Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn truyen kinh di. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn truyen kinh di. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 7 tháng 3, 2016

[Thế giới ngoại cảm] Bước vào thế giới - Part 5: ĐIỀM

 photo IMG_0381_zpsc1b1c094.jpg 
Giữa đêm mùng ba Tết, một đợt sóng dữ cuồn cuộn dâng cao tiến thẳng về hướng chùa. Một lớp sóng cao hơn ba mươi tầng đổ ập lên đỉnh cao nhất của cổng điện phá tan cái không khí yên tính vốn có. Một con quái vật nửa người, nửa cá đạp lớp sóng tiến thẳng vào cổng chùa.
 photo 827813500413af3ac6b_zps8d93f2fd.jpg
Hai tượng Hộ Pháp từ phía trước đại điện chợt mắt sáng lên, người cầm chùy, người cầm kiếm đạp trên tượng rồng hai bên nhắm thẳng đến con quái vật với tiếng quát lớn: súc sinh ra khỏi đây ngay!
Một đợt sóng thứ hai tiến thẳng về phía hai hộ pháp với phía trên ngọn sóng là đợt những tên hình thù bất định cầm những ngọn lao nước phóng thẳng đến hai vị hộ pháp khiến hai người chùng chân lại để đối phó.
Con quái vật nửa người, nửa thú đứng trên đỉnh của cổng điện nhìn vào tượng Phật Bà Quan Âm khổng lồ phía trước đầy căm hận mặc kệ cuộc chiến phía dưới giữa hai vi hộ pháp & đám bất định nhân.
Một đợt sóng thứ ba cao ngang tầng thứ hai của cổng điện với lớp bất định nhân khác tham gia vào cuộc chiến phía dưới đang đẩy lùi hai Hộ Pháp.
Bất ngờ, từ phía gần cổng chùa, những con linh thú bắt đầu xuất hiện chạy ra tham chiến với sự thức tỉnh của mười sáu vị la hán.
Đánh bật được lớp bất định nhân. Con quái vật nãy giờ đứng phía trên quan sát, vẫn giữ ánh mắt giận dữ đó nhảy vào tham chiến, đánh văng những con linh thú bằng những ngọn lao nước tỏa ra xung quanh mình sau những tiếng gầm thảm thiết & sự vất vả chống trả của mười sáu vị la hán và hai Hộ Pháp.
 photo brooke_63__1572604844.jpg 
Một giọt nước bắn ra từ phía bên trong điện thờ, xoáy thẳng vào ngực con quái vật nữa người nữa thú khiến nó đau đớn, gầm thét rồi phi thẳng về lại phía bờ sông Hàn trả lại không khí vỗn dĩ yên tĩnh của chùa.
Một sân chùa ngập nước. Từ phía bên trong điện thờ dưới chân tượng, Phật Bà Quan Âm bước ra thu hồi giọt nước đang bay như lăn giữa không trung và từ tốn nói: Thế nước đã không còn giữ nổi, con quái vật đó đã sống lại cùng những âm binh. Trong sự cúi đầu trầm tư của các vị La Hán và Hộ Pháp đã quay trở lại vị trí cũ.   
….
Chắc có lẽ dạo này em xem nhiều phim chưởng quá nên tẩu hỏa nhập ma. Tôi lấy tay xoa ót của mình khi kể cho chị Ngọc nghe về giấc mơ như mọi giấc mơ mà tôi đã từng mơ với nụ cười trên môi để làm hòa khi thấy giấc mơ mình trẻ con quá
Gương mặt bất chợt xuất hiện sự căng thẳng khi nghe về giấc mơ. Nó xuất hiện khi tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay sau buổi ăn.
Em chuẩn bị chưa, chị em mình phải đến đó? Chị nhìn tôi với gương mặt vẫn giữ sự căng thẳng đó.
Đến gặp gã nhà văn à? Tôi gật đầu & hỏi chị.
Ừ, đến Thuận Kiều Plaza! Chị trả lời.
Nhìn ra ngoài, trời đã sập tối. 

Thứ Ba, 2 tháng 12, 2014

Hà Nội vào thu

 photo 1393821433_surreal-self-portraits-rachel-baran-8_zpsa94834d8.jpg
Căn phòng. Chính xác là căn phòng với chất liệu gỗ là chủ đạo dành để trang trí. Vị trí căn phòng nằm ở lầu 9 của một khách sạn Thiên Đường ở khu vực đắc địa tại Hà Nội. Ánh sáng mùa lam hòa với mùi khó chịu toát ra từ căn phòng ngay khi mở cửa bước vào làm cho nó có một cảm giác rờn rợn khó tả. 
Một chuyến bay dài, một ngày làm việc mệt, ắt hẳn sẽ là một giấc ngủ sâu. Hà Nội ngày vào thu, không khí không quá lạnh cũng chẳng quá nóng, nó chuẩn bị đi vào giấc nồng nếu như không có chuyện đó xảy ra.
Thân hình nó từ từ lún vào chiếc nệm như đầm lầy khi quá nửa mặt là lúc nó phát hiện ra ngay bên cạnh mình một người con gái tóc dài rối bời với khuôn mặt trắng như trét vôi đang nhìn thẳng lên trần nhà, đồng tử đứng yên như thân thể khoát một đầm trắng dài để lộ đôi bàn chân với móng chân đen bầm. 
Nó không nhúc nhích được, hoàn toàn không cử động được dù rằng ý thức báo hiệu nó phải với tay bật ngay ngọn đèn bàn khi tất cả ánh sáng của căn phòng chìm nghĩm. 
Hơi thở nó mỗi lúc một gấp gáp. Một, hai, ba..năm phút trôi qua, cuối cùng nó cũng mở được ngọn đèn bàn. Ánh sáng như ngọn lửa bùng cháy lan tỏa khắp căn phòng. 
Hà nội vào thu, căn phòng tầng 9 ở khách sạn Thiên Đường đèn vẫn sáng thâu đêm. Bên dưới con đường, bác tài xế xe ôm thấy bóng người ngồi bên cửa sổ phía sau bức rèm lúc nữa đêm. 
(Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Bảy, 15 tháng 11, 2014

