Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn gia dinh. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn gia dinh. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 4 tháng 9, 2024

[Sách] Nuôi con thời 4.0 - Shimi Kang

 

"Công nghệ không phải là kẻ thù của sự phát triển, nhưng chúng ta cần phải dạy con cách sử dụng nó một cách thông minh và có trách nhiệm." - Shimi Kang.

Nổi tiếng từ tác phẩm "Nuôi con kiểu cá heo". https://chienphan.blogspot.com/2020/05/review-sach-nuoi-day-con-kieu-ca-heo.html

Bác sĩ Shimi Kang trở lại với hướng dẫn nuôi dạy trẻ; tập trung sâu hơn về thời đại công nghệ thông tin và cách nuôi dạy trẻ

"Nuôi Con Thời 4.0" của Shimi Kang là một cuốn sách thú vị và cần thiết dành cho các bậc phụ huynh đang đối mặt với những thách thức trong việc nuôi dạy con cái trong kỷ nguyên số. 

Shimi Kang là một bác sĩ tâm lý, người đã dành nhiều năm nghiên cứu về ảnh hưởng của công nghệ đến tâm lý và hành vi của trẻ em. Tận dụng lợi thế thấy hai mặt của sự phát triển công nghệ tác động đến trẻ em ra sao, nhìn nhận một cách đúng đắn về việc hướng dẫn hay ngăn chặn không cực đoan về lợi ích và tác hại của công nghệ lên trẻ em.

Một trong những điểm mạnh của cuốn sách là cách tác giả phân tích sâu về mối quan hệ giữa trẻ em và công nghệ. Bà chỉ ra rằng, công nghệ không phải là kẻ thù của việc nuôi dạy con cái, mà ngược lại, nó có thể trở thành một công cụ mạnh mẽ nếu được sử dụng đúng cách. Tuy nhiên, điều quan trọng là cha mẹ phải biết cách cân bằng giữa việc sử dụng công nghệ và các hoạt động truyền thống để giúp trẻ phát triển toàn diện.

Giám sát và phát triển cùng trẻ là một lời khuyên. Một phần đáng chú ý khác của cuốn sách là các chiến lược thực tiễn mà Shimi Kang đề xuất để giúp trẻ em trở thành những người sử dụng công nghệ thông minh. Bà khuyến khích cha mẹ dạy con về giá trị của thời gian, cách quản lý thời gian hiệu quả và cách sử dụng công nghệ để hỗ trợ học tập, thay vì chỉ để giải trí.

Cuốn sách cũng đề cập đến vai trò của cha mẹ trong việc làm gương cho con cái. Shimi Kang nhấn mạnh rằng, để nuôi dạy những đứa trẻ thông minh và có trách nhiệm trong kỷ nguyên số, cha mẹ cần phải tự rèn luyện mình trước. Bằng cách tạo ra một môi trường gia đình mà trong đó cả cha mẹ và con cái đều học hỏi từ nhau, chúng ta có thể xây dựng một thế hệ trẻ em mạnh mẽ, tự tin và sẵn sàng đối mặt với những thách thức của tương lai.

"Nuôi Con Thời 4.0" của Shimi Kang là một cuốn sách không thể thiếu cho các bậc phụ huynh trong thời đại công nghệ số. Với những kiến thức phong phú và lời khuyên thiết thực, cuốn sách này sẽ giúp bạn không chỉ hiểu rõ hơn về cách nuôi dạy con cái trong thời đại mới mà còn mang đến cho bạn niềm tin và động lực để tạo ra một môi trường phát triển tốt nhất cho con trẻ.

***

"Technology is not the enemy of development, but we need to teach our children to use it wisely and responsibly." - Shimi Kang.

Famous for her work "The Dolphin Parent," Dr. Shimi Kang returns with a guide on parenting, focusing more deeply on the Information Age and how to raise children in it.

"Raising Kids in the 4.0 Era" by Shimi Kang is an engaging and essential book for parents who are facing the challenges of raising children in the digital age.

Shimi Kang is a psychologist who has spent many years researching the impact of technology on children's psychology and behavior. By understanding both sides of how technological development affects children, she provides a balanced perspective on guiding or controlling the influence of technology without resorting to extremes regarding its benefits and harms.

One of the book's strengths is how the author delves into the relationship between children and technology. She points out that technology is not the enemy of parenting; on the contrary, it can become a powerful tool if used correctly. However, the key is for parents to know how to balance the use of technology with traditional activities to help children develop holistically.

Supervision and growth alongside the child are advised. Another noteworthy aspect of the book is the practical strategies Shimi Kang proposes to help children become smart users of technology. She encourages parents to teach their children the value of time, how to manage it effectively, and how to use technology to support learning rather than just for entertainment.

The book also discusses the role of parents in setting an example for their children. Shimi Kang emphasizes that to raise smart and responsible children in the digital age, parents need to start by cultivating themselves. By creating a family environment where both parents and children learn from each other, we can build a generation of strong, confident children who are ready to face the challenges of the future.

"Raising Kids in the 4.0 Era" by Shimi Kang is a must-read for parents in the digital age. With its rich knowledge and practical advice, this book will not only help you better understand how to raise children in this new era but also provide you with the confidence and motivation to create the best possible environment for your child's development.

https://doisales.com.vn/index.php/2024/09/04/sach-nuoi-con-thoi-4-0-shimi-kang/

Thứ Ba, 2 tháng 8, 2022

Anh ba - ngã đó anh đi! Lau sạch hết bụi hồng trần


Ngày anh trút hơi thở cuối cùng!

Em đứng thứ năm là đứa em gái duy nhất trong nhà năm anh, chị em! 


Em quấn tóc cao sau đầu, em đã là mẹ của một đứa con gái xinh xắn sau một thời gian dài tần tảo để cùng mẹ thức khuya, dậy sớm; hết nuôi anh rồi lại đến nuôi em. 


Em lấy khăn lau nhẹ nhàng, hơi ấm mong manh còn sót lại trên vầng trán, da đã xanh xao, đôi mắt khép lại như thể tháng ngày đã mệt mỏi đã qua rồi giờ phải ngủ thôi, ngủ một giấc trôi đời, sóng mũi cao làm hai hàng gò máy đã teo tóp càng teo tóp hơn. Hàng ria mép vẫn còn đó như ngạo đời, anh đùa là để cho biết chơi kiểu “nhất lưỡi nhì râu” như gừng càng già càng cay.


Đôi môi thâm tàn vì thuốc lá. Đôi môi cứ nhịp nhàng mỗi lần…chửi đứa em ngọt như một câu vọng cổ hơi dài. Chuyện nhà, chuyện lính, chuyện bán, chuyện xe…toàn tới công chuyện; tất cả đều qua miệng anh để nói với đứa em gái mình. Đến đêm trước khi lâm chung, anh vẫn còn những lời cuối nói về một chuyến xe hàng đi Cao Lãnh - Sài Gòn, Sài Gòn - Cao Lãnh, như thế vẫn còn nhiều việc để làm.


“Mày lấy xe mày đi đi bé ơi!” Anh nói qua điện thoại với giọng yếu về chuyến xe cuối cùng anh điều phối cho kịp lấy hàng ở một tuyến xe lên; giao hàng hai chợ Bình Điền và Đầu Mối. Ba mươi năm, anh em cùng mấy chuyến ngược xuôi

“Biết rồi ông nội ơi”. Nhỏ em gái dùng dằn trả lời ông anh, chẳng buồn tranh cải, chỉ biết nói số mình nó vậy.

Con nhỏ ương ngạnh nhất nhà! Đời dạy cho ba cái tánh ngạnh ương, như lấy đời làm một lý do để nói về chuyện đổi thay tâm tính một con người.


Con nhỏ bỏ học từ năm lớp hai. Con nhỏ thích kiếm tiền. Kiếm tiền để phụ người phụ nữ còn lại trong nhà gọi là mẹ, chăm lo một ách năm đứa con. Anh vác mướn, em phụ mẹ buôn đồ ở một thời ngăn sông cấm chợ chẳng khác nào buôn lậu với vượt biên. Người phụ nữ mang theo cái tàn tích của ông chồng là hay được gọi là người có công; ngược xuôi trên dòng nước lên xuống của miền Tháp Mười trong cái ánh mắt nửa nhắm, nửa mở của mấy cán bộ phường khi biết về hoàn cảnh của thím nuôi năm con đó. Như thể ngược ở ngã ba dòng, cứ thể mẹ chèo, con chống. Nhờ sự lém lỉnh của con bé mà cứ thế người phụ nữ yên tâm đi buôn hàng; sau lần cương quyết phụ mẹ chứ không chịu ở nhà…hàng xóm nhờ trông giùm. 


