Hai, ba..Hạ xuống..Bên phải...Bên trái... từ từ thôi. Đầu bên kia hạ xuống một chút. Đứng ở đầu huyệt, đội trưởng đạo tì chỉ huy như một gã nhạc công chuyên nghiệp để từ từ đưa chiếc hòm bằng gỗ cẩm vào lòng đất trong sự tiếc thương của những người thân ở hai bên huyệt ở giữa nghĩa trang nắng gắt khi mặt trời lên đến đỉnh trưa.
Nghĩa trang rộn ràng ở một góc như sân khấu đặt ở vị trí trung tâm trong sự thưởng thức của những ngôi mộ còn lại.
Bên trái, bên trái...Đội trưởng đạo tì gương mặt đã biến sắc...BÊN TRÁI...COI CHỪNG.
Sợi dây thừng to bắt đầu tưa ra như hoa bung nở một cách vội vã, những mối nối duy nhất nhanh chóng kết thúc phần kết dính.
ĐÙNG!
Một tiếng nổ vang lên từ bên dưới huyệt. Nắp hòm bật tung lên khỏi huyệt, người nằm phía bên trong văng ra khỏi hòm. Một cảnh tượng hoảng loạng bắt đầu xảy ra với những người phía trên.
Kẻ bỏ chạy, kẻ đứng chết trân. Duy nhất chỉ còn vài người thân đứng lại cạnh huyệt. Đám đạo tì đã chạy mất vì cảnh tượng chứng kiến.
ĐÙNG!
Gã móc súng bắn một phát chỉ thiên. Tất cả vẫn chưa hoàn hồn.
Đất chìm. Nước nổi. Khắp nơi đều bị bao phủ bởi mênh mông nước, ngập đến tận đầu ngọn dừa, những buồng dừa còn cố bám lấy cây cứ dập dềnh theo con sóng nhỏ; vài đám lục bình lênh đênh trên sóng nước soi rọi bởi bóng trăng. Lạc loài chiếc ghe nhỏ.
Gã ra đầu ghe ngồi thả khói thuốc lên trời, nhường lại chỗ nằm cho vợ gã nằm chết bên trong chiếc mùng nhuộm màu cũ kỹ chờ nước rút để tìm kiếm một khoảng đất chôn.
Đất chìm. Chìm nghĩm trong tiếng cú kêu thảm thiết đâu đó vọng lại chẳng biết ở đâu trên những ngọn cây còn sót lại, hòa cùng tiếng ếch nhái, bặt tiếng người khi đêm càng lúc chìm sâu. Từng cơn gió bắt đầu luồn vào người hắn.
Gió luồn chẳng qua tóc mà bắt đầu lại từ sống lưng. Lạnh cứng. Gã quay đầu nhìn lại, kiểm tra lại chổ vợ gã nằm, mùng khẽ lung lay. Gã hít lấy hít lại điếu thuốc sợ nó tàn rồi ánh lửa còn sót lại giữa đồng nước mênh mông.
Gió luồn từ sống lưng bắt đầu lên gáy. Lạnh buốt. Gã quay phắt lại, kiểm tra lại chổ vợ gã nằm, mùng vẫn treo thẳng đứng, xác vợ gã vẫn nằm cứng đờ. Gã xoa hai tay vào nhau tìm hơi ấm một cách nhẹ nhàng vẫn giữ đầu lọc cháy ánh lửa tàn.
Trời đứng gió. Cú kêu thảm thiết. Gã từ từ quay đầu lại, thấy mùng khẽ lung lay, bàn tay từ bên trong giơ ra vén mùng...Gã nhảy ùm xuống sông, lội bán sống bán chết.
...
Sáng ra, người ta phát hiện, xác gã chết chìm, xác quấn vào sợi dây neo ghe. Có người nói gã quá đau buồn về cái chết của vợ mình, về cuộc đời khốn khổ của bản thân rồi tự vẫn...và cũng có người nói khác. Chắc là ai đó thêu dệt!?
Em thấy sao? Em là người đầu tiên anh đưa về căn nhà này đấy! Sau khi đôi chân mày anh đẩy lên cùng nụ cười nhẹ rồi quay lưng lạch cạch đưa tay tra vào ổ khóa, chiếc cửa gỗ cao hai mét, rộng bốn mét, cách cánh cổng sắt phía sau lưng cùng kích thước một quảng dài đến năm mét. Sân vườn rợp bóng trăng, vài cơn gió làm cây cỏ đang ngủ giật mình lay nhẹ, có tiếng chó tru, chắc ở nhà bên cạnh.
Vào nhà thôi em, khuya ở ngoài này lâu dễ bị cảm lạnh lắm! Anh lay tay nó đi dưới bóng trăng, căn biệt thự to đùng được con đường Phan Xích Long khéo léo che dấu với lòng đường chật hẹp và mặt tiền phũ đầy những dây leo chằng chịt.
Em thấy sao? Anh nở một nụ cười tươi hơn cả lúc mới vào, sau lưng thềm đã phủ đầy bóng trăng. Ma mị.
Em thấy...
Thấy sao em? Sự ấp úng của em càng khiến anh háo hức muốn nghe cảm nhận.
