Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn bo lai sai gon. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn bo lai sai gon. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 23 tháng 1, 2016

Khi đôi ta chung một đường

 photo untitled-6-434213-1368788107_500x0_zps7ab488f0.jpg 
Đồng Khởi, chiều nắng lượn trên những tầng không; đặt bước chân khẻ rung nhịp nhàng, ông nhìn bà cười ma mãnh: Sài gòn và cuộc sống hôm nay đổi thay rồi, sẽ không còn đi hai hàng như ngày xưa nữa nhé!
Ông nháy mắt, quàng tay qua đôi vai đã gầy theo năm tháng, vài cơn gió khép mái đầu nhuộm một màu mây vào khuôn ngực căng tràn bỏ lại thời gian, bỏ lại nhà thờ Đức Bà phía sau với đàn bồ câu đang hăng hái mồi ở mỗi chiều đợi. Gương mặt bà sáng lên, đôi mắt ngó qua ngó lại với môi cười chờ Xuân.
 photo 5388446415_ed7c7a4495_z_zpsef118c38.jpg
….
Catinat, sáng nắng bay lên trên những tầng không như những cánh chim tự do.
Em với anh đi giữa trời trong. Cô gái vừa tốt nghiệp tú tài chuẩn bị bước vào giảng đường của đại học Văn Khoa cùng gã trai đã bước vào đại học Vạn Hạnh để chọn cho mình giấc mộng tài chính. Xếp theo hàng, em và anh đi giữa lòng con đường đón gió từ dòng sông. Tính ngược từ buổi đó, chắc cũng đã hơn cả tháng trời để gã trai dậy thì mai phục suốt con đường cô gái hay qua. Không làm gì cả ngoài mấy nụ cười, vài lời chọc ghẹo và lẻo đẽo theo sau.
Những biển hiệu rung rinh như ngắm yêu rồi cười về đôi trẻ đang đi với nhau trên vỉa hè, ngượng ngùng hay thẹn thùng như sợ rằng nắng sớm phai, ngày đi vội, đêm về phải tạm biệt. Gió lượn qua tà áo, đặt nhẹ vào bàn tay của gã trai trẻ, lướt đến tận cuối tà, cảm nhận một làn vãi mãnh. Nhẹ lành. Cô gái cứ bước đi khi gã trai đã dừng lại. Vài nhịp. Cảm nhận chiếc áo khoát anh lướt qua khủy tay mình khi gã trai trẻ chạy vội lên trên để tặng em một nụ cười hiền. Thế thôi. Đôi trẻ sóng đôi đi giữa con đường rộn rã của Sài Gòn. Người qua, kẻ lại, hình như không ai phát hiện rằng ở đó có người đang yêu nhau?
 photo 5385719007_b3854bb149_z_zps441c6cf2.jpg
Anh hỏi: Sao em lại muốn đi con đường này?
Em nói: Em thích sự rộn rã này.
Anh gãy đầu.
Em nhìn anh. Cười hỏi: Vì sao anh yêu em?
Anh nói: Để em bớt lẻ loi.
Em dừng lại, đã bỏ nhà thờ Đức Bà lại một chặng ba con đường, mắt em long lanh, rồi cười để lại anh câu: Khùng! Nói gì chẳng hiểu.
Tự do, trưa nắng rớt ngập đường cùng với những tờ giấy bay kêu gọi hòa bình, tự do.
Trong đoàn người trẻ đó, có em và anh đi đầu, gã đàn ông đã cho em thấy rằng trong cuộc sống này không chỉ có tình yêu đôi lứa.
Trưa đấy áo anh ngập mồ hôi hòa chung máu. Anh bảo: máu bạn anh! Rồi anh cười khì ở một chiều em ghì đầu vào ngực anh khóc ở cuối con đường, dưới một góc cây, tàng & lá rũ xuống. Anh đưa tay vỗ về, rồi lôi tờ hai đô ra xếp hình một hình trái tim rồi nói tặng em. Chắc muốn dỗ dành như trẻ nhỏ rằng bảo nín đi có quà.
 photo 10881652_364614440376994_6756958080933091442_n_zpse96702ed.jpg
Trong đoàn người ra đi đó, có em và anh đi cuối, gã đàn ông đã cho em thấy rằng trong cuộc sống này không thể tìm kiếm được tự do để ở lại. Em vẫy tay chào anh. Lần cuối.
Sáng đấy áo anh ngập mồi hôi hòa chung nước mắt. Tiếng động cơ rì rầm trong tiếng nói anh: Bỏ Sài Gòn đi em, đi với anh! Em dúi vào tay anh, tấm tiền hai đô gấp một nữa trái tim, cười nhòa lệ: Mẹ em cần em! Người phụ nữ nằm trên giường bệnh ném tất cả những gì tầm tay về em, rồi khóc òa như một đứa trẻ khi thấy đưa con gái xuất hiện trước cửa phòng. Sài Gòn khi đấy rộn rã tiếng người đi.
Trong đoàn người bước ra đó, có anh tóc đã phai màu đang vừa đáp chuyến máy bay trở về đất mẹ. Phía sau anh, có vài người anh giới thiệu là con, là cháu mình với em – người phụ nữ tóc cũng bạc cùng anh. Những đứa trẻ giúp chúng ta tìm lại nhau qua… Facebook vì mấy dòng xúc cảm của người phụ nữ cứ thích nhớ Sài Gòn xưa với duy nhất một con đường để rồi biểu tượng lại là nửa trái tim gấp bằng tờ hai đô. Nghe mấy đứa nhỏ kể, anh luôn mang nửa trái tim còn lại trong bóp của mình & khi người phụ nữ đã sống cùng anh ở nơi xứ sở đó về với Chúa là lúc anh nói với con mình muốn quay lại Việt Nam để được đi lại một con đường.
 photo 10881582_457188654420360_7973656689996388971_n_zpse05c3168.jpg Em dừng lại, tượng Đức Mẹ ở phía sai hai chặng ba đường, Đức Mẹ đang mỉm cười với yêu thương từng ấy.  
Đồng Khởi, chiều nắng lượn trên những tầng không;
Bà quay qua nhìn ông nói: Đến cuối đường rồi anh ạ.
Ông cười: Cho anh ôm thêm một cái nào!
Ông nháy mắt, quàng tay qua đôi vai đã gầy theo năm tháng, vài cơn gió khép mái đầu nhuộm một màu mây vào khuôn ngực căng tràn bỏ lại thời gian, bỏ lại nhà thờ Đức Bà phía sau với đàn bồ câu đang hăng hái mồi ở mỗi chiều đợi. Gương mặt bà sáng lên, đôi mắt ngó qua ngó lại với môi cười chờ Xuân.
….

