Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn phan hữu chiến. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn phan hữu chiến. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 4 tháng 12, 2014

Yêu lại từ đầu

 photo 82781350acbd6e12f9f_zps11928b17.jpg
Anh muốn ngủ với em à? Nó nhìn thẳng vào mắt anh - chàng trai của những tháng ngày đợi chờ; từng quyết định ở lại phố núi khi nó muốn đến phố lạ để khám phá cho thỏa lòng, đang ngồi trước mặt nó với nụ cười khác xưa. 
Chàng trai trố mắt nhìn nó. Nụ cười hềnh hệch của anh tắt ngấm đi sau buổi pha trò nửa đùa nửa thật về câu chuyện rằng là kẻ chung tình khi từng ấy thời gian vẫn chờ đợi, như núi kia vẫn nồng nàn với suối một đời. 
Ừ! Thì ngủ. Nó gần như đọc thoại, chẳng đợi anh trả lời. Quán vắng, chẳng ai nghe. Nếu có cũng chẳng hề gì bởi ngày về đã không giống ngày đi. Xác thể lẫn tâm hồn. Mục rỗng. 
Gió mát lành, trời đã lập đông, nó ngồi phía sau anh trên con đường cũ. Lên xuống. Cảm giác cũ mới đan xe, cứ như từng con đường, từng góc phố chối bỏ nó khi hờ hửng mỗi bận nó lướt qua như thể nó chưa từng sinh ra và lớn lên ở đây vậy. Gập ghềnh. Sự lo lắng của ngày xưa bám vào lưng anh đâu mất, chỉ thấy chéo chân ngồi cạnh, tay vịn vào yên, mắt đi tìm ở khoảng trời mây bay vô định. … 
Yêu em nhé, em là bà mẹ đơn thân!? Nó nhìn anh nở nụ cười nửa miệng, gió tát cho vài cái, ri rỉ máu ở con tim như một lần nó muốn thỏa cảm giác được khát khao làm mẹ thế nào, dù rằng với người đàn ông ấy đến tận bây giờ nó vẫn chẳng biết đấy có phải là yêu. Phố núi nghe buồn nhiều rồi khóc với mưa bay. 
Những chồi xanh bắt đầu nhú, vài cánh chim trốn đâu đó đã bắt đầu cất tiếng hót vang như báo hiệu đông sắp tàn chuẩn bị đón xuân sang. Gió vờn qua bụng. Rộn ràng.
(Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Ba, 23 tháng 4, 2013

Ba ơi, mình đi đâu!? (Où on va, papa!? )

photo 12676675034b8f122f1c02e468x782wb_zps5e8b45f6.jpg


Đến bây giờ vẫn chưa hiểu hết trọn vẹn. Lục lại tác phẩm của Jean-Louis Fournier đã đọc tự khi nào chẳng hiểu hết nội dung về một tình cha con. Mọi thứ dường như mới mẻ và cảm xúc của người cha dành cho đứa con mình, vẫn con đâu đấy chưa hiểu hết ngay được khi lần đầu tiên đọc tác phẩm Ba ơi mình đi đâu.

Không vì triết lý và hàn lâm ẩn nhiều trong tác phẩm, mà vì một góc nhỏ lựa chọn đọc giả của tác phẩm là một sự trãi nghiệm đời – làm cha, mới hiểu ra được cảm xúc của tác giả muốn truyền tải. Mấy phần.
Một câu chuyện hay có thể gọi là tự truyện muốn đánh cướp bằng hết nước mắt người đọc về tình cha con. Một người cha & một đứa con tật nguyện.

Cuộc sống luôn không như ta mơ ước, điều còn lại là ta nhìn nhận cuộc sống ấy thế nào mà thôi và để nhìn nhận nó là cần cả một quá trình.

Jean cũng cần một quá trình như thế. Từ khi xuất hiện trong cuộc sống mình một đứa trẻ khác biệt so với những đứa trẻ khác. Tất cả mọi thứ dường như đảo lộn ngoài việc đón nhận một thành viên mới thì vật chất không còn là yếu tố quyết định khi những giá trị tinh thần không được đền đáp.

Một cuộc chiến đấu của hai cha con. Một sự ức chế, phản kháng hình thành với những sự quan tâm hay chăm sóc đặc biệt của những người thân yêu dành cho đứa con mình và dù từ tận đáy lòng tình thương con vô bờ bến đã đẩy Jean vào bờ vực của những ý nghĩ đấu tranh với thực tại khác biệt. Với đứa con khác biệt của mình, Jean cũng bắt đầu có một sự phản kháng, ức chế từ trong suy nghĩ khi nhìn mỗi hành động khác biệt của con từ khi ra đời đến từng bước lớn khôn. Một đứa nhóc suốt ngày cứ nghĩ mình là một động cơ chỉ biết kêu brum, brum, brum và một câu hỏi thường trực Ba ơi mình đi đâu!? Một sự thay đổi đã không được chấp nhận.
Một cuộc đấu tranh giằng xe, chiếm ngự lấy người cha về một sự thật không thể nào gạt bỏ. Đứa con mang tật nguyền. Điều cần làm là bỏ nó đi hay tiếp tục: chiến đấu hay chấp nhận như một phần cuộc sống. Tác giả cứ như rơi vào một mê cung không lối thoát. Tiến, lùi không biết định hướng.
photo papa_zps2ce06791.jpeg
Ba ơi mình đi đâu cứ như một quyển nhật ký được người cha ghi lại từng ngày với những gì biến động xảy ra giữa hai cha con với thế giới bên ngoài. Những thứ nhỏ nhặt nhất cũng bắt đầu xâm chiếm tâm hồn người cha. Vẫn đục. Những cánh thiệp chúc an lành của những người thân quen chia sẻ giờ như trở thành một lời châm biếm về cuộc sống của cha con và nhiều thứ khác nữa. Tất cả được ghi lại trong nổi đau giằng xé. Khó tả. Muốn tìm một sự giải thoát. Nốc rượu và lái xe lao như điên ngoài đường hòng tìm được một sự giải thoát với một cuộc sống gần như bế tắc. Dù rằng đã cố gắng khõa lấp đi sự thật kia bằng hàng tá lý do để động viên mình vượt qua với những sự bù đắp của xã hội như với những khoảng trợ cấp từ chính phủ, con khỏi phải đi học, khỏi phải lắng lo cho việc định hình công việc tương lai.v.v.
Ba ơi mình đi đâu!?
Một tiếng nói trẻ con đặt trong hoàn cảnh dường như vô vọng khi tiếng nói như trở thành tiếng nấc với bất kỳ ai đọc những dòng chữ này.
Một câu hỏi như không tìm được lời đáp. Thấy nhoi nhói trong ánh mắt long lanh của trẻ thơ không biết được nơi chốn nào đang chờ đón và sự bất lực của người cha không biết tìm ra đâu câu trả lời cho đứa con mình.
Một hình ảnh tưởng tượng bám vào trí nhớ. Ám ảnh. Người cha ngồi trên chiếc xe cứ nhìn về phía trước, chân trời đang xa vời vợi. Độc hành. Trên một con đường quanh co với hai bên đường là đồng ruộng bao la, chỉ hai cha con đi trên một chuyến xe. Lẻ loi.
Jean-Louis Fournier khiêm nhường trong câu chuyện của mình, không cố tô vẽ bản thân là một người cha mạnh mẽ. Ở cuối cuốn sách, đó là những lời tắc nghẹn “Tôi đã không may mắn. Tôi đã chơi trò xổ số di truyền học, tôi đã thua”, “Cuối con đường tôi đi là ngõ cụt, phần kết cuộc đời tôi là bế tắc”… Nhưng, giống như Thomas và Mathieu, cuốn sách và nỗi bất hạnh của ông lại mang tới những nghị lực để nâng đỡ nhiều người.

