Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn giac mo. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn giac mo. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 9 tháng 11, 2012

Có những giấc mơ tìm về...

Photobucket
Một ngày nắng chiều đầu xuân, nó về nói với bà. Thành gia lập thất. Rạng rỡ. Một niềm hạnh phúc ánh lên trong thủy tinh thể đã ngã màu bởi thời gian làm phôi pha của người phụ nữ ấy.
Người phụ nữ không ngủ khi có những giấc mơ tìm về.
Photobucket
Vì trách nhiệm còn vương mang với một kẻ từng xẻ dọc đại ngàn, băng qua phố thị, đến với một phương trời xa lắm. Đời thực. Không ai kể được cho bà nghe về một thế giới vô hình. Trong mơ. Có mấy lần được nghe tiếng thì thầm, ông ngồi đấy ngắm nhìn bà, hát lại mấy câu ghẹo tình.
Cầu Tràng Tiền sáu vài mười hai nhịp
Anh qua không kịp, tội lắm, em ơi
Nghĩa tào khang ai mà vội dứt
Đêm nằm ấm ức, lụy nhỏ tuôn rơi
Bấy lâu ni chịu tiếng mang lời
Dẫu có xa nhau đi nữa…
Dẫu có xa nhau đi nữa…
Cũng bởi ông trời mà xa
Sống lại một thời yêu. Cũng bởi ông trời mà xa. Tỉnh ra. Thấy mắt lung tròng, đọng nước, giấc mơ đầu đâu mất.
            Người phụ nữ như trở về từ một thuở đê mê
Photobucket
Vì tình yêu còn lại sau tình yêu đầu dành trọn cho người đàn ông của đời mình. Con cái. Những nổi niềm thương yêu, những giấc mơ rất riêng hiển hiện của một người làm mẹ.
Trong những giấc mơ ấy, chỉ còn duy nhất một giấc mơ nằm lại bên mình trong năm giấc mơ nằm nghiêng, từ những năm tháng nắng mưa dưới một mái ghe lá lợp ngắn dài.
Tròng trành. Sóng đời xô một phận gái. Lênh đênh. Từ một miền Trung thương nhớ đến Sài Gòn bơ vơ rồi về ở lại một miền Tây đợi chờ. Đến giờ.
Photobucket
Giấc mơ không trọn vẹn với mỗi đợt mưa về, lũ qua. Ướt đẫm. Một chỗ nằm, phần khô giữ lại cho những mái đầu xanh. Đứa nằm chéo cạnh, đứa nằm co ngang, đứa nằm góc vuông. Khóc thầm. Không phân được đâu nước mưa hay nước mắt. Ngắn dài. Lướt qua gò má phũ đầy vết xạm bởi nắng xiên xổ xắn qua da từng ngày. Nằm gác tay lên trán. Nghĩ. Không biết rồi những mái xanh có được một mái nhà lành!? Mai đây.
Đợi chờ. Có một lời thề ghi nhớ về một tiếng yêu xưa. Xa vắng. Có một lời thề ghi nhớ, chưa được lập bao giờ, lo lắng những hồn thơ. Dại khờ. Từ một thời chiến tranh cào xé, đến một bận bao cấp rách lòng, rồi một lần đói nghèo chạm đáy.
Photobucket
Điểm lại. Giữa kệ kinh. Phật ở trên ngồi nhìn. Lắng nghe. Tâm sự một cây năm trái, bốn đã bén rễ mọc cạnh tạo thành cây riêng, vài cây đâm chồi, kết trái. Còn riêng trái còn lại vẫn còn lủng lẳng trên cành đại thụ vượt quá thất thập cổ lai hi. Thấy nhân nào gieo quả nấy. Nghiệm lại. Một niềm tin. Đại, tiểu thừa.
Người phụ nữ không còn chờ đợi.
Photobucket
Vì một kiếp đời còn nặng gánh. Lăn lộn giữa chợ đời, niếm trãi đã từng qua: đắng, cay, chua và chát. Vài cái bạt tay, dăm ba lời chửi. Văn hóa chợ trời. Sợ đời sau mang nặng, lắng lòng dưới áo tu, sống gần bên kinh kệ, ngủ dưới bệ Phật ngồi. Đêm về. Trong tiếng thở có mấy phần nặng nhọc, có vài lần đứt quãng không trọn một luồng hơi.
Thầm lo. Đến giây phút cuối đời, hồn vẫn không thể chấp cánh bay. Ngược sông nước đợi chờ, băng qua phố đông người, lướt trên đại ngàn xanh thẫm, về một phương trời xa xăm. Gặp gỡ. Người về với bên kia thế giới vô hình. Một mai. Biết sao trả lại một lời thề, chưa được lập bao giờ, lo lắng những hồn thơ.
Photobucket
Nghe nó nói với mắt trong vời vợi. Thành gia lập thất. Rạo rực. Một trách nhiệm cuối đời với một niềm vui còn lại. Vung trồng. Cho trái xanh vẫn còn lủng lẳng trên cành đại thụ, giờ đang sắp bén rễ tạo cành. Không biết rồi cây con trưởng thành có mọc cạnh đại thụ đã vượt quá thất thập cổ lai hi.
( Ảnh: Sưu Tầm )

Chủ Nhật, 19 tháng 8, 2012

UP - GIẤC MƠ VỀ MỘT TÌNH YÊU

Tình yêu thầm lặng là tình yêu thiêng liêng. Trong bóng mờ trái tim ẩn kín một tình yêu sáng rực như trân châu. Trong ánh sáng ban ngày kỳ lạ, tình yêu lu mờ một cách đau thương. ( Tagore )
Hai năm. Tính từ ngày phim Up khởi chiếu. Đến giờ. Với nó. Dư âm vẫn còn đọng lại ít nhiều về một tình yêu.
Photobucket
Từ tuổi thơ ngơ ngác. Tình yêu về một chuyến phiêu lưu đến một miền khám phá. Thõa lòng. Ai trong chúng ta đã không từng có một giấc mơ. Vụn dại đầy ấp những hy vọng không có tính toan. Thật hiền.
Hai đứa nhóc cùng mơ một giấc mơ chung: tìm đến một vùng đất vẫn còn chưa có bước chân người đến.
Photobucket
Từ một cuộc sống cần có một tình yêu. Chia sẽ. Những phút, giây đi qua đời ta không buồn bã và tẻ nhạt, mà thay vào đó là những gam màu hạnh phúc vì được sẽ chia.
Hai người yêu nhau. Sống trong một ngôi nhà. Giản đơn. Tự tạo. Hạnh phúc cho riêng mình.
Photobucket
Từ một cuộc sống phải có một tình yêu. Chân thật. Để dìu dắt nhau đi qua sỏi đá đời làm ta vấp ngã. Nhiều khi. Không thể đứng lên được nếu có một ai nâng ta. Nhẹ nhàng. Lau lệ khô tháng ngày. Để biết không phải bao giờ cũng mạnh mẽ, một lúc nào đó vẫn cần một điểm tựa để bước qua.
Mái ấm cần một tiếng nói trẻ thơ. Đôi khi. Không phải lúc nào cũng có một mái ấm vẹn tròn như thế. Có những mái ấm vắng tiếng trẻ thơ nhưng lại ngập tràn nhịp đập của hai con tim. Đồng điệu. Yêu thương.
Photobucket
Từ một cuộc sống luôn có một tình yêu. Chờ ta. Ở một nơi nào đó. Nhất định. Quanh ta, tình yêu nằm trong vòng tay với. Không xa xôi. Giấc mơ về một tình yêu hoàn hảo. Vốn dĩ. Khiếm khuyết làm tình yêu hoàn hảo nếu như ta cho đi hay bỏ qua những gì gọi là khiếm khuyết. Thay vì. Ta đòi hỏi. Được gì!?
Hai con tim yêu. Bồi hồi. Đi với nhau đến những giây phút cuối đời. Ôn lại. Kỷ niệm nhạt nhòa tưởng đã ra đi khi có một con tim ngừng đập.
Photobucket
Hai con tim. Rối bời. Một già, một trẻ. Gặp nhau. Ở giữa lưng trời. Mái ấm đang bay lơ lững. Tưởng rằng. Vụt bay. Hạnh phúc nào mõng manh, tình yêu nào lơ lững. Phương nao. Hai con tim tìm thấy từ nơi giấc mơ vụn vỡ có một tình yêu mới hiện lên. Rạng ngời. Thấy yêu đời phơi phới để sống cho trọn một cuộc sống này.
 Photobucket Photobucket
Nghe lại khúc hát remember when trong trời hiu hiu nắng. Thì thầm. Vì cớ làm sao mà cứ nhạt nhòa hay sầu não. Bắt tay. Tìm một miền yêu để sống cho trọn một cuộc sống này. Phơi phới. Tình yêu thương cuộc sống. Tràn đầy. Một dòng tái bút để lại.
Merci pour cette belle aventure – Il est temps pour toi d’en virve une nouvelle!
Je t’aime, Ellie
( Tạm dịch: Cảm ơn anh vì chuyến phiêu lưu thú vị này – thời gian bên anh, em như được sống trong một cuộc cuốn tiểu thuyết vậy!
Yêu anh, Ellie )

