Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn viet kieu. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn viet kieu. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 2 tháng 2, 2025

[Sách] Dặm đường tôi đi - Võ Quang Huệ


“Thành công không phải là đích đến, mà là quá trình kiên trì theo đuổi đam mê.”

Marriot Hà Nội, 2020. Nó gặp anh; người đàn ông tiếp tục nhận được danh xưng "cây đa, cây đề" về kiến thức, kinh nghiệm gắn bó với Toyota, giờ là trong không khí của buổi họp thường niên của Lexus Việt Nam. Chuyện trò. Cảm. Anh mắc kẹt ở nơi đây. Tên anh gắn với một dòng sông.

Làn sóng của Việt kiều về nước; những con người hội tụ đủ tinh hoa của kiến thức và cuộc sống, chứng kiến nhưng giao thời khác biệt, cười đấy rồi khóc đấy, khát khao rồi hụt hẫng, dẫu vậy vẫn trổi dậy một niềm tin yêu mãnh liệt trở về nơi đất mẹ. Lạ kỳ. 

Cuộc đời mỗi con người là một hành trình, có những ngã rẽ bất ngờ, có những thử thách tưởng chừng không thể vượt qua, nhưng trên hết, đó là hành trình tìm kiếm ý nghĩa và giá trị của chính mình. Dặm Đường Tôi Đi của Võ Quang Huệ không chỉ là câu chuyện của một cá nhân, mà còn là nguồn cảm hứng về bản lĩnh, sự kiên trì và tầm nhìn của một người Việt Nam trên hành trình vươn ra thế giới.

Đọc. Như thể cùng chàng trai của xứ sở tam kỳ, đến với mãnh đất Sài Gòn náo nhiệt, vươn lên nơi thế giới mang giấc mộng của độc lập tự do, xách vali đi tiếp khi đã trở về với đất mẹ với nổi niềm ngổn ngang lòng với cái giá của độc lập, tự do. Cảm. Một tinh thần Việt. 

Sinh ra tại Việt Nam, lớn lên giữa những biến động lịch sử, Võ Quang Huệ đã bước ra thế giới với lòng đam mê và một tinh thần không ngừng học hỏi. Ông đã làm việc tại những tập đoàn danh tiếng như BMW, Bosch và góp phần vào sự phát triển của ngành công nghiệp ô tô toàn cầu.

Làm việc tại BMW và Bosch, hai tập đoàn hàng đầu thế giới về công nghệ và ô tô, Võ Quang Huệ đã chứng minh rằng người Việt hoàn toàn có thể đảm nhận những vị trí quan trọng trong những công ty đa quốc gia.

“Muốn thành công, không chỉ cần năng lực, mà còn phải có tinh thần dấn thân, sẵn sàng chấp nhận thử thách và vượt qua thất bại.”

Sau nhiều năm chinh chiến tại nước ngoài, Võ Quang Huệ quyết định trở về Việt Nam, trở thành một trong những người đặt nền móng cho sự phát triển của VinFast – thương hiệu ô tô Việt Nam vươn ra thế giới.

“Không có giấc mơ nào quá lớn, chỉ có quyết tâm chưa đủ mạnh.”

Quyết định trở về không chỉ là câu chuyện của một cá nhân, mà còn là niềm tin vào khả năng của người Việt, rằng Việt Nam hoàn toàn có thể làm chủ công nghệ và vươn lên ngang tầm thế giới.

Điểm hạn chế của quyển sách là sự khiêm nhường, đâu đó gần như là nhún nhường trong câu chuyện kể, chỉ nhận ra những mặt thăng hoa, thành công hơn những gì trầm lắng và thất bại đã từng. Ai thành công mà chẳng thất bại một vài lần?

Dặm Đường Tôi Đi không chỉ là hồi ký của một cá nhân, mà còn là nguồn động lực cho những ai đang tìm kiếm con đường của riêng mình. Đó là câu chuyện của một người dám mơ, dám làm, và dám đặt cược vào tương lai.

https://doisales.com.vn/index.php/2025/02/03/sach-dam-duong-toi-di-vo-quang-hue/

***

Success is not a destination; it is the perseverance of pursuing one's passion.

Marriott Hanoi, 2020. It met him—the man who continued to be honored as a "veteran" for his deep knowledge and experience with Toyota, now present in the atmosphere of Lexus Vietnam's annual meeting.

They talked. They connected.

He was stuck here.

His name was tied to a river.

The wave of overseas Vietnamese returning home brings together individuals enriched with knowledge and life experiences. They witness the contrasts of different eras—smiling one moment, crying the next, filled with ambition yet sometimes faced with disillusionment. Yet, amid all of this, there remains an unwavering love and faith in returning to their homeland. It is a curious phenomenon.

Life is a journey, full of unexpected turns and challenges that seem insurmountable. But above all, it is a journey to seek meaning and value. The Road I Travel by Võ Quang Huệ is more than just a personal story; it is an inspiring tale of resilience, vision, and the unwavering determination of a Vietnamese individual striving to make an impact on the global stage.

From Vietnam to the World’s Leading Corporations

Reading this book feels like traveling alongside a young man from Quảng Nam, stepping into the bustling streets of Saigon, reaching out to the world in pursuit of independence and freedom, only to return to his homeland, carrying a heart full of conflicting emotions about the cost of those very ideals. It is a profound Vietnamese spirit.

Born in Vietnam and raised amidst historical upheavals, Võ Quang Huệ ventured into the world with relentless passion and an insatiable thirst for knowledge. He worked for renowned corporations like BMW and Bosch, contributing significantly to the development of the global automotive industry.

By securing key positions at BMW and Bosch—two of the world’s leading automotive and technology corporations—he proved that Vietnamese professionals are more than capable of excelling in the competitive landscape of multinational companies.

"To achieve success, one needs more than just competence; it requires the courage to take risks, embrace challenges, and overcome failures."

Returning to Vietnam – Building a Dream for the Nation

After years of working abroad, Võ Quang Huệ made a pivotal decision to return to Vietnam, playing a fundamental role in the foundation of VinFast—the first Vietnamese automotive brand to reach the global market.

"No dream is too big—only determination may not be strong enough."

His return is not merely a personal choice but a testament to his belief in Vietnam’s potential. It is the conviction that Vietnam can master technology and stand shoulder to shoulder with the world’s leading nations.

A Book That Inspires Ambition

One limitation of the book lies in its humility—perhaps even excessive modesty in the storytelling. It highlights triumphs and breakthroughs but offers little insight into the struggles and failures that inevitably accompany success. After all, who succeeds without stumbling along the way?

The Road I Travel is more than just an autobiography; it is a source of motivation for anyone searching for their own path. It is the story of a man who dares to dream, dares to act, and dares to stake everything on the future.


Thứ Bảy, 20 tháng 4, 2013

Ván Cờ Tàn ( Phần 1: Chốt Lùi )

photo ImageHandlerashx_zpsf13d43ab.jpeg 
Quan kỳ bất ngữ chân quân tử.  Hắn đưa ly rượu lên dốc cạn, thổi một cái phù đẩy bụi trên bàn cờ bay tứ tung, riêng các quân cờ thì y nguyên vị trí.
Bàn cờ đánh dở đã bốn mươi năm. 
Nắng cứ hanh hao, dùng dằng vì vẫn chưa vào được đất, thoảng chút gió hiếm hoi giữa nội thị Sài gòn giữa công viên ngợp lá vàng bay.
Hắn đưa bàn tay bốn ngón; lớp da chai sần u lên như những ụ kiến lâu ngày, đang bốc lấy từng lớp ni lông quấn chặt để giữ cố định mỗi quân cờ. Dù đã cố định bằng một lớp keo, hắn vẫn sợ làm dịch chuyển khỏi các vị trí trên bàn cờ dỡ dang. 