Đất chìm, nước nổi

 photo 1393821419_surreal-self-portraits-rachel-baran-6_zps503110d8.jpg
Đất chìm. Nước nổi. Khắp nơi đều bị bao phủ bởi mênh mông nước, ngập đến tận đầu ngọn dừa, những buồng dừa còn cố bám lấy cây cứ dập dềnh theo con sóng nhỏ; vài đám lục bình lênh đênh trên sóng nước soi rọi bởi bóng trăng. Lạc loài chiếc ghe nhỏ. 
Gã ra đầu ghe ngồi thả khói thuốc lên trời, nhường lại chỗ nằm cho vợ gã nằm chết bên trong chiếc mùng nhuộm màu cũ kỹ chờ nước rút để tìm kiếm một khoảng đất chôn. 
Đất chìm. Chìm nghĩm trong tiếng cú kêu thảm thiết đâu đó vọng lại chẳng biết ở đâu trên những ngọn cây còn sót lại, hòa cùng tiếng ếch nhái, bặt tiếng người khi đêm càng lúc chìm sâu. Từng cơn gió bắt đầu luồn vào người hắn. 
Gió luồn chẳng qua tóc mà bắt đầu lại từ sống lưng. Lạnh cứng. Gã quay đầu nhìn lại, kiểm tra lại chổ vợ gã nằm, mùng khẽ lung lay. Gã hít lấy hít lại điếu thuốc sợ nó tàn rồi ánh lửa còn sót lại giữa đồng nước mênh mông. 
Gió luồn từ sống lưng bắt đầu lên gáy. Lạnh buốt. Gã quay phắt lại, kiểm tra lại chổ vợ gã nằm, mùng vẫn treo thẳng đứng, xác vợ gã vẫn nằm cứng đờ. Gã xoa hai tay vào nhau tìm hơi ấm một cách nhẹ nhàng vẫn giữ đầu lọc cháy ánh lửa tàn. 
Trời đứng gió. Cú kêu thảm thiết. Gã từ từ quay đầu lại, thấy mùng khẽ lung lay, bàn tay từ bên trong giơ ra vén mùng...Gã nhảy ùm xuống sông, lội bán sống bán chết.  
...
Sáng ra, người ta phát hiện, xác gã chết chìm, xác quấn vào sợi dây neo ghe. Có người nói gã quá đau buồn về cái chết của vợ mình, về cuộc đời khốn khổ của bản thân rồi tự vẫn...và cũng có người nói khác. Chắc là ai đó thêu dệt!?
(Sài Gòn, ngày 15/11/2014)
(Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Ba, 28 tháng 1, 2014

LỜI KẾT CHO CÂU TRUYỆN VỀ NHỮNG GIẤC MƠ (ÁC MỘNG)