Thứ Năm, 9 tháng 8, 2012

ĐỨA BÉ & HAI CÂU CHUYỆN

Cậu bé, Mưa đêm & Chuyến xe buýt cuối cùng!
Photobucket
Sài Gòn đón những cơn mưa đỏng đảnh. Lúc giận lúc hờn. Lúc rỉ rả lúc xối xả. Câu chuyện bắt đầu từ một lần ngồi chờ tại phòng khám nha khoa quen thuộc. Về đêm.
Những bảng hiệu lên đèn. Đầy màu sắc. Những chiếc áo mưa vụt qua lại trên con đường chả ai buồn nhớ đến gọi tên. Kệ thôi. Ai mà thèm nhớ con đường nào đã đi qua, chỉ nhớ khi con đường nào đó để lại cảm xúc gì đó cho ta. Choáng ngợp.
Trước mắt nó. Có cậu bé ngồi đợi xe ở bên kia con đường, đang bị che lại bởi màn mưa. Lòa xòa. Nhòa mắt.
Nhìn hình bắt bóng. Đoán chừng cỡ mười hai, cặp chéo vai gầy quằng phía sau tập sách, áo trắng mờ phai như mưa giông làm mây trắng ngả màu. Cậu bé lọt thỏm trong những người chờ, mái vòm xe buýt ôm ấp những phận người nhỏ nhoi tìm về sau một ngày sống vội vàng, có lửng thửng xen ngang. Tập trung. Nhìn vào giữa màn mưa. Chờ đón. Hẹn hò. Từng chuyến xe. Có chiếc đi qua, có chiếc dừng lại. Lên, xuống. Từng đợt. Bon chen.
Photobucket
Trước mắt nó. Có cậu bé vẫn ngồi đợi ở bên kia con đường đang bị che lại bởi màn mưa. Lưa thưa. Lấp lóa. Nước trũng thành vũng trên mặt đường dạ đèn soi lên bóng nhà chờ.
Nhìn bảy giờ kém. Bụng đã réo sôi. Nếu ngồi công ty chắc nó phải kiếm gì đó bỏ bụng hay chí ít cũng phải nếm chút café nóng nhẹ trong khi giờ này cậu bé vẫn ngồi đấy. Thấy điều gì đó lướt qua. Gợn lòng. Một hình bóng cậu nhóc của ngày xưa chân vướng bùn trên cỏ ướt mưa đêm. Ẩn hiện. Trong bóng hình của cậu nhóc dưới mái vòm chờ xe buýt, soi bóng dưới ánh đèn bị mưa đêm làm xiêu vẹo.
Có phải gian khó làm cho những kỷ niệm khó nhạt nhòa!?
Cậu bé hôm xưa vù chạy dưới màn đêm. Tăm tối. Hai bên đường ếch nhái ca bản mưa đêm. Hù dọa. Sấm chớp đâu đó băng ngang xé rách một góc trời.
Cậu bé hôm nay vù chạy dưới màn đêm. Lấp ló. Chiếc xe dừng chưa kịp nghĩ đã vội đi. Thót mình. Sợ bàn chân nhỏ không bước kịp một chuyến xe. Điên dại. Ngày mai báo chí lại giật tít một tiêu đề. Buồn thảm.
Không biết chuyến xe ấy về đâu. Quên mất. Mưa đêm có nặng hạt phần nào. Chỉ biết. Cuộc sống có gian khổ thế nào thì giấc mơ ấy vẫn cứ khát khao.
Cô bé, Điện tắt & Câu vọng cổ sầu.
Photobucket
Cúp điện….!
Bọn nhóc ùa ra đường gào, thét thỏa thích. Vô tư.
Điện cúp nữa rồi. Như thành một điệp khúc. Chả có lạ gì. Sự cố ngoài ý muốn, không đủ cho hè dùng, nên phải cúp luân phiên. Độc quyền có quyền vậy.
Mặc nước chãy qua da. Tắm mát. Trong bóng tối mịt mờ để hoàn tất nốt chuỗi sinh hoạt của ngày thường. Nối tiếp.
Tiếng xe rú ga ngoài đường. Ngạo ngược. Tiếng cãi vã đâu đó vang ra, ra rả.
Sài Gòn là vậy đấy. Náo nhiệt đến hững hờ!
Photobucket
Nước chảy tiếp qua da. Tắm mát. Từng phần trong ký ức. Trơn tuôn.
Trơn tuôn những giọt mưa quê nhà. Rả rích. Bài song ca đá, nước giữa màn đêm le lói một ánh đèn dầu. Hơi khói. Xộc lên mũi, hăng hăng mùi ghét bỏ ngày xưa, giờ ngày nay tìm lại. Không ra. Ánh đèn dầu leo loét, ấm áp trong tiếng nói, cười của bọn trẻ. Ngô nghê. Giữa mùa mưa thương nhớ.
Có cô bé ngồi hát giữa mưa đêm. Ghế đá làm sân khấu. Khán giả vài ba người. Tính luôn cả ếch, nhái vẫn là chưa được chục. Em hát một câu: “Bạch Thu Hà ơi Bạch Thu Hà…”. Giọng lảnh lót. Nhớ hoài. Đến chục năm.
Có cô bé ngồi hát giữa mưa đêm. Nền đất làm sân khấu. Khản giả một hai người. Tính luôn cả ếch, nhái vẫn là chưa được chục. Em ru một câu: “Gió đưa bụi chuối sau hè. Anh mê vợ bé bỏ bè con thơ”. Giọng lảnh lót. Nhớ hoài. Câu vọng cổ. Cách đó đến chục năm.
( P/S: Gửi cậu bé chờ xe buýt không quen. Gữi cô bé hát câu vọng cổ sầu từng quen. Có thể gọi: gửi em tôi.)