Đứng dựa vào lan can, người đàn bà lấy ra một túi nhỏ, trút ngược xuống dòng sông, gió thổi làm tro bay. Gương mặt người phụ nữ sáng lên, long lanh, nụ cười đậu trên môi khi vài giọt nước rơi bay theo làn gió. Ở cửa nhìn ra sông, người đàn ông đi cùng bà đã theo thiên sứ về trời.
(Ảnh: Internet)

Thứ Ba, 6 tháng 8, 2013

Ván cờ tàn ( Phần 2: Chốt chọn)

photo HeadingTowardTheBasilicaOfOurLadyOf_zpsdc8f6d79.jpg
Mã nhật, Tượng điền, Xe liền, Pháo cách – Tàn tồn diệt độc lộ
Tất cả cứ như một giấc mơ. Một giấc mơ dài đến hơn sáu mươi năm. Đến giờ. Hai thằng nhìn nhau, tóc đã hoa râm, trên gương mặt nhăn nhúm đến lụi tàn của thằng bạn, hắn không nghĩ rằng thời gian lại tàn phá bạn mình bằng những nổi niềm nhiều đến thế.
            Mày còn nhớ chổ này không?.
          Hắn vừa ngồi vuốt ve những quân cờ, vừa lục lọi những yêu thương. Ngày cũ.
            Chỗ ngồi ngắm gái.
         Gã vừa gật đầu vừa cười. Thời gian có thể làm thay đổi mọi thứ, riêng với tính cách thì không, đúng với trường hợp của thằng bạn gã. Một thằng chân chất, ngô nghê đã bị gã gạt không biết bao nhiêu lần. 
            Tính từ cái lần đầu tiên, 
            Tiền Giang, 1970s, nơi quán nước La Pagode        
Ngay khi gã vừa đóng sập cửa lại, làn gió từ sông ngừng thổi vào trong quán nước với chất liệu chính là gỗ, một cái bóng vụt qua tung một cước song phi vào một trong bốn tên muốn "ăn chùa". 
Hắn là một thanh niên cao một mét bảy, xưng một tên Hùng, họ là Phan, tung một cú đấm vào mặt ba tên còn lại. Nộ khí bắn tung hết bàn ghế, ba tên bò lăn ngay cả khi đã dùng vũ khí mang theo mình. 
Kết quả, hắn phải ...đền bù cho những hư hỏng của quán. Gã giới thiệu mình là Nguyễn Kỵ, gương mặt đầy lạnh lùng, đầy vẻ tinh tưởng nói về Hòa Long võ đạo; môn phái của mà chàng trai trẻ Phan Hùng vừa sử dụng, là một người không biết võ, đồng ý theo Phan Hùng đến Sài Gòn để lấy tiền bồi thường sửa chửa quán. 

