Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn pts. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn pts. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 7 tháng 8, 2025

[Sách] Hồi ký Nguyễn Thị Bình - Bạn bè, gia đình và đất nước



  • "Người Mỹ có thể lên Mặt Trăng và trở về an toàn. Còn sang Việt Nam, thì chúng tôi không chắc!" 

Khi những đứa trẻ quây quần, nó bắt đầu kể cho chúng nghe về một nền văn hóa, về thứ nghi thức giao tiếp của người Nhật - những cái cúi đầu trang trọng và sự tôn trọng được cài cắm tinh tế. Ngược. Phân tích mặt trái của nó: một thứ "đạo đức giả" tiềm ẩn, dễ dàng đánh lừa những ai không đủ tinh tường để nhận ra. Giao tiếp là bài học đầu tiên bản thân dành cho những đứa nhóc sinh viên. 

Lướt qua trang sách của đời công bộc, nó đã chứng kiến những gã đến từ bên ngoài, "không" phải Nhật, trong trang phục đắt tiền, nhận những cái cúi đầu kính cẩn từ những đại lý của gã khổng lồ Toyota. Ánh mắt ban đầu không thể giấu được sự ngỡ ngàng, của lần đầu tiếp xúc một văn hóa giao tiếp, hiểu như là một phần của cuộc chơi.

Sau văn hóa Nhật là văn hóa Việt. Nó luôn khuyến khích những tâm hồn trẻ, đang ngồi trên ghế giảng đường của các trường đại học, hãy tìm hiểu về những bài học giao tiếp trong ngoại giao – một môn học mà kho tàng kiến thức của bản thân tìm tòi, tích lũy qua năm tháng, cánh cửa vẫn chỉ mới hé mở một phần. 

Trong đó, một hình ảnh đã khắc sâu vào tâm trí nó đến tận cùng: hình ảnh người phụ nữ Việt Nam trong chiếc áo dài màu chàm trầm lặng, tiếng guốc mộc thanh thoát nện trên nền gạch của một kiến trúc Pháp cổ kính, nơi những người đàn ông Mỹ, Pháp đang chờ đợi cho những vòng đàm phán cam go của Hiệp định Paris. Tiếng guốc ấy không chỉ là âm thanh, mà là tiếng trống trận vang dội, báo hiệu một cuộc chiến không tiếng súng nhưng lại đóng vai trò quyết định trong vận mệnh của Việt Nam.

  • "Bà đã đem bạn bè thế giới về cho dân tộc. Và đấy là một trong những nhân tố quan trọng nhất quyết định thắng lợi kỳ lạ của Việt Nam trong thế kỷ qua." 

"Hồi ký Nguyễn Thị Bình: Gia đình, bạn bè và đất nước" không chỉ là một cuốn sách kể chuyện; đó là một bức tranh lịch sử sống động, được vẽ nên từ ký ức của một nhân chứng phi thường, người phụ nữ duy nhất đặt bút ký vào Hiệp định Paris 1973. Cuốn hồi ký, với giọng văn giản dị nhưng đầy sâu sắc, đã hé mở một cuộc đời gắn liền với những thăng trầm của dân tộc, nơi tình yêu gia đình, tình bạn và lòng yêu nước hòa quyện vào nhau, tạo nên sức mạnh cho một biểu tượng của Việt Nam.

Như một định mệnh của dân tộc, như lời dạy của mẹ Khổng Tử phải dời nhà nhiều lần để con được học cái tốt. Tinh hoa cứ thế đua nở, như những đóa sen thơm ngát từ một làng quê nhỏ bé, làng Sình. Nơi đó, những văn nhân, sỉ tử, tâm hồn và tinh thần yêu nước được hun đúc, cởi mở và ghi nhận chuyện học hành qua nhiều thế hệ. Từ những cụ Phan Châu Trinh, Phan Bội Châu như hàn huyên tâm sự trước thềm nhà của một cụ Sắc, cho đến một thế hệ con cháu sinh ra đã được bồi đắp thêm tinh hoa của vùng đất này. Và rồi có một người phụ nữ Nguyễn Thị Bình cũng mang trên mình dòng máu ấy, trải qua bao sóng gió lại lớn lên ở một miền đất miền Tây sông nước – nơi bản thân cũng được sinh ra và trưởng thành. Ngược dòng. Tìm về một mãnh đất miền Trung khi khôn lớn.

Cuốn sách nổi bật bởi sự chân thực và tinh tế trong cách bà Nguyễn Thị Bình kể lại cuộc đời mình. Bà không tô vẽ hay phô trương những chiến công ngoại giao lẫy lừng, mà tập trung vào những điều gần gũi, đời thường nhất. Từ tuổi thơ êm đềm bên gia đình, những năm tháng hoạt động cách mạng đầy gian khổ, đến những câu chuyện hậu trường chưa kể về Hội nghị Paris, mỗi trang sách đều toát lên một tinh thần trách nhiệm, một tấm lòng cởi mở và một trí tuệ sắc sảo. Đặc biệt, cuốn sách làm nổi bật vai trò của gia đình và bạn bè – những điểm tựa vững chắc đã nuôi dưỡng và tiếp sức cho bà trên mọi bước đường.

  • "Chúng tôi đều thống nhất với nhau rằng đó là thời kỳ đẹp đẽ nhất của cuộc đời mình, với ý nghĩa là đã sống có mục đích và có lý tưởng." 

Giọng văn của bà Nguyễn Thị Bình nhẹ nhàng, tâm tình như một cuộc trò chuyện thân mật, khiến người đọc cảm nhận được sự ấm áp, sự khiêm nhường và cả những nỗi trăn trở của một người lãnh đạo có tầm vóc lớn. Cuốn hồi ký là lời khẳng định mạnh mẽ về sức mạnh của sự đoàn kết và lòng nhân ái, những giá trị cốt lõi đã giúp dân tộc Việt Nam vượt qua mọi thử thách.

"Hồi ký Nguyễn Thị Bình" là một tác phẩm giá trị, không chỉ dành cho những người quan tâm đến lịch sử, chính trị mà còn cho bất kỳ ai muốn tìm thấy cảm hứng từ câu chuyện về một con người đã sống trọn vẹn, cống hiến hết mình cho lý tưởng cao đẹp.

Cuốn hồi ký của bà Nguyễn Thị Bình là một món quà tinh thần vô giá, một lời kể chân thật và ấm áp về một cuộc đời phi thường. Tác phẩm không chỉ tái hiện lại những trang sử hào hùng mà còn truyền tải những giá trị nhân văn sâu sắc, nhắc nhở chúng ta về tầm quan trọng của gia đình, bạn bè và lòng tự tôn dân tộc. Đây là một tác phẩm đáng đọc, để lại dư âm dài lâu và tiếp thêm sức mạnh cho các thế hệ sau.