Ảnh sưu tầm

Chị,nó & Mưa,Lũ

Chị. Ngồi nhìn. Tuổi bước qua hơn nữa đời người. Từ lâu. Tưởng mình như con nước, buông trôi theo miệng đời cay nghiệt.
Photobucket
Thứ chòng chành như nón không quai.
Như thuyền không lái, như gái không chồng.
Chị nghe nhỏ Mưa học lại với chị từ cách đây sáu, bảy, tám năm. Không nhớ rõ. Năm nào có dịp là nhỏ Mưa ghé chơi tận năm đến sáu tháng, nhỏ hay chạy lại với chị ở một góc sông hay góc chợ, và lần nào cũng như lần nấy, nhỏ Mưa học lại cho chị nghe. Ì xèo. Những người bán ở chợ, những kẻ ở cùng xóm và cả những người chị mua hàng ở tít xa tận Sài Gòn. Xì xào. Nhiều lần mắt chị nhìn nhỏ Mưa ươn ướt, chị muốn nhờ nhỏ Mưa che đi những giọt nước mắt rơi bởi những tiếng ì xèo, xì xào đó. Ngoài nhỏ Mưa ra, chị không muốn ai thấy chị yếu mềm, nhất là ở chợ với đầy rẫy những con người lăn xả vào nhau, chữi nhau, thậm chí là cấu xé nhau chỉ vì vài chuyện vặt để phân định phần hơn thua, thị uy sự mạnh mẽ và chứng minh sự tồn tại. Mỗi lần nhìn thấy chị như thế, nhỏ Mưa khóc rĩ rã, dầm dề đến rào rạt lòng trong khi nhìn dòng người qua lại. Ơ hờ. Chị không còn thấy nhỏ Mưa chạy đến học lại với chị nữa, kể từ khi chị nói với nhỏ: chắc chị lấy chồng.
Lúc chị nói lấy chồng. Mắt chị vẫn nhìn về dòng nước trôi. Lập lờ. Mấy đám lục bình dạt vào thành chiếc ghe nát mái với hai bên vách đầy lỗ hở lớn, bé được tạo bởi những mãnh ván ghép nhỏ, to không đều. Chị thấy mình giống lục bình trôi sông, cứ mặt cho dòng nước trôi chọn bến. Lập lờ. Đời chị sống dập dềnh trên một chiếc ghe con từ bé cho đến thì rồi lỡ thì, với một mẹ và hai anh, cùng một thằng nhóc lanh chanh là nó.
Photobucket
Nó. Đứng nhìn. Chị ngồi thả chân xuống dòng nước, mắt thả đi đằng xa trong khi đang thì thầm nói gì đó với nhỏ Mưa. Nó thường thấy chị ngồi tâm sự với nhỏ Mưa. Ghen tỵ. Sao chẳng bao giờ chị chịu nói nó nghe, chỉ có những cái cười như ăn bần chát khi bắt gặp ánh mắt nó thèm thuồng nhìn một món ăn hay món đồ chơi từ những đứa bạn cùng xóm, và nhất là mỗi lần nó hát bài chị tôi, lần nào chị cũng xoa đầu rồi ôm rúc nó vào lòng, nói lòng vòng nó không hiểu. Từ nhỏ cho đến giờ.
Chưa lần nào nó thấy chị ngồi thả chân rơi tự do cho dòng nước lướt qua, lưng dựa vách ghe, mắt nhìn đi đâu, đi đâu… xa lắm. Ngu ngơ. Nó cảm giác mình đánh mất một thứ gì quí lắm, thân lắm, gần gủi lắm. Nó đã lớn, hiểu thế nào là lấy chồng, cưới vợ và vui cho chị mình được lấy chồng làm vợ vì nó sợ chị nó sẽ giống cái cảnh người con gái trong mấy câu cuối của bài hát chị tôi, nên chẳng bao giờ nó hát hết bài hát ấy nhưng không hiểu sao khi nghe chị lấy chồng, bất giác trong lòng nó lóng nghóng, sợ mất chị.
Nó. Đứng nhìn. Tự nhiên. Nó thấy chị gần mà xa, xa mà gần. Thấy như mới hôm qua, còn chữi nó khi thấy nó chơi với thằng Lũ thân hơn nhỏ Mưa, mặc dầu hai thằng mấy năm mới gặp lại một lần. Lâu lắm. Có khi đến tận mười năm hai thằng mới gặp lại nhau, hai thằng chênh nhau nhiều tuổi lại thân nhau lạ. Thằng Lũ biết nó từ lúc nó mới lọt lòng. Lần ấy. Quay trở lại xóm, thằng Lũ lại nó cao lớn hơn ngày nào, tính ra thì đã mười năm. Nó thân với thằng Lũ từ một độ nhỏ Mưa ghé qua chơi với mọi người, giới thiệu thằng Lũ cho nó biết. Lúc ấy. Chị ngồi một góc chợ nghe nhỏ Mưa tâm sự về những gì trãi qua hay nghe thấy trong từng ấy thời gian, còn nó thì cứ chơi đùa với thằng Lũ, nhiều lần bị thằng Lũ trấn nước dưới sông, mém chết chìm. Mấy lần. Chị vừa la, vừa khóc, chữi nó ham chơi, mắng luôn cả thằng Lũ. Vô ý, vô tâm.
Photobucket
Mưa. Biết chị lâu lắm rồi. Từ lúc chị theo mẹ về với làng quê heo hút này. Nhỏ Mưa làm thân, cứ như hai chị em, chắc vì chị không có anh hay em gái nên thấy Mưa chị lại cứ ngỡ như em mình. Nhỏ Mưa thích nhất ngồi bên chị mỗi lần về xóm, ghé chợ, tìm chỗ chị ngồi. Nhỏ to. Nghe chị nói những nỗi lòng. Hiểu nhau kỳ lạ. Nhiều khi chẳng cần nói, chỉ nhìn mắt thôi đã hiểu rồi. Với lại con gái có bao nhiêu điều lo nghĩ!? Nhỏ Mưa cứ lò tò theo chị năm này qua năm khác, chơi hết năm, sáu tháng thì hẹn chị lại năm sau. Lại về. Nhỏ to tâm sự cùng chị, lần nào cũng như lần nào nghe chị nói xong rồi cứ khóc rĩ rã, dầm dề đến rào rạt lòng. Về những mối tình chị có. Hiếm hoi.