Tính từ lúc hắn hạ nước cờ cuối; gã đối đầu nói: Tao phải đi rồi! Tiếng súng như truyền từ bên ngoài mãnh đất Gòn tiến thẳng đến tai của hắn. 

Gã biết chuyện gì đến sẽ đến! 

Hắn đặt bàn cờ ở giữa công viên trước Dinh Độc Lập.

Bốn ngón tay hắn lướt nhẹ nhàng trên các quân cờ như người tình lâu ngày gặp lại, âu yếm trên từng thớ thịt. Một ngón tay gã đã gửi vào tuổi trẻ của mình, vẹn nguyên và tuyệt không hối hận vì điều đó

Hắn mừng vì ván cờ vẫn còn y nguyên. Hắn giữ cờ như con người ta giữ kỹ niệm, sợ phai mờ khi thời gian cứ như gã hung thần, hăm he cướp đi bằng việc bồi đắp từng lớp, từng lớp ngày tháng, như con sông bị bồi đắp phù sa mỗi độ lũ về rồi lũ qua người ta không còn nhớ được màu da sông cũ. Sợ thế thôi. Nhạt nhòa. 

Tóc bạc trắng, búi cao, lơ lững hai cọng ngang mài, dài thả lửng lơ như để cho chơi cùng với gió. 

Khởi thủ vô hồi đích trương phu. Gã đáp lại hắn một câu, bàn tay năm ngón với những vết sẹo chi chít của lưỡi lê một thời lướt qua, đón lấy chiếc ly rồi đưa lên dốc cạn. 
Giữa hừng đông, gã loay hoay với việc sấp xếp vị trí của bàn tiệc giữa trời với mồi nhắm: một con khô mực, một chai rượu XO đã cất giữ hơn ba mươi năm, hai chiếc ly thủy tinh màu lục như để tôn vinh một dòng chảy trong khi thằng bạn gã đang âu yếm những quân cờ. Gã vẫn cừ lèm bèm không tìm được vị rượu của quê hương nên dùng tạm thứ này.

Công việc sấp xếp với gã đã quá đỗi thường quen, giờ đây lại khiến gã có chút bối rối với cách bài biện, không được như bạn gã vẫn giữ một tình yêu bất diệt với mỗi quân cờ. Gã thấy chút gì thèn thẹn khi nhìn ván cờ được gìn giữ.
photo 36571_517876518223686_738798855_n_zps187f3a81.jpg
Ván cờ ngót nghét hơn bốn mươi năm tính từ ngày gã đã ra đi vẫn chưa phân thắng bại.
Pháo đầu, xuất Tướng, Xe đăm thọc – Binh bại tựa sơn đảo
Gã ra đi trước một ngày Sài Gòn rợp lá cờ bay. Kẻ vui, người mừng. Kẻ lo, người lắng. Không xác định.
Ngày gã bỏ lại Sài Gòn. 

Chuyến chuyên cơ cuối cùng cất cánh, mang theo những nuối tiếc, đau thương và cả hy vọng đến với một phương mới – một phương trời xa xăm, không biết được đâu là bến bờ, tương lai nào chờ đợi. Ba và mẹ gã nói rằng mọi thứ sẽ tốt đẹp thôi. Gã im lặng và chỉ nhìn ra cửa sổ. Đất mẹ cứ nhỏ dần, nhỏ dần bên dưới, tất cả những bạn bè, người thân như một viên đá rơi từ trên đỉnh núi cao, từ từ biến mất dưới màn trời mây che.
Nhớ in. Trên gương mặt, nước đã lưng tròng ở khóe mi. Không hay. Cứ thế ra đi, cứ thế đợi chờ. Đợi chờ dài ngày thành nỗi nhớ từng năm. Đếm đủ. Nỗi nhớ ngót ngét đã bốn mươi năm. Mơ. Một ngày trở về. 

Sinh ra không được lựa chọn. Gã đã mang lên mình họ Nguyễn, tự thêm cho mình một tên Tỵ 
Gã soi gương thấy những vết rạn của thời gian như những rãnh nước ngang dọc, chằng chịt đến ngập đồng trên khuôn mặt đã vượt qua thất thập cổ lại hi. 
Điểm lại một chặng đường, gã đã có một gia đình ly tán đúng nghĩa không tính thời gian và không gian. 
Ai cũng có một lý do. Vợ gã đã ra đi vì những lời nói mớ của gã trong giấc mơ vẫn còn ngập chìm ở mãnh đất hình chữ S, gã không hiểu, không tin và không nói được lời nào để giữ người gã ấp ôm từng đêm khi ngỡ đời mình đã sang trang với con đường ở phía trước chứ không phải ở phía sau khi bắt đầu từ ngã rẽ. Đó là do gã nghĩ đấy là lý do giải thích thuyết phục nhất cho việc người phụ nữ đã bỏ gã và ba đứa con.  
Trước mặt. Đứa con nhìn gã và người phụ nữ gọi là mom như hai người ngoài hành tinh đang trao đổi với nhau bằng một ngôn ngữ ở một hành tinh xa lạ nào đó. Tiếng Việt. Kẻ thù với con và cháu gã. Chúng nó nhất quyết không sử dụng tiếng Việt chỉ nói tiếng Anh như đã trở thành một phần tất yếu của cuộc sống hiện tại. Cám cảnh, quay về trên một chuyến bay đêm. Los Angeles. Xa dần những ánh đèn đêm mụ mị.
Trở về đất mẹ với tao. Câu nói của thằng bạn gã sau bao nhiêu năm mới liên lạc lại, ồm àm nhưng rất rõ từng từ bên đầu dây làm nước trong người hắn mở hẳn van. Tuôn trào. Câu hát của Hoài An giờ bổng cất lên trong đáy con tim gã. 

Nếu chỉ còn một ngày để sống, người đưa tôi về đến quê nhà, để tôi thăm làng xưa nguồn cội, cho tôi mơ mơ tiếng mẹ cha.
Mỉa mai. Ngày gã nhận được cuộc gọi lại là ngày gã ký giấy ly hôn.
photo user1312501_pic1034976_1316828855-1.jpg
Mã nhật, Tượng điền, Xe liền, Pháo cách – Tàn tồn diệt độc lộ
Tất cả cứ như một giấc mơ. Một giấc mơ dài đến hơn sáu mươi năm. Đến giờ. Hai thằng nhìn nhau, tóc đã hoa râm, trên gương mặt nhăn nhúm đến lụi tàn của thằng bạn, hắn không nghĩ rằng thời gian lại tàn phá bạn mình bằng những nổi niềm đến thế.
Mày còn nhớ chỗ này không. Hắn vừa ngồi vuốt ve những quân cờ, vừa ngồi lục lại những yêu thương.
Chỗ ngồi ngắm gái. Gã gật đầu, trả lời thằng bạn già, mắt hắn thả ra xa để cùng tìm lại những ký ức mà thằng bạn gã cố tìm trong thức gã, cứ như sợ gã đã vô ý làm mất đi để rồi giờ mang lại cho gã như một món quà. Món quà cuộc sống.
Lúc ngồi dưới mái trường.
Mỗi thằng mỗi cảnh nhưng cứ vui sao, hết ngắm nàng sinh viên trường luật lại lân la đến cô nàng nước da bánh mật của trường tư. Chỉ dám ngắm yêu thôi, chẳng dám làm gì. Chuyện phiếm thì cũng chỉ xoay quanh là gái trai và hỏi một mai đời ta sẽ thế nào khi chí trai phải chọn. Đến đấy thôi là câu chuyện tắt đài.
Nếu ngày ấy thằng không chọn Cộng Hòa, thằng không chọn phe còn lại thì đến hôm nay sẽ như thế nào!? Hắn đưa tay làm tiếp ly rượu thứ hai sau khi hỏi, câu hỏi mà hắn ôm ấp trong lòng hơn sáu mươi năm và hắn thấy mình may mắn khi được về lại, gặp lại thằng muốn hỏi. Thỏa lòng
( Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Hai, 3 tháng 9, 2012

