Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn Nữ Sinh. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Nữ Sinh. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 17 tháng 8, 2022

[Sách] Thất lạc cõi người - Dazai Osamu

"Thế gian cụ thể là gì đây? Là số nhiều của con người chăng? Cái thực thể của thế gian nằm ở đâu kia chứ? Cho đến bây giờ, tôi sống mà cứ nghĩ thế gian toàn là một cái gì đó cường liệt, khắc nghiệt và vô cùng đáng sợ." 

Bế tắc, hoang liêu và tịch mịch. Văn chương của Dazai Osamu; đọc đến quyển thứ hai vẫn thấy ở phong vị cũ của hoài nghi, hoang mang và bế tắc cùng cực của cuộc sống trên những con chữ miêu tả nhẹ nhàng như thể hơi thở cứ hít vào lại thở ra. 

"Thất lạc cõi người" (Ningen Shikkaku) của Dazai Osamu không chỉ là một cuốn tiểu thuyết; đó là một tiếng khóc tuyệt vọng, một lời thú tội trần trụi và đau đớn của một tâm hồn lạc lõng, không thể hòa nhập vào thế giới con người. Tác phẩm được coi là đỉnh cao trong sự nghiệp của Dazai, đồng thời cũng là bản cáo trạng bi thảm về cuộc đời chính ông, phơi bày những góc khuất tăm tối nhất của sự cô độc, nỗi sợ hãi và khao khát được thấu hiểu.

"Tôi đi khắp nơi nói rằng mình đau đớn và dằn vặt, cô đơn và buồn bã đến thế, nhưng rốt cuộc tôi có ý gì? Nếu tôi nói sự thật, tôi sẽ chết." 

Một nghiệp văn chương dở bởi vì đời dở dang. Quyển sách thứ hai với nhiều mẫu truyện; nổi bật nhất được đặt làm tựa đề sách "thất lạc cõi người", như tác giả tự trần thuật về đời mình; đầy cám dỗ và chông chênh như thể đi thằng bằng trên dây bắt ngang qua vực thẩm. 

 "Đó là hành động tìm kiếm tình yêu cuối cùng của tôi đối với con người. Dù sợ hãi con người đến cùng cực nhưng tôi dường như không thể nào dứt bỏ được con người. Vì vậy, tôi cố gắng kết nối với con người bằng một sợi dây mong manh của chú hề. Bề ngoài thì cười liên miên bất tuyệt còn bên trong luôn toát mồ hôi vì thập phần nguy hiểm có thể nói đến mức thử ngàn lần mà không biết chắc lần nào thành công hay không

Chuyện tưởng đã quên đi rồi thì con quái điểu lại vỗ cánh bay đến, dùng mỏ xé toạc vết thương ký ức. Những ký ức tội lỗi và nhục nhã của quá khứ ngay lập tức lại hiện về rõ ràng ngay trước mặt, khiến tôi sợ đến nỗi muốn hét lên thất thanh và ngồi cũng không vững nữa."

  • "Hạnh phúc của tôi là không có khả năng làm tổn thương người khác. Tôi không thể làm bất cứ điều gì có thể làm tổn thương người khác."

Cuốn sách là câu chuyện về Oba Yozo, một chàng trai trẻ từ khi sinh ra đã cảm thấy mình khác biệt, không thể hiểu nổi những "luật chơi" của thế giới loài người. Để tồn tại, Yozo học cách đeo lên mình những chiếc mặt nạ, diễn trò hề để che giấu nỗi sợ hãi và sự xa lạ sâu thẳm bên trong. Từ những trò hề ngây thơ thời thơ ấu đến những cuộc sống trác táng, nghiện ngập khi trưởng thành, Yozo dần trượt dài vào vực thẳm của sự tha hóa, đánh mất bản ngã và cuối cùng là "thất lạc cõi người" – không còn khả năng làm người.

Giọng văn của Dazai trong "Thất lạc cõi người" ám ảnh, day dứt và đầy chất thơ bi kịch. Ông không phán xét, chỉ miêu tả một cách lạnh lùng, nhưng chính sự khách quan đến tàn nhẫn ấy lại khiến người đọc cảm nhận được nỗi đau tột cùng của nhân vật. Tác phẩm không chỉ là một câu chuyện về sự suy đồi của một cá nhân mà còn là một lời chất vấn sâu sắc về bản chất của xã hội, về những định kiến, sự thờ ơ và những áp lực vô hình đã đẩy con người vào đường cùng.

