Chiến Phan

Hiển thị các bài đăng có nhãn chienphan blog. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn chienphan blog. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 10 tháng 9, 2023

Nhật ký của cha - Julie Nên - Cỏ cây thức ngủ [Father's Diary - Julie Nên - The Wakeful Grass]

ài Gòn mở cửa trở lại, giống như một cánh cửa đã đóng suốt gần bốn tháng đang mở ra trước mắt ông già, em và ba đứa nhóc.

Trong tĩnh lặng của ngày hôm đó, ông già như một gã đam mê con chữ đang miệt mài viết về những dòng sự kiện qua cuộc đời mình, nơi suy tư và từng từ được lập ra, rút gọn đổi thay tồn tại một nỗi buồn.

Ngày kia, năm năm trước, ông già đã đặt mình trước Dinh Độc Lập, nơi ông lắng nghe những lời chia tay của một người đồng nghiệp: mỗi lần thay đổi công ty buồn như chia tay người tình. Cảm xúc của ông cũng giống như nỗi buồn của một đứa trẻ khi phải nói lời chia tay với những thứ quen thuộc, không biết điều gì đang chờ đón ở tương lai.

Hôm nay, năm năm sau, ông già bắt đầu suy tư về một môi trường đang thay đổi, mặc dù cảnh vật vẫn giữ nguyên.

Những đứa trẻ nghịch ngợm đang thảo luận về cỏ cây trong các chậu nhỏ bằng nhựa nằm trên hiên nhà, chúng như những nhà khoa học vừa khám phá một định luật mới. Định luật tự nhiên, hoa đủ nước, đủ nắng thì hoa nở, điều khác biệt ở đây là việc tham gia của hai nhà khoa học trẻ, ươm mầm cho đến chăm sóc mỗi ngày trong chiếc chậu nhỏ, treo trên giàn sắt đã phũ màu thời gian, sét cạnh tróc sơn. 

Nhưng thực tế, đó chỉ là những chiếc lá rơi xuống khi mặt trời lặn hoặc nói thứ ngôn ngữ riêng của chúng vào buổi sáng, khi mặt trời quay trở lại.

Đâu hay, chuyện đó chỉ là những chiếc lá rũ khi đi ngủ ở một hoàng hôn nắng tắt hay, đêm về ánh trăng rọi xuống thềm nhà; rồi vươn mình khi thức dậy chào đón bình minh với nắng ngon tìm đến. 

Hai đứa trẻ nói về cỏ cây bằng ánh mắt, cô bé út nhỏ nhất nhà đặt ngón tay vào miệng mình, như muốn bảo rằng có một điều gì đó đáng giá để kể. Tiếng trẻ con vang lên trong một hẻm nhỏ, nơi Sài Gòn yên tĩnh và xa lánh tiếng xe.

Câu chuyện của họ đọng lại trong bầu không khí đêm Sài Gòn thinh lặng. Cô bé ôm chiếc gối như một người bạn tri kỷ lâu năm, hẹn hò nhau ở kiếp nào, giờ đây trở lại gặp nhau nghẹn ngào. Cả hai cùng nhau lắng nghe câu chuyện của ông già, nhưng cũng có những lúc phản đối khi có con chó sói xuất hiện trong câu chuyện của cô bé hoặc khi ông anh chen ngang để kể về những ngày xưa, thời điểm thằng nhóc của ông già đã dừng lại.

Ngày xửa, ngày xưa (thằng nhóc của ông già đã thôi không còn “ngày xưa, ngày xưa”)

Có một con chó Tói,...con chó Tói... giọng kể của ông anh lớn hơn một tuổi, ngọng nghịu ở đêm về trên chiếc giường...là nền gạch gạch, nằm mát tự nhiên, chẳng có chút điều hòa, chỉ có tiếng quạt rào rạt suốt đêm ở một thời cấm cửa. Thiết bị vừa mới hư xong, tất cả bắt buộc phải nằm dưới sàn nhà được lau sạch bóng.

Sài Gòn luôn thay đổi, nhưng có những điều vẫn còn nguyên. Tiếng đàn hai đứa trẻ vang lên, đánh thức Sài Gòn trong tĩnh lặng của đêm.

Ông già lướt mạng. 

Có gì là mãi mãi! Có những thay đổi, nhưng cũng có những điều mà ta không bao giờ quên. Ông già đọc những dòng chia sẻ trên mạng về người bạn vừa mất và suy tư về cuộc sống của anh chàng có ba đứa con. Ông cảm thấy mình trở nên nhỏ bé hơn khi thấy bạn đang tìm kiếm sự thật trong thế giới xung quanh, dù hôm qua đã trở thành quá khứ đau đáu.

 Đóng rồi thì cũng mở! Chỉ có chút gì đó đọng lại...man mác. Ông già nghĩ suy nhiều, rồi hạ quyết tăm rằng.

Thế nào cũng phải sống! 

Sống cũng phải thế nào! Sống một cách thấm thía.

Để rồi không phải ngậm ngùi hay tiếc nuối ở một sớm mai nào đó

Sài Gòn vẫn lặng yên, nhường lại tiếng kim đồng hồ kêu đều đặn và giọt mưa cuối mùa còn đọng lại. Ông già biết rằng, với những thay đổi sắp tới, hãy để cho những chuyện tương lai tạm thời nghỉ ngơi, và hôm nay, chỉ cần ngủ một giấc, để mơ về những điều bình thường.

***

Saigon reopens, like a door that had been closed for nearly four months, now opening before the old man, the young girl, and the three kids. In the quiet of that day, the old man, like a passionate wordsmith, diligently writes about the events in his life, where thoughts and words are crafted, condensed, and exchanged for a lingering sadness.

On that day, five years ago, the old man stood in front of Independence Palace, where he heard the farewell words of a colleague: every change of company felt as sorrowful as parting with a lover. His emotions mirrored a child bidding farewell to familiar things, uncertain about what the future holds.

Today, five years later, the old man contemplates a changing environment, even though the scenery remains the same. Mischievous children discuss potted plants in plastic containers on the house's veranda, like scientists discovering a new law.

A natural law, with enough water and sunlight, flowers bloom; what makes it different here is the participation of two young scientists, nurturing and caring for them every day in a small pot, hanging on an iron rack worn by time, rust and peeling paint. But in reality, those are just leaves falling when the sun sets or speaking their own language in the morning when the sun returns.

However, that is just leaves falling asleep at a sunset or, at night, when the moonlight shines on the doorstep; then stretching when waking up to welcome the sunrise with its warm rays. Two children talk about the plants with their eyes, the youngest girl puts her finger in her mouth as if there's something valuable to share.

Children's voices echo in a narrow alley, where Saigon is quiet, away from the noise of traffic. Their story lingers in the silent Saigon night. The girl holds her pillow like an old friend, meeting after a long time, choked with emotion. Both listen to the old man's story, but there are moments of protest when a wild dog appears in the girl's story or when the older brother interrupts to talk about the old days when the old man's boyhood came to a halt.

There was a dog named Tói,... a dog named Tói... the older brother's storytelling voice, one year older, stuttered on the night returning to the bed... a floor made of cool natural tiles, no air conditioning, only the sound of a rattling fan all night in a time of lockdown. Just after the equipment was repaired, everyone had to lie on the floor, polished to a shiny finish.

Saigon is ever-changing, but some things remain the same. The sound of two children playing the guitar awakens Saigon in the silence of the night. The old man surfs the internet. Nothing is forever! There are changes, but there are also things we never forget.

The old man reads online shares about a departed friend and reflects on the life of a man with three children. He feels smaller when he sees his friend seeking truth in the world around, even though yesterday has become a painful past. Once closed, now it opens! There's just a trace... a lingering essence.

The old man contemplates deeply and finally decides. Life goes on! Live life how it should be lived! Live it wholeheartedly. So that there will be no regrets or sorrow one early morning.

Saigon remains quiet, yielding to the regular ticking of the clock and the lingering rain of the late season. The old man knows that with the changes to come, it's time to let future matters rest, and today, just sleep, to dream about ordinary things.

Chủ Nhật, 20 tháng 8, 2023

Nhật ký của cha - Julie Nên - Thú Cưng - Dad Diary - Julie Nen - Bet


Hè về, đám trẻ được nghỉ hè. Sau khi đã tận hưởng khoảnh khắc “đại náo” vui vẻ khắp ngõ ngách của ngôi nhà, tất cả đồng loạt xuống sân để tiếp tục cuộc chơi khám phá, săn lùng, rượt đuổi….đủ các tên gọi khác nhau. 

Đám trẻ của ông già chơi không biết mệt mỏi, dù ông già thấm mệt, nhưng đám trẻ vẫn tràn đầy năng lượng như chưa từng thấy sự "mệt mỏi". Đám trẻ cứ tếu táo gọi tên nhau, vang vọng cả một khoản sân, chúng tìm nhau trong cái đám đông trẻ lựng chựng biết đi đang say mê cầu tuột, cho đến cả những đứa trẻ to đầu đang miệt mài với trái bóng rổ của mình như thể “Sài Gon Heat” đang ở đây. 