[Story] Biết Đâu Nguồn Cội -Where the Roots May Be

Chuyến bay từ Los Angeles chuẩn bị đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất. Nhiệt độ ngoài trời là 37oC.
Sài Gòn. Nhìn từ trên xuống như một vùng đất hoang sơ vẫn còn chưa khám phá. Mãng xanh của cây lá, mãng nâu của đất rồi đến mãng xám của từng toà nhà cao tầng hiện ra cùng với những con đường uốn lượn. Rõ dần. Dòng người ngược xuôi như những con sóng rượt đuổi không tuân theo bất kỳ một qui luật nào. Gợi cho người nhìn về một bức tranh lập thể đa màu sắc của một hoạ sĩ thiên tài đã bắt được mạch cảm xúc.
Photobucket
Nó đi như đếm từng bước chân mình. Lững thững bước đi khi bên cạnh có những bước chân vội vàng. Vượt qua. Khoang thông nối máy bay với cửa ra bất chợt biến thành con đường hầm với một kẻ lạc đường như nó, đã tìm thấy ánh sáng.
Trở về. Việt Nam. Ba mươi bảy năm vội vã ra đi và vội vã trở về như lời một bài hát lưu giữ trong ký ức. Từng nghe đâu đấy trên một trang mạng.
Chuyến bay chiếc phi cơ C-5 mang ký hiệu 68-0218 cất cánh phi trường Tân Sơn Nhất sang căn cứ Clark Air Base tại Phi Luật Tân vào chiều thứ sáu 4 tháng 4.
Photobucket
Đó là hình ảnh cuối cùng mà nó còn nhớ về một Sài Gòn, ngoài ký tự viết tắt và con số cứ nhảy lung tung trong đầu cùng khói, lửa bốc lên bên trong khoang và tiếng người gào thét, tưởng rằng chuyến bay đó đã mang nó đi. Vĩnh viễn. Khỏi cuộc sống đã quá nhiều đớn đau này.
Nhưng không…
Băng chuyền hành lý chuyển động theo nhịp tim đập vội. Một cảm xúc khó tả của lần đầu về lại sau chuyến bay mang tên babylift ngày ấy. Giờ tóc đã phai màu ít nhiều.  
Thời gian thường làm con người ta bàng hoàng & thiết tha hoài cảm.
Quá khứ. Tìm về. Nguồn cội.
Một tấm hình mờ nhạt. Người thân duy nhất còn lại và được khoá kỹ càng trong trí nhớ tưởng rằng sẽ không bao giờ mở ra sau cơn hôn mê dài ngày. Người thân đã bị thất lạc từ khói lửa chiến tranh.
Một tấm ảnh mờ nhạt. Một đứa bé gái đang xoa đầu đứa bé trai, cười đưa chiếc răng khểnh làm duyên. Bắt nắng.
Photobucket
Đạn pháo bay vèo. Chạy loạn. Giữa dòng người xô đẫy. Đứa bé gái răng khểnh ôm đứa bé trai xoa đầu. Đứa bé trai thấy răng khểnh bắt nắng. Cười. Bom rơi khi không kịp chạy đến hầm trú ẩn. Tất cả bay lên. Lững lơ. Giữa trời và tất cả chìm vào một giấc mơ không mấy dịu dàng.
Đứa bé trai không còn thấy răng khểnh khi cả người đang bị bó cứng những tấm vãi trắng và mùi thuốc sát trùng nồng nặc, chỉ thấy trước mặt là Đức Mẹ đang dõi nhìn với ánh mắt chở che. Xung quanh, những tiếng rên la không ngừng nghĩ.
Đứa bé trai bắt gặp một cặp mắt khác màu nhìn âu yếm, tưởng chừng Đức Mẹ thoát thai mượn hình hài con người để chia sẽ yêu thương. Dịu dàng. Một vòng tay. Đưa nó chìm vào trong giấc ngủ bình yên.
Photobucket
Nó quên mất đi răng khểnh làm duyên bắt nắng.
Nó quên mất đi Sài Gòn.
Nó quên mất đi Việt Nam.
Tất cả như một con ác mộng chìm nghĩm vào dĩ vàng khi ngày tháng qua đi.
Đứa bé trai lớn lên trên xứ sở có lá cờ với năm mươi hai ngôi sao tung bay. Những bước chân tập đi lại từ đầu trong ánh nhìn yêu thương của hai người bố mẹ nuôi, hai con người hằn in trong trái tim nó một tình yêu không diễn tả hết bằng lời.
Đứa bé trai lớn lên trong tiếng thét nữa đêm với những vết cháy loang dài cùng khói lửa ngập cả giấc mơ. Cháy khét. Rơm rạ và các thứ vụt qua là từng mãng thịt rơi vụn vãi trong những đêm hè, ve không dám cất tiếng gọi hè bởi tiếng đạn bom lấn át. Tất cả bám theo nó lớn lên. Không dứt.
Quá khứ dường như được đóng kín trong ngăn ký ức. Mộng mơ. Thường không có. Lời hai người thân yêu vỗ về. Tất cả tưởng chừng đã được phong kín theo ngày tháng nếu như không có một ngày. Đức Mẹ cộng sinh trong hình hài người phụ nữ có cặp mắt khác màu, trước khi đi theo người đàn ông của đời mình, người đang đứng chờ bà ở trước cổng thiên đường, trao vào vòng tay nó.
Một tấm ảnh mờ nhạt. Một đứa bé gái đang xoa đầu đứa con trai, cười đưa chiếc răng khểnh làm duyên.
Quá khứ. Ùa về. Khi lần đầu tiên sau từng ấy năm nhìn lại. Từng đường nét của bức ảnh trắng đen phai màu, chạy thẳng qua võng mạc tiến lên não rồi theo máu chạy dọc khắp cơ thể. Bất động.
Có bước chân lạc giữa đường, tan thương.
Tìm kiếm. Mười lăm năm. Với tất cả hình ảnh lưu giữ còn lại là một ánh mắt nhìn. Ấm áp. Tự hỏi. Đã hơn ba mươi năm, ánh mắt ấy giờ đã nơi đâu.
Mười lăm năm. Lặng im. Tìm kiếm. Trên tất cả các phương tiện với những người tình nguyện. Dìu dắt. Nối lại một vòng tay. Nguồn cội. Không phân biệt kẻ ở hay người đi, người còn hay kẻ mất. Cứ thế. Giữ một niềm tin để theo đuổi.
Có bước chân lạc giữa đời, bơ vơ
Vấp phải những tiếng nói làm cháy lòng nó.  
Từ một người vợ đã ra đi cùng một chuyến bay, lớn lên mang một hình hài của người con gái Việt Nam mãnh khảnh trong ánh mắt mà nó đã yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng trái tim ấy đã thôi không còn muốn đập lại nhịp đập hỗn loạn của ngày nào. Sợ hãi và lắng lo. Thường tình. Bảo rằng nó nên từ bỏ. Nó thấy lạc mất em.
Từ đứa con gái đã lớn lên giữa đất nước Hoa Kỳ với nhiều hình ảnh nghĩ suy. Trái ngược. Về một đất nước Việt Nam. Tự hào. Quê cha đất tổ. Nghe ở đấy còn có một người cô đang đợi chờ. Đứa con gái khuẩy cười, tìm lại để làm gì hả daddy khi biết là đã die. Nó thấy lòng đi chơi nơi nào. Bơ vơ.
Photobucket
Tất cả những tiếng nói làm cháy lòng ấy sẽ thiêu rụi đi niềm tin, nếu như không có những dòng email, tin nhắn hỏi han chia về một giấc mơ còn lại. Đồng thoại. Về một chuyến hành trình ngược về quá khứ.
Đồng hành đến từ ở bên kia bờ đại dương. Cách nhau nữa vòng trái đất. Cách nhau đến mấy chục tuổi đời. Ngỡ. Đã từng gặp nhau từ một thời khói lửa chiến tranh, đến giờ mới tìm thấy nhau. Đồng cảm. Qua mạng. Thấy những thương đau của quá khứ vẫn còn đeo bám đến tận bây giờ với cả hai.
Nhiều lúc. Nhắm mặt. Nó thấy nụ cười cách nhau mấy chục tuổi đời ấy. Hồn nhiên. Trong cuộc sống không còn mấy ai ngồi u hoài về quá khứ. Giống em. Người con gái bằng tuổi đời con nó.
Hẹn về Việt Nam.
Photobucket
Vào một ngày. Em share cho nó một bức ảnh nổi tiếng, lột tả đau thương của chiến tranh Việt Nam ngày nào. Một đứa bé gái dính bom đang chạy trên đường la hét. Như ai bóp chặt tim nó đến tứa máu, hơi thở nó đứt quãng tưởng chừng như ngã quỵ, khi thấy ngập trong ánh mắt của bé gái đang chạy là cái nhìn ấm áp của hôm nào. Đớn đau. Cả con đường làng quen thuộc kia nữa, nơi nó từng bay bồng bềnh lên giữa trời.
Vào một ngày. Ký ức quay trở lại. Nó thấy mình từ khoảng không bay giữa trời quay ngược trở lại mặt đất, đón lấy vòng tay ôm và ánh mắt nhìn đầy thương yêu của răng khểnh cười tan nắng. Ký ức quay trở lại khi tiếng nói từ đầy dây bên kia vang lên. Nức nở.
Tất cả tan chảy, tất cả vỡ oà. Lần theo những tư liệu cũ, tin tức tìm kiếm đứa bé gái của ngày xưa chạy hét trên đường vì bom Napal giày xéo. Có sự tham gia của báo chí, có tin tức kêu gọi tìm kiếm đứa em trai của người con gái qua một bài phỏng vấn trên mặt báo. Sau một email trao đổi. Một tiếng nói vang lên từ nghìn trùng cách xa. Vỡ oà. Nấc lên từng tiếng ở phương trời Châu Âu. Đứt quãng.
Hẹn về Việt Nam. Gặp lại.
Photobucket
Chuyến bay từ Los Angeles đã đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất lúc…
Chuyến bay từ Frankfut dã đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất lúc…
Có đứa con gái đang với tầm nhìn trong ánh mắt xa trong, lẫn trong đám người chờ.
( Ảnh : Sưu Tầm )
Bài viết liên quan:
Viên Đạn
http://yume.vn/mccafe/article/vien-dan.35D393CE.html
Đường về quê hương
http://yume.vn/mccafe/article/duong-ve-que-huong.35D696FC.html
***