Link: đâu chỉ mình tôi đơn độc - https://chienphan.blogspot.com/2023/01/sach-au-chi-oc-minh-toi-on-oc-jean.html
( Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Hai, 22 tháng 4, 2013

Starbucks cafe @ câu chuyện vua Salomon

Starbucks café. Một café không rõ và một capu. Thử. Hai thằng anh em. Ngồi giữa quán café mới mọc ầm ĩ với những cuộc tranh cãi xung quanh về một thương hiệu và cách thức PR khác biệt giữa Sài Thành. Vật lộn với vài con số, đánh đố với vài mẫu form, tìm hiểu vài ba ứng dụng. Thấy ngắt mấy nhịp giữa cuộc sống bộn bề.
 photo feelings_after_a_rain__by_hakueizm.jpg
Thức thời huynh đệ như bằng hữu
Hợp rơ, chém gió được mấy tên!?
Nhấm chút vị đắng của café, nếm chút bọt trắng ngọt dịu trên thành. Nó ngồi nhìn thằng em. Mới lớn. Mặt mụn, đầu đinh, nhìn như cướp. Không còn. Tóc mái, mặt dại, nhìn ngô nghê.
Thiếu thời. Hai chữ vốn vẫn còn trong định nghĩa của văn chương & hiếm gặp trong cuộc sống của hai thằng, ít khi dùng nếu nó không muốn thằng em đế cho vài chữ đọc bỏ văn chương. Đến giờ.
Nó ít khi để ý đến những ngày an hem ngồi lại nói vài câu chuyện chẳng đâu đâu trong cái nóng bức như muốn cướp cạn đi những phần trăm nước cuối cùng của cơ thể theo định nghĩa của kẻ nào đấy gọi 80% cơ thể là nước.
Giờ đây nhìn thằng em, nó thấy rằng thằng ku đã lớn. Đã lớn theo nhiều góc độ khác nhau của thằng nhóc ngày nào quanh quẫn nơi góc vườn với cuộc sống đổi thay, từ thằng công tử mém khố rách áo cơm. Vài bận. Tự nhận. Không hiểu sao vượt qua được những ngày gian khó đó. Cứ đắp đổi qua ngày bằng vài mục tiêu ngắn hạn. Hết phổ thông rồi tính tiếp. Lên đại học rồi tính sau.  
 photo camp.jpg
Thế rồi. Lột xác. Tốt nghiệp đại học ngân hàng với bằng cấp và những kiến thức riêng mang đi kèm với các hoạt động phong trào nổi trội. Chẳng kém sinh viên đất thị thành sau vài lần tự kỷ nghĩ tỉnh lẻ thiệt thòi. Nhiều lần. Tự nghĩ. Đời nó đi qua có biết gì Đoàn đội. Thế mà thằng ku ấy vậy lại hay.
Hay ngã đường đi khác nhau. Tựu trung lại kiếm được kha khá những “người bạn sống lâu” ngồi ngẫm chuyện thế gian. Ngạo ngược.

Sống giữa Sài Gòn. Gặp được mấy khi. Vài ba tin nhắn. Skype vài lần. Chủ yếu anh em chuyện trò trong vài lần đắn đo suy nghĩ. Ức nghẹn. Làm vài hơi bia, chia vài câu chuyện về thế sự, thế gian hay chấp nối điếu thuốc tàn ngồi lân la cùng một sở thích “nghiện café”.
Không biết bao lần. Nó thúc giục thằng em “cháy” theo tiếng gọi con tim mình dù rằng cuộc sống có nhiều thứ đang ghì lại. Đắn đo. Nó thấy mình hơi vị kỷ trong những lần thúc giục ấy. Tự hỏi. Có phải vì nó chưa “cháy” hết hoàn toàn nên muốn truyền lại qua thằng em. Nhờ. Cháy giúp.
 photo 12-16-200811-05-00AM.jpg
Điểm lại. Kiến thức. Không thừa chẳng thiếu. Máu lửa cứ âm ĩ trong người như sâu bọ lúc nhúc. Khó chịu. Những ý tưởng không thành hình vì cứ ngồi đó đắn với đo, lo với nghĩ và nhiều thứ khác chen ngang để ý tưởng lụi tàn. Tiếc nuối. Một dạt bèo trôi.
Nó để thằng em ra về khi tin nhắn đến giữa buổi chuyện trò. Chen ngang. Ở nơi đó, Sài gòn có mưa không anh!? Nó ngước mặt nhìn lên khắp gian phòng, chẳng ai đoái hoài đến trời có nắng mưa, chỉ thấy cái hơi lạnh từ giàn máy công nghiệp đang phì phò tắm mát những con người sợ nắng, gió phai phôi. Lạ lùng.
Nó tắt máy, điểm lại vài email, xem lại vài tin nhắn. Muốn nhắn rồi lại thôi. Sài Gòn vẫn còn ghét bỏ những cơn mưa em à.
Ra về. Nhớ. Câu nói của thằng em hôm nào. Nếu nhìn lại hôm qua sẽ chẳng bao giờ dám nghĩ đến chuyện hôm nay. Cười. Rồi mọi thứ cũng qua. Tưởng. Câu chuyện vua Salomon từ đâu viết lại theo một nghĩa như nhau.
Thấy nụ cười thằng em vẫn còn chấp chới. Mặt mụn, đầu đinh, nhìn như cướp. Cuối ngày.   

(Ảnh: Sưu Tầm )