***

"Americans can go to the moon and return safely. But as for going to Vietnam, we are not so sure!"

When the children gathered around, it began to tell them about a culture, about the Japanese etiquette of greeting – solemn bows and meticulously embedded respect. In reverse. It analyzed the flip side: a latent "hypocrisy" that easily deceives those who are not discerning enough to notice. Communication is the first lesson it gives to young students.

Flipping through the pages of a civil servant's life, it witnessed outsiders, "not" Japanese, in expensive suits, receiving respectful bows from the dealers of the giant Toyota. Its initial gaze couldn't hide its astonishment, a first encounter with a communication culture, understood as part of the game.

After Japanese culture comes Vietnamese culture. It always encourages young souls, sitting in university lecture halls, to learn about the lessons of diplomatic communication – a subject for which it has researched and accumulated a trove of knowledge over the years, though the door has only just been partially opened.

Among these, one image is etched forever in its mind: the image of a Vietnamese woman in a muted indigo ao dai, her elegant wooden clogs clicking on the tiled floor of an old French building, where American and French men were waiting for the arduous rounds of negotiations for the Paris Peace Accords. The sound of those clogs was not just an echo, but the resounding beat of a war drum, signaling a war without guns that played a decisive role in the destiny of Vietnam.

"She brought friends from all over the world to the nation. And that was one of the most important factors that determined Vietnam's extraordinary victory in the last century."

"Memoir of Nguyen Thi Binh: Family, Friends, and Nation" is not just a storybook; it is a vivid historical tapestry, woven from the memories of an extraordinary witness, the only woman to sign the Paris Peace Accord in 1973. With its simple yet profound prose, the memoir unfolds a life intertwined with the nation's ups and downs, where love for family, friendship, and patriotism merge, creating the strength for a symbol of Vietnam.

As if a national destiny, like Confucius's mother moving homes multiple times so her son could learn what was good. The essence blossomed, like fragrant lotus flowers from a small village, Sình. There, literati and scholars had their souls and patriotic spirit forged, open-minded and valuing education for generations. From figures like Phan Chau Trinh and Phan Boi Chau chatting in front of a Sắc's house, to a generation of descendants born to be nurtured by the essence of this land. And then there was a woman, Nguyen Thi Binh, who also carried that lineage, and after enduring many storms, grew up in a land in the watery Mekong Delta – the very place where it was born and raised. Going against the flow. It sought a Central Vietnamese land when it grew up.

The book stands out for its authenticity and delicacy in how Nguyen Thi Binh recounts her life. She does not romanticize or flaunt her brilliant diplomatic victories but focuses on the most intimate, everyday things. From a peaceful childhood with her family and arduous years as a revolutionary, to the untold behind-the-scenes stories of the Paris Conference, every page exudes a sense of responsibility, an open heart, and a sharp mind. The book particularly highlights the role of family and friends – the solid pillars that nurtured and empowered her every step of the way.

"We all agreed that it was the most beautiful period of our lives, in the sense that we lived with purpose and ideals."

Nguyen Thi Binh's writing style is gentle and conversational, making readers feel the warmth, humility, and the burdens of a leader of great stature. The memoir is a powerful affirmation of the strength of solidarity and compassion, the core values that helped the Vietnamese people overcome all challenges.

"Memoir of Nguyen Thi Binh" is a valuable work, not only for those interested in history and politics but for anyone who wants to find inspiration from the story of a person who lived a full life, dedicating herself entirely to noble ideals.

The memoir of Nguyen Thi Binh is a priceless spiritual gift, an honest and warm account of an extraordinary life. The work not only recreates heroic pages of history but also conveys profound humanistic values, reminding us of the importance of family, friends, and national pride. This is a worthwhile read, leaving a lasting impression and empowering future generations.

Thứ Hai, 14 tháng 7, 2025

[PTS] Gió Thổi Trên Miền Di Sản - A Symphony of Youth Amidst Heritage


Bản giao hưởng thanh xuân

Hành trình đã bắt đầu. Từ Sài Gòn ồn ã, những tâm hồn trẻ PTS lại rẽ lối. Có đứa vừa qua ngưỡng thực tập vài tháng đến tận vài năm. Trẻ. Chạm tay vào guồng quay đời thực. Có đứa, đã vụt sáng, điều hành cả một tổ chức bé con. Chuyến đi không chỉ là hội ngộ. Cảm. Bản giao hưởng thanh xuân, giữa miền di sản.

Nó, lặng thầm, bước theo. Dấu chân tuổi trẻ đặt vào lòng đất Đà Nẵng, Hội An, Huế – mỗi nơi một nốt nhạc. Đám Gen Z tự tay dệt nên hành trình. Phòng ốc, quán ăn, góc "sống ảo"... Mọi thứ, đều do chúng sắp đặt. Năng động. Sáng tạo. Và chân thực đến nao lòng. 


Lăng Cô: Những Bóng Lưng Giữa Mịt Mờ Khói Sương

Chuyến xe dừng. Lăng Cô hiện ra, mờ ảo. Mưa bụi vừa tạnh, hơi sương vương trên núi. Một bức tranh bí ẩn. Nó bước xuống, nhận làn gió lướt qua những sợi tơ nhận tín hiệu đầu tiên chuyển về não về một nơi đã ra đi, giờ về lại, tha thiết đến mong chờ, bơ vơ đến vô định, giờ ngập chìm trong cảm giác khói sương. Trẻ. Chúng không ùa ra. Chúng ngồi xuống. Lưng quay về phía nó. Hướng mặt ra vịnh. Những bóng lưng. Cô độc. Mạnh mẽ.

Áo "BELIEVE". Số "35". Những điểm nhấn giữa nền trời xám. Mặt nước lấp lánh sương.

Cảm. Một sự lạc loài tự nguyện. Không mất phương hướng. Lạc vào lòng mình. Lắng nghe tiếng vọng thanh xuân. Một nổi loạn ngầm. Không gào thét. Âm thầm tìm tự do. Thoát khuôn mẫu. Khẳng định bản ngã. Núi ẩn hiện. Nước phẳng lặng. Mời gọi trầm tư. Chiêm nghiệm.

Lưng quay về biển. Gió Lăng Cô. Mây núi giăng sương. Chẳng sợ lo. Tuổi trẻ lạc loài. Tìm bản ngã. Giữa đất trời. Thầm gọi ước mơ.

Mỗi bóng lưng. Một câu chuyện. Một hành trình. Sau cánh cửa PTS.


Danny: Từ "Exceler" Đến Chạm Tay Quyền Lực

Danny. Điềm đạm. Mắt sâu. Khóe môi mỉm cười. Chú nhóc ngồi giữa, khí chất tĩnh lặng. Sinh viên IT thuở nào. Từng là "nạn nhân" của nó. Buộc phải dùng Excel. Căm ghét. Thế mà giờ, sau 9 năm, điều hành hai công ty. 

