Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn sự trung thành. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn sự trung thành. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 20 tháng 6, 2017

Hiệu ứng đám đông & sự thức tỉnh của gã khổng lồ Toyota!?

 photo tv15_zps819b9ff3.jpg
Cuộc họp bất thường của gã khổng lồ Toyota Việt Nam với các gã đứng đầu ở các đại lý khu vực phía Nam đi tìm kiếm sự đồng thuận, ở giữa thảm cảnh của thị trường hiện tại trong việc định giá sai lầm, là sự cam kết lần đầu tiên diễn ra với gã khổng lồ là trọng tài đúng nghĩa thay vì chia bài ở với mắt nhìn ở bán kế bên mặc kệ những gã tham gia đang bịt mắt tố sạch. Một sự đồng thuận đạt được!?
Đó là một động thái tích cực để thể hiện một vai trò, nhưng điều đó sẽ là chưa đủ nếu gã trọng tài không giải quyết được bài toán đầu ra. Nói cho một cách rõ ràng, tìm kiếm khách hàng ở đâu? Để xác định được điều đó không phải làm điều gì đó quá xa xôi và to lớn, chỉ cần quay lại vấn đề cơ bản, phân tích khách hàng hiện tại: họ là ai?
 photo 1252793046859_f.jpg 
Những gã đợi chờ!
Chuyện về một buổi café sáng trời, nó ngồi lắng nghe sự đam mê sở hữu một chiếc xe và tìm kiếm sự tư vấn hạn hẹp khi vấp phải sự né tránh từ nó (vì suy nghĩ “bụt nhà không thiêng”) với những phân tích về việc giá bán và các loại thuế …sẽ giảm. Câu chuyện đã diễn ra cách đó năm năm. Hiện tại, giấc mơ của anh vẫn còn đó với sự đợi chờ trong khi người anh cùng chung dòng máu đã mua xe & hoàn tất món nợ ngân hàng, sẻ chia sự đam mê đó với người bạn cùng bàn tìm kiếm sự hạn hẹp khi vấp phải sự né tránh từ nó.
Hiệu ứng đám đông!
Bức tranh sáng tối của việc thuế giảm vào năm 2018 chưa rõ ràng đã tác động mạnh đến tâm lý của khách hàng, bằng chứng là sự chờ đợi. Sự chờ đợi bỏ quên đi các yếu tố khác ảnh hưởng đến chiếc xe mình mua, quên luôn cả nhu cầu hiện tại, khi gặp phải một đợt giảm giá ào ạt các hãng xe, để tìm kiếm các con số vô nghĩa, đã bồi đấp cho niềm tin rằng giá đó vẫn chưa phải là giá cuối cùng.
Chuyện về một người khách đi săn giá với trang bị trên mình nhiều chiếc điện thoại để gọi giáp vòng hay thất thiểu bước vào showroom ở một buổi chiều tàn vì mệt nhoài của cuộc đua rong ruổi khắp thành phố nguyên ngày để tìm kiếm giá chênh lệch…vài trăm. Câu chuyện của sales ngồi kể nhau nghe lúc thị trường khủng hoảng bởi sự hốt hoảng ở thượng tầng lan truyền đến bên dưới theo một góc nhìn tiêu cực kiểu thất bản tam sao.
 photo i_call_it_LOVE_by_kutuubocah.jpg
Sự thức tỉnh của gã khổng lồ!?
Trở lại với gã khổng lồ hiện tại, lò mò từng bước đi trong đêm, chỉ xoay quanh vấn đề giá cả sau khi tìm đươc sự đồng thuận như một bước đi cứu cánh. Chuyện ở một đêm tàn, khi cơ mưa cố muốn ngắt ngang dòng suy nghĩ, nó chạy về chưa kịp thay đồ để gọi điện cho anh nói về suy nghĩ của bản thân mình. Sự phản biện của anh thôi thúc nó đi tìm lời minh chứng cho giả thuyết đã nêu của một gã thích lo chuyện bao đồng.