Tình đầu. Đến sau nghèo khó, nhà có chút của để lo cho sáu miệng ăn, tính luôn chuyện học hành. Thằng con trai nói tiếng yêu chị, rũ đi chơi vài lần dấu mẹ, chị thấy yêu những điều thằng con trai nói về câu chuyện tình ơi dịu dàng ở một góc quán cạnh sông, trời lộng gió với ánh trăng sáng rọi. Lúc đó, chị thấy có lỗi vì nghĩ không cần có nhỏ Mưa chia sẽ cảm giác ấy. Hay đâu. Mẹ chị biết rồi không cho yêu tiếp ( chị từng nghĩ chắc là do nhỏ Mưa học lại), nói thằng con trai đó không thật lòng, chị thấy tim mình như thắt lại, ngồi rủ rĩ với nhỏ Mưa. Ngờ đâu. Câu chuyện tình ơi dịu dàng ấy vỡ tan hoang như ánh trăng soi bị vạt nước làm loang lỗ. Đúng như những gì mẹ chị nói. Thằng con trai không thật lòng. Thằng con trai lấy vợ đúng ròng hai con nước kể từ lúc chị nói mẹ chị cản ngăn.
Photobucket
Tình hai. Khi thằng em trai chị vào đại học, có thằng đàn ông đến trêu ghẹo. Vài lời. Qua lại, ai đó nói chắc có lẽ là duyên số, lỡ thì rồi cần gì tình yêu. Thôi thì cứ tới đi. Ầm ừ. Chị nghe thằng em hát đến não lòng “Rồi một đêm sáng trong có một người đàn ông qua. Họ về xây chiếc cầu nối bờ sông. Gặp chị tôi dễ thương mới xin lời cầu hôn. Chị cũng muốn lấy chồng”
Thằng đàn ông không còn trêu ghẹo nữa mà cứ nói chuyện tình không đợi chờ. Vẫn vơ. Ai đó lại nhắc chuyện duyên số, lỡ thì rồi cần gì tình yêu. Thôi thì cứ tới đi. Ậm ừ. Tự nhiên. Chị nghe thằng em hát đến lòng say sóng “Chị thương hai đứa em thương mẹ già con đau. Chị tôi chưa muốn lấy chồng… Chị lại lo các em chuyện chồng con”, cái thằng cứ nằm đung đưa võng là hát mà chẳng bao giờ hát hết một bài cho hay. Thấy vậy. Thằng đàn ông không còn đến trêu ghẹo. Vài lời. Từ cái lần nhỏ Mưa ghé về, mừng thầm cho chị. Thôi đi tới đi. Đừng chờ. Nhỏ Mưa quay lại một mùa sau. Nhìn thằng đàn ông có vợ, chị nói thằng đàn ông lấy vợ cũng đã được nữa mùa kể từ lúc nhỏ Mưa đi. Tỉ tê. Chị ngồi nhìn nhỏ Mưa khóc rĩ rã, dầm dề đến rào rạt lòng.
Photobucket
Lũ. Cứ thi thoảng mới dám trở về xóm, thằng Lũ sợ chị và bà con chữi. Mỗi lần về, mỗi lần bị chữi tơi bời. Chữi nó vô ý, vô tâm cứ chơi đùa bỏ mặc chẳng quan tâm đến ai sống còn. Nhiều khi thằng Lũ ức, chữi lại ai bảo mấy ông chú, ông bác trên tỉnh cứ ngăn đằng này, chặn đằng kia, bí đầu bí đuôi chẳng biết tìm ở đâu ra mấy cái cách làm đối phó đó với nó, nên được về lần nào thì thằng Lũ lại chơi đùa càng bạo. Nghe ai cũng chữi riết rồi quen. Mà nghe chữi thế chứ thằng Lũ không giận ai. Thằng Lũ nhớ đất, nhớ nhà, nhớ bà con và nhất là nhớ Chị.
Thằng Lũ nhớ Chị lắm, ngày trước có mấy lần nó hù chị trong đêm. Mém té. Khi đi trên một tấm ván làm tạm cầu bắc nối đường với ghe, rùng rình tim chị rung, giữa đêm đen vẫn thấy mặt tái mét, không còn giọt máu. Thấy thương. Chị từ thời con gái, chẳng biết chèo xuồng lại cũng chẳng biết bơi, thằng Lũ nói hoài tập bơi đi có gì nó chỉ, vậy mà chị cứ lầm lì chỉ biết mỗi buôn gánh, bán bưng. Theo mẹ. Từ lớp môt, hai…bán vài đồng lẽ, đẻ ra bán thêm vài đồng chẵn. Được lời. Chị theo mẹ đi bán luôn để phụ một nồi cơm năm sáu miệng ăn, học hành chưa tính. Nhẫm đi nhẫm lại. Bỏ học cho rồi. Từ lớp một, hai…bán vài đồng lẽ, đẻ ra bán thêm vài đồng chẵn. Được lời. Thấy thương. Thằng Lũ không dám hù chị nữa, được đâu chục năm cũng là lúc chị bỏ ghe theo mẹ lên bờ, tính từ lúc thằng Lũ nói vài câu ào ạt rằng sao bỏ học trong khi miệng nói mà lòng thằng Lũ cũng chẳng biết có cách gì khác hơn. Có phải vì vậy mà thằng Lũ bỏ đi biền biệt. Vài lần về, thằng Lũ không nói câu nào với chị, chỉ gật đầu chào nhiều khi bị chị lơ thấy bơ vơ, thằng Lũ chỉ còn chơi với Nó, giỡn hớt dưới sông, Nó mém chết chìm. Mấy lần. Chị vừa khóc, vừa chữi thằng Lũ vô ý, vô tâm. Có lẽ vì thế mà nó bỏ đi tiếp.
Lần này về, thằng Lũ và Nó chẳng còn đùa giỡn nữa, Nó đã lớn rồi, không còn thích nữa. Rạo rạt. Thằng Lũ cứ ngồi im nghe nhỏ Mưa thút thít bên chị, không biết là có chuyện gì mà thấy mắt chị nhìn xa trong. Vời vợi. Một chân trời đang bị nhòe đi bởi nhưng đám mây mờ, không có ánh sáng tươi mới cũng chẳng có chút gió dịu êm. Thằng Lũ lặng im, dạt lại gần bên, nâng niu chân chị, ước gì được là người đàn ông bên chị để được yêu thương và dỗ dành. Rối rắm. Người đàn ông bên chị thế nào? Thằng Lũ tìm hiểu, muốn biết lâu lắm rồi nhưng thấy chị cứ lúi cúi lưng khòm với những món hàng, thỉnh thoảng cũng có vài đứa con trai sang, cũng ngang hàng, cũng nói sang chuyện cảm tình mà sao chị vẫn làm thinh đến giờ thì thằng Lũ chịu không biết được: người đàn ông bên chị thế nào? Cho đến hôm nay, ngồi nhìn chị tiếp tục làm thinh, rồi đột nhiên chị nói nhỏ: chắc chị lấy chồng.
Lần này chị khóc mà nhưng không chữi thằng Lũ vô ý, vô tâm. Thằng Lũ quay sang hỏi nhỏ Mưa vì sao chị khóc, nhỏ Mưa cũng lắc đầu ngồi kế bên chị khóc tỉ tê mà không hiểu vì đâu chị khóc. Rào rạt lòng.
( Ảnh: Sưu Tầm )