Chia ra mà làm, mẹ đi buôn, anh thì đi vác, em thì bán. Mấy anh em vừa làm vựa học; mấy ông giáo cũ, mấy cô giáo xưa lần lượt ghé chợ, ngang sạp động viên đừng để đám nhỏ nghĩ học nghen thím tư. Thím tư cảm ơn, rít một hơi rồi thả khói về trời. Con nhỏ cười: có cha nào bỏ học đâu. 


Em gái giặt khăn đổi nước, lướt qua đôi vai anh. Đôi vai của ngày nào cõng em gái lên cao để xem mấy cảnh thu hút đông người, như trận xem người thắt cổ ở xóm bên, hay trận xem phạm nhân bị tử hình vì trộm cắp. Em gái ám ảnh đến tận già. Anh thì no đòn theo từng trận, nhưng có chuyện gì đông người lại cấm đầu chạy dẫn em gái đi xem.


Em gái đổi nước giặt khăn, lướt qua đôi tay anh. Đôi tay lực điền giờ trở bủng beo; xương lộ dưới lớp da mềm như bún tàu nhúng nước để phơi đôi ba lần, đôi tay này từng nhấc bổng em lên trong những lần vừa khiêng xong thúng cuối cùng của ghe đậu ở một bến sông trăng. Em biết mình sắp được anh đãi cho ăn gì đó. Đôi tay làm nên mấy món đồ chơi tự tạo; móc đất ở một khúc sông, giao cho thằng tư nặn đồ để em chơi. Thằng tư khéo tay muốn tự làm; con nhỏ cứ chèn vào muốn làm chung. Thằng tư gạt không cho, làm xong mấy cái nồi đất, mấy cái chén từ đất sét vừa moi lên, định phơi chưa kịp, con em ném cái phẹp…chẳng còn ra hình thù. Thế là nghe chửi một trận với ông anh.     


Lau khuôn ngực anh, hơi ấm đã đi nhanh. Nhớ lần thịt da tưởng đâu văng tứ tán khi ông anh mò vào tận pháo binh để tìm đất sét về cho con nhỏ nặn chơi; pháo nổ, xác văng tứ tán trước mắt ông anh mình từ hai thằng đi trước vướng phần chiến tranh còn sót lại.   


Lau đôi chân anh, từng thớ gân xanh đi. Đôi chân của ngày nào thoăn thoắt mấy buổi disco khắp sàn cùng mấy nàng trót lỡ thích anh ở đêm thanh xuân vừa tới. Em gái cứ cười khi mấy cô nàng ngồi chà…củ cải sạch bong khi chuyến hàng của nhà nông vừa moi từ đồng mang lên chợ, chờ một sớm mai bán. Anh chốt lại: rửa xong mấy thau này cho mẹ, anh mới được đi chơi. Có cô nàng không rửa củ cải, ngồi cứ lặt rau ở sạp phía sau mẹ mình, ngồi hát nghêu ngao mấy bài bô lê rô như thay lời muốn nói. 


Chiếc khăn lướt đi khắp cơ thể. Đứa em gái như lau cho sạch hết bụi hồng trần, cả những trận đòn của một ấu thơ, 

Thay cho anh tấm áo mới, chiếc quần dài, để mai về bên ấy có cái đàng hoàng mặc không để người ta khinh. Em gái chạy vội mua đồ quàng, phủ lên người, đắp mặt anh một màu vàng lấp lánh cho đủ bài như mấy tập tục của người xưa. Chế gì chế lúc ra đi. 


Từ đó, em gái về cứ không ngớt kể chuyện ông anh.


Thứ Ba, 26 tháng 7, 2022

Anh ba - ngã đó anh đi!


Một trăm ngày tính từ lúc anh đi. Anh đi ở một buổi trưa hè trời nắng chói chang; hơi thở cuối cùng là một cái nấc mạnh rồi lịm đi, mắt anh trợn ngược về phía mênh mông như thể hoàng hôn vẫn chưa đến. Nhiều chuyện vẫn còn chưa xong. 


Ngày đầu tiên anh đi!


Anh trai thứ hai của anh như anh cả! 


Anh gối đầu trên cánh tay của anh hai. Mái tóc đen mượt chẻ thành hai mái, đôi mắt và đôi gò má đã hóp sâu, mồ hôi không còn rịn của gương mặt đã bước sang tuổi năm mươi tư vẫn còn trẻ hơn tuổi. Đầu anh mỗi lúc nặng dần trên cánh tay của người anh trai. Anh không nhớ là mình đã gối đầu như thế này lần thứ mấy; chắc cũng vỏn vẹn trên một bàn tay tính từ lúc ấu thơ. 

Hai anh em như hai phiên bản đối lập. Một gầy một ốm; như con rạ trở đầu, anh đứng vị trí thứ ba trong nhà, với sự khôn lanh, lém lỉnh theo thời gian gian khổ như phù sa bồi đắp trở thành bản lĩnh, tích tụ ở gã đàn ông nhạy cảm gồng gánh gia đình 1 vợ một con; khác xa với ông anh tính vốn ít nói, hài hước đúng chỗ ở những cuộc vui với chén cay, còn ngược lại cứ lủi thủi là làm. Cọc tính thì mỗi người tính cọc khác nhau. 

Bỏ làng Sình nơi “chó ăn đá, gà ăn sỏi” theo mẹ vào Nam, xuôi xuống miền Tây tìm nơi sinh sống, buổi ăn có cơm với thịt cá là những gì người mẹ cố gắng làm được ở một thời cơm độn bo bo. Ăn cơm thì phải có rau. Hai anh em hái rau trên sông nước mênh mông của một miệt Tháp Mười, anh thả chân xuống dòng nước mát lạnh, rút lên đỉa đeo đầy chân, thản nhiên chỉ ông anh hai mình: anh hai, đỉa đeo đầy! khi máu đang ứa một màu đỏ thẫm. Chơi đùa nơi nghĩa địa, nằm nấp trên một nấm mồ hoang; sau giấc ngủ ngon lành, rồi bật dậy bất thình lình làm ông anh hai tánh vốn sợ ma, ngất lịm đi. Thế là bị ăn đòn.        


Anh hai nâng đầu đứa em trai lên. Anh ngắm nhìn lại gương mặt đứa em luôn nói rằng “hết chết rồi” sau khi từ bệnh viện trở về, chiến đấu trong suốt sáu tháng tính từ lúc phát hiện ra bệnh ung thư ở một mùa dịch giả, nằm một chỗ vì té gãy xương đùi. Thằng em cứ lấy đi nước mắt của ông anh; bôn ba ở nhiều phương trời xứ lạ, gặp gỡ không biết bao nhiêu nỗi đắng cay, thăng trầm như màu nắng rạn trên da anh, giở ở những lúc thèm ăn, ông anh chạy tìm mua chỗ ngon nhất mang đến. Đặt đó, nói: ăn đi, rồi đi vội, mắt ông anh đỏ heo; chắc có lẽ là vì khói thuốc. Một lẻ khác vì ông anh hai nhớ, gì chứ nết ăn là nết xấu của em mình. Đói là cọc. 


Từng nhớ.  Đứa em trai cởi trần, quần lò xo chạy giữa hai hàng tre xanh về nhà ở một làng Sình, khóc lóc với anh hai trong tiếng hỏi to như hổ gầm: “Ai, Ai đánh em? Nói anh hai”

 

Câu hỏi xưa được trả lời thút thít. Thằng nhóc đứng bằng vai ông anh kể lại trong làn nước mắt, quá đói lại háo ăn mà thấy ông, bà vừa bày mâm cơm thì chạy vào xin bị ông, bà chửi; chạy về khóc với anh. “Em xin ông cho con ăn mà ông nói ăn con cặc”. Chuyện xưa được lôi ra kể lại mỗi dịp anh, em tụ về. Thường là ngày giỗ ông, bà.


Câu hỏi nay không ai trả lời. “Sao em tôi chết không nhắm mắt?”. Anh hai đặt em trai mình nằm xuống, bước ra trước khoảng sân nhà một phần ba đã trán xi măng, hai phần còn lại vẫn còn để đất, đá ngổn ngang nơi mỗi ngày xe về như thuyền cập bến ở mỗi chuyến đi xong. Cao Lãnh - Sài Gòn; Sài Gòn - Cao lãnh. Ông anh hai như bập bềnh trên sống lòng xao động, lính quýnh như gà nuốt dây thun, cứ quanh quẩn trước sân nhà; hoa đã rũ, lá đã phai và cỏ đá sắp quên tên. Đứa em dâu khóc thút thít trước sự ra đi, một đứa con anh, một đứa con em …nghẹn dòng cảm xúc. Từng đứa, từng người đến vuốt mắt anh. Hứa hay không chẳng biết như để nói anh nghe rằng nhiều điều còn vương vấn, mọi người sẽ tiếp tục làm cho xong; như thể bụi hồng trần rần giũ bỏ, để anh về với một kiếp thới lai. 