 photo brooke_39__312198201.jpg 
Nó cứ suy nghĩ mãi liệu có nên viết lời kết cho câu truyện về những giấc mơ mang tên mình, mà phải nói chính xác đó là những cơn ác mộng để kết thúc câu chuyện dài dằng dặc đến gần hơn 6 năm.
Nhớ lại lần đầu tiên viết câu truyện một cách ngẫu hứng vào lúc nữa đêm ở một ngày hè nóng cháy nhiệt đã giảm dần chỉ có nó, bốn bức tường, gạt tàn đầy và bài hát Bloomy Sunday. Không hiểu khi đấy ngoài cảm hứng viết về câu truyện Blog Ma là gì khi thời gian bào mòn đi ít nhiều những cảm xúc của ngày xưa viết lại? Phải chăng đấy chính là sự tự kỷ của tuổi trẻ giữa cuộc sống hiện đại, ngày một dồn những bầu nhiệt huyết loanh hoanh không tìm đâu được lối ra khỏi mê cung cô đơn (do mình tự xây)?
Yahoo 360 độ khi đó vẫn còn là một cơn bão blog cá nhân với những dòng tự sự. Viết và viết theo trào lưu, chẳng có gì mới mẽ ngoài những câu truyện quẩn quanh vui, buồn riêng mình. Quanh đi quẩn lại chỉ có vài ý kiến của bạn bè chia sẽ cảm nhận về câu truyện mở đầu trong một phút ngẫu hứng.
Mạng xã hội hình thành với nhiều trang blog cá nhân theo đó mọc như nấm sau mưa, nó không nằm ngoài trào lưu ấy. Kết nối. Câu truyện bắt đầu được phát tán. Những lời bình, comment để lại ở thế giới ảo rộn ràng ngày nó trở lại như nói nó rằng cần viết tiếp cho câu truyện không phải dỡ dang vì vẫn còn nhiều người rộn ràng chờ đợi.
 photo brooke_38__1990507332.jpg
Đến giờ, ngồi viết lời kết cho câu truyện ở Sài Gòn ngày cuối năm khi phố thưa người, nắng xuân về lăn tăn trên khắp ngã đường. Tạm kết việc edit bản thảo. Trời xuân hai chín tết đã vào giấc ban trưa, nắng ngọt liếm qua mặt một vị giòn tan. Một vị kỳ lạ.
 photo brooke_27__2095463468.jpg 
Khi
Một câu truyện dài dằng dặc với những giấc mơ được kể lại dưới dạng ngôn ngữ và hư cấu từ lịch sử.
Một câu truyện như một con đường nhiều lần bị tắc bởi cuộc sống bao quanh với công việc và nhiều mối quan hệ để lại một lời khuyên: thực tế đi vì không thể sống với con chữ và nỗi đam mê (xa vời).
Một câu truyện bị ngăn bởi nhiều lần cảm xúc đứt đoạn vì mạch truyện không tìm được sự kết nối giữa đầu và cuối; chưa bao gồm văn phong đổi thay trong những câu chữ viết vội với lỗi chính ta sai đầy.
Trước giờ đọc các tác phẩm của những người viết khác; nhất là ở lời kết, thấy tâm trạng ai nấy miên man khó tả. Nó chưa bao giờ chạm đến cảm xúc ấy cho đến tận hôm nay – ngày nó hoàn thành câu truyện về những giấc mơ – một câu chuyện kinh dị theo kiểu viết ngông nghênh, ngẩu hứng & bệnh hoạn (theo như một số người nhận định).
 photo brooke_22__711457803.jpg
Câu truyện về những giấc mơ dừng lại nhưng với nó như mới bắt đầu khi tập cho mình cách tính cách mới trong cuộc sống. Nhẫn nại nhiều hơn. Hứng thú nhiều hơn. Ý nghĩa nhiều hơn khi cuộc sống còn có những đam mê. Cá nhân.
Tạm mượn câu thơ của Tennyson để kết lại về một câu chuyện và một lời khuyên dành cho bản than (dù rằng sến đặc): Đừng bao giờ từ bỏ!
“Though much is taken, much abides; and though
We are not now that strength which in old days