Chủ Nhật, 17 tháng 3, 2013

Vì anh cần thấy em yêu đời

Em còn nhớ không!? Anh nhìn nó trong ánh mắt đắm say đầy tình, của bình minh vừa thức giấc, cỏ cây vẫn còn đang mộng những giấc mộng sương sớm với tình yêu cùng gió đêm. Vừa tàn.
photo 13125014f9e02c10326b.jpg
Nhớ gì anh!? Nó nhìn anh trong ánh mắt thiết tha lấm tấm những mãnh tình vụn vở, đã biết bao giờ nó thôi không còn nói tiếng yêu anh sau nhiều đêm lặng thầm không nói.
Thật sự thì cũng đã yêu anh từ rất lâu rồi, từ một lúc nào đó không rõ.
Trong một ngày nào đó có gió lướt ngang làn tóc. Đứa học trò ngày nào bước theo sau nói với nó vài câu tỏ tình cứ nhìn rồi lặng thinh mà thằng nhóc ấy cứ thương thầm trong trang vở với những vần thơ cứ thể gửi đi gửi lại trong những tiết học tàn. Ngày tháng đi ngang thấy mộng mơ chìm vào biển nhớ. Nó cười, thời buổi bây giờ sao có nhiều kẻ khờ yêu thế không biết.
photo tumblr_m72cxigIOG1r292xjo1_500.png
Đến với anh, bước qua thời sinh viên từ một tỉnh lẻ để đến với một giảng đường không quá chen chân cũng không là bước vội. Thấy đời mình sao thầm tội với những thứ vật chất thiếu đầy chỉ có một tình yêu từ một gã khờ là thôi không bao giờ thiếu với những bài thơ hay những lời nói gửi vào trong gió yêu thương.
Nó biết rằng những câu nói ấy không có tạo ra tiền và bù đắp cho những phần vật chất đủ đầy cứ thế mà sao thấy tình cứ chấp chới. Nghe những lời thơ ấy bay lên trong suốt giảng đường đại học. Tất cả và tất cả cứ thế lấp đầy ngày tháng sinh viên.
Bước chân ra khỏi giảng đường với những yêu thương từ những câu nói yêu nhiều đến quên mất rằng đã từng nghe những lời yêu từ đâu đó có chàng thi sĩ hay một doanh nhân nào đấy gửi vào lời yêu pha chút bạc tiền thấy phấn son vùi dập tâm hồn. Thấy con tim mình thôi không còn mềm yếu.
Rồi đâu đó có một lần đứa học trò với những lời yêu của ngày xưa gặp lại sau ngần ấy năm chia tay không có một mãnh tình vắt vai hay là đã qua tay bao nhiêu cô không biết!?  Nó cứ nhìn gã học trò này đấy sửng sờ với những thay đổi về trong cách nhìn cuộc sống, thôi không còn mộng mị, thôi không có những lời yêu chấp cánh bằng những vẫn thơ chỉ duy nhất một điều nó thấy gã vẫn khờ như ngày ấy khi nói tròn vành, rõ chữ: anh vẫn còn yêu em.
Nghe xong tiếng ấy nó thấy tim mình như bị ai xé nát. Tiếc thương. Hỏi. Em không còn con gái anh có còn yêu em không? Ánh mắt thách thức anh giữa đêm tàn khi đã là ngà chút hơi men có người con trai không còn khờ nữa dường như đã thức tỉnh giữa đêm đông. Nó nghe bàn bên tiếng nói xì xồ, tiếng cười ha hả không ra chuyện gì, nghe được cả vài tiếng chửi thề ở bàn kế bên kề cận.
photo tumblr_lz47to9Jtj1qjotwao1_500_large.jpg
Thứ đấy với anh không còn là quan trọng. Anh nói sau một tuần dài không gặp nó. Nó nhìn anh và thấy rằng gã khờ ấy vẫn còn ngốc nghếch như ngày xưa. Nó đưa lấy làn môi chạm lấy làn môi thâm sì như bờ ruộng hoang nức nẻ đã chờ quá lâu để thấm mềm làn môi, cứ trôi tuột. Nó và anh làm tình giữa ánh sáng và hạnh phúc vừa lên. Bình minh thức giấc.
Nó sẽ là người con gái hạnh phúc nhất thế gian này khi được lấy anh. Vì với nó, biết tìm đâu được gã khờ ngốc nghếch đợi chờ nó từng ấy năm giữa thời đại này, biết tìm đâu con tim của ngày xưa thổn thức giờ đây vẫn còn thức thổn vì một tiếng yêu. Dại khờ. Lòng vị tha. Tìm đâu ra ở một thằng đàn ông trong cuộc sống đầy câu nói thiết tha khi đã là của nhau.
Nó thấy mình tinh khôi trong màu áo trắng, chiếc voan trên đầu như che lại tất cả những gì hoen ố của ngày xưa. Lỗi lầm. Tất cả sẽ được anh giúp nó gột sạch đi, vứt đi sau khi bàn tay anh vén chiếc voan ấy trong ngày nó nhìn anh đắm say.
Nó ngồi dậy, tắm mình trong sương với nắng sớm vừa lên. Trinh nguyên. Đầu thai. Sống lại. Anh nằm bên vương đôi tay ôm lấy thân thể nó. Trinh nguyên. Đầu thai. Sống lại. Khi ngày đã lên.
photo 13125014ef844912555c.jpg
Cám ơn anh! Nó nhìn về sóng biển đang ướp nắng pha lê.
Tạm biệt em… Anh ôm nó chặt hơn.
Cám ơn anh…Nó thấy giọng mình nấc nhẹ, trũng mắt mộng sương…Em về lại với Sài Gòn đây. 
Hẹn ngày gặp lại em. Anh đan ngón tay xiết chặt, đầu gục vào vài em.
Giữa bãi biển của bình minh vừa thức. Trần truồng. 
( Ảnh: Sưu Tầm)
***

Honey, do you still remember!? I looked at it with eyes full of love, at dawn just waking up, the grass still dreaming of early morning mist with love and the night breeze. Just fading away.
What do you remember!? It looked at me with eyes passionately embracing the fragments of love, knowing that it stopped saying 'I love you' after many silent nights. Honestly, I have loved you for a very long time, from some unclear moment.
One day, the wind swept through our hair. A former classmate who used to silently follow me spoke a few words of confession, just looking and then falling silent. That boy secretly cherished those words in his notebook with verses that could be sent back and forth during dull classes. Passing by, I saw dreams sinking into memories. I laughed, in this era, how could there be so many foolish lovers, who knows?
Coming to you, stepping through the student days from a rural province to a not-too-crowded lecture hall, not in a hurry. Seeing my life silently confessing to material things, there is only one love from a naive guy, which is enough with poems or words sent into the loving wind. I know those words don't generate money and compensate for the lack of material parts, but the feeling still seems to persist. Listening to those poems flying in the university lecture hall, everything and everything filled the days of being a student.
Stepping out of the lecture hall with love from spoken words, from forgetting that I once heard words of love from a poet or a businessman who mixed love with a bit of money I felt the soul being overwhelmed. Feeling that my heart is no longer soft.
Then, one day, a former classmate with words of love from the past met again after so many years of parting. There was no squeezing hug or passing through many women; I don't know how many women he has been through!? It just looked at this former classmate in surprise, seeing changes in the way he looked at life. No more dreams, no more love expressed through verses, only one thing it noticed, he is still naive like in the past when he straightforwardly said, with clear words: 'I still love you.'
After hearing those words, it felt like its heart was torn apart. Regret. Question. As a man without innocence anymore, he seemed to have awakened in the middle of the night. It heard voices from the nearby table, a noisy laugh, and even a few curse words from the adjacent table.
That doesn't matter to me. You said after a long week without seeing me. It looked at you and realized that you, that naive guy, are still as foolish as before. It took your lips, touching the dark lips like the uncultivated fields that have waited too long to soften the lips, just drifting away. We made love in the light and happiness rose. Dawn woke up.
I will be the happiest girl in the world when I marry you. Because, for me, where to find such a naive guy waiting for me for so many years in this era? Where to find the heart of the past that still throbs now because of a word of love. Foolish and naive. Forgiving heart. Where to find such a man in a life full of passionate words when we already belong to each other?
It felt pure in the white dress, the veil on its head covering all the stains of the past. Mistakes. Everything will be wiped away by you, thrown away after your hands removed the veil on that day it looked at you, deeply captivated.
It got up, bathing in the mist with the early sun. Pure. Rebirth. Revive. You lay beside it, hands embracing its body. Pure. Rebirth. Revive. When the day has come.
Thank you! It looked at the waves bathing in crystal sunshine. Goodbye, my love... You hugged it tighter. Thank you... It heard its voice trembling slightly, the dreamy eyes dimming... I'm going back to Saigon.

Until we meet again. You clenched your fingers tightly, your head bowed to a few lines

. Amid the beach at dawn, bare.

https://doisales.com.vn/index.php/2024/01/29/vi-anh-can-thay-em-yeu-doi-for-i-need-to-see-you-love-life/

Thứ Năm, 3 tháng 1, 2013

ANH SẼ ĐƯA CON VỀ THƯA VỚI MÁ!