"Thất lạc cõi người" không phải là một cuốn sách dễ đọc, nhưng nó là một tác phẩm cần thiết để đối diện với những sự thật trần trụi về tâm lý con người và những góc khuất của xã hội. Nó là lời nhắc nhở rằng, đằng sau vẻ ngoài bình thường, mỗi chúng ta đều có thể đang vật lộn với những nỗi sợ hãi và sự cô độc riêng.

  • "Người trưởng thành là những kẻ cô đơn. Dù cho chúng ta có yêu nhau đi, ta vẫn phải cẩn thận không được thể hiện ra ở chốn công cộng. Và tại sao chúng ta lại phải thận trọng như thế chứ? Câu trả lời rất đơn giản: bởi vì con người rất hay bị phản bội và nhục nhã công khai." 

Dazai Osamu, qua "Thất lạc cõi người," đã mang đến một tác phẩm văn học xuất sắc, không chỉ là một câu chuyện mà còn là một trải nghiệm tâm lý sâu sắc. Cuốn sách là một lời mời gọi đau đớn nhưng chân thật để chúng ta nhìn nhận lại thế giới nội tâm, thấu hiểu những vết thương thầm kín và đối diện với sự mong manh của kiếp người. Đây là một tác phẩm ám ảnh, nhưng vô cùng đáng giá, để lại dư âm dài lâu trong tâm trí người đọc.

***

"What exactly is the world? Is it the multitude of humans? Where, then, does the true essence of the world lie? Until now, I lived thinking the world was something overwhelming, harsh, and utterly terrifying."

A sense of deadlock, desolation, and solitude. Dazai Osamu's prose, even after reading a second book, retains that familiar flavor of doubt, confusion, and the profound dead-end of life, conveyed in words as light as a breath inhaled and exhaled.

Dazai Osamu's "No Longer Human" (人間失格 - Ningen Shikkaku) is more than just a novel; it is a desperate cry, a raw and painful confession of a lost soul, unable to integrate into the human world. Considered the pinnacle of Dazai's career, it also stands as a tragic indictment of his own life, exposing the darkest corners of loneliness, fear, and the desperate yearning to be understood.

"I went around everywhere saying how pained and tormented, lonely and sad I was, but what did I really mean? If I told the truth, I would die."

A literary career marred by a life adrift. This second book, with its collection of stories, is most notably titled "No Longer Human," as if the author himself is recounting his life; full of temptations and precariousness, like walking a tightrope across an abyss.

"That was my final act of searching for love for humanity. Though I was terrified of humans to the extreme, I couldn't seem to detach myself from them. Therefore, I tried to connect with people with the fragile thread of a clown. On the surface, an endless smile, while inside, I was always sweating from the tenfold danger, to the extent that I would try a thousand times without knowing for sure if any attempt would succeed."

Just when one thought the matter was forgotten, the monstrous bird flapped its wings and flew down, tearing open the wound of memory with its beak. The sinful and shameful memories of the past immediately resurfaced vividly before me, making me so afraid that I wanted to scream loudly and couldn't even sit steadily anymore.

"My happiness lies in being unable to harm others. I cannot do anything that might hurt someone."

The book tells the story of Oba Yozo, a young man who, from birth, felt fundamentally different, unable to grasp the "rules of the game" of the human world. To survive, Yozo learns to wear masks, performing as a clown to hide the deep-seated fear and alienation within. From innocent childhood antics to a life of debauchery and addiction in adulthood, Yozo gradually spirals into an abyss of degradation, losing his true self and ultimately becoming "no longer human" – incapable of truly living as a person.

Dazai's prose in "No Longer Human" is haunting, lingering, and profoundly tragic. He does not judge; he merely describes with a chilling detachment, but it is precisely this brutally objective portrayal that makes the reader feel the character's profound pain. The work is not just a story of individual decay but a deep interrogation of the nature of society, of the prejudices, indifference, and invisible pressures that drive people to their breaking point.

"No Longer Human" is not an easy read, but it is an essential work for confronting the raw truths about the human psyche and the hidden corners of society. It serves as a stark reminder that, beneath a seemingly normal exterior, each of us may be grappling with our own fears and solitude.

"Adults are lonely beings. Even if we love each other, we must be careful not to show it in public. And why must we be so cautious? The answer is simple: because people are very often publicly betrayed and humiliated."

Dazai Osamu, through "No Longer Human," has delivered an outstanding literary work—not just a story but a profound psychological experience. The book is a painful yet honest invitation for us to re-examine our inner world, understand hidden wounds, and confront the fragility of human existence. It is a haunting, yet incredibly valuable work that leaves a lasting echo in the reader's mind.

Thứ Bảy, 6 tháng 3, 2021

[Sách] Nữ Sinh - Dazai O Samu


"Điều quan trọng nhất không phải là sự thật, mà là cách người ta tin vào sự thật đó." 

