Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn toyota long an. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn toyota long an. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 25 tháng 8, 2025

Đời công bộc - Gió cuốn phù du - Vĩnh biệt em


Gió cuốn phù du, trôi về bến lạ. 

Đời như một cánh phù du. 

Mỏng manh, sớm nở tối tàn, vô thường không ai có thể nắm giữ.

Gió cuốn phù du

Chiều tà đầu tuần, cơn giông mùa hạ bắt đầu kéo đến Bình Quới. Bầu trời Sài Gòn chuyển màu xám xịt, nặng trĩu những đám mây đen cuồn cuộn như sóng trào. Bão về. 

Tiếng sấm rền vang từ xa, lùng bùng trong vòm ngực, như một bản Requiem báo hiệu cho sự khởi đầu và kết thúc. 

Nó lửng thửng đi như thể sợ gạch, đá quên tên; với đứa em lữ thứ đi vào con hẻm rộng vừa đủ hai chiếc xe hơi lướt qua nhau, tiếng còi xe như những mũi kim châm vào sự tĩnh lặng của không gian. Nó đến để tiễn đứa em khác một lần sau cuối.

Lối vào nhà tang lễ phủ đầy những vòng hoa trắng, tinh khôi và lạnh lẽo, những đóa huệ tây dường như cũng đang rưng rưng, như để tiễn đưa một chàng trai đa tài, gương mặt sáng, nét tinh thông và chất nghệ sĩ của ngày nào. 

Nước mắt của người đi tiễn đưa dường như đã cạn, chỉ còn lại nỗi đau câm lặng. Nó nhìn những khuôn mặt quen thuộc, những người bạn cũ ở Toyota, nhận ra nhau không chỉ ở khuôn mặt mà cả trên một màu áo in thêu một dấu hiệu, những người đã từng chung con thuyền, cùng nhau vượt qua bao nhiêu sóng gió của một thời thanh xuân rực lửa. Giờ đây, tất cả đều tề tựu tại đây, để nói lời giã biệt.

Gã đàn ông đã ngoài lục tuần ngồi đó, ngay lối vào. Gương mặt anh giờ đây đã nhuốm màu thời gian, hằn lên những nếp nhăn sâu hoắm như vết chân chim trên cát, mái tóc lưa thưa bạc trắng. Nhưng gã vẫn nở một nụ cười, nụ cười của một người đã trải qua quá nhiều biến cố, nụ cười của sự cam chịu và thấu hiểu. Nụ cười đó, nó chẳng biết, có phải một tấm khiên chắn yếu ớt trước nỗi đau nát lòng. Nó nhận tin đã nát lòng, dù rằng ai cũng biết chuyện gì đến phải đến thôi.

Anh vẫn nói bằng những câu chuyện giắt lưng ngày nào để kiếm tiếng cười cho người viếng thăm, để làm dịu đi không khí tang thương. Anh kể về chuyện công việc, về những ngày đầu chèo lái con thuyền Toyota nơi chảo lửa Bến Thành, một thời kỳ sôi động mà mỗi ngày đều là một cuộc chiến. 

Chiến mà vui! Kiếm được tiền và con chưa “đông” để khó lòng thống nhất; đâu lỡ làng như ngày nay, được anh ví von như một chiến dịch “da beo” trong kế hoạch mở đại lý mới từ một gã khổng lồ, như thể sử sách của một chế độ Cộng Hòa Việt Nam Dân Chủ ngày nào mở ra, nhắc lại, thấy na ná như nhau. 

Anh kể về những khó khăn, những thành công, và lắng đi những dự định chưa kịp thực hiện với đứa con trai của mình. Nghe anh kể, dạ nó xót xa, cất sau nụ cười vang vọng của riêng mình. Nụ cười đó, liệu có phải là một chiếc mặt nạ để che giấu nỗi đau nát lòng? Hay đó là nụ cười của một người đã giác ngộ được lẽ vô thường của nhân sinh?


Trôi về bến lạ

Nó đứng lặng, đưa tay thắp một nén nhang cho Đán, đứa con trai vừa qua đời của anh. Chẳng biết có phải gửi gắm vào trong cái tên đó là cả một sự kiên cường không? Nếu có thì hẳn là em đã làm trọn vẹn, nó tin chắc như thế.