Moved earth and heaven, that which we are, we are;
One equal temper of heroic hearts,
Made weak by time and fate, but strong in will
To strive, to seek, to find, and not to yield.”
(Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Sáu, 20 tháng 7, 2012

Blog Ma (P:10) NHÀ NGOẠI CẢM

Đi tìm xác
Photobucket
Xe cứ chạy thẳng trên đường đèo khi nào có một vật cản ngang đường thì ngừng lại. Men theo trườn dốc mà đi xuống tìm anh ta.
Bán tín, bán nghi nhưng chúng tôi vẫn quyết định báo cho gia đình thằng Duy. Tôi, Tâm và Hùng theo gia đình cùng tìm xác theo hướng dẫn của người tự xưng là: nhà ngoại cảm. Không có sự lựa chọn. Đó là tia hy vọng mõng manh như ánh sáng léo lên giữa đêm tối.
Chiếc xe 12 chỗ được thuê vội đi theo lời hướng dẫn. Đà Lạt trời quang đãng. Không có báo hiệu của mưa giông. Mọi thứ đều bình yên như cái bình yên thường có nơi này. Tôi tự hỏi cái quái gì cản ngang đường. Mẹ thằng Duy vẫn ngồi khóc rấm rứt.
Trời chuyển giông bất chợt. Sương mù xuất hiện. Ầmmmm. Tiếng động phát ra từ vách núi. Rittttttt. Tiếng thắng xe vội vã. Chúng tôi ngã nhào về phía trước. Một vụ tai nạn giao thông đang diễn ra phía trước. Một thân cây đè nát một chiếc xe chắn ngang đường. Tất cả chúng tôi nhìn nhau không nói được lời nào. Mọi người xuống xe, một người ở lại xe với bác tài. Bác gái được khuyên ở lại. Chúng tôi nhìn xuống triền dốc, cách mặt đất không xa. Mọi người nắm lấy nhau trườn xuống dốc. Có một con đường độc đạo.
Tâm nắm chặt tay tôi khi thái dương rịn mồ hôi. Mọi người không ai nói ai cứ lẳng lặng đi theo hướng dẫn của nhà ngoại cảm. Đi được khoảng 5 phút, Tâm bị vấp té. Tôi đỡ Tâm dậy mà điếng hồn vì điều này vượt ngoài sự tưởng tượng của tôi. Tất cả đều đúng như người phụ nữ kia nói trong điện thoại.
Riêng chi tiết có một người con gái vấp té là tôi không nói cho mọi người biết để kiểm chứng về lời nói của nhà ngoại cảm. Thực tế diễn ra càng sát chỉ dẫn chi tiết bao nhiêu càng khiến tôi rợn người bấy nhiêu, như côn trùng bò lúc nhúc vì không nghĩ lại thật đến vậy. Như một đạo diễn lên kịch bản cho diễn viên bắt đắc dĩ.
Từ nơi người con gái bị vấp ngã đi về phía trái 49 bước. Tôi đi theo hướng dẫn đến bước thứ 30 tôi nhận được điện thoại. Cú điện thoại không hiện số.
Anh ta muốn 1 người trong nhóm các anh quay trở lại xe. Tôi báo thông tin này cho mọi người, Hùng được chọn quay lại xe. Tôi và Tâm tiếp tục đi theo mọi người.
Đến bước thứ 49 tôi đứng lại và ra hiệu cho mọi người đã xác định đúng vị trí. Người nhà thằng Duy bắt đầu bài đồ ra cúng như hướng dẫn của nhà ngoại cảm. Việc cúng kiến hoàn thành. Chúng tôi bắt đầu tìm kiếm. Khi chúng tôi chuẩn bị tìm thì xuất hiện một con sóc, nó nhảy lại gần chúng tôi, phá đồ cúng rồi phóng qua một mô đất đứng đó nhìn chúng tôi, chân nó bươi quanh khu vực đất trước khi chuẩn bị chạy. Tất cả mọi người đều điếng người khi thấy 1 ngón tay lộ lên khỏi mặt đất và đám lá dày. Xác được tìm thấy.
 Đến lúc này thì tôi không còn chút nghi ngờ gì nữa về nhà ngoại cảm.
Chân dung nhà ngoại cảm
Photobucket