The flight from Los Angeles was preparing to land at Tan Son Nhat Airport. The outside temperature was 37°C.

Saigon.
From above, it appeared as a wild, untouched land yet to be discovered. Patches of green from the trees, brown from the soil, then grey blocks of towering buildings intertwined with winding roads slowly came into view. Clearer and clearer.
The flow of people moving back and forth, like waves chasing each other without any order, evoked the image of a cubist painting created by a genius artist who had captured the pulse of emotion.

It walked, as if counting its steps.
Dragging its feet while around it hurried steps rushed past. Crossing over. The jet bridge suddenly turned into a tunnel for a lost soul like itself, finding light at the end.

Homecoming. Vietnam.
Thirty-seven years of hurried departure and now a hurried return — just like the lyrics of an old song, heard somewhere on a dusty corner of the internet.

The C-5 aircraft, tail number 68-0218, had taken off from Tan Son Nhat Airbase towards Clark Air Base in the Philippines on the afternoon of Friday, April 4th.

That was the last memory it had of Saigon — besides scrambled numbers and letters, the smoke, the flames inside the cabin, the screams of people...
A flight that it once thought had taken it away. Forever.
Away from a life already too filled with pain.

But no...

The baggage carousel spun, matching the rapid beating of its heart.
An indescribable feeling — the first return after that flight named "Babylift" so long ago.
Now, its hair had grayed somewhat.

Time often stuns people into bittersweet nostalgia.
The past. Calling back. To the roots.

A faded photograph.
The only remaining family, locked tightly within memories thought never to be unlocked after a long coma.
Family — lost amidst the smoke and fire of war.

A faded photograph: a little girl ruffling the hair of a little boy, flashing a charming toothy grin, catching sunlight.

Shells whistling overhead.
Chaos.
Amidst the shoving crowd, the girl with the toothy grin held the boy tightly.
The boy saw the sunlit grin. He smiled.
A bomb fell before they could reach the shelter.
Everything lifted into the air. Suspended between heaven and earth, swallowed by a cruel dream.

The boy no longer saw the smiling tooth.
His body was wrapped tightly in white cloths, suffocating in the stench of antiseptic, and in front of him was the Virgin Mary, gazing down with a look of protection.
All around, endless moaning.

Then, another pair of mismatched eyes — human, not divine — looked at him with deep affection.
As if the Virgin had taken human form to share love.

Gentle arms.
Carrying him into a peaceful sleep.

He forgot the smiling tooth catching sunlight.
He forgot Saigon.
He forgot Vietnam.

All sank like a nightmare buried in oblivion over the passing years.

The boy grew up under a sky with fifty-two stars fluttering above him.
Taking baby steps again under the loving gaze of adoptive parents — two people who etched an indescribable love deep into his heart.

The boy grew up amidst midnight screams, the searing smells of burning straw and flesh, the fragments flying in summer nights where even the cicadas fell silent under the roar of bombs.
All clung to him. Never letting go.

The past seemed locked away.
Dreams — seldom.

The soothing words of his adoptive parents almost sealed it all away, until...
The Virgin Mary — in the form of the woman with the mismatched eyes — before leaving to join the man waiting for her at heaven’s gate, placed into his arms:

A faded photograph.
A little girl ruffling the hair of a little boy, flashing a sunlit grin.

The past flooded back.
For the first time after all those years, he looked again.

The blurred lines of the black-and-white photo cut through the retina, rushed into the brain, then spread through every vein.
Frozen.

A wandering step, lost among the ruins.
Searching. Fifteen years.
With only a warm glance etched in memory.
Wondering — after thirty years — where that glance was now.

Fifteen years.
Silent searching.
Through every means, with volunteers, rebuilding a circle of kinship — regardless of who left, who remained, who lived, who died.
Clinging to faith.

Wandering steps, adrift.
Running into voices that burned his soul.

From a wife who had left on a different flight — the woman he had loved at first sight, her Vietnamese figure delicate as in a memory, but whose heart no longer wished to beat with the chaotic rhythm of the past.
Fearful.
Telling him to give up.
He lost her.

From a daughter, raised in America, filled with contrasting images of a Vietnam she barely knew.
A homeland of pride — and alienation.

"Why find someone who’s probably dead, Daddy?" she teased, laughing.

He wandered.
Adrift.

These burning voices might have destroyed his faith — if not for the emails, the messages that crossed oceans.
Stories of shared dreams.
Fairy tales of a journey back to the past.

Companions from the other side of the world.
Separated by thousands of miles.
Decades apart in age.
Yet...
It felt as if they had known each other in that long-ago war.

Shared wounds, still raw even now.
Over the network, they connected.

Sometimes, closing his eyes, he saw her — that young woman decades younger — smiling innocently.
In a world where few still mourned the past.
Like her.
A girl the same age as his own daughter.