Thứ Ba, 31 tháng 7, 2012

CHONG CHÓNG

Trong một ngày nắng.
Chú cho con một cái nhé?
Thằng nhóc mặt mũi phụng phịu. Bẽn lẽn. Đôi mắt tròn xoe như giọt nắng xuân vừa mới sang hè. Vẹn nguyên. Một sinh linh tròn đầy vui đùa trong lá, gió thơ ngây rung rinh khẽ. Tầm tầm ba tuổi. Ngọng nghịu. Nhìn ánh mắt vướng nhiều mưa đêm. Mịt mùng. Chờ một nụ cười. Đồng tình. Thay vì gật nhẹ đầu. Trống rỗng. Nắng nhẹ lang thang. Gấp một phần tư. Chong chóng.
Tặng cháu nè!
Photobucket
Lấy tay nâng nhẹ má. Ngượng ngùng. Nghe lời cảm ơn thoảng trong gió chiều lướt nhẹ. Dịu êm. Đưa hồn nó trôi bềnh bồng vượt qua khoảng không tắm mát rười rượi, bởi những tàng cây xanh. Ướp nắng. Em nhìn thằng nhóc này sẽ thích lắm đây. Hồn nhiên. Thằng nhóc cứ đung đưa chong chóng hứng gió trước mắt bé gái. Chọc cười. Giống anh ngồi chọc em – cô bé thích ngồi trong nắng -  mỗi lúc hờn dỗi nơi góc công viên. Đầy gió. Dỗ dành trong nắng nhẹ lang thang. Lầm lỗi.
Trong một ngày nắng khác.
Để bác xếp phụ cho.
Mái đầu lướt sương vương nhẹ. Trắng trôi. Đôi tay lấm tấm đồi mồi như sóng trôi kéo theo nhiều rong tảo. Bềnh bồng. Đôi chân không vội vã vì thời gian bào mòn từng bước lững thững, như bọt sóng đã vỗ bờ bao lần. Nghiêng ngã. Sấp trở về với khơi xa không trở lại. Tan biến. Mỗi chiều bước nhẹ tênh trên vầng tráng rịn giọt mồ hôi len lõi những vết chân chim bồi hồi. Hay kể. Về chuyện ngày xưa. Tình ái. Lúc còn bà. Người con gái cũng thích nắng nhiều như em. Thường đi qua lối này. Chung bước. Dưới nắng chiều vương nhẹ. Trên vai áo bà kết lại cho ông, miếng rách vừa sờn.
Bà đi đã ba thu mà đường đi vẫn còn ướp nắng. Phôi phai. Ông thích dùng từ pha chút văn chương. Ru buồn. Nỗi nhớ về dáng bà đi trong chiều tà cùng ông. Vất vả. Dìu nhau tập bước bộ. Miệng lệch một bên. Giống cười suốt. Rồi đi. Chỉ còn nắng nhẹ đi ngang. Lầm lũi. Gấp một phần hai. Chong chóng.
Đời người như một trang giấy. Trắng. Lúc đầu. Lem màu. Từ khi nào không tự chủ. Nghiền ra. Nhào nặn. Lại xám màu. Mơ trắng lại từ đầu. Tinh nguyên.
Photobucket
Ông nói thế mỗi lần mân mê tờ giấy. Gấp lại. Nỗi nhớ dâng đầy về một hình ảnh của ngày hôm qua. Dịu mát. Gió thổi nhẹ trong ngày bà ra đi. Nắng hát. Trên vai ông một khúc ca vĩnh cữu. Bà gục trên vai ông, lúc kể chuyện chúng mình. Nó vẫn ngồi xếp chong chóng. Nhiều màu. Nơi ghế đá công viên. Mỗi chiều. Thiếp đi. Miệng lệch một bên. Giống cười suốt. Rồi ra đi.
Trong một ngày nắng cũ.
Xếp cho em chóng chóng với nhiều cánh yêu thương hơn cả những vòng quay theo gió!
Anh nói dựa vào vai em. Dấu ngượng ngùng. Nhìn không nói được lời yêu. Tỏ tình. Như lúc mới gặp em nơi ghế đá ngã màu. Nắng dội. Thẳng thân thể gày gòm, lướt nhẹ trên làn bột trắng thay da. Mắt ngắm nhìn trời trong tinh thể long lanh, để mái tóc dấu vào sau chiếc nón.
Tặng đứa nhóc chiếc chong chóng vừa gấp. Cười tình. Em. Lặng thinh. Ướt mi dấu nhẹ giọt nước buồn trốn tránh nhìn về nắng. Chói. Cay xè theo bước chân qua đều đặn. Đôi mái đầu sương vương nhẹ. Đầy tình. Pha nắng dịu làm tim mềm yếu. Mộng. Thiên trường. Hẹn tái sinh. Địa cữu. Yêu dấu theo gió bay.
Photobucket
Không đếm ngày quen nhau. Ngắn ngủi. Chỉ đếm ngày khát khao hạnh phúc. Ngập tràn. Những chong chóng nồng nàn gió chỡ đầy những giấc mơ. Bình yên. Giọt nước thấm qua ngực anh vào tận con tim. Thì thầm. Em nói ngày xa anh. Một ngày thật khác. Chắc nắng không còn như vầy. Nắng sẽ bỏ hoang đi mất cùng gió. Chong chóng không còn quay. Em gối đầu vào lòng anh. Một ngày đếm trọn đến nay đủ đầy năm năm. Gấp tiếp một phần tư còn lại.
Trong một ngày nắng lạ.
Sao anh ngồi xếp mãi thế? Nắng tắt mất rồi còn đâu. Chờ gì?
Mắt long lanh nhìn nắng. Nói vu vơ hơn là tìm hiểu. Chuyện chúng mình. Rồi nhìn về những chong chóng anh cắm dưới hàng ghế đá. Đang nghịch cùng gió với cỏ xanh. Tắm nắng. Cho phai màu thương nhớ. Giống em. Mơ một lần da xạm dưới nắng vàng đi hoang. Không trắng trợt. Cợt đùa. Với cả máu em mang. Không chuyển màu.
Anh không nói. Tim lại bồi hồi muốn nói. Giọng nói dịu dàng pha ánh mắt thu nhẹ nắng lang thang. Ngập tràn. Dòng cảm xúc đâu đó đi sang thương nhớ. Đúng ngày em đã ra đi. Ngồi với anh. Cô bé. Dưới thềm nắng vơi đầy như mộ em. Rực rỡ. Những sắc màu chong chóng đang quay. Anh tìm kiếm. Lối đi nào về lại lối yêu xưa. Từng khép.