Như trong giấc mơ của đứa em rể, thấy anh về gửi tặng mấy cuốn kinh, vẫn chiếc áo in hoa văn của người ba Tàu, quần ngắn quá đầu gối, nở nụ cười nói với theo giờ anh đi bán kinh. Chuyện mơ thấy như in. Tường trình như thể vũ trụ có nhiều chiều không gian. Ngã đó anh đi,  Anh đi ở một buổi trưa hè trời nắng chói chang; hơi thở cuối cùng là một cái nấc mạnh rồi lịm đi, mắt anh trợn ngược về phía mênh mông như thể hoàng hôn vẫn chưa đến.


Từ đó, cứ độ nắng lên hay thênh thang tâm trạng. Anh hai tìm đến nợi chốn yên nghỉ của đứa em, ngồi đấy thả khói bay về trời. Tưởng khùng. Mấy người canh mộ cứ nhìn gã đàn ông ngồi bên tấm bia rít những hơi thuốc cho đến khi lụi tàn rồi đi. Thằng út hỏi. Anh trả lời rằng đó là một mất mác lớn.


Thứ Năm, 27 tháng 11, 2014

Happy Birthday 2014

 photo thien-nhien-19-8373-1409289858_zpsded461d8.jpg 
Nó đến vào ngày nó được sinh ra, cùng bà thăm ông - một người đã đi xa. Trên con đường ngập những câu chuyện xưa nay lẫn lộn về những kỷ niệm và hy vọng được thấp lên trong cuộc viếng thăm đậm tình. Ngày xưa ấy. Điểm qua đời cát bụi, thấy tóc bà bị lấm lem quá nhiều. Gió sương. Bên ngoài ô cửa kính, nắng đã bớt lưu manh khi gặp cơn gió lạnh, chẳng hanh hanh như vài lần tìm đến, chỉ có tàng cây năm cũ thì vẫn xanh một màu hoang dại đến bơ vơ. Tội tình. 
Góc cũ vẫn là góc cũ, chỉ khác ở chổ nằm, tươm tất hơn mọi lần như một trong những giấc mơ của đời bà - cho ông một chổ gọi là yên, đẹp để rồi còn “phù hộ” cho các con. Nắng xiên qua vòm mái, làm lung lạc vài giọt mồ hôi ở giữa trưa giao mùa, khói nhang bay tỏa một góc trời hòa với những lời chúc từ những người thân yêu. 
Hôm nay. Không ngồi đếm chẳng lẻ, chẳng ngồi tính thiếu đủ bao nhiêu người nó yêu đang chống chọi với cuộc sống này để rồi quên mất còn chút gì đó dành cho nhau vì đời nào mà đời chẳng mấy ai phải nao nao hay đau đáu. Một lần. Tìm kiếm sự sẻ chia dù ai cũng cho rằng đấy là sáo rỗng có kèm mấy phần xã giao. Mấy lần. Với nó, chuyện đó để sau. Điều cần làm là ghi nhận những điều trước mắt chứ không phải xét nét phía sau là gì vì điều đó còn phải chờ thời gian trả lời trong khi cuộc sống hiện đại đang kêu gọi thực hiện triết lý đời nghiêng ngã: sống là không chờ đợi. 
 photo thien-nhien-15-8195-1409289858_zpsfb1e68fd.jpg 
Có quá nhiều những xúc cảm để con tim bàng hoàng, có quá nhiều những cảm xúc để trí nhớ miên man. Những người muôn năm cũ, hồn ở đâu bây giờ? 
Góc cũ, chổ xưa, khói nhang và hoài niệm. Kéo nó về với những giấc mơ không còn là thiếu nữ của người tình tóc bạc nó yêu. Một mơ ở phương trời xa vắng; màn trời chiếu đất vẫn thiếu một chăn ấm “yên, đẹp” cho thõa mắt người viếng thăm với một người tình chung chăn gối nên gọi là chồng. Hai mơ ở phương trời xa ấy; những cánh chim rời tổ vẫn chưa xây được tổ ấm cho riêng mình, dù rằng nổi niềm đều được dấu kín nhưng không qua nổi sự nhạy cảm của người tình tóc bạc. Ba mơ ở phương trời còn lại, một tổ ấm nhỏ của đứa con gái đang kiếm tìm hạnh phúc của lứa đôi khi mái nhà thiếu vắng tiếng khóc cười của trẻ thơ; hai tổ ấm của hai cánh chim đầu đàn đang loay hoay giữa cuộc sống ngỗn ngang bên cạnh người tình chẳng tìm thấy lối ra vì vẫn chưa xác định đâu là mục đích sống. Để rồi. Mơ tiếp… 
Góc xưa, chổ cũ, tàn giấy và hân hoan. Khi những giấc mơ giờ tạm cho là đã hoàn thành dù xiêu vẹo làm giấc mơ nghèo như thiếu mất vần chỉ lại mỗi “eo” để thở than. Lặng thầm. Sợ đời đánh giá khi tối ngày mãi với thở than. Thành quen khi nào. Ở cuộc đời sương gió, nước mắt chảy vào trong, chỉ ứa ra vài lần. Một mơ ở phương trời xa vắng, “chàng trai năm ấy” đã đẹp yên một chổ nằm. Hai mơ ở phương trời xa ấy, những cánh chim rời tổ vỗ cánh đùm bọc nhau để cùng nhau xây dựng một tổ ấm cho riêng mình. Ba mơ ở phương trời còn lại, sinh linh đã thành hình và hai cánh chim đầu đàn dù hoang mang cũng bớt ngang tàng khi bàng hoàng nhận ra mục đích sống chẳng phải ở đâu xa: trước là người tình, sau là con cháu. 
 photo Favimcom-5457_zpsba0dfde6.jpg
Nó và hai anh ngồi bên cạnh lắng nghe lời tâm tình của bà dành tặng ông. Ở dưới đấy, tha hồ mà đánh bài với bao gái, đô la đầy nhóc. Cười. Răng thưa thớt như tóc người tình bớt bay la đà như ở một buổi xuân nào buông tóc dài chấm đất có thằng nhóc bắt ghế ngồi sau lưng bà mân mê muốn với chảy tóc từ đỉnh đầu đến đuôi đang lủng lẳng chơi đùa trên mặt ván ghe. 
Rút điện thoại ra, kiểm tra tin nhắc với face đầy những lời chúc. 
Cất điện thoại vào, giữ làm của cho mình để từ từ mà hưởng thụ sợ cảm xúc vụt qua quá nhanh để ngày thường trở lại, cuộc sống lại đổ xô vào những bộn bề. Lắng lo. 
Đặt lưng nó vào người ông – tìm chút cảm xúc héo hon còn sót lại, lắng nghe lời tâm sự của người tình với nụ cười nắng thấy răng, gió đu đưa đời lữ thứ, câu chữ nào tả hết sự ngọt ngào cỏn con. Ở một góc nghĩa trang, trong một ngày nắng dịu bớt lưu manh lạ thường, gió thu đưa lời tạ cho một khúc giao mùa nhắc cho thắng nhóc nhớ, giờ là lúc nó sinh, lớn thêm hơn ngày cũ.
(Sài Gòn, 7/11/2014)
(Ảnh: Internet)