Từ một vài cá nhân.
Cho đến một chiều nắng cháy ở giửa gian phòng hiện diện mười mấy con người còn sót lại lẻ loi, mệt mõi nơi chảo lửa Sài Gòn.
Buổi đào tạo trở thành buổi trúc cạn nổi lòng. Sự tự hào từng có, thai ghén hy vọng từng mang, trở thành cơn giận dữ ngập tràn. Nó như con đê vỡ với những câu chuyện tự hào mang đi kể ngày xưa, giờ nghẹn ngào ngồi xây dựng lại bước đầu khi chứng kiến những con người mất sạch niềm tin và tâm lý chiến. Nó đặt chiếc ghế ở giữa phòng để lắng nghe sự sẻ chia bất chấp thời gian trôi ngót nghét mấy tiếng đồng hồ từ lúc mặt trời ngấp nghé đến khi lặn tàn. Tất cả những tâm sự về nghề, nghiệp đang mang và những cố gắng chưa đạt theo dạng lực bất tòng tâm.
Mở màn cho một ý nghĩ cần khai phá nơi đây về giả thuyết khách hàng không ở đâu xa, mà ở quanh ta mỗi ngày, đây chính là lúc ta cần họ. Với dữ liệu hiếm hoi có được, giữa chảo lửa Sài Gòn lại là nơi lượng khách hàng thân thiết vượt ngưỡng 30%. Nó truyền suy nghĩ cho những con người trong gian phòng ấy bắt đầu công cuộc tìm kiếm sự trung thành (điều nó từng học được nơi đây). Đó là một cách sử xự không chỉ gói gọn đơn thuần ở ngưỡng thuận mua, vừa bán. Bắt nhịp suy nghĩ, vài con người dẫn chứng từ cô quán café cóc kế bên hay cặp vợ chồng bắt đầu gặp ở phía bên kia biểu đồ đi xuống. Nó tiếp lời, đây là lúc họ cần chúng ta hơn bất cứ lúc nào. Họ cần một sự chân thành.
Đến một tập thể
Cho đến một buổi trưa hè thiếu vắng những cơn mưa ở giửa gian phòng hiện diện hơn hai chục con người với nụ cười đậu ở khóe môi nơi thành phố mới Bình Dương.
Buổi đào tạo trở thành buổi nổi lòng hân hoan. Giả thuyết đã tìm được lời minh chứng ở một tập hợp lớn hơn chứ không còn là cá biệt ở vài người sales sau khi nó vô tình đưa ra bảng xếp hạng về cấp bậc của người sales do bản thân tự định nghĩa. Đại đa số đã trả lời câu hỏi của nó nguồn khách hàng tìm được nằm ở…khách giới thiệu. Có thể bạn sống trong một thế giới không hoàn hảo, nhưng biên giới không khép kín và những cánh cửa không phải tất cả đầu đóng chặt (Maxwell Maltz)
Những con người trẻ bị hạn chế nguồn khai thác khi chỉ gói trọn ở trong phạm vi khách hàng đã bán. Nó sửng sốt vì việc trồng cây ra quả sớm hơn vòng đời xác định như đã từng chứng kiến mãnh đất đồng bằng phù sa Cửu Long đến gần hai năm.
 photo user716607_pic906129_1293512696.jpg 
Cuối cùng là một hệ thống!?
Niềm mong mõi sự tự hào quay trở lại. Gã khổng lồ sẽ tiếp tục đứng ở đỉnh cao. Không trí tuệ nào từng tồn tại mà không vướng chút điên rồ (Aristotle).
Lời giải cho bài toán hiện tại, không nằm ở đâu xa mà là lượng khách hàng Toyota đã bán, một tập hợp khách hàng tích lũy hơn hai mươi năm, giá trị của một thương hiệu cần được sử dụng như vốn dĩ nó được sinh ra. Sự truyền miệng hay word of mouth của mấy gã marketing đặt để vào định nghĩa.