Về đến Sài Gòn, tôi gọi điện xin một cuộc hẹn gặp mặt. Điều kiện đặt ra là không muốn bất kỳ ai, kể cả người nhà nào của thằng Duy biết về nhà ngoại cảm. Điều kiện được chấp thuận. Cuộc hẹn nhanh chóng được thiết lập lúc 9h tối.
9h tối trên con đường Nguyễn Trãi đông người, tôi chở Tâm qua những con hẻm ngoằn nghèo như đi sâu vào lòng đất, tiếng ồn của Sài thành bị đẩy lùi lại phía sau. 55/15/5 hiện ra. Chúng tôi nhấn chuông. Một người phụ nữ trạc tứ tuần ra mở cửa cho chúng tôi.
Ngôi nhà được thiết kế và trang trí đơn giản. Đằng sau cánh cửa là một dàn dây leo cách cửa chính 3m với các cây lan đủ loại được treo lủng lẳng. Một bộ bàn gỗ được đặt giữa phòng khách, trên tường treo những tấm ảnh đen trắng của các nhà bác học. Nhà ngoại cảm mặc một chiếc đầm trắng với các họa tiết đơn giản nhưng toát lên vẻ sang trọng.
Bốn chén trà nóng được đặt lên bàn. Chúng tôi có 3 người đang bắt đầu vào câu chuyện thần bí. Nhà ngoại cảm bắt đầu câu chuyện như đọc được tất cả những câu hỏi trong đầu tôi. Chị nở một nụ cười sau khi mời và nhấp một ngụm trà. Giới thiệu về mình.
Chị tên Ngọc. Như các em thấy đấy, chị cũng là một người bình thường như mọi người, bắt đầu cách đây 30 năm sau khi vượt qua một cơn bạo bệnh thập tử nhất sinh. Chị bắt đầu khác người. Khác người không có nghĩa là tâm thần em nhé. Chị trò chuyện một cách cởi mở và nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa người nói và người nghe.
Chị bắt đầu nghe được những điều mà người bình thường không nghe được. Duy là một trong số những người kể chuyện và tâm sự với chị. Chị nhìn tôi chăm chú khi nói tiếp câu chuyện. Tâm đang hồi hộp lắng nghe câu chuyện của chị, như nuốt từng lời.
Có một người đang ngồi bên trái, kế em đó Tâm. Đang cùng trò chuyện với chúng ta Bất chợt chị chuyển hướng qua Tâm. Tâm giật thót mình khi nghe chị nói trong khi tiếng nhạc từ máy phát của chị đang phát ra khúc dạo đầu của giai điệu cầu hồn.
Haha, chị đùa đấy. Chị cười khi thấy sự hoảng hốt của Tâm.
Photobucket
Làm sao chị biết được vị trí xác của Duy. Tôi chuyển hướng câu chuyện sang một hướng khác, để làm không khí bớt liêu trai.
Chị đã nói rồi, Duy nói cho chị biết, cũng như nói về em và cho số của em. Chị khẳng định một lần nữa.
Câu chuyện của Duy bắt đầu cách đây một tuần khi một lần lướt web, vô tình chị nghe bài hát Gloomy Sunday. Hôm đó là một tối mưa lất phất, sau đó chuyển giông đột ngột. Chị nghe giọng ai đó đang cố gắng kêu cứu một cách yếu ớt. Những ngày sau, giọng nói đó ngày càng rõ hơn và bắt đầu trò chuyện với chị.
Những gì chị kể khiến tôi nổi cả da gà, tôi ghét cái tiếng nhạc của giai điệu cầu hồn đang văng vẳng bên tai nhưng vì là khách nên tôi kiềm mình lại thay vì nói chị tắt nhạc. Không biết Tâm đang suy nghĩ gì nữa. Tôi dường như nghe được tiếng tim đập. Dồn dập.
Duy có kể chị nghe về các em, nghe những kỷ niệm vui buồn. Đúng là đời sinh viên luôn có những kỷ niệm đẹp. Chị nhìn ra khoảng không, cười như bất chợt gặp lại đâu đó kỷ niệm đẹp của đời mình. Duy nói với chị về cái chết của mình và muốn chị liên lạc với em để đưa Duy về vì cảm thấy lạnh lẽo.
Sao Duy không nói chị gọi cho người nhà mà lại liên lạc với em? Tôi hỏi.
Vì có rất nhiều thứ Duy muốn em giúp và chỉ có em mới giúp được Duy và Tịch - bạn cùng phòng của em thôi. Chị móc điếu thuốc ra mồi lửa.
Em á!? – tôi ngạc nhiên – Chị có thể giúp được Duy mà, vì chị người duy nhất nghe được nó nói.
Ai cũng nghĩ như vậy, nhưng Duy không cho chị đi sâu vào chuyện này vì nó vượt quá khả năng và có những hạn chế nhất định. Đó là lý do vì sao chị gọi điện cho em và chị chỉ có thể hỗ trợ em qua điện thoại mà thôi. Với lại chị không muốn xuất hiện trước mọi người với tư cách của một người “ khác người” vì nó sẽ làm xáo trộn cuộc sống của chị và người thân
Bài Gloomy Sunday đi vào những giai điệu cuối. Bầu trời tối sầm lại. Mưa bắt đầu nhẹ hạt đi. Điếu thuốc tàn. Chị nói không còn gì để nói với chúng tôi nữa. Tiễn chúng tôi ra về. Từ lúc nghe xong câu chuyện Tâm không hề nói một lời nào. Chào chị chúng tôi về.
Khi chúng tôi vừa nổ máy tôi nghe thấy tiếng mở cửa. Chị nói với theo rất khẽ
Duy cần em giúp nó được đầu thai chứ không phải là oan hồn vất vưởng. Tôi nói dạ mà thái dương tôi căng ra như dây đàn chuẩn bị đứt. Chào nhà ngoại cảm.
( Ảnh: Sưu Tầm)
( Vui lòng KHÔNG sao chép dưới mọi hình thức khi không có sự đồng ý của tác giả )