Anh sẽ dẫn con về lại quê mình. Qua một chiếc đò cơ hàn. Chòng chành sóng. Con sông xưa nào in bóng những hàng dừa ngập đầy nắng. Nơi tuổi thơ thèm khát. Chơi đùa. Sẽ in hình hai chiếc bóng cuộn vào nhau. Khác thường.
Bà con trong xóm ùa ra nhìn vào đôi trẻ, như từ lâu lắm rồi xóm nghèo không có. Một niềm vui. Pha sương muối. Ít cười. Người chỉ, kẻ trỏ rồi bàn tán xôn xao. Anh sẽ nở nụ cười tươi nhất nhìn con. Bẽn lẽn trốn tìm sau lưng anh. Vững vàng.
Anh sẽ dẫn con về lại với quê xưa. Cõng con chạy băng đồng, thả cánh diều bay cao, lên cao nhất giữa bầu trời mây bay có nhiều cánh diều đang lên. Ấm ức. Những đứa trẻ trong xóm bu quanh anh, hỏi anh và anh sẽ dạy cho chúng cách thả diều bay cao. Ước mơ.
Thi thố. Hái những trái dừa cao nhất. Trên thân dừa trơn tuột. Vài đứa nhóc cười khi thấy anh ngồ ngộ như nhái vượt tường. Tồi tội. Anh vã mồ hôi. Hụt hơi ngồi cùng con uống giọt nước dừa. Ngọt lịm tình. Nụ cười bỏ quên phố thị. Đi vào lòng con.

Bóng xuân đâu đó bên thềm ước mơ.
Photobucket

Con sẽ dẫn anh về lại với miền ký ức của con.
Nơi hàng dừa nghiêng mình soi bóng nước.  Lẻ loi. Vài con chuồn chuồn đạp nước. Bay trôi nhẹ nhàng. Có cô bé ngồi dựa cửa mơ màng trong đám khói bay giữa đồng. Khát vọng.
Nơi bếp nhà quyện khói. Mùi cá kho phảng phất mùi tiêu cay nồng. Xông mũi thòm thèm. Có cô bé ngồi học lóm trong ánh mắt trong veo. Mơ một ngày được như má. Nồng nàn những gia vị. Đầy quê.
Anh sẽ tát ao nào bắt cá với ba. Nó quẫy đuôi, chui sình trốn vội trong hơi lạnh cuối mùa. Ba sẽ vỗ vay anh khen hay đáo để, dân thị thành mà bắt cá ngon ơ. Anh cười. Tan cả đông lạnh. Ấm lòng.
Con sẽ thay má nấu cho anh nồi canh chua với cá, rau, cà. Mặn mà. Một dư vị đồng quê. Anh thích thế. Nói con vậy. Má à. Cả nhà cười rôm rã.
Má đừng lo
Anh đặc biệt. Không nhìn con bằng đôi mắt bụi trần. Chút phiêu bồng trong ánh mắt dọc ngang đời. Ngán ngẵm. Khác những đứa con trai trong xóm nhà mình. Vốn khổ. Chẳng muốn mang thêm một món nợ đời. Trả suốt kiếp. Chưa xong. Mang tội.
Anh đặc biệt. Không đến với con bằng đôi tay nâng đỡ. Chút bỡ ngỡ ban đầu thay bằng đôi tay khõa lấp. Một niềm đau. Không che đậy. Nhìn vào sự thật chứ không dối lòng, bằng bàn tay thương hại trong ánh mắt vơi đầy. Những người trước đây. Đến với con. Má à.
Anh đặc biệt. Không bỏ đi khi nhận sự phũ phàng. Từ trái tim mềm yếu, sợ tổn thương trong con. Một nhà tù. Tự xây. Khi nhiều lần bị xót thương. Phá phách. Tâm hồn. Anh ở lại trong trái tim con mất rồi. Dẫu thế nào thì má ơi…
Kiếm đâu được thương yêu. Má nói rồi khóc hoài. Mỗi lần nhìn chiếc xe lăn. Lặng đời.
Photobucket
Xin má đừng khóc và đừng lo vì con má có đôi chân tật nguyền.
Anh sẽ đưa con về thưa với má.
He will take your daughter back to our hometown. Across a sturdy ferry, braving the waves. The river, where long ago the shadows of coconut trees danced under the sun, was a place filled with childhood yearnings and playful adventures. It will imprint the image of two intertwined shadows, different from the usual.

The neighbors gather to watch the young couple, a rare sight in this poor neighborhood. A source of joy, mixed with a hint of salty mist. Few smiles. Some point, others nod and discuss animatedly. I will wear my brightest smile while looking at our child. Shyly, they will hide behind me, steadfast.

He will bring your mom's child back to the familiar homeland. Carrying them, we'll run through the fields, release kites to soar high, reaching the peak amidst the sky filled with flying kites. Warm and nostalgic. The children in the neighborhood will gather around, asking, and I will teach them how to fly kites high. Dreams.

Contest. We will pluck the highest coconuts. On the slippery trunk, a few kids laugh as they see me climbing over the wall like a mischievous cat. Awkward. I sweat profusely. Out of breath, sitting with our child, I'll share a sip of coconut water. Sweet and intimate, a smile forgetting the urban bustle, entering your mom's child's heart.

Somewhere, the shadow of spring on the threshold of dreams.

Your mom's child will guide him back to my realm of memories.
Where leaning coconut trees cast shadows on the water. Secluded. Some dragonflies kick the water, gently floating away. A girl is sitting against a door, lost in thought amidst the smoke in the field. Aspirations.

In the kitchen, smoke blends with the air. The smell of simmering fish sauce and spicy pepper wafts in. A tempting aroma. A girl sits quietly absorbed in her studies, her gaze clear. Dreaming of one day being like her mother. The rich flavors of home.

He will slap which pond to catch fish with Dad. They wriggle, hastily slipping away in the cold breeze of late season. Dad will pat his back, praising or teasing, that urban people can catch delicious fish. He laughs. Cold all over. Heartwarming.

Your child will cook a sour fish soup with Mom, with fish and vegetables. Savory. A rural flavor. He likes it that way. Saying so. Mother, everyone laughs heartily.

Mom, don't worry.
He is special. He won't look at our child with eyes full of dust. A bit of playfulness in the horizontal gaze of life. Disgusted. Different from the other boys in the neighborhood. Originally miserable. I don't want to burden life with another debt. Paying it off all my life. Still needs to be done. Guilty.

He is special. He won't approach our child with supporting hands. A bit of hesitation was initially replaced by clasping hands. A painful heart. Not hidden. Looking at the truth without deceiving, with compassionate hands in the eyes filled with tears. Those who came before. Coming to our child. Mother.

He is special. He won't leave when faced with rejection. From a soft and vulnerable heart, fearing to be hurt by our child. A self-made prison. When repeatedly wounded. Breaking. Soul. He stays in your daughter's heart forever. No matter what, Mom...

Where can love be found? Mom said it and kept crying. Every time you see a wheelchair. Quiet forever.

Please, Mom, don't cry and don't worry about me, because your child has disabled legs.
He will bring your daughter back to visit you.