Ông già chuyển hướng chơi “đi bộ” để dưỡng sức; kinh nghiệm cho biết cuộc chơi của ba đứa trẻ còn kéo dài đến tận khuya. 

Dưới ánh đèn đường màu cam vàng, Lavie - thằng nhóc nhỏ - chạy trước với chiếc xe scooter của mình. Ông già, thằng nhóc lớn và cô nhóc Nên đang cùng chạy ù theo sau, nhìn Lavie chạy trước như để dọn đường, luồn lách những con người đi bộ, chạy bộ ở một đêm về lộng gió. Khi phải chạy rượt đuổi theo đám trẻ, Ông già nghỉ bụng: “ Vậy là đã đi bộ dữ chưa ta!?” 

Thằng nhóc lớn Merci: "Ba, Nên giống như con “bet” (thú cưng) của nhà mình đấy."

Ông già nhíu mày, mở to đôi mắt, bước chân vững vàng tiến về phía trước, trong làn hương hoa dạ lý thoảng phảng bay lên từ đâu đó.

Tuy ông đã không hiểu lắm, bởi trong ngôi nhà đã có ít nhất hai thành viên thú cưng. Một con mèo gốc Anh tên là "Mốc," với khuôn mặt "to bằng cái chén," như bà vú nói, và một chú mèo tên "Min." Ngoài ra, hai con mèo cũng có thêm ba đứa con mới sinh, không biết từ đâu mà nhà lại có thêm một thành viên thú cưng nữa.

Thằng nhóc gọi em gái của mình là "thú cưng," bởi vì cô nàng có những kỹ năng độc đáo: nhéo và cắn.

Những kỹ năng độc đáo này trở thành màn trình diễn thú vị: những ngón tay và chiếc răng khôn nhỏ bé  của cô nàng phát ra những tia điện, phóng vào đối tượng khi cảm xúc dâng tràn là tức giận và cả yêu thương. Đôi khi, những chiếc răng nhỏ xinh xắn lại bất ngờ cắn vào da, như một thách thức dễ thương. Tất cả thành viên của nhà đều thảm bại dưới tay của cô nàng. 

Những kỹ năng này khiến ông già liên tưởng đến trò chơi Pokemon Go. Cô nhóc trở thành thú cưng mà thằng nhóc lớn bắt được và huấn luyện thành thú vật thuần chủng. Mọi người trong gia đình đều đã "bắt được" kỹ năng này của cô nhóc. Cô nhóc chạy phía trước trong chiếc áo ngắn tay hồng phấn và quần ngắn cam, đôi dép hồng theo sau.

Một chàng trai cùng tuổi cô nhóc xuất hiện, và ông già cảm thấy lo lắng liệu cô nhóc sẽ "triển khai kỹ năng" không. Thật không, cô nàng chỉ đơn giản bỏ đi, theo tiếng gọi "dễ thương" của chàng trai cùng tuổi. Ánh mắt của ông già và chàng trai trao nhau nụ cười.

Trong tâm khảm của ông già, cô nhóc trở thành một nàng công chúa được yêu thương của bất cứ bố mẹ nào. Tuy nhiên, ở đây, cô nàng công chúa của ông già biến thành một cô nàng “siêu, siêu quậy” đáng yêu, khiến tất cả thành viên trong nhà cáu lên rồi lại, ngập tràn trong yêu thương trở lại, như thể có một sợi dây nào đó gắn chặt cảm xúc của cô “thú cưng” và tất cả thành viên của gia đinh. Yêu đến lạ.  

***
Summer has arrived, and the children are on summer break. After thoroughly enjoying the lively moments throughout every nook and cranny of the house, they all gather in the yard to continue their explorations, hunts, chases... by various names. The old man's grandchildren play tirelessly, seemingly unaffected by fatigue. Although the old man is worn out, the children remain full of energy as if they have never experienced "weariness." They laugh and call out to each other, their voices echoing across the yard. Amidst the cluster of exuberant youngsters, they search for one another, moving through the crowd with determined steps, engaged in fervent games of tag or chase. Even the older kids, deeply engrossed in their basketball, resemble the "Saigon Heat" team right there on the court. The old man decides to switch to "walking" to catch his breath, knowing that the game of the three kids will likely continue well into the night, based on his experience. Under the glow of orange-yellow streetlights, Lavie, the little boy, races ahead on his scooter. The old man, the older boy, and the girl named Nen follow closely behind, watching Lavie lead the way and navigate through pedestrians, running through a breezy night. When they have to chase after the group of children, the old man jokes, "So, have we gone for a walk?" The older boy, Merci, quips, "Dad, Nen is like our family pet." The old man furrows his brows, opens his eyes wide, and takes firm steps forward, amidst the faint scent of evening primroses wafting from somewhere. Although he doesn't fully understand, there are at least two pets in the house. A British Shorthair cat named "Moc," with a face "as round as a bowl," as his grandma used to say, and another cat named "Min." Furthermore, the two cats have three newborn kittens, somehow adding another pet to the household. The older boy affectionately calls his younger sister a "pet" because she possesses unique skills: pinching and biting. These distinctive skills become an entertaining performance: her little fingers and tiny sharp teeth emit sparks, directed at others when emotions run high, whether in anger or affection. Sometimes, her adorable teeth playfully nip at the skin, like a charming challenge. Everyone in the family falls victim to her antics. These skills remind the old man of the game "Pokemon Go." The little girl becomes the pet that the older boy captures and trains into a purebred creature. The whole family has "captured" these skills of hers. She runs ahead, wearing a pale pink short-sleeved shirt and orange shorts, with pink sandals trailing behind. A boy of the same age as the little girl appears, and the old man wonders if she'll "deploy her skills." However, she simply walks away, drawn by the boy's "adorable" voice. The old man and the boy exchange smiles. In the old man's heart, the little girl transforms into a beloved princess for any parent. Yet, here, the old man's princess turns into an endearing "super mischievous" girl, provoking the family members to frustration and then enveloping them in love again, as if there's an invisible thread connecting the emotions of this "pet" and all the members of the family. A love that's strangely enchanting.

[Sách] Trevor Noah Đứa con phi pháp - Trevor Noah - Born Acrime

"Đại tiện là cả một thú nhân sinh. Phải nói là đạt tới cảnh giới vi diệu...Không có lúc nào ta sống thật với bản thân hơn lúc đại tiện. Đó là khoảnh khắc ta nhận ra: Đây chính là con người thật của mình. Ta có thể chẳng nghỉ ngợi gì trong lúc đi tiểu, nhưng đại tiện thì khác. Bạn có bao giờ nhìn thẳng vào mắt đứa bé sơ sinh khi nó rặn ị chưa? Đó là cái khoảnh khắc nó hoàn toàn nhận thức được bản thân."

"Đứa Con Phi Pháp" là một tác phẩm tự truyện sinh động của tác giả Trevor Noah. Quyển sách tường thuật về cuộc sống của anh từ thời thơ ấu cho đến trưởng thành ở Nam Phi; dưới diễn biến và kết thúc chế độ Aparthied với sự phân biệt người da đen và da trắng, cho đến khi anh trở thành một người dẫn chương trình nổi tiếng tại Mỹ. Từ những kỉ niệm ấm áp cho đến những trải nghiệm đầy khó khăn và bi kịch, Noah đã mang đến một góc nhìn mới mẻ và đầy tình cảm về cuộc hành trình của mình - một gã da màu.

Trevor Noah là đứa con lai của người da trắng và da đen, không chỉ là một diễn viên hài tài năng mà còn là một nhà bình luận xã hội tinh tế. Qua câu chuyện của mình, anh vừa truyền tải những khía cạnh vui nhộn, vừa đề cập đến những vấn đề nghiêm trọng như phân biệt chủng tộc, địa vị xã hội và bạo lực. Anh biết cách hòa quyện giữa những câu chuyện dí dỏm và những tình tiết thấm đượm cảm xúc, khiến người đọc không chỉ buồn cười mà còn cảm nhận sâu sắc về thế giới đa dạng và phức tạp mà chúng ta đang sống trong đó.

"Khi chúng ta cười, chúng ta không chỉ giải phóng cho riêng mình mà còn giải phóng cả những người xung quanh. Cười chính là sự tự do."

Từ những câu chuyện về việc "lừa lọc" trong thời thơ ấu của anh cho đến việc đối mặt với những rào cản trong sự nghiệp, "Đứa Con Phi Pháp" là một cuốn sách đầy cảm xúc và sự thông thái. Noah đã thể hiện sự thấu hiểu đối với những gì anh đã trải qua và cách anh đã học cách đối mặt với những thử thách.

"Đứa Con Phi Pháp" không chỉ là một câu chuyện cá nhân mà còn là một bức tranh tốt đẹp về cuộc hành trình của một người từ quê hương nghèo khó đến thành công và danh vọng. Sự chân thật, hài hước và nhận thức sâu sắc về thế giới là những yếu tố khiến cuốn sách trở thành một tác phẩm đáng đọc và suy ngẫm.

