Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn nhân viên tfs. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn nhân viên tfs. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 28 tháng 6, 2015

Life is a book


 photo tumblr_n3ch7swdTA1sj4yavo1_500_zpsf766476b.jpg
Chị hỏi: Ăn ở thế nào mà lắm người ra đi vậy? Nó thừ người ra một khắc, ấp úng loay hoay tìm câu trả lời khi cái chất bỗ bã, sằng sặc cười như dại thường trực đâu mất; chỉ còn sự lúng túng như đứa ăn trộm bị bắt quả tang. Sài Gòn nắng trưa hạ phôi phai, bóng dáng những con người đi dọc khắp showroom. Rộn rã.
Anh hỏi trong một câu đùa, chẳng thiết tha lời đáp: Chiến là chiến bại hay là chiến gì!? Giọng anh chùn xuống ở cuối câu. Sài Gòn mãng trời đâu đó xuất hiện những cơn mưa. Vội vã. Tự bao giờ câu chuyện đã trở thành một cuộc chiến!? Theo cách gọi của nhiều người. Đấy có phải là nguồn cơn!? 
Ở một đêm hè, con đường vốn lặng lẽ với màn đêm bao phũ thân quen, rộn rã những bước chân đi ngày ấy, nó cũng từng nghe anh đưa ra một nhận xét về nó: không phải dạng thường, Chiến là chiến mã đấy. Nó cười, đáp lại cho qua: đường xa mới biết sức ngựa. Trả lời cho những buổi đầu đặt chân vào thế giới của gã khổng lồ Toyota này. Cách biệt bảy năm từ cái kiểu ngông nghênh, bất cần dạo đầu, giờ xa vắng khi nào chẳng hay. Hỏi: có còn không!?
Em nói: Anh đã có nhiều đổi thay. Nó thức gần trọn đêm. Sài Gòn mưa đêm rĩ rã, nghe rõ từng tiếng xe qua nhanh chậm với nhịp thời gian. Thằng nhóc phì phò trong giấc mộng đêm hè thấy ông già chọc nghẹo, cựa mình khóc mấy tiếng o e. 
Cuộc sống giống như một cuốn sách. Một vài chương khá buồn, một số chương hạnh phúc và một số chương rất thú vị. Nhưng bạn chưa bao giờ lật thử một trang bạn sẽ không bao giờ biết tiếp chương tiếp theo.
Nó chẳng biết đang nằm ở chương nào khi vẫn còn đang dang dỡ viết, chỉ biết rằng đời đã sang trang. 
Mấy lần. Tự nói. Nó đó gọi là đam mê. Muốn cháy rực rỡ đến tàn tro. Dù rằng trong khốn khó đã bắt đầu xuất hiện những cú điện thoại, tín nhắn rác ngoài vùng mong muốn. Lẫm nhẫm. Chắc phải nhìn lại: xem cách ăn ở thế nào!? Hay suy nghĩ theo cách chị cười: khó quá cho qua.   
Sài Gòn bắt đầu mưa hỉ hả. Tiếng nhạc chờ báo hiệu có cuộc gọi ở miền xuôi, chắc trong lòng người phụ nữ ấy thấy có gì xốn xang dù phần đời giờ đang gắn bên kinh kệ. Nó cho lỡ một cuộc gọi để người phụ nữ ấy bớt phần lắng lo vì sợ một lần nữa bị bắt mạch cảm xúc giữa dòng lơ ngơ. 
Anh gọi: ngày...tháng...đó, có sấp xếp về được cùng anh? Nó trả lời: có chứ sao không? để chủ động xem về cùng hay về trên một chuyến xe đò đêm. Book mấy ngày phép ở giữa đêm hè văng vẳng tiếng ếch kêu đâu đó vọng về từ dưới tán lá tuổi thơ.
Nó, em & thằng nhóc trong giấc mộng đêm hè thấy ông già chọc nghẹo, cựa mình khóc mấy tiếng o e. 