Thứ Tư, 2 tháng 1, 2013

[Musings of life] CHỢ (2) - Market (2)

Cứ tưởng mình nó lưu luyến với nơi đấy, nơi những mãnh đời xì xèo nói cười của đêm chờ sáng đầy sương, đến trưa đầy nắng mõi mòn, rồi đợi chiều về lưa thưa. Nếu không có một ngày…
Photobucket
Rũ rê. Anh về lại quê nhà cho một chuyến thiện từ, nghe gió đêm hậm hực bên ngoài cửa kính. Nhiều lần. Điện thoại cứ đổ chuông trên suốt đoạn đường về, thấy công việc vẫn còn. Mãi mê.
Trên suốt đoạn đường về. Lắng nghe lời anh nói. Đan xen. Những cuộc gọi đến. Một. Hai. Ba. Chiếc điện thoại cứ vang lên những bản nhạc chuông ngắn dài, cắt ngang chuyện cười đùa cho đường về thêm ngắn lại.
Bỏ mắt ngoài trời, bay lên trời gió lộng, treo cùng trăng, thả trôi theo mùa trăng cuối.
Trên suốt đoạn đường về. Qua vài lối cũ, mấy ngã rẽ xưa, tưởng đâu với anh tất cả chỉ còn là quán tính. Đi về. Không đọng lại chút gì của ngày hôm qua. Đổi thay. Một phong cách sống mới. Ngồi sau vô lăng, điện thoại cầm tay với từng nếp ngày. Rong ruỗi. Trên những ngã đường hai nước Việt, Cam. Một mình. Hát với những bản tình ca rạn vỡ, cũ rích của ngày xưa, giờ tìm lại trong ngăn đĩa hát, chút dư vị tình đâu đó. Bất chợt.
Bạn nó hỏi. Sao anh chọn con đường này?
Nghề nghiệp là vậy, thấy nghĩ ngơi là thừa thải, thấy trống trãi là mênh mông. Anh nói.
Thuở nhỏ đã quen với tiếng xì xèo của chợ. Lớn lên. Những tiếng ấy cứ văng vẳng bên tai, trở thành ký ức lúc nào không hay. Tự trào.
Photobucket
Kéo ánh mắt đang treo lửng lơ từ một mùa trăng cuối, bỏ gió trời đứng ngó. Tần ngần. Thấy không riêng gì mình nó. Hồn còn dính lại với mãnh đất xưa từ một phiên chợ chưa, sắp, gần tàn.
·        Phiên chợ chưa tàn. Mãng sương giăng đầu, hai thế hệ. Chợ đầy những tiếng xì xèo của kẻ đến người đưa, của tiếng vừa tiếng lớn, không có tiếng nhỏ, chỉ có tiếng la vượt dòng người qua, khi vai nặng gánh lưng gày. Vật vã.
·        Phiên chợ sắp tàn. Mãng sương giăng đầu, một thế hệ. Chợ đầy những tiếng xì xèo của người đi kẻ ở, của tiếng thở tiếng ho, không có tiếng nhỏ, chỉ có tiếng la vượt dòng số phận, mặc lưng gày, vai nặng gánh. Thiết tha. Hy vọng. Một đời sau. Không vật vã.
·        Phiên chợ gần tàn. Mãng sương bám đầu, mất thế hệ. Chợ đầy những tiếng xì xèo của kẻ đến người đưa, của tiếng vừa tiếng lớn, không có tiếng nhỏ, chỉ có tiếng la vượt dòng người qua, khi vai nặng gánh lưng gày. Vật vã. Chỉ có vài đứa vượt qua. Đời sau. Lại thiết tha. Hy vọng. 
Những con người ngồi nơi góc chợ với tiếng nói xì xồ. Không hay. Lúc nào đã trở thành một phần mạch sống của mình. Anh tiếp.
Photobucket
Nhắm mắt lại. Cắt đứt dây nối giữa mắt với trăng trời, thả tâm tưởng về với phiên chợ đời anh còn nặng mang.
Đời anh lỡ nợ tiếng xì xồ. Có lẽ. Vì thế mà anh không thích dấn thân nghiệp đời với máy móc rầm rì sản xuất, cùng những linh kiện thế thay, hay mài đủng quần nơi một góc cơ quan.
Anh đi vào dòng chãy thương mại, mua đi bán lại. Từng ấy thời gian. Tiếng xì xồ vẫn không có gì thay đổi, chỉ có ngành nghề và phương thức đổi thay.
Đời anh lỡ nhớ những con người ngồi trong sương đầu sớm, nắng giữa trưa đến gió chiều lơ đãng.
Mở mắt ra. Chấp lại dây nối giữa mắt với trăng, trời, cho gió lộng bay lên. Một mùa trăng cuối.
Nghe anh nói tiếp. Những con người không được học đủ đầy, nhưng luận về lý thuyết học ở giảng đường, hay ở phương trời nước bạn, lại thực hành giỏi hơn ai.
Nói không tin. Lấy một chuyện thường tình làm ví dụ, cho những kẻ cứng nhắc về một cách nhìn. Marketing.
Một người bán. Nhớ mặt từng bạn hàng, chào bán mắm kho cho một kẻ đi mua, đầu vẫn chưa nghĩ ra món gì cho bữa tới. Chần chừ. Chưa chọn cho một món ăn trưa.
Kẻ bán. Ừ thì mắm mua để đấy, càng lâu thì càng ngon. Tiếp xúc bậc hai. Hình thành một ý tưởng mua hàng..
Người mua. Chần chừ. Chưa chọn cho một món ăn trưa, nhưng vừa nghĩ được lợi. Do dự. Trong tiếng thiệt hơn.
Kẻ bán. Ừ thì mắm ngon, em cứ ngửi thử, muốn thì nếm luôn. Tiếp xúc bậc ba. Kích thích.
Người mua. Chần chừ. Vơi bớt với lời mời gọi, không còn gì hơn, ừ thì em mua vậy.
Kết thúc cuộc chuyện trò, xong một cuộc giao dịch, trong một phiên chợ thường. Có mấy ai nhìn nhận, một lý thuyết đã học, kẻ vận dụng thành thạo lại chưa một lần được biết. Tận tường. Nghề và đời dạy. Theo từng tháng năm.
Ngẫm đi và ngẫm lại. Đấy còn phải nói dài. Chuyện được mất, dại khôn. Thôi thì ghi nhận vậy, một cách nghĩ riêng anh. Đồng cảm.
Từ mãnh trăng chưa tàn, cùng gió đêm hậm hực với những bản tình buồn bị tiếng xì xồ xô đẫy. Anh vẫn còn như vậy. Với những tiếng xì xồ, ăn sâu vào ký ức từ những mùa trăng cuối. Hôm nao.
( Ảnh: Sưu Tầm )

***

Thought It Was Only Me…

I thought it was only me who felt attached to that place—the place where whispers and laughter filled the night, waiting for dawn wrapped in mist, only to fade under the weary midday sun, then linger sparsely as evening fell. If not for that one day…

He convinced me. He returned home for a charity trip, the night wind howling against the car window. The phone kept ringing along the way, pulling him back to work. Always busy.
The whole way back, I listened to him talk. Interwoven with his words were incoming calls—one, two, three—the phone ringing with short and long ringtones, cutting through our laughter, making the journey feel shorter.
I gazed out the window, letting my thoughts drift into the sky, carried by the wind, hanging with the moon, floating with the last season of its light.
The whole way back, passing a few old paths, familiar crossroads—I thought to him, it was all just muscle memory. Coming and going. Nothing left of yesterday. Changed. A new way of living. Behind the wheel, phone in hand, each day a routine. Wandering. Between the roads of Vietnam and Cambodia. Alone. Singing along to old, broken love songs from a forgotten CD, searching for fragments of a past feeling. Suddenly.

My friend asked, "Why did he choose this path?"
"It's the job. Rest feels excessive, emptiness feels overwhelming," he replied.
"As a child, I was used to the market’s murmurs. Growing up, those sounds lingered in my ears, becoming memories without me even realizing it." He laughed at himself.

I pulled my gaze back from the last moon of the season, leaving the wind standing still. Hesitated. Realized—it wasn’t just me. His soul was still tied to that old land, to a market that was yet to end, about to end, nearly ended.

