những lo toan, nỗi niềm mong hàng bán hết trước hoàng hôn. Khen có, chê có, tiếng rốp rẻm nằm giữa bao lời chào mời. Hôm nay bán được chục chừng, ngày mai có thể lại chẳng bán được gì. Cái nghề này, cái chợ này, những con người này – dù mái tóc đã bạc, dù bước chân đã chậm chạp, họ vẫn gắn bó với cái sạp, với góc chợ như một phần đời không náo nêu rời xa.

Mấy đồng thuê chợ, mấy đợt hoa chi, tính trọn trong món hàng lấy từ một đầu mối sang, từ một bến, từ một bãi tập kết hàng về hay đơn giản chỉ là ở một mãnh vườn cỏn con, hay giản đơn cũng chỉ là mấy cái ở sau nah2 giờ trĩ quả, trĩu ha còn xanh tốt đem ra bày bán một món hàng nuôi dưỡng những khát khao, đổi đời từ thế đời đổi. Thật.

Nhớ. Ba mươi năm đó. Thằng em cùng xóm, dời nhà, có mãnh vườn, chuối cây trĩu quả, cành mai trĩu nụ, vác ra chợ trời, bán để có tiền chơi, một ngày ba mươi Tết. Giờ. Quản một bộ phận rủi ro của một ngân hàng đất Việt, nói chuyện khoa học, triết lý và chính trị thả ga. Tự hỏi. Có còn nhớ ba mươi năm đó!?

Những con người cứ thế nuôi dưỡng cho mình một khát khao, tình yêu chẳng bao giờ cạn như thể bạc đầu vẫn muốn ngồi với những khát khao dù rằng cơ thể sinh học chẳng còn chịu nghe lời.

Người tình tóc bạc ngồi lại ở sạp con dâu. Thân thể chẳng chịu nghe lời, vậy mà miệng vẫn rôm rã trả lời giá cả với chào mời mấy món hạn. Chị dặn, em cứ để mẹ ở đó, cho vui, về với em dâu, nấu cho kịp cúng ông bà, chị về cúng sau. 

Chợ chứ thế hết đuổi rồi lại lập, chọn mấy khúc đông người. Lập rồi lại đuổi, đuổi rồi lại lập, ở mấy khúc người đông. Thiệt. 

Chợ trời, chào đón và từ biệt

Rôm rã. Tâm tình trong những ngày cũ, chuyện chẳng còn đợi đến ba mươi. Tháng thiếu. Năm chỉ còn hai chín Tết. Rộn ràng. Người cứ thế miệt mài những lời rao, có kẻ vẫn cứ kháo khao viết lên những lời, câu, chữ cũ. Nhốn nháo. Muốn chạy ào ra, năm trên trang viết, để đó đi rồi có gì nhớ thì đọc lại. Nháo nhào. Mỗi một chủ đề chợ, viết cả chục năm vẫn chưa xong. Dào dạt. Ngôn từ như nhảy nhót, bởi cảm xúc ngập hồn. 

(P/s: Chợ trời ngày 27 âm lịch, tháng Chạp, năm Giáp Thìn)

https://chienphan.blogspot.com/2015/02/cho-4-nguoi-i-buon-hon-cu.html

https://chienphan.blogspot.com/2013/01/cho-2.html

https://chienphan.blogspot.com/2013/02/cho-3-nhan-sinh-nhu-mong.html

https://chienphan.blogspot.com/2015/02/cho-4-nguoi-i-buon-hon-cu.html

https://chienphan.blogspot.com/2017/01/cho-5-mot-tinh-yeu.html

https://doisales.com.vn/index.php/2024/02/07/cho-6-bot-chuyen-doi-ba-muoi/

https://doisales.com.vn/index.php/2024/02/08/cho-7-co-gai-song-mai-voi-thanh-xuan/

https://doisales.com.vn/index.php/2024/02/09/cho-8-dung-phu-noi-minh-da-sinh-ra/

https://chienphan.blogspot.com/2024/02/cho-11-nguoi-ve-chang-oi-ba-muoi.html

https://doisales.com.vn/index.php/2025/01/27/musing-of-life-cho-12-cho-troi-the-flea-market/

***

Which way, daughter!?