Nhớ.

Những đêm trắng. Bờ vực phá sản với khoản lỗ kéo dài. Chiến thắng ngọt ngào. "Áp lực. Khủng khiếp." Danny cười, nụ cười chai sạn. Vẫn hồn nhiên. "Cuộc đời. Chỉ một thôi. Không dám dấn thân. Sao biết giới hạn?"

Chú nhóc chỉ Peter. Bóng lưng nhỏ. "Thằng Peter đó. Cũng PTS. Cũng Phan Khang Home. Cùng vạch xuất phát. Vẫn cà phê. Vẫn kể chuyện ngày xưa."


Peter: Nơi Nghệ Thuật Và Con Số Giao Duyên

Peter. Nhỏ nhắn. Lọt thỏm. Lưng quay về trời xa. Mắt lấp lánh đằng sau gọng kính. Đam mê. Cũng IT. Từ PTS. Chọn ở lại với sự hài hước của riêng mình. Đắm mình trong câu chuyện của người đầu.

Nhìn biển. Sóng vỗ nhẹ. Nhiều lúc. Giữa hai thế giới. Logic IT. Bay bổng nghệ thuật. Nhưng chính sự kết hợp. Dung hòa đối lập."

Thẩm mỹ. Công nghệ. Cầu nối cái đẹp. Đến cuộc sống.


Riêm: Gió Miền Tây Giữa Phố Thị Di Sản

Riêm. Chàng trai miền Tây. Dòng máu Kh'mer. Làn gió mới. Đang tìm định hướng. Ngồi lặng lẽ. Mắt dõi chân trời. Chú nhóc đã làm cha, tham gia vào con thuyền trách nhiệm cùng chú nhóc Michael ngồi ở cạnh mình. 

"Em đến. Học hỏi." Riêm chất phác. "Xem anh chị. Vượt khó. Tìm đường." Kể. Bỡ ngỡ phố thị. Đêm trằn trọc. "Quê em. Con đường rõ ràng. Lên đây. Quá nhiều lựa chọn. Choáng ngợp."

Nhận. Chân thành. Khao khát. Câu hỏi ngây ngô. Tò mò. Phát triển. PTS. Cánh cửa. Mở ra thế giới mới.


Huyền: Đồng Tháp 

Cô nhóc Huyền. Đồng Tháp. Vừa tốt nghiệp thực tập. Tham gia vào việc mới. Mắt đẫm lệ mấy lần vẫn nở nụ cười trên môi 

Kể. Bỡ ngỡ đầu đời. Đặt hàng và giao tiếp giữa khoảng cách thế hệ, giữa công việc và bài tập, khác nhau đến ngỡ ngàng. Ăn “chửi”, nghe “mắng”. Giờ thành chuyện vui. Con đường. Nhiều thử thách. Không sợ. Mắt hướng chân trời. Làm nên một bức ảnh đẹp


Nam và Phương: Biên Hòa Và Huế, Gánh Nặng Mang Về Thanh Xuân

Nam. Biên Hòa. Gánh nặng trách nhiệm. Phương, Huế, đất học trở về. Lắng nghe nó kể ở một tối bên dòng sông Hằng, cách đó vài bận, nó cũng đã từng ngồi lắng nghe những anh, chị sống dưới mái nhà Toyota của năm nào, bàn bốn ngồi giờ chơ vơ chỉ mỗi nó, ngồi chuyện trò với một thế hệ tiếp theo, bàn vẫn bốn người. Cách biệt tận mười lăm năm có lẻ.

Phương. Tham gia chuyến đi. Như nhớ về "một thời ta đã xa." Quay lại khám phá. Không chỉ thiết kế. Khách hàng không chọn. Trầm tư. Tay chống hông. Người dẫn đường thầm lặng.

Như muốn kể. Mắt hướng về đám trẻ

"Ngày xưa. Cũng ngông cuồng.". "Chỉ muốn 'độc dị'. Không cần khách hàng. Nhưng thực tế. Dạy bài học. Không chọn. Phải thay đổi. Lắng nghe. Hiểu họ.

Hai Kiến trúc sư. Học hỏi. Nghe. Chia sẻ từ một gã bán hàng. Ánh mắt thấu hiểu. Hoài niệm.


Howards: Từ Nét Chì Đến Những Thước Phim Kể Chuyện

Howards. Vóc dáng lớn. Đất Bắc. "Người cũ" PTS. Vẫn trên chuyến tàu. Ban đầu. Thiết kế 2D. Rồi lần mò. Video. Clip. Phim. "Họ yêu vẻ đẹp." Thằng nhóc tin. Dùng hình ảnh. Truyền tải vẻ đẹp.

"Em từng nghĩ. Thiết kế tĩnh." Howards trầm ấm. "Sang video. Cả thế giới khác. Âm thanh. Chuyển động. Cảm xúc. Hòa quyện. Câu chuyện. PTS nền tảng. Tư duy sáng tạo. Khám phá. Học hỏi."

Kể. Đêm dựng phim. Bị từ chối. Thành công rực rỡ. Niềm vui. Thỏa mãn. Mỗi video. "Đứa con tinh thần." Tâm huyết. Sáng tạo.


Serena: Logistic, Biển Cả, Và Giai Điệu Tình Yêu

Serena. Hoài bão với ngành Logistic của một đại học Bách Khoa thành phố Hồ Chí Minh. Duyên. Bước lên con tàu thanh xuân. Tràn đầy năng lượng. Ngồi bậc thềm. Nhìn Vịnh Lăng Cô. Đắm ngập tình yêu mới. Anh chàng "biển cả". Kính cận. Ghita. Hát. Vừa tham gia một con tàu...

Serena cười. Nhìn chàng trai. Say sưa hát. Chuyến đi này. Không chỉ khám phá. Nơi tìm thấy tình yêu. Một "con tàu" mới. Đồng hành. Câu chuyện đẹp. Giản dị. Đầy ý nghĩa. Cuộc đời. Luôn ẩn chứa. Bất ngờ.


Cuộc Đời Chỉ Có Một: Sống Trọn Vẹn

Chia tay đám trẻ, những bóng lưng xa dần, chỉ còn vọng lại tiếng nổ giòn của mấy chiếc xe máy như những cánh chim đang tung cánh bay lên bầu trời khát vọng. Họ đi tìm về quá khứ, hiểu về truyền thống. Đà Nẵng - Hội An - Lăng cô - Huế. Giá trị lịch sử. Ghi.

PTS. Trải nghiệm thực tế. Giúp tâm hồn trẻ. Tìm đường riêng. Học kỹ năng. Đối diện cuộc sống. Sống thật. Với đam mê. Nỗi sợ. Ước mơ xa vời.