Đứa em trai đã từng chuyện trò với nó, một chàng trai đa tài và nghệ sĩ, con của bao nhiêu kỳ vọng từ riêng anh. Nhớ. Toyota Long An vừa mở, tình yêu nó dành cho những con người bán hàng trẻ ở những vùng đất mới luôn trỗi dậy, hỏi “con ông cháu cha” biết để đượm lời, sợ cái ngông nghềnh trong tính cách, xồ xã trong ngôn từ lại làm phật ý cha, anh. Nghĩ vậy mà làm ngược.

Thử thách thằng nhóc về kiến thức tiếp thị, về nơi vùng đất của cha anh đã đặt tâm tư, nơi mà anh đã chọn để tiếp nối sự nghiệp của cha. Nó giao bài tập về đánh giá một thị trường Long An, cách thức tiếp cận là gì.  

Chàng trai với nụ cười nở ở trên môi, với vẻ mặt đầy quyết tâm và sự thông minh vốn có, đã nghiên cứu một cách tiếp thị như bước đầu dựng xây sự nghiệp, tiếp nối những hoài bão của một người cha đã từng lèo lái con thuyền của một Toyota nơi chảo lửa Bến Thành đến một vùng đất Long An. Bài tập trả nó ở lần thứ hai gặp lại, nó cười, vui. Lòng lành.

Mưa rơi từng giọt. Thoáng chốc thời gian trôi qua, nó về lại một góc văn phòng, thoáng tin đưa từ mấy người bạn cũ, các anh chị em dưới mái nhà Toyota, cập nhật nhau nghe, xót lòng, giờ đến thấp cho em một nén nhang "rát lòng".

Chẳng biết đằng sau gương mặt của nụ cười và câu trả lời "xui" ấy, gã đàn ông như anh có phải nát lòng như tâm trạng của nó không? tâm trạng của một người đã đi qua tình cảnh có người thân tương tự. Nỗi đau này, dẫu có được khoác lên tấm áo nào đi chăng nữa, thì bản chất của nó vẫn là sự mất mát, là sự chia lìa, là sự vô thường. 

Nhân sinh tự cổ hữu tử thùy 

Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh

"Con người từ xưa ai mà không chết? Chỉ còn tấm lòng son mãi soi trong sử xanh." 

Dòng sông ký ức và những cuộc gặp gỡ

Nó ngồi xuống với anh và những người đồng nghiệp cũ ở Toyota, khoảng trời đêm Đà Nẵng của buổi họp những người đứng đầu đại lý ngày nào sống dậy, như một cuộn phim quay chậm. Nơi lần đầu tiên nó, một đứa trẻ sống lâu ngồi lọt thỏm lắng nghe những câu chuyện hài từ anh, những câu chuyện giắt lưng đã được kể lại, nhưng với một tâm trạng khác, một vị đắng của nỗi đau. Anh vẫn thế, vẫn dí dỏm, vẫn hài hước, nhưng trong đôi mắt đã có một nỗi buồn thăm thẳm, như giếng sâu không đáy.

Một khoảng khắc lại kéo nó về lại với đêm của tiệc chia tay ấy, người phụ nữ ảnh hưởng nhất sự nghiệp nó ở Toyota. Dáng của hai người trong bóng đêm, anh tiễn chị về trong cái bóng kéo dài dưới ánh đèn đêm gần như vô tận, như thể thời gian đang cố níu giữ khoảnh khắc đó, một lời hứa hẹn về một sự gặp gỡ khác, một cuộc hẹn của những linh hồn. Rồi đến cả một trưa nắng, anh em ngồi dùng cơm cùng nhau trên gác mái của Toyota Bến Thành, món đơn sơ nhưng rộn rã tiếng cười, cho đến sớm trời ngồi với anh thưởng thức một ngụm trà ở một trời Long An ngày nào, tất cả như ùa về, sống động và chân thực, hòa vào đây trong nổi rát lòng này.