Chàng thanh niên Phan Hùng chỉ muốn biết thế giới này rộng lớn ra sao. 

Xuất phát là chuyến tàu từ Long Xuyên về Chợ Lớn. Gã Nguyễn Kỵ bỏ lại quán nước; nơi ngày ngày ngắm dòng sông trôi lửng lờ, lá rơi ơ hờ cho cả bốn mùa xuân, hạ, thu, đông. 

Từ quán để đến nhà ga mất một giờ đi bộ, hành trình sẽ nhanh hơn nếu như hắn - Phan Hùng không can thiệp vào một vụ cướp hàng;    
, mắt gã thả trôi ra xa như để cùng thằng bạn già tìm lại những ký ức mà thằng bạn gã cố tìm trong tâm thức, cứ như sợ vô ý làm mất đi để rồi phải hối hận, giờ thằng bạn già đã lấy lại được cho gã như một món quà. Món quà cuộc sống.
photo OperaHouselookingwest_zps803dadb6.jpg
Lúc ngồi dưới mái trường.
Mỗi thằng mỗi cảnh nhưng cứ vui sao, hết ngắm nàng sinh viên trường luật lại lân la đến cô nàng nước da bánh mật của trường tư. Đặc biệt là thích mấy cô nàng Gia Long. Lúc đấy chỉ cần nhìn thấy chiếc áo dài tung bay với nón lá hay băng đô trên đầu, đạp xe ngườc chiều gió. Ngang qua. Mấy thằng con trai cứ ngồi lê la để chờ đợi như một thú vui một ngày không thể thiếu.
            Lúc đấy chỉ canh có em nào hở chút da thịt ở eo thôi mà tìm đỏ cả mắt, chẳng bù bây giờ...Gã đệm vào câu bỏ lửng bằng chút hơi dài.
            Chẳng bù bây giờ, mấy em ra đường thịt thấy tận mông, bỏ lưng ở trần, nhiều lúc chẳng còn biết gái trai...Chẳng bù bây giờ, tụi nhỏ chưa đủ tuổi làm giấy đã làm mẹ làm cha...Mà mày ganh tị hay tiếc nuối đấy? Hắn đá đểu gã một câu trong khi gã không ngưng vuốt ve những quân cờ.
            Ganh tị, tiếc nuối gì mậy, mỗi thời mỗi khác? Gã hơi bực vì câu đá đểu. Vẫn như ngày nào, gã chẳng thể nào thả hồn được với hắn, thằng cứ đăm hơi vào những lúc tâm trạng nhất.
            Ganh tị vì sao con trai bây giờ sướng thế không biết, ngày ngày rửa mắt đến đổ ghèn...ha ha. Tiếc nuối vì phải sống ở một thời thèm nhỏ dãi cũng chẳng dám đến nói một câu, cua gái nhìn đi nhìn lại chỉ biết cười rồi nắm tay. Chứ nếu sống ở thời này chắc mày giờ cũng đã làm ông ở tuổi ba mươi...Ha ha. Hắn tiếp tục móc họng gã và dậm thêm đấy là một tràng cười như muốn chọc tiết gã.
Gã chẳng thèm tranh cãi về mấy câu đùa của hắn. Đúng là có ganh tị và tiếc nuối thật. Đúng là hắn nhìn thấu được ruột gan của gã. Một phần. Những gì của một thời ngu ngơ. Chỉ dám ngắm yêu thôi, chẳng dám làm gì. Chuyện phiếm thì cũng chỉ xoay quanh là gái trai và hỏi một mai đời ta sẽ thế nào khi chí trai phải chọn. Đến đấy thôi là câu chuyện tắt đài.
photo nguyenhue-saigon1962b_zps3e9ff01b.jpg
Gã nhớ đến em. Phải nói chính xác là em đầu tiên vì theo phép tính cộng, trừ của riêng gã thì đời gã từng có ba em.
Em cuối cùng để lại gã một vết thương chí mạng, không có máu lại đau thấu tim.Đó là khi gã không còn tìm đâu ra được điểm nào ở đứa con gã có cùng một nguồn cội.