Thứ Năm, 19 tháng 7, 2012

Blog Ma (P.9): LỚN LÊN TRONG ĐỊA NGỤC

Tôi sinh ra từ cõi chết nên nơi tôi lớn lên là địa ngục, theo logic suy nghĩ thì mọi người sẽ không có gì ngạc nhiên cả. Nghĩa địa và địa ngục gần nhau.
Photobucket
Địa ngục nơi tôi sống là một căn nhà với thiết kế cầu kỳ, xây dựng trên một miếng đất rộng hơn hai hecta. Tất cả nội thất bên trong đều nguy nga, tráng lệ và đắt tiền như những bộ đồ mà những con quỹ - theo cách gọi của tôi – đang sống tại nơi này khoát lên trong vỏ bọc con người.
Địa ngục nơi tôi sống có rất nhiều quỷ, đứng đầu là quỷ Satang. Hàng ngày, tôi được mặc những chiếc váy trắng xinh xắn mà bất kỳ một cô bé nào ở tầm tuổi tôi đều hằng mơ ước rồi được...nhốt vào tủ...như một con búp bê.
Thà như thế vẫn đỡ hơn là những trận tra tấn mỗi ngày khác nhau, khi con quỹ này nổi cơn thịnh nộ mỗi lần nhìn thấy tôi. Cuối ngày, chiếc đầm xinh xắn của tôi nhuộm đỏ : máu hay màu với tôi không còn phân biệt được. Vậy đấy, mỗi ngày tôi mặc một cái đầm khác nhau và vì tôi khác tất cả mọi người nơi đây.
Địa ngục nơi tôi sống có một CON NGƯỜI sống cùng tôi, cũng bị hành hạ chẳng kém gì tôi. 
Tôi không hiểu tại sao CON NGƯỜI này nhìn bề ngoài giống với họ và tên quỹ Satang nhưng tại sao con quỹ vẫn không tha cho CON NGƯỜI này. CON NGƯỜI hàng ngày không mặc đầm như tôi mà mặc một áo dài trắng xinh đẹp và có mái tóc đen dài chấm lưng. Có một đôi mắt hiền và long lanh, không hiểu sao khi khóc nhìn rất đẹp và đau thương. Giống như tôi, chiều về chiếc áo cũng nhuộm màu.
Đồ tôi chơi của tôi là một con búp bê rách nát, một mắt rơi đâu mất trong căn phòng rộng 20 m2 mà tôi tìm hoài không thấy. Đánh chơi với con mắt còn lại.
Đó là nơi tôi lớn lên.
 Photobucket
Tôi đọc xong phần entry thứ hai của blog Ma khi vừa về phòng, máy tính đã bật lên tự lúc nào, trên màn hình đang loading phần entry thứ hai : lớn lên trong địa ngục. Một lần nữa, thái dương tôi rịn mồ hôi khi nhìn thấy tiêu đề của blog, lưng áo tôi ướt đẫm khi đọc xong blog, vì cái không khí âm u của trang blog và cái cảm giác truyền từ người viết đến người đọc. Rờn rợn. Cũng như lần trước, tôi nhớ đã shut down máy trước khi ra khỏi phòng để cùng Tâm đi gặp Hùng.
Ầm mmm! Tiếng xét và tia chớp xé tan bầu trời phía đằng xa, lại tiếng quạ kêu chết tiệt. Âm binh. Cửa sổ đập rầm rầm, do không đóng cửa. Tôi chồm đến đóng cửa. Chợt nhìn thấy một bóng người, đang đứng khuất sau cây cổ thụ già mọc trồng hai bên đường khi trời mưa như trút. Cảm giác cho tôi biết, người đó đang quan sát tôi và vội vã núp vào phía sau cây khi bắt gặp ánh mắt của tôi. Tôi như một tội đồ đang bị theo dõi phía sau song sắt.
Giai điệu cầu hồn vang lên.
Màn hình điện thoại sáng lên. Đang ở chế độ câm.
Tôi nhìn điện thoại với màn hình sáng lên như một con quái vật, đang sẵn sàng nuốt chững lấy mình, gieo rắc một lời nguyền nào đó như một bộ phim kinh dị tôi từng xem.
Giọng hát như chất chứa bao uất ức và oán hận, đang rên rĩ những ca từ đầu của bài Gloomy Sunday, vang lên trong khi màn hình điện thoại đang chớp tắt như bắt nhịp điệu bài hát.
Tôi đứng như trời trồng ở một góc tường, thu mình lại và dồn tất cả sự can đảm còn sót lại tôi bắt lấy điện thoại. Không thấy tên người gọi. Tắt máy.
Quay lưng. Các giác quan tôi phút chốc như đạt đến cực hạn. Tai tôi thính hơn bao giờ hết, khi nghe được chiếc điện thoại đang rung lên lần nữa. Mồ hôi tôi bắt đầu tuôn ra, còn nhiều hơn cả khi tôi đọc blog. Quay đầu nhìn lại, màn hình đang chớp tắt theo giai điệu một lần nữa. Vẫn không có số hiển thị. Tắt máy. Có tiếng gõ cửa phòng.
Bảo có đọc entry thứ hai chưa? Khuôn mặt của Tâm rất hoảng hốt đứng trước cửa phòng hỏi tôi, trong khi tôi vẫn chưa thoát khỏi cái cảm giác chết tiệt kia. Tâm ngồi sát bên tôi sau khi vào phòng, bên ngoài mưa xối xã. Đôi vai Tâm khẽ rung lên, vì lạnh hay vì sợ. Hay cả hai. Không biết. Tôi choàng tay qua ôm Tâm vào lòng, một cảm giác thật ấm áp, cái ngột ngạt kia qua đi bớt. Tiếng nhạc lại phát trên màn hình máy vi tính.
Điện thoại lại sáng lên một lần nữa. Không hiện số người gọi đến.
Photobucket
Anh có phải là Bảo không? Đầu dây bên kia, giọng trầm ấm của một người phụ nữ vang lên.
Dạ đúng ạ. Xin hỏi ai gọi cho Bảo vậy? Thu hết can đảm bắt máy, giọng tôi có hơi rung khi trả lời điện thoại.
Anh không cần biết làm gì. Anh Duy bạn của anh, nhờ tôi nhắn anh đi đón anh ta về Giọng nói của người phụ nữ vẫn đều đều, như một bài kinh được đọc cầu siêu. Từng chữ nói rất rõ ràng.
Photobucket
Buông điện thoại xuống, tôi nghĩ tim mình ngừng đập, tai ù đi vì không tin những gì mình vừa nghe thấy. Một người tự xưng là nhà ngoại cảm gọi điện cho tôi biết vị trí xác người bạn thứ hai trên chuyến xe định mệnh, để đem về an táng.
Mưa đập vào cửa sổ từng đợt. Tâm vẫn ôm chặt lấy tôi. Dường như Tâm cảm nhận được sự sợ hãi trong tôi nhưng đôi mắt vẫn nhìn tôi tò mò về cuộc trò truyện vừa rồi.
( Ảnh: Sưu Tầm)
( Vui lòng KHÔNG sao chép dưới mọi hình thức khi không có sự đồng ý của tác giả )
Links BlogMa on Blogspot
1 http://chienphan.blogspot.com/2012/07/blog-ma.html
2 http://chienphan.blogspot.com/2012/07/blog-ma-p2-giai-ieu-cau-hon.html?spref=fb
3 http://chienphan.blogspot.com/2012/07/blog-ma-p3-cau-co.html
4 http://chienphan.blogspot.com/2012/07/blog-ma-p4-sinh-ra-tu-coi-chet.html
5 http://chienphan.blogspot.com/2012/07/blog-ma-p5-bong-e.html
6 http://chienphan.blogspot.com/2012/07/blog-ma-p6-nhung-ua-con-cua-ia-nguc.html
7 http://chienphan.blogspot.com/2012/07/blog-ma-p7-sa-tang.html
8 http://chienphan.blogspot.com/2012/07/blog-ma-p8-oi-mo.html