Mưa chảy thành dòng

Nó róc lòng mình để nén những đau thương, để chấp nhận sự thật tàn khốc của sinh ly tử biệt. Nó chẳng là gì trong việc đong đo trải nghiệm đó, anh vẫn là anh, nó vẫn là nó. Nỗi đau của anh, nó có thể cảm nhận, nhưng không thể san sẻ. Bởi vì, mỗi người đều có một hành trình riêng, một nỗi đau riêng. 

"Sinh vi ký tử vi quy", sinh ra là khách, chết là trở về, một lời răn nhẹ nhàng, một sự an ủi cho những tâm hồn đang đau khổ. Nó trao cho anh một vòng tay như thể thay cho lời nói rằng cố gắng lên anh tôi, con đứa em thì hãy thanh thản em nhé, trọn cuộc đời này em đã đủ đầy.

Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình Sống là cho, là trao đi, là nhận lại. Hỡi người bạn của tôi, hãy yêu lấy đời mình, Hãy dâng hiến tất cả những gì mình có.

Sống như Đán mới đáng sống. Ắt hẳn đã sống một cuộc đời ngắn ngủi nhưng trọn vẹn, sống một cuộc đời đầy những hoài bão và ước mơ, sống một cuộc đời để yêu thương. Dẫu rằng cuộc đời vô thường, nhưng tình yêu thương thì còn mãi.

Tình cha con và sự tiếp nối

Một người cha đã dành cả đời để xây dựng một cơ đồ, như đâu đó là cả một kỳ vọng có thể truyền lại cho con trai mình. Một người cha đã nuôi dưỡng trong con mình những hoài bão, những ước mơ. 

Anh đã từng lèo lái con thuyền của một Toyota nơi chảo lửa Bến Thành đến một vùng đất Long An, và phải chăng anh đã hy vọng đứa con trai từ Alanta sẽ trở về đất Việt, tiếp nối cơ nghiệp của anh? Anh đã nuôi dưỡng trong con mình hoài bão lớn lao, để một ngày nào đó con sẽ trở thành một người vĩ đại?

Thế nhưng, Đời không như ý. “Thân người khó được, được thân người khó giữ," Cuộc đời là một hành trình, và cái chết là một bến đỗ cuối cùng, một sự trở về với cội nguồn.

Nó nhìn anh, nhìn những người đồng nghiệp, nhìn đứa em của mình. Tất cả đều là những con thuyền trên dòng sông cuộc đời, có lúc sóng gió, có lúc êm đềm, có lúc rực rỡ, có lúc lụi tàn. Nhưng dù thế nào đi nữa, con thuyền vẫn phải tiếp tục lướt đi. Nó hiểu rằng, anh sẽ vẫn tiếp tục cuộc sống, vẫn sẽ nở một nụ cười, vẫn sẽ kể những câu chuyện hài hước, bởi vì anh biết, Đán sẽ không muốn thấy anh đau khổ. Anh sẽ sống thay cho cả phần đời còn lại của con trai mình.

Cha là một dòng sông

Một dòng sông lặng lẽ 

Mang phù sa về cho đời 

Cho cây xanh đâm chồi.

Sinh ly tử biệt, nó chẳng là gì trong việc đong đo trải nghiệm đó, anh vẫn là anh, nó vẫn là nó. Nó trao cho anh một vòng tay như thể thay cho lời nói rằng cố gắng lên anh tôi, con đứa em thì hãy thanh thản em nhé, trọn cuộc đời này em đã đủ đầy.

Gió cuốn phù du, nhưng tình yêu thì còn mãi.

Tình yêu thì còn mãi

Trời đã tối. Nó và đứa em chào anh ra về. Nó trao cho anh một cái ôm thật chặt, một cái ôm của sự sẻ chia, của sự đồng cảm. Nó không nói gì, vì nó biết, lúc này, lời nói là vô nghĩa. 

Nó bước ra khỏi con hẻm, nhìn lại căn nhà tang lễ một lần nữa. Ánh sáng từ những vòng hoa trắng vẫn còn le lói, như những ngọn nến soi đường cho những linh hồn đã ra đi. 