Em thứ hai trong đời gã là một cuộc tình chính trị. Gã đã chọn cho mình khi muốn bước tiếp nghiệp binh để rồi khi Sài Gòn lửa khói, bước sang kia đại dương, em không còn thuộc về gã. Đó là tất cả những gì gã nhớ.
Và chính em, người tình đầu tiên, tình đầu là tình dỡ dang, tình lỡ làng là tình thương nhớ.
Người con gái xinh xinh, má phúng phính, nụ cười thẹn thùng với chiếc áo phất phơ và mái tóc bồng bềnh dù cài băng đô, tóc vẫn bị gió nghịch đùa khiến tim gã ngọng nghịu. Em đẹp rất Tây trong bóng dáng Ta. Ngược đời. Ngày ấy gã là một thằng con trai lưu manh giữa đám học hành lại chỉ biết thập thò bên dưới góc cây để ngắm nhìn mỗi lần em qua. Gã thuộc lòng từng con đường em qua có bao nhiêu lá vừa mới rụng đầy sân phơi.
photo saigon67-09b_zps692a0f1a.jpg
Gã cũng như bao thằng thanh niên khác, viết thư tình khi biết yêu. Tuy nhiên, gã muốn làm điều khác biệt, viết thư tình trên lá cây khô, mỗi ngày một chữ và đặt lá vàng trên lối em đi khi biết em thích nhặt lá vàng rơi. Tổng cộng gã mất sáu mươi bảy ngày cho một câu tỏ tình. Hò hẹn.
Đường hoa Nguyễn Huệ. Gã với em đi suốt một đường hoa, có cảm giác như đi trên đường phố Paris vào một dịp lễ hội với cỏ hoa trang trí, chẳng nói được câu gì ra hồn ngoài những câu nói vô thưởng, vô phạt với mỗi một đề tài về hoa.
Cứ thế đi hết đường Nguyễn Huệ đến Tự Do và chẳng hiểu sao lúc ấy gã lại tặng em...cục xà bông. Gã cứ nghĩ đơn giản xà bông Việt Nam: tốt hơn hết - phẩm cao giá hạ, gã dốc hết tiền cho quà tặng đầu tiên. Một cục xà bông. Gã làm em ngượng chín rồi bật cười không ngưng khi sau này biết được lý do vì sao gã tặng em như món quà tỏ tình. Cục xà bông. Giữ gìn thương hiệu Việt.
Nhất Sỹ chòi góc, cóc sợ Mã công
            Tự dưng. Tao nhớ Hoa...!Trời vào thu Việt Nam buồn lắm em ơi, mây tím đang dâng cao vời, mà tình yêu chưa lên ngôi
            Gã nốc hết ly rượu thứ hai sau khi hắn rót đầy rồi rân cổ ca với giọng khàn.
            Nhớ gì nữa, mày bỏ người ta rồi giờ nhớ nhung gì.
            Hắn đá đểu lại thằng bạn già một cú chí tử. Hắn là thế, không nói thì thôi chứ một khi đã nói là khiến người ta cứng họng vì hắn nói đúng.
photo saigon67-13b_zps0ab6ae64.jpg
            Ừ! Thế còn Ly của mày sao rồi? Nhắc mới nhớ, tao quên chưa hỏi mày.
            Gã chuyển đề tài vì gã đuối lý, dù vậy không hiểu sao trong tâm trí gã vẫn có một niềm hy vọng gì đó đang nhen nhúm lên. Gã vẫn hy vọng có cơ hội gặp lại người xưa.
            Khà khà…Cứ như phim mày ạ! Gần nữa đời người và gần nữa vòng trái đất mới gặp lại nhau, níu kéo nhau vì một câu nói: Bỏ lại Sài Gòn đi anh! Để rồi gặp lại nhau ở giữa Sài Gòn.
            Hắn nhấp một nhụm rượu, khà ra một cách điệu nghệ rồi cười đắc thắng về câu chuyện của đời hắn. 
( Ảnh: Internet) 
Bài viết liên quan:

Thứ Hai, 3 tháng 9, 2012

[Story] Bỏ lại SÀI GÒN - Leaving Saigon Behind

Photobucket
Anh không nghĩ rằng được gặp lại em?
Bỏ Sài Gòn đi anh.
Anh ngước mặt nhìn. Người nữ sinh trung học Lasan Taberd với nét đầm thấm, dịu dàng làm nắng ngỡ ngàng đang cười với anh.
Tà áo dài tung bay nghịch gió. Mơ mộng. Áo dài đi dưới hàng cây phượng già, chìa tay đưa cuốn lưu bút vào tay áo trắng ngẩn ngơ vẫn còn ngẩn ngơ vì có một nụ cười say nắng gắn trên môi áo dài.
Photobucket
Đề từ. Tặng vội. Tuổi học trò với những cảm xúc chạy ngược xuôi dưới góc bàn. Những lá thư tình bắt chéo giờ học. Nhắn gửi. Bằng những mãnh giấy vụn xé vội viết lời ngô nghê. Cứ thế tình đầy qua những mãnh giấy vụn ráp lại thành trang. Nội dung. Đa tầng cảm xúc yêu, thương, hờn, giận.
Photobucket
Sài Gòn độ ấy ngợp những tờ giấy bay. Kêu gọi kháng chiến. Kêu gọi hòa bình. Những dòng người đi tìm lý tưởng sống cho riêng mình.
Áo trắng – dân thường trong lớp học đến mấy chục thường dân - thích đọc những trang tin về chiến trường lửa đạn. Hẹn một ngày vai vác súng trường giữa giờ chơi cùng bọn áo trắng thường dân khác. Nhìn sang. Áo dài – một bông hoa của trường, nổi bật giữa nhưng bông hoa khác bởi những kịch bản được áo dài viết với tư tưởng ảnh hưởng sâu đậm từ Moliere. Khóc cười. Thật giả. Đương thời.
Một lần. Áo trắng nhận những vết tím bầm trên gương mặt từ đám tàn binh chột què, theo như lý luận ba đánh một không chột cũng què. Áo dài thoát khỏi đám tàn binh chột què. Nghe đâu có tính phản động trên những bài thơ, kịch bản vẫn còn đang thảo chưa xong sau những hưởng ứng từ những con người trẻ đi tìm một lý tưởng sống. Nghe đâu không phải khi không xuất hiện những đám tàn binh chột què.
Photobucket
Như thế thôi rồi yêu. Nhẹ nhàng. Nhắn gửi. Bằng những mãnh giấy vụn xé vội viết lời ngô nghê. Cứ thế tình đầy qua những mãnh giấy vụn ráp lại thành trang. Nội dung. Cảm xúc vượt rào. Trao cho nhau tất cả những gì quý giá nhất khi Sài Gòn tiếng súng át tiếng ve kêu. Gọi hè. Phượng đỏ một màu như máu.
Sài Gòn độ ấy ngợp những tờ giấy bay. Kêu gọi kháng chiến. Kêu gọi hòa bình. Những dòng người đi tìm lý tưởng sống cho riêng mình. Xuống đường. Có chiếc áo trắng đi trong nhóm  đầu.
Giữa những tiếng bom rơi, đạn lạc. Có tiếng khóc từ một gia đình đã mất người thân. Áo dài đẫm máu của người ra đi. Giữa đêm hè có áo trắng ngồi cắm vai dưới hàng phượng già, nhận từng đợt nước lăn dài từ khoé mắt hút sâu hồn người.
Bỏ Sài Gòn anh nhé!? Tiếng nói nhẹ nhàng vang lên giữa đêm hè sau khi dằn đi những tiếng nấc. Đôi mắt được tắm rữa nhiều lần đang chờ đợi một câu trả lời.
Đi đâu em!?
Đâu cũng được, miễn là đi khỏi chốn này.
Đi về đâu đây và chúng ta sẽ sống vì điều gì!?
Photobucket
Anh không nghĩ rằng gặp lại em nơi đây?
Anh ngước mặc nhìn. Người phụ nữ đã biến mất khỏi cuộc sống anh sau đêm hè áo dài ngồi gục vai áo trắng anh. Lặng thầm. Dưới gốc phượng già. Đã ba mươi lăm năm ngồi ôm những ký ức của ngày xưa trở về. Không một vết tích gì để lại từ ngày Sài Gòn rực trời khói lửa đến lúc tàn chinh chiến.
Anh không còn xuống đường với những biểu ngữ giăng ngang. Không còn hô vang những tiếng nói từ tận con tim đi tìm lý tưởng sống giữa tôi và ta hòa nhập. Không còn những vết tím bầm sau những đợt càn. Không còn…không còn…và không còn nữa.