Nó. Kẻ quan sát. Tình cờ. Gặp ở một chuyến tàu thanh xuân. Tin. Chúng sẽ làm được. Và hơn thế nữa. Chuyến đi. Chỉ là dấu chấm phẩy. Hơi thở nhẹ nhàng. Trong hành trình dài.

***

The journey had begun. From bustling Saigon, young PTS souls diverged. Some had just crossed the internship threshold, from months to years. Young. Touching the real grind. Some, had burst forth, even managing a small organization. The trip wasn't just a reunion. A feeling. A symphony of youth, amidst heritage.

I, silent, followed. The footprints of youth impressed upon the soil of Da Nang, Hoi An, Hue – each a distinct note. The Gen Z crew wove their own journey. Rooms, eateries, "insta-worthy" spots... Everything, laid out by them. Dynamic. Creative. And genuinely heartwarming.


Lang Co: Silhouettes Amidst Misty Haze

The car stopped. Lang Co appeared, ethereal. The drizzle had just ceased, mist lingered on the mountains. A mysterious canvas. It stepped out, feeling the wind brush its hair, sending the first signals to its brain about a place it had left, now returned to. A fervent longing, a boundless adriftness, now submerged in a misty embrace. Young.

They didn't rush out. They sat. Backs to it. Facing the bay. Silhouettes. Solitary. Powerful. A "BELIEVE" shirt. A "35" on a back. Highlights against the gray sky. Water shimmering with mist.

A feeling. A willing disorientation. Not lost. Lost within themselves. Listening to youth's echo. A silent rebellion. Not screaming. Quietly seeking freedom. Breaking molds. Asserting self. Mountains appearing, disappearing. Still waters. Inviting contemplation. Reflection.

Backs to the sea. Lang Co's breeze. Mist on mountains. No fear. Youth adrift. Finding self. Between sky and earth. Whispering dreams.

Each silhouette. A story. A journey. After the PTS door.


Danny: From "Exceler" to the Touch of Power

Danny. Calm. Deep eyes. A slight smile. The kid sat in the middle, a serene aura. An IT student from back then. Once "it's" victim. Forced to use Excel. Hated it. Yet now, after 9 years, running two companies.

Remembering. Sleepless nights. The brink of bankruptcy with extended losses. Sweet victories. "Pressure. Immense." Danny smiled, a seasoned smile. Still innocent. "Life. Only one. No daring. How to know limits?"

The lad pointed at Peter. A small silhouette. "That Peter. Also PTS. Also Phan Khang Home. Same starting line. Still coffee. Still old stories."


Peter: Where Art and Numbers Converge

Peter. Petite. Tucked in. Back to the distant sky. Eyes sparkling behind glasses. Passion. Also IT. From PTS. Chose to stay with his own humor. Immersed in the founder's story.

Gazing at the sea. Gentle waves. Often. Between two worlds. IT logic. Artistic flight. But the combination itself. Harmonizing opposites." Aesthetics. Technology. A bridge to beauty. To life.


Riem: Mekong Delta Breeze Amidst Heritage Town

Riem. The Mekong Delta boy. Khmer blood. A fresh breeze. Seeking direction. Sitting quietly. Eyes fixed on the horizon. The lad, a father now, joined the ship of responsibility with young Michael beside him.

"I came. To learn." Riem, simple. "See the seniors. Overcome hardship. Find path." He recounted. City unfamiliarity. Sleepless nights. "Back home. Path clear. Here. Too many choices. Overwhelming."

Perceiving. Sincere. Yearning. Naive questions. Curious. Growing. PTS. The door. Opened a new world.


Huyen: Dong Thap

The young girl, Huyen. Dong Thap. Just finished internship. Starting a new job. Eyes tear-rimmed sometimes, but still a smile on her lips.

She recounted. Early life's awkwardness. Ordering and communicating across generations, between work and assignments, surprisingly different. Enduring "scolding," listening to "reprimands." Now, a funny story. The path. Many challenges. No fear. Eyes on the horizon. Creating a beautiful photo.


Nam and Phuong: Bien Hoa and Hue, Burdens Bringing Back Youth

Nam. Bien Hoa. The weight of responsibility. Phuong, from Hue, the scholarly land, returned. Listening to it recount one evening by the Perfume River, a few times before, it had also sat listening to the seniors from Toyota years ago. A table of four, now only it remained, conversing with the next generation. Still a table of four. A gap of perhaps fifteen years.

Phuong. Joining the trip. As if remembering "a time long past." Returning to explore. Not just design. Clients didn't choose. Pensive. Hands on hips. A silent guide.

As if wanting to tell. Eyes toward the young crowd.

"Back then. Also wild." "Only wanted 'unique'. Didn't need clients. But reality. Taught a lesson. No choice. Must change. Listen. Understand them."

Two architects. Learning. Listening. Sharing from a salesman. Eyes of understanding. Nostalgia.


Howards: From Pencil Strokes to Storytelling Films

Howards. Large build. Northern land. A "veteran" of PTS. Still on the journey. Initially. 2D design. Then dabbled. Video. Clip. Film. "They love beauty." The lad believed. Using images. Conveying beauty.

"I used to think. Design was static." Howards, with a deep voice. "Transitioned to video. A whole other world. Sound. Movement. Emotion. Blending. Story. PTS foundation. Creative thinking. Explore. Learn."

Recounting. Nights editing. Rejected. Brilliant success. Joy. Fulfillment. Each video. "Spiritual child." Dedication. Creativity.


Serena: Logistics, The Sea, And a Melody of Love

Serena. Ambitions for Logistics from a Ho Chi Minh City University of Technology. Destiny. Stepped onto the ship of youth. Full of energy. Sitting on the ledge. Gazing at Lang Co Bay. Immersed in new love. The "sea boy." Glasses. Guitar. Singing. Just joined a ship...

Serena smiled. Looked at the boy. Lost in song. This trip. Not just exploration. A place to find love. A new "ship." Companionship. A beautiful story. Simple. Meaningful. Life. Always concealing. Surprises.


One Life Only: Live It Fully

Parting ways with the young ones, their silhouettes faded, only the sharp roar of motorbikes echoed, like birds soaring into the sky of ambition.

They sought the past, understood tradition. Da Nang - Hoi An - Lang Co - Hue. Historical value. Recorded.

PTS. Real-world experience. Helping young souls. Find their own path. Learn skills. Face life. Live genuinely. With passion. Fears. Distant dreams.

I. The observer. Coincidentally. Met on a journey of youth. Believed. They would succeed. And more. The trip. Just a semicolon. A gentle breath. In a long journey.