[Story] Đồng Gió! - Windmill

Vén mùng. Thả chân. Bà đong đưa trên ván gỗ như một đứa trẻ con. Ngẩng mặt xem tivi. Nói
Thái Lan lũ lụt hơn cả quê mình nữa kìa ông!? Nhìn thấy người ta đi trong lũ, lặn hụp tội nghiệp quá trời. Xa quá nếu gần, già già chắc cũng phụ một tay. Nghe phát thanh viên nói đã có hơn ba tram sáu mươi người chết rồi đó. Trận lũ này lớn thiệt. Hôm rồi đi chùa nghe sư phụ nói, trận lũ mười năm giờ quay lại. Đúng thật.
Photobucket
Ông nhìn bà đong đưa chân như trêu đùa với dòng nước bên dưới. Cười.
Lo sao được mà lo. Người ta ở xa muốn chết. Giờ ở nhà mình còn lo chưa xong nữa là, lo chi qua tới tận bên Thái Lan không biết nữa. Trận lũ này đúng là lớn thật. Nước cũng lăm le muốn vào nhà mình rồi, sáng rồi thức dậy thấy nó liếm tới thềm mất tiêu. Nhìn mấy nhà xung quanh thì nước vào hết rồi, bà con trong xóm bì bõm thấy tội. Nhà mình cũng nên chia sẽ khó khăn với bà con xung quanh. Bán bà con xa, mua láng giềng gần, thấy họ tội quá mà. Năm nay lũ thế này, không biết năm sao thế nào nữa. Nghe cái câu năm thìn nước lụt lại thấy lo lo.”
Bà tiếp tục đong đưa cái chân. Hai cái tay chống lên ván gỗ. Đong đưa chân mạnh hơn.
Thì lúc thằng Tư nó về, nghe mấy chú ở dưới phường kêu gọi đóng góp. Nó đại diện cho nhà mình đóng góp năm mươi phần, mỗi phần là mười kg gạo đó ông. Thằng vậy mà cũng có lòng, dạo này nó làm ăn được, biết nghĩ đến bà con xóm giềng, đã vậy nó còn sợ thiếu khi bà con nghe có mạnh thường quân đóng góp sẽ kéo đến nhiều hơn, sợ người có kẻ không lại thấy buồn, nó mua trừ hao thêm hai mươi phần. Thằng vậy mà hay lo. Mà bà mẹ! Tưởng vậy chia sẽ bớt khó khăn với hàng xóm, phường nó lại gọi điện thoại lên cho thằng Tư, xin thêm ba mươi phần nữa cho anh em chống lũ. Ông nội nó! Nghe muốn chữi thề, ở trong thị xã thì làm gì lụt to mà chống, chỉ có ở những vùng sâu vùng xa nhìn bà con sống trên mái nhà kìa, thấy mấy đứa nhỏ đi chống lũ, cứu đê thấy thương, còn ở đây lũ đâu mà chống. Chọc tôi điên, tôi không cho thêm gì ráo”
Photobucket
Ông nhìn bà với tay lấy cái lược nhỏ trên bàn. Xõa tóc ra chảy. Cười.
Mà thôi mặc kệ đi. Đời mà, có cảnh này cảnh kia như xem cải lương vậy. Lắm lúc thấy ngạo đời. Thằng Tư mần ăn được cùng cám ơn trời đất thương cho, chứ nhìn nó sang nước người ta làm ăn tui cũng lo, rừng thiên nước độc, lại một thân một mình. Cái thằng láu lĩnh từ nhỏ đến lớn không bỏ, nhờ vậy cũng bớt lo. Thấy nó cũng thương, được cái nó cũng lo cho nhà, biết nhớ anh, nhớ em. Cái thằng miệng cứ bô bô, thấy khỗ. Thằng hai cứ nghe cái miệng nó là lại càu nhàu.
Bà xõa mái tóc ra, chãy đều. Chân vẫn tiếp tục đong đưa. Mấy cái khớp trở chứng nhức buốt.
Cái thằng Hai cũng vậy thôi. Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Lúc không có thằng Tư thì không thằng Hai cũng thằng Ba thế chỗ, miệng bô bô quăng lựu đạn khí thế. Thiệt…tình. Tui điên lên chữi tụi nó, tui bây nói be bé cho tao nhờ. Nói rồi, được vài ngày lại đâu vào đấy, nói như nước đỗ lá môn.
Photobucket
Ông nhìn bà lấy tay lướt trên miệng lược. Những sợi tóc phai màu đứt, vương lại. Thấy thương
Thôi kệ tụi nó đi. Tụi nó lớn rồi, cái quan trọng là còn biết anh em một nhà. Một con ngựa đau, cả tàu bỏ cỏ. Mừng. Thằng nào cũng như thằng nào, mới đó mà lẹ quá. Mới ngày nào anh, em tụi nó còn chạy rần rần, rộ rộ ở dưới ghe. Đứa này nói, đứa kia nói, cứ nhoi nhoi như dòi. Trước cứ la bọn nó ồn ào, giờ thấy vắng vẻ sao. Không quen. Đứa nào cũng có nhà riêng, có con, lại phải lo cho con cái. Bởi người ta nói nước mắt chãy xuôi là đúng rồi. Thấy mấy đứa cháu cũng thấy ham, hôm qua cũng nhao nhao như mấy thằng cha của nó ngày trước. Nhắc chuyện mấy đứa cháu mới nói, phải thương con Năm nhiều vào, nhà có mỗi nó là gái thôi, hai vợ chồng con Năm vẫn chưa có mụn con nào.
Photobucket
Bà nắm mấy sợi tóc phai màu, đưa lên nhìn. Một lúc. Thả xuống dòng nước đã bò vào nhà. Đưa tay búi lại tóc. Không còn chấm lưng.
Con đứa nào lại chẳng thương. Con gái lại càng thương, còn chuyện con gái thì cái đó còn phải hỏi ông trời thôi. Không biết trước được. Biết đâu nó làm một phát năm đứa tui với ông ngày trước. Hì hì. Có lo thì lo cho thằng Út, nó chưa có gia đình, cứ ở đâu miết trên Sài Gòn, chẳng biết ăn uống ra sao, sống thế nào? Chẳng phải ông nói, giàu út ăn nghèo út chịu sao. Giờ nhà cũng kha khá mà thấy thằng Út cứ cười khà khà mỗi lần tui hỏi sống ra sao. Cái thằng y chang ông, chả nói cái gì cứ ngửa cổ cười khà khà. Thiệt tình.
Ông nhìn bà. Tay uốn mấy vòng điệu nghệ, làm thành một búi tóc, cài thêm vài cái kẹp, không búi lại rơi. Nhớ. Ngày xưa chẳng cần kẹp.
Nói vậy thôi. Đứa nào cũng thương hết thôi mà. Sợ nhất là ngồi như vầy, xem tivi, nghe cải lương nó hát tuồng gì thảm thế không biết. Cái gì mà mẹ lê thân già hết đến nhà đứa con này sang nhà đứa con khác. Ở như tui có hay không, ở một mình một nhà, buồn thì xem tivi, nhớ đứa nào thì lấy điện thoại gọi cho đứa đó. Mà thiệt là…dạo này già rồi ông à, không nhớ được số đứa nào hết. Giờ sao đây ông!? Ông đi trước tui vậy mà cũng có cái hay, giờ không phải ngồi đây nhớ số tụi nó như tui lúc này. Mà sao không thấy đứa nào gọi. Nhớ quá.
Photobucket
Hình đen trắng lộng khung. Tivi đang phát một tuồng cãi lương mẹ yêu với câu vọng cổ não nề. Giọt nước ngắn dài. Dòng nước dưới ván gợn vài vòng tròn liên tiếp.
( Ảnh: Sưu Tầm )
***
Lift the mosquito net. Let your feet go. She swings on the wooden board like a child. Look up to watch TV. Say
Thailand is flooded even worse than my hometown, man!? Seeing people walking in the flood, diving and drowning is so pitiful. Too far, if it's close, the old man must have helped. I heard the announcer say that more than 360 people have died. This flood is really big. The other day I went to the temple and heard the monk say that the flood of ten years has returned. It's true.
He looked at her swinging her feet as if teasing the water below. Laughed.
How can I worry? People are so far away. Now I'm not even worried about it at home, let alone worry about going all the way to Thailand. This flood is really big. The water is threatening to enter my house, I woke up this morning and saw it licking the threshold. Looking at the houses around me, the water has already entered, the people in the neighborhood are wading, I feel sorry for them. My family should also share the hardship with the people around. Selling to distant relatives, buying from nearby neighbors, feeling sorry for them. This year the flood is like this, don't know what the next year will be like. Hearing the saying "The Year of the Dragon is a flood" makes me worried."
She continued to swing her leg. Both hands propped up on the wooden board. Swinging her leg harder.
Then when Tu came back, I heard the guys in the ward calling for donations. He represented our family to contribute fifty portions, each portion was ten kilos of rice. He was so kind, he had been doing well recently, he knew how to think about his neighbors, and on top of that, he was afraid that when the neighbors heard that there were benefactors contributing, they would come in more, afraid that some would have some and some wouldn't and would be sad, so he bought an extra twenty portions. He was such a worrier. And mother! Thinking that he would share the hardship with the neighbors, the ward called Tu, asking for thirty more portions for the flood fighters. His grandfather! Hearing this makes me want to swear, in the town, there is no need to fight against big floods, only in remote areas, looking at people living on the roof, seeing the children fighting against floods, saving the dikes, I feel sorry, but here, there is no need to fight against floods. You make me crazy, I will not give you anything more. "
He looked at her, reaching for a small comb on the table. Letting her hair down and letting it flow. Laughing.
But never mind. Life is like this, there are scenes like watching a opera. Sometimes I feel arrogant. The fourth son can make a living, thank God and the earth for giving him mercy, but seeing him go to other countries to make a living, I am also worried, the forest is wild, the water is poisonous, and he is all alone. That cunning boy has not abandoned me since he was young, thanks to that I am less worried. Seeing him makes me feel sorry, the good thing is that he also cares for the family, knows how to miss his older brother, miss his younger brother. That boy keeps talking, it is miserable. The second son grumbles whenever he hears his mouth.
She let her hair down and runs steadily. Her feet continue to swing. The joints started to ache.
The same with Hai. The son of a family has the same hair as his wings. When Tu was not there, Hai would take his place, and Ba would take his place, chattering away with a vengeance. Really...sorry. I was so mad that I cursed them, I should speak softly for me. After I spoke, after a few days, everything was back to normal, talking like water from a taro leaf.
He looked at her, running her hand over the mouth of the comb. The discolored hairs were broken and left behind. I felt sorry for them
Let them go. They are grown up, the important thing is that they still know they are brothers. When one horse is sick, the whole stable stops eating. Happy. They are all the same, it has been so fast. Just the other day, they were running around, bustling about under the boat. This one was talking, that one was talking, just like maggots. Before, I used to yell at them for making noise, but now it seems so quiet. I am not used to it. Everyone has their own house, has children, and has to take care of them. Because people say tears flow down is right. Seeing the grandchildren also makes me want to, yesterday they were also chattering like her fathers in the past. Talking about the grandchildren, I have to love Nam more, she is the only girl in the house, Nam and her husband still don't have any children.
She grabbed a few strands of discolored hair, looked at them. After a while. Dropped them into the water that had crawled into the house. Reached up to tie her hair. No longer touching her back.
Which child doesn't love her? Loves her daughter even more, as for the daughter, that's something we have to ask God. We don't know in advance. Who knows, she might kill the five of us in the past. Hehe. If you're worried, worry about Ut, he doesn't have a family, just stays somewhere in Saigon, doesn't know how to eat, how to live? Didn't you say, the youngest eats rich, the youngest has to suffer poor. Now the family is quite well-off but I see Ut always laugh heartily every time I ask how he lives. The guy who looks exactly like you, doesn't say anything, just tilts his head back and laughs. Really.
You look at her. Your hands curl a few skillfully, make a bun, add a few clips, if you don't, it will fall out. Remember. In the past, you didn't need clips.
Just say that. I love everyone. The scariest thing is sitting like this, watching TV, listening to some tragic opera being sung. What is it that an old mother drags her old body from one child's house to another's house. Is it good to live like me, alone in a house, watch TV when you're bored, pick up the phone and call someone when you miss them. But really... I'm getting old these days, I can't remember anyone's number. What should I do now!? You left before me, but that's good, now I don't have to sit here remembering their numbers like I do now. Miss so much.
The black and white picture is framed. The TV is playing a play called "Mother's Love" with a sad vọng cổ verse. The drops of water are short and long. The water under the board ripples several times in a row.

