Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn co dau. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn co dau. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 25 tháng 10, 2014

Một ngày đã quên tất cả!

 photo 391138_10150416033136872_58180901871_8840209_717787153_n_zps0c9b7684.jpg
Xin quí vị cho một tràng pháo tay để chúc mừng đôi tân lang, tân nương!
Tiếng vỗ tay hai bên rào rào như thác đại ngàn chảy. 
Xem nào; trong ánh sáng dịu dàng, tim đang vội vàng lỗi nhịp, ngực đang hít từng quảng sâu, có chút mồ hội rịn phía lưng áo.
Xem nào; trong ánh sáng tập trung, áo trắng tinh khôi với đôi hoa tai bắt sáng lung linh trong ánh mắt người nhìn.
Xem nào, găng tay bằng ren kết hoa sẽ ít nhiều cản trở một bàn tay vịn với chùm hoa cưới trên tay nặng nề quên mất, nghiêng nghiêng đầu qua bên một xíu.
Đúng rồi! Bàn tay còn lại sẽ vịn vào áo cưới, nhẹ nhàng thôi, từ từ thôi. Không vội. Bước theo anh như bắt nhịp theo tiếng nhạc hòa cùng tiếng vỗ. Từ từ thôi.
...
Đúng rồi! Khi nào thì đến lượt mày? Đứa bạn cùng bàn quay sang hỏi nó với nụ cười lẫn sáng tối. 
Đặt bàn tay lên bụng, có chút gì đấy đang rộn ràng phía trong.
(Sài Gòn, 25/10/2014)
(Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Tư, 2 tháng 1, 2013