He, a man who had lived long and wandered far, finally returned home. Home. Roads were paved, paths were carved, names were given. Yet, a countryman like him no longer knew what "home" truly meant.

Út ran to the flea market. He carried his little niece to a year-end celebration. The roads had blurred in his memory, but the city had surely changed. The little girl, dressed in a red áo dài, smiled with pursed lips—like a spark of fireworks bursting in the midst of an aging city.

The Flea Market, a Roadmark

A gathering of people became a market. The sky bore witness to the trade of backs bent to the earth, faces lifted to the heavens. The flea market—makeshift stalls, flimsy tarps, goods laid out on mats, emotions running wild with no restraint. The flea market—now a name, a presence. Right beside the covered market.

Inside the covered market, competition raged—over a seat, a stall, a strip of space. Yet, still—
They shared the same welcoming shouts. Familiarity. Spotting a familiar figure, remembering a name, introducing a product, suggesting an item to take home—like a family chef stepping out to recommend the must-buy dish. Familiar. Faces, names, and the goods they always bought.

"Mother of all!"
"Má!"
The calls echoed whenever a silver-haired lady strolled past stalls, from the butcher’s section to the vegetable stands. Step by step. He walked with his silver-haired love, cherishing the beauty of twilight, through years and surgeries, through bones and screws—technology, as they said. A misstep now, and those screws would twist further into flesh, no longer just for keeping up with the times, but simply to fulfill an old longing. The market. Five, ten, fifteen... forty, fifty years. Bound together. A lifetime.

The Old Boy Returns

The long-lived lad once erased markets from the streets. Efficient. Now, he walked tenderly, guiding a careful step. Bewildered. The calls, the hawker’s cries of uncles, aunts, grandmothers, and elders—now immortalized in books, turned into "sales consulting strategies." Did they know people had written about them? Perhaps.

They were the same in their squabbles.
The cursing.
Biology and waste turned into words, thrown out like guts spilled in broad daylight rather than stewing inside until they festered into sickness.

Memories.
“You little brat—why the hell are you driving like a thief!?”
Aunties and uncles scolded as the market buzzed—riding through the crowd on the eve of Tết, leaving no room for shoppers to browse. Laughter.
"This year, are they eating bricks instead of vegetables!?"
Gossip. Hands stirring water to keep goods neatly aligned, like a self-drawn checkerboard. The old man next door, a market intellectual, selling what he preached, asking about grammar and phrasing. Laughs all around. Aunts, nieces, cousins—mouths wide open, laughing away the exhaustion of sleepless nights preparing goods.

Anxieties murmured beneath. Would the goods still be fresh? Compliments and complaints intertwined, day and night, stealing peaceful sleep.

A Desire That Never Fades

The flea market was a place of restless worries, the hope to sell everything before sunset. Praise and critique wove into the calls of sellers. A good day could mean dozens sold; the next, perhaps nothing. This trade, this market, these people—no matter how gray their hair, no matter how slow their steps—they clung to their stalls, to the market corner, as if it were life itself.

Rent for stalls, costs for permits—all calculated in the price of goods sourced from wholesalers, from ports, from warehouse hubs. Or simply from a tiny backyard garden, from a small plot where fruit ripened heavy, green leaves lush. One trade, feeding a dream, changing a life with the tides of time.

Three Decades Ago

A boy from the old neighborhood. Moved away. Owned land. A banana grove heavy with fruit, apricot branches bursting with buds. Hauled them to the flea market to sell, just for some pocket money on the eve of Tết. Now? Managing risk assessment for a Vietnamese bank, talking science, philosophy, and politics like an expert.

I wonder—does he still remember that Tết thirty years ago?

These people, with desires never quenched, love that never runs dry. Even with silver hair, they still want to sit with their longings, though their aging bodies refuse to obey.