  • A market yet to end. Mist hanging over, two generations. A market full of murmurs from those coming and going, voices big and small, none too soft—only shouts rising above the crowd, burdened shoulders and weary backs. Struggling.
  • A market about to end. Mist hanging over, one generation left. A market full of murmurs from those staying and leaving, the sound of sighs and coughs, none too soft—only shouts rising above fate, shoulders heavy, backs weary. Deep longing. Hope. That the next generation won’t struggle the same.
  • A market nearly ended. Mist clinging, a lost generation. A market full of murmurs from those coming and going, voices big and small, none too soft—only shouts rising above the crowd, burdened shoulders and weary backs. Struggling. Only a few make it through. The next generation. Still longing. Still hoping.

"The people sitting in the market corners, chatting away—who knew? Somehow, they became part of my life’s rhythm," he continued.

Closing my eyes, I severed the thread tying my gaze to the moon, letting my mind wander back to the market of his life—one he still carried heavily.

He owed his life to those murmurs. Maybe that’s why he never chose a career surrounded by the hum of machines, interchangeable parts, or the monotony of an office chair.
He followed the flow of trade—buying, selling. Over the years, the murmurs hadn’t changed, only the industries and methods.
He owed his memories to the people sitting through the mist of dawn, the scorching midday sun, the indifferent afternoon breeze.

Opening his eyes, he reconnected with the moon, the sky—letting the wind carry him toward the last season of its light.

He continued. "These people never had full schooling, yet when it comes to business theories—whether learned in universities or foreign lands—they apply them better than anyone."

"You don’t believe me? Let me give you an everyday example—for those who think too rigidly. Marketing."

A seller. Remembering every returning customer, offering a jar of fermented fish to a buyer who hadn’t even decided what to cook for lunch. Hesitant. Still unsure.
The seller. "Buy it, keep it—it only gets better with time." Second-level engagement. The idea of purchase starts forming.
The buyer. Still hesitant. But now considering the benefit. Weighing the decision.
The seller. "Smells amazing, right? Go ahead, taste it." Third-level engagement. Stimulating the senses.
The buyer. Hesitation fading under the invitation. "Alright, I’ll take it."

A simple conversation, a routine transaction in an everyday market. How many see it? The marketing principles studied in theory—applied effortlessly by those who never formally learned. Life teaches. Time shapes.

Thinking back and forth—it’s a long story. Gains and losses, wisdom and folly. But for now, I just take it as his perspective. I understand.

From an unfinished moon, with the restless night wind, and sad love songs drowned by murmurs. He is still the same.
With the murmurs, deeply etched in memory, from the last seasons of the moon.

Khởi đầu với niềm tin vào cuộc sống

Lúc đi. Nắng chạy trên lòng trời. Hừng đông một sớm đầu xuân. Xe chạy dưới lòng đường. Những con người như nối tiếp theo nhau về một điểm cuối trời. Sau những ngày quay quần bên gia đình, người thân.
Photobucket
Từ một năm về lại. Chăm sóc. Bàn thờ ông, bà trong những ngày đưa, rước. Khói nhang hương tõa bay. Ngào ngạt. Mỗi chùa viếng thăm nguyện lòng lành, thịnh vượng an khang. Sóng mũi vẫn ngạt ngào. Những con người về lại.
Photobucket
Sài Gòn
Nhiều lúc. Nó tự hỏi. Về giới tính.
Sài Gòn
Chắc là con gái. Hẵn nó đã yêu mất rồi. Tình tự. Nét giận dỗi mấy độ mưa về. Chợt hờn, chợt giận. Chợt đến rồi chợt đi.
Photobucket
Chắc là con gái rồi mới ngẩn ngơ. Thơ thẩn. Với gió sông thổi lại làm cỏ lay, lá bay trên những con đường đèn rọi về đêm. Hứng gió. Tự tình. Với gió trời thổi lại đưa hương. Đất trời. Hoa nở từ mấy độ xuân về trên những con đường nắng rọi lưa thưa. Vắng người yêu dấu. Đi đâu mất rồi.
Còn là con trai. Nó nghĩ mình đồng tính vì lỡ thương mất rồi. Những con đường chằng chịt vết rạch dọc ngang. Mặt rỗ. Đầy hố, rãnh đan xen. Mới cũ. Tình yêu và nổi nhớ, Sài Gòn không thích thở than, chỉ để lòng tâm trạng. Đa mang. Nồng nàn.
            Chắc là con trai rồi. Mới lặng lẽ đưa những người thương yêu về lại với quê nhà, sau một năm vất vã. Sài Gòn. Ngồi với gió, mây. Một mình. Thầm vui đón những người thân thương trở lại với chốn này. Vội vã. Sức sống ngập tràn trên từng mỗi phút qua.
Photobucket
Có lần. Nghe nói. Sài Gòn, Gia Định. Nơi dân tứ xứ tụ về vui như hội. Tưng bừng. Vui thế rồi thề không đi. Ở luôn lại đấy, sinh sống. Lập nghiệp và sản sinh. Bao lớp người bước qua, mấy lớp người bỏ đi, từng lớp người ở lại. Long đong. Người thành thị. Không biết về đâu mỗi độ xuân về, không về thăm ai mấy độ nắng mai ngày mùng. Vui tươi. Bè bạn đâu đó về ngỏ cũ, quê xa, không cho ta bên cạnh. Sẽ chia. Sài Gòn. Người thành thị. Lấy nắng ấm làm vui, lấy gió lay làm mới và lấy đường phố lặng bóng người qua làm sống. Bình yên.
Photobucket
Có phải vì thế không!?
Nên Sài Gòn ít khi hờn giận người bỏ đi đúng mỗi độ xuân về. Vì Sài Gòn hiểu, người đi nhưng yêu thương còn gửi lại. Một phần.
Có phải vì thế không!?
Nên Sài gòn thường vui hớn hở, đón người trở lại mỗi độ xuân vừa bước khẽ đi qua. Vì Sài Gón biết, người về với yêu thương bồi đấp. Bội phần.
Photobucket
Sài Gòn vẫn đứng nắng, hứng gió và đường lại thênh thang với ngập tràn người qua lại. Sau mỗi bận đi về.
Lại yêu Sài Gòn hơn. Từ những dấu yêu nắm giữ. Một năm mới khởi đầu. Có là say sưa, có là dây dưa, có là nắng mưa thì những con người tứ xứ hay đô thị vẫn giữ cho mình một nghị lực để bắt đầu tiếp với một sớm mai. Đong đầy. Niềm tin vào cuộc sống. Với Sài Gòn.
( Ảnh: Sưu Tầm )