Như một lời tuyên đoán trước khi "thất lạc cõi người", Dazai O Samu đã trầm lắng trong một nổi buồn của suy tư và cô độc. 

https://chienphan.blogspot.com/2022/08/review-sach-that-lac-coi-nguoi-dazai.html

"Nữ Sinh" của Dazai Osamu không chỉ là một tập truyện ngắn; đó là một bản giao hưởng của những nỗi u buồn, những suy tư ám ảnh và sự cô độc sâu thẳm trong tâm hồn người phụ nữ Nhật Bản thời hậu chiến. Tiếp nối sự dữ dội từ "Thất lạc cõi người", Dazai một lần nữa chứng minh khả năng bậc thầy trong việc khắc họa tâm lý nhân vật, biến những mảnh đời tưởng chừng bình thường trở thành những tấm gương phản chiếu sự mong manh của kiếp người.

"Tôi đi khắp nơi nói rằng mình đau đớn và dằn vặt, cô đơn và buồn bã đến thế, nhưng rốt cuộc tôi có ý gì? Nếu tôi nói sự thật, tôi sẽ chết." 

Tập truyện ngắn của tác giá Dazai O Samu đưa nó trở lại một thời nước Nhật của quá độ từ phong kiến sang một thời chinh chiến với nhưng đổi thay và mặt trái của sự thay đổi, được dịch giả Hoàng Long chọn tác phẩm Nữ Sinh làm tiêu đề.

Cuốn sách nổi bật bởi lối văn phong hài hước u buồn, đôi khi châm biếm nhưng luôn thấm đẫm tình yêu thương và sự thấu cảm dành cho những thân phận lạc loài. Dazai không ngần ngại đi sâu vào những góc khuất của tâm hồn, phơi bày những nỗi sợ hãi, sự tự ti, và cả những khát khao thầm kín của những người phụ nữ bị mắc kẹt giữa định kiến xã hội và những biến động thời cuộc. Mỗi câu chuyện là một lát cắt chân thực, tỉ mỉ về cuộc sống nội tâm, khiến người đọc cảm thấy như đang đọc chính câu chuyện của mình.

"Bạn chờ đợi và chờ đợi hạnh phúc, và khi cuối cùng bạn không thể chịu đựng được nữa, bạn lao ra khỏi nhà, chỉ để nghe sau đó rằng một hạnh phúc tuyệt vời đã đến vào ngày hôm sau tại ngôi nhà mà bạn đã bỏ rơi, và giờ thì đã quá muộn. Đôi khi hạnh phúc đến muộn một đêm." 

Đọc các mẫu truyện ngắn bắt gặp tiếng nói của người con gái, phụ nữ của một thời kỳ chịu đựng sự kỳ thị giới tính dưới nhiều bút phát tả thực khác nhau. 

Giọng văn của Dazai trong "Nữ Sinh" tinh tế, sinh động và đầy ám ảnh. Ông có khả năng biến những chi tiết nhỏ nhặt nhất của cuộc sống thường ngày thành những biểu tượng cho nỗi đau và sự cam chịu. Dù mang màu sắc bi quan, nhưng tác phẩm vẫn ẩn chứa những tia sáng của sự kiên cường và khát vọng sống. Nó không phán xét, chỉ miêu tả, nhưng chính cách miêu tả trần trụi về những cảm xúc phức tạp đã tạo nên sức nặng và giá trị vượt thời gian của cuốn sách.

"Người trưởng thành là những kẻ cô đơn. Dù cho chúng ta có yêu nhau đi, ta vẫn phải cẩn thận không được thể hiện ra ở chốn công cộng. Và tại sao chúng ta lại phải thận trọng như thế chứ? Câu trả lời rất đơn giản: bởi vì con người rất hay bị phản bội và nhục nhã công khai." 

Riêng nó. Thấy thú vị ở truyện ngắn "một chuyện đi" vì cảm tưởng Nam Cao và Osamu gặp nhau ở văn chương trong cùng một tâm trạng lúc xuyên không. Bế tắc của một đời văn sĩ. Nếu ở Nam Cao là "viết một cuốn sách ăn chắc giải Nobel" như phát biểu của văn sĩ Hộ mong muốn của đời mình không lãng phí thì ở Osamu có một văn sĩ Kasai Hajime "Anh sống để viết nhiều tác phẩm dài dòng, phi lương tâm, viết cho có để chỉ toàn chạy theo số lượng mà thôi. Cái gọi là lương tâm trên bình diện nghệ thuật cuối cùng cũng chỉ là tên gọi khác của hư vinh" 

Hoặc câu chuyện về hành trình của tờ tiền giấy cũng thu hút khi sử dụng biện pháp tu từ nhân hóa để tờ tiền kể lại một câu chuyện nhân sinh 

"Nữ Sinh" là một lời mời gọi để chúng ta nhìn nhận lại thế giới nội tâm của mình, thấu hiểu những nỗi đau thầm kín và tìm thấy sự đồng cảm trong những tâm hồn tưởng chừng như lạc lõng.