A promise to return to Vietnam.

One day, she shared a famous photograph — a raw depiction of Vietnam’s war-torn past:
A little girl running naked down a road, screaming in agony from napalm burns.

The sight crushed him.
Choked his breath.
Flooded him with an image — the same warmth once found in that sunlit glance.

Pain.

The same familiar village road.

One day, memory shattered the dam.
He saw himself — no longer floating in the air, but falling back to earth, into open arms and that sunlit, toothy grin.

Memory rushed back when the voice from across the ocean broke into sobs.

Everything melted.
Everything exploded.

Old documents were dug up.
Newspapers called for information.
A search — for the little girl from that famous photograph.

Emails were exchanged.
A voice rose from across continents.
Crying, breaking, but alive.

A promise to return to Vietnam.
A promise to meet again.

The flight from Los Angeles landed at Tan Son Nhat...

The flight from Frankfurt landed at Tan Son Nhat...

A girl stood in the waiting crowd, her distant gaze reaching through the sea of faces.

Thứ Năm, 9 tháng 8, 2012

Em sẽ yêu anh nếu trời mưa

Anh sẽ về Việt Nam.
Khi nào?
Giữa tháng năm.
Khi nào thì anh đi?
Muốn đuổi anh à? Anh sẽ đi vào cuối tháng năm. Em sẽ gặp anh chứ?Trên khung cửa sổ chat một biểu tượng hoa hồng.
Em sẽ gặp anh vào cuối tháng năm, nếu hôm ấy trời mưa. Một biểu tượng nháy mắt đi kèm.
Okey! Quyết định vậy nhé. Khung cửa số chat đang thay đổi phông nền với hình ảnh những trái tim hồng đang rơi lơ lững giữa không trung.  
Photobucket
Nó và ghế đá. Phía sau lưng là khách sạn Sheraton sang trọng, phía trước là mênh mông biển trời. Lộng gió. Những cánh diều bay cao trong một ngày nắng đẹp. Mênh mang. Những con người đang hòa mình vào sóng, nắng mới và gió khơi xa. Nó và ghế đá. Chờ mưa.
Chờ đã hai ngày mới biết tháng năm làm gì có trời mưa. Hụt lòng. Mấy ông bác đánh cờ cười lúc nó mắt khờ hỏi hôm nay trời có mưa không? Hỏi nó: Chưa nghe bài tháng sáu trời mưa, trời mưa không dứt à?. Năm thuở mười thì, đất trời trở chứng thì mới có trời mưa. Trời. Nói tiếng Việt đã là một cực hình với nó, như có xương bị dính ở yết hầu, chứ nói gì đến ghe nhạc Việt.
Nó nghĩ: À! Tháng sáu trời mưa mới mưa không dứt, chứ tháng năm vẫn có thể trời mưa. Ít hạt. Lưa thưa. Vừa đủ cho lời hẹn.
Nghĩ khác. Chắc lại bị em lừa. Cười. Em vốn dĩ lắm trò mà.
Photobucket
Từ lúc đầu quen em.
Qua facebook người bạn. Những hình ảnh về Việt Nam từ chuyến đi từ thiện kết hợp với du lịch ắp đầy. Phiêu bồng. Trên những nẽo đường đất nước, để tâm trạng và tâm sự trên facebook nhiều hơn hình ảnh những nơi đã đi qua. Comment vài lần thấy một người bạn lạ, hỏi đứa bạn mới biết đấy là cô gái quen trên một cùng một chuyến hành trình từ thiện.
Connect. Profile không có photo chỉ có mỗi một avatar hình một đứa bé gái đang cười tươi trong nắng thiên thần. Lãng du. Theo lời kể đứa bạn về người con gái ấy, càng tìm hiểu càng thấy hay hay. Sống độc lập và quyết đoán, cá tính mạnh mẽ đối lập với thân hình đang bức tung sức sống. Điều đăc biệt. Em không thích chụp hình. Bạn nó hỏi. Em không nói.
Comment qua lại. Xin được em nick chat: ngongnghenh1990. Không hiểu ý nghĩa, cứ add nick đại rồi chat. Một năm. Quẩn quanh với những câu chuyện em kể về một thế giới ở bờ bên kia đại dương. Những ánh sao đêm soi trên bờ biển rộng, xa khơi những con thuyền đang nhặt của cải của đại dương. Mực, cá, tôm, cua. Tươi rói trong những lúc cặp bờ. Háo hức. Những đứa trẻ chạy đón cha, anh trở lại đất liền. Đoàn tụ. Mẹ, chị cứ cười trong nắng phiêu linh…Nhiều câu chuyện. Nhiều hình ảnh. Em gửi. Ám ảnh.
Hai mươi năm ra đi đến giờ, Việt Nam dần mất đi trong ký ức. Đau thương. Tất cả chỉ còn là một vệt mờ ảo của khói lữa, bom đạn. Chiến tranh. Trí nhớ đang cố gắng đào thải từng ngày. Gặp em. Học lại tiếng mẹ đẻ, ê a con chữ, nhiều khi cắn trúng lưỡi, nhiền lần tay cứ rung lên. Viết chữ Việt, Anh lẫn lộn trên nền cửa sổ chat. Nhiều lần. Em sữa lỗi như một cô giáo online ngồi dạy đứa học trò to đầu hay quên ở bên kia đai dương. Cứ cười mỗi lần sai. Ký ức dọng về thật mạnh, khiến cho những gì đứt lìa từ từ chấp nối lại kể từ lúc được chat cùng em. Một quê hương từ bỏ.
Photobucket
Một năm. Tìm hiểu. Em vẫn là ẩn số.
Sóng biển gợn lăn tăn, bầy hải âu nhỏ đang đùa vui bên sóng.
Nhớ. Từng tranh luận về biển. Cương quyết. Luôn cho rằng biển nơi nó ở đẹp, với những bờ cát thoai thoãi. Quấn quýt. Màn nước xanh biếc trong nắng trời hè. Em cười. Bảo rằng biển quê em đẹp nhất. Nước đôi. Biển em đẹp đấy nhưng không đẹp bằng biển anh, nếu đúng như những gì em kể.
Giờ ngồi trước biển khơi xa. Chân thật. Đẹp như lời em tả, biển như thả lời tỏ tình cùng bờ bằng những sóng nhỏ lăn tăn. Đàn hải âu chao luyện như trông chờ kết cục một chuyện tình. Gió, biển, và cát gửi vào đầu mũi một mùi gì đó dấu yêu.
Một trái bóng lăn vào chân nó.
Nhanh nhẹn. Đứa nhóc chạy vào nhặt vội, để lại cho nó một nụ cười ngây ngô. Tự dưng. Thèm một gia đình. Gia đình cho riêng nó.
Quen nhiều người nhưng chưa bao giờ dừng lại để tìm hiểu cảm giác yêu. Xoay quanh. Chỉ thấy tình dục choáng chổ với cơn say chếnh choáng trong những buổi party. Gia đình. Hai từ khó gần. Ràng buột. Hai con người. Ở North Carolina. Không phải nơi sinh ra nhưng là nơi trưởng thành. May mắn. Được James và Catherine nuôi dưỡng từ thuở lên năm. Bù đắp. Một tuổi thơ bị tước đoạt bởi chiến tranh, vết thẹo bỏng đã liền da trên ngực là những gì còn lại của khói lửa. Giữ gìn. Những gì có thể của nơi đã sinh ra. Bố mẹ nuôi cho nó học tiếng Việt và Anh song hành dù rằng nó có muốn hay không. Họ nói. Dẫu quá khứ là đau thương hay hạnh phúc, thì không một ai được quyền tước đoạt đi những gì của ký ức từng mang vì đó là một hành trang sống quí giá sẽ theo ta đến cuối đời.
Photobucket
Tung bay. Váy trắng trên thân người mãnh khảnh, đôi trân chần trên cát. Ngang tàng. Đưa nó trở về với thực tại. Chờ mưa. Chờ em. Đến ngày cuối cùng. Hy vọng gặp được em.
Hi anh! Steve Phan. Em cười trong nắng ngô nghê.
…Hi! em…là…Bình Minh?Nó nhìn em trong gió ngỡ ngàng.
Chứ anh còn chờ ai khác à?Em tiếp tục nụ cười trong nắng ngô nghê. Biển vẫn tỏ tình đến bờ qua sóng nhỏ lăn tăn.
Nó ngồi phía sau em. Sợ sệt. Trên chiếc vespa màu xanh lính, rong ruỗi trên con đường dọc biển. Lộng gió. Thổi mát cả tâm hồn, tóc em dịu dàng chạm gương mặt nó. Yêu thương. Khám phá một phố biển Nha Trang.
Trầm tịch. Ngôi chùa cổ kính với những người dâng hương. Thành kín. Nguyện cầu. Em bảo nó khi khói tõa. Trầm hương.
Anh cầu nguyện điều gì?Em cười nhìn nó trong tiếng chuông ngân.
Không có. Nó nhìn vào đôi mắt trong veo như màu biển thắm. Trả lời trong tiếng gió reo vui.
Really?Em cười, nhìn đáp lại gió reo vui.
Absolutely. How about you?Nó tìm câu chuyện trong đôi môi màu son lạt.
Cầu trời mưa. Đôi môi son lạt cười trêu chọc.
Photobucket
Xanh mát. Biển và những hòn Mun, hòn Một, hòn Tằm. Lên xuống. Theo con thuyền trên sóng nước. Nó, em và những người du khách lạ. Khám phá. Vẻ đẹp của biển trời Nha Trang. Vui say. Bồng bềnh trên sóng nước cùng ly rượu vang Việt Nam được chưng cất từ một vùng đất núi. Lãng yên.
Thế nào, có đúng như lời em nói không: biển đẹp?Em nhìn nó cười trong cái nắng thoát thai.
Yeah. Biển đẹp lắm!Nó đáp lại người con gái mãnh khảnh với làn da nâu rám bởi nắng thoát thai. Mĩm cười.
Việt Nam còn nhiều đẹp lắm, không chỉ có biển đâu. Em sẽ đưa anh đi khi anh..trở lạiEm nói cười trong gió ngất ngây. Ngập ngừng. Chắc em nhớ lại lời nó nói. Không thích Việt Nam. Chuyến đi này là chuyến đi duy nhất. Tìm lại quá khứ. Đau thương. Cách trị liệu những vết thương tâm hồn tốt nhất là đối diện lại với nơi đã từng gây ra vết thương tâm hồn. Một ai đó đã từng nói.
Có một chổ anh muốn đi bây giờ?Nó nhìn sóng mũi cao đang gom khuôn mặt xương xương làm đôi mắt trũng sâu. Hút hồn.
Chổ nào?Em ngạc nhiên nhìn nó. Đáng yêu.
Nhà em.Nó trả lời.
Photobucket
Ngọn đồi. Gom gió chiều về thăm năm ngôi mộ. Xếp hai hàng. Em chỉ. Bố mẹ và anh em. Ba người anh chết vì những gì chất độc da cam để lại. Di chứng. Cướp đi ba em khi em còn nằm trong bụng mẹ. Ba tháng tròn. Mẹ em cũng lên nằm ở ngọn đồi cùng với ba và những anh trai. Còn lại em. Lẻ loi.
Em không lẻ loi đâu, đừng nhìn em như thế?Em mím môi, trừng mắt trong gió nghịch đùa.
Ừ, em không lẻ loi. Nó ôm em vào lòng trong gió yêu thương.
Photobucket