Sau ba mươi lăm năm. Ngồi đây. Quán café này. Dưới chân góc phượng già. Đếm mỗi mùa qua. Nhớ về những vở kịch mang đậm ảnh hưởng của Moliere. Cứ thế ngồi nhớ mà đến giờ anh vẫn còn một mình. Ngồi đây. Dước chân góc phượng già.
Photobucket
Em vừa về Việt Nam. Nghe bạn bè kể một gã thương binh hay ngồi ở một góc quán café, dưới một góc phượng vĩ già sau hơn ba mươi năm mất liên lạc. Tình cờ gặp lại trên đất khách quê người. Đáp chuyến bay sớm nhất có thể để về xem gã thương binh qua lời kể như thế nào. Người phụ nữ nở nụ cười làm nắng ngỡ ngàng.
Áo trắng của ngày nào của em với ánh mắt rạng ngời khi nói đến những dự định về sau giờ chỉ còn là một màu đen ảm đạm, vẽ vài nét thời gian dưới mí. Đôi môi đã thâm xì vì khói thuốc bay. Không biết. Gương mặt ấy đã bị thời gian tô lên vài vết ố đen với làn da xạm nắng, làm đậm màu đàn ông.
Chợt thấy. Một vách tường rào chắn với xung quanh là tiếng kêu gào khát khao, lý tưởng sống của những người trẻ cùng thời, khi đang vật lộn với trò tra tấn, ép cung.
Đôi mắt đã kèm nhèm hơn sau khi chinh chiến tàn, ắt hẳn đón nhận những trận đòn vào tư tưởng với những gì mắt thấy tai nghe. Khi ấy. Ắt hẳn rằng anh sẽ rất nhớ về những bài thơ, vở kịch của áo trắng với ảnh hưởng sâu đậm từ Moliere. Khóc cười. Thật giả. Thế thời đảo điên.  
Áo trắng của ngày nào giờ nhìn người con gái của ngày trở về rất phiêu lưu. Dấu yêu vẫn còn đầy. Nhưng không nói được gì ở đây. Tất cả chỉ đếm đầy trong một khoảng thời gian đếm bằng con số.
Thời gian như dừng lại. Tất cả lặng im. Thịt da đã bị thời gian làm cho chãy nhão. Não nề. Nó đã quyết định rời xa Sài Gòn giữa một ngày khói lửa, đạn bom. Những con người đi tìm lý tưởng. Xuống đường. Trong đó có anh đi đầu.
Con tim nó đã một lần rĩ máu khi nhìn thấy từng người thân trong gia đình lần lượt ra đi. Mãnh khăn trắng đã chít qua đầu. Quá nhiều lần. Đau thương đưa vào trong những bài thơ, vỡ kịch.
Con tim nó không còn chịu đựng nỗi nữa với điều gắn nó lại với cuộc sống này. Là anh. Kẻ khát khao vác súng trường. Hỏi. Chúng ta sẽ sống vì điều gì?
Photobucket
Nó không trả lời được. Đến tận ba mươi năm lang thang trên đất khách quê người sau. Vật lộn với một cuộc sống mới, đến tận giờ nó cũng không trả lời được câu hỏi của anh: chúng ta sẽ sống vì điều gì?
Câu hỏi cứ từng ngày ăn sâu vào não nó. Đến tận khi nghe câu chuyện về gã thương binh ngồi dưới góc phượng già. Câu hỏi ngày xưa với nó giờ đã có câu trả lời.
Nó bước đến nâng gương mặt đã bị thời gian bào mòn. Gửi một nụ hôn của hơn ba mươi năm. Chất chứa. Dằn dặt.
Dư vị chạy dọc khắp hai thân thể đã bị thời gian bào mòn.
Photobucket
Anh và em đã phí phạm quá nhiều thời gian. Nó xoa gương mặt anh sau nụ hôn khiến người ngạt thở, tim ngưng đập.
Anh nhìn nó. Nước đã ngập tràn trong đôi mắt không còn ảm đạm, tang thương. Cười. Gật đầu.
Anh không nghĩ rằng được gặp lại em.
Bỏ Sài Gòn đi anh.
Sài Gòn độ ấy KHÔNG còn  những tờ giấy bay. Kêu gọi kháng chiến. Kêu gọi hòa bình. Những con người KHÔNG đi tìm lý tưởng sống cho riêng mình nữa.
( Ảnh: Sưu Tầm )
***