Thứ Năm, 23 tháng 5, 2013

LỤA

Nó ngồi nhìn người phụ nữ từ đằng sau. Lưng còng, dáng quắp, hóp háp người. Nó thích gọi là người tình - người tình tóc bạc, sau hơn 30 năm mới kiếm được một danh xưng.
photo 82781350056ba873f1b.jpg
Nó đưa tay đón lấy dãi ngân hà đang bắt sáng. Óng ánh. Trắng đen xen kẻ theo thời gian đang ngắn lại, không còn là một dãi kéo dài từ đỉnh đầu đến chạm chất còn dư mấy phần. Thích thú. Mỗi khi nó bắt ghế đứng lên lấy tay làm lược chảy đều trên tóc người tình như một trò chơi. Nghịch đùa. Thơ ấu. Lấy đấy làm niềm vui, lấy đấy làm của để dành vì đã từng nghĩ rằng không phải ai cũng có, chỉ riêng mình nó thôi. Độc nhất. Một thứ chỉ thuộc về nó khi tóc người tình vẫn còn chưa thấm thời gian đổi màu. Lúc đấy làm gì hiểu đến chuyện mẹ con, chỉ thấy đâu đấy như một danh xưng, tiếng gọi. Thiết tha. Nó vẫn chưa ngẩn người ra để hiểu hết ý nghĩa của một danh từ. 
photo tumblr_ltr1pbOBHA1qdskieo1_500.jpg
Sinh con ra mới hiểu lòng cha mẹ. Câu nói của người anh cả làm nó tò mò đến ám ảnh khi chưa cảm trọn, cứ như là mới nghe đêm qua. Giờ đây ngồi phía sau người tình khi nó đã bắt đầu tập làm cha, nghe những câu chuyện về già thì ít, nghe những câu chuyện về những đứa con, dâu, rể phần nhiều mang đến cho bà những nổi niềm. Vui, buồn, sám hối. Cõi riêng.
Về một sự lựa chọn. Tạm gọi hy sinh. Giữa đứa con gái và những anh em trai, chọn phần thiệt thòi vì cho là phận gái. Hôm qua. Sợ con gái chưa chồng sẽ phải long đong. Hôm nay. Sợ tiếp con gái đã có chồng phận vẫn phải long đong. Nổi niềm. Chất chứa theo tháng ngày chẳng vơi lại đầy suốt mỗi mùa xuân, hạ, thu, đông.
Về một lần lầm lỗi. Nông nổi. Tạm gọi lỗi lầm. Giữa thằng con giữa, nước mắt ngắn dài đi dọc con đường chẳng sỏi đá lại đăm đau, không hiểu vì đâu nước mắt nhạt nhòa. Vì tình người thiếu trong gian khó, hay vì một dòng chảy có máu chẳng hòa chung. Đau lòng. Tiếc mây xanh cao vời, trời xa không thấu, để lại người tình một nổi đau.
Về một nổi chua cay. Tạm gọi phận bạc. Giữa thằng đầu với thằng tiếp, sinh nhai hay kế nghiệp mà lắm mối tờ vò, chẳng có được một câu. Lặng lành. Xử phân. Phân xử. Chuông chùa vắng tiếng, tiếng mõ bặt tăm dẫu rằng thân tựa cửa Phật, hồn vẫn còn lang thang.
photo tumblr_m5x2b0CJ4X1r5yg5qo1_500_large.jpg
Nước mắt chảy xuôi. Nó từng nghe bà nói với nó điều đó. Hôm trước. Hiểu vài phần một qui luật, cười thầm nó sẽ sống khác và biết đâu nằm ngoài. Hôm kia. Tất bật với vợ, với con, nghe vội tiếng nói người tình đùa trong nắng gió chiều phai, nước tấm cho cây từ khoảng sân trước nhà. Mênh mang. Biết đâu quê nhà. Câu chuyện xa ấy tưởng chừng đã quên. Thấm thía. Chưa đủ phần. Khi nó vẫn còn long nhong đi trên những ngả đường đất nước, gọi điện kể về những nơi đã đi qua sợ ký ức giữa nó và bà nhạt nhòa.

Nhớ lại. Trong những ngày củ, vẫn còn nợ nần bà một tấm lụa khi một ngày bất chợt đến với Hà thành trong một ngày nắng gió, có vài cơn mưa bất chợt làm nhớ Sài gòn da diết, quên hẳn cơn mưa thối đất, thối đường, thối bàn chân qua mùi đất lạ một chiều quê.
Nó ngồi điểm đến điểm từng tháng ngày qua. Rất mau. Từ một thằng đi ngông không biết gì tháng ngày, cứ nghĩ vui chơi thỏa sự tự do là đủ. Giờ đây. Đắn đo với cơm áo gạo tiền, thấy sức sống nông đi trong khi hồn lở loét.
Nó ôm bà phía sau che khuất dãi ngân hà đang lấp lánh phản chiếu ánh đèn. Tất cả đong đầy trong một khoảnh khắc, bỏ phía trước có vài giọt pha lê đang rơi xuống. Cảm nhận. Vài lần rung nhẹ nơi đòn gánh ngày xưa tựa phải. Héo hon.
photo thumb_flex-1326534656182159_file-1.jpg
Phận đời khác nhau. Kiến tạo hình hài không kiến kiến tạo được nghĩ suy, cách sống. Môi trường làm suy nghĩ đổi thay, khiến người tình lắm lúc không còn nhận ra được những đứa con của chính mình chỉ biết rằng mỗi người mỗi tính. An ủi lòng. Chọn lựa và nghĩ suy. Dạy con. Cái ăn là cái tồi tàn, dẫu biết không ăn thì tức lộn ruột gan. Chẳng màn. Nghèo cho sạch rách cho thơm. Nó ngồi nhìn lại từ phía sau dãi ngân hà. Đếm đủ ba mươi năm, năm tháng lẻ vài ngày. Một câu triết lý ghi đầy trong sách vở chỉ biết ngẩn ngơ một thời. Giờ đây. Một lời răn dạy thấm trong một khoảnh khắc, dãy ngân hà lấp lánh và nhấm mắt thấy lụa bay tứ tung vì một lời hứa đến giờ vẫn còn chưa hết nợ nần.  
( Ảnh : Sưu Tầm)

***
He sat behind the woman, observing her from the back. Hunched posture, a slightly bent figure, and a compact frame. He liked to call her his lover—the silver-haired lover, a title earned after more than 30 years.

He reached out to catch a strand of the Milky Way that was catching the light. It shimmered. Black and white intertwined over time, no longer a continuous band from the top of the head to the residual hairline. Intriguing. Every time he lifted his hand to use as a makeshift comb, it flowed evenly over her lover's hair like a playful game. Playful. Childish. Taking delight in it, reserving it because he had once thought that not everyone had it, only himself. Unique. Something that belonged to him alone as long as her lover's hair remained untouched by the changing colors of time. At that time, he did not understand the concept of motherhood; he only perceived it as a title, a term. Poignant. He had not yet fully grasped the meaning of such a noun.

Having a child made him understand the feelings of his parents. The words of his elder brother haunted him, leaving him curious and obsessed before he could fully comprehend them as if he had just heard it last night. Now, sitting behind his lover as he began to practice fatherhood, hearing stories about aging became less frequent. Listening to stories about children, daughters, and sons-in-law mostly brought joy to her. Joy, sorrow, remorse. A realm of its own. A choice. A temporary sacrifice. Between having a daughter and several younger brothers, choosing the disadvantaged part because it was deemed a woman's fate. Yesterday, fearing an unmarried daughter would face uncertainties. Today, fearing a married daughter would still face uncertainties. Mixed feelings. Emotions bottled up and filled over each passing season—spring, summer, autumn, winter.

One time of mistake. Simple. A casual mistake. Between the eldest and the next in line, tears flowed long and short along a road without stones but with hidden pains, not understanding why the tears were dull and faded. Was it because of the lack of love in difficult times, or was it due to a flow with blood that did not harmonize? Heartbreaking. Regret for the vast azure sky, distant and unperceivable, leaving the lover with a deep pain.

A sour bitterness. Temporarily referred to as fate. Between the firstborn and the next, intertwined fates or legacies with many tangled threads, never yielding a clear answer. Quiet. Fair and unfair. Bell at the empty temple, the sound of the gong silenced, even though leaning against the door of Buddha, the soul still roamed.

Tears flowed downward. He had heard his grandmother say that. The day before, he understood a part of the law, silently laughing that he would live differently, perhaps beyond that. The day before, he was busy with his wife and child, hastily listening to the lover's joking words in the fading afternoon sun, dropping crystal drops onto the lawn from the balcony. Enigmatic. Who knows where home is? That distant story seemed almost forgotten. Poignant. Not sufficient. When he was still wandering on the country roads, he jokingly told himself that he would live differently, not knowing that it was beyond.

He embraced her from behind, hiding behind the sparkling Milky Way. Everything is encapsulated in a moment, with a few drops of crystal falling forward. The sensation. A few gentle trembles are reminiscent of past blows. Shriveled.

Different lives. Molded appearances are unable to be reshaped by thoughts, and ways of living. The environment changes thinking, causing the lover to sometimes not recognize the children of her own, only knowing that each person has their own nature. Comforting. Choices and thinking. Teaching children. Food is the root of all evil, even though he knows that not eating causes discomfort and irritability. Unveiled. Poverty for cleanliness, rags for fragrance. He sat, looking back from behind the Milky Way. Counting the full thirty years, odd days included. A philosophical statement filled in notebooks, only to be absorbed in a daze for a moment. Now. A moment of teaching absorbed in a flash, the Milky Way sparkling, and a wink of an eye saw silk flying apart for a promise still unfulfilled.