Thứ Sáu, 9 tháng 11, 2012

Quyền Huynh Thế Phụ

Nắng rọi rực trời. Đầu năm. Nắng dội xuống mái tôn nhà làm người rĩ rã mồ hôi như vừa bước ra từ phòng tắm vội.
Photobucket
Nó ngồi một góc. Phía sau bàn khách.Nhìn từ trên xuống dưới. Điểm.
            Một người đàn bà tóc nhuộm khói, sương. Trắng xóa. Khóe mắt kéo dài lộ rõ vết chân chim. In hình. Dấu thời gian trên gương mặt với những nốt đồi mồi nhỏ to như những đóa hoa nở muộn. Trễ mùa nắng mưa. Vạt áo bà ba vẫn còn một góc nhăn dưới tà. Phong ba. Không có người đàn ông của đời bà bên cạnh để song hành trong những lúc khó khăn từ lúc nó lọt lòng và cả hôm nay trong câu chuyện bàn về tương lai. Thằng út. Một trong những kỷ niệm yêu thương còn sót lại của đời bà với ông khi trí nhớ bị bòn rút dần. Những lời dặn dò trước lúc ra đi về cát bụi. Ngồi bên ông, giữa một trưa hè, bà nhận một lời hứa. Ngược thời gian, ngót ngét cũng đã gần ba mươi năm.
Photobucket
Nhìn qua đối diện. Ấm lòng.
            Một người anh cả, nắng đã thấm da. Rạm. Những sóng gió dập ngã mấy lần trên gương mặt bước ngoài bốn mươi năm. Đã từng. Cả giận mất khôn. Đánh. Lên bờ xuống ruộng. Không còn đánh, không còn đau. Mà sao nhớ hoài. Mỗi lần ly vơi lại đầy như dầm trong tim khó lấy. Nó cười mỗi lần ly vơi lại đầy. Chắc là máu chảy ruột mềm mà thôi.
            Một người anh ba, sương thấm vào xương. Rạn. Từng cơn quặng đau sau mỗi lần vận động quá sức vì vai oằn nặng gánh. Làm thuê. Khi đêm về mỗi lần ghe lái cập bờ, điểm thời lúc đó hãy còn phổ thông. Với nó. Một sự chăm lo cho món quà thưởng nó vào một trường chuyên là một chiếc xe đạp hợp thời, anh chăm từng vết sơn lợt đến mỗi cái căm xe. Đan chéo. Tình anh em.
Photobucket
            Một người anh tư, gió đi vào tũy. Rán. Nắng, gió, bụi đời ở một xứ sở xa xôi. Độc hành. Trong tuổi thơ nó, không có nhiều câu chuyện viết về anh, chỉ có khi rời quê đến thị thành mất đến mười năm, nó với anh mới ngồi nói chuyện trên mỗi chuyến xe đi về. Tâm sự. Hiện tại và tương lai. Thấy ruột lại mềm ra. Bội phần. Chắc là máu đã tắc quá lâu.  
Photobucket
            Một người anh rễ, bụi bay vào mắt. Rát. Nước mắt chãy không ra hay là dấu kín. Nổi lòng. Vợ chồng. Mơ một hạnh phúc về đứa trẻ lọt lòng, khóc trong ngôi nhà tường vách khang trang. Mõi mòn. Nó gặp anh rạng ngời trong tâm thế của một kẻ ngồi cùng. Chờ. Về xây chiếc cầu nối bờ sông. Chị tôi chưa có chồng.
Photobucket
Giờ tất cả ngồi đây, nói cùng một chủ đề. Chung một tâm thế. Quyền quynh thế phụ.
Nó ngồi đấy. Trôi tuột mãi về với những ký ức, kỷ niệm của ngày xưa. Dội về. Từng đợt, từng đợt. Nắng dội. Dịu. Lòng. Lâng lâng.
( Ảnh: Sưu Tầm )

Thứ Tư, 7 tháng 11, 2012

LOVE is Around Me!

Một ngày không có nắng, chỉ có mưa gió tạt ngang qua nhà, đánh thức nó dậy bằng một cơn lạnh giá. Nếu như mọi ngày, nó sẽ chồm lấy cái gì đó gần nhất để đấp lên người, làm một giấc tiếp theo gượng ép, nhưng hôm nay là một ngày khác mọi ngày. Một ngày thường niên. Ngày nó sinh ra.
Photobucket
Hàng năm. Nó lưu ý đến ngày này dẫu rằng có vài lần quên mất ngày đã từng lưu. Tập tành thành một thói quen. Không biết tốt hay xấu. Quyết định off một ngày, chọn đâu đó một góc nhỏ cho riêng mình. Không lẻ loi.
Đọc. Những lời yêu thương gìn giữ.
Photobucket
Từ những người xung quanh. Bộn bề những lo toan với cuộc sống rối rắm, bao quanh là những bon chen đã thấy và chưa từng. Dành vài phút, giây gửi gắm.
Từ những người kế cạnh. Trong giấc ngủ trưa hè hay giấc ngủ đêm mưa, giật mình bỏ lỡ một giấc mơ không tròn. Quên mất dành vài phút, giây gửi gắm. Từ con tim, tình yêu vẫn còn đó. Không có thời gian cụ thể.
Photobucket
Từ những người chưa gặp mặt. Trên những xúc cảm lướt qua hay những dòng tin vội vã, đầy tâm trạng, để lại trong một ngày nắng không có về, chỉ có mưa buồn lê thê. Gửi gắm từ một miền xúc cảm đầy vơi.
Đếm. Tất cả những yêu thương còn lại.
Nó ngồi đọc, rồi tự thoại lại với chính mình về những người thương yêu ấy. Thân, quen và chưa gặp. Một lần.
Kiểm tra những ký ức còn sót lại trong cuộc sống rượt đuổi, sợ cướp mất trí nhớ lúc nào không hay. Nó cần chiến đấu với sự quên lãng cho những người không được lãng quên. Dặn hờ. Đừng ơ hờ với những gì tin yêu, hãy sống chậm lại tôi ơi. Chầm chầm lại.
Photobucket
Đếm tất cả những tình yêu ấy, để biết rằng có bao nhiêu người còn ở bên ta, nhớ đến ta trong vòng đời nhanh, chậm để từ đó nó trở về với suy nghĩ hâm nóng lại một tình yêu đã nguội lạnh từ khi nào.
Trong những tình yêu đó có: em, chị, anh, mẹ, bạn và nhiều đại từ không chỉ còn ở nghĩa xưng hô mà hô ứng hơn bằng những xúc cảm nó dành cho những con người ấy trong cuộc sống ngắn, dài không xác định được này.
Ngày ta sinh ra, ta thì khóc còn mọi người thì cười.
Hãy làm sao ngày ta chết, ta thì cười còn mọi người thì khóc!
Sinh nhật là một ngày khác. Chắc chắn rồi. Đó là một ngày thật khác. Không chỉ là một ngày ta được sinh ra mà còn là một ngày ta đón nhận những tình yêu nồng nàn từ những người bên cạnh, song song hay đồng hành. Gửi gắm. Nhớ hay quên không còn là quan trọng. Chốt lại. Ngày ta sinh với nó, chỉ là một ngày nó ngồi lại nhớ đến những người cạnh bên, song song, đồng hành. Trong cuộc sống và tâm trạng. Thấy rằng Love is around me.
Photobucket
( P.S: Gửi đến tất cả những người đã quên tâm đến nó, không chỉ có một ngày hôm nay, ngày nó sinh ra đếm đã được vài cái chục năm )

Thứ Năm, 18 tháng 10, 2012

ĐỜI CẠN (2)