Có lẽ vì em là cô dâu trẻ

Có những tình yêu nghĩ rằng đã đủ nhưng có những phút giây làm cho tình đầy gần cạn.
Photobucket
Nó gật đầu. Làm vợ anh, gã trai trẻ mang theo những hoài bão và giấc mơ nhiều khi là hoang đường ở giữa đất Sài thành, gây tê dại đi lí trí đến con tim.
Photobucket
Với nó. Đến giờ những hoài bão, giấc mơ và con người anh vẫn là một lớp màn sương, dẫu đã mõng dần theo năm tháng yêu nhau. Đến cưới. Lạt mấy phần yêu. Một gã trai với tháng rộng, năm dài vẫn luôn đứng phía sau nó. Chờ đợi, lắng nghe và chịu đựng.
Chờ đợi một tình yêu ẩn trong tình bạn. Từ những ngày nắng cháy hay những buổi mưa giăng, gã trai trẻ cứ đứng ở một góc đường đợi nó. Đi với ai đó, không phải là gã trong lúc nắng cười, mưa trêu.
Photobucket
Lắng nghe một tiếng lòng dấu trong tiếng thở. Từ những ngày nắng hắt hay những buổi mưa rơi, gã trai trẻ ngồi ở một góc quán lắng nghe nó tâm sự về một tình yêu không tròn đầy. Lúc mê say thoáng chốc, lúc bộc phát giận hờn đến cuồng điên vì giả dối.
Với các gã trai nó yêu. Quanh đi quẩn lại. Dóc tình một kiếp buồn đau và dối yêu một đời chìm trong một cuộc sống không hạnh phúc.
Photobucket
Với các gã trai nó yêu. Hát mãi một bài ca, mấy khi đổi quãng cho khúc hát thêm phần thảm thương, chưa cần nghe hết đã biết lời cuối. Chán chường. Nó bỏ mặc ánh nhìn về những gã trai ấy khi con tim lắm lúc vẫn còn ngoái lại một cái nhìn. Rẽ khinh. Tình vẫn còn rịn máu.
Chịu đựng một con tim đau dấu đằng sau mắt long lanh. Bởi nó là con gái, luôn được muốn tỏ bày với một ai đó dù là lúc vui say hay ngay cả lúc đắng lòng với men cay, để quên đi những gì mình đã trao đi mà không được nhận lại, bởi một gã trai nào đó không hiện diện trên con đường có lối rẽ vào tim. Hết lòng. Dành cho nó.
Photobucket
Chỉ có anh. Gã trai trẻ dại khờ với những lúc nắng say, mưa lạnh trong những canh khuya đưa về những tin nhắn hay lời hỏi han cho hết đêm tàn. Quạnh vắng.
Gã trai trẻ ngồi dưới màn trời trông coi cho nó một cõi yêu. Một lần. Nó thấy tim mình mềm yếu vì không đếm nỗi số lần vùng chạy khỏi màn trời có gã trai trẻ đang ngồi trong coi cho nó một cõi yêu. Lụy tình. 
Em gối đầu sương xuống chuyện trò bằng bóng mình
Photobucket
Nó gật đầu. Làm vợ anh. Nơi một miền quê chưa bao giờ đặt chân đến một lần, trừ sau lần gặp mặt thông gia, hai nhà nói qua lại về tương lai hai trẻ trong tiếng cười nức nẽ với những yêu thương vun đắp. Định một ngày hai đứa lấy nhau.
Trong căn phòng với bốn bức vách bao quanh. Nơi này. Quê anh, nhà anh và nơi anh lớn lên với những người anh, người em vẫn còn bám lấy mãnh đất thuộc từng bước chân đi trên các con đường quen. Từ đấy. Nó sẽ là vợ anh, nó sẽ bắt đầu ở căn phòng với một chiếc phản trãi một tấm chiếu hoa và đôi gối kết uyên ương, nơi căn phòng mà anh và em của anh sẽ nhường lại cho vợ chồng này mỗi khi về lại một miền quê.
Photobucket
Nó gật đầu. Làm vợ anh. Được mặc áo cô dâu. Phấn son tô đậm để phân biệt người rạng rỡ tràn đầy, hạnh phúc ngất ngây là vợ anh.
            Sau khúc nhạc tàn của đêm đông vừa hết. Anh hỏi nó có chịu làm vợ anh, thấy đời bay đi đâu đến tận thiên đường gọi tên. Bềnh bồng. Nó thấy lòng mình sóng sánh.
            Không như lúc giờ. Ngồi ơ hờ ở một nơi mới. Không biết đục trong. Chỉ thấy anh loanh hoanh với những người khách quê anh, nó chẳng biết đến một người. Có người đi ngược về xuôi, có kẻ ăn xong hết bàn đã phũi đít đi về mặc kệ dâu cháu là ai. Thấy phấn phai, son lợt. Chẳng hiểu cái gì lướt qua vành tim ghị lại đến não nề.
Photobucket
            Không như lúc này. Ngồi lơ ngơ ở một chỗ mới. Không biết sạch không. Chỉ thấy bốn phía vách tường đã ngã màu chưa kịp lên rêu. Lạnh vắng. Tiếng bước chân ngoài phòng đi lại. Nghe mẹ anh nói, lấy phòng mấy đứa anh em làm phòng tân hôn cho những ngày chưa về phố thị. Nó ghị chặt tay vào gối. Khép lại đôi mi giả. Mơ lại giấc mơ hồng, chỉ nó và riêng anh giữa trời bềnh bồng trong một chương mới đời.
Photobucket
            Không CHỈ có lúc này. Anh bước vào phòng. Nhìn thấy nó mong manh!? Ôm nó vào lòng thật chặt. Cảm nhận được hơi thở anh, mùi cơ thể anh. Nồng nàn. Chẳng hiểu từ đâu nước mắt như xé đê trời xã lũ xuống nhân gian. Ngập tràn. Sự sẽ chia thầm lặng lắng sau vòng tay anh, như tháng rộng năm dài anh đã từng đợi chờ, lắng nghe và chịu đựng. Thấy tim vẫn rộn ràng mà sao nước mắt lại chứa chan. Vì đâu anh hỡi!? Có lẽ vì em là cô dâu trẻ nên với phút đầu mới chơi vơi ngần này. Hay cũng có lẽ với anh em mãi là cô bé.
Em gối đầu sương xuống tôi đẹp bóng hình tôi
( Ảnh: Sưu Tầm )
***

There are loves that think they are enough, but there are moments that make love feel almost empty. She nods. Being your wife, the young man with dreams and often unrealistic aspirations wandering through the streets of Saigon, numbing the mind from logic to the heart.

For her until now, your dreams, aspirations, and your entire being remain veiled, sometimes fading with the years of love. Until marriage. Losing some parts of love. The young man with a wide month and long year still stands behind it. Waiting, listening, and enduring.Waiting for a love hidden within friendship.

From scorching days to rainy evenings, the young man stands at a street corner waiting for me. Walking with someone else, not the one who smiles in the sun, teases in the rain. Listening to a heartbeat concealed in every breath. From scorching days to rainy evenings, the young man sits in a corner of a café, listening to its confessions about an imperfect love. Sometimes intoxicated, sometimes erupting in anger due to deception.