Chủ Nhật, 6 tháng 7, 2025

[PTS] Nơi ngã ba đường đời - At Life's Crossroads

 

Đêm Sài Gòn cuối tháng sáu, hơi nóng vẫn còn vương vấn trên từng con phố, nhưng gió từ sông Sài Gòn thổi vào Quận 7 lại mang theo chút dịu mát. Nó, một gã sống lâu thưởng thức dư vị của cuộc đời, ngồi tại một quán nhậu mới được đám trẻ giới thiệu, nơi những ánh đèn vàng hiu hắt làm dịu đi cái ồn ào vốn có của thành phố, tường phủ đầy những bức ảnh của nghệ sĩ nổi tiếng ghé đến nơi đây. 

Ngược dòng. Một hành trình đi cùng tuổi trẻ, ngoảnh lại đã năm năm. Hôm nay, quán đặc biệt hơn mọi ngày, bởi sự xuất hiện của nhóm sinh viên thực tập quốc tế thuộc thế hệ thứ tư đến với vùng đất hình chữ S này, chọn Sài Gòn là điểm đến đầu tiên.

Một dự án, trăm mãnh đời. Sức sống trẻ, năm năm và hơn hai trăm sáu chục thanh xuân đã đi ngang qua đời nó, chẳng hẹn chuyện trăm năm, chỉ ngồi xuống, sẻ chia nói về thực tại và điều đang tới có thể xảy ra là gì. Lắng nghe.

Tâm hồn trẻ, đầy khát khao, đến gần hơn với thực tế phũ phàng nhưng cũng đầy mê hoặc của môi trường làm việc. Đám nhóc này, với những câu chuyện đời khác nhau.



Jack: Hải Quân, Liverpool và Con Đường Mới

Thằng nhóc Jack, to lớn nhất trong lứa sinh viên thực tập nước ngoài trong lứa thứ tư này, ngồi đối diện nó, chất giọng Anh đặc sệt không lẫn vào đâu được của một fan Liverpool chính hiệu. Hàm râu quai nón màu nâu vàng như ráng chiều càng khiến thằng nhóc trông phong trần hơn. Vừa gặp, thằng nhóc đã kể về chuyến phiêu lưu tự mình đi Vũng Tàu bằng xe máy vài ngày trước đó, một mình một ngựa, không bản đồ, không lo nghĩ. Sự "máu lửa" của tuổi trẻ này làm một gã sống lâu thích thú. 

"Anh biết không, tôi đã phục vụ Hải quân năm năm trước khi quay lại trường học," Jack bắt đầu câu chuyện, ánh mắt sáng rực. "Đó là khoảng thời gian định hình tôi rất nhiều. Kỷ luật, sự bền bỉ, và quan trọng nhất là học cách tự đứng vững trên đôi chân của mình."

Nó nhìn Jack, nhớ lại mình của tuổi trẻ, cũng từng có những chuyến đi bất cần, trải nghiệm ở những nơi đầu sóng, ngọn gió, thậm chí là một cuộc binh biến, biễn tình ở một đất nước bạn diễn ra. Bay. Chạy đến, để xem, biết và thỏa một sự tò mò, chiếc hộp Pandora luôn phải được mở ra. 

Bồng bột. Ngông nghênh. Những quyết định bồng bột mà sau này mới thấy hóa ra lại đúng đắn một cách bất ngờ. Jack nói tiếp, giọng trầm hơn một chút: "Hải quân dạy tôi sống cho hiện tại, tận hưởng từng khoảnh khắc. Nhưng cũng chính nó khiến tôi nhận ra mình muốn nhiều hơn thế. Tôi muốn xây dựng một sự nghiệp, một cuộc đời mà tôi tự tay định hình, chứ không phải chỉ là tuân thủ mệnh lệnh."

Chú nhóc chuẩn bị lấy tấm bằng thứ hai. 

"Tốt nghiệp rồi, chú dự định làm gì?" nó hỏi, biết rằng câu hỏi này luôn là một áp lực vô hình với bất kỳ sinh viên sắp ra trường nào.

Jack nhún vai, râu quai nón khẽ rung rinh. "Chưa rõ nữa, anh bạn. Có thể là tiếp tục học lên, có thể là tìm một công việc liên quan đến dự án, hoặc có khi lại là một chuyến phiêu lưu khác. Điều tôi chắc chắn là tôi sẽ không đứng yên."

Nó bật cười. “Chúng ta chỉ có một cuộc đời”. Một sự thật giản dị mà không phải ai cũng nhận ra, hoặc dám sống trọn vẹn với nó.


Di Di: Luật Sư Tương Lai và Nét Kiêu Kỳ Tây Ban Nha

Ngồi cạnh Jack là cô nhóc nhỏ nhắn Di Di, lọt thỏm như cô nàng công chúa hạt đậu và gã khổng lồ, chất Tây Ban Nha lấp lánh trong ánh mắt. Dáng người nhỏ bé lọt thỏm giữa bàn, nhưng ánh lên một sự kiêu kỳ và tinh quái của một nữ luật sư tương lai. Cô bé chọn phân ngành luật quốc tế, một lĩnh vực đòi hỏi sự sắc sảo và quyết đoán.

"Anh có một người chị cũng đang ở Tây Ban Nha đấy," nó nói, cố gắng bắt chuyện.

Di Di ngẩng lên, nụ cười tinh nghịch. "Thật sao? Thế giới nhỏ thật." Cô bé nhấp một ngụm nước cam, chuẩn bị chuyển sang bia, rồi kể về ước mơ của mình: "Tôi muốn trở thành một luật sư quốc tế, đặc biệt muốn tìm hiểu về luật của các nước Châu Á"

Nó nhìn Di Di, cảm nhận được nhiệt huyết của một trái tim trẻ, chưa vướng bận bởi những toan tính đời thường. "Sẽ có những thử thách vì khác biệt trong cách điều hành đất nước thông qua luật của các nước châu Á, đặc biệt là Đông Nam Á và Châu Âu đấy cô gái"

Di Di gật đầu, mái tóc đen nhánh khẽ lay động. Cô nhóc thú nhận cũng nghe đến điều đó. 

Cô bé ngừng lại một chút, ánh mắt lướt qua những ánh đèn đường lấp lánh ngoài kia. "Vì vậy, ở đây, tôi tin sẽ có cách họ vượt qua những rào cản pháp lý khi vươn ra thế giới. Nó thực tế hơn nhiều so với những gì cháu học được trong sách vở."

Nó mỉm cười. Di Di, với vẻ ngoài nhỏ nhắn nhưng ý chí sắt đá, là minh chứng cho việc tuổi trẻ không chỉ có bồng bột mà còn có cả sự chín chắn, định hướng rõ ràng. Cô bé không ngại đối mặt với những thử thách, bởi cô biết mình đang đi trên con đường mà cô đã chọn.