Nếu bạn đang tìm kiếm một cuốn sách không chỉ để giải trí mà còn để suy tư về cuộc sống và xã hội, thì "Đứa Con Phi Pháp" của Trevor Noah chắc chắn là một lựa chọn xuất sắc.

"Làm thế nào chúng ta có thể hiểu nhau, nếu chúng ta không nói về nhau?"

***

"Born a Crime" is an inspiring and profound work by author Trevor Noah. The book chronicles his life journey from childhood in South Africa to becoming a renowned television host in the United States. From heartwarming memories to challenging experiences and tragedies, Noah provides a fresh and emotionally charged perspective on his personal journey.

Trevor Noah is a talented comedian and a keen social commentator. Through his narrative, he skillfully weaves humor and serious themes such as racial discrimination, social status, and violence. He manages to blend witty anecdotes with emotionally resonant moments, inviting readers to both laughter and a deep understanding of the complex world we inhabit.

"When you're laughing, you can't be scared."

Noah's storytelling ranges from childhood "con artist" tales to confronting career obstacles, creating a book that is both emotional and insightful. He showcases his understanding of the challenges he has faced and the ways in which he has learned to navigate them.

"Born a Crime" is not just a personal story; it is also a beautifully painted picture of an individual's journey from humble beginnings to success and fame. The book's authenticity, humor, and profound insights into the world make it a compelling read for introspection.

If you're searching for a book that entertains while also prompting reflection on life and society, Trevor Noah's "Born a Crime" is undoubtedly an excellent choice.

"How will we
relate to each other if we can't talk about the things that matter most?"

https://doisales.com.vn/index.php/2023/08/21/sach-book-trevor-noah-dua-con-phi-phap-trevor-noah-born-acrime/

Thứ Tư, 18 tháng 7, 2018

Ký sự Nhật – Sự hiếu khách - Hospitality


465f722bebc2c1ade374a034cadf9541
Khi con tàu cao tốc Shinkansen trở về Nagoya bắt đầu lao đi với vận tốc 280km/h, màn đêm nuốt chửng luôn những con sông chảy ngang tách hai bên bờ cây xanh, chỉ còn lại tiếng gió rít bên ngoài như muốn len lõi vào bên trong để lắng nghe câu chuyện của chúng tôi. Takahiro – một chàng trai trung niên, đã kết hôn, khoác trên mình bộ vest màu xanh đen vừa tham dự tiệc cưới của một người bạn trên đường trở về ngủ một đêm ở quê nhà trước khi bắt chuyến tiếp theo vào hôm sau, đã gặp & trò chuyện với nó về nước Nhật.
Đó là sau khi Takahiro hỏi nó nghĩ sao về nước Nhật, câu hỏi cũng làm nó nhớ đến lời nhắn của người bạn Nhật ở Tokyo về việc enjoy Japan. Một danh sách về những con người nó đã gặp trên đất nước mặt trời mọc này lần lượt được trở lại trong câu chuyện trò khi nó trả lời rằng nó chỉ quan tâm đến con người hơn cảnh vật hay bất cứ thứ gì khác ở những nơi nó đến. Người Nhật đầy lòng hiếu khách.
Misaki – cô bé nằm đầu trong danh sách nó kể, vừa tốt nghiệp đại học & bắt đầu làm việc tại AEON Mall được một tháng, là người biết tiếng Anh hiếm hoi được tích lũy từ hai năm làm tại Hawai – nơi chuyển đổi giáo dục phần lớn, thường xuyên giữa Nhật - Mỹ và là nơi mẹ của cô bé đang sinh sống - đã giúp nó một cách nhiệt tình trong việc tìm kiếm món quà tặng cho mẹ mình – trà dành cho người cao huyết áp. Điều đó thực sự là một thử thách thì tất cả sản phẩm đều thể hiện bằng tiếng Nhật. Sự nhiệt tình của cô bé là điều khiến nó ấn tưởng & tiếc nuối khi đi vội trong lúc xe chờ vì nghĩ rằng sẽ quay lại tối đó để lấy đồ cùng với thực hiện phần hoàn thuế. Tối đó, buổi ăn tối thay lời cảm ơn đã trôi qua cả giờ mở cửa.
Cô vali – một người phụ nữ trung niên, với mái tóc dài giản dị được buột gọn, với chỉ vỏn vẹn vài câu tiếng Anh xã giao và giao tiếp với nó chủ yếu qua…google translate, là người đã nhiệt tình hướng dẫn nó làm các thủ tục hoàn thuế sau khi đã nhận ra người khách cũ. Họ vẫn giữ đó những món đồ để lại trước đó hai ngày và chịu khó truy ngược thông tin hóa đơn để làm thủ tục hoàn thuế.
Bác phục vụ - một người phụ nữ cao tuổi, dáng người nhanh nhẹn với mái tóc cắt cao và nổi bật với chiếc đuôi sam, thực hiện việc phục vụ thực khách của nhà hàng nhỏ Ashita Ha - nằm trên con đường mua bán đông đúc cạnh ngôi chùa Osu Kannon - như một con thoi qua lại với việc bưng đồ ăn và châm nước. Phút nghĩ ngơi hay sự chờ đợi khách gọi dường như là điều hiếm gặp...
user827813_pic1110658_14242269421 
Câu chuyện chỉ dừng lại ở chừng đấy người, trước chuyển sang một đề tài khác. Nó nhìn kỹ lại chàng trai Takahiro với mái tóc cắt so le thịnh hành, trong lúc đang ngẫm nghĩ về những điều nó nói. Bất chợt. Hình ảnh của các nhân vật Kikage, Yuichi & Eriko trong một “căn bếp” ngạt ngào hương vị yêu thương, đến Satsuki & Hiiragi soi mình vào “bóng trăng” trong Kitchen của Banana Yoshimoto của nổi cô đơn ghì chặt lấy. Tự hỏi. Có phải bản thân mình đã chạm đến nổi cô đơn này!
Nổi cô đơn của một thế hệ trẻ Nhật Bản bùng nổ với sự nổi loạn trong việc khẳng định bản thân mình từ trang phục (Harajuku, Cosplay), đến suy nghĩ thoát ly khỏi nơi mình sinh sống – sự dịch chuyển từ quê lên phố, từ trong ra ngoài nước Nhật – để lại một lực lượng dân số già chiếm đa số với mang trên mình một nổi tự tôn & phân biệt vùng miền nặng nề, để rồi đến hành động tự phũ định mình – tự sát (Xấu – Natsuo Kirino) hay cuồng tín khi khát vọng tìm một niềm tin để tồn tại (Ngầm – Haruki Murakami).
Nó đã gặp những con người đi từ trong các trang sách nổi tiếng bước ra ở khắp nơi trong các trang phục của riêng mình từ dưới cửa tàu điện ngầm ở Nagoya, đến trên con đường tập nập người đi ở Osaka với những cô gái đứng đường vừa đúng tuổi thanh xuân đẹp nhất, hay cái liếc xéo khó chịu của người phụ nữ trung niên ở Kyoto với những du khách xung quanh – tính luôn cả người Nhật vùng khác – như khẳng định rằng mình là dòng chính thống Nhật đặc trưng, và giờ là chàng trai ngồi trên một chuyến tàu tốc hành Shinkansen.
pexels-photo-139389 
Chúng tôi nói về cuộc sống – đó chính là một trong những điều thú vị của du lịch. Sự thoải mái chia sẻ với người lạ khi đến một vùng đất mới, chính sự “một lần” gặp gỡ là chất xúc tác để giải phóng sự tin tưởng, ta nói thật về mọi thứ. Thường khi. Câu chuyện nó để cho dang dở lúc đề tài chuyển sang triết: Làm sao để sống hạnh phúc? Khi dùng từ destiny để thay thế cho chữ “duyên” diễn tả cho sự gặp gỡ ngẫu nhiên này. Takahiro lấy điện thoại ra là bắt chước nó – lưu lại tên & thời gian của người đi qua đời mình. Lúc đó, đồng hồ chỉ 7h35 giờ Nhật Bản, sớm hơn hai tiếng so với giờ Việt Nam.
(P/s: Tốc ký trên chuyến tàu tốc hành)

Thứ Tư, 9 tháng 5, 2018

Bán hàng, Hôn nhân & Hy Sinh

bench-man-person-night 
Nó quyết định lắng nghe nhịp điệu bên trong mình – cần những tiết tấu nhanh; như trào lưu latin đang thịnh hành với nhịp điệu sôi động, để thay đổi hình thức đào tạo vì đã nhận thấy lập đi lập lại sẽ tạo nhàm chán & mấy cái ngáp ngắn ngáp dài sẽ dễ dàng khiến tụt cảm xúc khi ngoài trời nhiệt độ đã lên đến 37oC ở một trời Biên Hòa, Đồng Nai (càng kích thích cơn buồn ngủ đến nhanh hơn) 

Buổi đào tạo chuyển thành cuộc thi của hai đội. Hai mươi con người ngồi trong căn phòng vách kính – chất liệu chính của một trong những showroom Toyota độc đáo mà nó biết đến thời điểm hiện tại. Sự pha trộn giữa các thế hệ nhân viên kinh doanh đã bắt đầu xuất hiện, thế hệ trẻ chiếm áp đảo về số đông & quan tâm đến câu chuyện thế hệ (để cải thiện về kỹ năng giao tiếp – một trong những kỹ năng quan trọng đối với một người sales). Các bạn đặt nhiều câu hỏi về cách suy nghĩ và hành vi mong muốn của các thế hệ sau khi chiến thắng & giành quyền đặt câu hỏi với nó. 