"Họ mắng mỏ chúng tôi vì không có bất kỳ hy vọng hay tham vọng thực sự nào, nhưng nếu chúng tôi theo đuổi lý tưởng thực sự của mình, liệu những người này có dõi theo và dẫn dắt chúng tôi trên đường đi không?" 

Dazai Osamu, qua "Nữ Sinh," đã mang đến một tác phẩm văn học xuất sắc, không chỉ là một tuyển tập truyện ngắn mà còn là một bản tuyên ngôn về những nỗi đau và khát khao của con người. Cuốn sách là một lời mời gọi sâu sắc để chúng ta nhìn nhận lại thế giới nội tâm, thấu hiểu những vết thương thầm kín và tìm thấy vẻ đẹp trong chính sự không hoàn hảo của cuộc đời. Đây là một tác phẩm ám ảnh, nhưng vô cùng đáng giá, để lại dư âm dài lâu trong tâm trí người đọc.

***

"It's not the truth that matters most, but how people believe in that truth."

As if a prophecy before "No Longer Human," Dazai Osamu was already steeped in a sadness of contemplation and solitude.

"Schoolgirl" by Dazai Osamu is not merely a collection of short stories; it is a symphony of sorrows, haunting reflections, and the profound loneliness within the souls of post-war Japanese women. Following the intensity of "No Longer Human," Dazai once again demonstrates his masterful ability to portray character psychology, transforming seemingly ordinary lives into mirrors reflecting the fragility of human existence.

"I go everywhere saying I'm in pain and tormented, so lonely and sad, but what do I really mean? If I told the truth, I would die."

This collection of short stories by Dazai Osamu transports me back to a time in Japan, a transition from feudalism to an era of war, with its changes and the dark side of transformation, a period that translator Hoang Long chose "Schoolgirl" to title.

The book stands out for its humorously melancholic writing style, sometimes satirical but always imbued with love and empathy for those lost souls. Dazai does not hesitate to delve into the hidden corners of the soul, exposing the fears, insecurities, and secret desires of women trapped between societal prejudices and the upheavals of their time. Each story is a true, meticulous slice of inner life, making readers feel as if they are reading their own story.

"You wait and wait for happiness, and when finally you can't bear it any longer, you rush out of the house, only to hear later that a marvelous happiness arrived the following day at the home you had abandoned, and now it was too late. Sometimes happiness arrives one night too late."

Reading these short stories, I encountered the voices of girls and women from an era enduring gender discrimination, depicted through various realistic writing styles.

Dazai's writing in "Schoolgirl" is subtle, vivid, and deeply haunting. He has the ability to transform the smallest details of everyday life into symbols of pain and endurance. Despite its pessimistic tone, the work still contains glimmers of resilience and a thirst for life. He does not judge; he merely describes, but it is this raw depiction of complex emotions that gives the book its weight and timeless value.

"Adults are lonely people. Even if we love each other, we must be careful not to show it in public. And why must we be so cautious? The answer is simple: because people are very prone to public betrayal and humiliation."

For me, personally, I find the short story "A Trip" particularly interesting because it feels as if Nam Cao and Osamu met in literature in the same state of mind, transcending time. The despair of a writer's life. If for Nam Cao it was "writing a book that would surely win the Nobel Prize," as the writer Ho expressed his lifelong wish not to be wasted, then for Osamu, there is the writer Kasai Hajime: "You live to write many verbose, unscrupulous works, writing just for the sake of quantity. What is called conscience in the realm of art is ultimately just another name for vanity."

Or the story of the paper bill's journey is also captivating, using personification to let the bill narrate a human story.

"Schoolgirl" is an invitation for us to re-examine our inner world, understand hidden pains, and find empathy in souls that seem lost.

"They scolded us for having no real hopes or ambitions, but if we pursued our true ideals, would these people watch over us and guide us along the way?"

Dazai Osamu, through "Schoolgirl," has delivered an outstanding literary work, not merely a collection of short stories but a declaration of human pain and longing. The book is a profound invitation for us to re-examine our inner world, understand hidden wounds, and find beauty in life's very imperfections. This is a haunting, yet incredibly valuable work, leaving a lasting impression on the reader's mind.


[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...