Sinh ly tử biệt, nó chẳng là gì trong việc đong đo trải nghiệm đó, anh vẫn là anh, nó vẫn là nó. Nó trao cho anh một vòng tay như thể thay cho lời nói rằng cố gắng lên anh tôi, con đứa em thì hãy thanh thản em nhé, trọn cuộc đời này em đã đủ đầy.

Mưa rơi từng giọt, nước chảy thành dòng

Gió cuốn phù dù, trôi về bến lạ, yêu thương còn mãi

(P/s: Tạm biệt em, Sài Gòn đêm 25/08/2025)

***

A Wisp of a Life, Drifting to a Strange Shore

A life is like a wisp of a life. Fragile, blooming at dawn and fading by dusk, a fleeting moment that no one can hold on to.

A Wisp of a Life

The sun dipped low on a late-afternoon, as a summer storm began to brew over Binh Quoi. The sky above Saigon turned a somber gray, heavy with dark clouds billowing like monstrous tidal waves. A tempest was coming. The sound of distant thunder rumbled, a deep tremor in the chest, like a Requiem heralding a beginning and an end. It walked on without hurry, as if afraid the bricks and stones would forget its name, entering a narrow alley with its companion, a path just wide enough for two cars to pass, their horns a sharp pinprick against the silent air. It had come for one last farewell to its other brother.

The entrance to the funeral hall was blanketed in white wreaths, pristine and cold, the tuberoses seeming to weep. They were there to bid farewell to a talented young man, a face full of brilliance and artistic soul. The tears of the mourners seemed to have run dry, leaving behind only silent grief. It looked at the familiar faces, old friends from Toyota, recognizing them not just by their features but by the logo embroidered on their shirts—people who had once shared a ship, together navigating the turbulent seas of a fiery youth. Now, they were all here, to say goodbye.

The man in his sixties sat there, right at the entrance. His face was now colored by time, deeply etched with wrinkles like crow's feet on sand, his hair sparse and silver. Yet he still managed a smile, the smile of a man who had weathered too many storms, a smile of quiet acceptance and profound understanding. It didn't know if that smile was a fragile shield against a shattered heart. It had been heartbroken upon hearing the news, even though everyone knew what was coming.

He still spoke with the well-worn jokes he used to tell, trying to bring laughter to the visitors and ease the sorrowful atmosphere. He talked about work, about the early days of steering the Toyota ship in the cauldron of Ben Thanh, a vibrant time when every day was a battle. A battle that was fun! Money was being made, and the people weren't "numerous" enough for it to be difficult to reach an agreement; it was nothing like today's complications, which he compared to a "leopard skin" strategy for opening new dealerships from a giant corporation, as if echoing the historical narratives of the former Democratic Republic of Vietnam, seeing uncanny similarities.

He spoke of the difficulties, the successes, and then paused, his voice softening as he spoke of the plans he never got to fulfill with his son. As it listened, its heart ached, a pain it hid behind its own booming, resounding laughter. Could that laughter be a mask to conceal a broken heart? Or was it the laughter of a man who had grasped the impermanence of human life?

Drifting to a Strange Shore

It stood in silent reverence, raising a stick of incense for Dan, the son who had just passed away. It wondered if his name, "Đán" (壇), meaning an altar or a sacred platform, was a premonition. If so, it believed he had fulfilled his purpose completely. Dan had been a son of so many hopes and expectations from his father. It remembered, when Toyota Long An had just opened, its love for the young sales people in new territories always flared up. It would playfully try to gauge if they were "well-connected," not wanting its rough, blunt manner to offend their parents or managers. And yet, it always did the opposite.

It tested the young man on his marketing knowledge, about the land where his father had poured his heart and soul, the place he had chosen to continue his father's legacy. It assigned him the task of evaluating the Long An market and its approach strategy. The young man, with a smile always on his face, with inherent determination and intelligence, researched a marketing approach as a first step to building his career, continuing the ambitions of a father who had steered the Toyota ship from the Ben Thanh cauldron to the land of Long An. When he gave it the finished assignment on their second meeting, it smiled, genuinely happy. A gentle feeling in its heart.