With the young men she loves. Circling endlessly. Facing a lifetime of pain and false love submerged in an unhappy life. With the young men she loves. Singing the same song forever, rarely changing the tone for the saddest part of the song, not needing to hear it all to know the final words. Weariness. It disregards the looks towards those young men when its heart still lingers with a gaze. Scornful. Love still feels bloody.

Enduring a heartache hidden behind sparkling eyes. As a girl, always wanted to share with someone, whether in joy or sorrow, with the bitter taste of alcohol, to forget what it gave away without receiving because a certain young man is not present on the path leading to the heart. Wholeheartedly.

Given to her. Only you. The foolish young man with sunny days, cold rain on the chilly nights, bringing back messages or inquiries throughout the sleepless night. Loneliness.

The foolish young man sits under the open sky, creating a realm of love for it. One time. It feels its heart soften as it no longer counts the number of times it escapes the sky with the young man sitting, creating a realm of love. Accumulated pain.

She lies down with the dew on its face, communicating through shadows. She nods. Being your wife. In a place, it has never set foot in, except after the introduction meeting, the two families discussed the future of the two young ones with laughter and affectionate nurturing. Planning a day when the two will be wedded.In this room surrounded by four walls. Here. Your home, your family, and where you grew up with your siblings, who still cling to the land trodden by familiar footsteps.

From there, it will be your wife, starting in a room with a bedspread of flowers and a pair of pillows tied in a bridal knot, where you and your wife will surrender each time you return to the countryside.

She nods. Being your wife. Wearing the bride’s gown. Applying thick makeup to distinguish a radiant, overwhelmingly happy person who is your wife.After the last notes of the winter night’s music have faded away. You ask if it’s willing to be your wife, feeling life flying to wherever paradise calls. Floating. It feels its heart flutter.

Not like now. Sitting idly in a new place. Not knowing if it’s clean. Just seeing the walls on all four sides have fallen, mossy. Cold and desolate. Footsteps outside the room pacing back and forth. Hearing your mother say, taking a room for a few siblings as a honeymoon suite for the days before returning to the city.

She tightly clenches her hands on the pillow. Closes her artificial eyes. Dreams of a pink dream, only you and you alone in a new chapter of life.Not ONLY at this moment. You enter the room. Seeing the fragile!?

Holding her tightly in your arms. Feeling your breath, the scent of your body. Intense. She doesn’t understand why tears fall like torrential rain from heaven to earth. Overflowing. The silent sharing after your embrace, like the wide month and long year you’ve been waiting, listening, and enduring. Feeling the heart still vibrant, but why are the tears welling up.

Perhaps, my dear, because I am a young bride, this initial flutter.

Thứ Năm, 19 tháng 7, 2012

[Story] MẶC LẠI ÁO CHO EM!