Định nghĩa ĐÀN BÀ!

Em nói với nó nhiều lần về thời gian. Nó ngồi đấy lắng nghe và im lặng. Lắng nghe tiếng thời gian đang nhịp chân đi qua, bỏ lại nó và em.
Photobucket
Em cần nhiều thứ hơn trong cuộc đời này chứ không chỉ riêng một thứ duy nhất là tình yêu. Có lẽ. Người phụ nữ nào cũng vậy, họ yêu cuồng nhiệt theo trái tim đang cháy bỏng của mình nhưng không để đầu óc mình mụ mẫm vì điều đó. Hơn ai hết họ chủ động với tiếng lòng của bản thân mình rất rõ ràng, để rồi đôi lúc rơi tự do trong tiếng lòng một lúc nào đó không hay, không dừng lại được. Nhưng chính những lúc rơi chạm đáy là lúc họ bừng tỉnh và dặn lòng không như thế. Dứt khoát.
Photobucket
Nếu nói như Trang Hạ: Cuộc đời đàn bà gọi là hoàn hảo nếu có được ba người đàn ông. Lúc đôi mươi yêu người đàn ông ba mươi, được yêu, được bảo bọc, được chiều, được khám phá cuộc sống. Lúc ba mươi tốt nhất là có được người con trai hai mươi. Đàn bà học lại cách theo đuổi, cách chinh phục, và cách hưởng thụ cuộc sống với tình yêu. Và khi đàn bà năm mươi, tốt nhất có được người đàn ông năm mươi, để cùng bầu bạn sớm chiều, đến đầu bạc răng long.
Không cần đàn bà, đàn ông vẫn khẳng định được bản lĩnh. Ngược lại, quá tốn đàn ông để đàn bà nhận ra được mình.
Photobucket
Thì đàn bà là như thế! Họ luôn thận trọng trong cuộc sống,bạn bè và cả tình yêu nhưng rồi lại rượt đuổi thời gian như một cú huýt phía sau cứ bảo họ chạy theo và chạy mãi trong vô thức. Họ đi tìm một cái gì đó riêng tư nhưng lại thèm khát một điều gì đó nữa giữa chốn đông người. Đừng gọi là ích kỷ vì đàn bà cũng là một còn người, cần được sẽ chia. Lắm khi chỉ là ngốc nghếch minh chứng rằng không có cô đơn.
Photobucket
Nó đã từng gặp người phụ nữ đã đi theo nó gần nữa đời người theo thước đo của Y Vân về cuộc đời sáu mươi năm. Cùng ngần ấy thời gian nó chứng kiến mái tóc của người phụ nữ đó từ dài chấm đất mượt mà để rồi phai màu sương gió chỉ còn chấm lưng. Thoát thiên thai. Tóc đã hóa mây bay.
Nó đã chứng kiến người con gái của những buổi chiều ngồi quên trên bến sông trông chờ một con đò rồi tìm quên trong hy vọng. Người con gái đã quên đi con đò khi trong lòng đã dậy sóng xuân sanh, bến đò cơ hàn không cho con đò cập lại với bến sông. Người con gái giờ đã là phụ nữ. Xuân sanh sóng đã trôi xa.
Nó đã chấp nối một cuộc đời với người em gái nhỏ vô tư trong nắng chiều bàng bạc, giữa cơn nước mùa lũ. Lăn tăn sóng nhỏ len lõi vèo từng kẻ van tim. Em là con sóng nhỏ giữa dòng đời ngô nghê chưa lớn của nó. Lặng lẽ và nhẹ nhàng. Cây trơ, giậu đỗ mồng tơi héo/ Cô bé nhà bên đã có chồng. Vì sống là không chờ đợi. Nắng chiều bàng bạc lặng mất với màn mây.
Photobucket ...
Ngần ấy con người, Ngần ấy đổi thay. Chốt lại vẫn là thời gian. Định nghĩa qua cảm nhận. Con gái, phụ nữ và đàn bà đều mang trong mình một nỗi miên man về cuộc sống mà không ai định nghĩa được.
Nếu như quá tốn đàn ông để làm đàn bà nhận ra được mình, thì cũng quá tốn đàn bà để đàn ông hiểu được người mình yêu là như thế nào.
( Ảnh: sưu tầm)

Thứ Năm, 19 tháng 7, 2012

MÙA Ô MÔI…LỠ HẸN!?