Thứ Sáu, 13 tháng 7, 2012

Blog Ma (P.8): ĐỘI MỒ

Nét mặt của Hùng trông thật nhợt nhạt và quầng mắt thâm đen như của người thiếu ngủ nhiều ngày. Tôi nhìn vào khung kính của sổ để bỏ qua cái nhịp thở căng thẳng của Tâm và Hùng đang lan truyền sang mình. Khuôn mặt tôi trong gương cũng nhợt nhạt không kém.
Hùng chủ động lên cuộc hẹn với chúng tôi chỉ sau vài phút khi tôi để lại lưu bút trên his page của Hùng. Hùng bắt chuyện ngay từ đầu và chăm chú lắng nghe những gì mà tôi và Tâm đã trãi qua trong những ngày qua. Một ánh mắt mà tôi tìm được đồng cảm và sẽ chia trong cái địa ngục dõi theo tôi ngày lẫn đêm này.
Câu chuyện của viện Bảo Tàng đầy bí ẩn ấy như một cuốn phim miêu tả chi tiết hơn qua lời kể của Hùng. Tôi tin những lời Hùng kể và muốn biết những cái chết của các bạn sinh viên ấy như thế nào mà khiến người ta phải ám ảnh khi chứng kiến.
Những cái chết ấy bắt nguồn từ một trò chơi ngu ngốc. Một trò chơi thử thách lòng can đảm. Nói đến đây Hùng uống một ngụm nước trà đá đã không còn hơi lạnh từ khi nào.
Tâm đang bắt chéo các ngón tay mình và ngày càng siết chặt nó khi câu chuyện của Hùng bắt đầu vào chi tiết.
Một tuần sau khi tin tức về vụ án người chết phân thây không tìm ra được hung thủ nhan nhản trên các mặt báo. Năm sinh viên học cùng khoa Mỹ Thuật cùng một hội đam mê vẽ vời. Hội đam mê vẻ đẹp tâm linh xuất phát của những cái gì gọi là kinh dị hay chết chóc. Họ chơi một trò chơi thử thách lòng can đảm cũng như tìm cảm hứng cho các tác phẩm của mình với nỗi đam mê ấy. Địa điểm là Viện Bảo Tàng Thành Phố Hồ Chí Minh, thời khắc là khi chuông đồng hồ điểm 0 giờ họ sẽ từ các chỗ trốn kín đáo mà bảo vệ bảo tàng không phát hiện và sẽ tập trung tại đại sãnh của Bảo Tàng, cũng là hiện trường của vụ án phân thây.
Photobucket
Liên – cô sinh viên khoa Mỹ Thuật Á Khôi của trường đã chọn cho mình vị trí tại nơi có hồ cát chứa xương để trốn. Trong thời gian dựa tường chờ đợi cái thời khắc ấy, ý tưởng lại đến với người con gái ấy từ cái hồ cát chứa xương lạnh lẽo. Tờ giấy trắng bắt đầu phát thảo những nét chì đầu tiên. Có tiếng cát chảy ra từ hồ và bộ xương khô từ từ ánh lên trong cái không khí tối đen ma quái của phòng trưng bày hiện vật một màu lam ảm đạm.
Lâm – người yêu của Liên và cũng là người đã phát hiện ra Liên đang nằm chết trên một vũng máu loang lỗ giữa đại sãnh đường vào lúc không giờ, thời điểm tập trung mọi người lại. Tim anh như ngừng đập khi nhận ra sự tương đồng giữa bức tranh và người vẽ từ tư thế đến nét mặt. Người vẽ giờ đang làm nằm chết ở tư thế trong tranh. Tiếng của anh gào thét vang vọng đến khắp các ngỏ ngách của Bào Tàng để kêu gọi mọi người tập họp. Không một ai trả lời anh như muốn đáp lại anh rằng trò của anh đã lỗi thời và không thể hù ai được. Bảo vệ đã ra chốt ngoài của mình chứ không muốn vào trong để nghe bất kỳ những âm thanh nào vì với họ thế đã là quá đủ cho một tuần kinh dị vừa qua.
Photobucket
Đối diện với anh là một cái xác không hồn kia và cái xương trắng kia cứ từ từ ánh lên màu xanh lam kỳ dị làm da gà anh nỗi khắp người. Không khí trong phòng dường như đang hạ xuống đến vài chục độ âm chứ không hơn. Anh không muốn một mình ở trong căn phòng này thêm một phút nào nữa dù người nằm đấy là bạn gái anh. Anh ra ngoài và cố gắng tìm mọi người trong cái ánh đèn le lói phát ra từ chiếc điện thoại. Vô vọng. Không tìm được một ai, anh quay lại phòng và đó là nơi duy nhất anh hy vọng sẽ có ai chán nãn mà đến chỗ tập hợp thay vì trốn mãi trong một góc nào đó.
Cái xác đã biến mất, chỉ còn lại một vũng máu giữa phòng. Anh gào đến khản cổ để tập họp mọi người lại.
Hùng, Trung và Lễu đã tập họp sau khi chán nãn vì cứ mãi núp trong một góc của bảo tàng. Họ cứ nghĩ rằng Lâm và Liên đang bày trò hù mọi người sợ, họ không tin chỉ cho đến khi xác nhận đó là máu từ mùi tanh của nó thì mới chịu đổ xô đi tìm cái xác của Liên và địa điểm tập hợp vẫn là chỗ củ. Đại sãnh của viện bảo tàng sau 10 phút tìm kiếm.
Tìm kiếm trong hồi hộp, lo sợ đã hút hết mọi sức lực của con người. Lâm mệt mõi quay lại đại sãnh để chờ mọi người, tiếng quay ù ù của quạt máy càng làm cho không khí thêm lạnh lẽo, anh không quan tâm nữa. Mặc kệ.
Photobucket
Đôi mắt của Lâm sáng lên như mắt cú vọ trong đêm tối khi anh nhìn ra từng sợi tóc đang bay trong gió, ngày càng nhiều và điểm rơi chính là phía trần nhà từ màu xanh lam chết chóc đó. Một trận mưa tóc. Xác chết của Liên đang treo lơ lững trên chiếc quạt trần và mái tóc đang rối tung vì cánh quạt đang quay. Phía vách đằng sau lưng Lâm một dòng chữ được ghi bằng máu đang cô đong đặc lại: THIÊN THẦN GÃY CÁNH