Chủ Nhật, 20 tháng 10, 2013

Cuộc chia tay thầm lặng!


 photo 82781350acbc43e83f4_zps466b4708.jpg 
Giữa một đêm còn sót mãnh trăng thu cuối cùng như lưỡi liềm treo giữa chân không, nó ngồi điểm lại một cột mốc như đâu đó có người gọi là "chapter of life", ở đây chắc chỉ là "apart". Thường khi. Đông sang, Xuân đến. Điểm lại ai còn lại trên chuyến tàu đang đi - chuyến tàu mới đấy đã vượt qua chặng đường bốn năm.
Thôi thì không ngồi ghi lại với những gì trong năm, có một dư âm vừa đủ cho nó khơi lòng viết lên vài điều về một hành khách đã rời toa, một đứa em tính theo độ tuổi, một đồng nghiệp tính theo mốc thời gian làm việc.
Bỏ lửng đi những nhọc nhằn trong công việc, những sân si mang chút gì đấy thị phi của cuộc sống thường nhật cuốn vào không hay ta đã nghĩ và nói gì đây. Khó gần. Trong cách nhìn ban đầu giữa nó và cả chính em.
Bất đồng trong quan điểm, khác biệt về cách làm và ngược ngang về cách sống. Không hiểu. Đến lúc em báo tin rằng sắp đến sân ga em dừng lại. Tự dưng. Câu nói vang lên trong cái nắng giữa hạ như trời thả năng rơi tả tơi trên một chuyến xe đi cùng, dội vào nó những cảm xúc miên man về một đánh giá của một đứa nhóc kém vài tuổi lại biết về một phần đời trên quãng đường nó đã đi qua. Không nhẹ nhàng và thư thả như một áng mây bay. Không êm đềm và bình yên như mặt hồ lặng gió. Tính theo khung tuổi đời của Y Vân đã chiếm gần nữa. Không nghĩ rằng đến bây giờ những gì cảm xúc lắng đi, quá khứ vùi dập lại được nhắc đến giữa một ngày nắng rọi chờ mưa. Hanh hao.
 photo hengkileephoto6-640x357_zpsd8fde170.jpg Em chọn ngày nghĩ. Ngày đi trùng ngày đến, ngày xuống cũng là ngày lên trên chuyến tàu TFS VN. Con tàu không chờ đợi, chỉ có mình nó ngồi đếm từng người bước lên, bước xuống ở một sân ga.
Cuộc chia ly lặng thầm là cuộc chia ly buồn nhất!
Nghĩ. Ngày em ra đi với những dự định của riêng mình. Không còn tuổi trẻ với những suy nghĩ rong chơi, vui cười là chính. Em đã có một mái nhà nhỏ của riêng mình khi một sinh linh đã hình thành và đã đến với thế giới này. Miền Trung vẫy gọi. Tiếng gọi cha không phải ở một chốn thị thành Sài phố người xe ngang dọc, không chờ đợi. Những dự định ấp ủ, các buổi học dở dang, chân như bước hai hàng với câu hỏi lang thang: đời đợi ta về đâu?
Để rồi, chân bước nhẹ dặn lòng êm ái, chân bước về với miền đất khai sinh. Ừ thì về đi em nơi quê ấy, khởi nghiệp đời cho lựa chọn tương lai. Ngày mai. Hai chữ vốn chẳng ai biết được đấy là gì, giải thích sao cho đủ nghĩa khi tuổi đời năm đếm dần tăng. Ngược xuôi, xuôi ngược. Rồi cũng buôn chèo, gác mái để tạm gọi vô thường hay giông buồm, mượn gió biết đâu rồi sẽ có gió Đông để lòng lại tiếp tục gợn sóng cho thoả mãn một câu đời tự mãn.
 photo 82781350acbeddb0cda_zpsd59311b0.jpg
Chí làm trai dặm nghìn da ngựa
Gieo thái sơn nhẹ tựa hồng mao
Một con tàu không chở ta đi mãi, sẽ có một ngày ta dừng lại ở một sân ga. Đầu tiên hay cuối cùng. Tất cả là do ta lựa chọn. Tương lai. Thành công hai chữ gửi vào cơn gió hay treo tạm mây trôi về một miền Trung thương nhớ cho một đứa em, đã từng ngồi cùng ở một toa tàu. Hãy vững lòng đi nhé vì tiếc nuối gì khi ta tự chọn tương lai.


( P/s: Gửi đứa em đã từng ngồi cùng một toa tàu. Vũ Đình Trung – Ex - TFS VN Sales Officer) 

( Ảnh: Sưu Tầm)

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...