Nó tưởng tượng đến bước đi điên rồ có tính toán với mong mõi tìm kiếm sự đột phá. Một chiến dịch chăm sóc khách hàng lớn chưa từng có, tất cả sẽ đổ hết vào đây, (vì cớ làm sao cứ phải là giá cả kia ngồi kỳ kèo với nụ cười tiếc nuối vì sao khách hàng không chớp lấy cơ hội này), cho những khách hàng đã tin yêu & xứng đáng này. Họ đã mua xe mang thương hiệu Toyota là minh chứng rõ ràng nhất cho điều ấy. Việc còn lại, ngay vào lúc này, là sự mong mõi của những con người tin yêu được chăm sóc bằng cả sự chân thành cả vật chất lẫn tinh thần, để không phải sớm mai trà đá vĩa hè, họ ngồi thầm tiếc nuối với bạn cùng bàn …giá như ta chậm mua chiếc xe ấy một vài ngày!? 
(P/s: Bài viết chỉ mang tính chất & quan điểm cá nhân không nhằm phục vụ cho việc bôi nhọ, xúc phạm hay bất kỳ mục đích nào tương tự với cá thể hay chủ thể nào)

Chủ Nhật, 27 tháng 3, 2016

[TFSVN] SỰ TRUNG THÀNH

 photo tumblr_mybba9VZdz1sj4yavo1_500_zps9484218b.jpg 
Nó ngồi ở nhìn nắng bắt đầu lan vào Starbucks ở một trưa cuối tuần, thả hồn lướt đi cùng gió cho ngập tràn cảm xúc như những chiếc xe xuôi dọc trên con đường Phan Xích Long bên dưới. Nó thấy khá bối rối để sắp xếp lại ý từ khi bắt đầu tham lam thay đổi góc độ viết – góc độ từ một người sếp. 
Lúc nảy sinh việc thay đổi này là khi nó may mắn có cơ hội được gặp & nói chuyện với nhiều người sếp trong guồng máy của gã khổng lồ Toyota và biết được những gì họ đang suy nghĩ. Một phần. Nó nghĩ đấy là tài sản vô giá cần được viết ra, ghi chép lại để những con người trẻ sống lâu như nó bớt loanh hoanh trên con đường danh nghiệp. 
 photo tumblr_munatuaQxV1sj4yavo1_500_zps798f11e1.jpg             
    Từ một trưa trời nắng hạ, trên nóc nhà SAMCO ấy. Nó ngồi ăn trưa cùng anh - người đàn ông tóc đã nhuộm màu khói bay, tuổi đã đi qua phía bên kia triền dốc vẫn trẻ trai cùng khói óc hài hước qua từng mẫu chuyện hóm hỉnh được kể với gương mặt tỉnh bở khiến người nghe bật cười. 
Anh làm việc đến từng tuổi này thì tiêu chí nào của một nhân viên được anh đánh giá cao nhất? Nó tò mò hỏi như để làm quà. 
Sự trung thành. Không do dự dù chỉ một phút, anh trả lời. 
Nó thấy chới với vì nhận được câu trả lời quá nhanh. Nó nhìn người ngồi trước mặt, nghĩ ắt hẳn trên con đường đi đấy, không ít lần anh phải niếm trãi sự cay đắng vì bị phản bội hoặc vong ân. Tiêu chí hàng đầu không phải là kỹ năng & kinh nghiệm. Nó thấy chữ “tin” mình sử dụng trong những buổi chia sẻ với những mái đầu trẻ nên mở rộng ra luôn cả định nghĩa này. 
Nhưng trong một tập thể nhiều nhân viên như thế này làm sao anh phân biệt được ai có ai không? Nó phát hiện ra mình đang hỏi một câu khá thừa sau khi nói. 
Vì ở một tập thể với thời gian gắn bó trên mười năm không còn là chuyện xa lạ ở nơi anh làm & dựng xây thì câu hỏi kia là thừa thải. 
Biết chứ sao không em, lính mình mình biết chứ. Nhiều đứa trước mặt thì cười nói với mình, sau lưng nó chửi liền sau khi nói chuyện vừa xong. Anh đủng đỉnh vừa trả lời rừa hớp một miếng nước khi ánh mắt bỏ đi ra ngoài trời nhìn những chiếc xe chơi vơi đang đợi vài người khách đến xem. 