Câu chuyện thế hệ được lồng ghép cả khát khao & hy vọng về một sự sẻ chia khi nhìn vào ánh mắt trẻ, nó tắm mình trong đó như thể thanh xuân về lại, ngồi cạnh và thì thầm: hãy cứ khát khao, hãy cứ dại khờ như bao người ôm mãi một giấc mơ. 

Câu chuyện thế hệ theo nhận định riêng nó, đặt vào hai chữ hôn nhân. Tóm gọn thành 3 thế hệ: 
+ Thế hệ Trước X (<= 6x) 
+ Thế hệ X (7x, 8x) 
+ Thế hệ Y (9x, 2k) 

Hôn nhân vẫn là một phạm vi rộng. Nó nói về sự gắn kết, hay nói khác đi về tỉ lệ ly hôn ngày càng tăng ở người trẻ, đặt để vào phân tích góc nhìn mỗi thế hệ ở hai từ “hy sinh” 

pexels-photo-60778 
Thế hệ trước X – Nói rất nhiều về sự hy sinh. Một thế hệ trãi lam lũ & khốn khổ phải ngược xuôi để sinh sống không có nhiều thời gian để cho nhau những giận hờn yêu thương; rồi một mai nhìn lại tóc đã hóa mây bay – nhìn người đối diện, ậm ừ trong dạ chuyện đã qua. Ấy vậy mà cuộc sống hôn nhân ấy gắn kết cao. 
Từ ngày trăng vỡ tan thành đôi 
Từng giọt sầu rơi rụng mãi trong đời 
Em vẫn thương yêu anh 
Vì sau những nhạt nhòa bởi mưa, nắng, lời hẹn ước phôi phai theo tháng ngày, cả hai chỉ còn giử lại với nhau một điểm chung là hy vọng ở tương lai – hy vọng nằm ở những đứa con mình. 
Họ nói và luôn nói về hy sinh, một thế hệ của nhịp sống chậm – việc chiếm được con tim thiếu vắng tình yêu ấy chỉ có được khi bạn đồng hành cùng nhịp độ đó vì với họ: từ từ thôi. 

pexels-photo-326603 
Thế hệ X - Tại sao phải hy sinh? Một thế hệ thâm trầm – luôn đặt ra cho mình một trách nhiệm phải đi tìm câu trả lời ấy; mỉa may lại chính là chịu sự ảnh hưởng của bài ca “hy sinh” ngày ấy hát đi hát lại quá nhiều lần (Điều đấy không có nghĩa là oán trách một thế hệ đi trước, vì sòng phẳng thì thế hệ đi trước đã hoàn thành mục tiêu “hy sinh” là gia tài để lại; dù ít dù nhiều với đời sau nhưng là tất cả của những gì họ có). 
Một thế hệ có quá nhiều mục tiêu không chỉ còn cho riêng mình, mà còn có cả sự gửi gắm từ thế hệ trước đó, trong khi việc tìm hiểu “hy sinh” là gì vẫn đeo bám. Để rồi như lạc bước như giửa đất trời mênh mông, tôi đi tìm tôi – thấy mình đáng thương đến tội; thôi nói về phút ban đầu ấy, ngỏ đi chung một lối, khép đôi mi lại càng thương nhiều hay bao năm rồi một ngày chưa sống xa nhau…cho đến khi trãi nghiệm đủ đầy ý nghĩa của từ ấy đâu đó khóc than tội tình: Giờ đây mới biết, xa em làm chết cuộc đời anh. Từ đó, Thế hệ ít nói về hy sinh. 
Một thế hệ thâm trầm sau những chặng yêu cuồng, sống vội cùng câu hỏi vì sao – việc ghi điểm đối với một cuộc sống cuồng vội ấy không gì khác hơn là hòa vào cách họ làm: nhanh, gọn, lẹ. 

pexels-photo-340779 
Thế hệ Y – một thế hệ được giải phóng hoàn toàn từ vật chất đến tinh thần – gắn liền với suy nghĩ về quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả và bây giờ là thần thái. Thế hệ đó đặt câu hỏi: Hy sinh là gì?
(Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Tư, 24 tháng 1, 2018

[Nhật ký của cha] Ông già ơi! Đi Bão

download
Sài Gòn lâu lắm không còn rợp bóng cờ bay, những con người xuống đường trong tiếng hét ca chung. Thằng nhóc rũ ông già đi Bão. Ở một góc con đường sách xem loạt đá luân lưu với sóng mạng chập chờn. Việt Nam vs Iraq. Hẹn. Trận sau thắng, ông già đi bão với thằng nhóc.
Đêm đó, ông già chở thằng nhóc vội về nhà tránh Bảo sợ kẹt đường không kịp để còn tất tả với việc điểm hoa trên người em thằng nhóc.
Gọi giấc mơ về!
Những con người sống quá lâu với niềm tin rơi dần trong cuộc sống. Đến một trận bóng chỉ còn vỏn vẹn vài còn người còn cháy bỏng một niềm tin chiến thắng mãnh liệt của một biểu tượng về fan cuồng chân chính khi tất cả những ánh nhìn nghi ngại và thèm khát về một sự khác biệt được bộc phát. Tự nhiên. Đại đa số con người dấu kín niềm tin rơi vụn dần, chờ đợi một phút giây bùng nổ để lượm lại những gì đánh rơi
APGS238116 
Sài Gòn khi đó rợp bóng cờ bay, những con người xuống đường trong tiếng hét ca chung. Ông già chở cả nhà đi Bão. Ở một góc con đường Nguyễn Đình Chiểu, xem loạt đá luân lưu với nhịp chậm vài giây. Ông già sướng hai lần. Việt Nam vs Quatar. Đi thẳng vào chung kết.
Đêm đó, em bắt đầu vẽ cờ đỏ sao vang trên mấy gương mặt cả nhà từ công cụ dã chiến. Ông già cả nhà đi Bão. Tập trước cho thuộc lời, đúng nhịp: Việt Nam, vô địch!
Đất nước trọn niềm vui!

Những con người gom tất cả niềm tin yêu trở lại trong một phút giây. Mấy đứa nhóc nhắn viber: cả nhà chịu chơi, nó trả lời em ơi đời người mấy ai sống được quá trăm năm để những phút giây trăm năm cho mình tận hưởng.
co-vu-25-1516708739248
Ở nơi nó sống, bóng đá là môn thể thao có thể khiến tất cả mọi người đồng gọi tiếng Việt Nam.
Ở nơi nó sống, chiến thắng của đội nhà có thể tạo ra nhiều điều kỳ lạ. Tất cả những hiềm khích cuộc sống đều bỏ qua, những bi quan từ bộn bề đều bỏ lại, chẳng có gì là rào cản để tất cả chung vui.
Người lạ ơi, có thể ôm chầm nhau tha hồ la hét. Người lạ ơi, có thể mượn bờ vai thoải mái khóc nấc. Người lạ ơi, có thể cười khóc ở người bên cạnh chỉ cần gọi lên lời chung ấy: Việt Nam. Đồng ca.
Ở nơi nó sống, đội tuyển U23 đã tạo ra lịch sử. Tất cả những sự đợi chờ quá lâu đều vỡ òa; khóc cười như một đứa trẻ thơ không còn kiềm chế được niềm vui ấy.
Sài Gòn sắp tới lại rợp bóng cờ bay, khi giấc mơ đã gọi về đúng lúc, đất nước lại trọn vẹn một niềm vui. Ông già lại chở cả nhà đi Bão. Hứa.