"I Never Thought I’d See You Again"

"Leave Saigon, will you?"

He looked up.

There she was – the La San Taberd schoolgirl with a gentle, radiant smile that even the sun paused to admire.

Her white áo dài danced in the wind, dreamy and alive. She walked beneath the old flamboyant trees, handing him her yearbook. The boy in white, dazed and stunned by her smile, fumbled to catch it.

A dedication. A hurried gift.

Student days are filled with wild emotions beneath the desk corners. Love letters slipped across hands during class, scribbled on torn scraps of paper with clumsy words.

Bit by bit, the pieces formed something whole. A story. A layered expression of love, tenderness, hurt, and anger.

Saigon then was flooded with fluttering paper – calls to resist, cries for peace.

Students in white uniforms – civilians dreaming of joining the battlefield. Boys dreaming of rifles, girls dreaming of Molière.

She was the flower among flowers – a drama writer, her plays soaked in satire and thought. Laughing. Crying. True. False. Timeless.

One day, he returned bruised – beaten by half-blind, crippled soldiers.

She escaped. They said her unfinished poems and plays were “reactionary.” They said the soldiers came not by chance.

So they fell in love. Quietly. Gently.

More torn scraps. More dreams passed hand to hand.

When gunfire drowned out the cicadas. When red flamboyant petals looked like blood on the pavement.

She marched. He marched.

Then one summer night, her white áo dài was soaked in someone else’s blood.

He sat, broken, beneath the old tree, tears soaking into the soil.

"Leave Saigon, please?"

She whispered after choking back her sobs.

"Where would we go?"

"Anywhere... just away from here."

"And live for what?"

...

"I never thought I’d see you again."

He looked up.

She had vanished from his life thirty-five years ago – that night her shoulder collapsed onto his beneath the old flamboyant tree.

No signs left. No letters.

The war burned bright, then dimmed.

He no longer marched, no longer shouted.

The bruises healed. The chants faded.

And still, he sat beneath that tree, in this café corner, every year.

Remembering her plays. Molière. The laughter and tears. The lies and truths of their time.

She had returned.

Friends told her of a war veteran who always sat here, quiet, alone.

So she took the earliest flight. Just to see him once more.

She smiled. The same smile that stunned the sun.

Her once radiant white had turned to somber black.

Eyes dimmed, lips tainted by smoke.

Time had left its marks—wrinkles, sunspots, faded beauty turned into something deeply human.

She saw again the wall of torture, the cries of their youth beaten out during interrogations.

The eyes that once dreamed had grown clouded from what they had seen.

Surely, he still remembered her plays. Still laughed. Still cried.

Still clung to truths in a time that flipped falsehoods on their head.

He looked at her.

So familiar. So loved.

But he said nothing.

Time stood still.

Their bodies worn, hearts scarred.

She had left Saigon that day of bombs and fire.

She had buried too many loved ones.

Too many mourning scarves were tied too tightly around her head.

She had bled poetry, written pain into plays.

And yet she never found the answer to his question:

"What do we live for?"

Not in thirty-five years abroad. Not in survival.

Not until she heard about the veteran beneath the flamboyant tree.

Then, she knew.

She lifted his weathered face and kissed him – a kiss that held thirty years of aching silence.

Of love. Of regret.

It ran down their bones like lightning across time.

"We’ve wasted too much time,"

She said, stroking his face.

He looked up, eyes no longer dulled by grief.

He smiled. Nodded.

"I never thought I’d see you again."

"Leave Saigon with me."

Saigon now… no longer filled with fluttering paper.

No more resistance. No more peace.

No more searching for dreams.

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...