Thứ Ba, 21 tháng 5, 2013

Phép tính cho nổi buồn sẽ nửa, niềm vui nhân đôi


Em sấp giống anh rồi đó
 photo Togather_black_white_by_al_roo74photos.jpg
Nó ngớ người khi nghe thằng em ngồi trước mặt vừa nói, vừa cười. Thoáng vài giây. Trong đầu bắn ra hàng tá những suy nghĩ.
Giống gì ở đây?
Tự kỷ. Thích suy diễn về hàng tá thứ trên đời. Ngồi nghĩ ra hàng trăm câu chuyện với những thông tin vừa tiếp xúc qua cuộc sống hàng ngày. Bị kịch hóa hay phóng đại hóa với những gì nhặt nhạnh thành những thứ gắn bó hoặc xa lạ với cuộc sống này. Một góc tâm hồn nằm trong một góc quán. Suy tư. Chuyện đời, chuyện người. Dựng lên hàng trăm kịch bản để viết lên những gì bi kịch nhất để rồi thành ra bi kịch hóa cả đời mình. Lắm lúc.
 photo Tea_Love_by_MissUnfortunate.jpg
Hay.
Tưng tửng. Trong cuộc sống hàng ngày. Cười nói, nói cười. Người ngựa, ngựa người. Ngạo. Triết lý. Đời người như một kiếp tầm nhả tơ, đẹp hay xấu chẳng qua là một cách nhìn, điều quan trọng là chất lượng của tơ thế nào để tầm chết tơ vẫn còn. Vấn vương. Trong suy nghĩ của nhiều người về một giá trị sống.
Thả hồn. Với những thứ miên man mặc ngày tháng cứ để cho hồn giăng, treo đâu đó ở một góc trời. Phiêu du. Lang mây, bạt gió. Chẳng có một điểm dừng. Tất cả chỉ là một khoảng không nào đấy chứa đựng của riêng mình. Nổi trôi.
 photo summer_in_a_bottle_by_makeshiftpaperwings-d3cgrv5.jpg Em sấp giống anh. Làm cha.
Thằng ku tiếp lời trong đôi mắt lấp lánh một niềm hạnh phúc chứa chan trong khi nó ngoác miệng cười, mém chút bật ra một câu chửi thề vì một câu nói khiến nó sắp phải ngồi suy tư.
Nó bắt gặp hình ảnh của nó ở một đêm hè trong căn phòng tá túc với gián bay, chuột chạy, đùa cùng rắn mối. Vừa bực, vừa vui. Lẩn thẩn cứ như thằng đần trong căn phòng tá túc. Bực chưa trôi, vui sắp tràn. Nghĩ về một tổ ấm với nhiều quan điểm vẫn còn bất đồng. Chưa thông.
Nó bắt gặp hình ảnh của thằng ku. Nằm ngủ, bú mẹ, ê a, làm trò. Tất cả như một món quà của cuộc sống. Từng nhớ. Hôn nhân như một trò đuổi bắt của cả hai người. Người đuổi kẻ bắt, kẻ đuổi người bắt. Đến khi nhìn lại, thấy mình trẻ con. Ngờ nghệch. Hạnh phúc không khó kiếm tìm. Riêng. Giá trị sống không đồng hành với lắng lo.
 photo Heart_in_a_Bottle_by_Lexxen.jpg
Cười. Hôm trước. Nói. Mày sắp vào tròng rồi ku ạ! Có người nói hôn nhân là một cái toilet, kẻ ở trong muốn ra, người ở ngoài muốn vào.  
Cười. Hôm nay. Nói. Mày sắp viết thêm một trang của đời mình khi đã có một sinh linh hình thành.
Đối nghịch. Hạnh phúc & lắng lo. Đôi khi cả hai thứ ấy song hành. Lắng lo hay hạnh phúc. Xác định từ bây giờ. Một giá trị, mục đích sống của riêng mình để không phải ngồi đấy lắng lo cho việc kiếm tìm hạnh phúc ở nơi đâu.
Sài Gòn. Đêm. Café sữa đá thêm miếng bánh tẩm đường. Ngọt lịm. Đường hay hạnh phúc được nhân đôi. Chẳng biết.
Nghĩ. Thằng nào hay nghĩ ra được câu chân lý. Đại ý. Nổi buồn sẽ nửa, hạnh phúc nhân đôi, điều cần là có một người thực hiện một phép tính.
Thấm. Tự hào. Nó là một trong những người thực hiện một phép tính của thằng ku nói câu: em sấp giống anh…làm cha.
( Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Bảy, 13 tháng 4, 2013

Người về xây tổ ấm!

Từ miền Trung thương nhớ.
Photobucket
Nó bước ra đứng giữa đường. Phố Huế. Trời vẫn còn chưa trút hết mọi giận hờn với con người lững lờ đi qua hờ hững không ngước nhìn, sót mấy kẻ buông vài câu cảm tháng qua cái nắng muốn cắt da, lèn thịt, chạy vào đến tận xương lúc ngày.
Trời như muốn nói rằng làm vậy cho hả hê, đỡ ức chế. Nó cũng là một kẻ hững hờ và buâng quơ vài câu trách trời nắng cháy. Nhưng ngay phút giây đường vắng thưa người, nó muốn nhận cái nắng ngày đốt cháy hồn đang bay thơ thẩn, vẫn còn chưa chịu về với thực tại trong chuỗi công tác dài ngày. Lang thang.
Ở một Huế mộng mơ. Buồn. Làm lòng người thêm tơ vương.
Vì những nỗi nhớ không nguôi đã chất chứa tận mười năm. Hò hẹn.
            Cùng con sóng vỗ bờ nhẹ ru như nắng sớm rớt vào trong lòng sương khuya còn đọng lá, với biển bờ yên ả của một Lăng Cô hoang sơ ẩn mình. Lộ dần. Phôi phai. Vì những bước chân qua ngày một nhiều.
Photobucket
            Với Lăng Cô trong lần gặp gỡ đầu qua cái chỉ tay của người phụ nữ đã xa cách đến hai mươi mấy năm, nó ngủ vùi chỉ xếch mắt lên rồi nhắm lại. Dại khờ. Với Lăng Cô giờ gặp lại qua cái chỉ tay một người bạn đồng hành, xốc mắt lên ngắm lại vẻ đẹp một thời mắt xếch khi lòng muốn theo sóng trôi tận đâu đấy khơi xa. Bặt tâm.
            Cùng con đường của những đêm hè, đong đầy tiếng ve trong thính giác với mùi dạ lý hương nhà ai ngan ngát đưa vào trong khứa giác, rồi cảm giác ngồi chập chờn hứng gió thả hồn bay lên với tiếng ghita và giọng ai hát một bài classic giữa một nội thành lất phất mưa bay.
Tâm trạng ngày ấy của một trẻ trai cô đơn lạc loài. Tâm trạng hôm nay của một trẻ trai đã có một mái nhà riêng mình. Khác xa. Lạc loài.
Photobucket
“Thương em anh cũng muốn vô – Sợ Truông nhà Hồ, sợ Phá Tam Giang”
            Cùng nhìn về phá tam giang. Hỏi. Bao nhiêu người nằm đây để lập đền thờ đầy rẫy nơi bến bãi này. Có những người chết trận, có những kẻ hận mang và có cả những người lang thang lạc giữa đời. Tự vẫn.
            Xác thân còn lậm lụy giữa đời. Mê thực.
Trên đời người trổ nhánh hoang vu
Trên ngày đi mọc cánh lá mù
Những tim đời đập lời hoang phế
Dưới mặt trời ngồi hát hôn mê
Người về xây tổ ấm
Photobucket
Nhắm mắt. Lối vụt ngắn lại, trở về với mãnh đất lập thân. Bước thấp cao. Hụt chân. Mấy lần. Trong cuộc sống mới. Đi ngang về tắt. Đi ngược về xuôi.
Lạc lối.
Về chính căn nhà của mình với hàng chục lối ra, ngỏ vào. Chục lần vào, chục lần ra. Chả giống nhau. Thấy lòng lành rơi rớt trên đan lạnh qua từng ngỏ hẻm, chừng ấy lần qua.
Lạc lối.
Trong con tim mù tịt về một cuộc sống mới có hai linh hồn và thể xác đang hòa nhau. Nó và em. Trao nhau tất cả những gì đã, còn và sẽ có. Một cuộc sống đủ đầy giữa tình yêu thương và vật chất. Thường tình.
Em nắm chặt tay nó đi vào một giấc ngủ chưa lành, khi trời còn giận hờn phả những luồng hơi nóng và vài cánh gián bay vòng vèo giữa đêm tìm cách len vào cơ thể. Giật mình. Một giấc mơ không trọn. Em nằm gọn trong vòng tay yêu. Bất lực. Chỉ có một bờ vai duy nhất, chỉ có một bàn tay duy nhất ghì chặt hồn em lại, sợ bay lạc vào cơn ác mộng giữa miền thiếu thốn riêng mang.
Trời tát vài bạt tay. Gương mặt nóng bừng. Hơi nóng từ mặt đất dọng lên thêm hơi cay từ men bia dọng lại. Một người chồng trẻ. Vật lộn với cuộc sống chưa đủ đầy cùng người vợ vừa mới gọi tên ngượng ngịu tròn đầy. Yêu thương.
Từng nghĩ. Mặc kệ tương lai nào chờ. Thiên đường rồi sẽ gọi tên. Cho một mái ấm - một căn phòng thuê với nhiều ngỏ ngách rối rắm khi ra. Rồi sẽ có lối vào một ngõ vắng xôn xao như khát khao bao ngày chờ đợi, không như những con đường người vắng lưa thưa ở cố đô. Dẫu rằng Huế vẫn đưa tay giữ lấy những mãnh hồn đang vất vưởng, ru hời. Một nổi cô đơn cần có trong cuộc sống vì người cần phải có những phút giây lắng lòng.
Photobucket
Bắt máy. Gọi em. Khi trời vẫn chưa hả hê, dẫu mồ hôi rịn đầy áo. Từ lâu. Luôn cảm nhận ở em điều khác biệt. Một giao thoa giữa hai hồn người. Em như bắt được hồn nó đang bay, ghì lại, viết vào đấy những nghĩ suy và cảm nhận của riêng mình về cuộc sống mới.
Thấy trời như không còn hờn dỗi phả hơi nóng cho hả hê, đỡ ức chế. Hồn quay về nhập xác. Thực tại. Người con gái xưng vợ gọi chồng. Không chối bỏ những giấc ngủ chưa lành, không chối bỏ những giấc mơ vẫn còn đang chấp nối nhiều đoạn, nhưng người con gái ấy nói: chỉ cần anh thôi. Cùng về xây tổ ấm.
Kiểm tra lại vé. Xem giờ bay. Ngày về. Trời đổ một cơn mưa. Bất chợt. Mát lòng.
( Ảnh: Sưu Tầm )
Bài viết liên quan: Người vận chuyển http://chienphan.blogspot.com/2013/04/nguoi-van-chuyen.html