      Như bao lần nó thấy hứng thú khi lắng nghe được suy nghĩ của một con người trãi nghiệm. Sự trãi nghiệm được trả giá bằng thời gian. 
Nó nhìn đôi mái tóc ấy cười khà hỏi: Vậy anh có thấy rằng em nịnh anh không? 
 Anh cười: Mày nịnh anh thì được gì? 
Khoảng trưa trên căn gác mái đấy, thằng nhóc sống lâu biết được suy nghĩ anh – tổng giám đốc của một xí nghiệp – sự trung thành là tiêu chí hàng đầu để lựa chọn một nhân viên. 
Nó lắng nghe & im lặng. Sự tôn trọng là cần thiết đối với một người như anh. Dù rằng bản thân nó biết rõ việc đó rất khó xác định & lý thuyết cần được kiểm chứng trước khi được viết ra. 
 photo tumblr_n3ch7swdTA1sj4yavo1_500_zpsf766476b.jpg  …. 
                     Ở một buổi trưa khác mang quà về từ biển cả, gặp lại gương mặt người phụ nữ ấy trong ánh mắt rạng ngời với cuộc sống mới, nó kiềm mình lại không nói về những gì đã diễn ra để cho buổi trưa ấy chỉ lắng nghe những câu chuyện khi nhịp đời thay đổi thế nào. Sợ. Tâm trạng tồi tệ lại về với người phụ nữ ấy đã phải chịu quá nhiều nghĩ suy. 
Sự trung thành – tôi trung không bán chủ
… 
Em nhìn nó, thú nhận rằng không nghĩ một người đã từng nhận của chị nhiều thứ, quanh quẩn bên chị như một bạn đồng thuyền, lại gạt bỏ đi tất cả lúc người mới lên tàu với khẳng định một điều kết quả hiện tại là sự cố gắng duy nhất của bản thân. Chua chát. Nó kiềm chế không phát ra những điều đang giận dữ, sợ làm ảnh hưởng đến một nghĩ suy một chiều. 
 …Lần hai 
Nó nhìn email, tin nhận trong vài ngày lan chạy khắp công ty, người mới chưa đi, cự ly được xác định, gạt ngang không thương tiếc, phũ phục dưới dòng cc như một kẻ biết điều. Chết lặng. Nó để ý đến sau lần kể đấy, thấy rằng điều đó không phải là ngẩu nhiên. 
Thế thời, thời thế, thời phải thế. Câu nói của Võ Tắc Thiên chẳng lẽ là tuyên ngôn dành cho phụ nữ? Dường như không phải vậy, người phụ nữ ấy hiểu rõ vấn đề “nợ thế, nợ thời” trước câu nói ấy. Câu nói ấy không phải chỉ diễn tả sự thức thời! 
Thấy sự trung thành bị lung lay. Sự trung thành đối kháng sự thức thời – chuyển hóa nhẹ nhàng qua ngôn ngữ đời thường thành sự ăn ở - điều tồn tại vốn thường ở cái gọi chợ cơ quan. Ai cũng biết, hỏi – biết điều có không? Đôi khi phải biết khấu đầu, gật sâu & hiểu đâu nắm quyền sinh sát là yếu tố để tồn tại lâu dài? Rối rắm. 
Nó muốn hỏi hai con người ấy lại thôi vì nghĩ câu trả lời vẫn là nụ cười nhẹ nhàng khi cuộc đời đã niếm trãi những điều ấy. Như một sự tiên đoán trước người phụ nữ ấy đã từng dặn dò nó cách đó ba năm: Em phải làm sao để quản cô này! Đâu hay ngày này đến vội lúc nó vẫn còn loay hoay tập tành bỏ quên. 
Quá nhiều để một điều bất thường trở thành bình thường. Sự trung thành vì thế mà đắt đỏ & không phải ngẩu nhiên trở thành thứ đầu tiên người quản lý đang kiếm tìm!? 
Kiểm chứng điều anh nói, đau đáu chả nói được gì ở buổi trưa nắng đầu xuân rọi xuống hòn ngọc Sài Gòn ấy, chỉ muốn bỏ ra ngoài, gọi điện nói với anh rằng: sự trung thành em chưa học tới vì sự trung thực em đang cần phải học xong.
(Ảnh: Sưu Tầm)

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...