His silver-haired love sat at her daughter-in-law’s stall. Her body no longer obeyed, yet her lips still cheerfully called out prices, chatted with customers.
“Let her stay there,” his sister said. “It makes her happy. Come home and cook for the offering; I’ll join later.”

Markets—cleared, relocated, reborn in crowded streets. Again and again.

The Flea Market: A Place of Greetings and Goodbyes

Bustling. Old stories, old conversations, no longer waiting for the thirtieth. A short month. Only twenty-nine days left until Tết. Excitement. The market never stops calling. Someone still scribbles old words, old phrases.
Chaotic.
The urge to run out, to sprawl onto the pages—leave it there, to read later when memory fades.
Restless.
A decade of writing about the market, and it still isn't finished.
Overflowing.
Words dancing, emotions rushing like a tide.

(P.S. Flea Market, 27th day of the lunar calendar, Year of the Dragon)


Thứ Sáu, 24 tháng 1, 2025

[Sách] Các triết gia thế tục - Robert L.Heilbroner


"Những ý tưởng vĩ đại không bao giờ chết – chúng chỉ thay đổi hình hài để phù hợp với thời đại."

Chẳng đúng cũng chẳng sai, chẳng qua là hợp thời. Dòng lịch sử của những con người kiến tạo, họ được chê trách, tôn vinh rồi tiếp nối tôn vinh và chê trách. Một vòng bất tận trong sự tò mò khám phá của con người, đã kích rồi công nhận, công nhận rồi đã kích. Tạm gọi là các triết gia thế tục.

Tập trung vào những nhà kinh tế học, hành trình theo chiều thời gian được sắp xếp và kể lại một cách sống động từ xuất thân của từng người cho đến ra đời từng ấn phẩm đầu tiên gầy dựng tiếng vang của mình ra sao cho đến tận lúc lìa đời. 

Khi nói về kinh tế học, chúng ta thường nghĩ đến những con số, đồ thị và lý thuyết khô khan. Nhưng Các triết gia thế tục (The Worldly Philosophers) của Robert L. Heilbroner đã chứng minh rằng, đằng sau những học thuyết kinh tế vĩ đại là những con người phi thường – những nhà tư tưởng không chỉ phân tích nền kinh tế mà còn định hình cả thế giới.

Những bộ óc làm thay đổi thế giới

Từ Adam Smith, Karl Marx, John Maynard Keynes đến Joseph Schumpeter, cuốn sách không chỉ kể lại tiểu sử của họ mà còn làm sống dậy tinh thần của từng triết gia. Heilbroner không đơn thuần liệt kê các lý thuyết mà ông kể chuyện về cuộc đời của những nhà kinh tế học, những bối cảnh lịch sử đã tạo nên tư tưởng của họ, và quan trọng hơn cả, những ảnh hưởng mà họ để lại cho thế giới.

"Các triết gia thế tục là những người giúp chúng ta hiểu rằng thế giới không vận hành một cách ngẫu nhiên, mà có quy luật, trật tự và động lực của nó."

Heilbroner viết với lối hành văn cuốn hút, giúp những tư tưởng kinh tế tưởng như phức tạp trở nên gần gũi và đầy sức sống. Ông không chỉ phân tích học thuyết của từng triết gia mà còn lý giải vì sao tư tưởng của họ lại xuất hiện vào đúng thời điểm đó trong lịch sử.

Kinh tế không chỉ là tiền bạc, mà là con người

Một trong những điểm đặc biệt của cuốn sách là cách nó nhấn mạnh rằng kinh tế học không chỉ là môn khoa học nghiên cứu về tiền bạc hay thị trường, mà còn là môn khoa học về con người. Heilbroner đưa độc giả đi từ những ngày đầu của chủ nghĩa tư bản đến cuộc Đại suy thoái, từ cuộc Cách mạng Công nghiệp đến nền kinh tế hiện đại, và chỉ ra rằng kinh tế học không thể tách rời khỏi chính trị, xã hội và triết học.

"Kinh tế học không phải là một tập hợp các phương trình, mà là câu chuyện về những ước mơ, hy vọng và đấu tranh của con người."