Líu lo. Những con chim hót ríu rít trong lồng như mừng cô chủ nhỏ trở về. Rộn ràng. Khắp một khoảng sân nhà. Cổ kính. Màu gỗ lên nước.
Ngoại. Anh này nói yêu con. Em cười nói với cụ già tóc màu mây trắng, rồi biến mất vào trong.
Bối rối. Không biết làm gì. Em làm nó chưng hững vì sự trêu chọc.
Ngồi xuống đi.Cụ già ra lệnh.
Quán tính. Tuân lệnh như một người lính trẻ khi nhận lệnh của cấp trên.
Cậu yêu cháu tôi à? Tên gì? Nhà ở đâu? Quen bao lâu rồi?. Mệnh lệnh được đưa ra liên tiếp.
Dạ. Steve. Live in North Carolina. Nó trả lời như một cái máy. Không kịp suy nghĩ.
Nói tiếng Việt. Ra cậu là Steve Phan. Ông cụ đăm chiêu nhìn nó. Bối rối.
Sorry, cháu chưa quen. Nó trả lời. Lúng túng. Lại dùng tiếng Anh.
Cái thằng này…Ông cụ trừng mắt.
Dạ. Tiếng Việt, nói tiếng Việt.Nó điếng hồn. Có bao giờ nó bị thế này đâu. Đến nhà bao nhiêu bạn gái, gặp bao nhiêu phụ huynh nó vẫn bình tĩnh. Giờ lại không. Nó như một con thú nuôi ngoan ngoãn được thuần theo lời ông cụ.
Photobucket
Tôi chỉ có một đứa cháu thôi. Tôi sẽ bắt rễ. Ông cụ lại tiếp tục ra mệnh lệnh cùng một cặp mắt đang đanh lại. Sắt thép.
DẠ.Nó ngước nhìn ông cụ. Rối bời.
Em đi ra cùng một bình trà. Cứu nó một phen thoát chết khi vẫn chưa hoàn lại hồn vì câu chuyện diễn biến quá nhanh. Hình ảnh. Một anh rễ tương lai trình làng nhà gái lần đầu. Hiện rõ nét. Anh rễ chưa nói được lời yêu, gặp cô vợ đúng một ngày. Một ngày nắng đẹp. Không mưa.
HA HA. Thằng này được. Ông cụ cười to nhìn yêu thương với em đang cười đáp lại. Chim lại líu lo như vừa xem được màn đấu trí vui nhộn. Nó là người thua.
Em không lẻ loi, đúng không?Em nhìn nó cười trêu ghẹo.
Một ấm trà. Một buổi cơm. Nó biết được nhiều điều về em. Sống với ngoại từ khi mẹ em đến nằm trên ngọn đồi ôm gió. Vô tư. Hai ông cháu như hai người bạn sống với nhau từng ngày. Vui say. Những câu chuyện kể về những việc em làm. Tình nguyện. Thấy tin yêu cuộc sống. Thẹn thùng. Nó thấy mình nhỏ nhoi. Vết thương cũ chẳng là gì so với quá khứ của em.
Photobucket
Tưng bừng. Sailing club. Đốt cháy. Những ức chế của ngày để đêm về giải thoát. Cuống quýt. Em, nó và sàn nhãy. Ngập tràn gió biển mát lạnh, tung bay làn tóc đang hòa cùng giai điệu. Lơ lững. Những con người đang quyện vào nhạc. Những con người đang quyện vào nhau.
Photobucket
Thăng hoa. Em và nó. Khách sạn Sheraton. Lên đèn lấp lánh hòa với những ánh đèn khơi xa và ngọn đèn đường bên dưới. Đẹp ru hồn. Em và nó. Thăng hoa. Bình minh. Đẩy ánh đèn lùi dần. Một vẻ đẹp của thiên nhiên đang thay thế một vẻ đẹp của nhân tạo. Nó ôm em ngủ trong tiếng nhạc không lời. Thức tỉnh. Bằng tiếng sóng biển khi em mở cửa đón gió và nắng thoát thai. Khỏa thân. Lưng trần bóng em vươn dài. Chầm chậm. Bóng em leo lên giường cùng nó. Tình tứ. Nó nhìn em. Đứng dậy. Kéo em vào lòng gửi tặng một nụ hôn.
Tạm biệt. Goodbye my North Carolina guy. Em nói trong nắng thoát thai chưa cắt xong nhao.
Why? Nó nhìn em. Hụt hẫng.
Vì hôm nay anh phải về nước rồi và vì anh không thuộc về nơi này.Em nhìn về phía biển, để cho cái nắng soi bóng hai thân thể trần truồng đang cuốn vào nhau.
Ừ. Đúng rồi. Nó ôm em vào lòng thật chặt. Em có đi với anh không? Đất nước đó có những dòng sông uốn lượn mỗi độ hạ về, có những hạt tuyết rơi mỗi mùa đông giá lạnh. Chỉ có một điều đó không phải nơi nó sinh ra.
Không anh. Em sinh ra và lớn lên ở đây. Em thuộc về nơi này.Em vùi đầu vào ngực đó, ôm thật chặt.
Photobucket
10h30. Sân bay Cam ranh. Chuyến đi từ Cam Ranh về thành phố Hồ Chí Minh sẽ khởi hành. Giờ địa phương. 9h30 sáng.
À… lố... Anh vào phòng check in chưa?
Anh check in xong rồi, đang ở phòng chờ. Chợt nhớ đến một chuyện nên gọi em đây.
Chuyện gì anh?
Mưa. Hôm qua không có mưa mà?
Thì sao?
Em nói nếu có trời mưa thì em mới gặp anh mà, anh chờ hai ngày không có mưa đến tận hôm qua cũng không có. Anh nghĩ là sẽ không được gặp em và…?
Có, trời có mưa mà.
Mưa khi nào? Anh có thấy đâu. Mà thôi. Anh còn có câu hỏi cuối cùng.
Anh hỏi đi.
Em có yêu anh không?
Em sẽ yêu anh nếu hôm nay trời mưa.
Photobucket
Em và ghế đá. Phía sau lưng là khách sạn Sheraton sang trọng, phía trước là mênh mông biển trời. Lộng gió. Những cánh diều bay cao trong một ngày nắng đẹp. Mênh mang. Những con người đang hòa mình vào sóng, nắng mới và gió khơi xa. Chờ mưa.
( Ảnh : Sưu Tầm )