Người Vận Chuyển

Nó ngồi sấp xếp lại các vật dụng của căn phòng tá túc, bổng nhớ đến người anh - người vận chuyển. Nếu so sánh với Jason Statham – transporter, cơ bắp anh có chỉ là sáu múi dồn vào một ch, không có những màn đánh nhau đẹp mắt cùng với những chiếc siêu xe, gia tài anh có là chiếc xe ba gác máy xuất xứ Trung Quốc được bán vào ào ạt sau những ngăn cấm xe ba gác không theo quy định lưu thông trên đường, một tấm lưng đầy mồ hôi với những kiện hàng và một người vợ ngồi nép một bên trên chiếc xe chất đầy hàng chở thuê. 
 photo images-4_zps29a10ad5.jpg

Nhớ. Lần đầu gặp anh, nói vài câu phát hiện hơi thở nồng nặc mùi cồn. Khó chịu. Suy diễn. Không biết với hơi cồn ấy, bao nhiêu kiện hàng được khiêng từ lầu xuống đất với còn bao nhiêu vật dụng lỉnh khỉnh bao quanh. Đăm ra cáu. Thế thôi. Hai anh em hì hục vác từng kiện hàng, hai ba cái tủ, vài vật dụng rớt rơi. Nhìn như kẻ vô tình. Nói cũ rồi bỏ đi. Đâu hay anh quay trở lại nhặt cho bằng hết, đặt lại lòng nó một câu: quyết không bỏ lại một món đồ. Nó nhìn anh nhặt đồ, thấy thẹn. Thẹn vì một thói quen nó vẫn chưa học được lại quên mất bài vỡ lòng khi bắt đầu kiếm được chút tiền, học đâu ra tính: cái gì thấy không cần thiết. Bỏ đi.


 photo tumblr_lk43i85crW1qdbbywo1_500.jpg 
Lâu ngày thành một thói quen. Đọc được đâu đó câu nói. Gieo thói quen, gặt tính cách. Gieo tính cách, gặt số phận. Học được đâu đây câu nói của thằng em. Khỏi gieo thì khỏi gặt. Nghe xong cười khì, ngẫm nghĩ lại thấy hay.

Nó chạy rong ruổi phía sau anh từ đường lớn đến hẻm nhỏ. Dè chừng. Ai biết đời mấy người tìm được chữ tin giữa phố thị Sài thành, Lý Thông thì ít Thạch Sanh thì nhiều, dẫu rằng cũng thấy chút gì đấy ở anh. Lòng lành. Thấy người vợ cứ ôm khư khư lấy những kiện hàng ngồi phía sau anh. Ngăn cách. Giữa những kiện hàng thấy sao tình dữ. Hỏi. Mới biết. Anh, chị sống ở Gò Vấp, ngày nào anh cũng phải làm vài chai mới thấy đời nguôi ngoai. Thăng trầm. Đời anh từng là chủ cả, vấp ngã do thế thời đổi thay, chủ một cơ sở đóng giày giờ ôm chiếc ba gác máy để đấp đổi qua ngày. Chán chê. Thôi nghĩ về quá khứ.

Nói về mấy đứa con anh. Tự hào. Nuôi được hai đứa con khôn lớn. Trong ánh mắt ấy vẫn thấy thiếu đi mấy phần ức nghẹn vì dường như thấy vẫn còn chưa đủ đầy, tròn vai. Nghẹn. Hơi men lại bay phía đầu xe.
Hì hục. Nó với anh vác đồ vào căn phòng tá túc vài chục m2, gọi là xây tổ ấm với gián bay, chuột chạy, nhiều khi làm bạn với tắc kè. Ấy vậy mà giờ xa lại nhớ, một điều gì đấy không rõ, phải lôi ra viết lại, sợ trí nhớ phôi phai.  

Hình ảnh ngồi nép của chị khiến nó liên tưởng đến tư thế tương tự ở người Vợ Nhặt trong Xóm Ngụ Cư của Kim Lân, một thời người chết như rơm rạ ấy. Giờ đây, người không còn chết như rơm rạ, vợ cũng chẳng dễ dàng nhặt ra, có phải thế chăng mà thiên hạ bá tánh cứ lên mạng, post face nhan nhản thở than ta cô đơn, tự kỷ, một mình. Ngắm lại. Thấy người phụ nữ ngồi nép giữa thời nay tội tình. Mông lung.
 photo user1208939_pic966137_1302713244.jpg 
Nhìn quanh. Khi ngồi lại giữa căn phòng tá túc, lại một lần phải di cư đến một căn phòng tá túc khác. Chợt nhớ đến anh - người vận chuyển, trên chiếc ba gác máy như một gã kiêu hùng ngồi trên ngựa sắt, ngẩng mặt nhìn đời với những kiện hàng và những con đường anh qua, cùng người phụ nữ ngồi nép phía sau, ôm lấy những kiện hàng lúc đi và ôm anh lúc về. Tình ngộ.
Đã đi qua nửa chặng đường cuộc sống, ngắm nhiều kẻ thăng trầm. Nhìn anh. Ngượng. Bởi thấy niềm tin vào cuộc sống ấy không vơi lại đầy dẫu có vài chén cay cuối ngày. Hỏi thẳng. Vì sao? Nói ngay. Không phải ôm ấp quá khứ ngủ vùi, mà chẳng qua chỉ tự thưởng cuối ngày cho vơi đi cực nhọc một ngày để tiếp tục cho ngày mai chiến đấu. Vì con. Thấy đời vẫn phơi phới. Lạ lùng. 
Ảnh: Sưu Tầm)
Bài viết liên quan: Người về xây tổ ấm http://chienphan.blogspot.com/2013/04/nguoi-ve-xay-to-am.html