Anh khụy chân xuống và chết nghẹn đi không nói được lời nào cho đến khi Hùng và Lễu tập hợp trở lại. Từng ngụm nước bọt được nuốt vào trong, không ai nói với ai lời nào. Một sự im lặng chết chóc. Bóng ba con người đang ngồi khụy xuống sãnh đang đổ lên tường mờ ảo qua cái ánh sáng của đêm trăng huyền bí. Tiếng cú kêu vang lên từ xác chiếc máy bay bên ngoài. Một phút tang thương và chết chóc trôi qua, mọi người sực tỉnh khi phát hiện ra rằng thiếu Trung. Linh tính báo cho mọi người biết rằng có sự chẳng lành xảy ra ở đây.
Lâm không còn giữ được bình tĩnh nữa và giục mọi người đi tìm Trung nhưng chính lúc đó Lễu trấn an hai người con trai đang khủng hoảng rằng nên đợi 5 phút rồi sau đó sẽ đi tìm nếu Trung không quay lại. Không hiểu sao lúc đó, Lễu – cô sinh viên đam mê thuyết tâm linh đến cuồng dại lấy ra bộ bài và chơi trò bói toán.
Lễu rút một bộ bài mới ra, sau khi bỏ hai con phăng teo ra rồi khuyến khích mọi người chơi để giải tỏa sự căng thẳng. Hùng hỏi Lễu tại sao bỏ con phăng teo ra vì theo như anh biết con bài này cũng được dùng để bói theo kiểu bói toán Tây Phương. Lễu nói rằng đấy là con bài cực kỳ xui xẻo và chết chóc nên không muốn đưa vào bói trong lúc này. Hai người đàn ông còn lại im lặng và đếm từng nhịp thở khi Lễu xốc bài.
Hùng và Lâm mỗi người lấy một con bài sau khi Lễu xốc 9 lần. Hùng rút được con xì cơ còn Lâm là con xì bích. Họ muốn biết ý nghĩa của những con bài ấy. Lếu cho biết con xì bích tượng trưng cho sự đen đủi và có thể đụng đến dao, kiếm, còn xì cơ là biểu tượng của máu – một con bài xấu. Lễu cười một nụ cười nữa miệng trong cái không khí chết chóc ấy làm hai người khó hiểu. Rồi nụ cười ấy càng lúc càng tươi, hở cả răng và phát ra tiếng cười càng lúc càng lớn và man dại khiến nổi cả gai óc.
Photobucket
Dường như không thể chịu nỗi cái không khí âm binh ma quái đó thêm bất kỳ một phút nào nữa và muốn có một sự vận động để phá vỡ bầu không khí đó nên mọi người đổ xô đi tìm Trung. Mỗi người lại chia ra các hướng và đó là một sự phân chia ngu ngốc. Lâm phát hiện ra Trung đã chết trong tư thế bị đóng cọc trên tường của phòng phía bên cạnh. Một dòng chữ máu hiển hiện bên cạnh: GIÊSU ĐÃ CHẾT. Một sự hoảng loạn thật sự! Lâm lại một lần nữa gào thét tập trung mọi người lại. Chỉ có Hùng xuất hiện và tiếp nối sự hoảng loạn của Lâm.
Cái tiếng cú kêu lại vang lên dồn dập hơn bao giờ hết. Tiếng chuông đồng hồ quả lắc cứ thế ngân lên lạnh lùng bỏ mặt hai gương mặt đang nhìn về bức tường như vô hồn.
Không ai nói với một ai họ quay mặt chạy ra khỏi phòng và gào kiếm Lễu. Khắp tầng trệt gần như được xới tung lên, âm thanh gọi Lễu cứ vọng lại vọng lại như xung quanh là bốn vách núi đang vây quanh hai người, từ từ ép chặt đến khi không còn một dòng máu nào chảy nữa mới ngưng.
Photobucket
Họ men theo lối cầu thang theo kiến trúc kiểu Pháp lên lầu, có tiếng bước chân vang lên phía trên lầu mỗi lúc một gần. Họ nghĩ đó là Lễu và cố gắng kêu thật to, tiếng bước chân im bặt. Thay vào đó là tiếng cào của móng tay ai đó vào vật liệu gỗ nghe như những móng tay ấy đang gần rơi ra khỏi ngón tay khi tiếng cào mỗi lúc một to. Hai người phát hiện ra Lễu chết ở căn phòng phía trên lầu. Các xương khớp của Lễu đã bị bẻ gãy, và xung quanh là chằng chịt dây nhợ như một con rối gỗ không có khớp xương và bị người điều khiển bằng những sợi dây. Trên tường một dòng chữ được ghi bằng máu: KHIÊU VŨ CÙNG QUỶ.
Sáng hôm sau người ta phát hiện Hùng và Lâm tâm thần đã không còn ổn định nữa.
Tôi và Tâm đến nay cảm thấy như bị ngạt thở khi nghe câu chuyện kinh dị ấy, thì ra mọi thông tin đã được báo chí đơn giản hóa đến người đọc khi công an bất lực trong việc tìm ra thủ phạm của vụ án mạng.
Câu hỏi nhảy múa trong đầu tôi lúc này là: Blog Ma & Những án mạng này có quan hệ gì? Hay chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Chiều đã ngã bóng, cái ánh sáng nhàn nhạt lướt qua 3 khuôn mặt như từ cõi âm binh quay về. Vô Hồn.
( Ảnh : Sưu Tầm )
( Vui lòng KHÔNG sao chép dưới mọi hình thức khi không có sự đồng ý của tác giả )

Links BlogMa on Blogspot
1 http://chienphan.blogspot.com/2012/07/blog-ma.html
2 http://chienphan.blogspot.com/2012/07/blog-ma-p2-giai-ieu-cau-hon.html?spref=fb
3 http://chienphan.blogspot.com/2012/07/blog-ma-p3-cau-co.html
4 http://chienphan.blogspot.com/2012/07/blog-ma-p4-sinh-ra-tu-coi-chet.html
5 http://chienphan.blogspot.com/2012/07/blog-ma-p5-bong-e.html
6 http://chienphan.blogspot.com/2012/07/blog-ma-p6-nhung-ua-con-cua-ia-nguc.html
7 http://chienphan.blogspot.com/2012/07/blog-ma-p7-sa-tang.html
8 http://chienphan.blogspot.com/2012/07/blog-ma-p8-oi-mo.html

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...