Bài học từ quá khứ cho hiện tại

Dù được viết từ giữa thế kỷ 20, nhưng Các triết gia thế tục vẫn giữ nguyên giá trị trong thời đại ngày nay. Những vấn đề mà Adam Smith hay Karl Marx đặt ra – về thị trường tự do, bất bình đẳng, chu kỳ kinh tế – vẫn đang là những chủ đề nóng bỏng. Heilbroner không chỉ giúp ta hiểu về các triết gia kinh tế, mà còn giúp ta hiểu về chính thế giới mà chúng ta đang sống.

Dù bạn là một sinh viên kinh tế, một nhà nghiên cứu, hay đơn giản là một người tò mò về cách thế giới vận hành, Các triết gia thế tục là một cuốn sách đáng đọc. Nó không chỉ giúp ta hiểu về những bộ óc vĩ đại trong kinh tế học mà còn giúp ta nhìn thế giới bằng một góc nhìn rộng hơn, sâu sắc hơn.

"Hiểu về kinh tế học không chỉ là hiểu về tiền bạc, mà là hiểu về cách con người định hình tương lai của mình."

Nếu bạn muốn một cuốn sách vừa mang tính tri thức, vừa giàu tính nhân văn, thì Các triết gia thế tục chính là lựa chọn tuyệt vời.

https://doisales.com.vn/index.php/2025/01/25/sach-cac-triet-gia-the-tuc-robert-l-heilbroner/

***

"Great ideas never die – they merely change form to fit the times."

Neither right nor wrong, only timely. The course of history is shaped by visionaries who are first criticized, then honored, only to be criticized and honored again. An endless cycle in humanity’s quest for discovery—rejecting before accepting, accepting before rejecting. We may call them the worldly philosophers.

Focusing on economists, this book vividly traces their journey through time, from their origins to the publication of their groundbreaking works, and ultimately, to the legacy they left behind.

When we think of economics, we often picture numbers, graphs, and dry theories. But The Worldly Philosophers by Robert L. Heilbroner proves that behind the great economic theories are extraordinary individuals—thinkers who not only analyzed economies but also shaped the world.

The Minds That Changed the World

From Adam Smith, Karl Marx, and John Maynard Keynes to Joseph Schumpeter, this book is more than just a collection of biographies—it breathes life into each philosopher. Heilbroner does not merely list theories; he tells the stories of these economists, the historical contexts that shaped their ideas, and, most importantly, the lasting impact they had on the world.

"The worldly philosophers help us understand that the world does not operate randomly—it follows laws, order, and driving forces."

With an engaging and compelling writing style, Heilbroner makes even the most complex economic ideas feel accessible and alive. He not only analyzes each philosopher’s theories but also explains why their ideas emerged at specific moments in history.

Economics Is Not Just About Money—It’s About People

One of the book’s most remarkable aspects is its emphasis on how economics is not merely the study of money or markets but, fundamentally, the study of people. Heilbroner takes readers on a journey from the early days of capitalism to the Great Depression, from the Industrial Revolution to the modern economy, illustrating that economics is inseparable from politics, society, and philosophy.

"Economics is not a collection of equations—it is the story of human dreams, hopes, and struggles."

Lessons from the Past for the Present

Though written in the mid-20th century, The Worldly Philosophers remains as relevant as ever. The issues raised by Adam Smith or Karl Marx—free markets, inequality, economic cycles—are still at the forefront of today’s discussions. Heilbroner not only helps us understand these economic thinkers but also provides insight into the world we live in.

"Great ideas never die – they merely change form to fit the times."

A Must-Read Book

Whether you are an economics student, a researcher, or simply someone curious about how the world works, The Worldly Philosophers is a book worth reading. It not only introduces us to the greatest minds in economics but also encourages us to see the world through a broader and deeper lens.

"To understand economics is not just to understand money, but to understand how humanity shapes its own future."

If you are looking for a book that is both intellectually stimulating and profoundly human, The Worldly Philosophers is the perfect choice.

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...