(P/s: Xin cám ơn tất cả thành viên của đội tuyển U23 Việt Nam đã cho ông già có những khoảnh khắc sống cùng với lịch sử cùng những người thân yêu)

Thứ Sáu, 19 tháng 1, 2018

Viết câu chuyện ngày

Không nên xem thường bất kỳ ai.
pexels-photo-60778
Thằng nhóc rưng rưng nơi khóe mắt với mấy lời nó sẻ chia lúc đứng trước ngưỡng cửa đi và ở, khi nghe nó nói rằng: anh, em - mỗi chúng ta đều có câu chuyện của riêng mình, không nên xem thường ai; điều cần là quyết định sao để không hối tiếc vì hối tiếc là khi ta mất mát. Em còn quá trẻ để phải hối tiếc thời gian; rồi phải hối tiếc cơ hội đi qua lúc ta phát hiện ra nó nhưng lại dè chừng, và quan trọng hơn hết đừng để bất cứ điều gì diễn ra trong cuộc sống hàng ngày làm ta mất đi lòng tin. Với mẹ em cũng vậy, khoảng cách và thời gian sẽ bào mòn đi lòng tin ở những lần gặp nhau chuyện trò thưa thớt, việc em cần làm là lấy lại lòng tin cho bản thân mình và người thân có lại lòng tin đó. Nắng có đẹp đến đâu, một cơn mưa ngâu cũng ướt hết; đừng để mất cái quí giá nhất là tình cảm của con người. Ở đây là tình cảm mẹ con. Sài Gòn lúc đó núp nắng dưới tàn cây.

pexels-photo-206336
Tha thứ cần một sức mạnh lớn!
Người tình gọi điện cho nó nói về mấy câu chuyện nhà, nổi giận về mấy đứa con cũng trôi qua như chưa từng xuất hiện. Người tình là vậy! Như một đứa trẻ con về lại, cứ hết giận đứa con này đến đứa con kia rồi bỏ qua nhẹ nhàng. Chắc có lẽ đi qua thời con gái nhuốm nắng đạn, mưa bom; vượt qua thanh xuân thời bình với gió rạn, mây khô; tình yêu còn lại không phải người đã đi về lòng đất mà là ở những đứa con cùng chung một dòng máu sinh ra. Dẫu có giận hờn; nghẹn ngào; chua chát thì vẫn bát ngát tình thương như dòng sữa mẹ lúc ban đầu - nơi tình yêu mới bắt đầu.

pexels-photo-340779
Có người khiến bạn khóc; nhất định sẽ có người làm bạn cười!
Người bán vé số cụt một cánh tay; cười nhe hết hàm răng vàng úa vì khói thuốc cay khi nó chào tạm biệt - gửi lời chúc sức khỏe cho nhau; sau khi nhắn nhủ rằng nếu có trúng số thì đừng tìm nhau vì đã để lại cho ông một tờ lúc nó mua ủng hộ hai tờ. Quốc lộ trời sụp nắng thấy dòng đời trôi qua; ta đã gặp được những người như thế, cho nhau vài khoảng khắc của cuộc đời.

(P/s: Nhật ký một chuyến ngày)


Thứ Hai, 27 tháng 11, 2017

Còn gì để cho nhau - Tử tế đi khi còn có thể

black-and-white-person-woman-night

Cuộc sống này đã mệt mõi lắm rồi, sao lại còn làm mệt mõi nhau thêm?
Đứa em gái cùng chuyến tàu TFS, viết mấy dòng cảm thán trên group viber sau khi đã đọc email nội bộ về từ hai góc nhìn khác nhau về khách hàng của hai bộ phận; em đứng ở góc nhìn sales, cảm thán về mấy câu chữ nặng lòng. Nghe. Ức chế liên quan đến nó phần nhiều để rồi câu chữ được tuôn ra như diều gặp gió, thiếu người chơi.
Hãy cho nhau khi còn có thể vì biết đâu mai này còn có để cho nhau.
Ghi vào đầu status giới thiệu xe của đứa em làm việc tại Lexus; không biết rằng status đó có thể đánh đúng vào tâm lý của khách hàng Lexus nào không nhưng hiện tại đã đánh vào tâm lý của nó. Đó là một sự kêu gọi hành động tử tế trước khi quá muộn màng đối với người mà ta yêu thương!? Đọc. Tự hỏi đây chính là hành động tử tế và giá trị bằng chiếc xe Lexus?
No quality, No life … (Giá xe 2018 đã sẵn sàng) Xin lỗi vì đã để chờ lâu!
Gã khổng lồ bắt đầu gửi thông điệp mới – quay về điều cơ bản; sản phẩm nằm ở chất lượng; con người nằm ở tôn trọng. Với các sự kiện lái thử xe diễn ra rầm rộ trên phạm vi toàn quốc và lựa chọn Suboi là đại diện cho chiến dịch, gã khổng lồ như muốn ngầm công nhận sức ảnh hưởng cộng đồng Việt vượt cả ngoài biên giới dựa vào sự nổi tiếng của cô gái trẻ ấy hay nhầm để nhằm xoa dịu đi sự phẩn uất của người Việt bao năm? Hoặc có thể là cả hai?
Gã khổng lồ đã cúi đầu xuống vì sợ rằng chuyện thành thật chú voi xưa bị đàn kiến quật ngã lăn khềnh? Điều gã có thể làm là hiện tại, điều gã nhận lại phải ở tương lai; gần hay xa thì chẳng ai biết được chỉ biết rằng dấu hiệu của tử tế mầm sinh. Thấy. Tự vấn, đấy chính là thái độ tử tế và giá trị bằng cả một chiến dịch diễn ra trên phạm vi cả nước? 
Hãy cho nhau khi còn có thể!
Khi nó học được từ đứa em bụi đời, dạy nó về cách sẻ chia ở mỗi lần mua vé số: 2 – 1 = vô cực. Đấy là công thức nó ghi, khi bắt chước mua ít nhất 2 tờ, một cho mình và một cho người bán để rồi thấy tâm trạng lâng lâng đằng sau khi bắt được nhiều câu chuyện về các mãnh đời người bán tự động sẻ chia. Nhớ. Nghe. Cám ơn. Một người phụ nữ quá lục tuần kể chuyện mưu sinh từ tỉnh lẻ đến Sài thành ở một đêm mưa giông để nuôi đứa con gái không may bị tai nạn phải nằm điều trị dài.
Khi nó dạy mấy đứa nhóc bước vào con đường sales ấy hay may mắn gặp nhau để trao đổi một vài lần. Đùa. Mấy chuyện Omo, downy … cần phải học ngày đầu, cái cúi đầu cho đúng kiểu thật tâm. Tập lần lần để rồi phản xạ tự nhiên thành, nó cũng tập mất ngần ấy thời gian để mấy kiểu danh tiếng viễn vong, hay thành công giả lập cho người gặp tung hô khiến dễ mất đi mấy phần cơ bản. Cứ thế, tập lần lần với mấy đứa nhóc gặp ở mấy chặng đường sales.

city-man-person-lights
Khi thằng bạn chửi thề ở một đêm sớm thu, giã biệt hè lúc giờ tính qua ngày mới; về việc nó nói đã book Uber thay vì lựa chọn một chiếc Vinasun như trong lúc ly vơi đầy, nói rất hay về làm điều tử tế khi thấy niềm tự hào dâng cao về một quê nhà có tên trong danh sách của miền đất hứa để đầu tư kêu gọi hay các start up mọc đầy như nấm sau mưa ở vùng đất ấy. Bắt taxi của người chủ gốc quê nhà để xem là một hành động ủng hộ nhỏ nhoi, hành động hoặc là không hành động, sự khác biệt đâu tiên là suy nghĩ có không. Nghẫm. Đọc đâu đó viết Uber, Grab phát triển ở những nơi con người thiếu vắng niềm tin bởi sự lừa lọc lên ngôi nhưng để cho bớt đi phần lừa lọc; chắc bài học đầu là học lại cách tin nhau.

Chủ Nhật, 20 tháng 8, 2017

NHÂN SINH TỰA MỘNG (2)