Chủ Nhật, 31 tháng 3, 2013

Biết trả lời sao

Phật ngồi quay lưng với nó. Như bỏ rơi. Khí trời đang muốn đốt cháy người ra, vầng dương ở đằng xa đã lam một màu hoàng hôn, chuẩn bị chờ mây đen nuốt trọn trước khi màn đêm chiếm ngự. Nó ngồi đấy nhìn ly café tan nước, ngả màu. Nhìn đồng hồ, giờ này chắc phi cơ đã cất cánh bay.
 photo IMG_11541_zps5b89f607.jpg
Huế chừ mưa hay nắng.
Nó cùng bà - người tình tóc bạc đón một chuyến xe lên Sài thành để đến thẳng sân bay. Tính đếm. Năm giờ đồng hồ xe chạy. Nghĩ. Làm sao để thời gian trôi qua hết đây? Nói nhăng, nói cuội vài câu chuyện chẳng đâu đâu để người phụ nữ ấy không phải âu lo:

Về gia đình. Năm con. Giờ vượt thất thập cổ lai hi vẫn còn thấy nặng mang với những tâm tư của đàn con mang về khiến bà suy nghĩ, nghĩ suy. Tháng ngày không thấy nhẹ đi, dẫu hàng đêm niệm cầu, sám hối, hồi hướng bên dưới Đức Phật mắt mi khép hờ.
 photo hinhphatvathanhchung240_jpg1.jpg
Về sức khỏe. Trộm nhìn. Làn da đã bị đồi mồi tấn công nhanh như một trận cướp cờ, nắng trưa đổ lửa cứ hăm he nhắm trọn đến làn da cuối cùng mà bóc lột. Vài nếp nhăn trên vầng trán tạo hình từ vài cơn nhức buốt thoáng qua đầu bà, nó ngồi nắn nhấn, trổ vài tài lẻ, bắm huyệt thư giãn, học đòi được đâu đó giữa thị thành, để tìm cách cho nhọc nhằn kia vơi bớt.
Trộm nhớ. Tim nó như buốt lại khi nghe lời bác sĩ dặn dò: đừng để bà dùng thuốc bậy bạ, cơ thể bà đã bắt đầu có phản ứng với thuốc, bất kỳ một viên thuốc điều trị với liều lượng vượt tầm có thể cướp bà đi bất kỳ lúc nào. Nó gượng cười bảo không sao khi thấy nhưng vết chân chim hiện một lúc một rõ ràng hơn bất kỳ khi nào trên gương mặt bà sau khi nghe câu nói ấy. Trời đêm hanh nóng mà cứ tưởng giông bão nổi lên.
Checkmail, xem lại vé máy bay đã book lộn ngày sau một lần book lại khi bà nhớ nhầm ngày giỗ của má chồng. Đắng chát. Nó không biết đã đọc email đó bao nhiêu lần trước khi cancel vé của riêng mình vì chuyến đi nuốt trọn hết một tuần. Tự an. Công việc thì vẫn còn đó, Huế vẫn còn kia… nhưng nó vẫn sợ rằng người tình không còn theo nó một chuyến đi sau. Rủa thầm. Nói dại. Biết thế nhưng vẫn không sao ngưng được suy nghĩ kia bủa vây.
 photo 800_IMG_3585.jpg
Về nguyện vọng. Chuyến đi này người tình tóc bạc muốn làm tròn lấy một phận dâu con. Cuối cùng. Ước nguyện cùng với những đưa con về quê cha đất tổ. Một lần. Trong ngày giỗ của mẹ chồng, trước cô cậu chú dì, bà sẽ ngồi đấy ghì đầu những đứa con giờ đã nên hình, có riêng tổ ấm của mình nói thưa: chúng con đã về. Rồi trong chuyến đi ấy bà sẽ đưa cháu con về quê ngoại, nơi có những dòng máu đã từ lâu thèm khát được về đây một lần hỏi thăm nhắn nhủ sau từng ấy năm người đã ra đi, những ân tình vẫn còn tạc dạ trên mái đầu sương phũ đầy vơi. Chưa trả đủ với bà. Tranh thủ. Khi sức lực vẫn còn để rồi sau khi kết thúc một chuyến đi, về lại Sài thành thực hiện tiếp một tâm tư với một người đã đi qua đời bà và để lại năm con. Một mã mồ sáng sủa để phù hộ con cháu. Bình an. Người tình tóc bạc sẻ chia về giấc mơ về lại miền Trung ấy, kiếm một miếng đất nhỏ, cất một ngôi nhà theo kế hoạch dự chi khoảng sáu đến bảy mươi triệu. Một mình. Xa lánh chuyện đời với chuyện cháu con. Nặng lòng.  
 photo 634648308838732500Thumbjpg.png
Nó ngồi trên xe. Mơ màng thấy bãi đất trống cát bồi từ sông, bụi tre đu đưa theo gió trước đường làng từ một trưa hè miền Trung nắng cháy, nó với bà ngồi nói chuyện của hôm qua nơi đây còn giặc giã cách đấy đã bao nhiêu năm rồi không nhớ và một câu chuyện nó còn ấp ủ muốn viết về đời bà vẫn còn nằm trên bản thảo với vài câu miêu tả về hình ảnh đầu có hai người đàn bà ôm nhau bật khóc khi nhận ra nhau ở đầu làng với hai bên tơ hồng giăng lối không phải của yêu thương mà của tình thân không tạo hình từ máu mủ. Tình yêu từ một phận đàn bà. Giống nhau.

Nó ngả người ra ghế thấy chợ Đông Ba vẫn còn rơm rả tiếng cười đùa. Nó, cô và người tình tóc bạc trong một chiều đã quá lâu rồi không nhớ, hả hê trong buổi chợ chiều có tiếng người trả giá một hai rồi chọc đùa cô gái bán chè đậu váng, mần từ tối đến sáng. Dở hơi. Không sợ người ta mắng chửi sao lại có người vô duyên. Giờ đây, cô nằm lại mãi mãi ở đất Sài Gòn với những đứa con cô giờ đây phải sống với phận long đong. Nó thấy mình đi với bà ở một nội thành chiều về dịu nắng, ngồi lết lê trốn buổi cơm chiều ở chợ nhỏ có món cháo lòng vừa rẻ với thịt dư đầy. Một quán cháo lòng mà nó đã từng về đây tìm kiếm không ra. Tự hỏi. Có phải thời gian đã làm chợ đổi thay hay người bán không còn nữa mà sao nó đã đi mòn gót thành nội vẫn không tìm ra quán đó? Chắc là quán muốn đợi người về!? Hoặc quán chỉ dành cho nó với người tình rũ rê về lại, không thích nhìn nó chồm hổm rồi húp tô một mình.
 photo vdbgfh.jpg
Nó đưa tay kéo màn khi thấy nắng trưa vẫn còn lưu manh, hanh nóng khiến mái đầu vẫn còn mệt mõi khi đôi mắt đã khép hờ. Buột lòng cất tiếng. Năm sau mẹ về lại với con. Bà cười đưa hàm răng không còn đủ đầy. . Nhẹ tênh.
 photo IMG_11541_zps5b89f607.jpg
Phật ngồi quay lưng với nó. Như trách. Khí trời hạ nhiệt khi màn đêm bắt đầu nuốt lấy nắng hoàng hôn. Nhìn đồng hồ, chắc giờ phi cơ đã đáp. Bắt máy gọi người tình tóc bạc hỏi vài câu tình tự. Biết được máy bay đã đáp, người tình đi thẳng từ Đà Nẵng về Huế trên một chuyến taxi. Miệng cười giửa miền Trung thương nhớ. Tắt máy. Hẹn. Người tình ơi thôi đừng mơ gì nữa, trọn một kiếp đời nắng cháy bão giông, giờ người ơi giữ sức mai đây cùng nó trở lại chốn này. Một lần nữa nhé. Người tình ơi.
Tuổi nhỏ đời ta Huế giữ không ? 
Cho ta xin lại tháng năm hồng 
Cho ta trở lại ngày xưa cũ 
Mới hái mùa thơ giữa độ bông

(Ảnh: Sưu Tầm)