Anh sẽ mặc lại áo cho em. Áo cô dâu. Màu trắng tinh khôi. Không như chiếc áo đầu. Tự mặc. Rối rắm. Bước sang ngang. Tình vội.
Photobucket
Sao không vội. Khi ba, má em nơi con đường làng vẫn cứ hàng ngày ngắm những chuyến đò sang. Sợ con lỡ làng. Không có đò đưa. Có anh trai làng nào sang chơi, là một lần cười bỏ ngỏ. Không phải với em. Hai mươi cây nến. Thôi tắt hết rồi. Còn thổi tiếp thêm vài cây.
Phải vội thôi. Lứa bạn cùng thời. Có đứa gái, đứa trai. Họp lại. Nói hoài chuyện con nít. Chẳng ai nói: hạnh phúc là thế nào!? Lơ đãng.
Phải lấy chồng thôi. Để con đò ngang không nhìn vào trong ánh mắt của hai mái đầu đã pha sương khói. Hờ hững. Không có chuyến sang sông. Bà con, họ hàng không còn ngỡ ngàng mỗi lần sang. Giờ vẫn ở không. Một mình.
Phải lấy chồng thôi. Để hợp thời. Ra chơi, tụ họp. Bàn về đứa nhỏ xinh, hay. Bạn bè giữ lại một đề tài. Nói chung. Không ngại ngùng.
Mà sao.
Photobucket
Không giống có chồng. Người mình thương. Nữa phần đời đi theo. Cứ thoang thoảng mùi cồn. Suốt mùa yêu thương. Bằm, tím khắp thân người.
Không giống có chồng. Người con gọi là cha. Đến cuối đời phải gọi. Vẫn thoang thoảng mùi cồn. Suốt lọt lòng. Đẻ rớt đến giờ. Tím, bằm vẫn chưa phai. Cứ mới hoài.
Em hỏi anh vì sao thế hả anh?
Bạc phận. Không phải. Nếu thế sẽ không gặp anh. Bối rối lòng. Vì sự săn sóc. Tưởng chiêm bao mới có.
Có những buổi hẹn hò. Café thầm trộm. Ngọn đèn nào đưa đẩy ánh mắt em dõi về. Đám cưới. Cô dâu cười rạng rỡ trong chiếc áo trắng. Tinh khôi. Mơ một lần mặc lại. Phải không em?
Photobucket
Anh sẽ về thưa với ba, má. Đưa em đi trên một chuyến đò tình. Khác. Không trống trãi và đớn đau. Đứa nhỏ sẽ gọi anh là ba, là dượng. Là gì thì vẫn có ở anh một tình thương. Khác thường.
Anh sẽ mặc lại áo cho em. Áo cô dâu. Dẫu đời có nói em tội tình. Má em ửng hồng vì nụ hôn anh. Môi em cười đẩy lùi ngọn đèn hôm nào trêu nghẹo. Ước mơ em.
Em mĩm cười sau khi thử áo cô dâu. Bỏ lại. Thích quá mặc thôi. Chưa cần. Anh nghe nhịp đập con tim bối rối ở đầu dây.
Anh sẽ mặc lại áo cho em. Sau khi lau sạch máu. Chiếc xe nào chủ ý. Lao vào. Hất tung em lên giữa lưng chừng đời. Đánh rơi tờ giấy ly hôn, chồng em không ký. Chồng em. Mĩm cười.
Em không được mặc áo cô dâu.
(Ảnh: internet)
***

I’ll dress you in your gown again. A bridal gown. Pure white.

Not like the first dress. Self-worn. Disheveled. Rushed to the altar. Love in haste.

Why not in haste? When your parents, on that village road, still gaze daily at passing ferries. Fearing their child might be left behind. No ferry to take her.

Whenever a young man from the village visits, there’s a faint smile—left ajar. But not for you.

Twenty candles. All extinguished. Only a few more to blow.

It had to be in haste. Friends your age—girls, boys—gather to chat endlessly about childhood things. But no one ever speaks of happiness. It drifts.

You had to marry. So that the ferryman’s eyes no longer glanced into the gazes of two frost-bitten heads. Detached. No more crossings.

So that relatives wouldn’t sigh each time they visited, seeing you still alone.

You had to marry. To keep up with the times. At gatherings, people chatter about their charming, witty children. Friends hold onto this shared topic. Casual. No awkwardness.

And yet.

Marriage wasn’t what it seemed.

The man you love, the one to share half a lifetime with, carried the faint scent of alcohol throughout your years together. Love’s season left bruises—purple and swollen—across your body.

Marriage wasn’t what it seemed.

The man your child calls ‘father,’ whose title must eventually be uttered, carried the same scent of alcohol from your child’s first breath till now. The bruises, purple and fresh, still linger. Never fading.

You asked me why, my dear?

Bad luck? No. If it were, we wouldn’t have met. A fluttering heart at the gentle care I gave. It felt like a dream.

There were secret dates. Stolen cups of coffee. A flickering streetlight guiding your eyes to the wedding scene. The bride’s smile, radiant in a white dress. You dreamed of wearing it again, didn’t you?

I’ll go to your parents. Bring you on a new journey. Different. Without emptiness or pain. Your child will call me father, stepfather—whatever name, there will be love in me. An extraordinary love.

I’ll dress you in your gown again. A bridal gown. Even if the world calls you sinful. Your cheeks blush at my kiss. Your smile chases away the mocking light of that streetlamp, fulfilling your dream.

You smile after trying on the gown. Leave it behind. Just wearing it for fun, you say. Not now. I hear your heartbeat flutter nervously on the phone line.

I’ll dress you in your gown again. After wiping away the blood.

Some car—deliberate—struck you, tossing you mid-air, spilling your divorce papers unsigned.

Your husband smiled.

You never got to wear your bridal gown again."

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...