Câu chuyện về nàng vũ nữ Vasavadatta lừng danh khắp thành Mathura về nhan sắc, giọng hát & điệu múa đã ngộ ra sau khi gặp gỡ nhà sư Upagupta lúc cùng cực nhất khi mang bệnh dịch trên người và bị vứt bỏ ngoài thành. Đời người như mộng!
Những tưởng rằng đấy chỉ là điển tích, khó tìm được những minh chứng tương đồng ở cuộc đời đi hơn nửa chặng, để nhắc nhở rằng ta phải sống thế nào. Thời gian phôi pha trí nhớ, cho đến một ngày bắt gặp về vài điều chứng minh cho triết lý ấy.
bench-man-person-night 
Câu chuyện thứ nhất – “Triệu người quen, có mấy người thân, khi lìa trần có mấy người đưa”
Người anh. Thân hay không thân rất khó định nghĩa ở cuộc sống này. Với anh, gắn với đời nó là những khoảnh khắc trao đổi về nhiều thứ của công việc và cuộc sống; đa phần học hỏi từ những tìm tòi, khám khá của anh qua việc miệt mài trên trang sách. Nó nghĩ rằng anh khá viên mãn và hài hòa cuộc sống của mình trên con đường lựa chọn vì đã từng một lần đặt câu hỏi: Anh có hỏi hối hận về con đường mình đã chọn không!? Dĩ nhiên, từ không đặt ở đầu cửa miệng về tâm thức & câu chuyện anh sẽ chia, nó nghĩ đấy là câu hỏi thừa.
Nhớ. Ở một chiều nắng chuẩn bị đi chơi, nhớ ngày sinh anh, gọi điện với món quà vừa tìm ứng ý để tặng anh. Nhẹ nhàng, anh nói đã có kế hoạch cho ngày ấy theo một cách riêng của bản thân mình: Anh về quê ẹm ạ! Tập cho những đứa trẻ mấy trò đồng quê. Tưởng tượng. Tiếng dế râm ran như đang thưởng thức nồng nàn lòng đất xốp xang và những đứa trẻ may mắn ấy sẽ nhớ mãi những năm tháng này – những năm tháng không bị tước đoạt mấy trò ấu thơ.  
Tỉnh. Ở một chiều nắng trốn đi mất tích, nó gọi điện anh gặn hỏi để cho ra một vài điều lúc mắt thả trên sông Sài Gòn đang thu nhặt nắng vàng còn sót lại với dòng nước như đứng lặng thinh. Ru đời. Anh đang phải chiến đấu với một trong những mất mát của đời mình. Sự ra đi quá đột ngột đã khiến cho những tìm tòi khám phá gần như mất biệt, giã từ những ngày tháng vui vẻ,
Giờ đây, văng vẳng lời anh nói. Lúc hấp hối là con người ta nuối tiếc. Nó chưa hiểu hết điều anh nói. Đến giờ này, ít nhiều đã vỡ lẻ nhưng chưa cảm nhận hết được nỗi niềm ấy vì kinh nghiệm chưa từng và chẳng muốn niếm trãi điều ấy. Giờ này. Ít nhiều tiếc nuối dù rằng anh đã trấn an vì anh chẳng nói với ai thì có gì phải thấy chạnh lòng. Đau thương. Người đàn ông nhốt mình trong công việc & căn nhà trống, những đứa con của anh đã bỏ lại Sài Gòn để tìm kiến thức ở một phương trời mới.
“Ngày tàn im nắng, yêu người làm tóc trắng, tâm sự làm đêm đau”. Nó chỉ để lại câu nói: khi nào cần thì anh cứ gọi em. Vì trong khoảnh khắc này thật lòng nó không hiểu hết, nếu có tiếp tục chỉ là mấy câu sáo rỗng về cảm thông và chia sẻ. “Thôi cũng đành cuối xuống, cho mộng đời thoát đi”. Món quà tặng anh vẫn còn nằm ở bên cạnh bàn.
pexels-photo-60778 
Câu chuyện thứ hai – “Hãy đến chia nhau nghèo khó, Quên lo tương lai mịt mờ”
Đứa em. Thân hay không thân rất khó định nghĩa ở cuộc sống này. Thẳng nhóc ấy bắt đầu ấu thơ của đời mình với người bà lớn khôn, hai đấng sinh thành ở hai phương trời khác biệt. Chuyện đời. Mưu sinh kiếm sống ở cái tuổi người gọi mái đầu xanh, thấy thời gian và nụ cười làm lành mọi vết thương trong ánh mắt rạng ngời sức sống.
Lem màu. Cuộc sống pha chế trộn không chỉ có trắng, đen, hòa lẫn và thu hút nhất có cả gam mau tươi xanh mộng ảo. Trượt dài. Nó gặp thằng nhóc trên facebook nhiều hơn ngoài đời sau lần đầu start up dỡ dang ấy. Mọi thứ gần như đã để lại phía sau.
Nhớ. Ở một đêm rỉ rã mưa khóc. Tiếng mưa như tiếng nhạc đang vào những lời cuối. Thâu đêm bên những giọt nước cay xè. Thằng nhóc nói điều gì cũng chẳng nhớ, chỉ biết rằng lòng thấy nặng nề thêm. Sau mộng đầu tang vỡ, gặp em ở mấy lần người tình dẫn nó đến với kệ kinh. Lâu rồi. Nghe những đứa nhóc khác nói rằng thằng nhóc giờ không còn lắng lo.
Tỉnh. Ở một đêm rỉ rã mưa than. Tiếng mưa như tiếng nhạc đang vào những lời đầu. Thâu đêm nhìn những dòng comment qua lại, báo về một quyết định tương lai. Thằng nhóc sẽ về với kinh kệ, nằm dưới chân Phật.
“Có buồn nhưng vẫn chưa bao giờ bằng hôm nay!” Phải chăng bước chân trẻ ấy mệt mõi rồi với những chuyến đi. Riêng mình. Vũ Thành An nói sai ở lúc này!? Nó chỉ hỏi: đã suy nghĩ kỹ chưa! Dĩ nhiên, từ “rồi” đặt ở dòng tin ref. Phải chăng bước chân trẻ ấy đã tìm được cho mình một lối đi giữa tựa mộng nhân sinh này!
Thôi. Quên lo tương lai mịt mờ. Hãy cố yêu người mà sống. Lâu rồi đời mình cũng qua


Thứ Bảy, 1 tháng 4, 2017

Đời Sales 19: Làm sao để cháy?

 photo user1312501_pic1108788_1421321384_zpsydfnwrgh.jpg
Từ lâu, nó thấp lên trong tim mình câu chuyện của đời Sales và cả những con người chọn con đường này thông qua những buổi chia sẻ. Kể từ lúc bắt đầu, nó chọn hai từ để dành cho hai buổi đào tạo C1 & C2 khác nhau được phân loại dành cho những con người chọn nghề sales ở Toyota dựa trên kinh nghiệm. “Tin” nó dành cho những người bắt đầu bước vào mái nhà của gã khổng lồ Toyota. “Yêu” nó dành cho những người “sống sót” còn lại sau một năm tàn chiến đấu. 
Cho đến khi tham gia buổi đào tạo dự định cuối cùng dành cho những con người “sống sót” để nói về chữ “Yêu” còn lại, nó phát hiện ra sau chặng đường ấy, lòng tin vơi đi ít nhiều, đâu đó cần phải bắt đầu lại. 
Trước khi cháy đến tàn tro, cần phải làm sao để cháy
Nó rà soát lại, không phải là niềm tin ấy vơi bớt từ đâu mà là sao tâm trạng lại biến thiên nhiều vậy. Và câu chuyện đi tìm sự biến thiên bắt đầu. 
 photo 10942451_769393939814743_7657052372335454757_n_zpsl9y3yao6.jpg 
Đại Học Tự Nhiên, sân trường biến mất những khoảng sân, nó tìm đến sau khi thấy có sự khác biệt ở hai lớp sinh viên của FPT & Tự Nhiên cùng ở năm ba. Những cô cậu sinh viên bắt đầu tìm hiểu về những ngôn ngữ lập trình HTML, PHP, Javascript… Cậu sinh viên của đại học FPT nhanh chóng học & sử dụng các ngôn ngữ lập trình trong thời gian ngắn theo đúng sự hướng dẫn so với cậu sinh viên của đại học tự nhiên mày mò trong qui trình & bắt đầu tư duy với “trí tuệ nhân tạo” để áp dụng dù rằng vẫn chưa hiểu hết các ngôn ngữ. 
Tất cả các cô cậu học trò cả hai trường có cùng một điểm chung: sự ngơ ngác. Sau khi tất cả nhận cùng một câu hỏi duy nhất của nó: Tại sao em lại chọn trường này? 
 photo tumblr_nc8e5nZI411sxgpgeo2_500_zpsfgr3cfvj.jpg
Trở lại với Toyota, những thế hệ sales tiếp theo hình thành, sau khi tìm đến với gã khổng lồ chỉ đơn giản bởi vì sự khổng lồ thấy được. Một sự khác biệt rõ ràng trong cách nghĩ & cách làm giữa hai thế hệ theo cá nhân nhìn nhận. Thế hệ đầu có sự bền bĩ & ít dịch chuyển. Thế hệ tiếp theo có sự thích nghi & dịch chuyển nhiều hơn. Nó cứ gọi nhằm tên đại lý của những gương mặt thân quen. Đâu đó là hệ quả của chất & lượng gần như là yếu tố quyết định tạo thành. 
Tất cả cô, cậu dấn thân vào nghiệp diễn của một người nghệ sĩ hài – theo một trong những định nghĩa của bản thân khắc họa nghề sales, hầu hết đều có cùng một điểm chung: sự lúng túng. Sau khi tất cả đều có cùng một câu hỏi duy nhất của nó: Tại sao em lại chọn Toyota? Đâu đó những người nghệ sĩ hài một phút bị yếu tố ngoại cảnh tác động làm thoát vai!? 
Trớ trêu, điều đó lại là sự bình thường trong sự bất thường. Nó cũng vậy. Đã từng. Không xác định được mình sẽ là ai & làm gì để rồi vài cơn sóng nhỏ hay ngoại cảnh đổi thay làm gã đưa đò thuê chùn tay chèo hay thoát vai ngồi đâu đó một góc với thở than. 
Nó luôn vạch từng chặng đường cho những con người trẻ bắt đầu dấn thân vào “nghiệp diễn” để rồi không phải mãi miết là kẻ ở mãi hậu đài phó mặc thời gian trôi với thở than. 
 photo 12690628347160_zps431ccc4d.jpg
Sales => Best Sales => Leader => Boss
Nó quan sát ở những leader may mắn gặp và làm cùng, đâu đó cảm xúc cũng ít nhiều bị tác động khi có sự thay đổi của ngoại cảnh nhưng họ nhanh chóng làm chủ và lấy lại vai diễn của mình để tiếp tục tròn vai, chưa nói đến phần xuất thần tỏa sáng. 
Đâu đấy, những con người này ngập tràn sự tin tưởng ẩn sâu, họ luôn chuẩn bị sẵn cho mình gặp phải sự đổi thay từ trước, nhanh chóng vượt qua dù ít nhiều va đập bởi con sóng dữ ở đầu tàu họ hứng. 
Đâu đó, những con người ngày xác định rõ một lối đi, họ không có con đường lùi như bản chất ngành nghề họ chọn – nghề sales. Những sự thay đổi của ngoại cảnh đôi lúc khiến họ chạnh lòng, buồn đau & thậm chí giận dữ. 
Theo đúng cái bản năng khi bị tổn thương con người sẽ tự vỗ về mình, nhưng ở leader thực thụ sự tiêu cực thì sự vỗ về cho những điều tiêu cực cũng đơn thuần là “lỗi ở yêu thương”. Họ lại tiếp tục tin (yêu) khi đã xác định rõ một con đường. 
Nó vẫn chưa đưa ra kết luận của vấn đề đã nêu vì thấy đâu đó cần tìm hiểu thêm từ nơi bắt đầu của những con người khi chưa trở thành leader – đó chính là lúc họ bắt đầu tạo lửa để cháy trước khi đến tàn tro. 
Như một lời kết cho câu chuyện còn dang dở, “Tin” “Yêu” hay chữ dễ viết, khó làm chỉ xác định được bởi thời gian tồn tại!?