Sao anh không về mà nằm ở đây?
Nó quay lại ngước nhìn giọng nói ngọt lành như dòng nước mưa mát lạnh được ngoại trữ sau nhà. Hàng xóm. Em vẫn như thế không có gì đổi thay, chỉ có chiếc áo dài đã ngã màu nghèo khó theo từng con nước lên, giặt đi mặc lại không biết bao lần. Phẳng phiu. Gấu quần em hãy vương lên giọt bùn bị hơi sương làm tan chảy. Lấm lem. Đôi dép đã đi mòn con đê già qua những ngày ấu thơ khờ dại, chân em dường như không lớn nữa cứ thế như những búp sen xinh, rực nở giữa đồng. Rảo quanh. Trên con đê già, giờ chỉ còn mình em dẫm trên những ngọn cỏ ướp sương sớm đến trường, bắt gặp nó nằm dài trên con đê già. Mắt mộng ướt. Nó bảo bởi vì sương đêm còn ướt đẫm đến bây giờ.
Photobucket
Anh về nhà đi, ngày nào ngoại cũng chờ anh. Giờ mới chịu về. Thiệt tình.
Biết chứ. Biết dáng ngoại gầy gòm, lểu thểu trong đêm với những hạt lửa bay lên khi chụm lò củi mục phơi đủ nắng đầy, rớt mất mấy giọt nước tàn còn sót lại trên gò má đồi mồi lấm tấm trong vài câu vọng cổ giữa dàn ếch, nhái, ểnh ương hát xướng. Nỉ non.
Đường dù xa ong bướm,
Xin đó đừng phụ nghĩa tào khang.
Đêm luống trông tin chàng,
Ngày mỏi mòn như đá Vọng phu.
Vọng phu vọng luống trông tin chàng.
Sao nỡ phũ phàng...
Photobucket
Tiếng ông chín cứ dìu dắt ngoại đi qua những canh khuya. Càng khuya, rượu càng vơi. Càng khuya, lời ca càng ai oán. Lần nào cũng vậy, giữa đêm lại có tiếng chữi thề: thằng cha nó, con mẹ nó, rồi có thêm nó. Lần nào cũng như lần nào, ngoại ngồi cười khà khà rồi quay vô nhà. Mắt ướt ngủ khờ. Bơ vơ. Sáng nào dậy, đều đứng ngó về con đê già thả khói.
Biết luôn. Em đã trở thành thiếu nữ. Ngực căng tròn dưới những ánh trăng non soi mình trên con nước vừa lên, đẫm thân người. Sóng nước đùa vui lăn tăn lướt qua làn da trắng như gạo tinh vừa suốt. Lắc lư. Ánh trăng trên mặt nước, sóng sánh đùa cùng với ngực em. Đôi môi nứt nẽ những chiều hè ấu thơ giờ mộng sương ướt đẫm, gợi tình trong màu mận chín. Lơ thơ. Nếp tóc như những làn sóng con nhẹ bay dưới những con gió chiều. Vu vơ. Ngồi ở một mé sông làm gì không biết, cứ ngồi đấy thẩn thờ, nếp tóc ngày một dài theo chiều cao em lớn. Lơn tơn. Giấc mơ đi ngang qua ngày tháng: muốn làm cô giáo. Em nói với nó trong một chiều ngả lưng trên cây sung già, ngoại làm đồng ở đằng xa. Rù rì. Giấc mơ cô giáo của một cồn nghèo, eo sèo tiếng giọt mồ hôi ban trưa rớt trên nền đá ướp nắng rát da nơi lớp học giữa cồn. Học trò sẽ quay quanh em chọc nghẹo vì cô giáo đáng yêu và phần nhiều vì dáng đi khập khiểng, lúc đó nó sẽ là một anh bảo vệ nghiêm khắc trước đám học trò. Giải cứu. Một thiên thần dưới ánh trăng đêm, mềm yếu dưới ánh sáng ngày.
Photobucket
Em thích ngoại nó. Không biết có phần nào dành cho nó không? chỉ biết em thích ngồi cùng ngoại ở dưới góc cây sung già gần ngọn đồi cỏ mọc đã xanh. Nơi ông ngoại nằm giữa đồng giữ đất. Ngồi dựa lưng vào ngoại mỗi khi ngoại thả khói bay lên trời.  
Mở đọc những trang sách ngoại luôn giữ bên mình từ lúc nó ra đi. Bỏ trường, bỏ lớp, bỏ cả giấc mơ về con chữ. Đầu đời. Đọc tới, đọc lui mãnh thư tình dấu trong trang sách úa vàng. Đọc rồi, đọc lại vẫn cứ say say. Nồng nàn.
Photobucket
Gửi hàng xóm
Dạo này trong người tui cứ thấy kỳ kỳ. Mỗi lần gặp hàng xóm. Muốn nói nhiều lắm nhưng chẳng hiểu sao không nói được, mặt nó cứ ngu ra sao ấy, hàng xóm hỏi là tui không biết làm gì ngoài lớn tiếng, nạt trỏng. Nên viết thư này cho hàng xóm.
Chưa viết thư bao giờ, chỉ biết làm tập làm văn. Viết thư thấy sến sao sao. Mà thôi. Kệ! Sến cũng được miễn là nó nói hết được cái kỳ kỳ trong người tui.
Từ nhỏ đến giờ, gặp hàng xóm không biết bao nhiêu lần, giống như nước lên rồi nước cạn vậy. Lâu ngày. Chẳng chịu nhìn kỹ một đứa con gái gầy đeo như mấy ngọn cỏ lau cứ thích ôm nhào ra sông, liu xiu mỗi khi gió đến. Vậy mà, dạo này tắm sông nhìn hàng xóm trong những buổi chiều về, tóc bay lơ lững thấy tim đập rộn ràng, lòng xốn xang hơn cả cảm giác khi nghe ai đó bàn tán về ông, bà già bỏ tui đi. Hàng xóm lớn rồi đó, đừng có ra ngồi nhìn tui tắm nữa, chẳng có cuỗng trời lên chọc hàng xóm nữa đâu. Tui cũng lớn rồi, hàng xóm ơi. Giờ muốn làm thế cũng không làm được đâu, quê lắm.
Nhưng mà chọc hàng xóm cũng vui. Thấy ngượng ngùng thích thích sao. Nhiều khi thấy có lỗi khi chọc đến lúc nước mắt hàng xóm ứa ra mới chịu thôi, nhưng mà thiệt tình là thích chọc hàng xóm mắc cở mặt đỏ ửng lên. Nhìn đáng yêu khiếp. Khi đó thấy mặt hàng xóm giống như ông mặt trời chiều về lặn ở cửa sông, không chói chang như những buổi trưa gàn dỡ, mà lại nhẹ nhàng đi ngang qua những rặng dừa mọc ở bờ sông. Bềnh bồng.
Điều tui thích nhất là lúc hàng xóm ngồi với ngoại tôi. Nhìn cách hàng xóm ngồi, giống ngoại tui ngồi. Y chang. Một già bên trái, một trẻ bên phải. Nhìn vui vui, tui cứ chạy rong trên đồng. Ngoảnh lại thấy ấm áp như đến hai mặt trời sưởi ấm những sớm mùa đông. Muốn chạy lại ôm cả hai người vào lòng, nhưng nghĩ lại, ôm từng người thích hơn.
Ngày mai tui ra thị xã rồi hàng xóm ạ, không biết ngoài thị xã như thế nào? Chắc hẳn sẽ khá hơn ở đây mãi, ngoại sẽ bớt nhọc nhằn hơn mà chẳng hiểu sao ngoại cứ la không cho đi. Hàng xóm biết tính tui rồi, đã quyết thì khỏi ai cản được. Trừ khi không làm, làm thì làm tới bến. Haha. Mà có chuyện tui cũng không làm được, đó là nói với hàng xóm đó những điều này.
Tui nghĩ học, hàng xóm có buồn không ta. Tui phải ra thị xã làm để kiếm tiền thôi, không thể ngồi nhà sống mãi trên tấm lưng gày còm ngoại nữa. Mệt nhoài rồi. Tui đi, không biết hàng xóm có nhớ tui không nữa? Chứ tui chắc là nhớ không ngủ được, mỗi ngày cứ kiếm chuyện gì đó để được gặp một lần, mỗi ngày mà không gặp không thì thấy cứ thiếu thiếu cái gì đó chưa làm trong một ngày vậy.  
Điều muốn nói với hàng xóm nhất là: thích hàng xóm rồi. Muốn được xưng anh gọi em như mấy đứa nó trong xóm mình nó gọi lúc quen nhau. Hàng xóm à. Nghe hàng xóm gọi anh lúc đó tui sẽ thế nào ta? Chắc là sướng đã luôn. Haha. Nghĩ thôi đã thấy thích rồi. Thôi viết đên đây cho EM thôi.
Hàng xóm gửi hàng xóm

( Ảnh: Sưu Tầm )

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...