"Em có nghĩ đến khả năng thất bại không?" nó hỏi, câu hỏi này đôi khi hơi phũ phàng nhưng cần thiết.

Di Di nhún vai, một điệu bộ rất "Tây". "Thất bại là một phần của cuộc chơi mà anh. Quan trọng là mình học được gì từ nó, và đứng dậy đi tiếp. Tôi tin vào bản thân mình." 

Nó nhường cô nhóc lại cho đám sinh viên Việt đang muốn chuyện trò.


Mark: Nụ Cười LGBT và Giấc Mơ Kết Nối

Chú nhóc nhỏ Mark, thuộc thế giới LGBT, ngồi bên cạnh Didi, bật cười khúc khích trước những câu hỏi quá “trực diện” của nó về giới tính. Ngộ. Gã sống lâu như nó đã quen với việc tiếp xúc với đám trẻ thiết kế của em, vợ của gã, đến độ giới tính cần phải xác định từ cách xưng hô ngay từ đầu. 

Nụ cười của Mark trong veo, không chút vướng bận. Chú nhóc chọn một ngành marketing. 

Đám nhóc sinh viên Việt Nam cũng đã kịp hội nhập, trò chuyện rôm rả với các bạn quốc tế. Vui. Lứa sinh viên thực tập hiện tại đã tư tin hơn về giao tiếp tiếng Anh. 

Từ quán nhậu, chúng tôi chuyển sang một acoustic bar mới mở gần quán cà phê quen thuộc của cô em gái và anh chồng kiến trúc sư mang trên mình những khát khao từ nước Úc mang về đất Việt - Workin Saigon cafe.

Trên xe, đám trẻ Việt sẻ chia với nó về cuộc sống tự lập, kiếm tiền đầu đời. Đứa này thì  "Em từng làm part-time ở một startup về công nghệ. Môi trường rất năng động, nhưng cũng nhiều áp lực. Tuy nhiên, em học được rất nhiều điều về giao tiếp, về cách làm việc nhóm. Quan trọng hơn, em nhận ra mình yêu thích sự kết nối giữa con người với con người." Đứa kia thì “em làm bartender ở một quán bar ở quận 2 để có thêm thu nhập và cải thiện tiếng Anh của mình. Đứa này, đứa kia, những mãnh đời khác nhau, gom lại trên một chuyến xe đi. 

Xe dừng, quán nghẹt bạn trẻ. Ngõ vắng xôn xao, góc quán dạt dào kỷ niệm ùa về của một tuổi trẻ. Ngông nghênh. Ngờ nghệch của một đứa trẻ ngày nào giờ đã sống lâu như nó. 

Dàn tam ca, những cô bé mang trên mình những cá tính, hỏi han, chuyện trò, tung hứng cùng một gã sống lâu. Tự tình. Hát nhạc Việt với lời Hoa. Mấy cậu thanh niên trẻ, ngẫu hứng một khúc dạo đầu với trống, đàn, kèn chờ cất một khúc ca. 

Ngược đời. Women bu yi yang. Gã sống lâu như nhắc lại với chính mình một tuổi trẻ. Gã đã sống một cuộc đời như vậy! Giờ đây. 


Cuộc Đời Chỉ Có Một

Đêm dần về khuya. Tiếng xe cộ trên đường Hoàng Sa đã thưa thớt hơn. Chú nhóc phũ trên mình chiếc áo “xanh” chở nó lại là một chú nhóc sinh viên. Mỗi người, mỗi chuyện. Chúng ta chỉ có một cuộc đời! Tiếc thay, cuộc đời lại nhiều ngã rẽ.

***

The Saigon night in late June, the lingering heat still clung to every street, but a gentle breeze from the Saigon River drifted into District 7, bringing a cool respite. It, a long-lived man who had savored life's diverse flavors, sat at a newly discovered local eatery introduced by the young crowd. Here, the soft glow of amber lights softened the city's usual clamor, and the walls were adorned with photographs of famous artists who had visited the spot.

A journey against the current. A path walked with youth, looking back, five years had passed. Today, the eatery felt more special than usual, due to the arrival of a fourth cohort of international intern students to this S-shaped land, choosing Saigon as their first destination.

One project, a hundred lives. The vitality of youth, five years, and over two hundred sixty youthful spirits had passed through its life. No promises of a hundred years, just sitting down, sharing about the present and what the future might hold. Listening.

Young souls, full of aspirations, coming closer to the harsh yet captivating reality of the working world. These kids, with their diverse life stories.


Jack: Navy, Liverpool, and a New Path

Young Jack, the biggest among this fourth batch of international interns, sat opposite it. His distinct British accent, unmistakable for a true Liverpool fan, colored his speech. His reddish-brown full beard, like an evening glow, made the lad look even more rugged. Upon meeting, he immediately recounted his solo motorbike adventure to Vung Tau a few days prior, alone, no map, no worries. This "fiery passion" of youth amused a long-lived man like itself.

"You know, I served in the Navy for five years before returning to school," Jack began, his eyes gleaming. "That period shaped me a lot. Discipline, resilience, and most importantly, learning to stand on my own two feet."

It looked at Jack, remembering its own youth, its own reckless journeys, experiencing places where waves crashed and winds raged, even a coup or a civil unrest in a friendly nation. Flying. Rushing to see, to know, to satisfy a curiosity—the Pandora's box always had to be opened.

Rash. Arrogant. Impulsive decisions that, in hindsight, turned out to be surprisingly right. Jack continued, his voice a little softer: "The Navy taught me to live for the present, to savor every moment. But it also made me realize I wanted more. I want to build a career, a life that I shape myself, not just follow orders."

The young man was about to get his second degree.

"So, what are your plans after graduation, mate?" it asked, knowing this question was always an invisible pressure on any graduating student.

Jack shrugged, his beard slightly swaying. "Not sure yet, buddy. Maybe continue my studies, maybe find a job related to projects, or perhaps another adventure. One thing I'm certain of is that I won't stand still."

It chuckled. "We only have one life." A simple truth that not everyone realizes, or dares to live to the fullest.


Di Di: Future Lawyer and Spanish Grace

Sitting next to Jack was the petite Di Di, nestled like the princess and the giant, her Spanish flair sparkling in her eyes. Her tiny frame seemed lost at the table, yet radiated the poise and cunning of a future lawyer. She chose to specialize in international law, a field demanding sharp intellect and decisive action.

"I have a sister who's also in Spain," it said, trying to strike up a conversation.

Di Di looked up, a mischievous smile playing on her lips. "Really? What a small world." She took a sip of orange juice, about to switch to beer, then shared her dream: "I want to become an international lawyer, especially interested in understanding the laws of Asian countries."

It looked at Di Di, sensing the passion of a young heart, unburdened by life's usual calculations. "There will be challenges due to differences in how Asian, especially Southeast Asian, and European countries operate through law, young lady."