Photobucket
Em như ngồi dưới nó để tránh ánh mắt nào vô tình chạm vào nỗi đau chôn kín, dù đã bị thực tế lột trần rướm máu. Em đã là phụ nữ trong thân xác của đôi mươi, ngực em căng tròn trong tuổi đời yêu thắm. Đằng sau em là một cơn bão vừa qua…Một cơn bão của trời đầy gió tuyết nơi một đất nước tưởng yên lành, chấp cánh cho giấc mơ thời thiếu nữ - tìm một tấm chồng nơi đất lạ phương xa.
Photobucket
Thấy thấp thoáng dáng em lao vào trong đêm tối, cuộc gọi tìm kiếm người thân nơi mãnh đất nhân sâm – có những chàng trai đi ra từ phim ảnh, đẹp lạnh lùng xao xuyến một đời em. Mãnh đất chứa chan nhiều hy vọng, trong tâm khảm nào ước ao một hạnh phúc về sau khi ngày máy bay cất cánh. Để rồi, sự thật nào lừa dối, ước ao nào chao đảo để một thuở dại khờ trong cay đắng em mang nơi đất lạ quê người về một kẻ chồng không ra dáng, tình nhân không định hình. Rẽ mạt một phận người. Chua chát.
Em nhớ về dòng nước lũ quê nhà, có tin bão nào ti vi vừa báo nước dâng cao. Hẹn hò nhau những đứa trẻ cùng xóm, nghịch trò vui trên sóng nước mênh mông. Mùa ô môi nào nở để chờ mong dạt dào.
Photobucket
Em nhớ về tiếng gọi của mẹ cha khi cơm chiều vừa đến. Dòng nước bồng bềnh rút nhẹ êm đềm trong tiếng đũa lùa vội những chén mắm kho ngào ngạt. Bông ô môi nở rộ khắp bến sông hẹn thề.
Thoát khỏi mãnh đất tước đi phần con gái, trở lại quê hương mình trong một cõi lặng thinh. Một linh hồn thoát xác. Một nỗi nghẹn, một niềm thẹn rát cả con tim trốn tránh những cặp mắt nhìn. Ô môi nở hết rồi.
Photobucket
Dòng sông nào vắng lặng trong cơn bão lòng trào dâng, vài người ôm ấp bên nhau trong cái lạnh đầu đông đâu biết xa trong có chút gì đó khát khao, chuyển nhè nhẹ ánh mắt về phía bầu trời xa. Không vội vã. Tự hỏi rằng đã lỡ hẹn rồi ư?
Photobucket
Lỡ hẹn với xuân thì vẫn còn trên da thịt, rạo rực một dòng máu khi ai đó khoát qua vai. Mất rồi thẹn thùng nhưng sao vẫn gục đầu câm nín. Sao em thấy mình giống ô môi đăng đắng, trút cả lá sau một lần bông rụng trắng sông. Trần trụi, đen đúa và nhếch nhúa trong mắt người nhìn. Bơ vơ một góc sông, góc đò. Tự hỏi rằng đã lỡ hẹn rồi ư?

Thứ Sáu, 13 tháng 7, 2012

[Story] Đừng hỏi CON ƠI! - Don't ask, MY CHILD!


Máu chãy. Đau.

Con của con sẽ thế nào hả má?
Photobucket
Con gái chắc là sẽ giống con. Hình dáng thôi. Như má hay nói hồi nhỏ. Lớn đẹp gái. Trong tiếng nước ba tát ao bên nhà, có con cá nào quẫy đuôi bắn sình. Vương người. Con gái con sẽ ngồi sao lưng, đùa tóc má hay gục đầu khóc ấm ức vì một lỗi lầm. Trẻ thơ. Duyên sẽ không bẽ bàng như đời má nó, má ha? Sẽ ở lại hoài cồn nhỏ, dù mưa nắng phai nhòa chiếc áo bỏ quên. Con đò sẽ không đưa sang sông. Không trở lại. Sợ buồn.
Con trai chắc là sẽ giống ba nó. Hình dáng thôi. Như lần đầu con gặp gỡ khi bỏ lại đôi bờ điên điển trổ bông. Vàng rượi. Ba nó có đôi mắt xa xăm như khói đốt đồng mỗi độ chiều về. Gợi nhớ. Ba nó cũng ra đi từ một chuyến xe lẻ, chẽ dọc núi rừng về với phố thị. Mong chờ một thay đổi. Khi nào thì không biết. Chỉ biết một ngày không xa. Ba nó nói thế.

Máu lại chãy…

Trai hay gái cũng đều là con con, má ha. Con sẽ dẫn nó về quê để biết ông bà và cả quê mình. Con sẽ ngồi kể lại cho nó nghe về những con người nơi cồn nhỏ, thơm dại một mùi rơm không phai. Ông Bảy sẽ ngồi bên nhà vấn thuốc, hỏi thằng Ba sau giờ vẫn chưa về lai rai vài ly, mừng nhỏ Út về. Rồi chú Sáu đến quên sầu cùng rượu đắng, làm một câu vọng cổ về mối tình đầu: sao em nỡ vội lấy chồng, trong tiếng chàm quạp kêu í ới như muốn nói đời đâu buồn dữ vậy. Nó sẽ ngồi trong lòng con nghe má kể về chuyện ngày qua. Vất vả.
Nó sẽ được ra đồng trong mùa gặt lúa hè thu, không phải chông chênh trên con đê ra rã vì nắng đốt thiêu da để vui cùng đám trẻ. Phiêu du. Cánh diều no gió. Bay lên cao trên tay nó. Băng đồng. Đến sông. Tắm mát.
Photobucket

Máu tiếp tục chãy…

Nó sẽ bị đánh đòn. Vì thân với anh Ba. Kế nhà. Cứ hay ra đồng ngồi trông về chiếc cầu con bắt tạm bợ mỗi chiều ai ra giặt áo, rồi chọc nghẹo. Vô duyên. Bằng mấy câu hò tình. Lúc đi. Vẫn cứ ngồi trông. Tập quấn thuốc lá. Khói bay là đà. Lúc về. Chỉ bảo thằng nhóc kháu thế. Thích nuôi ghê. Má can. Ba can. Con ngồi khóc. Tự nhiên. Không ngừng lại như con sông cứ bao quanh cồn nhỏ không bao giờ hết nước. Chỡ che hay đe dọa mà cứ thế bao quanh. Những đứa nhỏ như con lớn lên trong tiếng sóng nữa đêm vỗ bờ. Lênh đênh.
Nó chắc sẽ bị đánh đòn. Vì mang hình dáng của ba nó. Ánh mắt, lời nói và đôi môi nào thấm ướt người nó. Đi qua từng thớ thịt. Rồi xé nát con tim. Trinh nguyên. Rồi con ngồi khóc. Gục đầu vào má như đứa trẻ thơ. Nó cũng khóc vì đòn và nhìn con. Ngơ ngác.
Photobucket
Nó rồi sẽ bị đánh đòn. Vì hỏi ba đâu, hở má?
Đừng hỏi con ơi. Con theo máu chãy ra mất rồi. Để bớt khổ đau.
***

Blood flows. Pain.

What will my child be like, Mother?

Perhaps my daughter will resemble me. In form, at least. Just as you used to say when I was small. She’ll grow up beautiful. Like the sound of splashing water when Father drains the pond, or a fish flipping its tail, scattering mud that clings to people. My daughter will sit behind me, playing with my hair, or bury her face in my back and cry, frustrated over some childish mistake. Innocence. Her fate won’t be bitter like mine, will it, Mother? She’ll stay on the little islet forever, even if rain and sun fade the forgotten clothes hanging out to dry. The ferry will not take her across the river. It won’t return. Too afraid of sorrow.

Perhaps my son will resemble his father. In form, at least. Like the first time I met him, when I left behind the blooming fields of yellow sesbania along the riverbanks. He had eyes like the faraway smoke rising from burning rice fields at dusk. Evocative. He left, too, on a solitary bus journey, winding through mountains and forests, heading toward the city. Hoping for change. When? He didn’t know. Only that it wouldn’t be far away. That’s what he said.

The blood flows again...

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...