Em thấy người phụ nữ sẽ mĩm cười thật tươi, choàng hai tay vào phía sau gáy của anh, đặt lên môi anh một nụ hôn hạnh phúc. Đêm chìm sâu trong tiếng thở gấp gáp và ướt đẫm mồ hôi. Quần áo nằm vắt vẻo ở phòng khách. Lối lên lầu tịch mịch chỉ có ánh đèn màu lam để đến căn phòng năm bên tay trái lấn ra khoảng không phía trên phòng khách đang chờ đợi. Chiếc drap giường trắng tin h nhuộm chút sắc đỏ rồi chệch khỏi sự ngăn nắp bởi lực tác động từ phía trên. Máu, mồ hôi, mệt mõi, chìm sâu.
Nắng len qua cửa sổ đánh thức những giấc ngủ vùi, ngực trắng nhấp nhô bên dưới chiếc áo sơ mi anh, mở cửa bước ra, chết tươi. Phòng ngủ thiết kế cánh cửa thứ hai thông ra phòng khách, không có lan can. Chết tươi. Tóc phủ nửa gương mặt vẫn không che hết con mắt hoảng hốt vẫn còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, áo sơ mi nhuộm máu đỏ lấm lem.
Em nói gì vậy? Anh thiết kế căn nhà này đấy & em là người phụ nữ đầu tiên anh đưa về đây...Anh nhìn nó thảng thốt.
Sau khi vợ anh qua đời. Em tiếp lời. Bên ngoài trăng mất lối, bóng chẳng tìm được đường vào. Gió thổi cây lay như gào thét.
Nó cứ suy nghĩ mãi liệu
có nên viết lời kết cho câu truyện về những giấc mơ mang tên mình, mà phải nói
chính xác đó là những cơn ác mộng để kết thúc câu chuyện dài dằng dặc đến gần
hơn 6 năm.
Nhớ lại lần đầu tiên viết
câu truyện một cách ngẫu hứng vào lúc nữa đêm ở một ngày hè nóng cháy nhiệt đã
giảm dần chỉ có nó, bốn bức tường, gạt tàn đầy và bài hát Bloomy Sunday. Không
hiểu khi đấy ngoài cảm hứng viết về câu truyện Blog Ma là gì khi thời gian bào
mòn đi ít nhiều những cảm xúc của ngày xưa viết lại? Phải chăng đấy chính là sự
tự kỷ của tuổi trẻ giữa cuộc sống hiện đại, ngày một dồn những bầu nhiệt huyết
loanh hoanh không tìm đâu được lối ra khỏi mê cung cô đơn (do mình tự xây)?
Yahoo 360 độ khi đó vẫn
còn là một cơn bão blog cá nhân với những dòng tự sự. Viết và viết theo trào
lưu, chẳng có gì mới mẽ ngoài những câu truyện quẩn quanh vui, buồn riêng mình.
Quanh đi quẩn lại chỉ có vài ý kiến của bạn bè chia sẽ cảm nhận về câu truyện mở
đầu trong một phút ngẫu hứng.
Mạng xã hội hình thành
với nhiều trang blog cá nhân theo đó mọc như nấm sau mưa, nó không nằm ngoài
trào lưu ấy. Kết nối. Câu truyện bắt đầu được phát tán. Những lời bình, comment
để lại ở thế giới ảo rộn ràng ngày nó trở lại như nói nó rằng cần viết tiếp cho
câu truyện không phải dỡ dang vì vẫn còn nhiều người rộn ràng chờ đợi.
…
Đến giờ, ngồi viết lời
kết cho câu truyện ở Sài Gòn ngày cuối năm khi phố thưa người, nắng xuân về lăn
tăn trên khắp ngã đường. Tạm kết việc edit bản thảo. Trời xuân hai chín tết đã
vào giấc ban trưa, nắng ngọt liếm qua mặt một vị giòn tan. Một vị kỳ lạ.
Khi
Một câu truyện dài dằng
dặc với những giấc mơ được kể lại dưới dạng ngôn ngữ và hư cấu từ lịch sử.
Một câu truyện như một
con đường nhiều lần bị tắc bởi cuộc sống bao quanh với công việc và nhiều mối
quan hệ để lại một lời khuyên: thực tế đi vì không thể sống với con chữ và nỗi
đam mê (xa vời).
Một câu truyện bị ngăn
bởi nhiều lần cảm xúc đứt đoạn vì mạch truyện không tìm được sự kết nối giữa đầu
và cuối; chưa bao gồm văn phong đổi thay trong những câu chữ viết vội với lỗi
chính ta sai đầy.
…
Trước giờ đọc các tác
phẩm của những người viết khác; nhất là ở lời kết, thấy tâm trạng ai nấy miên
man khó tả. Nó chưa bao giờ chạm đến cảm xúc ấy cho đến tận hôm nay – ngày nó
hoàn thành câu truyện về những giấc mơ – một câu chuyện kinh dị theo kiểu viết
ngông nghênh, ngẩu hứng & bệnh hoạn (theo như một số người nhận định).
Câu truyện về những giấc
mơ dừng lại nhưng với nó như mới bắt đầu khi tập cho mình cách tính cách mới
trong cuộc sống. Nhẫn nại nhiều hơn. Hứng thú nhiều hơn. Ý nghĩa nhiều hơn khi
cuộc sống còn có những đam mê. Cá nhân.
Tạm mượn câu thơ của
Tennyson để kết lại về một câu chuyện và một lời khuyên dành cho bản than (dù rằng
sến đặc): Đừng bao giờ từ bỏ!
“Though much is taken,
much abides; and though
We are not now that
strength which in old days
Moved earth and heaven,
that which we are, we are;
One equal temper of
heroic hearts,
Made weak by time and
fate, but strong in will
To strive, to seek, to
find, and not to yield.” (Ảnh: Sưu Tầm)