Thứ Ba, 28 tháng 2, 2017

Nhật ký của cha: I HAVE A DREAM

 photo chacon-11_zps68e15051.jpg 
Bắt đầu tính tuổi lại kể từ khi đón chào! 
Thằng nhóc đến với thế giới này; cách tính tuổi giống như đứa em để lại một comment. Thấy khá lý thú, đặt vào trong nhật ký. 
               Để từ đấy, nó và thằng nhóc bắt đầu khám phá thế giới xung quanh. Mới lạ & đổi thay. Lật, ngồi, trườn, bò như chú tắc kè nấp ở đâu đó một góc nhà trọ chắc lưỡi giữa đêm khuya hay camera lớp học nào ghi lại ở một buổi cháu chưa lên ba đã đi mẫu giáo. Đếm từ lúc bắt đầu, bốn tháng vừa hơn vài ngày. 
               Để từ đây, nó và thằng nhóc bắt đầu thực hiện những việc đầu tiên. Hứng thú và say sưa. Đi, chạy, hít đất và đá cầu ở mấy buổi sớm mai của thị thành vừa thức, như con sâu bướm bắt đầu cọ mình chuẩn bị dần cho một lần thoát kén kế tiếp ở đâu đấy góc công viên trong ảnh nhìn của mấy cô chú đi ngang. Đếm từ lúc bị hen, tháng vừa hơn được chục miền Tây. 
 photo chacon-1_zpsb8204d65.jpg  
            Để từ đó, nó và thằng nhóc ấp ủ mấy tâm sự riêng cuối ngày. Bí mật và riêng tư. Thủ thỉ trước khi vào giấc mộng say của ngày dài những gì vừa trãi. Một thằng nhóc với mấy đứa bạn thân làm trò cảnh sát với kẻ trộm, spider man với monster. Ơ hờ. Nó với mấy công việc của ngày ngồi kể lại. Lơ ngơ. Hai kẻ ngồi dồ dành nhau trước khi đi vào một giấc ngủ say. 
 photo chacon-4_zps47be279d.jpg 
Bắt đầu đứng tuổi lại để chờ bạn tiếp theo! 
Mới lạ & đổi thay. Lật, ngồi với trườn, bò trong căn nhà gói trọn những giấc mơ con của không gian ba chục m2 vừa tròn. 
Hứng thú & say sưa. Đi, chạy với làm trò ở một sớm mai khác nơi công viên chờ đợi, có mấy con người phố thị thầm thì đón một ngày mai. 
Bí mật & riêng tư. Thủ thỉ chia ngày trước khi vào giấc mộng say. Để giấc mơ dìu dắt, mong tháng ngày ở lại, ích kỷ giữ niềm riêng, sợ thời gian trôi vội, chỉ còn là nổi nhớ, rồi bất chợt thấy già, sợ tiếc nuối ngày qua.
 

Chủ Nhật, 22 tháng 1, 2017

Vạn vật bất biến!?

 photo ed3855289d914e263928b74e53779baf_1224327361.png 
Buôn Mê Thuột ở một ngày cuối năm nó đến, cái nắng bàng hoàng vì đông lạnh. Trốn tiệt. Chỉ còn những cơn gió lạnh bủa vây ở bên ngoài lớp kính. Showroom đã thay da đổi thịt, những vật dụng từ chất liệu laminate hay aluminum thay thế đa số cho các chất liệu gỗ - đại diện cho sự giàu có ở nơi đây, nó linh cảm ở đây có sự đổi thay không chỉ là hình dáng bên ngoài.
Thật ra, linh cảm đó đã xuất hiện trước khi nó trở lại khi thấy phần danh số vượt trội so với các năm về trước, các con số chưa bao giờ vượt hai chữ số trong suốt năm năm, những con số mang tính tượng trưng cho sự xã giao và giữ gìn mối quan hệ đối tác giữa hai bên phần nhiều.
Tròn trĩnh hai con số như cô gái ở tuổi đôi mươi đầy sức sống. Sự tò mò thôi thúc nó tìm hiểu điều gì đã đổi thay nơi đây, nơi bao năm gần như minh chứng cho sự bất biến đã bị lung lay, nơi gã đàn ông nó có dịp chuyện trò, lắng nghe những phàn nàn không ngớt trong đợt khủng hoảng của một năm trước.
 photo 82781350acbc0415afb_zpsbb2e7376.jpg
Sự đổi thay bắt đầu từ một cô bé gái. Linh cảm của người sales mách bảo cho nó điều đó. Nó không xa lạ gì em, cô bé đi ra từ bộ phận admin của ngày nào, giờ ngồi trước nó sự đanh thép, sắc sảo và cương nghị trong lời nói. Nó cảm nhận đâu đó áp lực từ những gì em đã trãi qua trong việc quyết tâm thay đổi chính sách từ bán hàng, nhân sự và phương thức tiếp thị chỉ để đi tìm một luồng gió mới năng động thay cho cái gió lạnh bao lần nó đến nơi đây. Từ từ.
Sự đổi thay từ trong chính sách thặt chặt sát sườn, vốn dĩ không hoàn toàn mới với các nơi khác ở đồng bằng, nhưng lại là mới đối với nơi miền núi trung du. Sức ép để đi tìm những khách hàng mới nhiều hơn khi không còn miệt mài khai thác khách hàng cũ của bao năm. Tàn tàn. Đời Sales bắt đầu được lên dây cót nơi đây.
Sự đổi thay bồi đắp bởi những kế hoạch tiếp thị bắt đầu lên trang giấy rồi triển khai ở những huyện ven thành. Nó tưởng tượng bóng dáng của cô gái nhỏ ôm trong mình nhiệt huyết để chứng minh trong cách làm thay cho lời nói, nó thấy thấp thoáng bóng dáng của đứa em gái ngày nào ở Đông Sài Gòn về lại đất Bình Dương với lòng nhiệt thành tương tự. Ngấm ngầm. Đời Sales bắt đầu nhận thức sự đổi thay nơi này trong phương thức bán.
Gió từ đồng bằng ùa lên trên phố núi. Sự năng động của những nhân tố mới được tôi luyện ở đồng bằng về đây chỉ để “áp dụng” như lời tâm sự của đứa nhóc nó không nhớ nổi tên đã từng tham gia một buổi chia sẻ ở trời Phú Mỹ Hưng trốn nắng tiễn nó ra xe. Đứa nhóc thú nhận nó không học nhiều chỉ áp dụng những điều đã học. Thử thách. Đời Sales bắt đầu cảm nhận được áp lực của cạnh tranh từ trong hàng ngũ của mình. 
Phần còn lại vẫn là chờ đợi bao kẻ đổi thay để thích nghi với sự thay đổi.

 photo 4931364167_6b723f60c5.jpg

Nó ngồi một góc trong căn nhà lớn toàn bằng gỗ, nhấm nháp ly café trong khi thằng nhóc trốn biệt chờ giờ về lại đất Sài Gòn để cảm nhận sự thay đổi như một lời phũ định cho vạn vật bất biến nơi đây. Nó vạch ra vài gạch đầu dòng cho những việc làm sắp tới dành riêng cho nơi đây, chẳng qua cũng chỉ là những ghi chú lại từ những sẻ chia của cô bé gái từ vị trí admin ngày nào đã bắt đầu tham gia vào mãng điều hành kinh doanh. Khác cũ. Ánh mắt và lời nói đánh thép, sắc sảo và cương nghị vẫn ám ảnh mãi không thôi.  