Thứ Ba, 31 tháng 7, 2012

[Story] Đường về Quê Hương! [Back to Homeland]

Có những sự vô tình tạo thành duyên nợ, cũng có những duyên nợ tạo thành sự vô tình
Hắn tắt máy xe, tắt nhạc, chăm thuốc. Hai bên con đường tuyết phũ trắng xóa, những chiếc xe cứ vụt qua rồi mất hút.
Photobucket
Hắn ghét cay, ghét đắng những ai hỏi hắn về cuộc sống của mình. Dường như đã quá sức chịu đựng của hắn. Nhiều lúc hắn hỏi, cuộc sống này có phải là cuộc sống của chính hắn hay hắn đang phải sống thay cho một ai đó khác không phải là hắn.
Từ ấu thơ. Hắn phiêu dạt đến một chân trời mới. Tất cả đều bắt đầu lại từ đầu với hai người bố mẹ nuôi, hai con người hằn in trong trái tim hắn một tình yêu vô bờ bến, và cũng từ ấu thơ ấy trong trí nhớ hắn có những vết cháy loang cả giấc mơ và lửa ngập trời bập bùng trong những tiếng gọi nữa đêm. Cháy khét. Ấu thơ hắn dấu mình cùng rơm rạ với những thứ lướt qua đời hắn là những mãnh thịt rơi vụn vãi trong những đêm hè, ve không dám cất tiếng gọi hè bởi tiếng đạn bom lấn át. Tất cả bám theo hắn lớn lên. Không dứt.
Photobucket
Đến thiếu thời, hắn sống trên đất Mỹ với những công việc nối tiếp nhau xoay vòng, hắn quên mình là ai theo ngày tháng. Vô định. Có lúc hắn nằm dài trong những nghĩ suy về đời mình với một quá khứ ám ảnh đến cả giấc mơ trong một phút nào đó mắt nhắm nghĩ ngơi. Khi cuộc sống chỉ còn mình hắn. Những người thân yêu lần lượt qua đời.
Sống trên đất Mỹ, có những người Việt gặp nó mừng vui trong tiếng nói cười. Lúc đầu. Trở thành hàng xóm trong một tiểu bang. Ai gặp cũng nồng nàn, chan chứa lúc đầu để rồi những lời quan tâm chân thành đến bóng gió mĩa mai trở thành các mãnh gai vô hình xâu xé thân thể hắn khi hắn nói: muốn về Việt Nam. Về sau.
Lớn khôn. Lập gia đình. Hắn quyết lấy một cô gái cùng dân tộc và tiếng nói, để đỡ nhớ về một mãnh đất đã rời xa. Trong tâm trí ngoài khói lửa, có một bóng dáng của người phụ nữ che bom cho hắn trong một trận càn và những sợi tóc đứt bay bởi dòng đạn lướt qua, đôi mắt long lanh và một nụ cười thổi bay tất cả sự sợ hãi, ru hắn vào một cõi bình yên. Ám ảnh hắn đến giờ.
Trong ngày cưới. Hắn đứng dõi mắt hướng về phía người con gái cùng dân tộc và tiếng nói trong tay của cha mình từng bước tiến đến, trên gương mặt tự nhiên không thẹn thùng với một nụ cười thật tươi mắt đang hướng về hắn với những gì chân thành nhất. Cùng đứng trước đức cha, ban lòng lành cho lứa đôi hạnh phúc về sau.
Photobucket
Trong giây phút ấy. Tư dưng đầu hắn thoáng hiện lên một hình ảnh thẹn thùng ửng má trước bàn thờ ông bà, ở ngày xưa háo hức cùng đám nhỏ trong làng trèo cây xem cô dâu, chú rể. Không có. Làn khói nhang nghi ngút với bà con hai họ đứng hai bên, hắn sẽ quỳ và lạy tổ tiên để đón nàng dâu hiền về nhà mình trước một bàn thờ nhà gái. Cũng không có. Dòng lệ ngắn, dài trong hàng ngày đưa dâu, khi sau mãnh rèm bước ra, chợt nghe đâu đó có lời hát dặn dò:  Mẹ thường bảo con thân gái đục trong, mai kia mốt nọ còn đi lấy chồng…
Hắn đã có gia đình. Cuộc sống với những công việc xoay vòng quay trở lại. Gấp đôi. Những ca làm việc ngoài giờ với suy nghĩ về trách nhiệm gia đình, một mái ấm với vợ và đứa con trai đề huề, hắn nghĩ mình cần phải làm thế.
Nghe nhiều người nói cuộc sống chính thế này, cuộc sống chính là thế kia…toàn là cuộc sống chính. Chẳng nghe ai nói về cuộc sống phụ. Hắn có cuộc sống phụ là một mái nhà có cái nhìn hững hờ mỗi độ hắn về, người hắn gọi là vợ đang ngồi giũa móng tay, với vài lời nói honey hay sweetheart gì đấy khi hướng nhìn vẫn là màn hình tivi đang phát một chương trình nào đó. Không có. Một mâm cơm. Chỉ cần kho quẹt, rau xanh và một nồi cơm tro bám đen, thơm lừng phần cháy dưới đáy nồi mà hắn thòm thèm từ một thuở nhỏ. Quên mất rồi. Chỉ có những miếng bánh pizza nóng giòn, và những món ăn tại quán cách hàng chục cây số trong một cộng đồng những người con xa đất mẹ. Việt Nam. Cuộc sống nặng một mùi nhớ nhung quá khứ.
Photobucket
Một lần. Hắn ngồi trò chuyện cùng vợ, khi ánh mắt vẫn còn dán chặt vào tivi.
Hỏi. Em sẽ làm gì nếu có một trái bom thả xuống nhà ta, khi đó chỉ có em và con?
Trả lời. Anh nói gì vậy, chúng ta sống trên đất Mỹ đấy. Mà nếu có,em sẽ dắt con chạy. Mắt vợ nhướng lên nhìn hắn khó hiểu rồi quay trở lại màn hình tivi.
Hỏi. Em sẽ làm gì khi biết rằng sẽ không chạy kịp để tránh trái bom đó, khi đó chỉ có em và con?
Trả lời. Em không biết. Vẫn là chạy thôi, Em nghĩ em và nó sẽ chạy nhanh nhất đến mức có thể. That’s all.
Nhanh, gọn. Kết thúc một cuộc tình. Nhanh, gọn. Hắn mất đứa con vì một cái tát tay khi phát hiện vợ hắn ngoại tình.
Những lần đi làm hay tan ca, đồng hành cùng hắn là những bản nhạc quê hương ủy mị, bọn trẻ không thích nghe những bản nhạc đó, con trai hắn cũng không ngoại lệ. Những bản nhạc mà một người bạn về Việt Nam mua tặng hắn, đó là một món quà vô giá. Hắn mở đi, mở lại đến mòn đĩa với bài hát Đường Về Quê Hương của Lam Phương, trong xe hắn cứ não nề câu hát: Biết bao giờ về lại Việt Nam, thăm đồng lúa vàng, thăm con đò chiều hoang…
Có lần hắn hỏi: con biết Việt Nam không? Thằng nhóc lắc đầu hỏi ngược lại: đó là hòn đảo nào vậy? Một thoáng lặng im, hắn ôm con mình vào lòng, thì thầm: Đó là quê hương. Con hắn cố gắng nói trong vòng tay xiết chặt: Quê hương của bố hả?. Hắn buông đứa con ra, nhìn thẳng vào đôi mắt ngơ ngác của con trai mình, một thằng nhóc tóc đen da vàng hẳn hoi, một thằng nhóc có thể nghe tiếng Việt và gọi hắn là cha đến suốt đời nhưng hắn chỉ được bên cạnh con mình trong những giờ nhất định, được tính đếm hẳn hoi.
Photobucket
Hắn thấy mình đói khát. Một tình yêu. Không có trên đất khách này khi tình yêu không có sự vị tha và chung thủy, những thứ trở nên lỗi thời và đắt đỏ hơn bao giờ hết. Hắn bật đĩa nhạc, nghe tiếp câu hát: cô em mắt ướt mang sầu chia ly ra mừng đón ta về…Hắn vuốt nhẹ hai tấm vé máy bay ghi điểm đến: Việt Nam. Thấy vài chồi xanh đang vươn mình trong tuyết trắng, báo hiệu đông tàn, xuân chuẩn bị sang.
***