Chủ Nhật, 17 tháng 3, 2013

Vì anh cần thấy em yêu đời

Em còn nhớ không!? Anh nhìn nó trong ánh mắt đắm say đầy tình, của bình minh vừa thức giấc, cỏ cây vẫn còn đang mộng những giấc mộng sương sớm với tình yêu cùng gió đêm. Vừa tàn.
photo 13125014f9e02c10326b.jpg
Nhớ gì anh!? Nó nhìn anh trong ánh mắt thiết tha lấm tấm những mãnh tình vụn vở, đã biết bao giờ nó thôi không còn nói tiếng yêu anh sau nhiều đêm lặng thầm không nói.
Thật sự thì cũng đã yêu anh từ rất lâu rồi, từ một lúc nào đó không rõ.
Trong một ngày nào đó có gió lướt ngang làn tóc. Đứa học trò ngày nào bước theo sau nói với nó vài câu tỏ tình cứ nhìn rồi lặng thinh mà thằng nhóc ấy cứ thương thầm trong trang vở với những vần thơ cứ thể gửi đi gửi lại trong những tiết học tàn. Ngày tháng đi ngang thấy mộng mơ chìm vào biển nhớ. Nó cười, thời buổi bây giờ sao có nhiều kẻ khờ yêu thế không biết.
photo tumblr_m72cxigIOG1r292xjo1_500.png
Đến với anh, bước qua thời sinh viên từ một tỉnh lẻ để đến với một giảng đường không quá chen chân cũng không là bước vội. Thấy đời mình sao thầm tội với những thứ vật chất thiếu đầy chỉ có một tình yêu từ một gã khờ là thôi không bao giờ thiếu với những bài thơ hay những lời nói gửi vào trong gió yêu thương.
Nó biết rằng những câu nói ấy không có tạo ra tiền và bù đắp cho những phần vật chất đủ đầy cứ thế mà sao thấy tình cứ chấp chới. Nghe những lời thơ ấy bay lên trong suốt giảng đường đại học. Tất cả và tất cả cứ thế lấp đầy ngày tháng sinh viên.
Bước chân ra khỏi giảng đường với những yêu thương từ những câu nói yêu nhiều đến quên mất rằng đã từng nghe những lời yêu từ đâu đó có chàng thi sĩ hay một doanh nhân nào đấy gửi vào lời yêu pha chút bạc tiền thấy phấn son vùi dập tâm hồn. Thấy con tim mình thôi không còn mềm yếu.
Rồi đâu đó có một lần đứa học trò với những lời yêu của ngày xưa gặp lại sau ngần ấy năm chia tay không có một mãnh tình vắt vai hay là đã qua tay bao nhiêu cô không biết!?  Nó cứ nhìn gã học trò này đấy sửng sờ với những thay đổi về trong cách nhìn cuộc sống, thôi không còn mộng mị, thôi không có những lời yêu chấp cánh bằng những vẫn thơ chỉ duy nhất một điều nó thấy gã vẫn khờ như ngày ấy khi nói tròn vành, rõ chữ: anh vẫn còn yêu em.
Nghe xong tiếng ấy nó thấy tim mình như bị ai xé nát. Tiếc thương. Hỏi. Em không còn con gái anh có còn yêu em không? Ánh mắt thách thức anh giữa đêm tàn khi đã là ngà chút hơi men có người con trai không còn khờ nữa dường như đã thức tỉnh giữa đêm đông. Nó nghe bàn bên tiếng nói xì xồ, tiếng cười ha hả không ra chuyện gì, nghe được cả vài tiếng chửi thề ở bàn kế bên kề cận.
photo tumblr_lz47to9Jtj1qjotwao1_500_large.jpg
Thứ đấy với anh không còn là quan trọng. Anh nói sau một tuần dài không gặp nó. Nó nhìn anh và thấy rằng gã khờ ấy vẫn còn ngốc nghếch như ngày xưa. Nó đưa lấy làn môi chạm lấy làn môi thâm sì như bờ ruộng hoang nức nẻ đã chờ quá lâu để thấm mềm làn môi, cứ trôi tuột. Nó và anh làm tình giữa ánh sáng và hạnh phúc vừa lên. Bình minh thức giấc.
Nó sẽ là người con gái hạnh phúc nhất thế gian này khi được lấy anh. Vì với nó, biết tìm đâu được gã khờ ngốc nghếch đợi chờ nó từng ấy năm giữa thời đại này, biết tìm đâu con tim của ngày xưa thổn thức giờ đây vẫn còn thức thổn vì một tiếng yêu. Dại khờ. Lòng vị tha. Tìm đâu ra ở một thằng đàn ông trong cuộc sống đầy câu nói thiết tha khi đã là của nhau.
Nó thấy mình tinh khôi trong màu áo trắng, chiếc voan trên đầu như che lại tất cả những gì hoen ố của ngày xưa. Lỗi lầm. Tất cả sẽ được anh giúp nó gột sạch đi, vứt đi sau khi bàn tay anh vén chiếc voan ấy trong ngày nó nhìn anh đắm say.
Nó ngồi dậy, tắm mình trong sương với nắng sớm vừa lên. Trinh nguyên. Đầu thai. Sống lại. Anh nằm bên vương đôi tay ôm lấy thân thể nó. Trinh nguyên. Đầu thai. Sống lại. Khi ngày đã lên.
photo 13125014ef844912555c.jpg
Cám ơn anh! Nó nhìn về sóng biển đang ướp nắng pha lê.
Tạm biệt em… Anh ôm nó chặt hơn.
Cám ơn anh…Nó thấy giọng mình nấc nhẹ, trũng mắt mộng sương…Em về lại với Sài Gòn đây. 
Hẹn ngày gặp lại em. Anh đan ngón tay xiết chặt, đầu gục vào vài em.
Giữa bãi biển của bình minh vừa thức. Trần truồng. 
( Ảnh: Sưu Tầm)
***

Honey, do you still remember!? I looked at it with eyes full of love, at dawn just waking up, the grass still dreaming of early morning mist with love and the night breeze. Just fading away.
What do you remember!? It looked at me with eyes passionately embracing the fragments of love, knowing that it stopped saying 'I love you' after many silent nights. Honestly, I have loved you for a very long time, from some unclear moment.
One day, the wind swept through our hair. A former classmate who used to silently follow me spoke a few words of confession, just looking and then falling silent. That boy secretly cherished those words in his notebook with verses that could be sent back and forth during dull classes. Passing by, I saw dreams sinking into memories. I laughed, in this era, how could there be so many foolish lovers, who knows?
Coming to you, stepping through the student days from a rural province to a not-too-crowded lecture hall, not in a hurry. Seeing my life silently confessing to material things, there is only one love from a naive guy, which is enough with poems or words sent into the loving wind. I know those words don't generate money and compensate for the lack of material parts, but the feeling still seems to persist. Listening to those poems flying in the university lecture hall, everything and everything filled the days of being a student.
Stepping out of the lecture hall with love from spoken words, from forgetting that I once heard words of love from a poet or a businessman who mixed love with a bit of money I felt the soul being overwhelmed. Feeling that my heart is no longer soft.
Then, one day, a former classmate with words of love from the past met again after so many years of parting. There was no squeezing hug or passing through many women; I don't know how many women he has been through!? It just looked at this former classmate in surprise, seeing changes in the way he looked at life. No more dreams, no more love expressed through verses, only one thing it noticed, he is still naive like in the past when he straightforwardly said, with clear words: 'I still love you.'
After hearing those words, it felt like its heart was torn apart. Regret. Question. As a man without innocence anymore, he seemed to have awakened in the middle of the night. It heard voices from the nearby table, a noisy laugh, and even a few curse words from the adjacent table.
That doesn't matter to me. You said after a long week without seeing me. It looked at you and realized that you, that naive guy, are still as foolish as before. It took your lips, touching the dark lips like the uncultivated fields that have waited too long to soften the lips, just drifting away. We made love in the light and happiness rose. Dawn woke up.
I will be the happiest girl in the world when I marry you. Because, for me, where to find such a naive guy waiting for me for so many years in this era? Where to find the heart of the past that still throbs now because of a word of love. Foolish and naive. Forgiving heart. Where to find such a man in a life full of passionate words when we already belong to each other?
It felt pure in the white dress, the veil on its head covering all the stains of the past. Mistakes. Everything will be wiped away by you, thrown away after your hands removed the veil on that day it looked at you, deeply captivated.
It got up, bathing in the mist with the early sun. Pure. Rebirth. Revive. You lay beside it, hands embracing its body. Pure. Rebirth. Revive. When the day has come.
Thank you! It looked at the waves bathing in crystal sunshine. Goodbye, my love... You hugged it tighter. Thank you... It heard its voice trembling slightly, the dreamy eyes dimming... I'm going back to Saigon.

Until we meet again. You clenched your fingers tightly, your head bowed to a few lines

. Amid the beach at dawn, bare.

https://doisales.com.vn/index.php/2024/01/29/vi-anh-can-thay-em-yeu-doi-for-i-need-to-see-you-love-life/

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...