Thứ Bảy, 14 tháng 1, 2017

Thanh Xuân nơi nao hay Người tình không bao giờ phản bội?

 photo user1312501_pic1108771_1421321288_zps0zsvpqto.jpg
Ở một buổi cuối năm, nắng xuân về trên khắp nẻo người đi, có người con gái thường chắt chiu, nhặt nhạnh những khoảnh khắc của ngày để đêm về tỉ tê tâm sự như muốn gìn giữ một nếp thời gian, đã gửi nó những lời yêu nông nàn, không dành cho nó.
Trong câu chuyện kể ở mấy dòng nhắn tin viber, em – người con gái vẫn cho mình trẻ trung, dẫu rằng đã là mẹ của hai con. Một ngồi ôn luyện mấy phần “siu nhơn”, một nằm trong dạ để thấy bình yên vô bờ.
  photo user1312501_pic1108779_1421321329_zpsspnboutk.jpg
Nhớ thời được gọi trẻ trung, nó thấy người con gái đặt nụ cười ở những chốn đến đi, trong mấy khuôn hình bắt góc đẹp sang đến ngỡ ngàng cùng chúng bạn.
Nhớ thời được gọi trẻ trung, nó nghe người con gái đặt nụ cười ở mấy câu chuyện kể, cùng đám bạn không nhiều để gọi là thân, lan man tuổi trẻ về mấy chàng “hoàng tử” với “soái ca”
Giờ ở một đêm đông, nó thấy người con gái đặt nụ cười ở một cánh tay đưa, thằng ku bỏ vài phân đoạn của “siu nhơn”, nhào qua lộn lại để nâng niu một gương mặt mệt nhoài như người tình chọc ghẹo để tìm vui.
Giờ ở một đêm đông, nó thấy người con gái đặt nụ cười sau dòng tin nhắn ở vài câu nói trẻ: Mẹ bé bỏng của Ci! Thấy xuân về phơi phới, nắng vàng chiếu mênh mông, bớt phần thở than. Chắc người con gái đã quên câu hỏi: thanh xuân nơi nào? Khi con tim đã yêu nồng nàn, một mối tình khác, không còn mình nó.
 photo fkslbtg-e6122_zpsqdhiyfqa.jpg 
Nó gọi kẻ mang tình yêu đến bên em là người tình không bao giờ phản bội.
Nó lẩy kẻ mang tình yêu đến đã làm người phụ nữ chẳng thủy chung với mình.
 photo chi-con-noi-co-don-o-lai_zpsnywtxmxn.jpg 
Gió ru cơn mộng xuân.
Lúc người tình không bao giờ phản bội luôn ngồi lắng nghe em nói mặt dù lúc đấy màn hình còn mấy cảnh “siu nhơn’’.
Lúc người tình không bao giờ phản bội luôn cho em điều bất ngờ với những lời yêu thương nhuộm màu nhục dục: Cái mông của mẹ bé bỏng quá! Chẳng biết khi đó lúc lui cui tấn mùng, thằng nằm trong dạ, có mấy phần thiết tha hay manh nha ganh tỵ khi thấy nụ cười người nó đang yêu dành phần nhiều cho kẻ ngoài kia.

Lúc người tình không bao giờ phản bội luôn cho em những cử chỉ yêu thương bằng mấy nụ hôn bất ngờ. Không còn đôi má ửng hồng, nhưng trong giây phút ấy chắc là đã mê say. Một mối tình khác, không còn mình nó, lúc con tim nồng nàn, hạnh phúc chứa chan, chắc người con gái thấy xuân về phơi phới quên mất câu hỏi hôm nào: thanh xuân ở nơi nao!? 
(Ảnh: Sưu Tầm)

Thứ Bảy, 12 tháng 11, 2016

[Đời Sales 17] Hình ảnh Sales ưa thích!

 photo tumblr_nc8e5nZI411sxgpgeo2_500_zpsfgr3cfvj.jpg 
Nó nghĩ đến việc viết về đề tài về hình ảnh người sales mà nó thích! Cảm xúc và ý tưởng chợt đến ở một trời Cần Thơ nắng đổ lửa, trú trong căn phòng cùng với hơn mười người để bắt đầu câu chuyện về những gì liên quan đến bán hàng của ngày qua ôn lại, xuất hiện một gương mặt và thái độ bất thường trong không khí diễn ra bình thường náo nhiệt mọi khi. 
Một gương mặt đâu đó vừa bước ra khỏi mái trường, đen nhánh và dễ dàng tạo thiện cảm được với người đối diện vì sự chân chất toát ra trong một thân hình thừa ký, khác hẳn với thái độ có phần ngông nghênh, mặc đời khác xa ở tuổi và tưng tửng trong cách tương tác với phần nó chia sẻ chẳng chút e dè. 
Sự tương tác & sức hút đối với những người xung quanh khi chỉ quẩn quanh ở góc cuối nơi anh chàng ngồi khiến nó tò mò và linh cảm rằng đấy là một anh chàng không bình thường bắt đầu dấn thân vào đời Sales. 
Gần như trong tíc tắc, hình ảnh về người Sales mà nó yêu thích bắt đầu xuất hiện.  
            + Hình ảnh đầu xuất hiện là chiếc xe thoát ra khỏi khu công nghiệp VSIP; nơi cư ngụ trung tâm Toyota miền Nam, gã đàn ông đằng cánh sau tay lái vừa hoàn thành xong công việc chia sẻ kinh nghiệm bán hàng của mình với những thế hệ tiếp theo sau lời mời chủ định từ nó – thằng ngồi bên tay lái, đã đề xuất với công ty. Sách vỡ đem ra đốt sạch với hình ảnh của Sales đi lên bằng kinh nghiệm như gã.
Việc nó thích gã không nằm ở thành tích hiện tại của gã đạt được để nói về những chia sẻ kinh nghiệm kia, mà chính là quá trình gã đến với nghề Sales ở dọc con đường về lại Sài Gòn ấy. 
Thấy thấp thoáng của gã trẻ trâu ngông nghênh ngồi phụ lái trên những đoạn đường xe tải đi qua, sau khi với các kiểu nghề đã trãi qua, để giờ đây có thể gọi là ấm êm đường về nơi mái nhà có thể gọi là dư dả với vợ và con thơ, dẫu vậy trong mắt nó vẫn còn đó một gã trẻ trâu ngông nghênh ngày nào với cách nói bổ bã mà chân thật, suy nghĩ chân thành và cách sống sòng phẳng dù rằng không ít lần nghẹn đắng vì cách nói, suy nghĩ và cách sống ấy. 
Đến tận bây giờ khi nhìn lại một chặng đường đi, thấy nhiều khi hai thằng chẳng khác gì ở cách nói, suy nghĩ và cách sống, hóa điên lúc gặp nhau, rũ sách áo màu mè, đóng thùng trong phong cách nghiệp chuyên. 
Nó thích hình ảnh sales trong gã – một hình ảnh của người sales đi lên từ khó khăn để tìm kiếm thành công. 
 photo 10072137142822eba4_zpsd4130e47.jpg
             + Hình ảnh thứ hai xuất hiện cũng ngồi trong chiếc xe ở từ quận 7 quay về, linh cảm về thằng nhóc ngồi đằng sau, có gì đấy khác lạ vì xuất hiện ở những chuyến đi có anh là gã đứng đầu của một đại lý. Nó không tạt ngang mà tạt thẳng mấy câu hỏi để làm rõ linh cảm hay sự tò mò về xuất thân của thằng nhóc. 
Một thằng nhóc của những buổi trưa hè ngồi cười lúc người nồng mùi nắng ấp, kể chuyện mấy con xe, vài ba vị khách và những món ăn như là một sở thích thứ hai. Thấy Paris đâu đó đậu vào trong đôi mắt nhỏ không chỉ có nằm trong kính chiếu hậu của ô tô.
Thật sự, trong thế giới rộng lớn của gã khổng lồ Toyota, tiếp xúc không ít với những gương mặt gắn liền với mấy câu chuyện thân thế nhưng với thằng nhóc – đứa duy nhất nhớ được hai chữ quan trọng mà nó luôn muốn truyền tải đến tất cả những kẻ chập chững bước vào đời sales – khiến nó đặt sự quan tâm hay tò mò muốn biết. 
Vì vậy đấy sẽ là một sự thú vị! Một hình ảnh khác của người sales nó thích. Một dạng thông minh biết sử dụng nền tảng có sẵn như một bước đệm để tìm kiếm thành công và quan trọng nhất là sự khẳng định giá trị bản thân mình sau. 
Nó luôn theo dõi những con số nhảy múa ở đằng sau những hình ảnh đấy để xem những dạng sales mình thích đã đi đến đâu, vì cả hai đều có một điểm chung là sự nổ lực để khẳng định & đích đến thành công, phần khác biệt chỉ là xuất phát điểm. 
Nó hẹn lại thằng nhóc trong căn phòng trốn nắng ở mùa sau! Thấy sự ngông nghênh ấy không biết có là một câu chuyện cho một hình ảnh yêu thích khác không, nếu đúng thì hy vọng rằng sẽ còn nhiều hình ảnh nữa để những kẻ đưa đò ấy không lảy tay chèo để đánh rơi giữa dòng bơ vơ!
(Ảnh: Sưu Tầm)

[Nhật ký của cha] Merci, ông già & con chữ

  Ai rồi cũng phải lớn! Ông già nhận ra điều đó khi ngồi ly trà cúc còn ủ hơi nóng ở một đêm cuối hạ, lắng nghe thằng nhóc Merci nói bằn...