There Are Coincidences That Become Fate, and Fates That Seem Coincidental

He turned off the engine. Killed the music. Lit a cigarette.

Both sides of the road were blanketed in white snow. Cars zipped by, vanishing into the winter haze.

He despised—truly loathed—those who asked about his life.

It felt like too much.

At times, he wondered if this life was even his. Or was he simply living out someone else's fate?

Since childhood.

He'd drifted toward a new horizon. Everything began again with two foster parents—two people who engraved into his heart an infinite, wordless love.

But since then, his memories had been haunted by seared images—of dreams scorched by fire and skies aflame, echoing with screams in the dead of night.

Burning.

As a boy, he'd hidden beneath straw and hay.

Life drifted past him in fragments of meat splattered on summer nights, too grim for even the cicadas to cry out for summer, drowned by gunfire and bomb blasts.

All of it clung to him as he grew.

Never let go.

Later, in his youth, he lived in America, job after job cycling endlessly.

He forgot who he was.

Drifting.

At times, he lay awake thinking of his past—its shadows so deep they invaded even his briefest moments of rest.

Life had shrunk to just himself.

Loved ones had passed, one by one.

In America, some Vietnamese greeted him warmly—with laughter and cheer. At first.

They became neighbors, familiar faces in a strange state.

But warmth turned to sarcasm.

Sincere concern curdled into cutting remarks,

especially when he spoke of one day returning to Vietnam.

He married a woman of the same roots, the same language—perhaps hoping it would ease the ache of that distant homeland.

But still, in his mind, was the silhouette of a woman who once shielded him from a bombing raid—her hair sliced by passing bullets, her eyes glimmering, her smile dissolving his fear like a lullaby.

That image never left him.

On their wedding day, he watched that woman—his wife now—walk slowly toward him, hand in hand with her father.

She wore no shyness, only a radiant, honest smile.

Together, they stood before a priest who blessed them, prayed for their happiness.

Still, he couldn’t help but think back.

A sudden image flickered—his childhood self, cheeks blushing, crouched before the family altar,

surrounded by other village kids climbing trees to catch a glimpse of the bride and groom.

There was no incense smoke curling between rows of relatives.

No kneeling before ancestors to welcome a daughter-in-law home.

No sobbing behind curtains, no songs reminding:

“Daughter, remember your worth in this world, one day you’ll marry far away…”

He had a family now.

Life spun again in loops—this time twice as fast.

Long hours, overtime, pressing thoughts of responsibility,

a wife and a son waiting at home.

People kept saying, “This is real life.”

Always “real life.”

Never a word about unreal life.

His “unreal life” was a home where no one really saw him return.

Where the woman he called wife filed her nails on the couch, muttering “honey” or “sweetheart” without lifting her eyes from the TV.

No meals.

Not even a simple pot of rice, scorched black at the bottom, that he had longed for since childhood.

Gone.

Only slices of greasy pizza and takeout dishes from restaurants miles away, shared among Vietnamese far from home.

A life steeped in the scent of longing.

One time, he tried to talk with her.

Her eyes still locked on the TV.

He asked:

“What would you do if a bomb were dropped on our house—if it was just you and our son at home?”

She replied:

“What are you even saying? We’re in America.”

“But if it did happen, I’d grab the kid and run.”

She raised an eyebrow at him, confused, then turned back to the screen.

He asked again:

“What if you knew there was no time to run, no way to escape?”

She answered:

“I don’t know. I’d still run. I’d run as fast as I could. That’s all.”

Quick. Cold.

Like their love.

Quick. Cold.

He lost his son after slapping his wife upon discovering her affair.

On commutes and late-night shifts, he kept playing old Vietnamese songs—melancholy tunes that the younger generation despised.

His son was no exception.

Those CDs, brought back from Vietnam by a friend, were priceless to him.

He played them to the point of wearing out the discs.

One song played endlessly in his car: “The Road Back to the Homeland” by Lam Phương.

"When will I return to Vietnam... to the golden rice fields, to the boat drifting on a lonely river..."

Once, he asked his son,

“Do you know Vietnam?”

The boy shook his head.

“Is that some island or something?”

Silence.

He pulled the child into his arms.

“That’s my homeland,” he whispered.

The boy tried to answer through the tight hug,

“Your homeland, Dad?”

He let the boy go and looked into his son’s wide, puzzled eyes.

This dark-haired, golden-skinned boy who could speak Vietnamese, who would forever call him Cha.

Yet he only got to see him in scheduled hours, on a court-approved timeline.

He felt starved.

For love.

The kind of love that had no place in this foreign land,

where loyalty and forgiveness were outdated luxuries.

He turned up the volume.

Listened to the line:

“Her tearful eyes welcome me home…”

He gently touched two plane tickets marked:

Destination: Vietnam.

Outside the windshield,

tiny green buds were pushing through the white snow.

Winter was ending.

Spring was near.

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...