The rain fell in single drops. In a fleeting moment, time had passed. It was back in its corner of the office, and then a message from old friends from the Toyota family delivered the gut-wrenching news. And now it was here, to light a stick of incense for him, with a "burning heart." It wondered if behind the man's smiling face and his "unlucky" reply, his heart was as shattered as its own. This pain, no matter how it was clothed, was at its core a feeling of loss, of separation, of impermanence.

Nhân sinh tự cổ hữu tử thùy Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh ("Since ancient times, who among men has not died? Only a loyal heart's memory illuminates the pages of history.")

The River of Memories and Encounters

It sat down with him and their old Toyota colleagues. The memories of a night in Da Nang, at a meeting of dealership heads, came flooding back like a slow-motion film. That was the first time it, a young person in a long career, sat engulfed in laughter, listening to his humorous stories—stories that were being retold now, but with a different tone, a bitter taste of grief. He was still the same—witty, funny—but in his eyes was a profound sorrow, like a bottomless well.

A moment later, it was pulled back to the farewell party for the woman who had most influenced its career at Toyota. It saw the silhouettes of the two of them in the night. He saw her off, their shadows stretching endlessly under the streetlights, as if time was trying to hold on to that moment, a promise of another meeting, a rendezvous of souls. And then, a sunny afternoon, sharing a meal on the rooftop of Toyota Ben Thanh, simple food but full of boisterous laughter. Then, a morning spent with him, sipping tea in Long An. All of these memories came rushing back, vivid and real, mingling with the bitter ache in its heart.

The rain fell in steady streams. It tried to empty its heart to contain its grief, to accept the cruel reality of life and death. It was nothing in the face of this experience; he was still he, it was still it. His pain, it could feel, but it could not share. Because each person has their own journey, their own pain. "Born to be a guest, died to return home," a gentle teaching, a consolation for grieving souls. It gave him an embrace as if to say, "Hang in there, my brother," and to the younger man's spirit, "Be at peace, my brother, your life was full."

Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình Sống là cho, là trao đi, là nhận lại. Hỡi người bạn của tôi, hãy yêu lấy đời mình, Hãy dâng hiến tất cả những gì mình có.

Dan lived like that. He lived a short but full life, a life of ambitions and dreams, a life of love. Although life is impermanent, love is eternal.

The Bond of Father and Son, and the Continuation

The story of him and Dan is a touching tale of a father's love. A father who spent a lifetime building an enterprise, with the hope of passing it on to his son. A father who nurtured ambitions and dreams in his son. He had steered the Toyota ship from the cauldron of Ben Thanh to the land of Long An, and he must have hoped that his son from Atlanta would return to Vietnam to continue his legacy. He had nurtured in his son a great ambition, for one day he would become a great man.

But life does not always go as planned. Dan had passed away, leaving an unfillable void in his father's heart. "The Buddha said: A human body is hard to obtain, and hard to keep," a simple but profound teaching. A human body is hard to obtain, but even harder to keep. Life is a journey, and death is the final destination, a return to the source.

It looked at him, at his colleagues, at its brother. They were all ships on the river of life—sometimes stormy, sometimes calm, sometimes glorious, sometimes fading. But no matter what, the ship must continue to sail. It understood that he would continue to live, he would still smile, he would still tell funny stories, because he knew Dan would not want to see him suffer. He would live for the rest of his son's life.

It remembered the poem by Nguyen Duy:

A father is a river, A quiet river, Bringing silt to life, For green shoots to sprout.

The love between a father and son, like a quiet river, is not loud but it is deep. A father spends his life being a river, bringing silt for his son, so that his son can sprout and flourish. And even if the river runs dry, the silt remains, continuing to nourish future generations.

In the face of life and death, it was nothing in measuring this experience; he was still he, it was still it. It embraced him as if to say, "Hang in there, my brother," and to the younger man's spirit, "Be at peace, my brother, your life was full."

Life, at times, brings rain and storms; at other times, golden sun or ink-black darkness. But no matter what, we must keep going. Because life is a flow, and we are a part of it. The man in his sixties, with his silver hair and face marked by time, will continue to move forward, he will live, live a complete life, live for the rest of his son's life. A wisp of a life drifts away, but love remains.



[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...