Di Di nodded, her dark hair gently swaying. She admitted she had heard about that too.

She paused, her gaze drifting past the shimmering streetlights outside. "That's why, being here, I believe I'll see how they overcome legal barriers when reaching out to the world. It's much more practical than what I learned in textbooks."

It smiled. Di Di, with her petite appearance but iron will, was proof that youth isn't just recklessness but also maturity and clear direction. She wasn't afraid to face challenges because she knew she was on the path she had chosen.

"Have you considered the possibility of failure?" it asked, a question that was sometimes harsh but necessary.

Di Di shrugged, a very "Western" gesture. "Failure is part of the game, isn't it? What matters is what you learn from it and getting back up. I believe in myself."

It left the young lady to the Vietnamese students who were eager to chat.


Mark: LGBT Smile and a Dream of Connection

Young Mark, from the LGBT community, sat next to Di Di, chuckling at its overly "direct" questions about gender. Amusing. A long-lived person like itself had grown accustomed to interacting with its wife's young designer friends, to the point where gender needed to be identified by pronouns from the outset.

Mark's smile was clear, unburdened. The young man chose a marketing major.

The Vietnamese students had also quickly integrated, chatting animatedly with their international friends. Joyful. The current batch of interns was more confident in their English communication.

From the eatery, we moved to a newly opened acoustic bar near the familiar cafe of its younger sister and her architect husband, who carried back aspirations from Australia to Vietnam—Workin Saigon Cafe.

In the car, the Vietnamese kids shared their experiences of independent living and earning their first money. One said, "I used to work part-time at a tech startup. The environment was dynamic, but also stressful. However, I learned a lot about communication and teamwork. More importantly, I realized I love connecting with people." Another said, "I worked as a bartender at a bar in District 2 to earn extra income and improve my English." One after another, different lives converged on a single car ride.

The car stopped; the bar was packed with young people. The quiet alley buzzed with excitement, and memories of its own reckless, naive youth flooded back in the corner of the bar.

A trio of female singers, each with distinct personalities, chatted, joked, and harmonized with a long-lived man. Intimate. Singing Vietnamese songs with Chinese lyrics. Several young men improvised an intro with drums, guitar, and horn, waiting to unleash a song.

Unconventional. "Women bu yi yang." The long-lived man seemed to remind himself of his own youth. He had lived such a life! And now.


We Only Have One Life

The night deepened. The sounds of traffic on Hoang Sa Street had thinned. It looked at the young faces laughing and talking, sharing their dreams and worries. Jack, Di Di, Mark, and even the FPT kids, each with a different story, a unique journey. PTS had brought them together, giving them not just knowledge but also experiences, invaluable life lessons.

It suddenly thought that career guidance isn't just about choosing a profession or a specific path. It's also a journey of self-discovery, finding one's passion, and most importantly, daring to live authentically. No matter how uncertain the future, no matter how many challenges lie ahead, the only thing we can do is live every moment to the fullest, with all our enthusiasm and conviction.

Just as Jack said, as Di Di demonstrated, and as Mark expressed: We only have one life; live it. Live to explore, live to love, live to contribute, and live to never regret your choices.

The acoustic music still lingered in the air, like a gentle whisper, reminding it and those young souls of a simple yet profound truth: Be bold in your steps, for every stride on life's path is a part of the unique journey that creation has bestowed upon us.

Thứ Ba, 18 tháng 2, 2025

[PTS] Mở lòng - Nhập ngũ, đào thải và tuổi trẻ


”Tuổi trẻ là bao lâu?

Là cơn gió phóng khoáng vút qua cầu

Là những ngày dám yêu, dám mộng

Là vấp ngã mà vẫn không cúi đầu.”

Xuân sang. Vận hành. Căn phòng trưa thứ bảy chật ních người. Không gian chỉ vỏn vẹn vài chục mét vuông, nhưng những con người trẻ vẫn chen chúc ngồi lại với nhau, hơi thở nóng ấm quyện vào không khí như sương sớm chưa kịp tan. 

Trên chiếc bàn gỗ dài, vài ly trà sữa cạn đáy, vài mẩu bánh vụn vương lại, như dấu vết của những cuộc trò chuyện dở dang. Những chiếc đèn được tắt bớt, chừa lại ánh đèn nơi một sân khấu dã chiến, những khuôn mặt mờ đi đang hồi hộp dõi theo chàng trai ngồi giữa phòng.

Cảnh, nhân vật chính của trời trưa hôm ấy, ngồi tựa lưng vào ghế, đôi mắt sắc sảo nhưng lại phảng phất nét bình thản của kẻ đã quen với những đổi thay đằng sau cặp kính cận. Chú nhóc chẳng phải một diễn giả dày dạn, cũng không phải một người thành công rực rỡ, nhưng chính sự gần gũi ấy lại khiến cả căn phòng lặng đi khi cậu bắt đầu nói. Chú nhóc kể về hành trình của mình – từ những ngày đầu thực tập ở FPT, từ những lần chật vật mỗi những đoạn code, bám chặt vào chiếc máy tính đến độ người mẹ phải lo lắng sao chẳng ra đường, từ quyết định rẽ ngang sang làm ở một startup còn non trẻ, để rồi chứng kiến nó sụp đổ ngay trước mắt. Người ta bảo tuổi trẻ là để thử, nhưng chẳng ai nói trước được nỗi đau của những lần thất bại.

“Tuổi trẻ là bao lâu?

Là bốn phương, trời rộng, đường dài

Là những đêm nằm thao thức nghĩ

Về tương lai, về cả ngày mai.”


Chú nhóc luôn nở nụ cười suốt buổi talkshow, đôi mắt thoáng chút suy tư. Chú nhóc tiếp tục kể về ngày nhận lệnh nhập ngũ – một bước ngoặt trước sau gì cũng tới. Ngỡ ngàng. Như bao chàng trai khác đến tuổi vào một mùa xuân nào đó, chú nhóc cũng khoác lên mình màu áo lính. Phố phưởng cả nước có những con đường rộn ràng tiễn người nhập ngũ, như thể gợi lên sự hào hùng của người lính ra trận của ngày xưa, những ánh mắt vừa tự hào vừa bịn rịn. Ai đó trong phòng buột miệng hỏi:

"Vậy còn người yêu thì sao?"

Một tràng cười bật lên, xóa tan bầu không khí trầm lắng. Cảnh không trả lời ngay. Cậu nhìn vào khoảng không trước mặt, như thể đang hình dung về một tương lai chưa định hình, chốt lại đấy là quyết định của riêng mình.

Bao nhiêu câu chuyện đã viết về những cuộc chia ly ngày tòng quân, bao nhiêu bức ảnh vẫn lan truyền trên mạng – những cô gái ôm chặt lấy người mình yêu, những lời hứa thì thầm trong gió, nhưng liệu có bao nhiêu người giữ trọn được lời hứa ấy?

Tiếng bàn luận râm ran, chú nhóc quản lý điều hành độ tuổi 9x nhắc đến Upstream – bộ phim nói về sự đào thải tàn khốc trong ngành IT, nơi những con người từng rực rỡ bỗng trở thành kẻ thất nghiệp ở tuổi năm mươi. Ai cũng hiểu rằng công nghệ không chờ đợi ai, thời gian không chờ đợi ai. Những gì hôm nay là lợi thế, ngày mai có thể đã là gánh nặng. Và đó chỉ là với ngành IT?

Cảnh gật đầu, kể về những ngày cậu còn ở FPT, về những buổi tối cặm cụi trước màn hình, về những đồng nghiệp cũ – những người mà ngoài công việc ra thì chẳng có mấy gắn kết. Chú nhóc kể về PTS, về một căn nhà mới được dựng lên, nơi bản thân cảm thấy được thuộc về.

Buổi talkshow kéo dài hơn dự kiến. Chủ đề không còn xoay quanh câu chuyện của một người, mà trở thành nỗi trăn trở chung của cả thế hệ. Những người trẻ trong phòng nhìn nhau, có chút băn khoăn, có chút lo lắng, nhưng cũng có cả sự quyết tâm. 


“Tuổi trẻ là bao lâu?

Là nắng trên vai, là bão trong lòng

Là những lần từ bỏ rồi nắm lại

Những ước mơ ta đã từng mong.”

Cuối buổi, tất cả cùng chụp chung một tấm hình. Những khuôn mặt hiện lên dưới ánh đèn nơi sân khấu dã chiến đó, những đôi mắt sáng lấp lánh niềm hy vọng và cả nỗi hoang mang. Nghĩ. Ắt hẳn chú nhóc Cảnh nhìn vào màn hình điện thoại, thấy bức ảnh đã được lưu lại,  cười nhẹ, rồi tắt máy trước lời chào tạm biệt trước khi thoát ra khỏi những nhóm trao đổi hàng ngày. 

Ngày mai, chú nhóc sẽ khoác lên mình bộ quân phục. Sẽ không còn những ngày chạy deadline, không còn những cuộc họp kéo dài, không còn những trăn trở về ngành IT. Một chương mới của cuộc đời chú nhóc sắp bắt đầu.

Còn nó, xem lại một talkshow, như thể tiến vào và thấy đám trẻ vẫn ngồi lại trong căn phòng ấy, nhìn những người trẻ vẫn đang loay hoay với những lựa chọn của mình. 

Tự dưng. Nó thấy mình ngập chìm trong nổi yêu thương, cần yêu thương những đứa trẻ ấy nhiều hơn – những con người vẫn đang chờ một ngày “mở lòng” thật sự. Tự nhắc. Hành trình đi ngót nghét đã năm năm, bản thân nhận lại về cảm xúc yêu thương. Đủ đầy. 

“Tuổi trẻ có dài không?

Năm tháng ấy, dù khóc hay cười
Cũng hãy sống cho thật rực rỡ.”

***

How Long Does Youth Last?

"How long does youth last?
Like a free wind rushing over the bridge,
Like the days we dared to dream and love,
Like the falls that never bowed our heads."

Spring arrives. Life moves forward. The small room on a Saturday noon is packed. Though just a few dozen square meters, young souls squeeze in together, their warm breaths mingling like the morning mist that has yet to fade.

On the long wooden table, a few empty milk tea cups, and scattered cake crumbs—remnants of conversations left unfinished. The lights are dimmed except for the spotlight on a makeshift stage, where blurred faces watch in hushed anticipation as a young man sits at the center of the room.

Cảnh, the protagonist of that midday gathering, leans back in his chair. His sharp gaze, framed by a pair of glasses, holds a quiet composure—as if accustomed to the ever-changing world. He is neither a seasoned speaker nor a celebrated success, yet that very ordinariness is what makes the room fall silent when he begins to speak.

He shares his journey—from his early days interning at FPT, struggling with lines of code, clinging to his laptop so much that his mother worried he never went outside. From the moment he decided to switch to a fledgling startup, only to watch it crumble before his eyes. People say youth is for trying, but no one warns about the pain of failure.

"How long does youth last?
It is the vast sky, the endless road,
The sleepless nights of wondering
About the future, about the unknown."

Cảnh smiles throughout the talk, though his eyes hold traces of contemplation. He recounts the day he received his enlistment orders—a turning point he knew would come sooner or later. Surprise. Like many young men before him, he too would don the soldier’s uniform in spring. Across the country, streets fill with farewells for those heading to military service, evoking the heroic departures of warriors in days past. Eyes gleam with both pride and longing.

Someone in the room blurts out, "What about your girlfriend?"

Laughter ripples through the air, breaking the solemn mood. Cảnh doesn’t answer immediately. Instead, he gazes into the distance, as if envisioning an uncertain future, keeping his thoughts to himself.

How many stories have been told of lovers parting at the call of duty? How many photos circulate online—girls clinging to their beloved, whispers of promises carried away by the wind? But how many truly keep those promises?

The discussion shifts. A young manager from the 90s generation mentions Upstream—a film about the ruthless elimination in the IT industry, where those once thriving find themselves unemployed by fifty. Everyone understands: that technology waits for no one, and time waits for no one. Today’s advantage may become tomorrow’s burden. And is that not true beyond just IT?

Cảnh nods. He reminisces about his nights at FPT, the countless hours before his screen, and his former colleagues—people bound only by work and little else. Then he speaks of PTS, a new home built from scratch, a place where he finally felt a sense of belonging.

The talk stretches longer than expected. The discussion is no longer just about one individual’s story but becomes a shared contemplation of an entire generation. The young people in the room exchange glances—part uncertainty, part concern, yet also a quiet determination.

"How long does youth last?
It is the sun on our shoulders, the storm in our hearts,
The moments we let go and grasp again
The dreams we once longed for."

By the end, they take a group photo together. Under the makeshift stage’s light, their faces shine with hope—and an unspoken restlessness.

Perhaps, as Cảnh looks at his phone screen, he sees the picture saved, smiles lightly, then switches it off before bidding a silent farewell to the group chat.

Tomorrow, he will put on his military uniform. No more deadlines, no more endless meetings, no more worries about the tech industry. A new chapter of his life awaits.

As for him, he replays the talk in his mind, seeing those young souls still gathered in that cramped room, still wrestling with their choices.

Suddenly, I am overwhelmed with affection—a need to embrace these young people more, to remind them they are loved, that they are still waiting for the day their hearts fully open.

A quiet thought.

Five years have passed since his journey began.

And in return, he has received love.

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...